Chương 21: Tai họa sống ngàn năm
Một câu “đại thẩm” khiến cho cô trên quãng đường từ đó tới biệt cung đều bị vây trong trạng thái hoảng hốt, cho đến khi Diệp Thiệu ôm cô vào trong núi, trước lúc đi cô níu lấy tay áo hắn, phẫn nộ không thôi viết xuống một hàng chữ tố cáo: Trên đời này lại có một đứa trẻ quá giống ngươi!!! Không cho người ta lấy một đường sống mà!
Diệp Thiệu ừ một tiếng, ngân rõ cao, vẻ mặt tràn đầy nguy hiểm.
Cô thấy không đúng lắm nên nhanh chóng sửa thành: thằng nhóc này quá không biết điều, ta muốn đánh cho nó một trận!
Lúc này vẻ mặt Diệp Thiệu mới bình ổn, vỗ vỗ đuôi cô: “Yên tâm, về sau con của chúng ta sẽ không không biết điều giống như nó đâu.”
Cô: “…” Ha ha, có một tên phụ vương như ngươi, tương lai con chúng ta thật là ảm đạm! À mà hả? Cô có khi nào đồng ý sinh con cho ngươi đâu!
Tâm tình cô đương rối rắm thì Diệp Thiệu nhéo nhéo má cô: “Sao trông mặt lại phị ra thế này, chưa ăn no sao?”
“…” Cô trừng hắn, chẳng lẽ trong mắt ngươi, chỉ có khi nào chưa ăn no cô mới có thể tức giận sao!
Diệp Thiệu mỉm cười: “Không phải ư?”
Được rồi, hình như cũng có…
Tông Sở bị Phục Linh áp giải phía sau không nhịn được châm chọc khiêu khích Bạch Khải: “Nhìn cái gì chứ? Nhìn nữa nhìn mãi cũng không thể trở thành thê tử của huynh đâu. Ôi chao, còn khóc nữa này, khóc cái gì cơ chứ, đúng là không có tiền đồ mà.”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
Diệp Thiệu khinh bỉ, khẽ lầu bầu: “Ai nói thằng nhóc này giống bản vương, khi còn nhỏ bản vương ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa hơn nó mà.”
“…” Cô không nhịn được bóp trán, rốt cuộc là ngươi lấy đâu ra tự tin để thốt lên những lời này!
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tiêu Hoài Chi chưa đầy 30 đã có thể bước lên hàng tướng trong vũ đài chính trị, không chỉ đơn thuần vì gã có tài hoa xuất chúng mà còn bởi tâm tư chu toàn của gã. Băn khoăn đến điểm này cho nên chúng ta cũng không tùy tiện xâm nhập vào trong biệt cung. Mà lên ngọn núi phía sau cung điện nhìn xem thế cục, sau khi xác định trong biệt cung không có binh lính đóng giữ mới quyết định để Diệp Thiệu và Bạch Khải lẻn vào biệt cung lấy ngọc bội ra, Phục Linh ở lại chăm sóc cô và Tông Sở, nếu cần còn có thể tiếp ứng cho bọn họ.
Vốn cô muốn đồng hành cùng với bọn họ, nhưng nghĩ đến cái đuôi bất tiện của mình đành ngượng ngùng từ bỏ, chỉ có thể cố hết sức miêu tả cặn kẽ bố cục trong biệt cung cho bọn họ, và lưu ý những nơi ngọc bội có thể ở. Chính trong lúc này, điểm tốt trong cái nghèo của Kinh quốc được lộ ra. Mang tiếng hành cung của quốc quân một nước vậy mà tòa cung điện dưới chân núi này cũng chỉ rộng hơn một chút so với nhà giàu bình thường ở Tề quốc mà thôi.
Chẳng biết tại sao, nhìn theo bọn Diệp Thiệu xuống núi mà lòng cô luôn cảm thấy bất an. Sau khi Diệp Thiệu dặn dò Phục Linh xong xuôi liền xoay người tiến vào trong bóng đêm, cô không kìm được kéo tay áo hắn lại.
Diệp Thiệu ngẩn người, quay lại nhìn cô.
Lòng cô có chút loạn, loạn tới mức cô cũng không biết vì sao nó lại loạn, kéo tay nửa ngày mà cô cũng không thể thốt nổi một chữ, cuối cùng vẫn là Diệp Thiệu kiêu ngạo cười hớn hở: “Bản vương biết là A Ngạn nàng khẩu thị tâm phi rồi, luyến tiếc sao? Ha ha ha!”
“…” Nếu cô có chân, cô nhất định sẽ đạp tên chết tiệt đang tươi cười này xuống núi! Hừ!
Ngay vào lúc cô buông ra thì chợt có một bàn tay to rộng phủ lên mu bàn tay cô, có chút thô ráp nhưng lại rất ấm. Diệp Thiệu cười hì hì, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô: “Yên tâm, bản vương sẽ nhanh chóng trở về.”
Sau đó hắn rời đi mà không quay đầu lại, còn tiện tay thô bạo kéo theo Bạch Khải hai mắt ướt nhẹp cũng tính tới gần nắm tay một phen.
Tông Sở ngậm ngọn cỏ ngồi xếp bằng dưới đất nhìn chằm chằm vào cung điện đang chìm dần vào bóng đêm: “Đại thẩm, nể mặt mũi trả cái đuôi lại cho ta có được không?”
Cô mặt không chút thay đổi rút chủy thủ ra.
“…” Tông Sở sờ sờ cổ, rụt rụt đầu không lên tiếng nữa.
Một lúc lâu sau, nó không chịu được cô đơn lại tiếp tục lải nhải: “Đại…tỷ tỷ, nhìn tỷ lưu luyến không rời, trông mòn con mắt như vậy, chẳng lẽ tỷ thật sự thích tên Tề thái tử này sao? Đệ nói cho tỷ nghe, Diệp Thiệu vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn, hung tàn thành tính, người có chỉ số thông minh lẫn cảm xúc đều thấp như tỷ hoàn toàn không phải đối thủ của hắn đâu.”
Cô: “…” Tuy rằng có vẻ như là nó đang suy nghĩ cho cô nhưng cô không có cách nào cảm động được lấy một chút…
Cho nên cô lựa chọn trầm mặc, dù sao cô cũng là người câm. Nhớ năm đó, cô còn là một thiếu nữ hăng hái, than trời trách đất chẳng ai bằng. Xem chừng là vì mười mấy năm trước đã nói lảm nhảm quá nhiều nên ông trời rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa quyết định hủy bỏ kỹ năng mềm này của cô. Mới đầu cô còn rất buồn bực, được “biếu” thêm cái đuôi cá thành ra không phải con người nữa thì cũng đành, nhưng ngay cả nói cũng không cho cô nói. Sau này cô phát hiện, ở bên cạnh Diệp Thiệu, về cơ bản cô không cần phải nhiều lời hắn đã hiểu rõ cô đang nghĩ cái gì, muốn làm gì.
Cô cảm thấy rất thần kỳ, cũng từng đưa ra suy đoán phải chăng hắn tinh thông thuật đọc tâm gì đó. Nhưng mà lâu dần, lâu dần cũng tự nhiên biến thành thói quen, có khi còn nảy ra một suy nghĩ kỳ dị, trên đời này có một người không cần ngươi nói cũng biết rõ ngươi nghĩ cái gì, muốn làm gì thật là tốt. Ít nhất thì hắn có thể biết chính xác lúc nào thì cô đói…
“Mà nữa, tỷ tỷ, tốt nhất là, tỷ đừng có thích hắn quá nhiều.” Tông Sở ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải cuối cùng lại lần theo cái đuôi mò vào lòng cô…
Cô yên lặng túm cổ áo nó muốn ném thằng nhóc này ra xa, nó cuộn tròn người lại gà gật lẩm bẩm: “Tình duyên giữa tộc người cá với loài người trên đất liền từ trước tới nay đều không có kết quả tốt.”
Sau đó, nó cứ thế mà nằm trong lòng cô ngủ say.
Cô …cô không thể nào tưởng tượng được nhìn nó, đầu đầy vạch đen. Cô thích Diệp Thiệu á??? Nói đùa à!!!
Có ai từng thấy qua một con cá lại đi thích “con mèo” luôn trăm phương nghìn kế hút khô máu của nàng, ăn sạch thịt nàng không??? Tam quan của bà đây bình thường lắm, là một người cá yêu đời sống lạc quan nhé! Một chút cũng không thích thể loại “Chàng cứ ngược đi, ta chịu được” đâu!!! Mấy cái kiểu yêu đương ngược thân ngược tâm cho đã rồi lên giường là xí xóa thật sự không thích hợp với một quốc quân trong sáng như nước như cô đâu!
Bình ổn lại tâm tình cuộn trào, cô chợt nhớ tới một câu mà thằng nhóc kia vừa thốt ra, cái gì gọi là “từ trước tới nay”? Chẳng lẽ cô không phải là người cá đầu tiên ở Mục triều sao? Nhưng dù sao thì tình huống của cô cũng khá là đặc biệt, ban đầu cô không phải là người cá, là từ lần bị ám sát đó mà không hiểu sao lại có thêm một cái đuôi cá.
Cô là một người cá có tinh thần ham học hỏi, cho nên vừa có nghi vấn liền không nhịn được lay tỉnh Tông Sở…
Tông Sở vừa mới oán giận cằn nhằn thốt chữ “phiền” ra, thì đột nhiên Phục Linh vẫn yên lặng đứng sau từ đầu tới giờ chợt bước đến trước người cô. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, hành cung dưới chân núi vốn chìm trong bóng đêm nay chợt sáng bừng ánh lửa, tiếng người ồn ào…
…
Phục Linh một tay khiêng cô, một tay cắp theo Tông Sở chạy vèo vào trong núi. Cành cây, bụi cỏ, vầng trăng khuyết trên trời cứ thế xẹt qua mắt cô, tim cô đập vừa nhanh lại loạn, khẩn trương tới khó thở. Tuy không biết rốt cuộc tình hình ở dưới chân núi là thế nào nhưng cô biết rõ ràng, Tiêu Hoài Chi đã đoán được hành động của chúng ta.
Dù sao Tiêu Hoài Chi cũng là thầy dạy cô nhiều năm liền, gã hiểu cô giống như cô hiểu gã. Có lẽ gã cũng không chắc chắn ngọc bội ở đâu nhưng chỉ cần có một khả năng thì căn cứ theo cá tính cẩn thận tỉ mỉ của gã, gã nhất định sẽ không bỏ qua. Gã đoán được, đoán được rằng nếu cô còn sống, nhất định sẽ tìm cách trở về vạch trần âm mưu của gã. Mà như thế, cô cần phải có ngọc bội Toan Nghê.
Phục Linh đưa chúng ta tới đầm nước trong khe núi, cũng chỉ trong thời gian một nén nhang thôi mà trong đầu cô đã tràn ngập đủ loại suy nghĩ lung tung. Từ ý định mặt đối mặt với Tiêu Hoài Chi rồi bùng nổ khí phách vương giả quyết đấu một trận, đến “Đừng có ngu, gã nhất định đang cười tươi chờ ngươi chui đầu vào lưới đấy”, cuối cùng trong đầu cô chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là: Bọn Diệp Thiệu có sao không.
Nói đến cùng thì Diệp Thiệu cũng chỉ vì giúp cô nên mới mạo hiểm tính mạng đột nhập vào hành cung, liệu Tiêu Hoài Chi có mượn cơ hội này diệt trừ luôn Tề thái từ mà cả bốn nước, thậm chỉ là đến thiên tử cũng phải kiêng kỵ không…
Ngồi một khắc bên đầm nước, gió thoảng qua khiến cô bình tĩnh lại, cô từ từ cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Bởi vì người đó là Diệp Thiệu. Cô nhìn xung quanh khe núi, Phục Linh có thể nhanh nhẹn tìm tới nơi này, ắt hẳn Diệp Thiệu đã sớm có sắp xếp.
“Tỷ tỷ, tỷ nói xem bọn họ bây giờ đã chết hay là đang hấp hối?” Tông Sở nhíu hàng mày nho nhỏ, tỏ vẻ âu lo: “Sao mọi chuyện lại phát triển nhanh thế này, sao Diệp Thiệu lại có thể chết nhanh như vậy được? Đệ còn chưa có báo thù rửa hận đâu!”
Cô: “…” Cô đập vào đầu nó một cái, đánh mạnh tới mức khiến nó kêu to phản đối.
Một lúc sau, cô viết xuống một dòng chữ: “Tai họa sống ngàn năm.”
Tông Sở im lặng, rồi gật đầu khẳng định: “Tỷ nói đúng.”
╮(╯_╰)╭ cho nên hai ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cắn hạt dưa.
Đợi đến khi trăng đã lên giữa trời, bên bụi cỏ phía tây chợt vang lên âm thanh hỗn loạn, chim đêm hốt hoảng bay lên. Bạch Khải nhô cái đầu đầy cỏ lăn lông lốc ra ngoài…
Cô và Tông Sở: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bụi cỏ, có một bóng dáng đang đi tới gần, cô đã bình tĩnh trở lại lại một lần nữa trở nên khẩn trương. Đuôi cá quét tới quét lui một cách vô định, cho tới khi khuôn mặt người đó hiện rõ dưới ánh trăng. Khuôn mặt hắn không được sạch sẽ lắm, nhìn qua thì chỉ sạch hơn Bạch Khải một chút xíu, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười thường thấy, rõ ràng là chật vật như vậy nhưng nhìn vào lại cảm thấy dường như chỉ là hắn đang cầm kiếm dạo chơi. =_=
Trong đầu cô chợt thấp thoáng mấy câu thơ cũng không lấy làm hợp cảnh: “Giải mũ thô, chít đầu khách Triệu,
Kiếm Ngô Câu, sáng chiếu tuyết pha.
Ngân yên, bạch mã ánh lòa,
Bời bời lấp lánh như là sao bay.”*
Diệp Thiệu đi tới trước mặt cô, thoáng cúi người, mở bàn tay ra, ngọc bội Toan Nghê lấp lánh, hắn nói:
“Vân Ngạn, ta đã hứa với nàng, cầm đến cho nàng rồi đây.”
~
*Bốn câu thơ đầu trích trong bài thơ “Hiệp khách hành” của nhà thơ Lý Bạch. Bản dịch của Mailang, nguồn thivien.net.
Bình luận truyện