Đế Bá - Lý Bát Dạ
Chương 16: Giết người không chớp mắt
Sự xuất hiện của Tô Ku Đa làm Lý Bát Dạ vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Sau khi hai người họ rời đi, thì Hứa Bội tập tễnh bước tới phòng Lý Bát Dạ.
-Thiếu gia!
Hứa Bội dịu dàng khẽ hô, nàng mất hơn một ngày mới bình phục sau đêm phá thân. Sau đó, nàng liền lên Cô Phong tìm thiếu gia của nàng.
Lúc này, Hứa Bội đang mặc váy áo màu xanh nhạt. Khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt to tròn, cái mũi tinh xảo, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, còn có những đường cong mê người lộ ra qua lớp quần áo bó sát, khiến toàn thân nàng toát ra vẻ mỹ lệ và dụ hoặc động lòng người.
Lý Bát Dạ đánh giá thân thể yểu điệu thanh thuần của Hứa Bội, cười nói:
-Lại đây.
Hứa Bội cảm nhận được ánh mắt xâm lược của Lý Bát Dạ tim đập đến rất nhanh. Nàng nhẹ “vâng” một tiếng, rồi đi tới ngồi vào trong lòng hắn.
Lý Bát Dạ đem nàng ôm vào trong ngực, môi dày hướng về phía đôi môi của Hứa Bội nặng nề hôn xuống, hai tay khắc ở trên kiều đồn kia càng không ngừng sờ soạng vuốt ve. Một tay từ kiều đồn càng không ngừng sờ soạng đi lên, cuối cùng thẳng đến thánh nữ phong cao vút kia. Co dãn mười phần, cảm giác mềm mại sảng khoái trong nháy mắt lan khắp cả người Lý Bát Dạ.
Hứa Bội cảm nhận được khí tức dồn dập kia của Lý Bát Dạ, cảm thụ được khí khái nam nhân độc hữu kia, nước miếng ngọt ngòa ôn nhuận dây dưa khiến cho nàng cảm thấy một trận mê say, trên kiều đồn truyền đến trận trận điện lưu càng khiến cho nàng sinh ra một cổ cảm giác khác thường trước nay chưa từng có, tựa hồ cảm giác này còn vô cùng mỹ diệu.
Cảm thụ được người ngọc trong lòng thổ tức như lan, kiều ý động người. Lý Bát Dạ thô bạo đem quần áo trên người nàng xé nát, lộ ra da thịt tinh oánh như ngọc ở bên trong, trận trận mùi thơm xông vào mũi.
Bị hắn vuốt ve, Hứa Bội không nhịn được phát ra một tiếng "Ưm". Đây quá thực là thôi hồn chi âm chết người nhất.
-Thiếu gia, nhẹ một chút, người ta vẫn còn đau.
Mắt thấy Lý Bát Dạ muốn mình, Hứa Bội thanh thanh lạc lạc nói, sắc mặt toát ra vẻ kiều mỵ vô cùng.
Lý Bát Dạ gật đầu, đặt Hứa Bội nằm trên giường, chính mình lại là trong nháy mắt đem y phục trên người mình cởi sạch, cả người như một đầu sói đói nhào tới.
Rất nhanh, ở trong phòng bên trên Cô Phong, vang lên trận trận thanh âm xấu hổ....
Buổi trưa, diễm dương đã cao cao bay lên. Hai người mới dừng lại...
Hứa Bội thở hổn hển, nàng hạnh phúc và thỏa mãn tựa vào lồng ngực của thiếu gia, mặc dù nàng còn muốn nữa nhưng thân thể không chịu đựng nổi rồi.
Hiện tại, cả người Hứa Bội mỗi một chỗ đều bị thiếu gia trừng phạt. Khí tức cuồng dã kia, động tác bá đạo thô ráp kia khiến cho nàng cả đời này cũng khó có thể quên được. Nàng đã yêu thiếu gia đến hết thuốc chữa rồi.
Cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Hứa Bội vuốt ve trên người, Lý Bát Dạ xoa đầu nàng, nói:
-Ngoan, mau ngủ đi.
Hứa Bội ngọt ngào nhắm mắt, trải qua hơn ba giờ bị thiếu gia giày vò, nàng có chút chịu không nổi, thân thể mệt mỏi vô cùng, ngay lúc này nàng ngủ rất say, phát ra những tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều.....
...
Lý Bát Dạ mặc lại quần áo rồi đi ra bên ngoài. Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lý Bát Dạ đã được một tên đệ tử mời tới Tổ Điện gặp mặt các trưởng lão.
Tổ điện được xây dựng trên ngọn núi cao nhất và chứa thiên địa tinh khí dồi dào nhất trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Ngọn núi này rất lớn, nơi này nhà cửa san sát, đình viện giao thoa. Đây là nơi trưởng lão, hộ pháp, đường chủ sinh sống tu luyện, đệ tử bình thường căn bản không được sống tại nơi đây.
Nửa giờ sau, Lý Bát Dạ bước vào Tổ Điện.
Sáu vị trưởng lão cùng đám hộ pháp đang tụ họp ở đây, bỗng dưng thấy Lý Bát Dạ bước vào. Ai nấy đều tròn mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Không khí trong Tổ điện bất chợt trở nên ngưng trọng quỷ dị vô cùng.
Lúc trước, bọn họ đều tin rằng Lý Bát Dạ đi tìm chết, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống sờ sờ đứng đó. Không những thế, nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý kia, nếu ai không biết còn tưởng hắn vừa đi du lịch về.
Lý Bát Dạ không để tâm tới không khí quỷ dị trong Tổ điện. Trải qua mấy việc tại Cửu Thánh Yêu Môn, Lý Bát Dạ biết, mấy lão già mất nết này đẩy hắn đi làm tốt thí.
Lúc này, Lý Bát Dạ cười híp mắt nhìn đám trưởng lão, hộ pháp. Nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp.
Đám người cũng trầm mặc.
Bọn họ cứ thế nhìn nhau thật lâu, dò xét thái độ của đối phương, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, Tào Hùng trưởng lão cũng không nhịn được, mở miệng:
- Lý Bát Dạ, bản tọa thực không hiểu được. Vì sao người còn sống trở về!
- Bản toạ nghi ngờ ngươi là người của Cửu Thánh Yêu Môn.
Nhìn Tào Hùng trưởng lão mở miệng vu oan giá hoạ. Lý Bát Dạ cũng không tức giận, hắn lạnh nhạt nói:
- Ý của trưởng lão là sao? Ta chính là gian tế Cửu Thánh Yêu Môn phái đến ư?
- Đây cũng không phải suy nghĩ của riêng ta.
Tào Hùng trưởng lão khéo léo trả lời.
-Đúng vậy.
-Ngươi chỉ là phàm nhân, sao có thể từ đó trở về được.
-Cửu Thánh Yêu môn đã cho ngươi chỗ tốt gì?
-.....
Đám trưởng lão nhao nhao nói. Bọn họ không ưa gì Lý Bá Dạ, một tên phàm nhân mà thôi. Họ tìm một cái cớ rồi làm thịt Lý Bát Dạ luôn. Sau này, Tam Quỷ gia mà hỏi tới, họ cũng không sợ.
Đối với đám trưởng lão chất vấn, Lý Bát Dạ chẳng muốn nghe, hắn chậm rãi nói ra:
-Các ngươi tính là cái gì. Ta chưa tính sổ với các người, các ngươi liền muốn cưỡi lên đầu ta.
Thấy Lý Bát Dạ mở miệng kiêu ngạo. Đám trưởng lão vốn là có tâm lý chuẩn bị cũng ngây ngốc một chút, bọn họ vốn tưởng rằng Lý Bát Dạ sẽ phản bác, bọn họ muốn án cho Lý Bát Dạ một cái tội danh phản bội môn phái, rồi xử luôn. Nhưng bọn họ không ngờ Lý Bát Dạ kiêu ngạo như vậy.
- Làm càn….
Lúc này, Chu hộ pháp giận tím mặt, quát lên:
- Thân là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, lại đại nghịch bất đạo, phạm thượng, khi sư diệt tổ, phản nghịch tông môn...
- Ngươi quá nhiều lời…
Không đợi Chu hộ pháp mắng xong, Lý Bát Dạ hung hăng đạp tới.
- Thứ không biết chết sống!
Chu hộ pháp thấy Lý Bát Dạ dám hướng mình động thủ, lập tức giận dữ, quát chói tai một tiếng, đại thủ hướng Lý Bát Dạ chộp tới, đối với hắn mà nói, Lý Bát Dạ dẫn đầu động thủ càng tốt.
Đồng thời, đám trưởng lão bên cạnh căn bản cũng không có đem Lý Bát Dạ để ở trong mắt, một bao cỏ dân thường mà thôi, làm thịt dễ như trở bàn tay.
Ầm… ầm… ầm…
Trong nháy mắt, Chu hộ pháp bị Lý Bát Dạ dẫm trên mặt đất, máu me chảy lênh láng.
- A... trưởng lão, cứu ta…
Chu hộ pháp kêu thảm một tiếng, cầu cứu.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người không biết Lý Bát Dạ ra tay như thế nào, thậm chí mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Chớp mắt vừa rồi tất cả mọi thứ đều ngừng lại, đến khi mọi người nhìn rõ thì Lý Bát Dạ đã dẫm Chu hộ pháp dưới chân.
-Một đám kiến hôi mà cũng dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lý Bát Dạ cười nhạt, hời hợt nói rằng:
-Ta ở đây là vì cảm thấy chơi vui nên mới chơi chung với các ngươi một chút, thật sự tưởng rằng ta là kẻ yếu à.
-Bụp...
Lý Bát Dạ vừa dứt lời thì Chu hộ pháp bị đạp chết, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Sau khi hai người họ rời đi, thì Hứa Bội tập tễnh bước tới phòng Lý Bát Dạ.
-Thiếu gia!
Hứa Bội dịu dàng khẽ hô, nàng mất hơn một ngày mới bình phục sau đêm phá thân. Sau đó, nàng liền lên Cô Phong tìm thiếu gia của nàng.
Lúc này, Hứa Bội đang mặc váy áo màu xanh nhạt. Khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt to tròn, cái mũi tinh xảo, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, còn có những đường cong mê người lộ ra qua lớp quần áo bó sát, khiến toàn thân nàng toát ra vẻ mỹ lệ và dụ hoặc động lòng người.
Lý Bát Dạ đánh giá thân thể yểu điệu thanh thuần của Hứa Bội, cười nói:
-Lại đây.
Hứa Bội cảm nhận được ánh mắt xâm lược của Lý Bát Dạ tim đập đến rất nhanh. Nàng nhẹ “vâng” một tiếng, rồi đi tới ngồi vào trong lòng hắn.
Lý Bát Dạ đem nàng ôm vào trong ngực, môi dày hướng về phía đôi môi của Hứa Bội nặng nề hôn xuống, hai tay khắc ở trên kiều đồn kia càng không ngừng sờ soạng vuốt ve. Một tay từ kiều đồn càng không ngừng sờ soạng đi lên, cuối cùng thẳng đến thánh nữ phong cao vút kia. Co dãn mười phần, cảm giác mềm mại sảng khoái trong nháy mắt lan khắp cả người Lý Bát Dạ.
Hứa Bội cảm nhận được khí tức dồn dập kia của Lý Bát Dạ, cảm thụ được khí khái nam nhân độc hữu kia, nước miếng ngọt ngòa ôn nhuận dây dưa khiến cho nàng cảm thấy một trận mê say, trên kiều đồn truyền đến trận trận điện lưu càng khiến cho nàng sinh ra một cổ cảm giác khác thường trước nay chưa từng có, tựa hồ cảm giác này còn vô cùng mỹ diệu.
Cảm thụ được người ngọc trong lòng thổ tức như lan, kiều ý động người. Lý Bát Dạ thô bạo đem quần áo trên người nàng xé nát, lộ ra da thịt tinh oánh như ngọc ở bên trong, trận trận mùi thơm xông vào mũi.
Bị hắn vuốt ve, Hứa Bội không nhịn được phát ra một tiếng "Ưm". Đây quá thực là thôi hồn chi âm chết người nhất.
-Thiếu gia, nhẹ một chút, người ta vẫn còn đau.
Mắt thấy Lý Bát Dạ muốn mình, Hứa Bội thanh thanh lạc lạc nói, sắc mặt toát ra vẻ kiều mỵ vô cùng.
Lý Bát Dạ gật đầu, đặt Hứa Bội nằm trên giường, chính mình lại là trong nháy mắt đem y phục trên người mình cởi sạch, cả người như một đầu sói đói nhào tới.
Rất nhanh, ở trong phòng bên trên Cô Phong, vang lên trận trận thanh âm xấu hổ....
Buổi trưa, diễm dương đã cao cao bay lên. Hai người mới dừng lại...
Hứa Bội thở hổn hển, nàng hạnh phúc và thỏa mãn tựa vào lồng ngực của thiếu gia, mặc dù nàng còn muốn nữa nhưng thân thể không chịu đựng nổi rồi.
Hiện tại, cả người Hứa Bội mỗi một chỗ đều bị thiếu gia trừng phạt. Khí tức cuồng dã kia, động tác bá đạo thô ráp kia khiến cho nàng cả đời này cũng khó có thể quên được. Nàng đã yêu thiếu gia đến hết thuốc chữa rồi.
Cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Hứa Bội vuốt ve trên người, Lý Bát Dạ xoa đầu nàng, nói:
-Ngoan, mau ngủ đi.
Hứa Bội ngọt ngào nhắm mắt, trải qua hơn ba giờ bị thiếu gia giày vò, nàng có chút chịu không nổi, thân thể mệt mỏi vô cùng, ngay lúc này nàng ngủ rất say, phát ra những tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều.....
...
Lý Bát Dạ mặc lại quần áo rồi đi ra bên ngoài. Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lý Bát Dạ đã được một tên đệ tử mời tới Tổ Điện gặp mặt các trưởng lão.
Tổ điện được xây dựng trên ngọn núi cao nhất và chứa thiên địa tinh khí dồi dào nhất trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Ngọn núi này rất lớn, nơi này nhà cửa san sát, đình viện giao thoa. Đây là nơi trưởng lão, hộ pháp, đường chủ sinh sống tu luyện, đệ tử bình thường căn bản không được sống tại nơi đây.
Nửa giờ sau, Lý Bát Dạ bước vào Tổ Điện.
Sáu vị trưởng lão cùng đám hộ pháp đang tụ họp ở đây, bỗng dưng thấy Lý Bát Dạ bước vào. Ai nấy đều tròn mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Không khí trong Tổ điện bất chợt trở nên ngưng trọng quỷ dị vô cùng.
Lúc trước, bọn họ đều tin rằng Lý Bát Dạ đi tìm chết, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống sờ sờ đứng đó. Không những thế, nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý kia, nếu ai không biết còn tưởng hắn vừa đi du lịch về.
Lý Bát Dạ không để tâm tới không khí quỷ dị trong Tổ điện. Trải qua mấy việc tại Cửu Thánh Yêu Môn, Lý Bát Dạ biết, mấy lão già mất nết này đẩy hắn đi làm tốt thí.
Lúc này, Lý Bát Dạ cười híp mắt nhìn đám trưởng lão, hộ pháp. Nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp.
Đám người cũng trầm mặc.
Bọn họ cứ thế nhìn nhau thật lâu, dò xét thái độ của đối phương, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, Tào Hùng trưởng lão cũng không nhịn được, mở miệng:
- Lý Bát Dạ, bản tọa thực không hiểu được. Vì sao người còn sống trở về!
- Bản toạ nghi ngờ ngươi là người của Cửu Thánh Yêu Môn.
Nhìn Tào Hùng trưởng lão mở miệng vu oan giá hoạ. Lý Bát Dạ cũng không tức giận, hắn lạnh nhạt nói:
- Ý của trưởng lão là sao? Ta chính là gian tế Cửu Thánh Yêu Môn phái đến ư?
- Đây cũng không phải suy nghĩ của riêng ta.
Tào Hùng trưởng lão khéo léo trả lời.
-Đúng vậy.
-Ngươi chỉ là phàm nhân, sao có thể từ đó trở về được.
-Cửu Thánh Yêu môn đã cho ngươi chỗ tốt gì?
-.....
Đám trưởng lão nhao nhao nói. Bọn họ không ưa gì Lý Bá Dạ, một tên phàm nhân mà thôi. Họ tìm một cái cớ rồi làm thịt Lý Bát Dạ luôn. Sau này, Tam Quỷ gia mà hỏi tới, họ cũng không sợ.
Đối với đám trưởng lão chất vấn, Lý Bát Dạ chẳng muốn nghe, hắn chậm rãi nói ra:
-Các ngươi tính là cái gì. Ta chưa tính sổ với các người, các ngươi liền muốn cưỡi lên đầu ta.
Thấy Lý Bát Dạ mở miệng kiêu ngạo. Đám trưởng lão vốn là có tâm lý chuẩn bị cũng ngây ngốc một chút, bọn họ vốn tưởng rằng Lý Bát Dạ sẽ phản bác, bọn họ muốn án cho Lý Bát Dạ một cái tội danh phản bội môn phái, rồi xử luôn. Nhưng bọn họ không ngờ Lý Bát Dạ kiêu ngạo như vậy.
- Làm càn….
Lúc này, Chu hộ pháp giận tím mặt, quát lên:
- Thân là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, lại đại nghịch bất đạo, phạm thượng, khi sư diệt tổ, phản nghịch tông môn...
- Ngươi quá nhiều lời…
Không đợi Chu hộ pháp mắng xong, Lý Bát Dạ hung hăng đạp tới.
- Thứ không biết chết sống!
Chu hộ pháp thấy Lý Bát Dạ dám hướng mình động thủ, lập tức giận dữ, quát chói tai một tiếng, đại thủ hướng Lý Bát Dạ chộp tới, đối với hắn mà nói, Lý Bát Dạ dẫn đầu động thủ càng tốt.
Đồng thời, đám trưởng lão bên cạnh căn bản cũng không có đem Lý Bát Dạ để ở trong mắt, một bao cỏ dân thường mà thôi, làm thịt dễ như trở bàn tay.
Ầm… ầm… ầm…
Trong nháy mắt, Chu hộ pháp bị Lý Bát Dạ dẫm trên mặt đất, máu me chảy lênh láng.
- A... trưởng lão, cứu ta…
Chu hộ pháp kêu thảm một tiếng, cầu cứu.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người không biết Lý Bát Dạ ra tay như thế nào, thậm chí mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Chớp mắt vừa rồi tất cả mọi thứ đều ngừng lại, đến khi mọi người nhìn rõ thì Lý Bát Dạ đã dẫm Chu hộ pháp dưới chân.
-Một đám kiến hôi mà cũng dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lý Bát Dạ cười nhạt, hời hợt nói rằng:
-Ta ở đây là vì cảm thấy chơi vui nên mới chơi chung với các ngươi một chút, thật sự tưởng rằng ta là kẻ yếu à.
-Bụp...
Lý Bát Dạ vừa dứt lời thì Chu hộ pháp bị đạp chết, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Bình luận truyện