Dây Dưa Không Dứt
Chương 60
Ngô Đồng nghẹn lời, toàn bộ tâm trí cô giờ đây trống rỗng, vừa rồi cô nghe nhầm phải không?
Cô trừng mắt nhìn, xoay người lại nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”
Lệ Trọng Mưu cười yếu ớt, đổi một tay cầm lái, tay kia anh miết nhẹ chóp mũi cô: “Đừng nghi ngờ điều em vừa nghe thấy.”
Anh tăng tốc, đi thắng đến sân bay gần nhất. Ngô Đồng im lặng, đến khi điện thoại reo vang hồi chuông thứ hai, cô vẫn chẳng muốn tiếp. Lệ Trọng Mưu thay cô nghe máy. Giọng Đồng Đồng reo lên: “Mẹ!”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Đồng Đồng à?”
Thằng bé ngẩn người, sau đó cười khúc khích. Nghe tiếng cười xảo quyệt của con trai, Ngô Đồng giật mình, trả lời: “Con đang ở đâu, Đồng Đồng? Đã về nhà chưa?”
“Dạ, con đang đá cầu, bây giờ đang nghỉ giữa hiệp mẹ ạ, bác quản gia bảo khi nãy mẹ tìm con. À đúng rồi, bao giờ ba mẹ về nhà?”
Đồng Đồng nói liền một hơi, ns chẳng xen vào được câu nào.
Lệ Trọng Mưu lại thay cô trả lời, anh nhỏ giọng: “Hôm nay chơi thế nào? Ở nhà người khác con phải ngoan một chút, đừng chỉ mải đá cầu, biết chưa?”
Hình như nhóc con này hơi dỗi: “Nhưng mà Tiểu Tiểu với em trai nó giỏi lắm, con không thắng được bạn ấy. Con là khách mà mấy bạn ấy cứ không chịu nhường con.”
Nghe vậy, cả hai người lớn trong xe đều bật cười.
Đồng Đồng nghĩ gì đó một lát, xong lại quay sang hỏi Ngô Đồng: “Mẹ ơi, hôm nào mẹ với ba nghịch lửa tiếp đi, sinh cho con một em trai nữa. Như thế con mới thắng được Tiểu Tiểu.”
Rồi thằng bé phá lên cười khanh khách, không khí trong xe tràn ngập tiếng cười vô tư ấy. Tốc độ lái xe của Lệ Trọng Mưu vẫn không giảm. Ngô Đồng cảm thấy mồ hôi đã chảy dài bên thái dương, may mà tiếng cười của con vẫn vang lên không ngừng. Bỗng Đồng Đồng cao giọng, vội vàng nói: “Bạn ấy gọi con chơi tiếp rồi, con cúp máy nhé! Chúc ba mẹ ngủ ngon!” Xong liền gác máy luôn.
Ngô Đồng nắm bàn tay đầy mồ hôi, ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ: “Đồng Đồng đang ở đâu thế?”
“Trong nhà thần tượng của nó.”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?”
Lệ Trọng Mưu cười không nói.
Tâm trạng tốt như thế, chẳng nhẽ… anh thực sự muốn đi kết hôn?
Ngô Đồng nghe anh gọi điện thoại, chuẩn bị giáo đường, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực.
Xe ngừng, Ngô Đồng lẽo đẽo đi theo anh lên sân bay, cánh quạt xoay trên không, lúc sắp sửa xuất phat, cô chợt do dự.
Còn quá nhiều nghi vấn, nhiều thứ chưa được xác thực đang tồn tại, thậm chí anh vẫn chưa đưa ra đáp án quan trọng nhất.
Cô nhớ lại, người đàn ông này trước kia có giống bây giờ không? Nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm trái tim cô, nuốt lấy tình yêu của cô. Ngô Đồng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cô có ba phần chờ mong, nhưng tới bảy phần e ngại.
“Em… Có thể không đi không?” Cuối cùng, cô do dự hỏi.
Lmt nheo mắt nguy hiểm: “Không được.”
“Em…”
Anh nắm tay cô, nhìn cô đầy chân thành: “Tới đó, anh sẽ cho em đáp án mà em mong đợi. Khi ấy, dù em muốn thế nào, đi hay ở, anh sẽ không ngăn em nữa.”
Người này… Ngô Đồng nâng mắt nhìn anh, bờ môi anh, tay anh đang giữ tay cô, phòng tuyến yếu ớt của Ngô Đồng bỗng tan rã, chớp mắt đã được anh dắt lên trực thăng.
Hành hình kéo dài ba giờ hiện trên màn hình, cô nhìn màn đêm dày đặc bao quanh. Liệu rằng hạnh phúc nhỏ bé của cô có bị bóng tối chạm đến?
Cô nhắm mắt lại, vì cô thực sự không thể tin nổi những gì đang diễn ra. Lệ Trọng Mưu tưởng cô mệt, anh đưa vai cho cô dựa vào: “Em ngủ tạm đi, khi đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Rồi anh đưa tay ôm cô.
Xung quanh rất ồn, nhưng trái tim cô lại yên tĩnh lạ thường, tựa vào vai anh, mi mắt cô dần nặng xuống, Ngô Đồng chìm vào giấc ngủ.
Ba tiếng sau đã đến Florida, Lệ Trọng Mưu đánh thức cô, thấy cô dụi mắt, lòng anh dịu lại, cúi xuống hôn cô, cho tới khi cô tỉnh hẳn mới thôi.
Tại nơi phù hoa này, anh dẫn cô tới sở đăng kí 24/7. Ngô Đồng khẳng định cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi nhìn biển hiệu, đột nhiên cô thấy hơi hư ảo.
Chuyện kết hôn chỉ cần có giấy chứng nhận, điền thông tin rồi kí tên, mọi chuyện đều nhờ bạn Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng chỉ nghe thấy tiếng trống ngực đập liên hồi.
Ở Florida, kết hôn chẳng quan trọng ngày đêm, lúc trước cô còn nghĩ chuyện này chẳng khác gì hai người man nữ đi ăn đồ ăn nhanh vậy.
Thế mà giờ đây, cô lại đang ở trong hoàn cảnh đó, nhận chiếc bút từ tay Lệ Trọng Mưu, kí tên lên tờ đăng kí kết hôn.
Dọc đường đi, hai người chẳng nói câu nào, Ngô Đồng không hiểu tại sao anh phải vội vàng, không muốn làm thủ tục ở New York, hay là quay về Hong Kong làm, mà nhất quyết ngồi trực thăng đến nơi xa xôi này.
Nửa đêm nửa hôm, anh đưa cô tới giáo đường, nghe mục sư giảng kinh gì gì đó, rồi anh lấy ra một chiếc nhẫn, cô sửng sốt.
Ngô Đồng cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại không yên tâm suốt cả quãng đường: cô đã từng yêu anh bảy năm, đã từng hận anh bảy năm, nửa giờ trước cô còn không dám coi mình là bạn gái của anh, nửa giờ sau lại chuẩn bị trở thành – vợ của anh.
Lệ Trọng Mưu nâng ngón tay cô, miễn cưỡng coi lái xe là người chứng hôn, trước mặt anh ta và vị mục sư, anh nói: “Bà xã, anh yêu em.”
Ngày tiếp theo, Ngô Đồng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Ánh dương chiếu khắp căn phòng, làm mọi thứ trong đây đều hiện lên rõ ràng. Florida được thiên nhiên ưu ái ban tặng sự rực rỡ nhất của mặt trời, xuyên qua bức màn che ngoài cửa sổ, của dù nhắm mắt, cả hai vẫn cảm nhận được ánh nắng tươi đẹp.
