Đế Hoàng Thư

Chương 216



Gia Ninh năm hai mươi mốt, đế vương băng hà.

Theo di chỉ của vua Gia Ninh, ông hợp táng cùng Tuệ Nhân hoàng hậu trong lăng tẩm.

Quốc tang, đế đô phủ màu cờ trắng, An vương dẫn con cháu hoàng thất và bá quan văn võ túc trực linh cữu nửa tháng.

Đế Tử Nguyên không xuất hiện trong quốc tang của vua Gia Ninh, cũng không ai chỉ trích nàng nửa câu, hiện nay nàng ngoài quyền cao chức trọng, địa vị trên cả vạn người, còn một lý do khác.

Nàng bệnh rồi. Vào ngày vua Gia Ninh băng hà, Đế Tử Nguyên hôn mê ở điện Hoa Ninh, Viện chính Thái y viện và một nhóm Thái y nửa đêm trước túc trực bên cạnh vua Gia Ninh hấp hối xong, nửa đêm sau đã bị triệu đến điện Hoa Ninh chẩn trị cho Đế Tử Nguyên.

Lúc này, ngoài mấy vị thân vương Hàn gia, cả triều đình đều điêu đứng. Chiến tranh ba nước vừa mới lắng xuống, Bắc Tần Đông Khiên nhìn chằm chằm như hổ đói, vua Gia Ninh băng hà, tiểu Thái tử mới sáu tuổi, ngoài Đế Tử Nguyên, ai có thể chống đỡ triều đình, khiến các nước lân bang khiếp sợ? Tám thân vương Hàn gia trấn giữ một phương còn đủ tư cách, hiển nhiên không đủ uy danh và thực lực để nắm quốc quyền. Hơn nữa, nếu thân vương Hàn thị nắm quyền, chuyện tiểu Thái tử bị phế chỉ còn là vấn đề thời gian, phe phái của trữ quân sẽ không đồng ý. Thế nên, trong khi thương tiếc vua Gia Ninh băng hà, chúng thần cũng mong chờ Đế Tử Nguyên khỏe mạnh trở lại triều đình.

Không quản đến thân phận Nhiếp chính vương bây giờ có thích hợp hay không, trước tiên phải an định quốc gia rồi nói tiếp!

Ngày hôm sau, Viện chính Thái y viện đưa ra nguyên nhân bệnh tình: Hoàng đế đột ngột qua đời, Nhiếp chính vương đau buồn quá độ, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi.

Tức là thân thể của Nhiếp chính vương không tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, để không tổn thương đến căn cơ. Sau khi nguyên nhân bệnh tình được đưa ra, chúng thần đều yên tâm, an lòng túc trực linh cữu cho vua Gia Ninh.

Nhưng túc trực linh cữu cũng là một chuyện mệt mỏi, tuy triều đình Đại Tĩnh bây giờ không hỗn loạn, nhưng trong lòng một đám người vẫn không hiểu tình hình lắm!

Năm vua Gia Ninh băng hà, vừa lúc đầu xuân, Thái tử Hàn Vân mới sáu tuổi.

Vào ngày đế vương băng hà, ngoài điện Chiêu Nhân đầy thân vương thần tử Đại Tĩnh, nhưng không đợi được chiếu thư truyền ngôi. Đúng vậy, vua Gia Ninh không lập quân chủ kế thừa lúc hấp hối trong điện Chiêu Nhân.

Không ai đoán được vua Gia Ninh đang nghĩ gì, trong lúc hấp hối có thời gian triệu kiến Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên, lại không hạ chiếu thư truyền ngôi cho trữ quân. Rõ ràng Thái tử Hàn vân là người kế thừa chính thống nhất của Đại Tĩnh,bây giờ trở thành tồn tại ngượng ngùng nhất sau khi vua Gia Ninh băng hà.

Vua Gia Ninh không hạ chiếu thư truyền ngôi, Đế Tử Nguyên cũng không nói để tiểu Thái tử kế vị, vậy ai sẽ là quân chủ tiếp theo của Đại Tĩnh? Xét về chính thống, không ai khác ngoài Hàn Vân, nhưng xét về uy danh, Hàn gia suy tàn hiện giờ sao sánh bằng Đế gia?

Quốc tang kéo dài một tháng vẫn chưa kết thúc, Nhiếp chính vương ở điện Hoa Ninh vẫn chưa khỏi bệnh, chuyện quân chủ kế vị đã bị xếp xó một cách kỳ lạ như vậy.

Điện Hoa Ninh, trong điện ngày thường trong sạch mát mẻ, giờ tràn ngập hương thuốc, Viện chính Tô thái y của Thái y viện cùng các Thái y khác cố gắng hết sức để sắc thuốc trong trắc điện, ai nấy đều bị giày vò chỉ còn nửa cái mạng.

Đế Tẫn Ngôn ngồi bên mép giường, canh giữ cả đêm mắt cũng thâm đen. Hắn nhìn nữ tử đang ngủ trên giường, lông mày cau lại.

Lời Thái y viện truyền ra ngoài không sai, thật sự tỷ tỷ thân thể suy yếu cần được nghỉ ngơi, nhưng bá quan không biết, tỷ tỷ nôn ra máu rồi bất tỉnh ở điện Hoa Ninh, chưa từng tỉnh lại. Rõ ràng không liên quan đến tính mạng, nhưng dù dùng cách nào, tỷ tỷ cũng không tỉnh lại. Bây giờ đã qua nửa tháng, nếu quốc tang một tháng của vua Gia Ninh kết thúc, tỷ tỷ vẫn không thể tỉnh lại lâm triều, vậy triều đình mất đi Hoàng đế và Nhiếp chính vương sẽ đại loạn.

"Đừng lo lắng quá, Tô thái y nói, Tử Nguyên hao tổn sức lực quá độ, nếu tịnh dưỡng tốt sẽ có thể hồi phục." Lạc Minh Tây không biết vào điện từ lúc nào, đứng sau lưng Đế Tẫn Ngôn thở dài an ủi.

"Lạc đại ca, huynh nói xem, tại sao tỷ tỷ vẫn không tỉnh?" Đế Tẫn Ngôn lắc đầu, đầy lo lắng.

Lạc Minh Tây không trả lời, năm đó Đế Tử Nguyên vì cứu Hàn Diệp đã mất một thân công lực, vẫn là Đế gia chủ cưỡng ép lấy vài viên đan dược từ trên Thái sơn trở về giúp muội ấy lấy lại căn cơ, nhưng muội ấy vẫn chưa dưỡng tốt thân thể đã đến chiến trường Tây Bắc, sau đó suýt chút nữa đã mất mạng ở Tây Bắc. Hai năm qua, mọi người đều vất vả dưỡng tốt thân thể cho muội ấy, vốn nghĩ đã tốt rồi, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Nhưng bọn họ hiểu, Thái y có thể giúp dưỡng thân, lại không thể dưỡng tâm.

Tử Nguyên không tỉnh lại, không phải Thái y không tận tâm, chỉ là ...... bản thân muội ấy không muốn tỉnh lại.

Nhớ lại trước kia, đời này của muội ấy, đã quá khó khăn.

Tử Nguyên thơ ấu mất người thân, cả nhà bị diệt, từ đó một thân một mình, Tấn Nam rộng lớn và oan khuất hơn trời đè nặng lên người. Mười ba năm qua, muội ấy đã từng bước vượt qua chông gai đi đến ngày hôm nay, muốn đường đường chính chính đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế từ tay vua Gia Ninh, giờ đây oan khuất của Đế gia và Tấn Nam đã sáng tỏ, vua Gia Ninh đã chết, Đế gia đã lần nữa đứng trên đỉnh cao Đại Tĩnh, lời hứa năm mười tuổi trước hài cốt Tĩnh An Hầu và cả Đế gia đã làm được rồi.

Nhưng mười năm đằng đẵng này, muội ấy đã mất đi bao nhiêu.

Để đi đến ngày hôm nay, muội ấy mất đi tuổi thơ, mất đi thân phận, mười năm tắm máu sa trường, hơn đó là muội ấy gần như tự tay chôn vùi tính mạng của An Ninh và Hàn Diệp ở Tây Bắc.

Muội ấy làm sao có thể phủ nhận, nếu muội ấy không về đế đô, nếu muội ấy không có lòng báo thù đoạt thiên hạ, đời này của An Ninh và Hàn Diệp dù không thể tươi cười, nhưng ít nhất vẫn có thể sống.

Không ai hiểu rõ hơn Đế Tử Nguyên, có thể sống tốt hơn bất cứ điều gì khác.

Hiện giờ Tuệ Đức thái hậu, vua Gia Ninh, Tả tướng, Trung Nghĩa Hầu, An Ninh, Hàn Diệp ...... những người bị cuốn vào thảm án Đế gia năm đó và có liên quan đến muội ấy đều chết cả rồi. Vậy Đế Tử Nguyên từng lập lời hứa trước hài cốt cả Đế gia năm đó còn cần gì phải sống tiếp nữa?

Muội ấy mệt rồi, không muốn tranh nữa, hoặc là nói, Đế Tử Nguyên gánh vác số mệnh một đời không còn ý định muốn sống tiếp nữa.

"Lạc đại ca, nếu tỷ tỷ cứ không chịu tỉnh, thân thể tỷ ấy sẽ suy kiệt sớm thôi." Đế Tẫn Ngôn nhìn sắc mặt tái nhợt của Đế Tử Nguyên, thấp giọng nói.

Vốn thân thể được dốc hết sức bồi dưỡng, làm sao có thể tiếp tục kéo dài như vậy.

Khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Minh Tây lộ ra vẻ bất lực lo lắng, hắn vỗ vai Đế Tẫn Ngôn "Về phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ canh chừng." thấy Đế Tẫn Ngôn định lắc đầu, giọng trầm hơn "Đừng làm càn, đệ không muốn tỷ tỷ đệ vừa tỉnh lại thì đệ lại ngã xuống đấy chứ, huống chi đệ ngã xuống, ai sẽ gánh vác Đế gia? Lẽ nào đệ nhẫn tâm để Tử Nguyên tiếp tục gánh vác sao?"

"Vậy Lạc đại ca, tỷ tỷ giao cho huynh." trong mắt Đế Tẫn Ngôn hiện lên vẻ hổ thẹn, gật đật đầu, rời khỏi điện Hoa Ninh.

Đế Tẫn Ngôn rời đi, Lạc Minh Tây vẫn luôn an tĩnh đứng đó, cơn gió từ cửa sổ luồn vào, tóc trước trán Đế Tử Nguyên bị thổi loạn. Hắn bị đánh thức, cúi người định vén tóc cho Đế Tử Nguyên, nhưng đã dừng lại khi tay hắn chạm vào trán nàng. Hắn thở dài cười khổ, chỉnh chăn lại cho nàng rồi ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh.

"Muội đó, không bao giờ làm ta bớt lo, những tưởng mấy năm qua tính tình của muội đã tốt hơn rồi, vẫn lại cứ tùy hứng như lúc nhỏ, muội cứ không quan tâm gì mà nằm ở đây, bảo ta và Tẫn Ngôn phải làm sao? Ta biết thân thể ta, vẫn có thể giúp đệ ấy vài năm, đệ ấy còn trẻ như vậy, muội thật sự định trơ mắt nhìn đệ ấy gánh lấy đống hỗn loạn do muội và vua Gia Ninh để lại sao?"

"Đừng tưởng ông ấy chết rồi, muội ngã xuống, Đại Tĩnh sẽ thái bình, loại người như vua Gia Ninh, làm sao có thể nhìn Đại Tĩnh rơi vào tay Đế gia, nếu muội không khỏe lại, Đại Tĩnh sẽ hỗn loạn."

Người nằm trên giường không có động tĩnh gì, Lạc Minh Tây dừng lại, tầm mắt rơi vào ngọc bội quanh thắt lưng, trong mắt thoáng qua hồi ức và cảm khái.

Vào ngày Đế Tử Nguyên ra đời, Tĩnh An Hầu ném vào tay hắn ngọc bội này, cười to nói.

"Minh Tây, Tử Nguyên sau này chính là thê tử của con, con phải chăm sóc cho nó thật tốt."

Chớp mắt đã hai mươi hai năm trôi qua, hắn đã ở cạnh Đế Tử Nguyên hai mươi hai năm, nhưng hắn chưa từng nói chuyện này với nàng.

Hắn cẩn thận sờ ngọc bội, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, đột nhiên lên tiếng.

"Tử Nguyên, ta biết muội mệt rồi, đợi muội tỉnh lại, chúng ta ổn định triều đình, ở đây giao cho Tẫn Ngôn đi, ta đưa muội về Tấn Nam. Ta sẽ nhờ mẫu thân mỗi ngày làm cho muội Chiết Vân cao mà muội thích ăn nhất, xây lại thư phòng mà Đế thúc thúc thích nhất, trồng lại hoa viên mà bá mẫu thích nhất, Ngân Huy thích ồn ào, chúng ta đón muội ấy đến ở cùng muội." Lạc Minh Tây đưa tay nhẹ nắm lấy tay Đế Tử Nguyên, hốc mắt ửng đỏ, như thể đã đợi một đời, trầm giọng nói.

"Tử Nguyên, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, ta đưa muội về nhà."

Điện Hoa Ninh nhất thời an tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một bóng người lặng lẽ đứng sau bức bình phong ở nội điện.

Phía sau hắn, Cát Lợi cẩn trọng cúi đầu, nét mặt phức tạp, đầy hoảng hốt vướng mắc, đến thở cũng không dám.

Cho đến khi Lạc Minh Tây rời đi, Cát Lợi đã giúp Hàn Diệp lặng lẽ bước vào mật đạo sau thư các ở nội điện.

Điện Hoa Ninh vốn là nơi ở lúc nhỏ của Hàn Diệp, chỉ có hắn và vua Gia Ninh mới biết mật đạo sau thư các ở nội điện. Sau khi vua Gia Ninh băng hà, Hàn Diệp chuẩn bị lặng lẽ xuất cung rời kinh, lại không ngờ Đế Tử Nguyên đêm đó ngất đi trong điện Hoa Ninh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trong trắc điện có Thái y chẩn trị sắc thuốc, bên giường có Lạc Minh Tây, Đế Tẫn Ngôn và Uyển Cầm thay phiên canh giữ, trong nửa tháng, hàng ngày Hàn Diệp thông qua các mật đạo vào điện Hoa Ninh, nhưng chỉ có thể dừng lại sau bức bình phong ở nội điện, yên lặng lắng nghe chẩn đoán của Thái y, quan tâm lo lắng của Đế Tẫn Ngôn và Lạc Minh Tây.

Trong thạch thất cuối mật đạo, Cát Lợi thắp một ngọn nến rồi đưa cho Hàn Diệp, chợt nhớ hiện tại ngài ấy không dùng được, nét mặt tối lại, lùi ra xa hơn.

"Thái y hôm nay nói thế nào?" giọng Hàn Diệp có chút lạnh lùng.

"Điện hạ, hôm nay nô tài đã hỏi Thái y, như thế tử đã nói, hai năm trước thân thể Hầu quân bị tổn hại, nếu không tỉnh lại thì sẽ suy kiệt." kể từ khi Hàn Diệp trở lại, Cát Lợi đã đổi lại xưng hô ban đầu với Đế Tử Nguyên, nếu không một tiếng 'Điện hạ', cũng không biết đang gọi ai.

Cát Lợi thở dài "Điện hạ, người gặp Hầu quân đi." thấy tay Hàn Diệp đang bấu chặt trên bàn đá, giọng của hắn trở nên khô khốc "Điện hạ, Hầu quân đã đợi người ba năm rồi, những năm qua Hầu quân vẫn luôn không từ bỏ việc tìm người, người không biết, sau khi người nhảy khỏi núi Vân Cảnh, Hầu quân người ......" một đêm bạc đầu ......

"Cát Lợi, nàng biến thành dáng vẻ này, chẳng phải Hàn gia ta hại nàng sao?" Hàn Diệp nhẹ giọng trách cứ, cắt ngang bốn chữ cuối cùng Cát Lợi muốn nói.

Cát Lợi thu giọng, biết mình đã vượt giới hạn, dè dặt đứng một bên, không dám nói thêm nữa. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng thở dài của Hàn Diệp.

"Tìm cách để Thái y tránh đi, dẫn Lạc Minh Tây và Đế Tẫn Ngôn rời cung. Ngày mai ta đi gặp nàng."

Cát Lợi đột ngột ngẩng đầu, vẻ lo lắng trong mắt tiêu tan rất nhiều, gật đầu lia lịa "Vâng, Điện hạ, nô tài sẽ đi an bài, cả buổi sáng mai sẽ dọn trống điện Hoa Ninh cho người."

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa thạch thất, còn vấp ngã.

Hàn Diệp an tĩnh ngồi đó, tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong thạch thất.

"Huống chi, hiện giờ bên cạnh nàng, có người càng thích hợp hơn ta."

Người đó không có oán hận, không có nghi kị, không có thù sâu nợ máu, không có mười năm cầu mà không được.

Lạc Minh Tây so với hắn, càng thích hợp ở cạnh nàng.

Sáng sớm hôm sau, Thi Tranh Ngôn đến bái phỏng phủ Tĩnh An Hầu, đồng thời mời Đế thế tử cùng đến Lạc phủ thương nghị chuyện điều binh trấn thủ ở Tây Bắc. Các Thái y canh chừng ở trắc điện trong điện Hoa Ninh đều mệt mỏi chỉ còn nửa cái mạng, đại tổng quản sáng sớm đã có lòng tốt bảo bọn họ về phủ nghỉ ngơi một ngày. Uyển Cầm canh giữ trong điện Hoa Ninh không rời nửa bước, sau khi nhận được mật thư từ núi Phù Lăng, cũng vội vàng chạy đến núi Phù Lăng.

Điện Hoa Ninh được canh phòng cẩn mật trong nửa tháng nhất thời trống rỗng, ngoại trừ Đế Tử Nguyên vẫn đang ngủ say.

"Điện hạ, Hầu quân đang ở trên giường." cửa điện Hoa Ninh đóng chặt, Cát Lợi dẫn Hàn Diệp bước ra từ nội điện, khom người hành lễ rồi lặng lẽ ra ngoài.

Trong điện Hoa Ninh rộng lớn, chỉ còn lại Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, ngăn cách bởi một tòa cung điện.

Một lúc sau, Hàn Diệp đi về phía giường. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong cung điện này, dù nhắm mắt lại hắn cũng biết Tử Nguyên ở đâu.

Tiếng bước chân vang lên trong điện, từng bước như chạm vào tận đáy lòng. Cách xa ngàn dặm, đằng đẵng ba năm, cho tới bây giờ, chỉ còn lại mấy bước ngắn ngủi.

Bước chân đột ngột dừng lại, Hàn Diệp dừng bên giường. Hắn rũ mắt, nhìn về phía Đế Tử Nguyên, trong mắt chỉ một màu đen tối.

Ánh mắt Hàn Diệp không hề báo trước mà hiện lên bi ai tột độ, trống trải buồn bã đến hoang vắng.

Hắn cúi người nửa quỳ bên giường, chạm vào tay Đế Tử Nguyên, vuốt ve từng ngón tay, lướt qua đốt ngón tay mảnh khảnh của nàng, rơi vào lòng bàn tay nàng, sau đó từng chút bao phủ bàn tay mềm mại của nàng.

Hắn nhìn về phía Đế Tử Nguyên, nhẹ giọng nói "Tử Nguyên, ta về rồi."

Trong phòng dường như có một trận gió rít gào, Hàn Diệp cong khóe môi, ánh mắt trống rỗng nhìn Đế Tử Nguyên vô cùng dịu dàng "Nàng xem ......" giọng của hắn khàn khàn khô khốc "Dù ta về rồi, muốn thấy nàng có tốt không cũng không được."

Hắn nắm tay Đế Tử Nguyên rồi từ từ siết chặt, như thể muốn truyền niềm tin và ý chí trong lòng hắn sang cho nàng.

"Nhưng ngay cả một người sớm đã chết như ta cũng sống lại, vậy thì nàng có lý do gì mà không tiếp tục sống tốt. Nàng cứ nằm như vậy, ta làm sao có thể an tâm rời đi."

"Ta nghe Cát Lợi nói, Trường Tư ở Đông cung đã nở rồi, ta ở kinh thành đợi chúng mười năm, nhưng lại chưa từng nở hoa, hiện giờ ta không thấy được nữa, nàng thay ta ngắm đi."

"Phụ hoàng đã không còn nữa, Tử Nguyên, chấp niệm của muội có phải nên buông bỏ rồi không ......" Hàn Diệp nhắm mắt lại, khóe môi chạm vào trán Đế Tử Nguyên, một tiếng thở dài rơi vào bên tai Đế Tử Nguyên "Chỉ tiếc là, giữa chúng ta đến cuối cùng vẫn quá muộn."

Bóng người trên giường ấm áp chồng lên nhau, rèm che lượn lờ che giấu cảnh tượng ấm áp bên trong.

Hàn Diệp không phát hiện hàng lông mày của người đang ngủ say bất giác nhăn lại, tay trái dưới chăn khẽ run lên.

Vào buổi trưa, Cát Lợi bước vào điện Hoa Ninh, Hàn Diệp xuất thần đứng trước cửa sổ.

"Điện hạ, Hầu quân người ......"

"Nàng không tỉnh lại."

Nét mặt Cát Lợi u ám "Vậy Điện hạ ngày mai có lại đến không?"

Hàn Diệp lắc đầu "Không cần, đưa ta về Thi phủ. Sau quốc tang của phụ hoàng, ta sẽ rời kinh." Hàn Diệp xoay người, nhìn về hướng Cát Lợi "Cũng giống như ba năm trước, ngươi ở bên cạnh nàng, thay ta chăm sóc tốt cho nàng, đến khi ......" Hàn Diệp dừng lại "Nàng về Tấn Nam."

"Điện hạ?" Cát Lợi còn muốn nói thêm, Hàn Diệp đã xoay người đi về phía nội điện.

Khi Đế Tẫn Ngôn rời Lạc phủ, cũng là lúc ánh đèn đã lên, một ngày không gặp Đế Tử Nguyên, hắn vẫn có chút lo lắng, từ biệt Thi Tranh Ngôn xong sẽ vào cung. Lúc từ biệt, Thi Tranh Ngôn muốn nói nhưng không nói được, cuối cùng cũng không nói nhiều mà vẫy tay để hắn đi.

Trong lòng Đế Tẫn Ngôn thấy lạ, không nghĩ nhiều, mang theo rối rắm về cung. Hôm nay thị vệ ở điện Hoa Ninh ít hơn thường ngày, Thái y ở trắc điện cũng không thấy ai, sau khi hỏi cung nga mới biết, Cát Lợi bảo Thái y về phủ nghỉ ngơi.

Đế Tẫn Ngôn ngáp một cái, đẩy cửa điện Hoa Ninh, một chân đã đóng băng trong không trung trước khi kịp bước vào.

Dưới ánh trăng, trước cửa sổ.

Tại nơi Hàn Diệp đứng sáng nay, Đế Tử Nguyên đứng lặng lẽ trong y phục màu trắng, trên người khoác áo choàng đen, mái tóc dài xõa tung trên vai, ánh trăng dịu dàng in lên khuôn mặt ôn hòa hiếm có của nàng.

Phía sau nàng là Trường Thanh đã rời kinh hai năm, tìm kiếm Hàn Diệp ở Tây Bắc.

Sắc mặt Đế Tẫn Ngôn kích động, hai mắt đỏ bừng, trước khi hắn kịp lên tiếng, Đế Tử Nguyên đã quay đầu, mỉm cười với hắn, trong nụ cười mang theo sự thê lương không thể nói hết.

"Tẫn Ngôn, đệ nói xem, sau ngần ấy năm, chấp niệm của ta có phải nên buông bỏ rồi không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện