Đế Bá - Lý Bát Dạ
Chương 23: Thị nữ
Đám đệ tử hủy đi tiểu viện lấy lại tinh thần, giật cả mình, không dám ở lại. Cả đám vứt bỏ công cụ trong tay rồi xoay người bỏ chạy. Ngay cả Chủ tử của bọn hắn đã bị đánh đập tàn nhẫn, coi như cho đám người bọn hắn thêm mười cái gan, cũng không dám đi khiêu khích Lý Bát Dạ.
Ầm ầm ầm!
A a a a!
Ngay lúc này, Lý Sương Nhan bay xuống trước bảo lâu, ra tay hung hăng đánh đập đám đệ tử kia. Tiếng sói tru, quỷ khóc rầm trời, đối với cảnh giới như nàng mà nói, đây chẳng qua là tiện tay mà thôi.
Coi như Hà Anh Kiếm danh xưng thiên tài Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng Lý Sương Nhan so sánh cũng chưa đủ thành đạo!
- Nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi, người ngăn đường ta, bất kể là ai, giết không tha!
Sau khi Lý Sương Nhan trở về, Lý Bát Dạ nhìn nàng một cái, nói ra.
Lý Bát Dạ nói như vậy, khiến Lý Sương Nhan vừa tức giận, nàng dậm chân bịch bịch, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi bốn phía kết thù, không sợ người khác chém ngươi sao?
- Đạo hạnh, không có nghĩa là hết thảy.
Lý Bát Dạ ung dung nhìn nàng một cái, nói:
- Tại Tẩy Nhan Cổ Phái, coi như là thiên quân vạn mã lại như thế nào? Đến bao nhiêu, liền có thể giết bấy nhiêu!
Lý Sương Nhan nhìn Lý Bát Dạ, lãnh đạm nói ra:
- Nói như vậy, ngươi là rất tự tin.
- Ngươi đừng quên, ngươi là thị nữ của ta, bảo hộ chủ nhân, là trách nhiệm của ngươi.
Lý Bát Dạ nhắc nhở nàng.
Lý Bát Dạ nói như vậy, để Hứa Bội nghe được lơ ngơ.
Lý Sương Nhan, nhân vật thế nào? Công chúa Cổ Ngưu cương quốc, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mà, hôm nay cũng chỉ là thị nữ của thiếu gia mà thôi!
Lý Sương Nhan hít sâu một ngụm, rốt cục bình tĩnh tâm tình, nhìn Lý bát Dạ, nói:
- Muốn ta toàn tâm toàn ý theo ngươi, cũng không phải việc khó, ít nhất, ngươi nói lý do để cho ta quy thuận.
- Bích Thanh thể, một trong hai mươi bốn Hoàng thể, thể chất không tệ.
Lý Bát Dạ nhìn nàng, ung dung nói ra:
- Chỉ cần ngươi thật lòng theo ta, cùng ta song tu, muốn tu hành Giao Cấu thể, cũng không thành vấn đề.
- Khẩu khí thật lớn, Giao Cấu thể!
Lý Sương Nhan cũng không khỏi trừng Lý Bát Dạ, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết Giao Cấu thể ý vị như thế nào sao? Một trong Thập nhị Tiên thể! Vạn cổ đến nay, người tu luyện thành tiên thể, lác đác không có mấy! Ta tu luyện Bích Thanh Thể, có thể nói là đỉnh cấp thể thuật!
Lý Sương Nhan nàng trời sinh Hoàng thể, đã là sự tìn khiến người ta kiêu ngạo. Bích Thanh Hoàng thể, cực kỳ hiếm thấy, một trong hai mươi bốn Hoàng thể. Mà nàng hiện tại tu luyện một trong thể thuật đứng đầu nhất thế gian. Nhưng nàng muốn đột phá Ngọc Thanh thể phải cần thời gian rất dài.
Ngọc Thanh thể là một trong mười tám Thánh thể. Ngọc Thanh thể đại thành, có thể bộc phát uy lực vô biên, không thể khinh thường! Còn chuyện tu luyện tiên thể, Lý Sương Nhan chưa từng nghĩ tới.
Ông…
Lúc này, thần quang sau đầu Lý Bát Dạ quay vòng, thọ luận hiển hiện, mệnh cung chìm nổi, huyết khí bão táp kéo lên.
Trong chớp mắt, Lý Bát Dạ nhấc chân, hung hăng đạp về phía Lý Sương Nhan.
Lý Sương Nhan biến sắc, bàn tay trắng nõn hoành không, cầm trong tay một cái bím thuẫn, đỡ một cước của Lý Bát Dạ.
Phanh… một tiếng vang thật lớn, dưới một cước, nặng như vạn nhạc, trầm trọng như vài ngọn núi áp xuống Lý Sương Nhan.
"Răng rắc" một tiếng, dưới một cước này, Lý Sương Nhan lui về sau một bước, gạch đá trên đất thoáng cái bị nàng giẫm nát, bím thuẫn trong tay nàng bị đạp vỡ vụn. Sắc mặt Lý Sương Nhan đại biến, một cước này của Lý Bát Dạ, không phải đạo pháp chi uy, không phải lực lượng mạnh mẽ, mà là trọng lượng thân thể, trọng lượng mạnh mẽ, có thể đánh sâu vào tâm hồn, làm rung động con bươm bướm của nàng.
Lý Sương Nhan có cảm giác, một chân của Lý Bát Dạ nặng như vạn nhạc, dưới một cước, có thể đạp nát sơn hà! Đây là chuyện không thể nào. Lý Bát Dạ đạo hạnh còn rất cạn, không có khả năng có cước lực nặng như vậy!
- Thiên chi kiêu nữ, bốn chữ này ngươi ngược lại nhận mà không thẹn, có thể thừa nhận hết thảy trọng lượng một chân này, đạo hạnh thật là khó lường.
Lý Bát Dạ ung dung nhìn nàng một cái, nói ra:
- Ngươi tu luyện Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật là từ Võ Thần điện lấy được đi. Thể thuật không tệ.
Lý Sương Nhan nhất thời im lặng thật lâu, trong nội tâm nàng chấn động không gì sánh nổi, từ khi biết Lý Bát Dạ đến nay, chỉ có thân thể nàng thích hắn thôi, nhưng mà, hôm nay Lý Bát Dạ tung ra một cước làm rung động trái tim nàng.
Chân một người tuyệt đối không có khả năng nặng như vậy, ít nhất phàm thể là không thể nào! Vì cái gì một chân của Lý Thất Dạ sẽ nặng như thế! Như vậy, cái thứ xấu xa kia của hắn nặng cỡ nào! Nghĩ tới đây, nội tâm Lý Sương Nhan nhảy lên bình bịch!
Trên đời này, có nhiều loại thể chất trầm trọng vô cùng, thí dụ như Tiên Thiên chi thể Hùng Nhạc thể hay Trấn Ma thể bên trong Hoàng thể, thậm chí là Trấn Thiên thể bên trong Thánh thể.
Nhưng mà, Lý Sương Nhan có thể nhìn ra được, Lý Bát Dạ không phải Tiên Thiên thể, cũng không phải Hoàng thể, càng không phải là Thánh thể! Bởi vì mấy loại thể chất này không thể làm rung động nàng được
Khả năng duy nhất, Lý Bát Dạ tu luyện thể thuật tuyệt thế vô song! Một cước này quá nặng, để cho nàng ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.
Nghĩ tới cảnh, thể chất mạnh mẽ của Lý Bát Dạ vùi dập mình, không hiểu sao, Lý Sương Nhan cảm thấy sướng muốn chết, thân thể mềm mại hưng phấn run rẩy. Nàng nghĩ về chuyện ấy rất nhiều.
Ầm ầm ầm!
A a a a!
Ngay lúc này, Lý Sương Nhan bay xuống trước bảo lâu, ra tay hung hăng đánh đập đám đệ tử kia. Tiếng sói tru, quỷ khóc rầm trời, đối với cảnh giới như nàng mà nói, đây chẳng qua là tiện tay mà thôi.
Coi như Hà Anh Kiếm danh xưng thiên tài Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng Lý Sương Nhan so sánh cũng chưa đủ thành đạo!
- Nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi, người ngăn đường ta, bất kể là ai, giết không tha!
Sau khi Lý Sương Nhan trở về, Lý Bát Dạ nhìn nàng một cái, nói ra.
Lý Bát Dạ nói như vậy, khiến Lý Sương Nhan vừa tức giận, nàng dậm chân bịch bịch, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi bốn phía kết thù, không sợ người khác chém ngươi sao?
- Đạo hạnh, không có nghĩa là hết thảy.
Lý Bát Dạ ung dung nhìn nàng một cái, nói:
- Tại Tẩy Nhan Cổ Phái, coi như là thiên quân vạn mã lại như thế nào? Đến bao nhiêu, liền có thể giết bấy nhiêu!
Lý Sương Nhan nhìn Lý Bát Dạ, lãnh đạm nói ra:
- Nói như vậy, ngươi là rất tự tin.
- Ngươi đừng quên, ngươi là thị nữ của ta, bảo hộ chủ nhân, là trách nhiệm của ngươi.
Lý Bát Dạ nhắc nhở nàng.
Lý Bát Dạ nói như vậy, để Hứa Bội nghe được lơ ngơ.
Lý Sương Nhan, nhân vật thế nào? Công chúa Cổ Ngưu cương quốc, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mà, hôm nay cũng chỉ là thị nữ của thiếu gia mà thôi!
Lý Sương Nhan hít sâu một ngụm, rốt cục bình tĩnh tâm tình, nhìn Lý bát Dạ, nói:
- Muốn ta toàn tâm toàn ý theo ngươi, cũng không phải việc khó, ít nhất, ngươi nói lý do để cho ta quy thuận.
- Bích Thanh thể, một trong hai mươi bốn Hoàng thể, thể chất không tệ.
Lý Bát Dạ nhìn nàng, ung dung nói ra:
- Chỉ cần ngươi thật lòng theo ta, cùng ta song tu, muốn tu hành Giao Cấu thể, cũng không thành vấn đề.
- Khẩu khí thật lớn, Giao Cấu thể!
Lý Sương Nhan cũng không khỏi trừng Lý Bát Dạ, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết Giao Cấu thể ý vị như thế nào sao? Một trong Thập nhị Tiên thể! Vạn cổ đến nay, người tu luyện thành tiên thể, lác đác không có mấy! Ta tu luyện Bích Thanh Thể, có thể nói là đỉnh cấp thể thuật!
Lý Sương Nhan nàng trời sinh Hoàng thể, đã là sự tìn khiến người ta kiêu ngạo. Bích Thanh Hoàng thể, cực kỳ hiếm thấy, một trong hai mươi bốn Hoàng thể. Mà nàng hiện tại tu luyện một trong thể thuật đứng đầu nhất thế gian. Nhưng nàng muốn đột phá Ngọc Thanh thể phải cần thời gian rất dài.
Ngọc Thanh thể là một trong mười tám Thánh thể. Ngọc Thanh thể đại thành, có thể bộc phát uy lực vô biên, không thể khinh thường! Còn chuyện tu luyện tiên thể, Lý Sương Nhan chưa từng nghĩ tới.
Ông…
Lúc này, thần quang sau đầu Lý Bát Dạ quay vòng, thọ luận hiển hiện, mệnh cung chìm nổi, huyết khí bão táp kéo lên.
Trong chớp mắt, Lý Bát Dạ nhấc chân, hung hăng đạp về phía Lý Sương Nhan.
Lý Sương Nhan biến sắc, bàn tay trắng nõn hoành không, cầm trong tay một cái bím thuẫn, đỡ một cước của Lý Bát Dạ.
Phanh… một tiếng vang thật lớn, dưới một cước, nặng như vạn nhạc, trầm trọng như vài ngọn núi áp xuống Lý Sương Nhan.
"Răng rắc" một tiếng, dưới một cước này, Lý Sương Nhan lui về sau một bước, gạch đá trên đất thoáng cái bị nàng giẫm nát, bím thuẫn trong tay nàng bị đạp vỡ vụn. Sắc mặt Lý Sương Nhan đại biến, một cước này của Lý Bát Dạ, không phải đạo pháp chi uy, không phải lực lượng mạnh mẽ, mà là trọng lượng thân thể, trọng lượng mạnh mẽ, có thể đánh sâu vào tâm hồn, làm rung động con bươm bướm của nàng.
Lý Sương Nhan có cảm giác, một chân của Lý Bát Dạ nặng như vạn nhạc, dưới một cước, có thể đạp nát sơn hà! Đây là chuyện không thể nào. Lý Bát Dạ đạo hạnh còn rất cạn, không có khả năng có cước lực nặng như vậy!
- Thiên chi kiêu nữ, bốn chữ này ngươi ngược lại nhận mà không thẹn, có thể thừa nhận hết thảy trọng lượng một chân này, đạo hạnh thật là khó lường.
Lý Bát Dạ ung dung nhìn nàng một cái, nói ra:
- Ngươi tu luyện Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật là từ Võ Thần điện lấy được đi. Thể thuật không tệ.
Lý Sương Nhan nhất thời im lặng thật lâu, trong nội tâm nàng chấn động không gì sánh nổi, từ khi biết Lý Bát Dạ đến nay, chỉ có thân thể nàng thích hắn thôi, nhưng mà, hôm nay Lý Bát Dạ tung ra một cước làm rung động trái tim nàng.
Chân một người tuyệt đối không có khả năng nặng như vậy, ít nhất phàm thể là không thể nào! Vì cái gì một chân của Lý Thất Dạ sẽ nặng như thế! Như vậy, cái thứ xấu xa kia của hắn nặng cỡ nào! Nghĩ tới đây, nội tâm Lý Sương Nhan nhảy lên bình bịch!
Trên đời này, có nhiều loại thể chất trầm trọng vô cùng, thí dụ như Tiên Thiên chi thể Hùng Nhạc thể hay Trấn Ma thể bên trong Hoàng thể, thậm chí là Trấn Thiên thể bên trong Thánh thể.
Nhưng mà, Lý Sương Nhan có thể nhìn ra được, Lý Bát Dạ không phải Tiên Thiên thể, cũng không phải Hoàng thể, càng không phải là Thánh thể! Bởi vì mấy loại thể chất này không thể làm rung động nàng được
Khả năng duy nhất, Lý Bát Dạ tu luyện thể thuật tuyệt thế vô song! Một cước này quá nặng, để cho nàng ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.
Nghĩ tới cảnh, thể chất mạnh mẽ của Lý Bát Dạ vùi dập mình, không hiểu sao, Lý Sương Nhan cảm thấy sướng muốn chết, thân thể mềm mại hưng phấn run rẩy. Nàng nghĩ về chuyện ấy rất nhiều.
Bình luận truyện