Tối hôm qua còn quá mức chân thật, anh vội vã đến thế nên cũng chỉ tùy tiện thuê một khách sạn vào ở. Hai người chỉ đơn giản là ngủ, rạng sáng, Ngô Đồng mới mơ màng chìm vào mộng đẹp, giờ tỉnh lại, cô ngồi dậy, ngắm nghía sườn mặt Lệ Trọng Mưu. Chợt Ngô Đồng hoảng hốt.
Anh vẫn ngủ, trải qua một ngày với quá nhiều biến cố, có lẽ giờ phút này anh cũng đã quá mệt mỏi.
Ngô Đồng nhìn anh đến ngẩn người, đột nhiên tất cả mọi chuyện tối qua hiện về trong tâm trí, cô đứng vụt dậy, xuống khỏi giường, đi tìm túi xách của mình.
“Roạt – ” Tập văn kiện được lấy ra, giấy trắng mực đen, tờ hôn thú thực sự.
Cô nhìn chữ kí của mình đến nửa ngày, cảm thấy quá mức hư ảo.
Phút chốc, đầu óc Ngô Đồng mơ hồ, bên tai cô vang giọng nói: sao lại hoang đường thế này, quá hoang đường rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện kết hôn chớp giật này, dù là ban ngày cô cũng không thể tỉnh táo nổi, có phải mọi chuyện quá đơn giản rồi không? Lệ phí đăng kí là 55 đô la, lấy hộ chiếu của hai người làm chứng, 15 phút sau giấy đăng kí kết hôn nằm trên tay cô, lái xe làm chứng hôn…
Cơn lạnh truyền từ đầu ngón tay chỗ chạm vào tờ hôn thú truyền đến tứ chi, Ngô Đồng không biết cô có hối hận không, nhưng vẫn thấy sờ sợ.
Đúng lúc này, người đàn ông trên giường đã tỉnh, ôm lấy cô từ phía sau. Lệ Trọng Mưu lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”
Trong giọng nói còn ngái ngủ của anh, Ngô Đồng bỗng thấy buồn. Có lẽ thời gian nên trở lại trước tối hôm qua.
Đáng tiếc, ánh mặt trời ban ngày thì không thể làm giả được, và vòng tay mạnh mẽ của anh thì càng không thể chân thật hơn.
Lệ Trọng Mưu hiểu rõ Ngô Đồng còn hơn chính bản thân cô, không muốn để cho cô nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh định hôn lên môi cô: “Bà xã, hôn buổi sáng nào.”
Anh chưa bao giờ thích cười, nhưng lúc này đây, trong mắt anh chỉ có ý cười, tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp trong đó. Ngô Đồng miễn cưỡng rút về chút thần trí: “Còn chưa đánh răng đấy.”
Nghe cô nói, mặt Lệ Trọng Mưu biến sắc, anh bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng chẳng nhiều lời, anh thơm má cô rồi vào phòng vệ sinh.
Ns ngồi trên giường, cắn môi, nhìn Lệ Trọng Mưu trong phòng tắm đánh răng, quần áo trên người anh nhăn nhúm, lộ vẻ lười nhác bất cần.
Cô tựa vào cánh cửa: “Có thể tạm thời đừng nói cho ai biết được không?”
Anh khựng lại, rồi tiếp tục, không trả lời. Đến tận khi anh đánh răng xong, mới nghiêng người nhìn cô: “Nguyên nhân.”
“Bên mẹ anh, ba mẹ và anh trai em, tất cả đều chưa đồng ý.”
Lệ Trọng Mưu đến gần cô, đảo đôi mắt mệt mỏi , anh cười tươi: “Chúng ta mau chóng về nước, anh sẽ đi Nam Kinh thăm họ.”
“Em… hơi lo lắng.”
Anh nhìn cô hồi lâu, ngày đầu tiên kết hôn không phải nên ngọt ngào hơn mật? Tại sao cô lại buồn rầu vậy chứ?
“Em sợ cái gì?”
Ngô Đồng không biết phải trả lời thế nào, cô ngước lên nhìn anh, ép chính mình phải bình tĩnh lại, tựa đầu vào hõm vai anh: “Sợ ba em đánh gãy chân em.”
Hóa ra cô cũng có lúc đáng yêu, khuôn mặt anh giãn ra: “Có gì phải sợ, có ông xã em ở đây rồi.”
Cô giật mình, anh và cô, đã là vợ chồng rồi. Hy vọng xa vời của cô ngày xưa, giờ đã trở thành hiện thực.
Thấy cô ngơ ngác, anh vỗ vỗ vai Ngô Đồng: “Nhanh đi đánh răng, anh còn đang chờ hôn buổi sáng.”
Ngô Đồng đứng sau mặt kính đánh răng, Lệ Trọng Mưu vào bên cạnh tắm rửa, ngồi trong bồn tắm lớn chỉ cách nhau mấy bước, Ngô Đồng nhìn qua gương, anh bắt đầu cởi quần áo, mắt cô không dời đi nổi.
Cô dựa vào tấm kính mờ, từ từ nhìn thấy cơ thể anh hiện ra. Đầu tiên là tấm lưng kiên cố và làn da khỏe khoắn, rồi bờ vai rộng lớn. Ngô Đồng đang rình người đàn ông của mình, không nên cảm thấy tội lỗi.
Bất chợt Lệ Trọng Mưu quay đầu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Ngô Đồng căng thẳng, cô vội đánh mắt, thực ra là có tật giật mình, nhưng nghĩ lại, cô tự nhủ: đấy là người đàn ông của mình, sao cô lại không thể nhìn chứ?
Không tránh nữa, Lệ Trọng Mưu bị cô nhìn chằm chằm, anh lại cảm thấy hạnh phúc. Ném luôn quần áo sang bên cạnh, anh đến bên cô, cũng nhìn cô qua gương.
Ngay sau đó ôm chặt lấy Ngô Đồng.
Cô đặt tay lên vai anh, bàn chải đánh răng đã rơi xuống đất, khóe môi cô còn dính kem, cô than thở: “Làm gì thế?”
Anh so với cô còn trực tiếp hơn: “Tắm chung.”
Cô trừng mắt nhìn, xoay người lại nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”
Lệ Trọng Mưu cười yếu ớt, đổi một tay cầm lái, tay kia anh miết nhẹ chóp mũi cô: “Đừng nghi ngờ điều em vừa nghe thấy.”
Anh tăng tốc, đi thắng đến sân bay gần nhất. Ngô Đồng im lặng, đến khi điện thoại reo vang hồi chuông thứ hai, cô vẫn chẳng muốn tiếp. Lệ Trọng Mưu thay cô nghe máy. Giọng Đồng Đồng reo lên: “Mẹ!”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Đồng Đồng à?”
Thằng bé ngẩn người, sau đó cười khúc khích. Nghe tiếng cười xảo quyệt của con trai, Ngô Đồng giật mình, trả lời: “Con đang ở đâu, Đồng Đồng? Đã về nhà chưa?”
“Dạ, con đang đá cầu, bây giờ đang nghỉ giữa hiệp mẹ ạ, bác quản gia bảo khi nãy mẹ tìm con. À đúng rồi, bao giờ ba mẹ về nhà?”
Đồng Đồng nói liền một hơi, ns chẳng xen vào được câu nào.
Lệ Trọng Mưu lại thay cô trả lời, anh nhỏ giọng: “Hôm nay chơi thế nào? Ở nhà người khác con phải ngoan một chút, đừng chỉ mải đá cầu, biết chưa?”
Hình như nhóc con này hơi dỗi: “Nhưng mà Tiểu Tiểu với em trai nó giỏi lắm, con không thắng được bạn ấy. Con là khách mà mấy bạn ấy cứ không chịu nhường con.”
Nghe vậy, cả hai người lớn trong xe đều bật cười.
Đồng Đồng nghĩ gì đó một lát, xong lại quay sang hỏi Ngô Đồng: “Mẹ ơi, hôm nào mẹ với ba nghịch lửa tiếp đi, sinh cho con một em trai nữa. Như thế con mới thắng được Tiểu Tiểu.”
