Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em
Chương 22: Theo cùng
Edit: TH
Ban đầu Cố Vân Thanh cứ tưởng rằng thông báo của Trình Dịch và Trần Chính Tân cùng một chỗ là trùng hợp.
Nhưng sau khi cô nghe lén được trong tiệc đóng máy, trong lúc lỡ đễnh, Lưu Vũ Sinh đã để lộ ra thông tin thì mới phát hiện, hai người quay show truyền hình thực tế căn bản không cùng một chỗ. Thậm chí là không cùng một đẳng cấp.
Trần Chính Tân quay show truyền hình thực tế ở tỉnh S, ở giữa trung tâm quảng trường và mấy phố đi bộ, xây dựng những tình huống chắc chắn sẽ thú vị hơn. Show truyền hình thực tế này đã phát sóng được gần hai năm, cũng xem như là show có tiếng lâu đời, tỷ suất ratings và truyền thông trên mạng cũng không tệ, hấp dẫn không ít người xem.
Còn Trình Dịch quay ở chỗ nào thì đến cái tên của địa danh này cô cũng chưa từng nghe qua, dựa vào suy đoán chắc là vùng núi nào... Sen chuẩn bị đi dã ngoại để mưu sinh sao? So sánh với nhau thấy đối lập, đúng là thảm cực kì mà.
Thời điểm Trình Dịch nhận được thông báo thì còn lại hai ngày trước khi quay. Trong đó còn muốn rút bớt một ngày để đến chỉ định địa điểm do tổ ekip dẫn đường.
Về đến nhà, Trình Dịch trước tiên đi tắm, xong xuôi tiện tay lấy hai bộ quần áo bỏ vào túi du lịch.
Nhìn Trình Dịch là biết lần đầu tiên tham gia show truyền hình thực tế kiểu này, Cố Vân Thanh có tâm nhắc nhở anh mang một ít đồ dưỡng da linh tinh các thứ. Đến lúc đó tối ngày quay chụp, nghỉ ngơi không tốt, làn da của anh sẽ dễ bị mất điểm trước ống kính. Nhưng đến lúc cô đi WC, tìm nửa ngày cũng chỉ tìm thấy một lọ kem Dabao*, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
(*) Loại kem dưỡng ẩm, search google gõ "kem Dabao của Trung Quốc" là có hình ảnh.
Sao lúc trước cô không phát hiện ra, người này sống kiểu cẩu thả như vậy!
Khác xa trong phòng cô, bàn trang điểm toàn những chai lọ mỹ phẩm. Cố Vân Thanh cuối cùng cũng biết bất đồng giới tính là thế nào. Nhưng mà ba cô tốt xấu gì cũng có bộ dưỡng da cho đàn ông, tuy rằng do mẹ cô mua rồi bắt ba phải dùng, nhưng cũng khá hơn Trình Dịch nhiều.
Dabao hồi cấp hai cô cũng từng dùng, cũng không biết có tác dụng đỡ cho da không... Đáp án rõ ràng, nhưng Cố Vân Thanh vẫn ngậm lọ Dabao này, nhét vào người Trình Dịch.
Trình Dịch nhướng mày, xoa đầu Cố Vân Thanh nói: "Cảm ơn."
"Gâu." Không cần khách sáo.
Trình Dịch sắp xếp khoảng mười phút, cả tắm cũng mất nửa tiếng. Sau đó anh khoác túi du lịch, mang Cố Vân Thanh xuống lầu.
"Được, đợi chút lát tao đưa mày đi cửa hàng thú cưng nhận nuôi mấy ngày." Trình Dịch vừa dùng chìa khóa xe mở cửa xe, vừa nói với chó Berger.
Anh đã tìm được cửa hàng thú cưng tốt nhất thành phố, biết chó ta không thích ăn thức ăn cho chó, anh đã liên tục dặn dò rồi, nhất định phải để cô ăn thịt như người, sẽ không để cô chịu ấm ức.
"Gâu?" Gì? Cửa hàng thú cưng?
Người này nói gì vậy, cô không nghe lầm đấy chứ!?
Nghe ra được Cố Vân Thanh không thể tin nổi, Trình Dịch thở dài, "Tao không thể mang mày được đâu?"
