[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu
Chương 22
Sáng hôm sau, jaejoong muốn về nhà sớm để thu dọn một số thứ, vừa đến cửa, jaejoong đã nghe tiếng cãi nhau in ỏi phía trong và cậu nhận ra một trong 2 tiếng nói ấy là của junsu
_junsu? Cậu ấy về rồi sao?- jaejoong nhủ thầm rồi mở cửa bước vào cùng yunho
Và cậu ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy quan cảnh bên trong, junsu đang xắn áo xắn quần gẩn cổ cãi lại một cậu bé cao kều
_YA! TÔI NÓI RỒI! TÔI CHẢ PHẢI DỌN ĐI ĐÂU HẾT, ĐÂY LÀ NHÀ CỦA L NHÁ! MUỐN GÌ? CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TAY ĐÔI COI AI SỢ AI!
_NÓI RỒI! CƠ QUAN CỬ TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ TIẾP QUẢN CÔNG VIỆC CỦA L VÀ NGÔI NHÀ NÀY CHÍNH THỨC THUỘC SỞ HỮU CỦA TÔI CHO ĐẾN LÚC
TÔI CHẾT OK! KHÔNG TIN THÌ ĐIỆN QUA NHẬT HỎI SẾP ANH ĐI! SAO MÀ ANH LẮM CHUYỆN THẾ
_CÁI GÌ? DÁM NÓI TÔI LẮM CHUYỆN Á, TIN TÔI CHO CẬU ĂN ĐẠP KHÔNG HẢ? ĐỒ TRẺ CON HỖN LÁO
_TRẺ CON? TÔI ĐÃ 19 TUỔI VÀ TÔI ĐÃ CÓ ĐẦY ĐỦ QUYỀN CỦA MỘT NGƯỜI LỚN RỒI, GHÉT NHẤT LÀ NÓI TÔI LÀ TRẺ CON, CÁI TÊN MÔNG VỊT KIA
_MÔNG VỊT? ĐỒ HƯƠU CAO CỔ ĐÁNG GHÉT, ĐỒ….CHÂN DÀI TỚI NÁCH, ĐỒ CÂY SÀO
_THÔI ĐI!
Đến lúc này jaejoong mới lên tiếng và tiếng hét của cậu có sức công phá kinh khủng đến nổi hai cái đài phát thanh phát ớn kia tắt hẳn
_junsu! Cậu về lúc nào?- cậu lấy lại bình tĩnh mà nhìn người bạn của mình
_TỚI VỀ HÔM QUA, JOONGGIE! CẬU CHỦ TRÌ CÔNG ĐẠO ĐI, TÊN DÀI CHÂN NÀY NÓI CẬU TA SẼ Ở ĐÂY LUÔN VÀ BẢO CHÚNG TA DỌN RA KHỎI NHÀ KÌA?- junsu chỉ thẳng vào tên đối diện
_chào anh! Tôi là Max, hân hạnh được gặp- max lịch sự đưa tay chào jaejoong và yunho
_chào tôi là jaejoong và đây là yunho, bạn tôi, kia là junsu- jaejoong cười đáp lại
_vâng, đây là giấy thông báo của sở gơi cho tôi, họ nói tôi sẽ tiếp quản những việc dang dở của L và thay anh ấy điều hành hệ thống máy tính
_vâng, tôi có nghe luật sư thông báo về việc này nên ghé đây để dọn dẹp, bạn tôi không hay biết nên có những hành động lỗ mãn, cậu thông cảm nha
_không sao- max cười- tôi rất vui khi được nói chuyện với một người hiểu biết như anh (liếc ai kia)
_tôi xin phép về phòng để thu dọn một số thứ- jaejoong gật đầu cười rồi lôi junsu vào phòng
Phòng khách
_anh là yunho? Có phải là Jung yunho không?- max pha cho anh một ly café
_là tôi, cậu khỏe chứ?- yunho ngồi bắt chéo chân nhìn max
_em khỏe! cám ơn anh quan tâm, lâu lắm rồi không thấy anh ghé thăm
đơn vị, chú Jung Kiseng nhắc anh hoài!- cậu cười
_uh! Có một số chuyện cần giải quyết nên không thăm chú thường xuyên được, cậu cho tôi gởi lời hỏi thăm chú nha
_dạ, đàn anh cứ yên tâm, em sẽ chuyển lời với chú jung, FBI thiếu một người tài giỏi như anh quả là một mất mát lớn
Yunho chỉ cười trừ rồi hướng mắt về phía căn phòng với tấm bảng “phòng của jaejoonggie dễ thương”
Phòng jaejoong
_ya! Tại sao lại phải thu dọn đồ đạt chứ?- junsu vừa xếp quần áo vào vali vừa càu nhàu
_vì đây không còn là nhà của chúng ta nữa junsu ah! đây là nơi làm việc của FBI, khi L còn sống, chúng ta có thể ở được nhưng L đã không còn rồi junsu ah!- jaejoong vừa gom gọn lại những vật dụng mà L đã tặng cậu lúc còn sống
_vậy chúng ta sẽ ở đâu bây giờ? Tớ không có nhà và tớ sẽ không ở ngoài đường đâu- junsu xịu mặt
_chúng ta sẽ không ở ngoài đường, yên tâm đi, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ sống ở đó cả đời nhé- jaejoong cười
_phải không đó, cậu có sao?
_tớ biết mà, yên tâm đi, bây giờ chỉ còn tớ với cậu nương tựa nhau mà sống thôi- jaejoong lại cười
_uh! Như vậy thì tớ yên tâm phần nào rồi
Jaejoong và junsu bước ra khỏi phòng sau khi đã thu dọn mọi thứ, jaejoong chào max rồi bước ra xe
_chờ đấy, đồ chân dài- junsu lườm max
_đồ mông vịt!- max cũng không kém cạnh
_anh đi đây, giữ gìn sức khỏe nhé!- anh vỗ vai max
_đàn anh cũng bảo trọng. có gì khó khăn thì điện cho em, em sẽ cố hết sức- max gật đầu
Sau khi lên xe, yunho hướng thẳng về nhà mình, trong lòng có chút vui và hồi hộp, anh đã muốn đón cậu về nhà từ lâu, ích kỷ cũng được, độc đoán cũng được, bất cứ cái gì mà người đời có thể nói cũng được, điều anh cần là jaejoong ở gần anh và luôn trong tầm mắt anh
_rẽ trái đi yunho- giọng jaejoong vang lên khiến yunho ngạc nhiên, đáng ra chạy thẳng rồi rẽ phải mới là đường về nhà cơ mà
_em định đi đâu à?- yunho hỏi nhưng anh vẫn rẽ trái theo hướng chỉ của jaejoong với ý nghĩ cậu ấy chỉ muốn đi đâu đó để lấy đồ hoặc làm một việc gì đó thôi
_em về nhà- jaejoong vẫn nhìn về phía trước
_về nhà?- anh thắng gấp khiến junsu chúi nhủi và nhìn sang bên cậu
_ya! Anh giết người hả? tiêu cái mũi tui rồi!- junsu xoa xoa cái mũi đỏ hoe của mình
Không quan tâm đến câu nói của junsu, yunho nhìn thẳng vào cậu
_không phải đêm qua chúng ta đã thỏa thuận là em sẽ về nhà anh ở ư? Sao giờ lại về nhà? Em còn chổ nào để ở ư?- yunho nhíu mày
_tôi về nhà của….L, anh ấy đã đưa tôi đến đo một lần và tôi muốn sống ở đó …với anh ấy- jaejoong nhìn anh và mỉm cười
Từ khi thăm mộ L đến giờ, jaejoong luôn cười, nhưng nụ cười không còn trong sáng và thánh thiện như xưa nữa, nó mang một nỗi buồn u uất và một tâm hồn không lành lặn, yunho ghét nụ cười này, anh thầm ước cậu không cười, thà cậu không cười hoặc khóc, có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
_nhưng….anh không thể để em sống ở đó một mình được!- yunho lại nhíu mày nhìn jaejoong
_ya! Anh nói vậy là sao hả? jaejoonggie còn có tui, bộ anh tưởng tui là người vô hình sao? Hứ! đồ đáng ghét
_giao jaejoong cho cậu thì thà tôi để jaejoong một mình, ai đời một FBI lại bị té khi né đòn của người khác cơ chứ?
Junsu im bặt, cậu nhớ đến quá khứ đau thương của mình khi lần đầu tiên đến đón jaejoong, đó là một sự sỉ nhục
_hai người thôi đi, tôi muốn về nhà ngay!- jaejoong nổi cáu nhìn 2 người
_jaejoong…
_yunho! Cám ơn anh đã lo cho tôi mấy ngày qua nhưng tôi không thể tiếp tục dựa vào anh được- jaejoong nhìn thẳng vào yunho khiến anh cảm thấy thất vọng
Yunho cho nổ máy rồi đi theo hướng dẫn của jaejoong, vài phút trước đây, anh vẫn còn háo hức vì sắp đón được jaejoong về nhà nhưng bây giờ, tâm trạng của anh giống như bầu trời u ám hôm qua vậy
Yunho nhìn xung quanh, có lẽ đây là ngoại ô seoul, hai bê đều là cây cối phủ tuyết mỏng, quang cảnh có vẻ lạnh lẽo và tiêu điều nhưng cùn không thể giấu đi vẻ đẹp lãng mạn của nó, vâng, nó sẽ rất tuyệt nếu đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên con đường này
Jaejoong nhìn con đường qua cửa kính, nước mắt một lần nữa lại rơi, cậu nhớ L, nhớ bàn tay ấm áp của anh khi đan vào tay cậu, nhớ cái dáng lưng khòm khòm của anh, đôi mắt thâm quần và cách cầm mọi thứ chỉ bằng hai ngón tay, cậu nhớ lắm, nhớ lắm
_em ổn chứ?- yunho vừa nhìn cậu vừa hỏi
_ổn! rất ổn!- jaejoong lau vội nước mắt và nhìn ra ngoài
L ah! em về rồi này, anh thấy vui không? em sẽ ở đây với anh, mãi mãi nhé!
Đi được một đoạn, yunho nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt, jaejoong ra hiệu cho anh dừng lại và cậu vội đi xuống, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc khi jaejoong vừa mở cửa, yunho không thể chịu nổi nên phải lấy tay bịt mũi lại, và anh không muốn cho jaejoong của anh ở một nơi cũ kỹ và không an toàn như thế này
_em có chắc là muốn sống ở đây chứ jaejoong?
_uhm!- cậu mở cửa sổ ra cho thoáng
Lạy chúa! Joonggie sẽ ở một nơi mục nát và hôi hám này ư? Không thể nào? Mình không cho phép, nhưng…aish! tôi điên mất thôi! sao em cứ thích làm khổ anh vậy joonggie!
_nhà ai vậy jaejoonggie?- junsu vừa quét lớp ván nhện vừa hỏi
_nhà của ba mẹ L lúc sinh thời đấy!- jaejoong quét đi lớp bụi trên bàn- lúc trước anh ấy có đưa tớ đến đây một lần- jaejoong cười buồn- tuy nó
hơi cũ nhưng dọn lại thì vẫn đẹp lắm lắm, xem này, mọi thứ đều có thể dùng được- jaejoong chỉ xung quanh
_nhưng sẽ phải mất bao lâu để tống lớp bụi này ra khỏi nhà?- junsu chu mỏ
_vài phút thôi
_anh không muốn em ở đây? Nó có vẻ không chắc chắn và nguy hiểm- yunho nhìn jaejoong
_sẽ không sao, tôi đâu có gây hấn với ai đâu mà lo- jaejoong vô tư nói
Thế là cả 3 bắt tay vào công cuộc đổi mới căn nhà nhỏ nhỏ của jaejoong và junsu, yunho ho liên tục vì từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với nhiều bụi đến thế, jaejoong nhìn anh một cách ái ngại nhưng yunho chỉ cười trừ để làm jaejoong yên tâm
“I can’t wait no more, Got this feelin’ in my mind, Baby I’m gonna call you up, And yes I know it’s late at night…”
Yunho lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình, anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi
_momy?
_!@#$%^&*(
_what? Ok ok! Calm down! i’ll be there soon, trust me!
_!@#$%^&*
_it’s ok! It’s ok! Dady will be right! Yes! I promise!
Tắt điện thoại, yunho quay sang nhìn jaejoong và junsu
_jaejoong! Anh có việc phải đi sang Mỹ, em hãy nghỉ ngơi thêm một thời gian, đừng đi làm vội nhé, anh sẽ ký giấy cho em nghỉ thêm một tuần nữa ok!
_không sao! Ngày mai tôi có thể đi làm, anh đừng lo, anh có vẻ lo lắng quá, mọi chuyện không sao chứ?- jaejoong hỏi
_ba anh bị tuột huyết áp và mẹ anh đã rất lo lắng, anh cần phải đi gấp để an ủi bà- yunho với tay lấy áo khoác
_anh sẽ về sớm!
Jaejoong gật đầu tiễn anh ra cửa, cậu quay vào khi chiếc xe khuất dạng, và jaejoong lẫn yunho đều không hay rằng cách đó không xa, có 2
bóng người lấp ló
_chim sẻ gọi ó con, chim sẻ gọi ó con! Over!
_ó con nghe, over!
_đại bàng đã sãi cánh, ốc sên đang ở trong hang, over!
_ok! Chuẩn bị tiệc đãi ốc sên, over!
_chim sẻ nghe rõ! Chim sẽ nghe rõ! Over!
_junsu? Cậu ấy về rồi sao?- jaejoong nhủ thầm rồi mở cửa bước vào cùng yunho
Và cậu ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy quan cảnh bên trong, junsu đang xắn áo xắn quần gẩn cổ cãi lại một cậu bé cao kều
_YA! TÔI NÓI RỒI! TÔI CHẢ PHẢI DỌN ĐI ĐÂU HẾT, ĐÂY LÀ NHÀ CỦA L NHÁ! MUỐN GÌ? CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TAY ĐÔI COI AI SỢ AI!
_NÓI RỒI! CƠ QUAN CỬ TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ TIẾP QUẢN CÔNG VIỆC CỦA L VÀ NGÔI NHÀ NÀY CHÍNH THỨC THUỘC SỞ HỮU CỦA TÔI CHO ĐẾN LÚC
TÔI CHẾT OK! KHÔNG TIN THÌ ĐIỆN QUA NHẬT HỎI SẾP ANH ĐI! SAO MÀ ANH LẮM CHUYỆN THẾ
_CÁI GÌ? DÁM NÓI TÔI LẮM CHUYỆN Á, TIN TÔI CHO CẬU ĂN ĐẠP KHÔNG HẢ? ĐỒ TRẺ CON HỖN LÁO
_TRẺ CON? TÔI ĐÃ 19 TUỔI VÀ TÔI ĐÃ CÓ ĐẦY ĐỦ QUYỀN CỦA MỘT NGƯỜI LỚN RỒI, GHÉT NHẤT LÀ NÓI TÔI LÀ TRẺ CON, CÁI TÊN MÔNG VỊT KIA
_MÔNG VỊT? ĐỒ HƯƠU CAO CỔ ĐÁNG GHÉT, ĐỒ….CHÂN DÀI TỚI NÁCH, ĐỒ CÂY SÀO
_THÔI ĐI!
Đến lúc này jaejoong mới lên tiếng và tiếng hét của cậu có sức công phá kinh khủng đến nổi hai cái đài phát thanh phát ớn kia tắt hẳn
_junsu! Cậu về lúc nào?- cậu lấy lại bình tĩnh mà nhìn người bạn của mình
_TỚI VỀ HÔM QUA, JOONGGIE! CẬU CHỦ TRÌ CÔNG ĐẠO ĐI, TÊN DÀI CHÂN NÀY NÓI CẬU TA SẼ Ở ĐÂY LUÔN VÀ BẢO CHÚNG TA DỌN RA KHỎI NHÀ KÌA?- junsu chỉ thẳng vào tên đối diện
_chào anh! Tôi là Max, hân hạnh được gặp- max lịch sự đưa tay chào jaejoong và yunho
_chào tôi là jaejoong và đây là yunho, bạn tôi, kia là junsu- jaejoong cười đáp lại
_vâng, đây là giấy thông báo của sở gơi cho tôi, họ nói tôi sẽ tiếp quản những việc dang dở của L và thay anh ấy điều hành hệ thống máy tính
_vâng, tôi có nghe luật sư thông báo về việc này nên ghé đây để dọn dẹp, bạn tôi không hay biết nên có những hành động lỗ mãn, cậu thông cảm nha
_không sao- max cười- tôi rất vui khi được nói chuyện với một người hiểu biết như anh (liếc ai kia)
_tôi xin phép về phòng để thu dọn một số thứ- jaejoong gật đầu cười rồi lôi junsu vào phòng
Phòng khách
_anh là yunho? Có phải là Jung yunho không?- max pha cho anh một ly café
_là tôi, cậu khỏe chứ?- yunho ngồi bắt chéo chân nhìn max
_em khỏe! cám ơn anh quan tâm, lâu lắm rồi không thấy anh ghé thăm
đơn vị, chú Jung Kiseng nhắc anh hoài!- cậu cười
_uh! Có một số chuyện cần giải quyết nên không thăm chú thường xuyên được, cậu cho tôi gởi lời hỏi thăm chú nha
_dạ, đàn anh cứ yên tâm, em sẽ chuyển lời với chú jung, FBI thiếu một người tài giỏi như anh quả là một mất mát lớn
Yunho chỉ cười trừ rồi hướng mắt về phía căn phòng với tấm bảng “phòng của jaejoonggie dễ thương”
Phòng jaejoong
_ya! Tại sao lại phải thu dọn đồ đạt chứ?- junsu vừa xếp quần áo vào vali vừa càu nhàu
_vì đây không còn là nhà của chúng ta nữa junsu ah! đây là nơi làm việc của FBI, khi L còn sống, chúng ta có thể ở được nhưng L đã không còn rồi junsu ah!- jaejoong vừa gom gọn lại những vật dụng mà L đã tặng cậu lúc còn sống
_vậy chúng ta sẽ ở đâu bây giờ? Tớ không có nhà và tớ sẽ không ở ngoài đường đâu- junsu xịu mặt
_chúng ta sẽ không ở ngoài đường, yên tâm đi, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ sống ở đó cả đời nhé- jaejoong cười
_phải không đó, cậu có sao?
_tớ biết mà, yên tâm đi, bây giờ chỉ còn tớ với cậu nương tựa nhau mà sống thôi- jaejoong lại cười
_uh! Như vậy thì tớ yên tâm phần nào rồi
Jaejoong và junsu bước ra khỏi phòng sau khi đã thu dọn mọi thứ, jaejoong chào max rồi bước ra xe
_chờ đấy, đồ chân dài- junsu lườm max
_đồ mông vịt!- max cũng không kém cạnh
_anh đi đây, giữ gìn sức khỏe nhé!- anh vỗ vai max
_đàn anh cũng bảo trọng. có gì khó khăn thì điện cho em, em sẽ cố hết sức- max gật đầu
Sau khi lên xe, yunho hướng thẳng về nhà mình, trong lòng có chút vui và hồi hộp, anh đã muốn đón cậu về nhà từ lâu, ích kỷ cũng được, độc đoán cũng được, bất cứ cái gì mà người đời có thể nói cũng được, điều anh cần là jaejoong ở gần anh và luôn trong tầm mắt anh
_rẽ trái đi yunho- giọng jaejoong vang lên khiến yunho ngạc nhiên, đáng ra chạy thẳng rồi rẽ phải mới là đường về nhà cơ mà
_em định đi đâu à?- yunho hỏi nhưng anh vẫn rẽ trái theo hướng chỉ của jaejoong với ý nghĩ cậu ấy chỉ muốn đi đâu đó để lấy đồ hoặc làm một việc gì đó thôi
_em về nhà- jaejoong vẫn nhìn về phía trước
_về nhà?- anh thắng gấp khiến junsu chúi nhủi và nhìn sang bên cậu
_ya! Anh giết người hả? tiêu cái mũi tui rồi!- junsu xoa xoa cái mũi đỏ hoe của mình
Không quan tâm đến câu nói của junsu, yunho nhìn thẳng vào cậu
_không phải đêm qua chúng ta đã thỏa thuận là em sẽ về nhà anh ở ư? Sao giờ lại về nhà? Em còn chổ nào để ở ư?- yunho nhíu mày
_tôi về nhà của….L, anh ấy đã đưa tôi đến đo một lần và tôi muốn sống ở đó …với anh ấy- jaejoong nhìn anh và mỉm cười
Từ khi thăm mộ L đến giờ, jaejoong luôn cười, nhưng nụ cười không còn trong sáng và thánh thiện như xưa nữa, nó mang một nỗi buồn u uất và một tâm hồn không lành lặn, yunho ghét nụ cười này, anh thầm ước cậu không cười, thà cậu không cười hoặc khóc, có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
_nhưng….anh không thể để em sống ở đó một mình được!- yunho lại nhíu mày nhìn jaejoong
_ya! Anh nói vậy là sao hả? jaejoonggie còn có tui, bộ anh tưởng tui là người vô hình sao? Hứ! đồ đáng ghét
_giao jaejoong cho cậu thì thà tôi để jaejoong một mình, ai đời một FBI lại bị té khi né đòn của người khác cơ chứ?
Junsu im bặt, cậu nhớ đến quá khứ đau thương của mình khi lần đầu tiên đến đón jaejoong, đó là một sự sỉ nhục
_hai người thôi đi, tôi muốn về nhà ngay!- jaejoong nổi cáu nhìn 2 người
_jaejoong…
_yunho! Cám ơn anh đã lo cho tôi mấy ngày qua nhưng tôi không thể tiếp tục dựa vào anh được- jaejoong nhìn thẳng vào yunho khiến anh cảm thấy thất vọng
Yunho cho nổ máy rồi đi theo hướng dẫn của jaejoong, vài phút trước đây, anh vẫn còn háo hức vì sắp đón được jaejoong về nhà nhưng bây giờ, tâm trạng của anh giống như bầu trời u ám hôm qua vậy
Yunho nhìn xung quanh, có lẽ đây là ngoại ô seoul, hai bê đều là cây cối phủ tuyết mỏng, quang cảnh có vẻ lạnh lẽo và tiêu điều nhưng cùn không thể giấu đi vẻ đẹp lãng mạn của nó, vâng, nó sẽ rất tuyệt nếu đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên con đường này
Jaejoong nhìn con đường qua cửa kính, nước mắt một lần nữa lại rơi, cậu nhớ L, nhớ bàn tay ấm áp của anh khi đan vào tay cậu, nhớ cái dáng lưng khòm khòm của anh, đôi mắt thâm quần và cách cầm mọi thứ chỉ bằng hai ngón tay, cậu nhớ lắm, nhớ lắm
_em ổn chứ?- yunho vừa nhìn cậu vừa hỏi
_ổn! rất ổn!- jaejoong lau vội nước mắt và nhìn ra ngoài
L ah! em về rồi này, anh thấy vui không? em sẽ ở đây với anh, mãi mãi nhé!
Đi được một đoạn, yunho nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt, jaejoong ra hiệu cho anh dừng lại và cậu vội đi xuống, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc khi jaejoong vừa mở cửa, yunho không thể chịu nổi nên phải lấy tay bịt mũi lại, và anh không muốn cho jaejoong của anh ở một nơi cũ kỹ và không an toàn như thế này
_em có chắc là muốn sống ở đây chứ jaejoong?
_uhm!- cậu mở cửa sổ ra cho thoáng
Lạy chúa! Joonggie sẽ ở một nơi mục nát và hôi hám này ư? Không thể nào? Mình không cho phép, nhưng…aish! tôi điên mất thôi! sao em cứ thích làm khổ anh vậy joonggie!
_nhà ai vậy jaejoonggie?- junsu vừa quét lớp ván nhện vừa hỏi
_nhà của ba mẹ L lúc sinh thời đấy!- jaejoong quét đi lớp bụi trên bàn- lúc trước anh ấy có đưa tớ đến đây một lần- jaejoong cười buồn- tuy nó
hơi cũ nhưng dọn lại thì vẫn đẹp lắm lắm, xem này, mọi thứ đều có thể dùng được- jaejoong chỉ xung quanh
_nhưng sẽ phải mất bao lâu để tống lớp bụi này ra khỏi nhà?- junsu chu mỏ
_vài phút thôi
_anh không muốn em ở đây? Nó có vẻ không chắc chắn và nguy hiểm- yunho nhìn jaejoong
_sẽ không sao, tôi đâu có gây hấn với ai đâu mà lo- jaejoong vô tư nói
Thế là cả 3 bắt tay vào công cuộc đổi mới căn nhà nhỏ nhỏ của jaejoong và junsu, yunho ho liên tục vì từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với nhiều bụi đến thế, jaejoong nhìn anh một cách ái ngại nhưng yunho chỉ cười trừ để làm jaejoong yên tâm
“I can’t wait no more, Got this feelin’ in my mind, Baby I’m gonna call you up, And yes I know it’s late at night…”
Yunho lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình, anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi
_momy?
_!@#$%^&*(
_what? Ok ok! Calm down! i’ll be there soon, trust me!
_!@#$%^&*
_it’s ok! It’s ok! Dady will be right! Yes! I promise!
Tắt điện thoại, yunho quay sang nhìn jaejoong và junsu
_jaejoong! Anh có việc phải đi sang Mỹ, em hãy nghỉ ngơi thêm một thời gian, đừng đi làm vội nhé, anh sẽ ký giấy cho em nghỉ thêm một tuần nữa ok!
_không sao! Ngày mai tôi có thể đi làm, anh đừng lo, anh có vẻ lo lắng quá, mọi chuyện không sao chứ?- jaejoong hỏi
_ba anh bị tuột huyết áp và mẹ anh đã rất lo lắng, anh cần phải đi gấp để an ủi bà- yunho với tay lấy áo khoác
_anh sẽ về sớm!
Jaejoong gật đầu tiễn anh ra cửa, cậu quay vào khi chiếc xe khuất dạng, và jaejoong lẫn yunho đều không hay rằng cách đó không xa, có 2
bóng người lấp ló
_chim sẻ gọi ó con, chim sẻ gọi ó con! Over!
_ó con nghe, over!
_đại bàng đã sãi cánh, ốc sên đang ở trong hang, over!
_ok! Chuẩn bị tiệc đãi ốc sên, over!
_chim sẻ nghe rõ! Chim sẽ nghe rõ! Over!
Bình luận truyện