Rồi thằng bé phá lên cười khanh khách, không khí trong xe tràn ngập tiếng cười vô tư ấy. Tốc độ lái xe của Lệ Trọng Mưu vẫn không giảm. Ngô Đồng cảm thấy mồ hôi đã chảy dài bên thái dương, may mà tiếng cười của con vẫn vang lên không ngừng. Bỗng Đồng Đồng cao giọng, vội vàng nói: “Bạn ấy gọi con chơi tiếp rồi, con cúp máy nhé! Chúc ba mẹ ngủ ngon!” Xong liền gác máy luôn.
Ngô Đồng nắm bàn tay đầy mồ hôi, ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ: “Đồng Đồng đang ở đâu thế?”
“Trong nhà thần tượng của nó.”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?”
Lệ Trọng Mưu cười không nói.
Tâm trạng tốt như thế, chẳng nhẽ… anh thực sự muốn đi kết hôn?
Ngô Đồng nghe anh gọi điện thoại, chuẩn bị giáo đường, trái tim cô đập loạn trong lồng ngực.
Xe ngừng, Ngô Đồng lẽo đẽo đi theo anh lên sân bay, cánh quạt xoay trên không, lúc sắp sửa xuất phat, cô chợt do dự.
Còn quá nhiều nghi vấn, nhiều thứ chưa được xác thực đang tồn tại, thậm chí anh vẫn chưa đưa ra đáp án quan trọng nhất.
Cô nhớ lại, người đàn ông này trước kia có giống bây giờ không? Nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm trái tim cô, nuốt lấy tình yêu của cô. Ngô Đồng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cô có ba phần chờ mong, nhưng tới bảy phần e ngại.
“Em… Có thể không đi không?” Cuối cùng, cô do dự hỏi.
Lmt nheo mắt nguy hiểm: “Không được.”
“Em…”
Anh nắm tay cô, nhìn cô đầy chân thành: “Tới đó, anh sẽ cho em đáp án mà em mong đợi. Khi ấy, dù em muốn thế nào, đi hay ở, anh sẽ không ngăn em nữa.”
Người này… Ngô Đồng nâng mắt nhìn anh, bờ môi anh, tay anh đang giữ tay cô, phòng tuyến yếu ớt của Ngô Đồng bỗng tan rã, chớp mắt đã được anh dắt lên trực thăng.
Hành hình kéo dài ba giờ hiện trên màn hình, cô nhìn màn đêm dày đặc bao quanh. Liệu rằng hạnh phúc nhỏ bé của cô có bị bóng tối chạm đến?
Cô nhắm mắt lại, vì cô thực sự không thể tin nổi những gì đang diễn ra. Lệ Trọng Mưu tưởng cô mệt, anh đưa vai cho cô dựa vào: “Em ngủ tạm đi, khi đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Rồi anh đưa tay ôm cô.
Xung quanh rất ồn, nhưng trái tim cô lại yên tĩnh lạ thường, tựa vào vai anh, mi mắt cô dần nặng xuống, Ngô Đồng chìm vào giấc ngủ.
Ba tiếng sau đã đến Florida, Lệ Trọng Mưu đánh thức cô, thấy cô dụi mắt, lòng anh dịu lại, cúi xuống hôn cô, cho tới khi cô tỉnh hẳn mới thôi.
Tại nơi phù hoa này, anh dẫn cô tới sở đăng kí 24/7. Ngô Đồng khẳng định cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi nhìn biển hiệu, đột nhiên cô thấy hơi hư ảo.
Chuyện kết hôn chỉ cần có giấy chứng nhận, điền thông tin rồi kí tên, mọi chuyện đều nhờ bạn Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng chỉ nghe thấy tiếng trống ngực đập liên hồi.
Ở Florida, kết hôn chẳng quan trọng ngày đêm, lúc trước cô còn nghĩ chuyện này chẳng khác gì hai người man nữ đi ăn đồ ăn nhanh vậy.
Thế mà giờ đây, cô lại đang ở trong hoàn cảnh đó, nhận chiếc bút từ tay Lệ Trọng Mưu, kí tên lên tờ đăng kí kết hôn.
Dọc đường đi, hai người chẳng nói câu nào, Ngô Đồng không hiểu tại sao anh phải vội vàng, không muốn làm thủ tục ở New York, hay là quay về Hong Kong làm, mà nhất quyết ngồi trực thăng đến nơi xa xôi này.
Nửa đêm nửa hôm, anh đưa cô tới giáo đường, nghe mục sư giảng kinh gì gì đó, rồi anh lấy ra một chiếc nhẫn, cô sửng sốt.
Ngô Đồng cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại không yên tâm suốt cả quãng đường: cô đã từng yêu anh bảy năm, đã từng hận anh bảy năm, nửa giờ trước cô còn không dám coi mình là bạn gái của anh, nửa giờ sau lại chuẩn bị trở thành – vợ của anh.
Lệ Trọng Mưu nâng ngón tay cô, miễn cưỡng coi lái xe là người chứng hôn, trước mặt anh ta và vị mục sư, anh nói: “Bà xã, anh yêu em.”
Ngày tiếp theo, Ngô Đồng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Ánh dương chiếu khắp căn phòng, làm mọi thứ trong đây đều hiện lên rõ ràng. Florida được thiên nhiên ưu ái ban tặng sự rực rỡ nhất của mặt trời, xuyên qua bức màn che ngoài cửa sổ, của dù nhắm mắt, cả hai vẫn cảm nhận được ánh nắng tươi đẹp.
Tối hôm qua còn quá mức chân thật, anh vội vã đến thế nên cũng chỉ tùy tiện thuê một khách sạn vào ở. Hai người chỉ đơn giản là ngủ, rạng sáng, Ngô Đồng mới mơ màng chìm vào mộng đẹp, giờ tỉnh lại, cô ngồi dậy, ngắm nghía sườn mặt Lệ Trọng Mưu. Chợt Ngô Đồng hoảng hốt.
Anh vẫn ngủ, trải qua một ngày với quá nhiều biến cố, có lẽ giờ phút này anh cũng đã quá mệt mỏi.
Ngô Đồng nhìn anh đến ngẩn người, đột nhiên tất cả mọi chuyện tối qua hiện về trong tâm trí, cô đứng vụt dậy, xuống khỏi giường, đi tìm túi xách của mình.
“Roạt – ” Tập văn kiện được lấy ra, giấy trắng mực đen, tờ hôn thú thực sự.
Cô nhìn chữ kí của mình đến nửa ngày, cảm thấy quá mức hư ảo.
Phút chốc, đầu óc Ngô Đồng mơ hồ, bên tai cô vang giọng nói: sao lại hoang đường thế này, quá hoang đường rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện kết hôn chớp giật này, dù là ban ngày cô cũng không thể tỉnh táo nổi, có phải mọi chuyện quá đơn giản rồi không? Lệ phí đăng kí là 55 đô la, lấy hộ chiếu của hai người làm chứng, 15 phút sau giấy đăng kí kết hôn nằm trên tay cô, lái xe làm chứng hôn…
Cơn lạnh truyền từ đầu ngón tay chỗ chạm vào tờ hôn thú truyền đến tứ chi, Ngô Đồng không biết cô có hối hận không, nhưng vẫn thấy sờ sợ.
Đúng lúc này, người đàn ông trên giường đã tỉnh, ôm lấy cô từ phía sau. Lệ Trọng Mưu lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”
Trong giọng nói còn ngái ngủ của anh, Ngô Đồng bỗng thấy buồn. Có lẽ thời gian nên trở lại trước tối hôm qua.
Đáng tiếc, ánh mặt trời ban ngày thì không thể làm giả được, và vòng tay mạnh mẽ của anh thì càng không thể chân thật hơn.
Lệ Trọng Mưu hiểu rõ Ngô Đồng còn hơn chính bản thân cô, không muốn để cho cô nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh định hôn lên môi cô: “Bà xã, hôn buổi sáng nào.”
Anh chưa bao giờ thích cười, nhưng lúc này đây, trong mắt anh chỉ có ý cười, tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp trong đó. Ngô Đồng miễn cưỡng rút về chút thần trí: “Còn chưa đánh răng đấy.”
Nghe cô nói, mặt Lệ Trọng Mưu biến sắc, anh bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng chẳng nhiều lời, anh thơm má cô rồi vào phòng vệ sinh.
Ns ngồi trên giường, cắn môi, nhìn Lệ Trọng Mưu trong phòng tắm đánh răng, quần áo trên người anh nhăn nhúm, lộ vẻ lười nhác bất cần.
Cô tựa vào cánh cửa: “Có thể tạm thời đừng nói cho ai biết được không?”
Anh khựng lại, rồi tiếp tục, không trả lời. Đến tận khi anh đánh răng xong, mới nghiêng người nhìn cô: “Nguyên nhân.”
“Bên mẹ anh, ba mẹ và anh trai em, tất cả đều chưa đồng ý.”
Lệ Trọng Mưu đến gần cô, đảo đôi mắt mệt mỏi , anh cười tươi: “Chúng ta mau chóng về nước, anh sẽ đi Nam Kinh thăm họ.”
“Em… hơi lo lắng.”
Anh nhìn cô hồi lâu, ngày đầu tiên kết hôn không phải nên ngọt ngào hơn mật? Tại sao cô lại buồn rầu vậy chứ?
“Em sợ cái gì?”
Ngô Đồng không biết phải trả lời thế nào, cô ngước lên nhìn anh, ép chính mình phải bình tĩnh lại, tựa đầu vào hõm vai anh: “Sợ ba em đánh gãy chân em.”
Hóa ra cô cũng có lúc đáng yêu, khuôn mặt anh giãn ra: “Có gì phải sợ, có ông xã em ở đây rồi.”
Cô giật mình, anh và cô, đã là vợ chồng rồi. Hy vọng xa vời của cô ngày xưa, giờ đã trở thành hiện thực.
Thấy cô ngơ ngác, anh vỗ vỗ vai Ngô Đồng: “Nhanh đi đánh răng, anh còn đang chờ hôn buổi sáng.”
Ngô Đồng đứng sau mặt kính đánh răng, Lệ Trọng Mưu vào bên cạnh tắm rửa, ngồi trong bồn tắm lớn chỉ cách nhau mấy bước, Ngô Đồng nhìn qua gương, anh bắt đầu cởi quần áo, mắt cô không dời đi nổi.
Cô dựa vào tấm kính mờ, từ từ nhìn thấy cơ thể anh hiện ra. Đầu tiên là tấm lưng kiên cố và làn da khỏe khoắn, rồi bờ vai rộng lớn. Ngô Đồng đang rình người đàn ông của mình, không nên cảm thấy tội lỗi.
Bất chợt Lệ Trọng Mưu quay đầu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Ngô Đồng căng thẳng, cô vội đánh mắt, thực ra là có tật giật mình, nhưng nghĩ lại, cô tự nhủ: đấy là người đàn ông của mình, sao cô lại không thể nhìn chứ?
Không tránh nữa, Lệ Trọng Mưu bị cô nhìn chằm chằm, anh lại cảm thấy hạnh phúc. Ném luôn quần áo sang bên cạnh, anh đến bên cô, cũng nhìn cô qua gương.
Ngay sau đó ôm chặt lấy Ngô Đồng.
Cô đặt tay lên vai anh, bàn chải đánh răng đã rơi xuống đất, khóe môi cô còn dính kem, cô than thở: “Làm gì thế?”
Anh so với cô còn trực tiếp hơn: “Tắm chung.”
Bình luận truyện