Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã
Chương 16: “Bữa cơm no trước khi hành quyết”
Hỏi đến đây, Bạch
Khải thất sắc, bối rối vô cùng, mắt đảo lia lịa, ấp úng nói: “Ơ? Ta vừa
mới nói gì vậy? Không có mà, ha ha ha, thời tiết hôm nay đẹp quá!”
Cô và Diệp Thiệu: “…”
Lại còn dám dùng mấy lời thô thiển thế kia để lảng sang chuyện khác!!! Ngươi cho rằng cô với Diệp Thiệu đều ngu ngốc giống như ngươi sao!
Cô yên lặng giơ giấy lên với Diệp Thiệu: “Ta có thể đánh chết hắn không?”
Diệp Thiệu thờ ơ bỏ viên ngọc xuống: “Đánh chết thì quá lợi cho hắn rồi, giam vào phòng chứa củi cho nhịn đói ba ngày, sau đó thiến rồi đưa vào cung làm thái giám.” Hắn ra vẻ suy nghĩ như thật rồi nói: “Bản vương còn nghe nói quốc quân Triệu quốc có sở thích dưỡng nam sủng.” Sau đó mỉm cười an ủi Bạch Khải: “Gương mặt này của điện hạ cũng rất khá, muốn chiếm ngôi vị nam sủng đứng đầu hậu cung là không thành vấn đề, tiền đồ xán lạn.”
Cô: “…”
Cái này mà là an ủi à?! Độc, quá độc! Cô lại thêm một lần nữa khắc sâu hiểu rõ, đắc tội ai chứ đừng có đắc tội Diệp Thiệu, tên này âm tình bất định tâm địa ác độc, còn hung tàn đáng sợ hơn cả việc một tháng mười lần phải gặp bà dì bên mẹ.
Tiểu vương tử Bạch Khải từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nào đã trải qua mưa rền gió dữ như Diệp Thiệu, đứng đực tại chỗ, sợ tới mức chân mềm xuống, nhưng cậu ta vẫn cố chống đỡ, lấy hơi đáp lại: “Ngươi dám, ngươi dám! Ta đường đường là vương tử Yến quốc! Ngươi không sợ hai quốc giao chiến sao…”
Két, ngọc bội Phụ Hý bị siết chặt trong tay Diệp Thiệu, trên mặt hắn vẫn là nụ cười tươi không thể nhìn thấu nhưng sao cô lại cảm nhận nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống rõ rệt: “ Hai quốc giao chiến? Lời này của Bạch Khải điện hạ trái lại đã nhắc nhở ta . Điện hạ không quản ngàn dặm lần theo dấu vết tới đây ám sát ta, còn mưu toan dụ bắt hôn thê của bản vương, thái tử phi tương lai của Tề quốc. Điện hạ làm như vậy, chẳng lẽ bao hàm ý nghĩa Yến quốc muốn khai chiến với Tề quốc ta!”
Ngữ khí của Diệp Thiệu tràn ngập khí phách, ẩn chứa ý chất vấn nghiêm khắc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Khải trắng bệch, cậu ta lắp bắp biện giải: “Ta, ta ám sát ngươi chỉ là hành vi của cá nhân ta, ta…” Cậu ta kích động, ánh mắt luống cuống đặt lên người cô, nuốt một ngụm khí rồi nói: “Ta là vì báo thù cho A Ngạn!”
Báo thù? Cô im lặng không kìm được lòng liếc Diệp Thiệu, lúc trước cô đã có chút hoài nghi là tên khốn này hạ độc thủ.
Diệp Thiệu dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc, lạnh lùng liếc nhìn cô, hắn nặng nề nắn bóp cái đuôi của cô, dán lên tai cô dịu dàng cười: “Nếu ta muốn giết một người, ngươi cho rằng ta sẽ lưu lại người sống sao?”
Cô yên lặng nhìn hắn bóp đuôi mình, yên lặng gạt tay hắn ra, cũng dùng mắt cảnh cáo hắn: Chớ có coi người cá thành người là được! Lần sau còn bóp mông cô, cô sẽ chặt cái tay chó của ngươi!