Khang Huyện là huyện nghèo có tiếng cả nước. Mà chỗ vùng núi này, dãy núi trùng điệp, giao thông cực kì khó đi lại. Dự kiến sắp tới, thức ăn của bọn họ nhất định không ngon, Trình Dịch sợ cô không chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, nên tìm trước cửa hàng thú cưng. Đến cả chuyện tìm kiếm trợ lý, anh cũng âm thầm xét vào chuyện quan trọng. Về sau nếu có trợ lý thì không cần đưa cô đến cửa hàng thú cưng nữa, để trợ lý trực tiếp chăm sóc là được.
Cố Vân Thanh nhe răng, rất rất bất mãn, vì sao không thể đưa cô đi?!
Cứ như vậy, một người một chó bắt đầu giằng co.
Cố Vân Thanh quả thật tung hết thủ đoạn, hết làm nũng rồi quấy, rồi tỏ vẻ đáng thương, cứ cọ cọ và ống quần anh, miệng thì không ngừng phát ra tiếng tội nghiệp, "Ư ử..."
Trình Dịch vẫn luôn lạnh mặt, thoạt nhìn chẳng dao động chút nào. Nếu không phải lông mày anh càng nhíu chặt, Cố Vân Thanh còn tưởng rằng chiêu này không có hiệu quả.
Khoảng năm phút sau, Trình Dịch bại trận. Anh chụp lấy đầu Cố Vân Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao mang mày theo được chưa."
Y như Trình Dịch nghĩ, anh vừa dứt lời thì tiếng chó ta kêu sung sướng.
"Gâu!" Thật là lãng phí thời gian, nói sớm có phải xong luôn rồi không.
Cố Vân Thanh lắc lắc cái đuôi, nhấc chân lên xe ngay nhưng tiếng cười lạnh trầm thấp phía sau làm cô giật nảy mình.
Sợ Trình Dịch đổi ý, Cố Vân Thanh vội vàng dừng chân lại, cái đuôi càng ngoáy tít, dùng ánh mắt mong chờ quay đầu nhìn về phía anh.
Mời ngài, mời ngài lên trước.
Đọc được câu này từ trong mắt chó ta, Trình Dịch hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống ghế lái. Anh duỗi tay mở cửa ghế lái phụ, giọng điệu lành lạnh nói: "Vào đi."
Cố Vân Thanh lúc này mới dám cử động.
Xe chậm rãi nổ máy, Trình Dịch nhàn nhạt nói: "Làm một con chó mà cố chấp như vậy cũng không hay."
Cố Vân Thanh làm như mình chẳng nghe thấy gì hết.
Xe ra khỏi nội thành, khoảng nửa tiếng sau thì vào đường cao tốc.
Thông báo địa chỉ là ở tỉnh lân cận, ngồi máy bay quá phiền toái, còn phải chuyển hai chuyến tàu, đi cao tốc trực tiếp là tới rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất là tự lái xe thì có thể đem theo chó.
Trình Dịch tập trung nhìn làn xe cộ trước sau, lúc đến trạm dừng nghỉ chân số một, đang định hỏi Cố Vân Thanh có muốn đi WC không. Lúc này, anh mới thấy Cố Vân Thanh cuộn tròn ngủ khò khò.
"Ha." Trình Dịch cười gằn một tiếng, trực tiếp dẫm chân ga ra khỏi trạm dừng.
Loại chó này, cho nó nghẹn chết đi.
Chừng khoảng 8 tiếng đồng hồ sau, anh mới lái xe đến nơi. Có điều lần này trải nghiệm và đưa Cố Vân Thanh theo, Trình Dịch âm thầm thề, anh tuyệt đối không dùng cách này nữa.
——
Sáng sớm hôm sau, trên quảng trường đã đông người dậy sớm vào buổi sáng tới tập thể dục.Một chiếc xe bus dừng ở bên đường, bên cạnh nó là giá để máy quay, nhìn trông có vẻ định quay chụp cái gì.
Ngụy Đông là đạo diễn phụ trách hoạt động lần quay này của Trình Dịch, còn tổng và phó đạo diễn, hai người đều đến chỗ hai minh tinh khác.
Ngụy Đông ngồi trên xe bus, quan sát ống kính của camera và không ngừng chỉnh góc độ, có ý định chụp cái gì. Xem lại thời gian thấy cũng đã đến giờ rồi, vì thế ông ta nói với phó đạo diễn kế bên: "Ông nói xem diễn viên mới này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Lần quay đầu tiên rất quan trọng, lần này tổng đạo diễn Trần Quang Viễn đã chỉ định, nhất định phải cố gắng quay làm sao thật tự nhiên. Nếu quá rập khuôn theo kịch bản, vậy thì phải quay được thời điểm cần phản ứng chân thật nhất. Nhưng phản ứng không được lố quá, đến lúc đó không chiếu lên được thì sẽ bị cắt bỏ.
Phó đạo diễn mở cửa sổ, sau đó rút ra một chiếc bật lửa và bao thuốc, "Chắc không, tôi nghe Lưu Vũ Sinh nói, biểu hiện của tên diễn viên mới này không có gì đáng chê."
Mọi người đều ở trong giới, hơi hỏi thăm một chút sẽ biết ngay diễn viên này là người thế nào.
"Vậy được." Ngụy Đông thoáng yên tâm.
Cảnh đầu tiên là phản ứng của các diễn viên khi nhìn thấy máy quay. Sau khi lên xe bus thì phải xem hành lý của họ, nhỡ đâu có đồ gì lạ lạ thì chiếu lên cho người ta xem sẽ gây cười.
Rất hy vọng diễn viên mới này có đồ gì lộn xộn, đến lúc đó sẽ có cái vui. Hai tay đạo diễn tưởng tượng ra khung cảnh náo nhiệt.
"Tới rồi." Khác với cái biển số xe mà diễn viên kia đưa cho họ đêm qua, phó đạo diễn rất nhanh đã thấy một chiếc xe bình dân lái tới.
Lúc này camera cũng ghi lại cảnh này.
Bọn họ thấy chiếc xe bình dân này đầu tiên là tìm chỗ đậu, sau đó cửa xe mới ra.
Người vừa ra nhìn bằng mắt thường là thấy rất cao, không đeo kính râm, gương mặt hiện lên giữa ống kính.
Sau đó anh chậm rãi lấy túi du lịch màu đen từ ghế sau.
Quay đến đây, ngoại trừ khuôn mặt của nam diễn viên có điểm nhấn thì còn lại các động tác đều rất bình thường. Mãi đến khi xuất hiện một cái bóng phía dưới.
Phó đạo diễn không nhịn được trực tiếp nói tục, "Mẹ kiếp, tên này vậy mà đưa chó tới?"
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nam minh tinh nào đưa vật "còn sống" tới quay show truyền hình thực tế.
Không chỉ là chó thôi đâu, lại còn là Berger... Ngụy Đông co quắp khoé miệng.
Trình Dịch cũng không ngờ, anh còn chưa tìm được chỗ quay mà ekip đã quay luôn ở đây rồi. Đến khi thấy ống kính camera, anh nhanh chóng bỏ qua vẻ kinh ngạc.
Cố Vân Thanh chớp chớp mắt nhìn ống kính, sau đó gắt gao đi theo sau Trình Dịch.
Giao chìa khoá xe của mình cho người trong tổ ekip, nhờ người một lần nữa tìm chỗ đậu xe, sau đó Trình Dịch mới bước lên xe bus.
Phó đạo diễn dựa vào quy trình, đưa một thẻ nhiệm vụ.
Đây là đạo cụ mà show truyền hình thực tế nào cũng thường có, Trình Dịch cũng không xa lạ gì. Anh mở nhiệm vụ ra, nhìn thấy trên mặt giấy viết mấy chữ rất to.
"Mong bạn vui lòng mở hành lý ra, hơn nữa chỉ được lựa chọn sử dụng một đồ vật mang đi. Nhớ kĩ, chỉ có thể chọn một loại."
Trình Dịch liếc mắt nhìn Cố Vân Thanh một cái, Cố Vân Thanh cũng liếc mắt lại nhìn anh.
Chỉ mang một loại thôi, anh còn có sự lựa chọn nào khác ư...
"Nếu như vậy thì tôi mang nó theo." Trình Dịch mím môi, bế Cố Vân Thanh lên trước ống kính máy quay.
Ban đầu Cố Vân Thanh cứ tưởng rằng thông báo của Trình Dịch và Trần Chính Tân cùng một chỗ là trùng hợp.
Nhưng sau khi cô nghe lén được trong tiệc đóng máy, trong lúc lỡ đễnh, Lưu Vũ Sinh đã để lộ ra thông tin thì mới phát hiện, hai người quay show truyền hình thực tế căn bản không cùng một chỗ. Thậm chí là không cùng một đẳng cấp.
Trần Chính Tân quay show truyền hình thực tế ở tỉnh S, ở giữa trung tâm quảng trường và mấy phố đi bộ, xây dựng những tình huống chắc chắn sẽ thú vị hơn. Show truyền hình thực tế này đã phát sóng được gần hai năm, cũng xem như là show có tiếng lâu đời, tỷ suất ratings và truyền thông trên mạng cũng không tệ, hấp dẫn không ít người xem.
Còn Trình Dịch quay ở chỗ nào thì đến cái tên của địa danh này cô cũng chưa từng nghe qua, dựa vào suy đoán chắc là vùng núi nào... Sen chuẩn bị đi dã ngoại để mưu sinh sao? So sánh với nhau thấy đối lập, đúng là thảm cực kì mà.
Thời điểm Trình Dịch nhận được thông báo thì còn lại hai ngày trước khi quay. Trong đó còn muốn rút bớt một ngày để đến chỉ định địa điểm do tổ ekip dẫn đường.
Về đến nhà, Trình Dịch trước tiên đi tắm, xong xuôi tiện tay lấy hai bộ quần áo bỏ vào túi du lịch.
Nhìn Trình Dịch là biết lần đầu tiên tham gia show truyền hình thực tế kiểu này, Cố Vân Thanh có tâm nhắc nhở anh mang một ít đồ dưỡng da linh tinh các thứ. Đến lúc đó tối ngày quay chụp, nghỉ ngơi không tốt, làn da của anh sẽ dễ bị mất điểm trước ống kính. Nhưng đến lúc cô đi WC, tìm nửa ngày cũng chỉ tìm thấy một lọ kem Dabao*, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
(*) Loại kem dưỡng ẩm, search google gõ "kem Dabao của Trung Quốc" là có hình ảnh.
Sao lúc trước cô không phát hiện ra, người này sống kiểu cẩu thả như vậy!
Khác xa trong phòng cô, bàn trang điểm toàn những chai lọ mỹ phẩm. Cố Vân Thanh cuối cùng cũng biết bất đồng giới tính là thế nào. Nhưng mà ba cô tốt xấu gì cũng có bộ dưỡng da cho đàn ông, tuy rằng do mẹ cô mua rồi bắt ba phải dùng, nhưng cũng khá hơn Trình Dịch nhiều.
Dabao hồi cấp hai cô cũng từng dùng, cũng không biết có tác dụng đỡ cho da không... Đáp án rõ ràng, nhưng Cố Vân Thanh vẫn ngậm lọ Dabao này, nhét vào người Trình Dịch.
Trình Dịch nhướng mày, xoa đầu Cố Vân Thanh nói: "Cảm ơn."
"Gâu." Không cần khách sáo.
Trình Dịch sắp xếp khoảng mười phút, cả tắm cũng mất nửa tiếng. Sau đó anh khoác túi du lịch, mang Cố Vân Thanh xuống lầu.
"Được, đợi chút lát tao đưa mày đi cửa hàng thú cưng nhận nuôi mấy ngày." Trình Dịch vừa dùng chìa khóa xe mở cửa xe, vừa nói với chó Berger.
Anh đã tìm được cửa hàng thú cưng tốt nhất thành phố, biết chó ta không thích ăn thức ăn cho chó, anh đã liên tục dặn dò rồi, nhất định phải để cô ăn thịt như người, sẽ không để cô chịu ấm ức.
"Gâu?" Gì? Cửa hàng thú cưng?
Người này nói gì vậy, cô không nghe lầm đấy chứ!?
Nghe ra được Cố Vân Thanh không thể tin nổi, Trình Dịch thở dài, "Tao không thể mang mày được đâu?"
Khang Huyện là huyện nghèo có tiếng cả nước. Mà chỗ vùng núi này, dãy núi trùng điệp, giao thông cực kì khó đi lại. Dự kiến sắp tới, thức ăn của bọn họ nhất định không ngon, Trình Dịch sợ cô không chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, nên tìm trước cửa hàng thú cưng. Đến cả chuyện tìm kiếm trợ lý, anh cũng âm thầm xét vào chuyện quan trọng. Về sau nếu có trợ lý thì không cần đưa cô đến cửa hàng thú cưng nữa, để trợ lý trực tiếp chăm sóc là được.
Cố Vân Thanh nhe răng, rất rất bất mãn, vì sao không thể đưa cô đi?!
Cứ như vậy, một người một chó bắt đầu giằng co.
Cố Vân Thanh quả thật tung hết thủ đoạn, hết làm nũng rồi quấy, rồi tỏ vẻ đáng thương, cứ cọ cọ và ống quần anh, miệng thì không ngừng phát ra tiếng tội nghiệp, "Ư ử..."
Trình Dịch vẫn luôn lạnh mặt, thoạt nhìn chẳng dao động chút nào. Nếu không phải lông mày anh càng nhíu chặt, Cố Vân Thanh còn tưởng rằng chiêu này không có hiệu quả.
Khoảng năm phút sau, Trình Dịch bại trận. Anh chụp lấy đầu Cố Vân Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao mang mày theo được chưa."
Y như Trình Dịch nghĩ, anh vừa dứt lời thì tiếng chó ta kêu sung sướng.
"Gâu!" Thật là lãng phí thời gian, nói sớm có phải xong luôn rồi không.
Cố Vân Thanh lắc lắc cái đuôi, nhấc chân lên xe ngay nhưng tiếng cười lạnh trầm thấp phía sau làm cô giật nảy mình.
Sợ Trình Dịch đổi ý, Cố Vân Thanh vội vàng dừng chân lại, cái đuôi càng ngoáy tít, dùng ánh mắt mong chờ quay đầu nhìn về phía anh.
Mời ngài, mời ngài lên trước.
Đọc được câu này từ trong mắt chó ta, Trình Dịch hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống ghế lái. Anh duỗi tay mở cửa ghế lái phụ, giọng điệu lành lạnh nói: "Vào đi."
Cố Vân Thanh lúc này mới dám cử động.
Xe chậm rãi nổ máy, Trình Dịch nhàn nhạt nói: "Làm một con chó mà cố chấp như vậy cũng không hay."
Cố Vân Thanh làm như mình chẳng nghe thấy gì hết.
Xe ra khỏi nội thành, khoảng nửa tiếng sau thì vào đường cao tốc.
Thông báo địa chỉ là ở tỉnh lân cận, ngồi máy bay quá phiền toái, còn phải chuyển hai chuyến tàu, đi cao tốc trực tiếp là tới rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất là tự lái xe thì có thể đem theo chó.
Trình Dịch tập trung nhìn làn xe cộ trước sau, lúc đến trạm dừng nghỉ chân số một, đang định hỏi Cố Vân Thanh có muốn đi WC không. Lúc này, anh mới thấy Cố Vân Thanh cuộn tròn ngủ khò khò.
"Ha." Trình Dịch cười gằn một tiếng, trực tiếp dẫm chân ga ra khỏi trạm dừng.
Loại chó này, cho nó nghẹn chết đi.
Chừng khoảng 8 tiếng đồng hồ sau, anh mới lái xe đến nơi. Có điều lần này trải nghiệm và đưa Cố Vân Thanh theo, Trình Dịch âm thầm thề, anh tuyệt đối không dùng cách này nữa.
——
Sáng sớm hôm sau, trên quảng trường đã đông người dậy sớm vào buổi sáng tới tập thể dục.Một chiếc xe bus dừng ở bên đường, bên cạnh nó là giá để máy quay, nhìn trông có vẻ định quay chụp cái gì.
Ngụy Đông là đạo diễn phụ trách hoạt động lần quay này của Trình Dịch, còn tổng và phó đạo diễn, hai người đều đến chỗ hai minh tinh khác.
Ngụy Đông ngồi trên xe bus, quan sát ống kính của camera và không ngừng chỉnh góc độ, có ý định chụp cái gì. Xem lại thời gian thấy cũng đã đến giờ rồi, vì thế ông ta nói với phó đạo diễn kế bên: "Ông nói xem diễn viên mới này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Lần quay đầu tiên rất quan trọng, lần này tổng đạo diễn Trần Quang Viễn đã chỉ định, nhất định phải cố gắng quay làm sao thật tự nhiên. Nếu quá rập khuôn theo kịch bản, vậy thì phải quay được thời điểm cần phản ứng chân thật nhất. Nhưng phản ứng không được lố quá, đến lúc đó không chiếu lên được thì sẽ bị cắt bỏ.
Phó đạo diễn mở cửa sổ, sau đó rút ra một chiếc bật lửa và bao thuốc, "Chắc không, tôi nghe Lưu Vũ Sinh nói, biểu hiện của tên diễn viên mới này không có gì đáng chê."
Mọi người đều ở trong giới, hơi hỏi thăm một chút sẽ biết ngay diễn viên này là người thế nào.
"Vậy được." Ngụy Đông thoáng yên tâm.
Cảnh đầu tiên là phản ứng của các diễn viên khi nhìn thấy máy quay. Sau khi lên xe bus thì phải xem hành lý của họ, nhỡ đâu có đồ gì lạ lạ thì chiếu lên cho người ta xem sẽ gây cười.
Rất hy vọng diễn viên mới này có đồ gì lộn xộn, đến lúc đó sẽ có cái vui. Hai tay đạo diễn tưởng tượng ra khung cảnh náo nhiệt.
"Tới rồi." Khác với cái biển số xe mà diễn viên kia đưa cho họ đêm qua, phó đạo diễn rất nhanh đã thấy một chiếc xe bình dân lái tới.
Lúc này camera cũng ghi lại cảnh này.
Bọn họ thấy chiếc xe bình dân này đầu tiên là tìm chỗ đậu, sau đó cửa xe mới ra.
Người vừa ra nhìn bằng mắt thường là thấy rất cao, không đeo kính râm, gương mặt hiện lên giữa ống kính.
Sau đó anh chậm rãi lấy túi du lịch màu đen từ ghế sau.
Quay đến đây, ngoại trừ khuôn mặt của nam diễn viên có điểm nhấn thì còn lại các động tác đều rất bình thường. Mãi đến khi xuất hiện một cái bóng phía dưới.
Phó đạo diễn không nhịn được trực tiếp nói tục, "Mẹ kiếp, tên này vậy mà đưa chó tới?"
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nam minh tinh nào đưa vật "còn sống" tới quay show truyền hình thực tế.
Không chỉ là chó thôi đâu, lại còn là Berger... Ngụy Đông co quắp khoé miệng.
Trình Dịch cũng không ngờ, anh còn chưa tìm được chỗ quay mà ekip đã quay luôn ở đây rồi. Đến khi thấy ống kính camera, anh nhanh chóng bỏ qua vẻ kinh ngạc.
Cố Vân Thanh chớp chớp mắt nhìn ống kính, sau đó gắt gao đi theo sau Trình Dịch.
Giao chìa khoá xe của mình cho người trong tổ ekip, nhờ người một lần nữa tìm chỗ đậu xe, sau đó Trình Dịch mới bước lên xe bus.
Phó đạo diễn dựa vào quy trình, đưa một thẻ nhiệm vụ.
Đây là đạo cụ mà show truyền hình thực tế nào cũng thường có, Trình Dịch cũng không xa lạ gì. Anh mở nhiệm vụ ra, nhìn thấy trên mặt giấy viết mấy chữ rất to.
"Mong bạn vui lòng mở hành lý ra, hơn nữa chỉ được lựa chọn sử dụng một đồ vật mang đi. Nhớ kĩ, chỉ có thể chọn một loại."
Trình Dịch liếc mắt nhìn Cố Vân Thanh một cái, Cố Vân Thanh cũng liếc mắt lại nhìn anh.
Chỉ mang một loại thôi, anh còn có sự lựa chọn nào khác ư...
"Nếu như vậy thì tôi mang nó theo." Trình Dịch mím môi, bế Cố Vân Thanh lên trước ống kính máy quay.
Bình luận truyện