Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 21: Âm Dương Huyết Hải



Hiện tại Lý Bát Dạ đã là Uẩn Thể cảnh, cấp độ tráng huyết Đại viên mãn, cảnh giới kế tiếp là tôi thể, là thời cơ tốt để tu sĩ tôi thể một lần nữa.

......

"Bộp, bộp, bộp!" Ngay lúc này, Lý Bát Dạ vỗ tay ba cái, âm thanh vừa ngừng liền có một cái hộp cổ từ trên nóc tòa bảo lâu bay ra, rơi vào trong tay của hắn. Chiếc hộp này hình vuông, làm bằng gỗ, bề ngoài rất bình thường. Lý Bát Dạ cố gắng mở ra nhưng không cách nào mở được.

Cuối cùng, Lý Bát Dạ bỏ cái hộp qua một bên, hắn lấy quần lót của Lý Sương Nhan bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm. Nếu như Lý Sương Nhan ở đây chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, vì hành động biến thái này.

Cảm giác thơm thơm, mềm mềm, ngon ngon tràn ngập khoang miệng, Lý Bát Dạ tiếp tục phồng mồm nhai kĩ, tập trung cảm nhận mùi vị huyền bí bên trong đó.

Thời Hoang Mãng, khi còn nhỏ yếu, ngày nào Lý Bát Dạ cũng ngụp lặn trong bím của đám thần nữ, thánh nữ. Trải qua bao nhiêu khổ sở dày vò, cuối cùng, Lý Bát Dạ sáng tạo ra Vô Lực quyết, nhằm đem những thứ hắn biết giấu trong quần lót của nữ nhân.

Lý Bát Dạ đã tốn biết bao tâm huyết đem những huyền bí của Vô Lực quyết gộp chung với nghìn vạn quyển bí kíp võ kỹ. Chỉ cần có nữ nhân tụ tập công pháp đó, trong quần lót của nàng liền ẩn chứa huyền ảo mở ra một đoạn trí nhớ từng bị xoá đi trong đầu Lý Bát Dạ.

Đối với Lý Bát Dạ, thứ quan trọng nhất không phải Tiên Đế Bảo Khí hay Đế Binh, mà là quần lót mềm mượt của nữ nhân. Bên trong mỗi chiếc đều ẩn chứa vô số trí nhớ, bí mật bị lãng quên của hắn.

Sau khi nhai một lúc, chiếc quần trong mồm Lý Bát Dạ hiện ra mấy chữ nhỏ. Hắn mỉm cười, nhả chiếc quần ra rồi bắt đầu đọc những chữ trên đó. Một loạt trí nhớ về chiếc hộp hiện lên trong đầu Lý Bát Dạ.

Cổ hộp này do hắn tự tay phong ấn, chỉ có dùng cách đặc thù mới mở ra được.

Lý Bát Dạ xoa nhẹ lên cố hộp vài lần...

Trên cổ hộp dần hiện lên những đường kẻ mờ nhạt, đen xen lại với nhau.

"Két" một tiếng, cổ hộp liền mở ra.

Bên trong cổ hộp đựng hai giọt huyết châu, giống như là hai giọt máu tươi ngưng thành.

Nhưng mà, thời điểm xem xét tỉ mỉ liền sẽ phát hiện, bên trong hai giọt huyết châu này tựa hồ ẩn chứa huyết khí vô tận, giống như hai biển máu vô cùng to lớn. Một viên huyết châu hình như có một vòng Kim Dương từ từ bay lên, mà giọt còn lại, tựa hồ có một vòng Thần Nguyệt chìm nổi.

- Âm Dương Huyết Hải…

Lý Bát Dạ nhẹ nhàng thở dài. Một đám kí ức bị lãng quên dần hiện về...

Năm đó, Minh Nhân Tiên Đế đại đạo đã thành, gánh chịu Thiên mệnh, dưới trướng có vô số thần tướng vô địch, quét ngang cửu thiên thập địa, không gì cản nổi! Thành tựu Tiên Đế, Minh Nhân quyết định giết vào Táng Địa vạn cổ!