Diệp Thiệu bị cô uy hiếp vẫn không hề hấn gì, vui vẻ quay đầu đi, được một lúc còn quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều vào, gầy quá, sờ cũng chẳng thích.”
Cô: “…”
Cô suy tư thật lâu, tên Diệp Thiệu miệng tiện mà tay cũng tiện này rốt cuộc là làm thế nào mà bình yên vô sự lớn tới giờ…
Mặc cho Diệp Thiệu vừa đấm vừa xoa, Bạch Khải sống chết cũng không chịu mở miệng khai thêm nửa chữ, cuối cùng cậu ta còn khóc lóc nói: “Các ngươi đừng ép ta, ta thật sự không thể nói mà! Các ngươi cứ đem ta đi làm thái giám đi, hu hu hu…”
“…”
Diệp Thiệu không thể thật sự đưa Bạch Khải tới Triệu quốc làm thái giám được, hắn lệnh Phục Linh trói Bạch tiểu vương tử thành cái bánh chưng rồi ném vào phòng chứa củi. Sau khi ném vào, tới bữa cơm chiều còn cố ý dặn Phục Linh đặt một bát thịt kho tàu to nóng hổi hương thơm sực nức cách Bạch Khải đúng ba thước…
Cô hậm hực bới cơm chậm rì rì, bát thịt kho tàu kia cô rất rất muốn ăn…
Diệp Thiệu ở bên cạnh vô cùng ưu nhã mà nhanh chóng dùng xong cơm, trước khi rời khỏi bàn ăn còn xoa đầu cô than thở: “Tương tiễn hà thái cấp.*” Dứt lời, khoanh tay thong thả bước đi.
*Câu này trích trong “Bảy bước thi” của Tào Thực:
Thất bộ thi
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
*
Nấu đậu để làm canh
Lọc đậu chắt nước cốt
Cành đậu đốt đáy nồi
Hạt đậu trong nồi khóc
Vốn từ một gốc sinh
Đốt nhau sao tàn khốc
(Bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải)
Trong bài thơ, Tào Thực mượn hình ảnh dùng cảnh đậu nấu hạt đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn. Vậy nên, theo mình thì ý của bạn Thiệu là: Bạn cá và heo đều là động vật cả, sao nỡ lòng ăn nhau (ăn thịt kho tàu) đến tàn khốc… )
Cô mờ mịt, chẳng lẽ cơm nước xong rồi đọc thơ sẽ trợ giúp tiêu cơm?
Ăn được một nửa, cô bất chợt bừng tỉnh ngộ! Mẹ kiếp, hắn lại vừa mới mắng cô, đúng là mắng cô rồi! Đúng rồi! Không còn tâm trạng ăn cơm nữa, cô nổi giận đùng đùng đặt bát xuống muốn đi tìm giết Diệp Thiệu.
Bước vào nhà chính, đúng lúc Diệp Thiệu đang nghị sự cùng các quan viên, ngày mai sẽ khởi hành tới vương đô, không cần nghĩ cũng biết là đang thương nghị về…việc “phúng viếng” cho cô. Nghĩ tới việc này cô lại cảm thấy ưu thương, tới phúng viếng mình trong linh đường của mình, cô không biết bản thân có nên gào khóc nữa hay không, cũng không biết bọn họ chọn cho cô miếng đất nào làm hoàng lăng…
Cô vừa tới, đối diện với một hàng quan viên, cô đương tức giận không thôi cũng có chút xấu hổ, chỉ có một mình Diệp Thiệu là vô cùng tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Tới hả.”
Cô yên lặng gật đầu.
“Thái tử phi tuổi còn nhỏ, thích dính người, đã để cho các khanh chê cười.” Diệp Thiệu qua loa giải thích hai câu.
Cô: “…”
Quan viên Tề quốc: “…”
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, quan viên Tề quốc người này bắt chước người kia cười ha ha nói: “Đúng vậy đúng vậy.” Miệng còn không ngớt vỗ mông ngựa: “Thái tử phi điện hạ đúng là ngây thơ đáng yêu!”, “Tình cảm của hai vị điện hạ thật sâu đậm!”
Diệp Thiệu thoáng liếc mắt nhìn cô, nói cho có lệ: “Đáng yêu thì cũng có mấy phần, nhưng con gái chính là phiền phức nhất…” Rồi lại tiếp tục cúi đầu xem văn thư trong tay.
Một đám ngươi túm tụm lại một chỗ, chỉ có mình cô cô đơn ngồi ở bậc cửa trong cơn gió hắt hiu…
Là tư thế cô mở cửa không đúng sao, vì sao cô giống như không cùng một thế giới với bọn họ vậy!!!
Sự xuất hiện của cô đã đẩy nhanh tiến độ nghị sự của bọn họ, sau khi tiếp nhận chỉ thị của Diệp Thiệu, cả đám triều thần rối rít cáo từ, người đầu tiên đi ngang qua cô còn nghiêm túc cúi đầu kính cẩn chào cô: “Điện hạ, vi thần cáo lui.”
Cô: “…”
Có người này mở đầu, những người theo sau không người nào là không gió chiều nào theo chiều ấy kéo lại đây:
“Điện hạ, thần cáo lui.”
“Thần cáo lui.”
Đến khí lực phản bác cô cũng không có…
Gian phòng đang chật chội trong thoáng chốc rút lui sạch sẽ, Diệp Thiệu ngồi yên ở đó, cô đẩy xe lăn tới, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, ngòi bút như bay: “Ăn no rồi? Muốn tắm hay là lau đuôi? Tắm thì tắm cánh hoa hay thích tắm kiểu ngâm nước?”
Cô nghĩ một lát rồi vui vẻ viết xuống ba chữ “Tắm ngâm nước” bỗng khựng tay lại. Mẹ nó, bà đây tới là để tìm hắn tính sổ mà! Suýt chút nữa thì bị hắn dắt mũi…
Cô bực tức, giận dữ viết xuống: “Vừa rồi ngươi mắng ta?!”
Diệp Thiệu đang bận rộn tranh thủ thời gian đưa mắt nhìn xem: “À, là vì việc này sao…”
Cô phồng má trừng hắn.
Diệp Thiệu viết một lát rồi mới nói: “Là bản vương không đúng, bản vương xin lỗi ngươi.”
Cô: “…” Thắng lợi tới quá bất ngờ khiên cô hoàn toàn không cảm thấy vui sướng!
Diệp Thiệu đã viết xong, gấp lại giấy, nhìn cô dịu dàng như nước: “Người tàn tật cũng cần được tôn trọng, ta hiểu.”
Cô: “…” Tuy về mặt chữ thì ý hắn chỉ cái đuôi của cô nhưng trực giác nói cho cô biết lời này của Diệp Thiệu có chỗ không đúng lắm.
Sau đó cô phát hiện ánh mắt của hắn đang dừng lại trên đầu cô, là cô biết…
Ngươi mới não tàn ấy! Cả nhà ngươi đều não tàn! Lòng cô gào thét dữ dội như thể có một đám thú dữ chạy qua rầm rập, viết xuống một dòng chữ: “Ôi ngại quá, phải để ngươi lấy một thái tử phi trí lực cực thấp!”
Diệp Thiệu: “…”
Hắn giật giật khóe miệng: “Không sao, có ta là đủ bù lại trí thông minh cho đời sau rồi.” Dứt lời, hắn còn hứng trí bừng bừng nói: “Ngươi nói xem con chúng ta sẽ giống ai nhiều hơn?”
Người này điên rồi sao! Cô hoảng sợ nhìn hắn, không còn lời nào để nói đành chậm chạp viết xuống: “Trong sách có nói, bộ tộc người cá là phái nam đẻ trứng…”
Diệp Thiệu: “…”
Không khí nhất thời trở nên cứng ngắc, ngoài cửa vang lên ba tiếng cốc cốc cốc, Phục Linh ở bên ngoài kêu một tiếng: “Thái tử, đồ đã đưa tới.”
Diệp Thiệu không lên tiếng, tâm trí vẫn còn chìm đắm trong chấn động, cô gõ hai tiếng lên bàn ý bảo hắn bước vào.
Phục Linh bưng một bát sứ trắng vào trong, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm mê người, lúc đặt lên trên bàn cô mới nhìn rõ, cả một bát đầy thịt kho tàu nóng hổi, vừa nhìn là biết vừa nấu xong chưa lâu. Phục Linh đặt đũa với bát ở đó rồi lặng yên lui ra ngoài.
Cô nhìn thịt kho tàu, rồi lại nhìn Diệp Thiệu, nuốt nước miếng.
Diệp Thiệu thoát khỏi chấn động, thả lỏng người dựa vào ghế: “Ăn đi, là bảo đầu bếp làm cho ngươi ăn đấy. Cái dáng vẻ oán hận vừa rồi của ngươi, bản vương nhìn thấy cũng không ăn nổi cơm.”
Mắng cô nhàm chán thì cứ nói thẳng đi, cô bĩu môi, nhìn tới bát thịt kho tàu thì vẫn vui vẻ đưa đũa tới. A, đầu bếp này rất hiểu lòng người ăn nhé, nạc nhiều mỡ ít, tay nghề cũng rất tốt.
Diệp Thiệu bĩu môi: “Tham ăn.”
Cô hừ hừ, miệng đầy thịt, không thèm để ý tới hắn.
Diệp Thiệu chống cằm nhìn cô rồi ánh mắt lại hướng ra bóng đêm ngoài cửa sổ, trong mông lung thỉnh thoảng lại có ánh nến hắt lên, trong mắt hắn khi lóe khi không. Cô vừa ăn vừa vụng trộm quan sát hắn, chợt phát hiện ra mắt Diệp Thiệu cực kỳ đẹp. Con ngươi của hắn không phải là thuần một màu đen, trong đen còn lẫn một màu xanh thẳm, tia lửa lóe lên trong đó, tựa như sóng gợn lăn tăn trên mặt biển mênh mông.
Nghe nói mẫu thân thân sinh của Diệp Thiệu, chính là tiên Tề vương hậu có một nửa huyết thống ngoại tộc, cực kỳ xinh đẹp cho nên được phụ vương Diệp Thiệu vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc là lúc mới sinh ra Diệp Thiệu, bà ấy bởi vì khó sinh mà mất. Khi ở trong vương cung Tề quốc cô không bao giờ nghe thấy có ai nhắc tới vị tiên vương hậu này, vẫn là Phục Linh tốt bụng nói cho cô biết tiên vương hậu là cấm kỵ trong vương cung. Vì sao là cấm kỵ hắn lại không nói rõ, chỉ mập mờ bảo là do thân phận của bà.
Mỹ nhân truyền kỳ của Tề quốc, từ diện mạo của Diệp Thiệu có thể thấy, hắn thừa hưởng phần lớn tư sắc của mẫu thân mình.
“Nhìn tới mê mẩn?”
Cô: “…”
Đẹp trai không quá nổi ba giây chính là nói về loại người như Diệp Thiệu! Hắn dùng câu nói kia xóa sạch tất cả ấn tượng tốt về mình rồi nở nụ cười thật đáng ghét: “Chậc chậc, muốn ngắm cứ quang mình chính đại mà ngắm, bản vương cũng biết sức quyến rũ của mình…”
“…” Cô yên lặng giơ giấy lên: “Đúng vậy, ai bảo khuôn mặt của ngươi còn đẹp hơn cả con gái!”
Diệp Thiệu: “…”
Non nửa bát thịt kho tàu vào trong bụng, cô cảm thấy hơi ngấy rồi. Diệp Thiệu cực kỳ thành thạo cầm khăn cẩn thận lau mặt cho cô: “Ăn no rồi?”
Không chỉ no, mà còn là no căng…
Hàng mày hắn cong lại, con ngươi thẫm xuống: “Bây giờ chúng ta hãy nói một chút về việc phúng viếng ngươi đi, A Ngạn ~”
Cô và Diệp Thiệu: “…”
Lại còn dám dùng mấy lời thô thiển thế kia để lảng sang chuyện khác!!! Ngươi cho rằng cô với Diệp Thiệu đều ngu ngốc giống như ngươi sao!
Cô yên lặng giơ giấy lên với Diệp Thiệu: “Ta có thể đánh chết hắn không?”
Diệp Thiệu thờ ơ bỏ viên ngọc xuống: “Đánh chết thì quá lợi cho hắn rồi, giam vào phòng chứa củi cho nhịn đói ba ngày, sau đó thiến rồi đưa vào cung làm thái giám.” Hắn ra vẻ suy nghĩ như thật rồi nói: “Bản vương còn nghe nói quốc quân Triệu quốc có sở thích dưỡng nam sủng.” Sau đó mỉm cười an ủi Bạch Khải: “Gương mặt này của điện hạ cũng rất khá, muốn chiếm ngôi vị nam sủng đứng đầu hậu cung là không thành vấn đề, tiền đồ xán lạn.”
Cô: “…”
Cái này mà là an ủi à?! Độc, quá độc! Cô lại thêm một lần nữa khắc sâu hiểu rõ, đắc tội ai chứ đừng có đắc tội Diệp Thiệu, tên này âm tình bất định tâm địa ác độc, còn hung tàn đáng sợ hơn cả việc một tháng mười lần phải gặp bà dì bên mẹ.
Tiểu vương tử Bạch Khải từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nào đã trải qua mưa rền gió dữ như Diệp Thiệu, đứng đực tại chỗ, sợ tới mức chân mềm xuống, nhưng cậu ta vẫn cố chống đỡ, lấy hơi đáp lại: “Ngươi dám, ngươi dám! Ta đường đường là vương tử Yến quốc! Ngươi không sợ hai quốc giao chiến sao…”
Két, ngọc bội Phụ Hý bị siết chặt trong tay Diệp Thiệu, trên mặt hắn vẫn là nụ cười tươi không thể nhìn thấu nhưng sao cô lại cảm nhận nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống rõ rệt: “ Hai quốc giao chiến? Lời này của Bạch Khải điện hạ trái lại đã nhắc nhở ta . Điện hạ không quản ngàn dặm lần theo dấu vết tới đây ám sát ta, còn mưu toan dụ bắt hôn thê của bản vương, thái tử phi tương lai của Tề quốc. Điện hạ làm như vậy, chẳng lẽ bao hàm ý nghĩa Yến quốc muốn khai chiến với Tề quốc ta!”
Ngữ khí của Diệp Thiệu tràn ngập khí phách, ẩn chứa ý chất vấn nghiêm khắc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Khải trắng bệch, cậu ta lắp bắp biện giải: “Ta, ta ám sát ngươi chỉ là hành vi của cá nhân ta, ta…” Cậu ta kích động, ánh mắt luống cuống đặt lên người cô, nuốt một ngụm khí rồi nói: “Ta là vì báo thù cho A Ngạn!”
Báo thù? Cô im lặng không kìm được lòng liếc Diệp Thiệu, lúc trước cô đã có chút hoài nghi là tên khốn này hạ độc thủ.
Diệp Thiệu dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc, lạnh lùng liếc nhìn cô, hắn nặng nề nắn bóp cái đuôi của cô, dán lên tai cô dịu dàng cười: “Nếu ta muốn giết một người, ngươi cho rằng ta sẽ lưu lại người sống sao?”
Cô yên lặng nhìn hắn bóp đuôi mình, yên lặng gạt tay hắn ra, cũng dùng mắt cảnh cáo hắn: Chớ có coi người cá thành người là được! Lần sau còn bóp mông cô, cô sẽ chặt cái tay chó của ngươi!
Diệp Thiệu bị cô uy hiếp vẫn không hề hấn gì, vui vẻ quay đầu đi, được một lúc còn quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều vào, gầy quá, sờ cũng chẳng thích.”
Cô: “…”
Cô suy tư thật lâu, tên Diệp Thiệu miệng tiện mà tay cũng tiện này rốt cuộc là làm thế nào mà bình yên vô sự lớn tới giờ…
Mặc cho Diệp Thiệu vừa đấm vừa xoa, Bạch Khải sống chết cũng không chịu mở miệng khai thêm nửa chữ, cuối cùng cậu ta còn khóc lóc nói: “Các ngươi đừng ép ta, ta thật sự không thể nói mà! Các ngươi cứ đem ta đi làm thái giám đi, hu hu hu…”
“…”
Diệp Thiệu không thể thật sự đưa Bạch Khải tới Triệu quốc làm thái giám được, hắn lệnh Phục Linh trói Bạch tiểu vương tử thành cái bánh chưng rồi ném vào phòng chứa củi. Sau khi ném vào, tới bữa cơm chiều còn cố ý dặn Phục Linh đặt một bát thịt kho tàu to nóng hổi hương thơm sực nức cách Bạch Khải đúng ba thước…
Cô hậm hực bới cơm chậm rì rì, bát thịt kho tàu kia cô rất rất muốn ăn…
Diệp Thiệu ở bên cạnh vô cùng ưu nhã mà nhanh chóng dùng xong cơm, trước khi rời khỏi bàn ăn còn xoa đầu cô than thở: “Tương tiễn hà thái cấp.*” Dứt lời, khoanh tay thong thả bước đi.
*Câu này trích trong “Bảy bước thi” của Tào Thực:
Thất bộ thi
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
*
Nấu đậu để làm canh
Lọc đậu chắt nước cốt
Cành đậu đốt đáy nồi
Hạt đậu trong nồi khóc
Vốn từ một gốc sinh
Đốt nhau sao tàn khốc
(Bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải)
Trong bài thơ, Tào Thực mượn hình ảnh dùng cảnh đậu nấu hạt đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn. Vậy nên, theo mình thì ý của bạn Thiệu là: Bạn cá và heo đều là động vật cả, sao nỡ lòng ăn nhau (ăn thịt kho tàu) đến tàn khốc… )
Cô mờ mịt, chẳng lẽ cơm nước xong rồi đọc thơ sẽ trợ giúp tiêu cơm?
Ăn được một nửa, cô bất chợt bừng tỉnh ngộ! Mẹ kiếp, hắn lại vừa mới mắng cô, đúng là mắng cô rồi! Đúng rồi! Không còn tâm trạng ăn cơm nữa, cô nổi giận đùng đùng đặt bát xuống muốn đi tìm giết Diệp Thiệu.
Bước vào nhà chính, đúng lúc Diệp Thiệu đang nghị sự cùng các quan viên, ngày mai sẽ khởi hành tới vương đô, không cần nghĩ cũng biết là đang thương nghị về…việc “phúng viếng” cho cô. Nghĩ tới việc này cô lại cảm thấy ưu thương, tới phúng viếng mình trong linh đường của mình, cô không biết bản thân có nên gào khóc nữa hay không, cũng không biết bọn họ chọn cho cô miếng đất nào làm hoàng lăng…
Cô vừa tới, đối diện với một hàng quan viên, cô đương tức giận không thôi cũng có chút xấu hổ, chỉ có một mình Diệp Thiệu là vô cùng tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Tới hả.”
Cô yên lặng gật đầu.
“Thái tử phi tuổi còn nhỏ, thích dính người, đã để cho các khanh chê cười.” Diệp Thiệu qua loa giải thích hai câu.
Cô: “…”
Quan viên Tề quốc: “…”
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, quan viên Tề quốc người này bắt chước người kia cười ha ha nói: “Đúng vậy đúng vậy.” Miệng còn không ngớt vỗ mông ngựa: “Thái tử phi điện hạ đúng là ngây thơ đáng yêu!”, “Tình cảm của hai vị điện hạ thật sâu đậm!”
Diệp Thiệu thoáng liếc mắt nhìn cô, nói cho có lệ: “Đáng yêu thì cũng có mấy phần, nhưng con gái chính là phiền phức nhất…” Rồi lại tiếp tục cúi đầu xem văn thư trong tay.
Một đám ngươi túm tụm lại một chỗ, chỉ có mình cô cô đơn ngồi ở bậc cửa trong cơn gió hắt hiu…
Là tư thế cô mở cửa không đúng sao, vì sao cô giống như không cùng một thế giới với bọn họ vậy!!!
Sự xuất hiện của cô đã đẩy nhanh tiến độ nghị sự của bọn họ, sau khi tiếp nhận chỉ thị của Diệp Thiệu, cả đám triều thần rối rít cáo từ, người đầu tiên đi ngang qua cô còn nghiêm túc cúi đầu kính cẩn chào cô: “Điện hạ, vi thần cáo lui.”
Cô: “…”
Có người này mở đầu, những người theo sau không người nào là không gió chiều nào theo chiều ấy kéo lại đây:
“Điện hạ, thần cáo lui.”
“Thần cáo lui.”
Đến khí lực phản bác cô cũng không có…
Gian phòng đang chật chội trong thoáng chốc rút lui sạch sẽ, Diệp Thiệu ngồi yên ở đó, cô đẩy xe lăn tới, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, ngòi bút như bay: “Ăn no rồi? Muốn tắm hay là lau đuôi? Tắm thì tắm cánh hoa hay thích tắm kiểu ngâm nước?”
Cô nghĩ một lát rồi vui vẻ viết xuống ba chữ “Tắm ngâm nước” bỗng khựng tay lại. Mẹ nó, bà đây tới là để tìm hắn tính sổ mà! Suýt chút nữa thì bị hắn dắt mũi…
Cô bực tức, giận dữ viết xuống: “Vừa rồi ngươi mắng ta?!”
Diệp Thiệu đang bận rộn tranh thủ thời gian đưa mắt nhìn xem: “À, là vì việc này sao…”
Cô phồng má trừng hắn.
Diệp Thiệu viết một lát rồi mới nói: “Là bản vương không đúng, bản vương xin lỗi ngươi.”
Cô: “…” Thắng lợi tới quá bất ngờ khiên cô hoàn toàn không cảm thấy vui sướng!
Diệp Thiệu đã viết xong, gấp lại giấy, nhìn cô dịu dàng như nước: “Người tàn tật cũng cần được tôn trọng, ta hiểu.”
Cô: “…” Tuy về mặt chữ thì ý hắn chỉ cái đuôi của cô nhưng trực giác nói cho cô biết lời này của Diệp Thiệu có chỗ không đúng lắm.
Sau đó cô phát hiện ánh mắt của hắn đang dừng lại trên đầu cô, là cô biết…
Ngươi mới não tàn ấy! Cả nhà ngươi đều não tàn! Lòng cô gào thét dữ dội như thể có một đám thú dữ chạy qua rầm rập, viết xuống một dòng chữ: “Ôi ngại quá, phải để ngươi lấy một thái tử phi trí lực cực thấp!”
Diệp Thiệu: “…”
Hắn giật giật khóe miệng: “Không sao, có ta là đủ bù lại trí thông minh cho đời sau rồi.” Dứt lời, hắn còn hứng trí bừng bừng nói: “Ngươi nói xem con chúng ta sẽ giống ai nhiều hơn?”
Người này điên rồi sao! Cô hoảng sợ nhìn hắn, không còn lời nào để nói đành chậm chạp viết xuống: “Trong sách có nói, bộ tộc người cá là phái nam đẻ trứng…”
Diệp Thiệu: “…”
Không khí nhất thời trở nên cứng ngắc, ngoài cửa vang lên ba tiếng cốc cốc cốc, Phục Linh ở bên ngoài kêu một tiếng: “Thái tử, đồ đã đưa tới.”
Diệp Thiệu không lên tiếng, tâm trí vẫn còn chìm đắm trong chấn động, cô gõ hai tiếng lên bàn ý bảo hắn bước vào.
Phục Linh bưng một bát sứ trắng vào trong, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm mê người, lúc đặt lên trên bàn cô mới nhìn rõ, cả một bát đầy thịt kho tàu nóng hổi, vừa nhìn là biết vừa nấu xong chưa lâu. Phục Linh đặt đũa với bát ở đó rồi lặng yên lui ra ngoài.
Cô nhìn thịt kho tàu, rồi lại nhìn Diệp Thiệu, nuốt nước miếng.
Diệp Thiệu thoát khỏi chấn động, thả lỏng người dựa vào ghế: “Ăn đi, là bảo đầu bếp làm cho ngươi ăn đấy. Cái dáng vẻ oán hận vừa rồi của ngươi, bản vương nhìn thấy cũng không ăn nổi cơm.”
Mắng cô nhàm chán thì cứ nói thẳng đi, cô bĩu môi, nhìn tới bát thịt kho tàu thì vẫn vui vẻ đưa đũa tới. A, đầu bếp này rất hiểu lòng người ăn nhé, nạc nhiều mỡ ít, tay nghề cũng rất tốt.
Diệp Thiệu bĩu môi: “Tham ăn.”
Cô hừ hừ, miệng đầy thịt, không thèm để ý tới hắn.
Diệp Thiệu chống cằm nhìn cô rồi ánh mắt lại hướng ra bóng đêm ngoài cửa sổ, trong mông lung thỉnh thoảng lại có ánh nến hắt lên, trong mắt hắn khi lóe khi không. Cô vừa ăn vừa vụng trộm quan sát hắn, chợt phát hiện ra mắt Diệp Thiệu cực kỳ đẹp. Con ngươi của hắn không phải là thuần một màu đen, trong đen còn lẫn một màu xanh thẳm, tia lửa lóe lên trong đó, tựa như sóng gợn lăn tăn trên mặt biển mênh mông.
Nghe nói mẫu thân thân sinh của Diệp Thiệu, chính là tiên Tề vương hậu có một nửa huyết thống ngoại tộc, cực kỳ xinh đẹp cho nên được phụ vương Diệp Thiệu vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc là lúc mới sinh ra Diệp Thiệu, bà ấy bởi vì khó sinh mà mất. Khi ở trong vương cung Tề quốc cô không bao giờ nghe thấy có ai nhắc tới vị tiên vương hậu này, vẫn là Phục Linh tốt bụng nói cho cô biết tiên vương hậu là cấm kỵ trong vương cung. Vì sao là cấm kỵ hắn lại không nói rõ, chỉ mập mờ bảo là do thân phận của bà.
Mỹ nhân truyền kỳ của Tề quốc, từ diện mạo của Diệp Thiệu có thể thấy, hắn thừa hưởng phần lớn tư sắc của mẫu thân mình.
“Nhìn tới mê mẩn?”
Cô: “…”
Đẹp trai không quá nổi ba giây chính là nói về loại người như Diệp Thiệu! Hắn dùng câu nói kia xóa sạch tất cả ấn tượng tốt về mình rồi nở nụ cười thật đáng ghét: “Chậc chậc, muốn ngắm cứ quang mình chính đại mà ngắm, bản vương cũng biết sức quyến rũ của mình…”
“…” Cô yên lặng giơ giấy lên: “Đúng vậy, ai bảo khuôn mặt của ngươi còn đẹp hơn cả con gái!”
Diệp Thiệu: “…”
Non nửa bát thịt kho tàu vào trong bụng, cô cảm thấy hơi ngấy rồi. Diệp Thiệu cực kỳ thành thạo cầm khăn cẩn thận lau mặt cho cô: “Ăn no rồi?”
Không chỉ no, mà còn là no căng…
Hàng mày hắn cong lại, con ngươi thẫm xuống: “Bây giờ chúng ta hãy nói một chút về việc phúng viếng ngươi đi, A Ngạn ~”
Bình luận truyện