Dạy Baba Phản Diện Làm Người
Chương 25: Con rùa đen trên áo sơ mi
Hoắc Tiểu Tiểu trợn mắt há mồm, không thể tin vào lỗ tai mình.
Cũng ném cô xuống biển?
Hổ dữ không ăn thịt con, bố cô hung tàn như vậy sao?
Không đúng, chắc chắn là đang hù dọa cô.
Xem cô là trẻ con dễ hù dọa?
“Không được!”
“Không được cái gì?”
“Không được… ném xuống biển!”
Nhìn đôi mắt mở to của Hoắc Tiểu Tiểu, bàn tay bóp má cô nhóc của Hoắc Tùy Thành dừng lại, anh cười: “Nghe lời thì không ném.”
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu đầy sự oán niệm nhìn bố.
Hoắc Tùy Thành nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ ỉu xìu của cô, cảm xúc phiền muộn ở đáy lòng bị quét sạch, anh ôm cô ngồi vào sau bàn, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
“Muốn… muốn ở cùng bố.”
“Bố còn công việc chưa làm xong, con tự ngủ trước đi, bố đưa con về phòng.”
Trong khoảnh khắc bố đứng dậy, Hoắc Tiểu Tiểu cầm chặt lấy cà vạt của bố kéo xuống một cái, không cẩn thận đã thắt cổ lại: “Bố ơi, có chuyện… con muốn nói với bố.”
“Khụ khụ…” Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu ho trầm thấp khan hai tiếng, nắm lấy tay của cô nới lỏng nút thắt cà vạt, thở sâu: “... Chuyện gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu lập tức buông tay ra, mở to đôi mắt vô tội nhìn bố mình: “Ông nội nói, muốn đưa con đi nhà trẻ?”
“Không phải con luôn muốn ra ngoài chơi sao? Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ chơi với con.” Hoắc Tùy Thành nhìn vẻ u sầu trên mặt cô, hỏi: “Không muốn đi nhà trẻ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Muốn ở nhà với ông nội, với bố, không muốn đi nhà trẻ.”
“Bình thường thì suốt ngày ầm ĩ muốn ra ngoài chơi, bây giờ biết nói lời hay rồi.” Hoắc Tùy Thành im lặng một lát: “Chuyện đi nhà trẻ này là ý của ông nội con, con biết đó, chuyện mà ông nội đã quyết định thì bố cũng không ngăn được.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng, trong cái đầu nhỏ chậm rãi đánh ra dấu chấm hỏi.
Sao lời cô nghe được ở chỗ ông nội lại không giống với lời bố cô nói?
“Nhưng mà ông nội không nói như vậy, ông nói, là bố để con đi…”
Hoắc Tùy Thành cắt ngang lời cô: “Thế này đi, nếu như con không muốn đi thì bố cũng không cố ép con.”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu vui mừng.
Bố làm người rồi?
“Bố giao cho con quyền lựa chọn có đi nhà trẻ hay không, cọn tự mình quyết định.”
“Con?”
Hoắc Tùy Thành lấy ra một đồng xu từ trong ngăn kéo bàn.
“Biết đây là cái gì không?”
Theo lý mà nói thì Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa từng thấy tiền xu, cho nên có lẽ là cô không nhận ra.
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Cái này gọi là tiền xu”, Hoắc Tùy Thành cho cô xem thoáng qua hai mặt của đồng xu: “Chúng ta ném xu để quyết định xem con có đi nhà trẻ hay không.”
Hoắc Tiểu Tiểu kích động.
Ném tiền xu, cơ hội chia năm năm, đáng để mạo hiểm một lần!
Đồng xu mệnh giá một tệ được kẹp giữa ngón tay thon dài của Hoắc Tùy Thành, anh giải thích quy tắc trò chơi cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Ném lên, rơi xuống bàn, nếu như đồng xu ra mặt trước, chúng ta đi nhà trẻ, nếu như… tiền xu dựng thẳng lên thì không đi nhà trẻ.”
“...?”
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Chịu thua, là thật sự chịu thua.
Trong đầu bố cô sao nghĩ ra được nhiều trò vớ vẩn vậy?
Tiền xu đứng thẳng?
Có bản lĩnh thì bố dựng thẳng cho con xem?
Bởi vì con là trẻ con nên có thể tùy ý lừa gạt?
Thật sự xem cô là trẻ con để lừa gạt sao?
Vì giải thích cho Hoắc Tiểu Tiểu xem, ngón tay cái của anh búng đồng xu đang nằm trên khớp thứ hai của ngón trỏ, đồng xu bay lên từ trên khớp tay của Hoắc Tùy Thành, sau khi xoay tròn vài vòng trên không trung thì rơi xuống mặt bàn, là mặt có chữ.
Anh để đồng xu trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu để cô nhóc nhìn rõ: “Nhìn xem, đây là mặt chính, mặt chính thì chúng ta đi nhà trẻ.”
Ánh mắt thâm trầm của Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố.
Hôm nay cô ngược lại muốn xem xem bố làm thế nào để ném cho đồng xu đứng thẳng.
Hoắc Tùy Thành nói xong thì lại ném đồng xu lên, sau khi xoay vài vòng, đồng xu giống như là dính nhựa cao su, vững vàng rơi trên mặt bàn, quan trọng là đồng xu này còn đứng thẳng.
Đồng tử trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu hơi co lại.
Woa, ngầu!
“... …”
Hoắc Tiểu Tiểu thật sự muốn cho mình một bạt tai.
Ngầu thì có làm được gì!
Chuyện này cũng quá không có khoa học rồi!
Hoắc Tùy Thành là yêu ma quỷ quái gì vậy, tiện tay ném đồng xu còn có thể làm đồng xu đứng thẳng?
Đây không phải là bắt nạt người ta sao!
Hoắc Tùy Thành nhét đồng xu vào tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Ném đi.”
“...”
Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ uất ức.
Cái gì mà giao quyền lựa chọn cho cô?
Đồng xu ở trên tay cô rồi cô còn có quyền lựa chọn sao?
Muốn cho cô đi nhà trẻ thì cứ việc nói thẳng! Vòng vo tam quốc làm gì?
Bởi vì là người lớn cho nên liền thích làm gì thì làm mà bắt nạt trẻ con.
Mặc dù biết tỉ lệ đồng xu đứng thẳng là cực kỳ nhỏ bé nhưng lỡ như gặp quỷ thì sao? Chẳng phải sẽ không cần đi nhà trẻ nữa?
Âm thanh trong trẻo dễ nghe của đồng xu phát ra khi va chạm càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng ---
Đồng xu lấy tư thế dựng thẳng để đứng trên mặt bàn.
“!!!” Hoắc Tiểu Tiểu ngạc nhiên, quả thật không thể tin được vào vận may của mình, cô mừng rỡ như điên mà quay đầu, chỉ vào đồng xu dựng thẳng trên bàn, nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố ơi! Đứng thẳng!”
Cô là đại bảo bối thần tiên gì vậy!
Ném đồng xu vậy mà cũng có thể khiến nó đứng thẳng! Không cần đi nhà trẻ nữa!
Hoắc Tùy Thành chớp mắt: “Vậy sao? Con quay đầu nhìn kỹ lại xem.”
Ding ---
Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, đồng xu mới vừa rồi còn dựng thẳng trên mặt bàn nằm xuống, mặt chữ hướng lên trên.
“...?”
Vừa rồi cô thấy rất rõ ràng, chính là dựng thẳng!
Chỉ quay đầu một cái thôi sao lại nằm xuống rồi?
Chuyện này không thể nào!
Chuyện này không có khoa học!
Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ quay đầu nhìn Hoắc Tùy Thành.
Chắc chắn là bố cô giở trò quỷ, chắc chắn là bố nhân lúc mình quay đầu mà rung cái bàn!
“Bố làm!”
“Cái gì mà bố làm?”
“Vừa rồi! Đứng thẳng! Bây giờ nằm! Chắc chắn là bố rung bàn!”
Hoắc Tùy Thành phản bác lại cô: “Con có chứng cứ chứng minh là bố rung bàn không?”
“Con…” Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn lời.
Cô thật đúng là không có chứng cứ.
“Con không có chứng cứ thì sao có thể đổ oan cho bố?”
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận, làm chuyện xấu không thừa nhận thì thôi đi, còn phản công?
“Là dựng thẳng!”
“Là mặt chính.”
“Dựng thẳng!”
“Mặt chính.”
Quả nhiên, trùm phản diện chính là trùm phản diện, tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, chỉ biết bắt nạt trẻ con!
Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, nghĩ xem nên cắn vào chỗ nào trên người Hoắc Tùy Thành.
“Nếu con cho rằng là dựng thẳng, vậy thì con ném lại lần nữa.”
Ném lại lần nữa?
Đồng xu dựng thẳng là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, cô nào còn có vận may như lần đó nữa.
“Nếu không ném thì đồng xu này tính là mặt chính hướng lên trên, dựa vào lời chúng ta đã nói lúc đầu thì con phải đi nhà trẻ.”
Hoắc Tiểu Tiểu bắt lấy đồng xu ném lên trên.
Lần này cô hết sức chăm chú nhìn đồng xu kia rơi xuống, sau khi nó xoay tròn nhún nhảy trên bàn thì cạch một tiếng dừng lại.
Mặt chính.
Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu tan nát rồi.
“Được rồi, mặt chính, hai ngày nữa bố giúp con chuẩn bị chuyện đi nhà trẻ, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Tùy Thành cất đồng xu, đồng thời ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ trên bàn đặt xuống đất: “Tự mình về ngủ đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhịn rồi nhẫn, nhẫn rồi nhịn, biết khả năng của mình và Hoắc Tùy Thành cách xa nhau, cô thế đơn lực bạc, bây giờ không phải là thời cơ tốt để động thủ.
Cô oán hận dậm chân một cái, nện bước chân nhỏ nhạy mất.
Nhưng không cho qua chuyện này được.
Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu về phòng thì ở trên giường trằn trọc trở mình, thật lâu không thể vào giấc.
Cô bị trò vớ vẩn của Hoắc Tùy Thành chọc tức!
Quá tức giận, thật sự quá tức giận rồi!
Hoắc Tùy Thành đúng là không thể làm người!
Trợn mắt nói lời bịa đặt, không thể nói lời giữ lời sao?
Làm sao mà quản lý được công ty lớn như vậy?
Nhẫn nại nhất thời mà càng nghĩ càng giận, lùi một bước thì càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.
Không được, cô phải lấy lại vốn.
Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát rời giường, ánh mắt đặt trên cây bút lông được đặt trên bàn của cô.
Có rồi!
Cô cầm lấy bút lông đi về phía phòng của Hoắc Tùy Thành.
Bây giờ Hoắc Tùy Thành còn đang làm việc ở thư phòng chưa về phòng, Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra đi vào phòng để quần áo của bố, sau tủ quần áo thủy tinh là vô số áo sơ mi trắng được là ủi thẳng thớm và các loại âu phục được treo cạnh đó.
Cô vất vả bò lên ghế, đưa tay với một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ rồi lấy xuống, cứ như vậy mà nằm rạp trên mặt đất, cô lấy bút lông màu đen ra vẽ một con rùa đen thật to ở phía sau áo sơ mi.
Dưới sự dạy dỗ của giáo viên mỹ thuật trong khoảng thời gian trước, bản lĩnh vẽ tranh của cô rất có tiến bộ, trước kia vẽ đường thẳng còn không thẳng được, bây giờ đã có thể vẽ con rùa đen sinh động như thật.
Sau khi vẽ xong, cơn giận trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu mới trút được hơn phân nửa.
Sau khi thưởng thức ‘tác phẩm đồ sộ’ của mình một lần nữa, Hoắc Tiểu Tiểu mới treo áo sơ mi vào trong tủ quần áo.
Cô không về phòng mình ngủ mà bò lên giường Hoắc Tùy Thành, với tâm tình khoan khoái dễ chịu, cô ngủ một giấc đến hừng đông.
Chất lượng giấc ngủ của Hoắc Tiểu Tiểu rất tốt nhưng lại dễ thức giấc.
Bên cạnh có động tĩnh, cô giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn, ngoài cửa sổ sáng choang, Hoắc Tùy Thành đang rời giường đi về phía nhà vệ sinh.
Hoắc Tiểu Tiểu còn nhớ rõ sách lược của mình, cô dụi dụi vành mắt, vỗ vỗ đầu, sau khi xua tan cơn buồn ngủ đi thì bò xuống giường, lặng lẽ chạy tới phòng để quần áo, lấy chiếc áo sơ mi vẽ hình rùa đen kia xuống rồi trở về trên giường.
Chờ Hoắc Tùy Thành từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hoắc Tiểu Tiểu ở trên giường nhảy lên một cách vui vẻ.
“Bố ơi!”
Hoắc Tùy Thành đang chuẩn bị tiến vào phòng để đồ thay quần áo hơi chậm bước chân lại: “Sao lại dậy sớm vậy?”
“Bố tới đây!”
Nhìn áo sơ mi trắng trong tay Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành đi tới.
“Xoay lại, con muốn… muốn mặc đồ cho bố.”
Hoắc Tùy Thành hơi ngớ ra: “Con? Mặc đồ cho bố?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, cô giơ cổ áo sơ mi lên sai khiến Hoắc Tùy Thành: “Xoay người lại!”
Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm chuyện như thế này liền bật cười, anh cởi áo ngủ tơ lụa trên người mình, xoay người lại đưa lưng về phía Hoắc Tiểu Tiểu, đồng thời cũng ngồi khom người xuống.
“Bố, đưa tay!”
Hoắc Tùy Thành nâng tay trái lên xuyên vào trong tay áo sơ mi trắng mà Hoắc Tiểu Tiểu đưa tới.
“Đưa tay!”
Anh lại nâng tay phải đưa vào trong tay áo.
“Được rồi.”
Hoắc Tùy Thành đứng thẳng người dậy, sửa sang lại cổ áo và cúc áo: “Sao hôm nay lại ngoan vậy?’”
Trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu đầy ý cười, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Bố làm việc vất vả rồi!”
“...” Bàn tay cài nút áo của Hoắc Tùy Thành dừng lại, một dòng nước ấm ở trong lòng lặng lẽ chảy, anh đưa tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Hoắc Tiểu Tiểu: “Không vất vả.”
Thắt xong cà vạt, mặc quần tây và mang giày da, mặc áo khoác vào, Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu xuống lầu ăn sáng.
Hoắc lão tiên sinh thấy trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu toàn là ý cười liền hỏi: “Mới sáng sớm sao lại cười vui vẻ thế.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười gian xảo, mắt nhìn Hoắc Tùy Thành: “Đây là bí mật.”
“Tuổi còn nhỏ lại còn có bí mật? Bí mật gì mà ông nội không thể biết?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Được, không nói thì không nói, ông nội cũng không muốn biết bí mật của con nhóc nhà con.”
Nói xong, Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành: “Chuyện liên quan tới Tiểu Tiểu mà hôm qua bố nói với con, con nói với con bé chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai, vừa nghe liền hiểu rồi: “Nói rồi! Bố nói hai ngày nữa đưa con đi nhà trẻ, ông nội, con có thể đi trễ mấy ngày không?”
“Hửm?”
“Con muốn ở nhà với bố thêm hai ngày.”
“Đồ không có lương tâm, không muốn ở với ông nội?”
Hoắc Tiểu Tiểu làm như không hiểu: “Bố nói là ông nội muốn đưa con đi nhà trẻ, không phải ông nội… không muốn chơi với Tiểu Tiểu sao?”
Ánh mắt của Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, ông để chiếc thìa xuống bàn.
“Hừ!”
“...” Hoắc Tùy Thành đặt bánh mì trên tay xuống, không ăn mà đã no rồi, anh đứng dậy: “Con ăn no rồi, công ty nhiều việc, con đến công ty trước.”
Nói xong anh vội vã đứng dậy rời đi.
“Ông nội, bố…”
“Tiểu Tiểu, con đừng nghe bố con nói bậy, chính bố con muốn đưa con đi nhà trẻ, sao ông nội nhẫn tâm đưa con đi được? Ông nội ước gì con ở cùng với ông nội thêm mấy ngày đấy.”
Hoắc Tiểu Tiểu chớp mắt, gật đầu.
- ---
Tập đoàn Hoắc thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Bởi vì chuyện dưới chân núi Lộc Minh có lẽ có chôn cổ mộ nên trước khi tổ chuyên gia khảo cổ nghiệm chứng thì không thể không dừng dự án lại.
Nhưng dự án bị chậm trễ một ngày thì tổn thất đều là tiền.
Đây là việc lớn, Dịch thị bên kia cũng không dám mạo hiểm, vừa sáng sớm Dịch Dương đã đến Hoắc thị gặp mặt Hoắc Tùy Thành.
“Tổ chuyên gia khảo cổ bên kia vẫn chưa trả lời tôi, nhưng mà tôi có tin tức nội bộ, bên dưới rất có thể là ngôi mộ lớn.”
“Mộ lớn…” Lông mày của Dịch Dương nhíu chặt: “Sao chỗ này lại có thể có mộ lớn được?”
“Không rõ lắm, nhưng nếu như thật sự quyết định đào lên giữ gìn thì nhanh nhất cũng tính bằng năm.”
Dịch Dương lắc đầu: “Không chờ được lâu như vậy.”
Hoắc Tùy Thành cau mày: “Tổ chuyên gia khảo cổ đào lên còn đỡ, chỉ sợ phía trên quyết định giữ gìn hiện vật văn hóa khảo cổ, vậy thì dự án này không có khả năng khởi công lần nữa.”
Dịch Dương giương mắt nhìn về phía anh.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Đầu ngón tay Hoắc Tùy Thành vô ý thức vuốt v e, trong mắt là sự nham hiểm.
Còn chưa lên tiếng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa đi vào sau khi nhận được sự cho phép, anh ta nói: “Hoắc tổng, người của tổ chuyên gia khảo cổ đã đến công ty, bây giờ đang đợi anh ở phòng nghỉ.”
Hoắc Tùy Thành nhướng mày: “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Được.”
“Người của tổ chuyên gia tới rồi, chắc là cuộc thăm dò đã có kết quả, nếu như thật sự quyết định giữ gìn hiện vật văn hóa khảo cổ thì cậu định làm thế nào?”
Hoắc Tùy Thành nhắm hai mắt lại: “Lãng phí thời gian thì tôi có thể đợi, nhưng dự án này không thể kết thúc được.”
“Không phải là cậu muốn…”
Hoắc Tùy Thành nghe đến đó thì ngăn lại.
Dịch Dương hiểu rõ ý của anh.
“Cậu nghĩ cho kỹ, chuyện này mạo hiểm rất lớn.”
“Tôi hiểu rõ.” Sắc mặt Hoắc Tùy Thành nghiêm túc, anh đứng dậy: “Đi thôi, đi gặp người của tổ chuyên gia khảo cổ.”
Có lẽ là bởi vì hơi lạnh trong văn phòng không đủ nên có chút oi bức, Hoắc Tùy Thành cởi áo khoác âu phục, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi cùng Dịch Dương đi về phía phòng nghỉ.
Mấy người trợ lý ngoài cửa đi theo sau lưng Hoắc Tùy Thành.
“...Hoắc tổng.”
Bước chân của Hoắc Tùy Thành cũng không dừng lại: “Chuyện gì?”
Ánh mắt của mấy trợ lý rơi lên trên lưng của anh, ấp úng muốn nói lại thôi.
“Anh… trên lưng…”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dịch Dương thoáng chậm lại một bước, nhìn thấy được con rùa đen lớn được vẽ lên trên áo sơ mi sau lưng anh, gương mặt nghiêm túc của anh ta trong nháy mắt tan thành mảnh nhỏ, không nhịn được cười.
“Hoắc Nhị… con gái của cậu, vẽ tranh không tệ.”
Hoắc Tùy Thành không rõ cho lắm, lúc đi ngang qua mặt kính thủy tinh của một phòng họp, anh nhìn thấy con rùa đen lớn được vẽ trên lưng.
“...” Bước chân Hoắc Tùy Thành dừng lại, nghĩ đến vẻ mặt vô tội xum xoe lúc sáng của Hoắc Tiểu Tiểu, anh lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, ánh mắt anh xẹt qua mấy người trợ lý, bọn họ không hẹn mà cùng cúi đầu nhịn cười.
Anh không nói một lời mà quay người trở về, con rùa đen trên áo sơ mi trắng kia rất sống động.
“Hoắc Nhị, không gặp người của tổ chuyên gia nữa à?”
Hoắc Tùy Thành xua tay, thẹn quá hóa giận mà ném ra hai chữ: “Chờ đó!”
Cũng ném cô xuống biển?
Hổ dữ không ăn thịt con, bố cô hung tàn như vậy sao?
Không đúng, chắc chắn là đang hù dọa cô.
Xem cô là trẻ con dễ hù dọa?
“Không được!”
“Không được cái gì?”
“Không được… ném xuống biển!”
Nhìn đôi mắt mở to của Hoắc Tiểu Tiểu, bàn tay bóp má cô nhóc của Hoắc Tùy Thành dừng lại, anh cười: “Nghe lời thì không ném.”
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu đầy sự oán niệm nhìn bố.
Hoắc Tùy Thành nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ ỉu xìu của cô, cảm xúc phiền muộn ở đáy lòng bị quét sạch, anh ôm cô ngồi vào sau bàn, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
“Muốn… muốn ở cùng bố.”
“Bố còn công việc chưa làm xong, con tự ngủ trước đi, bố đưa con về phòng.”
Trong khoảnh khắc bố đứng dậy, Hoắc Tiểu Tiểu cầm chặt lấy cà vạt của bố kéo xuống một cái, không cẩn thận đã thắt cổ lại: “Bố ơi, có chuyện… con muốn nói với bố.”
“Khụ khụ…” Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu ho trầm thấp khan hai tiếng, nắm lấy tay của cô nới lỏng nút thắt cà vạt, thở sâu: “... Chuyện gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu lập tức buông tay ra, mở to đôi mắt vô tội nhìn bố mình: “Ông nội nói, muốn đưa con đi nhà trẻ?”
“Không phải con luôn muốn ra ngoài chơi sao? Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ chơi với con.” Hoắc Tùy Thành nhìn vẻ u sầu trên mặt cô, hỏi: “Không muốn đi nhà trẻ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Muốn ở nhà với ông nội, với bố, không muốn đi nhà trẻ.”
“Bình thường thì suốt ngày ầm ĩ muốn ra ngoài chơi, bây giờ biết nói lời hay rồi.” Hoắc Tùy Thành im lặng một lát: “Chuyện đi nhà trẻ này là ý của ông nội con, con biết đó, chuyện mà ông nội đã quyết định thì bố cũng không ngăn được.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng, trong cái đầu nhỏ chậm rãi đánh ra dấu chấm hỏi.
Sao lời cô nghe được ở chỗ ông nội lại không giống với lời bố cô nói?
“Nhưng mà ông nội không nói như vậy, ông nói, là bố để con đi…”
Hoắc Tùy Thành cắt ngang lời cô: “Thế này đi, nếu như con không muốn đi thì bố cũng không cố ép con.”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu vui mừng.
Bố làm người rồi?
“Bố giao cho con quyền lựa chọn có đi nhà trẻ hay không, cọn tự mình quyết định.”
“Con?”
Hoắc Tùy Thành lấy ra một đồng xu từ trong ngăn kéo bàn.
“Biết đây là cái gì không?”
Theo lý mà nói thì Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa từng thấy tiền xu, cho nên có lẽ là cô không nhận ra.
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Cái này gọi là tiền xu”, Hoắc Tùy Thành cho cô xem thoáng qua hai mặt của đồng xu: “Chúng ta ném xu để quyết định xem con có đi nhà trẻ hay không.”
Hoắc Tiểu Tiểu kích động.
Ném tiền xu, cơ hội chia năm năm, đáng để mạo hiểm một lần!
Đồng xu mệnh giá một tệ được kẹp giữa ngón tay thon dài của Hoắc Tùy Thành, anh giải thích quy tắc trò chơi cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Ném lên, rơi xuống bàn, nếu như đồng xu ra mặt trước, chúng ta đi nhà trẻ, nếu như… tiền xu dựng thẳng lên thì không đi nhà trẻ.”
“...?”
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Chịu thua, là thật sự chịu thua.
Trong đầu bố cô sao nghĩ ra được nhiều trò vớ vẩn vậy?
Tiền xu đứng thẳng?
Có bản lĩnh thì bố dựng thẳng cho con xem?
Bởi vì con là trẻ con nên có thể tùy ý lừa gạt?
Thật sự xem cô là trẻ con để lừa gạt sao?
Vì giải thích cho Hoắc Tiểu Tiểu xem, ngón tay cái của anh búng đồng xu đang nằm trên khớp thứ hai của ngón trỏ, đồng xu bay lên từ trên khớp tay của Hoắc Tùy Thành, sau khi xoay tròn vài vòng trên không trung thì rơi xuống mặt bàn, là mặt có chữ.
Anh để đồng xu trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu để cô nhóc nhìn rõ: “Nhìn xem, đây là mặt chính, mặt chính thì chúng ta đi nhà trẻ.”
Ánh mắt thâm trầm của Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố.
Hôm nay cô ngược lại muốn xem xem bố làm thế nào để ném cho đồng xu đứng thẳng.
Hoắc Tùy Thành nói xong thì lại ném đồng xu lên, sau khi xoay vài vòng, đồng xu giống như là dính nhựa cao su, vững vàng rơi trên mặt bàn, quan trọng là đồng xu này còn đứng thẳng.
Đồng tử trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu hơi co lại.
Woa, ngầu!
“... …”
Hoắc Tiểu Tiểu thật sự muốn cho mình một bạt tai.
Ngầu thì có làm được gì!
Chuyện này cũng quá không có khoa học rồi!
Hoắc Tùy Thành là yêu ma quỷ quái gì vậy, tiện tay ném đồng xu còn có thể làm đồng xu đứng thẳng?
Đây không phải là bắt nạt người ta sao!
Hoắc Tùy Thành nhét đồng xu vào tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Ném đi.”
“...”
Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ uất ức.
Cái gì mà giao quyền lựa chọn cho cô?
Đồng xu ở trên tay cô rồi cô còn có quyền lựa chọn sao?
Muốn cho cô đi nhà trẻ thì cứ việc nói thẳng! Vòng vo tam quốc làm gì?
Bởi vì là người lớn cho nên liền thích làm gì thì làm mà bắt nạt trẻ con.
Mặc dù biết tỉ lệ đồng xu đứng thẳng là cực kỳ nhỏ bé nhưng lỡ như gặp quỷ thì sao? Chẳng phải sẽ không cần đi nhà trẻ nữa?
Âm thanh trong trẻo dễ nghe của đồng xu phát ra khi va chạm càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng ---
Đồng xu lấy tư thế dựng thẳng để đứng trên mặt bàn.
“!!!” Hoắc Tiểu Tiểu ngạc nhiên, quả thật không thể tin được vào vận may của mình, cô mừng rỡ như điên mà quay đầu, chỉ vào đồng xu dựng thẳng trên bàn, nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố ơi! Đứng thẳng!”
Cô là đại bảo bối thần tiên gì vậy!
Ném đồng xu vậy mà cũng có thể khiến nó đứng thẳng! Không cần đi nhà trẻ nữa!
Hoắc Tùy Thành chớp mắt: “Vậy sao? Con quay đầu nhìn kỹ lại xem.”
Ding ---
Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, đồng xu mới vừa rồi còn dựng thẳng trên mặt bàn nằm xuống, mặt chữ hướng lên trên.
“...?”
Vừa rồi cô thấy rất rõ ràng, chính là dựng thẳng!
Chỉ quay đầu một cái thôi sao lại nằm xuống rồi?
Chuyện này không thể nào!
Chuyện này không có khoa học!
Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ quay đầu nhìn Hoắc Tùy Thành.
Chắc chắn là bố cô giở trò quỷ, chắc chắn là bố nhân lúc mình quay đầu mà rung cái bàn!
“Bố làm!”
“Cái gì mà bố làm?”
“Vừa rồi! Đứng thẳng! Bây giờ nằm! Chắc chắn là bố rung bàn!”
Hoắc Tùy Thành phản bác lại cô: “Con có chứng cứ chứng minh là bố rung bàn không?”
“Con…” Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn lời.
Cô thật đúng là không có chứng cứ.
“Con không có chứng cứ thì sao có thể đổ oan cho bố?”
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận, làm chuyện xấu không thừa nhận thì thôi đi, còn phản công?
“Là dựng thẳng!”
“Là mặt chính.”
“Dựng thẳng!”
“Mặt chính.”
Quả nhiên, trùm phản diện chính là trùm phản diện, tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, chỉ biết bắt nạt trẻ con!
Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, nghĩ xem nên cắn vào chỗ nào trên người Hoắc Tùy Thành.
“Nếu con cho rằng là dựng thẳng, vậy thì con ném lại lần nữa.”
Ném lại lần nữa?
Đồng xu dựng thẳng là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, cô nào còn có vận may như lần đó nữa.
“Nếu không ném thì đồng xu này tính là mặt chính hướng lên trên, dựa vào lời chúng ta đã nói lúc đầu thì con phải đi nhà trẻ.”
Hoắc Tiểu Tiểu bắt lấy đồng xu ném lên trên.
Lần này cô hết sức chăm chú nhìn đồng xu kia rơi xuống, sau khi nó xoay tròn nhún nhảy trên bàn thì cạch một tiếng dừng lại.
Mặt chính.
Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu tan nát rồi.
“Được rồi, mặt chính, hai ngày nữa bố giúp con chuẩn bị chuyện đi nhà trẻ, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Tùy Thành cất đồng xu, đồng thời ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ trên bàn đặt xuống đất: “Tự mình về ngủ đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhịn rồi nhẫn, nhẫn rồi nhịn, biết khả năng của mình và Hoắc Tùy Thành cách xa nhau, cô thế đơn lực bạc, bây giờ không phải là thời cơ tốt để động thủ.
Cô oán hận dậm chân một cái, nện bước chân nhỏ nhạy mất.
Nhưng không cho qua chuyện này được.
Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu về phòng thì ở trên giường trằn trọc trở mình, thật lâu không thể vào giấc.
Cô bị trò vớ vẩn của Hoắc Tùy Thành chọc tức!
Quá tức giận, thật sự quá tức giận rồi!
Hoắc Tùy Thành đúng là không thể làm người!
Trợn mắt nói lời bịa đặt, không thể nói lời giữ lời sao?
Làm sao mà quản lý được công ty lớn như vậy?
Nhẫn nại nhất thời mà càng nghĩ càng giận, lùi một bước thì càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.
Không được, cô phải lấy lại vốn.
Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát rời giường, ánh mắt đặt trên cây bút lông được đặt trên bàn của cô.
Có rồi!
Cô cầm lấy bút lông đi về phía phòng của Hoắc Tùy Thành.
Bây giờ Hoắc Tùy Thành còn đang làm việc ở thư phòng chưa về phòng, Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra đi vào phòng để quần áo của bố, sau tủ quần áo thủy tinh là vô số áo sơ mi trắng được là ủi thẳng thớm và các loại âu phục được treo cạnh đó.
Cô vất vả bò lên ghế, đưa tay với một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ rồi lấy xuống, cứ như vậy mà nằm rạp trên mặt đất, cô lấy bút lông màu đen ra vẽ một con rùa đen thật to ở phía sau áo sơ mi.
Dưới sự dạy dỗ của giáo viên mỹ thuật trong khoảng thời gian trước, bản lĩnh vẽ tranh của cô rất có tiến bộ, trước kia vẽ đường thẳng còn không thẳng được, bây giờ đã có thể vẽ con rùa đen sinh động như thật.
Sau khi vẽ xong, cơn giận trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu mới trút được hơn phân nửa.
Sau khi thưởng thức ‘tác phẩm đồ sộ’ của mình một lần nữa, Hoắc Tiểu Tiểu mới treo áo sơ mi vào trong tủ quần áo.
Cô không về phòng mình ngủ mà bò lên giường Hoắc Tùy Thành, với tâm tình khoan khoái dễ chịu, cô ngủ một giấc đến hừng đông.
Chất lượng giấc ngủ của Hoắc Tiểu Tiểu rất tốt nhưng lại dễ thức giấc.
Bên cạnh có động tĩnh, cô giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn, ngoài cửa sổ sáng choang, Hoắc Tùy Thành đang rời giường đi về phía nhà vệ sinh.
Hoắc Tiểu Tiểu còn nhớ rõ sách lược của mình, cô dụi dụi vành mắt, vỗ vỗ đầu, sau khi xua tan cơn buồn ngủ đi thì bò xuống giường, lặng lẽ chạy tới phòng để quần áo, lấy chiếc áo sơ mi vẽ hình rùa đen kia xuống rồi trở về trên giường.
Chờ Hoắc Tùy Thành từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hoắc Tiểu Tiểu ở trên giường nhảy lên một cách vui vẻ.
“Bố ơi!”
Hoắc Tùy Thành đang chuẩn bị tiến vào phòng để đồ thay quần áo hơi chậm bước chân lại: “Sao lại dậy sớm vậy?”
“Bố tới đây!”
Nhìn áo sơ mi trắng trong tay Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành đi tới.
“Xoay lại, con muốn… muốn mặc đồ cho bố.”
Hoắc Tùy Thành hơi ngớ ra: “Con? Mặc đồ cho bố?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, cô giơ cổ áo sơ mi lên sai khiến Hoắc Tùy Thành: “Xoay người lại!”
Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm chuyện như thế này liền bật cười, anh cởi áo ngủ tơ lụa trên người mình, xoay người lại đưa lưng về phía Hoắc Tiểu Tiểu, đồng thời cũng ngồi khom người xuống.
“Bố, đưa tay!”
Hoắc Tùy Thành nâng tay trái lên xuyên vào trong tay áo sơ mi trắng mà Hoắc Tiểu Tiểu đưa tới.
“Đưa tay!”
Anh lại nâng tay phải đưa vào trong tay áo.
“Được rồi.”
Hoắc Tùy Thành đứng thẳng người dậy, sửa sang lại cổ áo và cúc áo: “Sao hôm nay lại ngoan vậy?’”
Trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu đầy ý cười, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Bố làm việc vất vả rồi!”
“...” Bàn tay cài nút áo của Hoắc Tùy Thành dừng lại, một dòng nước ấm ở trong lòng lặng lẽ chảy, anh đưa tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Hoắc Tiểu Tiểu: “Không vất vả.”
Thắt xong cà vạt, mặc quần tây và mang giày da, mặc áo khoác vào, Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu xuống lầu ăn sáng.
Hoắc lão tiên sinh thấy trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu toàn là ý cười liền hỏi: “Mới sáng sớm sao lại cười vui vẻ thế.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười gian xảo, mắt nhìn Hoắc Tùy Thành: “Đây là bí mật.”
“Tuổi còn nhỏ lại còn có bí mật? Bí mật gì mà ông nội không thể biết?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Được, không nói thì không nói, ông nội cũng không muốn biết bí mật của con nhóc nhà con.”
Nói xong, Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành: “Chuyện liên quan tới Tiểu Tiểu mà hôm qua bố nói với con, con nói với con bé chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai, vừa nghe liền hiểu rồi: “Nói rồi! Bố nói hai ngày nữa đưa con đi nhà trẻ, ông nội, con có thể đi trễ mấy ngày không?”
“Hửm?”
“Con muốn ở nhà với bố thêm hai ngày.”
“Đồ không có lương tâm, không muốn ở với ông nội?”
Hoắc Tiểu Tiểu làm như không hiểu: “Bố nói là ông nội muốn đưa con đi nhà trẻ, không phải ông nội… không muốn chơi với Tiểu Tiểu sao?”
Ánh mắt của Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, ông để chiếc thìa xuống bàn.
“Hừ!”
“...” Hoắc Tùy Thành đặt bánh mì trên tay xuống, không ăn mà đã no rồi, anh đứng dậy: “Con ăn no rồi, công ty nhiều việc, con đến công ty trước.”
Nói xong anh vội vã đứng dậy rời đi.
“Ông nội, bố…”
“Tiểu Tiểu, con đừng nghe bố con nói bậy, chính bố con muốn đưa con đi nhà trẻ, sao ông nội nhẫn tâm đưa con đi được? Ông nội ước gì con ở cùng với ông nội thêm mấy ngày đấy.”
Hoắc Tiểu Tiểu chớp mắt, gật đầu.
- ---
Tập đoàn Hoắc thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Bởi vì chuyện dưới chân núi Lộc Minh có lẽ có chôn cổ mộ nên trước khi tổ chuyên gia khảo cổ nghiệm chứng thì không thể không dừng dự án lại.
Nhưng dự án bị chậm trễ một ngày thì tổn thất đều là tiền.
Đây là việc lớn, Dịch thị bên kia cũng không dám mạo hiểm, vừa sáng sớm Dịch Dương đã đến Hoắc thị gặp mặt Hoắc Tùy Thành.
“Tổ chuyên gia khảo cổ bên kia vẫn chưa trả lời tôi, nhưng mà tôi có tin tức nội bộ, bên dưới rất có thể là ngôi mộ lớn.”
“Mộ lớn…” Lông mày của Dịch Dương nhíu chặt: “Sao chỗ này lại có thể có mộ lớn được?”
“Không rõ lắm, nhưng nếu như thật sự quyết định đào lên giữ gìn thì nhanh nhất cũng tính bằng năm.”
Dịch Dương lắc đầu: “Không chờ được lâu như vậy.”
Hoắc Tùy Thành cau mày: “Tổ chuyên gia khảo cổ đào lên còn đỡ, chỉ sợ phía trên quyết định giữ gìn hiện vật văn hóa khảo cổ, vậy thì dự án này không có khả năng khởi công lần nữa.”
Dịch Dương giương mắt nhìn về phía anh.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Đầu ngón tay Hoắc Tùy Thành vô ý thức vuốt v e, trong mắt là sự nham hiểm.
Còn chưa lên tiếng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa đi vào sau khi nhận được sự cho phép, anh ta nói: “Hoắc tổng, người của tổ chuyên gia khảo cổ đã đến công ty, bây giờ đang đợi anh ở phòng nghỉ.”
Hoắc Tùy Thành nhướng mày: “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Được.”
“Người của tổ chuyên gia tới rồi, chắc là cuộc thăm dò đã có kết quả, nếu như thật sự quyết định giữ gìn hiện vật văn hóa khảo cổ thì cậu định làm thế nào?”
Hoắc Tùy Thành nhắm hai mắt lại: “Lãng phí thời gian thì tôi có thể đợi, nhưng dự án này không thể kết thúc được.”
“Không phải là cậu muốn…”
Hoắc Tùy Thành nghe đến đó thì ngăn lại.
Dịch Dương hiểu rõ ý của anh.
“Cậu nghĩ cho kỹ, chuyện này mạo hiểm rất lớn.”
“Tôi hiểu rõ.” Sắc mặt Hoắc Tùy Thành nghiêm túc, anh đứng dậy: “Đi thôi, đi gặp người của tổ chuyên gia khảo cổ.”
Có lẽ là bởi vì hơi lạnh trong văn phòng không đủ nên có chút oi bức, Hoắc Tùy Thành cởi áo khoác âu phục, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi cùng Dịch Dương đi về phía phòng nghỉ.
Mấy người trợ lý ngoài cửa đi theo sau lưng Hoắc Tùy Thành.
“...Hoắc tổng.”
Bước chân của Hoắc Tùy Thành cũng không dừng lại: “Chuyện gì?”
Ánh mắt của mấy trợ lý rơi lên trên lưng của anh, ấp úng muốn nói lại thôi.
“Anh… trên lưng…”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dịch Dương thoáng chậm lại một bước, nhìn thấy được con rùa đen lớn được vẽ lên trên áo sơ mi sau lưng anh, gương mặt nghiêm túc của anh ta trong nháy mắt tan thành mảnh nhỏ, không nhịn được cười.
“Hoắc Nhị… con gái của cậu, vẽ tranh không tệ.”
Hoắc Tùy Thành không rõ cho lắm, lúc đi ngang qua mặt kính thủy tinh của một phòng họp, anh nhìn thấy con rùa đen lớn được vẽ trên lưng.
“...” Bước chân Hoắc Tùy Thành dừng lại, nghĩ đến vẻ mặt vô tội xum xoe lúc sáng của Hoắc Tiểu Tiểu, anh lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, ánh mắt anh xẹt qua mấy người trợ lý, bọn họ không hẹn mà cùng cúi đầu nhịn cười.
Anh không nói một lời mà quay người trở về, con rùa đen trên áo sơ mi trắng kia rất sống động.
“Hoắc Nhị, không gặp người của tổ chuyên gia nữa à?”
Hoắc Tùy Thành xua tay, thẹn quá hóa giận mà ném ra hai chữ: “Chờ đó!”
Bình luận truyện