Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
Chương 32
Giáng sinh vui vẻ, các bạn nơi đó hẳn đã là ngày 25 rồi chứ?
Hai ngày này tôi lúc nào cũng bận rộn ăn uống, liên lạc cảm tình với đủ loại bạn bè người thân, mà họ không hề ngoại lệ cũng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lam Sơn.
“Nghe nói sang năm hai người sẽ kết hôn?”
“Bao giờ thì dẫn cậu ấy về nhà?”
“Hai đứa sẽ nhận con nuôi chứ?”
BALABALA…
Tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào, những vấn đề này thật khiến người ta vừa lúng túng lại có chút mong đợi nho nhỏ.
“Anh có ảnh của bạn trai không?”
Em gái tôi là nha sĩ, năm trước đã kết hôn, tháng 5 năm nay vừa mang thai, đối với việc tôi không dẫn Lam Sơn về nhà, em có phần không hài lòng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi, chỉ là mãnh liệt yêu cầu xem ảnh của Lam Sơn.
Em hỏi như vậy tôi mới phát hiện, tôi không có ảnh của Lam Sơn, chụp trộm cũng không có.
Người yêu sao có thể không có ảnh của nhau? Tôi chỉ suy nghĩ một phút liền quyết định gửi WeChat cho Lam Sơn, xin ảnh của cậu.
Tôi: Anh muốn ảnh của tiểu khả ái anh yêu nhất ~
Lam Sơn: Chờ chút.
Lam Sơn: 【 Ảnh 】
Nụ cười trên mặt tôi khi nhìn thấy Pharaoh và Charlie Chaplin thân thiết cuộn tròn thành một cục không thể khống chế mà cứng đờ.
Tôi: Không phải ảnh của Pharaoh và Charlie Chaplin! Anh muốn của em!
Lam Sơn: Em… Để làm gì?
Tôi: Để làm của riêng : )
Tôi chờ một lúc, trong lòng nghĩ cậu sẽ không gửi đến bức ảnh nào kỳ quái nữa chứ, WeChat liền hiển thị có tin nhắn mới.
Tôi mở ra xem, hô hấp cũng ngừng lại.
Đó là ảnh cục bộ, chụp phần bụng dưới của cậu, lộ ra cơ bụng gợi cảm và một chút bóng mờ màu đen mông lung, mà ngón tay cậu đang gảy mép quần lót, tựa như muốn kéo xuống.
Tôi nuốt nước miếng một cái với bức ảnh kia, có loại dục vọng muốn giơ điện thoại lên liếm.
Tôi từng hôn nơi đó. Vuốt ve mép quần lót của cậu, tôi suy nghĩ không tìm được giới hạn.
Tôi: Không muốn loại này, muốn mặt.
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn lưu bức ảnh kia lại.
Cậu rất lâu không trả lời, mà đúng lúc này cha gọi tôi tới giúp ông treo đèn lên cây thông Noel, tôi liền đặt điện thoại trên sofa.
Ngay lúc tôi bị những ngọn đèn màu nhỏ bé khiến choáng váng mất phương hướng, khu sofa đột nhiên òa lên tiếng kêu của phái nữ không cùng độ tuổi.
Em gái la lên với tôi: “Anh trai, BF của anh lớn lên thật soái, dáng người cũng thật đẹp! Trời ơi con trai em sau này cũng soái như vậy thì tốt!”
Biểu chất nữ (cháu gái đằng ngoại) của tôi cũng hưng phấn khoa tay múa chân: “Biểu di phu (chồng của chị em đằng ngoại của mẹ) là người mẫu ạ? A a a, mặt chú ấy đẹp quá!”
“Đúng là rất đẹp.” Ngay cả mẹ tôi cũng tham gia náo nhiệt.
Tôi cả kinh, nghĩ ra có thể vừa nãy mình không khóa màn hình, vội vàng mấy bước xông tới đoạt lại điện thoại của tôi trong tay họ, trong tiếng cười đùa bất an cúi đầu nhìn màn hình.
May mà không phải là ảnh bị hạn chế, lúc nãy tôi toát cả mồ hôi lạnh, nếu để họ nhìn thấy bức ảnh trần trụi Lam Sơn gửi cho tôi, họ có thể dùng chuyện này làm đề tài nói cả đời.
Phòng khách của tôi có một chiếc gương dài cực lớn, trong ảnh Lam Sơn ngồi trên thảm đối diện với gương, hai chân xếp chồng tự nhiên, trên đầu gối mở một cuốn sách, xung quanh còn có một số thứ khác, Pharaoh thì lười biếng nằm trên sofa phía sau cậu, ảnh chụp đúng lúc nó đang há miệng ngáp.
Mà Lam Sơn thậm chí còn không nhìn vào ống kính, tầm mắt cậu rơi xuống trang sách, lộ ra gần nửa khuôn mặt anh tuấn, tôi cũng có thể tưởng tượng được cậu ấy tùy ỳ như nào đưa điện thoại về phía gương, luận điệu “Ảnh gửi anh đừng làm phiền em muốn đọc sách”.
Tôi không có cách nào gây khó dễ cho cậu, dạo này cậu ấy đang ôn thi, chỉ cần có thời gian là mở tài liệu ôn tập, tôi cũng hơi ghen, chúng chiếm quá nhiều thời gian của Lam Sơn.
“Cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường, sau này mọi người thấy cậu ấy đừng quấy rầy quá kinh ngạc như vậy, cậu ấy biết sẽ sợ.” Tôi cất điện thoại, bắt đầu giáo dục nữ quyến nhà mình.
Em gái tôi ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, biểu cảm của anh thật là buồn nôn.” Em học dáng vẻ của tôi, thêm mắm thêm muối: “Cậu ấy biết sẽ sợ, đám nữ nhân điên này, đừng dọa hỏng tiểu bảo bối của tôi ~”
Biểu chất nữ bị em chọc cười ha ha, tiếng cười của bé lại thêm cô tôi và cả biểu tỷ (chị họ đằng ngoại) lẫn chồng của em gái tôi, sau khi biết nguyên nhân hậu quả, họ nhất trí yêu cầu cũng muốn xem ảnh.
“A! Tướng mạo này nhìn đã biết chính là kiểu em thích!” Đây là biểu tỷ của tôi.
“Có bức nào chính diện rõ ràng hơn không, đứa nhỏ này lớn lên thật dễ nhìn.” Đây là cô tôi.
Chồng của em gái tôi len lén chen tới ý vị thâm trường cười một tiếng: “Sinh viên nha, nghe nói anh vì theo đuổi cậu ấy mà thuê cậu ấy làm trợ lý đặc biệt của mình?”
Tôi vừa nghe em rể nói như vậy là biết chắc chắn y nghe Giám đốc Marketing của tôi nói, miệng của họ Vệ đừng rộng như thế chứ! Thân bằng hảo hữu của tôi chẳng lẽ hắn đều đã thông báo một lần? Hắn nói như vậy cứ như Lam Sơn là tiểu mật (1) của tôi không bằng, còn là tiểu mật mang loại tiền tố “Sinh viên” thanh thuần cấm kỵ ngon miệng! Dù đây là sự thật, nhưng tôi vẫn có chút ngứa răng.
Tôi nói với em rể: “Cận thủy lâu thai (2) dễ làm việc.”
Y hiểu vừa cười vừa vỗ mạnh một cái lên lưng tôi. Đến khi họ không để ý đến tôi nữa, tôi len lén đi tới bên cửa sổ gửi tin nhắn cho Lam Sơn.
Tôi: Người nhà anh nói em rất soái.
Lam Sơn: Cám ơn.
Tôi: Em muốn hình của anh không?
Lam Sơn: Em có rồi.
Tôi hơi kinh ngạc, không nhớ mình cho cậu ảnh lúc nào.
Lam Sơn: Lúc anh ngủ thì chụp trộm.
Cậu gửi tới một bức ảnh, tôi nhìn một cái là biết cậu chụp lúc nào.
Tôi nửa nằm trên giường, lộ ra sống lưng và nửa gương mặt, tóc hơi rối, trên người tràn đầy vết hôn, nhìn một cái là biết dáng vẻ… vừa làm.
Tôi: Chẳng lẽ em không chụp những lúc khác?
Lam Sơn: Không, không có cái khác.
Mặc dù rất cao hứng cậu ấy có ảnh của tôi, nhưng là loại này vẫn sẽ có chút ngượng ngùng nha. : )
Lam Sơn: Bên anh tuyết rơi chưa?
Tôi: Rơi rồi, còn rất lớn.
Tôi gửi một bức ảnh em gái chụp lúc tôi xúc tuyết trước cửa nhà.
Lam Sơn: Bên em thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi, nhưng có thể thấy rất nhiều sao.
Giống như có thần giao cách cảm, khiến tôi đột nhiên cảm thấy có thể cậu đang nhớ tôi.
Tôi mở voice, hỏi cậu: “Em có nhớ anh không?”
Cũng không lâu lắm cậu đã trả lời tôi, chỉ có một chữ, lại khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, so với lò sưởi trong tường của mùa đông còn ấm áp hơn.
Cậu nói: “Có.”
Làm sao đây, mới rời xa cậu, tôi đã bắt đầu muốn trở về bên cậu.
№1430☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Giáng sinh vui vẻ! A a, trong lòng ấm áp thật hạnh phúc ~ Lầu chủ có thể thị tấn (video) với Lam Sơn mỗi ngày nha, mặc dù lệch múi giờ không ổn lắm = =
№1431☆☆☆ Thủy thủy dung dung ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Điện, điện thoại PLAY? Σ( ° △ °|||)︴
№1432☆☆☆ Tôi cũng muốn ảnh ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:37
Thị, thị tấn làm tình? Σ( ° △ °|||)︴
№1433☆☆☆ Giáng sinh vui vẻ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:56
2333 Lầu trên đủ rồi, để lầu chủ tiểu yêu tinh nghỉ ngơi chút đi!
№1434☆☆☆ _(:зゝ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:55:15
Hai ngày này tôi lúc nào cũng bận rộn ăn uống, liên lạc cảm tình với đủ loại bạn bè người thân, mà họ không hề ngoại lệ cũng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lam Sơn.
“Nghe nói sang năm hai người sẽ kết hôn?”
“Bao giờ thì dẫn cậu ấy về nhà?”
“Hai đứa sẽ nhận con nuôi chứ?”
BALABALA…
Tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào, những vấn đề này thật khiến người ta vừa lúng túng lại có chút mong đợi nho nhỏ.
“Anh có ảnh của bạn trai không?”
Em gái tôi là nha sĩ, năm trước đã kết hôn, tháng 5 năm nay vừa mang thai, đối với việc tôi không dẫn Lam Sơn về nhà, em có phần không hài lòng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi, chỉ là mãnh liệt yêu cầu xem ảnh của Lam Sơn.
Em hỏi như vậy tôi mới phát hiện, tôi không có ảnh của Lam Sơn, chụp trộm cũng không có.
Người yêu sao có thể không có ảnh của nhau? Tôi chỉ suy nghĩ một phút liền quyết định gửi WeChat cho Lam Sơn, xin ảnh của cậu.
Tôi: Anh muốn ảnh của tiểu khả ái anh yêu nhất ~
Lam Sơn: Chờ chút.
Lam Sơn: 【 Ảnh 】
Nụ cười trên mặt tôi khi nhìn thấy Pharaoh và Charlie Chaplin thân thiết cuộn tròn thành một cục không thể khống chế mà cứng đờ.
Tôi: Không phải ảnh của Pharaoh và Charlie Chaplin! Anh muốn của em!
Lam Sơn: Em… Để làm gì?
Tôi: Để làm của riêng : )
Tôi chờ một lúc, trong lòng nghĩ cậu sẽ không gửi đến bức ảnh nào kỳ quái nữa chứ, WeChat liền hiển thị có tin nhắn mới.
Tôi mở ra xem, hô hấp cũng ngừng lại.
Đó là ảnh cục bộ, chụp phần bụng dưới của cậu, lộ ra cơ bụng gợi cảm và một chút bóng mờ màu đen mông lung, mà ngón tay cậu đang gảy mép quần lót, tựa như muốn kéo xuống.
Tôi nuốt nước miếng một cái với bức ảnh kia, có loại dục vọng muốn giơ điện thoại lên liếm.
Tôi từng hôn nơi đó. Vuốt ve mép quần lót của cậu, tôi suy nghĩ không tìm được giới hạn.
Tôi: Không muốn loại này, muốn mặt.
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn lưu bức ảnh kia lại.
Cậu rất lâu không trả lời, mà đúng lúc này cha gọi tôi tới giúp ông treo đèn lên cây thông Noel, tôi liền đặt điện thoại trên sofa.
Ngay lúc tôi bị những ngọn đèn màu nhỏ bé khiến choáng váng mất phương hướng, khu sofa đột nhiên òa lên tiếng kêu của phái nữ không cùng độ tuổi.
Em gái la lên với tôi: “Anh trai, BF của anh lớn lên thật soái, dáng người cũng thật đẹp! Trời ơi con trai em sau này cũng soái như vậy thì tốt!”
Biểu chất nữ (cháu gái đằng ngoại) của tôi cũng hưng phấn khoa tay múa chân: “Biểu di phu (chồng của chị em đằng ngoại của mẹ) là người mẫu ạ? A a a, mặt chú ấy đẹp quá!”
“Đúng là rất đẹp.” Ngay cả mẹ tôi cũng tham gia náo nhiệt.
Tôi cả kinh, nghĩ ra có thể vừa nãy mình không khóa màn hình, vội vàng mấy bước xông tới đoạt lại điện thoại của tôi trong tay họ, trong tiếng cười đùa bất an cúi đầu nhìn màn hình.
May mà không phải là ảnh bị hạn chế, lúc nãy tôi toát cả mồ hôi lạnh, nếu để họ nhìn thấy bức ảnh trần trụi Lam Sơn gửi cho tôi, họ có thể dùng chuyện này làm đề tài nói cả đời.
Phòng khách của tôi có một chiếc gương dài cực lớn, trong ảnh Lam Sơn ngồi trên thảm đối diện với gương, hai chân xếp chồng tự nhiên, trên đầu gối mở một cuốn sách, xung quanh còn có một số thứ khác, Pharaoh thì lười biếng nằm trên sofa phía sau cậu, ảnh chụp đúng lúc nó đang há miệng ngáp.
Mà Lam Sơn thậm chí còn không nhìn vào ống kính, tầm mắt cậu rơi xuống trang sách, lộ ra gần nửa khuôn mặt anh tuấn, tôi cũng có thể tưởng tượng được cậu ấy tùy ỳ như nào đưa điện thoại về phía gương, luận điệu “Ảnh gửi anh đừng làm phiền em muốn đọc sách”.
Tôi không có cách nào gây khó dễ cho cậu, dạo này cậu ấy đang ôn thi, chỉ cần có thời gian là mở tài liệu ôn tập, tôi cũng hơi ghen, chúng chiếm quá nhiều thời gian của Lam Sơn.
“Cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường, sau này mọi người thấy cậu ấy đừng quấy rầy quá kinh ngạc như vậy, cậu ấy biết sẽ sợ.” Tôi cất điện thoại, bắt đầu giáo dục nữ quyến nhà mình.
Em gái tôi ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, biểu cảm của anh thật là buồn nôn.” Em học dáng vẻ của tôi, thêm mắm thêm muối: “Cậu ấy biết sẽ sợ, đám nữ nhân điên này, đừng dọa hỏng tiểu bảo bối của tôi ~”
Biểu chất nữ bị em chọc cười ha ha, tiếng cười của bé lại thêm cô tôi và cả biểu tỷ (chị họ đằng ngoại) lẫn chồng của em gái tôi, sau khi biết nguyên nhân hậu quả, họ nhất trí yêu cầu cũng muốn xem ảnh.
“A! Tướng mạo này nhìn đã biết chính là kiểu em thích!” Đây là biểu tỷ của tôi.
“Có bức nào chính diện rõ ràng hơn không, đứa nhỏ này lớn lên thật dễ nhìn.” Đây là cô tôi.
Chồng của em gái tôi len lén chen tới ý vị thâm trường cười một tiếng: “Sinh viên nha, nghe nói anh vì theo đuổi cậu ấy mà thuê cậu ấy làm trợ lý đặc biệt của mình?”
Tôi vừa nghe em rể nói như vậy là biết chắc chắn y nghe Giám đốc Marketing của tôi nói, miệng của họ Vệ đừng rộng như thế chứ! Thân bằng hảo hữu của tôi chẳng lẽ hắn đều đã thông báo một lần? Hắn nói như vậy cứ như Lam Sơn là tiểu mật (1) của tôi không bằng, còn là tiểu mật mang loại tiền tố “Sinh viên” thanh thuần cấm kỵ ngon miệng! Dù đây là sự thật, nhưng tôi vẫn có chút ngứa răng.
Tôi nói với em rể: “Cận thủy lâu thai (2) dễ làm việc.”
Y hiểu vừa cười vừa vỗ mạnh một cái lên lưng tôi. Đến khi họ không để ý đến tôi nữa, tôi len lén đi tới bên cửa sổ gửi tin nhắn cho Lam Sơn.
Tôi: Người nhà anh nói em rất soái.
Lam Sơn: Cám ơn.
Tôi: Em muốn hình của anh không?
Lam Sơn: Em có rồi.
Tôi hơi kinh ngạc, không nhớ mình cho cậu ảnh lúc nào.
Lam Sơn: Lúc anh ngủ thì chụp trộm.
Cậu gửi tới một bức ảnh, tôi nhìn một cái là biết cậu chụp lúc nào.
Tôi nửa nằm trên giường, lộ ra sống lưng và nửa gương mặt, tóc hơi rối, trên người tràn đầy vết hôn, nhìn một cái là biết dáng vẻ… vừa làm.
Tôi: Chẳng lẽ em không chụp những lúc khác?
Lam Sơn: Không, không có cái khác.
Mặc dù rất cao hứng cậu ấy có ảnh của tôi, nhưng là loại này vẫn sẽ có chút ngượng ngùng nha. : )
Lam Sơn: Bên anh tuyết rơi chưa?
Tôi: Rơi rồi, còn rất lớn.
Tôi gửi một bức ảnh em gái chụp lúc tôi xúc tuyết trước cửa nhà.
Lam Sơn: Bên em thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi, nhưng có thể thấy rất nhiều sao.
Giống như có thần giao cách cảm, khiến tôi đột nhiên cảm thấy có thể cậu đang nhớ tôi.
Tôi mở voice, hỏi cậu: “Em có nhớ anh không?”
Cũng không lâu lắm cậu đã trả lời tôi, chỉ có một chữ, lại khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, so với lò sưởi trong tường của mùa đông còn ấm áp hơn.
Cậu nói: “Có.”
Làm sao đây, mới rời xa cậu, tôi đã bắt đầu muốn trở về bên cậu.
№1430☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Giáng sinh vui vẻ! A a, trong lòng ấm áp thật hạnh phúc ~ Lầu chủ có thể thị tấn (video) với Lam Sơn mỗi ngày nha, mặc dù lệch múi giờ không ổn lắm = =
№1431☆☆☆ Thủy thủy dung dung ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Điện, điện thoại PLAY? Σ( ° △ °|||)︴
№1432☆☆☆ Tôi cũng muốn ảnh ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:37
Thị, thị tấn làm tình? Σ( ° △ °|||)︴
№1433☆☆☆ Giáng sinh vui vẻ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:56
2333 Lầu trên đủ rồi, để lầu chủ tiểu yêu tinh nghỉ ngơi chút đi!
№1434☆☆☆ _(:зゝ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:55:15
Bình luận truyện