Lúc đó, Âm Nha bắt đầu không ổn định, nhưng mà, hắn vẫn hi vọng nhìn thấy trận chiến đầu tiên của nha đầu Minh Nhân, đối với bất kỳ một Tiên Đế nào mà nói, trận chiến đầu tiên rất trọng yếu, đây là cơ hội mài giũa thiên mệnh.

Lý Bát Dạ vì Minh Nhân Tiên Đế lựa chọn một Táng Địa vạn cổ vô cùng hung hiểm. Mặc dù Lý Bát Dạ không tự mình lĩnh quân, nhưng mà, hắn biết được, trận chiến này giết tới long trời lở đất, giết đến nhật nguyệt vô quang.

Trận chiến năm đó, phá vỡ thương khung, đạp diệt vạn vực! Cuối cùng, Minh Nhân Tiên Đế một ngựa đi đầu, xông vào chỗ sâu nhất của Táng Địa, cổ hộp trước mắt này chính là lấy được từ trong đó!

Sau đó, Lý Bát Dạ ngủ say, tránh bị triệu hồi về Tiên Ma Động. Trước khi ngủ say, hắn hi vọng Minh Nhân Tiên Đế đem Âm Dương Huyết Hải luyện thành Tiên Đế thọ bảo.

Nhưng mà, Minh Nhân Tiên Đế không chịu, nàng đối với bản thân có lòng tin tuyệt đối, bản thân nàng thọ bảo đã đủ kinh tuyệt vạn cổ, cho nên, nàng không nguyện ý lãng phí bảo vật này. Cuối cùng, đem bảo vật này ban cho Cửu Thánh Đại Hiền xuất lực nhiều nhất trong trận chiến này.

Về sau, Lý Bát Dạ ngủ say, không tiếp tục hỏi đến việc này, hắn còn tưởng rằng Cửu Thánh Đại Hiền đem Âm Dương Huyết Hải ăn luôn. Nhưng lão không làm vậy.

Thời điểm gặp Lý Sương Nhan, Lý Bát Dạ liền biết được, Cửu Thánh Đại Hiền muốn đem Cửu Thánh Yêu Môn phó thác cho hắn, nên mới để lại Âm Dương Huyết Hải.

....

Oanh…

Lúc này, Lý Bát Dạ đem hai giọt Âm Dương Huyết Hải đầu nhập thọ luân, cả người Lý Bát Dạ đều rung chuyển, tựa như có hai biển máu to lớn đem thọ luân của hắn bao phủ, trong nháy mắt, thọ luân của hắn đỏ bừng, huyết quang bốc lên chìm vào người hắn.

Hai biển máu bốc lên cuồn cuộn, khiến thọ luân của Lý Bát Dạ có khuynh hướng vỡ nát, mệnh cung lập tức bất ổn, ngay cả máu huyết cũng sôi lên, như muốn hủy thân thể của Lý Bát Dạ!

Ngay lúc này, Nguyệt Qua Dương Luân công vận chuyển, bằng tư thái cường thế kéo theo hai biển máu dâng trào, bằng khả năng lớn nhất đem huyết quang từ trong biển máu dâng trào ra đưa vào bên trong thọ luân.

Nếu đổi lại những thọ pháp khác, căn bản không thể kéo được loại huyết khí này, ngựa nhỏ vác xe to, căn bản là kéo không nhúc nhích. Nhưng mà, Nguyệt Qua Dương Luân công chính là công pháp nghịch thiên, huyết khí càng cường đại, nó lại càng mạnh, lực kéo càng thêm mạnh mẽ, Nguyệt Qua Dương Luân công điên cuồng vận chuyển huyết khí, đem lượng lớn huyết khí nhét vào bên trong thọ luân.

Vài giây sau, Nguyệt Qua Dương Luân công cũng vô pháp kéo theo tất cả huyết khí. Âm Dương Huyết Hải lai lịch ngập trời, ngay cả Tiên Đế cũng thèm muốn. Nguyệt Qua Dương Luân công không thể đem tất cả huyết khí nhét vào bên trong thọ luân!

Lúc này, huyết dư khí dư thừa như cơn sóng thần che mất nhục thể và mệnh cung của Lý Bát Dạ, vô cùng vô tận huyết khí có xu thế chạy loạn, phá hủy nhục thể, mệnh cung của hắn.

Trong hoàn cảnh hung hiểm vô cùng này, Trấn Bím Thần Thể rốt cục bộc phát, thanh âm boong boong boong vang lên, tựa như dây xích trong địa ngục bị dẫn động, mỗi một dây xích nặng ức vạn quân, mỗi một đạo dây xích thể thuật trấn áp huyết khí ngập trời này, lấy tư thái vô cùng cường hoành đem huyết khí chạy loạn, trấn áp nhập vào trong nhục thể Lý Bát Dạ, áp súc tới mức tận cùng.

Đồng thời, bên trong mệnh cung của Lý Bát Dạ, Họa Mi Lục Biến cũng bay thẳng lên trời, Họa Mi há mồm nuốt lấy vô tận huyết khí.

Dưới Nguyệt Qua Dương Luân công, Trấn Bím Thần Thể, Họa Mi Lục Biến một lần lại một lần áp chế, cuối cùng, hai biển máu ở trong thọ luân của Lý Bát Dạ bình tĩnh trở lại, hai biển máu bị đồng hóa ôm lấy nhau, một dương một âm.

Âm Dương Huyết Hải song tu trong thọ luân của Lý Bát Dạ, gột rửa gân cốt toàn thân bao gồm cả Mệnh Căn của hắn. Mỗi một sợi tinh huyết đều thấm đẫm đến tận xương tủy, khiến Lý Bát Dạ có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt!

Trong lúc vô tình, Lý Bát Dạ đã bước vào cấp độ tôi thể, mượn Âm Dương Huyết Hải, tôi hóa tinh huyết của mình, khiến Trấn Bím Thần Thể lại tăng lên một tầng thứ!

Âm Dương Huyết Hải tựa như Âm Dương ngư, ở bên trong thọ luân ôm ấp nhau không thôi. Lúc này, Âm Dương Huyết Hải nhìn như bình tĩnh, nhưng mà, Lý Bát Dạ biết, lấy đạo hạnh hiện tại của hắn, còn không phát huy được một phần vạn huyết khí của Âm Dương Huyết Hải! Nếu như quả thật phát huy toàn bộ thần uy của Âm Dương Huyết Hải, tuyệt đối là kinh thiên động địa, huyết khí trùng thiên, Thần Ma run rẩy!

Lúc Lý Bát Dạ thu công, Lý Sương Nhan đã đứng ở trong phòng.

Lý Sương Nhan giương đôi tú mục vô cùng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lý Bát Dạ.

- Ngươi luyện là ma công gì?

Lý Sương Nhan cũng vô cùng động dung, nàng vốn là ở trong lầu các của mình ngồi xuống tu luyện, đột nhiên phát hiện đến một cỗ huyết khí vô cùng to lớn toả ra bốn phía, nhưng mà, trong nháy mắt, cỗ huyết khí đó bị trấn áp.

Loại biến hóa này mặc dù xảy ra rất nhanh, nhưng mà chạy không khỏi thần thức của Lý Sương Nhan, nàng biết loại ba động này phát ra từ trên người Lý Bát Dạ. Nàng hoài nghi Lý Bát Dạ có phải tu luyện một loại ma công nào đó hay không!

-Bốp, bốp, bốp!

Lý Bát Dạ chẳng nói chẳng rằng, kéo Lý Sương Nhan vào lòng, đặt nàng nằm úp, hắn không thương tiếc vung bàn tay vỗ thật mạnh lên mông nàng vài cái, khiến mông nàng tê dại, nóng rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện