Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 77: Dùng một mạng đổi một mạng



Cao Phong lái chiếc La Dalat chạy băng băng trên con đường đất, hai bên chỉ có những hàng cây cao vút rậm rạp bao quanh, mắt không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu khi có hai chiếc xe jeep đang đuổi theo phía sau cùng với tốc độ kinh hoàng. Đó là một đám quân nhân trên dưới mười người, nói đúng hơn là thuộc hạ thân tín của Văn Chính. Ngay khi vừa chạy đến đây, anh đã bị chúng chặn đường nên phải rẽ đường chạy sang hướng khác, dĩ nhiên bọn chúng liền đuổi theo.

May mắn là Cao Phong lái xe cũng rất điệu nghệ, dù đường đất khá nhấp nhô mà anh vẫn bình tĩnh điều khiển chiếc ô tô với thiết kế mạnh mẽ và màu xanh dương nhạt đặc trưng của dòng La Dalat, lao vút qua những chướng ngại vật đầy gập ghềnh. Tiếng động cơ vang rền, bụi tung mù mịt trong khung cảnh rượt đuổi của ba xe ô tô. Thế nhưng dẫu lái giỏi đến đâu, Cao Phong cũng không vượt qua khỏi khả năng bắn súng của những tên quân nhân kia. Chúng bắt đầu nổ súng về phía anh, âm thanh xé gió xước qua người kèm theo cái bỏng rát với tiếng súng chát chúa khiến việc cầm lái trở nên khó khăn.

Bụp! Xì! Bánh xe sau bị trúng đạn, nổ lốp! Tay lái bắt đầu lạng, Cao Phong mím môi cố tăng tốc để xe chạy qua khỏi khúc ngoặt trước mặt. Do phanh gấp cộng thêm bánh xe nổ lốp khiến cả chiếc La Dalat bất ngờ đổ nhào sang một bên, may thay anh đã kịp thời nhảy ra ngoài. Cả người lăn mấy dòng trên đất cát, bụi bám trên lớp áo veston thời thượng bay lả tả, anh mau chóng lấy lại thăng bằng để đứng dậy. Phát hiện hai chiếc xe jeep từ xa chạy đến, cậu Hai nhà họ Cao lập tức núp vào phía sau xe ô tô vừa ngã, trên tay cầm lấy khẩu súng lục, nín thở chờ đợi.

Đám quân nhân lần lượt nhảy xuống xe jeep, đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại trước chiếc La Dalat nằm chỏng chơ cách đó cả chục mét, trực giác của người lính mách bảo chúng rằng đối phương đang núp đằng sau xe! Thế là chẳng nói chẳng rằng, gần mười họng súng giương thẳng về phía trước rồi bắn xối xả. Tất nhiên trước màn tấn công dữ dội đó, Cao Phong nghiến răng đồng thời co người bịt tai để giảm bớt lượng âm thanh chát chúa do súng gây ra và tránh những vật bị bắn tung toé đang văng vào người anh. Sau vài phút tiếng súng ngưng lại, đoán chúng đang thay đạn, bấy giờ Cao Phong hít sâu một hơi rồi lập tức xoay người nhoài ra khỏi thân xe ô tô và bắn đáp trả. Tức thì đám quân nhân liền chạy lùi ra sau xe jeep, tạm thời tránh đạn nhưng sau đó lại tiếp tục bắn súng.

Đợt bắn thứ hai này còn khốc liệt hơn đợt đầu, Cao Phong cảm thấy bản thân không thể cầm cự được nữa, chiếc La Dalat đang che chắn cho anh sắp bị bắn nát, vốn dĩ chỉ là một thương nhân bình thường làm sao đấu lại quân nhân đã qua tập luyện? Tưởng chừng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát thì thời may, tiếng xe ô tô khác vang lên giữa âm thanh súng đạn ầm ĩ, tiếp theo là một tiếng nổ khá lớn khiến Cao Phong nhanh chóng nhìn ra ngoài. Hoá ra là nhóm Ngũ vệ đã xuất hiện trên chiếc La Dalat thứ hai, và họ vừa ném một trái lựu đạn về phía hai xe jeep. Qua làn khói mù mịt trắng xoá, anh nghe giọng của Nhất cất lên rõ to:

- Cậu Phong mau đến chỗ của Phó Văn Chính đi! Ở đây đã có chúng tôi lo rồi!

Tuy bị ném lựu đạn nhưng đám quân nhân chỉ vài tên bị thương, số còn lại vẫn tiếp tục giương súng bắn trả. Cao Phong còn đứng yên tại chỗ, lưỡng lự trước cảnh bốn người vệ sĩ phải chống chọi lại một toán quân lính như thế, liệu có bao nhiêu phần thắng? Về phần Nhất, trông thấy cậu chủ vẫn chưa rời đi, liền hét lên: "Đi nhanh đi! Cậu nhất định phải cứu được cô Thảo!". Khi nghe thế, bất giác Cao Phong lấy lại được sự mạnh mẽ khi nghĩ rằng bây giờ không phải lúc yếu đuối, anh còn phải đi cứu một người quan trọng nữa!

Sau cùng đành phải quay lưng đi, Cao Phong rời khỏi cuộc hỗn chiến và chạy ngược trở lại ngọn núi phía Tây ngoại thành, lúc đến nơi thì trời đã quá trưa. Cầm chắc súng trên tay, anh thở đều hơn rồi bắt đầu tiến dần vào trong rừng. Cây cối khá rậm rạp làm giảm bớt ánh nắng từ mặt trời, không gian trở nên nửa sáng nửa tối và yên ắng vô cùng. Vừa bước chậm rãi vừa nhìn xung quanh, anh đang ở mức cảnh giác cao độ. Mọi chuyện chẳng có gì xảy ra đến khi anh ra khỏi vùng cây rậm rạp, ở phía trước là khoảng đất trống trải bên cạnh mép vực, có một nhà kho cũ... Tiếp theo Cao Phong bất ngờ bởi thấy Dương Thảo bị cột vào thân cây cách mình mấy chục bước chân, cô cũng đang nhìn anh bằng vẻ mặt lo lắng.

- Dương Thảo!

- Cao Phong, cẩn thận đấy...!

Lời nhắc nhở mau chóng từ Dương Thảo khiến Cao Phong dừng bước, thận trọng quan sát xung quanh, và quả nhiên có một họng súng đang hướng về phía anh theo góc bốn lăm độ ở bên trái. Phó Văn Chính tự lúc nào đã xuất hiện, không hề gây nên một tiếng động, đôi mắt nhìn anh chằm chằm rồi nhếch mép. Cao Phong im lặng nhìn theo gã trung uý từ từ bước ra đứng ở giữa mình và Dương Thảo, cuối cùng là dừng lại và đối diện với anh.

Văn Chính quan sát dáng vẻ Cao Phong lúc này, khuôn mặt lạnh lùng dính vài vệt lem luốc, áo veston màu tím cà gần như tiệp màu với lớp bụi đất đang bám kia, thân hình đứng thẳng cùng với một bên tay giữ chặt súng, ánh mắt đang hướng về hắn đầy quyết liệt. Đoán, tên công tử này có thể thoát khỏi vòng vây của đám quân nhân mình phái đi là nhờ mấy tên vệ sĩ trung thành kia. Nhưng xem ra, Cao Phong cũng thuộc loại người mẫn tiệp, ứng phó khá linh hoạt nhanh nhạy.

- Phó Văn Chính! Ngươi muốn gì nào? - Vẻ như Cao Phong đã mất kiên nhẫn trước cái việc gã trung uý đó cứ im lặng nhìn mình từ trên xuống dưới.

Văn Chính bấy giờ mới lên tiếng, giọng nói âm vang bốn bề tĩnh lặng:

- Nếu có kẻ hại ta mất hết tất cả thì ta nên làm gì, cậu Phong?

- Trả thù! - Cao Phong thản nhiên đáp, chẳng lấy gì làm khó hiểu trước mục đích chính của hắn - Ngươi muốn trả thù ta cũng được nhưng hãy thả Dương Thảo ra, chuyện đàn ông thì tự giải quyết với nhau, hà cớ gì phải lôi người vô can vào?

Văn Chính gật gù trước cụm từ "chuyện đàn ông", khá khen cho lòng nghĩa khí của một kẻ kiêu ngạo như thế, liền cười nhạt một tiếng.

- Vô can? Mối hiềm khích ngày hôm nay giữa chúng ta một phần cũng do Dương Thảo mà ra, vả lại tôi đưa cô ấy đến đây cốt để chứng kiến cảnh Cao Phong bị Phó Văn Chính giết chết thê thảm ra sao! Và trông sự bất lực của cậu khi không cứu được người phụ nữ của mình!

- Có bất lực hay không còn chưa thể nói trước được!

Tia nhìn của Văn Chính lia đến cây súng trên tay Cao Phong, việc thay đổi tư thế từ đứng thẳng sang vị trí hơi nghiêng người chứng tỏ anh chuẩn bị một trận đấu súng tay đôi với hắn, tức thì hắn dứt khoát yêu cầu:

- Mau bỏ súng xuống! Một công tử như cậu mà dám đấu súng với sĩ quan?

Đôi mắt điềm tĩnh vẫn không đổi, Cao Phong từ từ giơ súng lên ngang tầm.

- Vậy thì chúng ta cứ một đối một xem ai sẽ là kẻ may mắn sóng sót!

Thái độ tự mãn quá mức ấy khiến Văn Chính bật cười, một trung uý như hắn hễ đã nhắm súng bắn thì chỉ có trúng đích chứ chẳng đời nào lại dựa vào sự may mắn. Nếu diễn ra cuộc so đấu thì hắn nắm chắc phần thắng đến mười phần rồi, thế nhưng nếu chỉ đơn giản là bắn một phát giết chết Cao Phong thì hắn thấy chả có gì vui vẻ, bản thân muốn giày vò anh đến sống dở chết dở mới hả dạ. Nghĩ thế, hắn đột ngột chuyển hướng mũi súng về phía Dương Thảo.

- Có muốn đánh cược không? Thử xem đạn của cậu nhanh hơn hay là của tôi!

Dứt lời và một cách lạnh lùng, Văn Chính liền bóp cò. Tức thì, Cao Phong vô cùng sửng sốt, còn Dương Thảo lập tức giật mình khi viên đạn bắn sượt qua chân cô, đám lá khô cùng nắm đất bên dưới văng tung toé cả lên.

- Phó Văn Chính, dừng tay lại!

- Phong, anh đừng lo cho em! Mau rời khỏi đây đi!

Trông cảnh Cao Phong thì sốt sắng còn Dương Thảo vẫn kiên cường chịu đựng không khỏi khiến Văn Chính căm phẫn, nào đâu chịu được cảnh thắm thiết giữa hai người ấy. Hắn đối với Dương Thảo, có thương nhưng cũng có hận, trước đây đã từng quan tâm nâng niu bao nhiêu thì ngay bây giờ lại muốn ngược đãi hành hạ bấy nhiêu. Với ý nghĩ thích thú đó, hắn tiếp tục bắn súng về phía Dương Thảo, vẫn là những cú bắn sướt qua không hề trúng vào người cô. Đây gọi là chiêu "mèo vờn chuột", dùng nỗi sợ hãi trấn áp đối phương khiến tâm lý họ mất đi tỉnh táo.

Tiếng súng nổ vang liên tục, từng viên đạn lần lượt bắn xuống đất, lên thân cây, vút vào không trung, tất cả đều vây quanh thân hình mảnh mai đang bị cột chặt. Dương Thảo nhắm mắt mím môi, mỗi lần súng nổ là lại giật mình một cái, vừa sợ vừa đau do đất cát hoặc lá cây văng trúng vào người, đôi chân mang giày cao gót lùi sát vào gốc cây như cố bám víu. Chiếc váy trắng xoè dài trên gối bị đạn sướt qua rách bươm vài chỗ, dù vậy cô vẫn mạnh mẽ không kêu la, bặm chặt môi lại.

Thú tiêu khiển của Văn Chính chỉ diễn ra có nửa phút nhưng đối với Cao Phong thì kéo dài như cả thế kỷ, đến khi viên đạn bay vút qua bờ vai của Dương Thảo, cảm tưởng thêm chút nữa là nó đã ghim vào da thịt cô, thì anh hét lên:

- Ngừng lại!!! Rốt cuộc, ngươi muốn thế nào đây?

Chất giọng đã thay đổi chứng tỏ sự nhẫn nại của Cao Phong đến cực hạn rồi, lúc này Văn Chính mới ngừng trò đùa độc ác kia đồng thời nhìn trở lại anh. Biểu hiện trên gương mặt đó đanh lại trông rất đáng sợ, đôi mắt hệt như có lửa, răng nghiến chặt và tiếp theo anh cất giọng nghe băng giá:

- Nói đi! Ngươi muốn ta làm gì?

- Tôi lặp lại lần nữa: Bỏ súng xuống! Dùng một mạng đổi một mạng!

Bên mình chỉ có duy nhất khẩu súng này là vũ khí, nếu bỏ nó thì nhất định Cao Phong sẽ chết, anh biết rất rõ điều ấy thế nhưng tình hình trước mắt đã không còn sự lựa chọn, nếu làm theo ý Văn Chính thì chí ít có thể giữ lại mạng sống cho Dương Thảo. Siết chặt khẩu súng trong vài giây, ánh mắt từ kiên quyết chuyển sang bình thản, anh ném nó xuống đất đồng thời giơ hai tay lên cao.

- Như vậy đã được chưa?

Dương Thảo trông tình cảnh Cao Phong vô cùng nguy hiểm, liền lắc đầu nói:

- Đừng... Cao Phong! Hãy bỏ mặc em đi...!

- Em cứ ở yên đó và chờ anh đến cứu!

Cao Phong vừa dứt lời là tức khắc nghe Văn Chính cười lớn, âm thanh khàn đục ấy vang vọng khắp không gian tĩnh lặng nơi đây đến nỗi khiến chim chóc cũng giật mình vỗ cánh bay lên cao, tiếp theo hắn bước từng bước đến chỗ anh. Đầu tiên là dùng chân đá nhẹ khẩu súng văng ra thêm một đoạn để đảm bảo anh không có cơ hội nào để lấy được súng, sau đó hắn đứng ngay trước mặt anh rồi tung cú đấm.

Bị đánh mạnh vào mặt, Cao Phong hơi loạng choạng nhưng kịp thời đứng vững lại, mau chóng xoay qua định đánh trả thì đã bị Văn Chính nhanh hơn kề họng súng vào giữa trán, hắn nhướng nhướng lông mày như thể thách thức đối phương rằng, có muốn thử xem giữa cú đấm và đạn, cái nào nhanh hơn?

Dĩ nhiên điều đó đã khiến hành động phản kháng lập tức ngừng lại, Cao Phong im lặng và bình tĩnh hơn. Chỉ chờ có thế, Văn Chính tiếp tục đánh thêm cái thứ hai vào bên mặt còn lại của anh, rồi tiếp theo lại dùng chiêu thức dùng súng đe doạ hòng ngăn sự phản đòn từ đối phương. Cứ thế, hắn đánh vào người anh chẳng chút nương tình hòng trút hết bao nhiêu oán hận lẫn căm ghét từ trước đến nay.

- Dừng lại đi! Đừng đánh nữa! Cao Phong...! - Ở phía xa, Dương Thảo không ngừng nói lớn, giọng nghe vô cùng xót xa lẫn khổ sở.

Tung cú đấm cuối cùng vào bụng Cao Phong xong, bấy giờ Văn Chính mới chịu dừng tay và thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu quan sát cảnh cậu Hai nhà họ Cao vừa ôm bụng vừa cắn răng chịu đựng, rất nhanh sau đó anh cũng đứng thẳng dậy, đưa mu bàn tay lên khoé miệng quệt nhanh vệt máu. Hứng lấy bao nhiêu cú đánh khiến Cao Phong không thể đứng vững như lúc đầu, hai gò má đều có vết bầm đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện