Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 16



“Ăn cơm thôi mọi người.” Ta không muốn phá hoại bầu không khí, cho nên nhanh chóng dọn thức ăn lên.

“Đúng vậy! Mẹ nuôi, ăn cơm thôi.” Tiểu Du cũng phối hợp với ta, kéo tay dì Thiệu lôi vào bàn ăn.

“Ừ.” Dì Thiệu liền vui vẻ ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nàng.

Bữa cơm này coi như cũng trôi qua trong vui vẻ, vốn không thích nói chuyện, vậy mà Nhạc Diễm cũng xen vào mấy câu với dì Thiệu cùng Tiểu Du, dù sao cũng là mẹ con, cho nên dì cũng đã sớm hết giận rồi.

“Mẹ nuôi, Du thúc thúc, thời gian không còn sớm nữa, con phải về đây.” Sau khi ăn tối xong, Tiểu Du ngồi trên ghế salon hàn huyên với dì Thiệu hồi lâu, thẳng đến khi đồng hồ treo tường điểm mười giờ mới đứng lên xin phép ra về.

“Tiểu Du, lần này trở về con ở đâu?” Dì kéo Tiểu Du lại, lo lắng một cô gái trẻ như nàng về muộn sẽ gặp nguy hiểm.

“Con ở tạm trong khách sạn, chờ vài hôm nữa tìm được phòng sẽ chuyển ra.”

“Cái gì? Một cô gái trẻ ở nơi long xà lẫn lộn như khách sạn, rất nguy hiểm, như vậy đi, dù sao nhà thúc còn nhiều phòng, con cứ ở lại đây.” Ba nghe thấy Tiểu Du ở một mình trong khách sạn, liền mở miệng giữ nàng lại.

“Sao thế được, Du thúc thúc.” Tiểu Du lắc đầu từ chối.

“Đừng nói khách khí thế, con là con gái của Lan Anh, coi như cũng là con gái thúc, con ở nhà của mình, có gì mà xấu hổ. Nghe thúc, đêm nay ở lại đây đi, ngày mai kêu Mộ Phàm dẫn con về khách sạn lấy hành lý.” Ba quay đầu nói với ta.

“Đúng đó, Tiểu Du. Đêm nay em ở lại đi, sáng mai anh đến khách sạn chuyển hành lý cho em.” Nhận được ám chỉ của ba, ta liền đừng dậy kéo Tiểu Du lại.

“Đi, anh đưa em về phòng.” Sau đó, ta không cho Tiểu Du có cơ hội từ chối liền kéo nàng đi, mà nàng cũng ngoan ngoãn theo ta lên lầu.

“Nhìn xem, con bé nghe lời Mộ Phàm quá.” Phía sau truyền tới giọng nói của dì Thiệu, làm ta sợ quá vội kéo Tiểu Du chạy nhanh lên lầu, xem ra dì Thiệu có ý muốn ghép ta với nàng rồi.

“Thế nào? Em thích phòng nào cứ nói.” Ta đưa Tiểu Du đi một vòng qua toàn bộ các phòng, cuối cùng, nàng chọn đúng căn bên cạnh phòng ta.

“Được rồi, em tới phòng anh nghỉ ngơi chút đi, cả ngày ngồi máy bay, chắc em mệt lắm.” Phòng này vốn không ai ở, cho nên lâu rồi chưa dọn dẹp, khắp nơi đều là bụi, làm sao để Tiểu Du vào ở luôn đây. Thừa lúc Tiểu Du đến phòng ta nghỉ ngơi, ta liền xuống lầu lấy dụng cụ vệ sinh.

“Có cần em giúp không?” Tiểu Du từ phòng ta đi ra, nhìn thấy ta bận bịu liền hỏi.

“Không cần đâu, em mới về, nghỉ ngơi nhiều một chút.” Mặc dù ta mới phải vào viện, nhưng kỳ thật cơ thể ta đã sớm khỏe rồi, hơn nữa ta cũng là một nam nhân, việc nhỏ này có đáng là gì.

“Vâng, cần em giúp thì gọi nha.” Tiểu Du dụi dụi hai mắt trông có vẻ hơi mệt, rồi đi về phòng.

Lúc Tiểu Du trở về, đột nhiên trong phòng xuất hiện thêm một người, đó chính là Nhạc Diễm.

“Anh đến tìm Mộ Phàm ca hả, anh ấy đang ở phòng bên dọn dẹp giúp em.” Tiểu Du tưởng Nhạc Diễm muốn tìm ta, liền chỉ chỗ.

“Không, tôi tới tìm cô.” Nhạc Diễm từ bên giường đứng lên, đi tới cửa rồi khóa lại.

“Tìm em? Có việc gì sao?” Tiểu Du kỳ quái nhìn Nhạc Diễm, ngáp một cái rồi ngồi xuống.

“Cô lần này trở về là vì Mộ Phàm đúng không?” Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nhạc Diễm liền mở cửa sổ ra rồi nói thẳng vào chủ đề.

“Ơ, vì sao anh biết?” Một câu của Nhạc Diễm làm cơn buồn ngủ của Tiểu Du biến mất tiêu, nàng bật dậy tò mò đứng nhìn hắn.

“Cô trở về cũng vô dụng, Mộ Phàm chỉ coi cô là em gái thôi. Đừng nghĩ mẹ tôi gán ghép cho cô là cô có hy vọng.” Nhạc Diễm cau mày nhìn Tiểu Du.

“Đương nhiên em biết, em cũng coi Mộ Phàm ca như anh trai mình mà. Từ nhỏ em không có anh em, lần này trở về chỉ muốn thăm anh ấy thôi, không ngờ mẹ nuôi lại có ý xe duyên.” Tiểu Du khó hiểu nhìn Nhạc Diễm.

“Cô hiểu rõ là được rồi, hy vọng từ nay về sau cô đừng quá thân cận với Mộ Phàm.” Nhạc Diễm thở dài một hơi, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng, xem ra lần này hắn đã đạt được mục đích.

“Anh đừng đi. Ồ, em hiểu rồi, anh thích Mộ Phàm ca.” Tiểu Du thật sự như con quỷ tinh lục, mới nghe vài câu đã hiểu rõ mục đích chuyến đi này của Nhạc Diễm.

*Quỷ tinh lục: 1 loại quỷ láu cá, khôn ngoan, nôm na như con ma xó á =))

“Đúng thì sao? Mộ Phàm là của tôi, cô vĩnh viễn đừng nghĩ được ở bên hắn.” Nhạc Diễm tái mét xoay người đối mặt với Tiểu Du, bí mật trong lòng bị người khác nhìn thấy làm hắn xấu hổ quá hóa giận mà cảnh cáo Tiểu Du.

“Mộ Phàm ca không phải của em, cũng không phải của anh, anh ấy thuộc về chính mình. Với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không thích một nam nhân.” Không hổ là người lớn lên với ta, mặc dù đã xa nhau mấy năm nhưng Tiểu Du vẫn là người hiểu rõ ta nhất.

“Một ngày nào đó, hắn sẽ thuộc về tôi.” Nhạc Diễm trong lúc tức giận, không để ý mà xông tới nắm cổ áo Tiểu Du.

“Anh là đồ đần, anh có biết nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ càng cách xa anh ấy hơn không?” Tiểu Du không chút nào sợ Nhạc Diễm, vươn tay túm lấy bàn tay đang nắm áo nàng.

“Đúng vậy, tôi chỉ có thể bắt buộc hắn.” Nhạc Diễm bị những lời của Tiểu Du kích thích, thống khổ mà ôm lấy đầu.

“Anh cũng đừng nổi giận, trên đời này đâu có chuyện gì là tuyệt đối. Người như anh cũng có ưu điểm mà, ví dụ như dung mạo này, em tin tưởng, với sắc đẹp này, thì người từ nhỏ đã thích mỹ nhân như Mộ Phàm ca, chắc chắn sẽ không cưỡng lại được đâu.” Tiểu Du vỗ vai Nhạc Diễm, cười cười nói với hắn.

“Cô nói cũng có lý, hắn vốn vô cùng hứng thú với khuôn mặt này của tôi.” Trong mắt Nhạc Diễm bỗng dấy lên hy vọng, hắn cầm tay Tiểu Du: “Cám ơn cô, nhờ có cô thức tỉnh, tôi đã biết sau này nên làm thế nào rồi.”

“Như vậy mới đúng! Em ủng hộ anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, Mộ Phàm ca tuy là một người hiền lành, nhưng khi anh ấy nổi giận lên thì mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được đâu đó.” Tiểu Du trong tim ảo tưởng hình ảnh Mộ Phàm ca cùng Nhạc Diễm ca khi đứng bên nhau, không biết sẽ lãng mạn đến nhường nào, nước miếng thiếu chút nữa cũng chảy xuống. Thật không biết mấy năm nay nàng ở nước ngoài học được cái gì, ngay cả tình yêu đồng tính của bọn ta không những không phản đối mà còn cổ vũ nhiệt tình.

“Tôi biết rồi, hắn sắp quay lại, cô đừng nói gì đó, tôi đi trước đây.” Nhạc Diễm nhìn đồng hồ, nói với Tiểu Du vài câu rồi quay về phòng mình.

“Tiểu Du, dọn xong rồi đó, em có thể qua được rồi.” Khi dọn dẹp xong, ta về phòng tìm Tiểu Du.

“Ưm, ồn ào quá.” Không ngờ Tiểu Du đã ngã vào giường ta ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng ta gọi, chỉ than một câu rồi xoay người vào trong ngủ tiếp.

“Tiểu Du, đứng lên nào, về phòng em ngủ đi.” Ta kéo Tiểu Du một cái, nhưng sực nhớ ra tối nay Nhạc Diễm sẽ tới tìm ta, nếu hắn nhìn thấy Tiểu Du nằm đây, chỉ sợ lúc đó hắn sẽ quá khích mà làm gì đó không hay.

“Em muốn ngủ mà.” Tiểu Du đẩy tay ta ra, rồi lại lăn qua ngủ tiếp.

“Không được, em về phòng mình rồi ngủ.” Ta nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rồi, phải mau đưa Tiểu Du về phòng nàng mới được.

“Mộ Phàm ca, anh phiền quá đi.” Bị ta làm tỉnh giấc, Tiểu Du tức giận đứng lên đi về phòng mình.

Cám ơn trời đất, rốt cục Tiểu Du cũng chịu đi, bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp ứng phó với Nhạc Diễm, để hắn buông tha cho ta. Ôi, thật đau đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện