[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu

Chương 56



Jaejoong mệt mỏi nằm lên giường, cậu không muốn nghĩ nữa, thật sự không muốn nghĩ nữa, cậu tin

Yunho, bất cứ giá nào cậu cũng không tin những gì cậu nghe thấy, trừ phi….nó được nói ra từ chính

miệng Yunho

_cưng ah! Sao lại buồn vậy huh? Sao lại nằm quay mặt vào tương thế kia? Ép tim đấy- Yunho leo lên

giường và nằm kế cậu, tay thì cố gắn kéo cậu quay về phía mình- sao vậy em? Ai là em buồn ah? Hay

là anh? Anh sẽ tự phạt nhé, anh sẽ nấu cơm cho em ăn nhé

_Yun ah!- cậu từ từ xoay qua anh

_huh?- Yunho nhẹ nhàng hôn lên bụng cậu

_anh….có giấu em điều gì không?

Yunho hơi nhíu mày vì câu hỏi của cậu

_sao em lại nói vậy huh?

_trả lời em đi anh, anh đã bao giờ giấu em chưa?

_có!- anh gụt đầu- anh đã lén bỏ thêm một trứng hột gà vào ly sữa của em, đáng lẽ chỉ là 2 hột thôi,

nhưng anh thấy ít quá nên thêm 1 hột nữa- anh đưa 1 ngón tay lên và nhìn cậu với ánh mắt hối lỗi

_còn gì không?- Jaejoong mỉm cười nhìn anh

_anh cũng đã bỏ đói con Tae đêm qua vì biết rằng nó đã lén ăn phô mai mà anh mua cho em, còn giấu

hủ mắm nữa, anh chẳng muốn thấy em ăn món đó đâu, thật kinh khủng

_còn không?

_hết rồi- anh đưa 2 tay theo kiểu con nítCó thật là hết không anh? Nhưng….em tin anh

_anh làm chồng mà giấu em như thế, em giận anh luôn- Jaejoong làm mặt dỗi

_thôi mà, anh xin lỗi em, bố xin lỗi các con nhé, anh chừa rồi, bố chừa rồi, các con đừng làm mẹ các

con đau nhé, không thôi bố không thương các con nữa đó- anh hôn nhẹ lên bụng cậu

_em yêu anh lắm Yun ah! Vì vậy, đừng bao giờ làm em đau nhé- cậu vuốt nhẹ tóc anh

_anh cũng yêu em, yêu con, yêu gia đình chúng ta, anh sẽ bảo vệ em và con suốt cuộc đời này

_em tin anh, Yun, em tin anh- Jaejoong kéo anh lên và ôm lấy anh

Yunho nhẹ nhàng ôm lấy cậu, từ lúc cậu về nhà, cậu đã rất lạ, đôi mắt cậu nhìn anh, ẩn chứ một nỗi

đau, dù chỉ thoáng qua nhưng anh có thể cảm nhận được đó là sự thật vọng

_Yun ah! Lúc nãy em có xem một bộ phim, em thấy những người quản lsy sòng bài đều là những mafia

khét tiếng và họ thật sự rất tàn nhẫ, mẹ làm quản lý, mẹ có phải là mafia không anh?- Jaejoong hỏi khi

khóe mắt cậu rơi xuống một viên pha lê trong suốt

_em hỏi gì kỳ vậy, quản lý là quản lý, mafia là mafia, mẹ không phải là mafia đâu, mẹ là quản lý thôi,

tin anh nhé- anh ôm cậu chặt hơn và vuốt nhẹ sống lưng cậu

_uh!- Jaejoong mỉm cười và rút sâu vào lòng anh

Joonggie! Sao em lại hỏi chuyện đó? Khoảng thời gian em ở nhà cậu, em đã nghe được gì sao? Sao từ khi về, em lại như thế này? Sao lại ôm anh như thể anh sẽ biến mất như thế này? Sao lại rút vào lòng anh như thế? Đây là cách của một cậu bé sợ mất món đồ chơi của mình mà, em đã bị sao thế? Phải điện cho cậu mới được

Yunho nằm với cậu cho đến khi cậu ngủ quên trên tay anh, nhẽ nhàng đặt đầu Jaejoong xuống giường,

Yunho ngồi dậy thật khẽ và bước vội ra ngoài

_Joonggie sao vậy? bố cứ thấy nó buồn buồn sao ấy, sức khỏe nó không tốt, thai lại yếu nên đừng để

nó xúc động mạnh nghe chưa- ông Jung nói khẽ với anh sau khi thấy anh bước ra cửa

_con cũng không biết, từ khi em ấy về từ nhà cậu thì cứ như thế, để con gọi điện xem sao

Cả ba bước vào phòng làm việc của ông Jung

“alo! Yunho hả? cháu dâu về nhà chưa?”- Michael nói với vẻ lo lắng

_dạ về rồi, lúc Joonggie ở bên đó có phát hiện được gì không cậu?

“không, nó vui vẻ lắm, nó còn cho Sungmin áp tai vô bụng nghe em bé nữa mà”

_vậy ah, thật sự không có chuyện gì xảy ra ah

“không có, chỉ là cháu dâu quên con Tae ở đây thôi, chắc hai con này chạy tùm lum, nó không đuổi

theo được nên bỏ lại”

_vâng, vậy thì ok, cậu trông Tae hộ con, vài bữa nữa con lại lấy về

“ok, cho cậu luôn cũng được, ha ha ha”

Yunho cúp máy và lắc đầu với bố mẹ

_nếu không có chuyện gì xảy ra thì sao Joonggie lại có thái độ như vậy chứ?- Bà Jung chống cằm suy

nghĩ

_con không biết nhưng con thấy vợ con lạ lắm

Khát nước quá, sao cổ họng lại khô thế này

_hay là….nó biết- Ông Jung nhìn vợ

Phải xuống bếp thôi, khát quá, nhưng Yunho đâu rồi nhỉ? Anh ấy vừa mới ôm mình mà

_không thể nào? Làm sao biết được chứ, chúng ta đã giấu nhẹm chuyện đó mà- bà Jung nhíu mày

Thật đã khát, nước mát quá, ủa, đèn phòng 3 còn sáng ah, hình như Yunho ở trong đó, mình nên đem một ít nước trái cây qua và nói chuyện với họ một lúc, chắc mọi người lo lắng cho mình lắm

_nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi, chúng ta nên tính một cách khác- Yunho nói

Họ đang nói chuyện gì thế

_con….- Jaejoong tươi cười bước vào- chúng ta không thể cho em ấy biết cha em ấy chết dưới tay của

bố mẹ được- Yunho nhìn vào hai con người đang trước mặt mình mà nói

“XOẢNG!”- chiếc khay rơi xuống

_Joonggie?- Yunho vội quay lại- Joonggie!- anh lắm bắp

_là….là…thật?- cậu nhìn anh qua đôi mắt đẫm nước- là….thật?- cậu ôm bụng

_Joonggie!….bình….bình tĩnh em, bác sĩ dặn không được xúc động, em ah!- Yunho vội chạy lại đỡ cậu

nhưng bị cậu hất tay ra

_ba con….- cậu nhìn thẳng vào ông bà Jung- ba con ….là do…..bố mẹ…..giết?- từ cuối được phát ra

một cách khó khăn, Jaejoong cảm thấy ứ nghẹn nơi cổ và mắt cậu bắt đầu hoa lên

_không, không có Joonggie ah! Không có chuyện đó đâu con, bình tĩnh nào, bình tĩnh lại- Yunho ôm vội

cậu vào lòng

_anh….lừa em….

Jaejoong quỵ xuống trong ánh mắt kinh hãi của 3 người, Yunho lập tức bế cậu ra xe và ông bà Jung

đưa cậu tới bệnh viện, Yunho nói như muốn khóc khi gọi mãi mà cậu không tỉnh lại

_tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ, anh biết lỗi rồi, anh hứa, anh hứa sẽ không dám giấu em nữa, làm

ơn đừng xảy ra chuyện gì, em ah, đừng làm anh sợ, anh van em- Yunho ôm cứng Jaejoong vào lòng-

các con ah, gọi me các con dậy giúp bố với, mẹ lại giận bố nữa rồi- đến bây giờ thì anh không thể cầm

nổi nước mắt mà khóc òa lên- giúp bố với các con ơi, mẹ lại giận bố mất rồi huh u hu

Jaejoong lập tức được đưa vào phòng cấp cứu khi anh bế cậu vào, ông bà Jung đi qua đi lại một cách

lo lắng trong khi Yunho chỉ ngồi xổm và thu người lại ở một góc mà khóc

Cầu trời, làm ơn phù hộ cho Joonggie bình yên, anh biết lỗi rồi em ah, chỉ cần em tỉnh lại, chỉ cần em

bình an, chỉ cần em đừng rời xa anh, em muốn gì cũng được, em muốn ăn cháo với mắm anh cũng sẽ

chiều theo, em muốn làm gì cũng được em ah! Làm ơn hãy không sao, làm ơn đi mà

30p sau

_bác sĩ! Vợ tôi sao rồi?- Yunho phóng như bay lại chổ bác sĩ khi thấy ông bước ra từ phòng cấp cứu

_mẹ con cậu ấy không sao, chỉ là cậu Jaejoong bị một chấn động mạnh làm ảnh hưởng đến dây thần

kinh nên ngất đi, mọi người có thể đưa cậu ấy về nhà tịnh dưỡng và nên nhớ, đừng làm cho cậu ấy

chấn động mạnh lên một lần nào nữa, thai tuy đã được 4 tháng nhưng vẫn chưa thực sự khỏe mạnh,

cậu có thể mất những thiên thần của mình bất cứ lúc nào, xin hãy cho cậu ta ăn những thứ bổ dưỡng

nhé

_vâng, cám ơn bác sĩ

Yunho bế Jaejoong về nhà, đặt cậu lên giường một cách cẩn thận, cười trấn an với bố mẹ, anh lên

giường và ôm cứng lấy cậu, Joonggie của anh lúc nào cũng ngủ một cách bình yên như thế đấy, cũng

đáng yêu như thế. Nhưng hôm nay, ôm cậu vào lòng, Yunho cảm thấy cậu thật mỏng manh biết bao,

cứ như nếu anh nới lỏng vòng tay ra một chút thôi thì anh sẽ mất cậu mãi mãi

_ưm….ưm……

Yunho giậc mình khi Jaejoong cọ người vào tay anh giống như muốn thoát ra, anh vội ôm lấy cậu chặt

hơn và hôn vào trán cậu

_không sao rồi cưng ah! Có anh đây! Không sao rồi, anh đang bên cạnh em đây- Yunho hôn như điên lên đối mắt ướt cảu cậu- anh xin lỗi em ah! Đừng bỏ anh

“nếu một ngày nào đó, em phát hiện ra anh đã lừa dối em rất nhiều điều, thì em sẽ làm sao?

em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh sẽ mất em và con, mãi mãi”

Yunho lắc đầu để tống cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, anh không muốn nhớ đến những lời nói của

Jaejoong đêm ấy, nhưng sao nó cứ lởn vởn trong đầu anh không phút nào yên và chưa bao giờ anh

cảm thấy nỗi sợ hãi lấn át bản thân như thế, nó nuốt chửng anh từng giây từng phút

_làm ơn đừng rời xa anh, anh sẽ chết mất em ah!- anh nói mà mắt nhìn quanh những bức ảnh trong

phòng- anh sẽ chết mất em ah! Đừng rời xa anh, anh yêu em lắm Joonggie ah! Bố yêu các con lắm,

làm ơn giữ mẹ lại cho bố nhé, đừng để mẹ con rời xa bố

…………….

Ánh nắng sớm khiến Jaejoong cảm thấy khó chịu, cậu khó nhọc mở mắt nhìn mọi thứ và gương mặt

Yunho đang ôm cậu ngủ hiện ra trước mặt, mọi chuyện đêm qua như một thước phim chậm tua đi tua

lại trong đầu cậu, người đang ôm cậu ngủ ngon lành, người sẽ là bố của 9 đứa con trong bụng cậu lại

là người đã giết chết ba cậu ư? Người đã yêu thương cậu nhất mực lại là người đã hành xác Hyori ư? Con người luôn luôn bên cjanh cậu, che chở và bảo vệ cho cậu lại là một mafia khét tiếng ư?

Jaejoong đưa tay kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào của mình khi nhìn vào gương mặt anh, trông anh ngủ

ngây thơ như một đứa trẻ, cậu yêu anh nhiều lắm, yêu nhiều lắm lắm, yêu nhiều đến nỗi khi biết anh

như vậy, cậu vẫn muốn tha thứ cho anh và bên cạnh anh mãi mãi, muốn nhìn thấy anh mỗi buổi sáng,

muốn được anh ôm ấp và gọi “cưng ơi” muốn lắm, cậu không muốn xa anh, không muốn một chút nào

cả

Yun ah! Em làm sao đây anh? Em phải làm sao đây? Em không muốn xa anh Yun ah! Em không muốn xa anh đâu, em yêu anh, em yêu anh lắm Yun ah, em làm sao đây anh?

Yunho mở mắt khi nghe thấy tiếng nấc nhỏ của cậu, anh hốt hoảng ôm cậu chặt hơn

_anh xin lỗi Joonggie ah! Là anh sai, anh sai rồi, em đừng khóc, làm ơn đừng khóc, em ah!- anh vuốt

dọc sống lưng cậu

_sao anh lại làm vậy? sao vậy Yun? Tại sao lại là anh chứ? Tại sao vậy?- cậu nói trong tiếng nấc

_anh xin lỗi em Joonggie! Anh xin lỗi em

_làm sao em đối mặt với anh đây Yun ah!- cậu nhìn anh

_em ah!- Yunho vuốt mặt cậu- làm ơn….

_làm sao em đối xử với anh giống như trước đây Yun?

_em ah!….- đôi mắt anh hoảng loạn nhìn cậu- em….ah….em chắc là đói rồi, để anh đi bảo Dana nấu gì

đó cho em ăn nha, anh ra ngoài…..anh ra ngoài tìm cái gì đó cho em ăn- anh nói như người mất hồn

và chạy vội ra cửa

Jaejoong vẫn nằm yên trên giường, cậu xoa xoa lên bụng mình

Mẹ xin lỗi con ah! Mẹ xin lỗi, chúng ta….không thể sống cùng bố được rồi, mẹ xin lỗi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện