Đế Hồn Lạc
Quyển 1 - Chương 8
Dẫu rằng Diêu Quang có pháp lực cao, nhưng bất quá chỉ là một thiếu niên không hiểu tình sự, giống như Tống Đế Vương nhìn quen thiên ác dục niệm thế gian, chỉ trong chốc lát, đã khiến thiếu niên tinh quân thở dốc nan bình, khố hạ lại nhất trụ kình thiên.
Nhưng Tống Đế Vương cũng không dễ dàng cho hắn tiết ra tinh nguyên, nhiều lần sắp tới lại buông tay, vuốt ve những bộ vị mẫn cảm khác, bỏ mặc phân thân đã sưng đau khó nhịn, trải qua mấy lần, Diêu Quang từ cao trào tình triều lại chìm hẳn xuống, gần muốn hỏng mất.
Thiếu niên nằm trên giường đệm đã hỗn loạn, tứ chi căng thẳng, căn phòng đã bị phong kín, trong không khí tràn ngập hơi thở dâm uế, những tiếng rên rỉ không cam lòng ngẫu nhiên bật ra khỏi môi thiếu niên, càng khiến người thần hồn rung chuyển. Nhưng tên thư sinh vẫn y phục chỉnh tề ở trên người hắn vẫn bình tĩnh đến gần như tàn khốc, nếu không có khố hạ nhô lên dưới y bào nói lên nội tâm kích động của y, thật sự là nhìn không ra nam tử này có thật sự động tình hay không.
Ánh mắt thiếu niên dần dần trở nên đục ngầu tán loạn, không còn cái loại kiêu căng quật cường như lúc trước, Tống Đế Vương tựa hồ cảm thấy thời điểm đã tới rồi, động tác trên tay bỗng nhiên nhanh hơn, kích thích phân thân đã cực kỳ mẫn cảm. Thiếu niên lại một lần nữa bị kéo lên đỉnh tình dục, lúc này tựa hồ càng thêm kịch liệt, hai chân cong lại đạp trên giường lại càng thêm căng thẳng, hai tay vô lực siết lấy đệm chăn.
“Ách...... A a...... A......” Tiếng rên rỉ rốt cuộc không khóa được nữa, tràn ra khóe môi, bỗng nhiên Tống Đế Vương lấy đầu ngón tay mạnh mẽ cạ qua linh khẩu, kích thích bất ngờ làm cho Diêu Quang rốt cục tinh quan thất thủ, song cầu căng thẳng, thắt lưng cong lên, nhất thời phun ra một cỗ sơ tinh trắng đục. Đợi cao triều chậm rãi lui xuống, Diêu Quang giống như con rối gỗ bị đứt dây, mềm nhũn nằm trên giường, lồng ngực cao thấp phập phồng, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tống Đế Vương nhân cơ hội nâng hai chân hắn lên, lộ ra hai phiến đào đồn, giữa song đồn, lối và như gắt gao khép kín như ẩn như hiện, Tống Đế Vương đem bàn tay thấm ướt trọc tinh vẽ loạn ở giữa khe hở, tinh tế dùng ngón tay lần lượt ấn nhu, nhân tiện bôi trơn, tham nhập một ngón tay vào.
Bộ vị kia vốn không thể tiếp nhận dị vật, nhưng thiếu niên vừa mới phát tiết không còn mẫn tuệ như lúc trước, nên chưa phát hiện khó chịu nho nhỏ này kế tiếp đại biểu cho cái gì. Tống Đế Vương cực kì kiên nhẫn khai thác, dũng đạo phi thường chật hẹp, cho dù đã cho hai ngón tay vào, nhưng sau khi rút ra vẫn phi thường chặt chẽ như chưa từng được mở ra.
Tống Đế Vương thấy được thời cơ chín muồi, liền xốc lên vạt áo, kéo mở khố đầu, phân thân sơm đã không chờ đợi được bật ra, phần đỉnh được thấm ướt đến gần lối vào dũng đạo, Tống Đế Vương đỡ lấy hai chân Diêu Quang làm hắn thoáng nâng eo lên, nhắm ngay huyệt khẩu kia, đẩy vào trong cơ thể Diêu Quang.
Độ thô to kia ngón tay tuyệt đối không thể so sánh được, Diêu Quang chỉ cảm thấy giống bị một cây sắt nóng đâm vào trong cơ thể, thống khổ không chịu nổi, đủ loại tra tấn đã làm cho vị Phá Quân tinh quân tâm cao khí ngạo tiếp tục khó chịu được, hắn cơ hồ là rên rĩ nức nở, những giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt sao xinh đẹp rơi xuống: “Từ bỏ...... Cầu ngươi...... Không cần...... Đau quá...... Tống Đế Vương...... Không cần......”
Nam tử đặt trên người hắn đột nhiên cứng lại, cúi đầu xuống.
Trong trí nhớ, thiếu niên ngang ngược tùy hứng kiêu căng, hiện giờ bị hắn tra tấn đến yếu ớt bất lực, trong đôi mắt vô thần rốt cuộc không còn phản chiếu bóng dáng y, thân hình bị lăng ngược lại loang lỗ yêu ngân, giống như bức tranh lãnh mai ngạo sương đồ rối loạn...... Đây là, bởi vì dục vọng độc chiếm của phàm nhân nên tiên tử bị hung hăng kéo xuống vũ y......
Tống Đế Vương trầm mặc hồi lâu, dằn xuống xúc động muốn rong ruổi bên trong cơ thể thiếu niên, bên tai là tiếng nức nở thật nhỏ như mèo con.
Rốt cục, y nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Đến khi mở mắt ra, tình dục mãnh liệt trong mắt gian nan rút đi, y đỡ lấy thiếu niên, chậm rãi từ dưới thân hắn rút ra dục vọng của mình. Mặc dù chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, mông eo Diêu Quang vẫn không tự chủ được co rút vài cái, hai chân vẫn đang tinh tế run rẩy. Y cẩn thận xem xét qua, may mà vẫn chưa tạo thành thương tổn, chính là hơi chút sưng đỏ một ít.
Tống Đế Vương kéo chăn qua, đắp lên người Diêu Quang, chắn đi âm hàn trong phòng, cũng điểm lên trán hắn một chút, thi hạ Tĩnh Tâm Chú để hắn ngủ thật say.
Xuống giường sửa sang lại quần áo, rồi sau đó đi đến bên cạnh bàn phất tay áo qua, nước trà trên bàn vẫn không khô đi bị y quét tới, âm trận lập tức bị phá, âm khí cũng không còn quanh quẩn trong phòng.
Y trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt thiếu niên khi ngủ vẫn còn vương nước mắt, liền tìm một chiếc khăn sạch, thay hắn cẩn thận lau đi dòng lệ ướt. Nắm chặt khăn tay hơi ẩm ướt, sau một lúc lâu, nỉ non tự nói: “Ta quả nhiên...... Không quyết tuyệt như mình tưởng tượng...... Đối với ngươi, chung quy vẫn..... Được rồi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi, tụ hồn đăng ta sẽ thay ngươi đưa đến thế gian.”
Y buông khăn tay, xoay người đến một góc phòng.
Bức tranh chữ treo trên tường, liêu liêu vài nét bút, “Đăng hi hỏa lãnh vô vi kế, chích lưu thanh mục khán nhân gian.” Giấy trắng mực đen, xem ra chỉ là một bức tranh chữ bình thường đích. Lại thấy Tống Đế Vương bỗng nhiên đưa tay tìm tòi, chụp vào chữ “Đăng” trong đó, chỗ tay chạm vào, chữ viết vặn vẹo biến ảo, nhưng lại thoát ra khỏi bức tranh, trong tay hắn dần dần thành hình, biến thành một ngọn đèn dầu! Ai lại chữ “Đăng” trong bức tranh cư nhiên thật sự là một ngọn đèn? Biện pháp này cực kì cao minh, đương nhiên, cũng cực kì… nham hiểm.
Ngọn đèn kia xem ra cực giống như những ngọn đèn tronh nhà dân chúng tầm thường, đồng thau làm đài, thượng bàn hạ tọa, trung gian lấy trụ tương liên gắn kết, hình dạng và cấu tạo thật sự đơn giản, so với lưu ly đăng ở thiên cung phải đơn sơ mộc mạc hơn nhiều lắm.
Tống Đế Vương lấy ngọn đèn, ống tay áo trái vung lên, chỉ thấy không gian bị xé mở thành một vết nứt, bên trong khe nứt hỗn độn không rõ ràng, nhưng thấy quỷ ảnh lay động, âm khí bức người. Y lại quay đầu lại nhìn Diêu Quang thêm lần nữa mới nhấc chân đi vào bên trong khe nứt. Bước chân vừa vào trong hỗn độn, khe nứt sau lưng vặn vẹo khép lại, giống như đang cắn nuốt lối về.
Âm dương lộ, chính là con đường quỷ soa áp giải vong hồn từ dương gian chuyển nhập âm phủ phải đi qua.
Một thư sinh áo trắng, cầm một ngọn đèn dầu đi trên đường, xung quanh y âm phong từng trận, quỷ ảnh phiêu phiêu, ngay cả bóng dáng đều giống như ẩn dấu điều gì.
Chính là dọc theo đường đi không có vong hồn nào dám tới gần y.
Trong nháy mắt, Tống Đế Vương mở ra khe hở, hào quang lọt vào trong tầm mắt, thân đã ở trên Thiên Phong.
Thiên phong vốn là tuyệt phong chốn thế gian, hàng năm phủ tuyết, mây mù lượn lờ, chỉ thấy một gốc đào phía trên đỉnh núi chót vót, không sợ băng hàn mà hé ra cành non, màu xanh điểm xuyết trên cành, sinh cơ dạt dào. Lại thấy một thần nhân cao lớn đang đứng dưới tàng cây, thi triển pháp lực thu thập những điểm kim tinh bay tán loạn giữa không trung. Kim tinh này, chính là hồn phách bị thất lạc.
Ở bên cạnh hắn, có một nam tử cận y tuấn mỹ bất phàm tựa trích tiên lại có yêu khí đầy người, cùng với một thanh niên cúi đầu trầm mặc xem ra cực kỳ áy náy, cũng có một đầu thanh tông cự sư nằm bên cạnh cận y nam tử.
Tống Đế Vương dù chưa từng gặp các vị thần tiên này, nhưng y tâm tư thông mẫn, chỉ từ khí chất thái độ, đã nhiều ít đoán được thân phận những người nay. Thanh sư hai đuôi, chót đuôi có điện, chắc là thượng cổ Lôi Thú trong truyền thuyết, vị nam tử mang theo Lôi Sư nói vậy chính là Cự Môn tinh quân buông tha tiên thân rơi vào yêu đạo khiến tam giới chấn kinh. Về phần một vị thiếu niên khác, chắc là Võ Khúc tinh quân thường xuyên cùng Diêu Quang quấy rối thiên đình. Còn có một vị......
Tống Đế Vương đi đến cạnh vị thần nhân dưới tàng cây, chắp tay hành lễ: “Tiểu vương kiến quá Tham Lang tinh quân.”
Thần nhân kia lúc này vừa nhận lấy một viên kim tinh cuối cùng, xoay người lại, cũng hướng y thi lễ, nói: “Tình thế bất đắc dĩ, bản quân nếu có chỗ nào mạo phạm, thỉnh Tống Đế Vương thứ lỗi.”
Tống Đế Vương cẩn thận đánh giá, nhưng thấy người này thương bào ô tấn, cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt khắc nghiệt bất cẩu ngôn tiếu, hai mắt lại sáng ngời mang sát, trong lòng kinh ngạc, quả nhiên không hổ là một trong tam sát tinh – Tham Lang tinh quân, nhìn qua không giận tự uy, khí thế bức nhân, quả thật có tư cách ngạo thị tiên giới, cũng khó trách ngay cả Diêu Quang được nuông chiều kiêu ngạo cũng e ngại ba phần.
Địa phủ Diêm La trên mặt mang cười, đáng tiếc trên người âm khí rất nặng, trong mắt người khác xem ra ý cười này quả thật là trắng bệch âm trầm.
“Thứ lỗi không dám. Tham Lang tinh quân thần uy ngút trời, tiểu vương bất quá chỉ là một tiểu lại cực kì nhỏ bé, nếu có gì sai phái, dĩ nhiên cúc cung tận tụy!”
Đối phương hiển nhiên lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã hiểu dưới ý lễ phép chu đáo kia lại ngầm mang trào phúng.
Y đưa lên tụ hồn đăng cầm trên tay: “Tinh quân đã có cầu (yêu cầu, cũng có nghĩa là đòi hỏi, xin xỏ), tụ hồn đăng liền cho tinh quân mượn dùng một chút, bất quá này đăng này không thể dùng lửa thế gian, mà phải dùng hồn hỏa tác dẫn.”
Tham Lang tinh quân gật đầu: “Điều này bản quân biết được.” Chỉ thấy hắn dùng tay trái đặt trên trán, dẫn ra một tia hồn hỏa màu xanh lam, châm bấc đèn. Ánh lửa toát ra, bốn phía tràn nhiều điểm tinh hoa, như huyễn như thực.
Tống Đế Vương thấy thế, cũng không khỏi thầm giật mình. Nghĩ vị Tham Lang tinh quân thật cũng cũng không keo kiệt thân mình, vì trợ giúp tinh quân đồng tông, thế nhưng lại không tiếc tiêu hao tiên nguyên, hao tổn thiên thọ.
Tụ hồn đăng mượn hồn dấy lên ngọn lam u minh hỏa, Tham Lang tinh quân đem kim tinh vừa mới thu tụ vẩy vào trong đèn. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy kim điểm nhấp nháy, tinh mang lòe lòe, giao tương phi vũ, giống như đom đóm đêm hè, chậm rãi, nhiều điểm kim tinh tụ trên ánh lửa, một trận hoa quang chói mắt chợt hiện lên, đâm vào mắt mọi người.
Tống Đế Vương nói: “Đại công cáo thành.” Lập tức đưa tay vào đèn, lấy ra một vật. Tay áo nhìn như vô tình quét qua đóa hồn hỏa vẫn còn đang cháy, nhất thời đem tinh hỏa mạnh mẽ dập tắt.
Tham Lang tinh quân nhướng mày, thần nguyên cùng khiên, hồn hỏa hao tổn, cũng làm cho hắn mới vừa luyện xong hồn phách như bị đánh vào thật sâu, đau đầu muốn nứt ra.
Không đợi đối phương phát tác, Tống Đế Vương cầm thứ được tụ hồn đăng luyện thành đưa cho Tham Lang tinh quân.
Tham Lang tiếp nhận, nguyên lai là một cái kim đản (trứng hoàng kim).
Tống Đế Vương rất hiểu đạo lý thấy tốt mới làm, ha hả cười: “Việc này đã xong, tiểu vương cáo lui.” Đang muốn xoay người, thân thể ngừng lại một chút, lập tức quay đầu lại, nói, “Nhân tiện nhắc tới, Diêu Quang đang làm khách trong điện tiểu vương, về sau hô quát sai sử, không cần tìm Diêu Quang. Như vậy cáo từ!”
Nói xong, không hề để ý tới chúng tiên quân trên Thiên Phong có biểu tình gì, liền thi triển pháp thuật ẩn đi thân hình, theo âm dương lộ quay về địa phủ.
Nhưng Tống Đế Vương cũng không dễ dàng cho hắn tiết ra tinh nguyên, nhiều lần sắp tới lại buông tay, vuốt ve những bộ vị mẫn cảm khác, bỏ mặc phân thân đã sưng đau khó nhịn, trải qua mấy lần, Diêu Quang từ cao trào tình triều lại chìm hẳn xuống, gần muốn hỏng mất.
Thiếu niên nằm trên giường đệm đã hỗn loạn, tứ chi căng thẳng, căn phòng đã bị phong kín, trong không khí tràn ngập hơi thở dâm uế, những tiếng rên rỉ không cam lòng ngẫu nhiên bật ra khỏi môi thiếu niên, càng khiến người thần hồn rung chuyển. Nhưng tên thư sinh vẫn y phục chỉnh tề ở trên người hắn vẫn bình tĩnh đến gần như tàn khốc, nếu không có khố hạ nhô lên dưới y bào nói lên nội tâm kích động của y, thật sự là nhìn không ra nam tử này có thật sự động tình hay không.
Ánh mắt thiếu niên dần dần trở nên đục ngầu tán loạn, không còn cái loại kiêu căng quật cường như lúc trước, Tống Đế Vương tựa hồ cảm thấy thời điểm đã tới rồi, động tác trên tay bỗng nhiên nhanh hơn, kích thích phân thân đã cực kỳ mẫn cảm. Thiếu niên lại một lần nữa bị kéo lên đỉnh tình dục, lúc này tựa hồ càng thêm kịch liệt, hai chân cong lại đạp trên giường lại càng thêm căng thẳng, hai tay vô lực siết lấy đệm chăn.
“Ách...... A a...... A......” Tiếng rên rỉ rốt cuộc không khóa được nữa, tràn ra khóe môi, bỗng nhiên Tống Đế Vương lấy đầu ngón tay mạnh mẽ cạ qua linh khẩu, kích thích bất ngờ làm cho Diêu Quang rốt cục tinh quan thất thủ, song cầu căng thẳng, thắt lưng cong lên, nhất thời phun ra một cỗ sơ tinh trắng đục. Đợi cao triều chậm rãi lui xuống, Diêu Quang giống như con rối gỗ bị đứt dây, mềm nhũn nằm trên giường, lồng ngực cao thấp phập phồng, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tống Đế Vương nhân cơ hội nâng hai chân hắn lên, lộ ra hai phiến đào đồn, giữa song đồn, lối và như gắt gao khép kín như ẩn như hiện, Tống Đế Vương đem bàn tay thấm ướt trọc tinh vẽ loạn ở giữa khe hở, tinh tế dùng ngón tay lần lượt ấn nhu, nhân tiện bôi trơn, tham nhập một ngón tay vào.
Bộ vị kia vốn không thể tiếp nhận dị vật, nhưng thiếu niên vừa mới phát tiết không còn mẫn tuệ như lúc trước, nên chưa phát hiện khó chịu nho nhỏ này kế tiếp đại biểu cho cái gì. Tống Đế Vương cực kì kiên nhẫn khai thác, dũng đạo phi thường chật hẹp, cho dù đã cho hai ngón tay vào, nhưng sau khi rút ra vẫn phi thường chặt chẽ như chưa từng được mở ra.
Tống Đế Vương thấy được thời cơ chín muồi, liền xốc lên vạt áo, kéo mở khố đầu, phân thân sơm đã không chờ đợi được bật ra, phần đỉnh được thấm ướt đến gần lối vào dũng đạo, Tống Đế Vương đỡ lấy hai chân Diêu Quang làm hắn thoáng nâng eo lên, nhắm ngay huyệt khẩu kia, đẩy vào trong cơ thể Diêu Quang.
Độ thô to kia ngón tay tuyệt đối không thể so sánh được, Diêu Quang chỉ cảm thấy giống bị một cây sắt nóng đâm vào trong cơ thể, thống khổ không chịu nổi, đủ loại tra tấn đã làm cho vị Phá Quân tinh quân tâm cao khí ngạo tiếp tục khó chịu được, hắn cơ hồ là rên rĩ nức nở, những giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt sao xinh đẹp rơi xuống: “Từ bỏ...... Cầu ngươi...... Không cần...... Đau quá...... Tống Đế Vương...... Không cần......”
Nam tử đặt trên người hắn đột nhiên cứng lại, cúi đầu xuống.
Trong trí nhớ, thiếu niên ngang ngược tùy hứng kiêu căng, hiện giờ bị hắn tra tấn đến yếu ớt bất lực, trong đôi mắt vô thần rốt cuộc không còn phản chiếu bóng dáng y, thân hình bị lăng ngược lại loang lỗ yêu ngân, giống như bức tranh lãnh mai ngạo sương đồ rối loạn...... Đây là, bởi vì dục vọng độc chiếm của phàm nhân nên tiên tử bị hung hăng kéo xuống vũ y......
Tống Đế Vương trầm mặc hồi lâu, dằn xuống xúc động muốn rong ruổi bên trong cơ thể thiếu niên, bên tai là tiếng nức nở thật nhỏ như mèo con.
Rốt cục, y nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Đến khi mở mắt ra, tình dục mãnh liệt trong mắt gian nan rút đi, y đỡ lấy thiếu niên, chậm rãi từ dưới thân hắn rút ra dục vọng của mình. Mặc dù chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, mông eo Diêu Quang vẫn không tự chủ được co rút vài cái, hai chân vẫn đang tinh tế run rẩy. Y cẩn thận xem xét qua, may mà vẫn chưa tạo thành thương tổn, chính là hơi chút sưng đỏ một ít.
Tống Đế Vương kéo chăn qua, đắp lên người Diêu Quang, chắn đi âm hàn trong phòng, cũng điểm lên trán hắn một chút, thi hạ Tĩnh Tâm Chú để hắn ngủ thật say.
Xuống giường sửa sang lại quần áo, rồi sau đó đi đến bên cạnh bàn phất tay áo qua, nước trà trên bàn vẫn không khô đi bị y quét tới, âm trận lập tức bị phá, âm khí cũng không còn quanh quẩn trong phòng.
Y trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt thiếu niên khi ngủ vẫn còn vương nước mắt, liền tìm một chiếc khăn sạch, thay hắn cẩn thận lau đi dòng lệ ướt. Nắm chặt khăn tay hơi ẩm ướt, sau một lúc lâu, nỉ non tự nói: “Ta quả nhiên...... Không quyết tuyệt như mình tưởng tượng...... Đối với ngươi, chung quy vẫn..... Được rồi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi, tụ hồn đăng ta sẽ thay ngươi đưa đến thế gian.”
Y buông khăn tay, xoay người đến một góc phòng.
Bức tranh chữ treo trên tường, liêu liêu vài nét bút, “Đăng hi hỏa lãnh vô vi kế, chích lưu thanh mục khán nhân gian.” Giấy trắng mực đen, xem ra chỉ là một bức tranh chữ bình thường đích. Lại thấy Tống Đế Vương bỗng nhiên đưa tay tìm tòi, chụp vào chữ “Đăng” trong đó, chỗ tay chạm vào, chữ viết vặn vẹo biến ảo, nhưng lại thoát ra khỏi bức tranh, trong tay hắn dần dần thành hình, biến thành một ngọn đèn dầu! Ai lại chữ “Đăng” trong bức tranh cư nhiên thật sự là một ngọn đèn? Biện pháp này cực kì cao minh, đương nhiên, cũng cực kì… nham hiểm.
Ngọn đèn kia xem ra cực giống như những ngọn đèn tronh nhà dân chúng tầm thường, đồng thau làm đài, thượng bàn hạ tọa, trung gian lấy trụ tương liên gắn kết, hình dạng và cấu tạo thật sự đơn giản, so với lưu ly đăng ở thiên cung phải đơn sơ mộc mạc hơn nhiều lắm.
Tống Đế Vương lấy ngọn đèn, ống tay áo trái vung lên, chỉ thấy không gian bị xé mở thành một vết nứt, bên trong khe nứt hỗn độn không rõ ràng, nhưng thấy quỷ ảnh lay động, âm khí bức người. Y lại quay đầu lại nhìn Diêu Quang thêm lần nữa mới nhấc chân đi vào bên trong khe nứt. Bước chân vừa vào trong hỗn độn, khe nứt sau lưng vặn vẹo khép lại, giống như đang cắn nuốt lối về.
Âm dương lộ, chính là con đường quỷ soa áp giải vong hồn từ dương gian chuyển nhập âm phủ phải đi qua.
Một thư sinh áo trắng, cầm một ngọn đèn dầu đi trên đường, xung quanh y âm phong từng trận, quỷ ảnh phiêu phiêu, ngay cả bóng dáng đều giống như ẩn dấu điều gì.
Chính là dọc theo đường đi không có vong hồn nào dám tới gần y.
Trong nháy mắt, Tống Đế Vương mở ra khe hở, hào quang lọt vào trong tầm mắt, thân đã ở trên Thiên Phong.
Thiên phong vốn là tuyệt phong chốn thế gian, hàng năm phủ tuyết, mây mù lượn lờ, chỉ thấy một gốc đào phía trên đỉnh núi chót vót, không sợ băng hàn mà hé ra cành non, màu xanh điểm xuyết trên cành, sinh cơ dạt dào. Lại thấy một thần nhân cao lớn đang đứng dưới tàng cây, thi triển pháp lực thu thập những điểm kim tinh bay tán loạn giữa không trung. Kim tinh này, chính là hồn phách bị thất lạc.
Ở bên cạnh hắn, có một nam tử cận y tuấn mỹ bất phàm tựa trích tiên lại có yêu khí đầy người, cùng với một thanh niên cúi đầu trầm mặc xem ra cực kỳ áy náy, cũng có một đầu thanh tông cự sư nằm bên cạnh cận y nam tử.
Tống Đế Vương dù chưa từng gặp các vị thần tiên này, nhưng y tâm tư thông mẫn, chỉ từ khí chất thái độ, đã nhiều ít đoán được thân phận những người nay. Thanh sư hai đuôi, chót đuôi có điện, chắc là thượng cổ Lôi Thú trong truyền thuyết, vị nam tử mang theo Lôi Sư nói vậy chính là Cự Môn tinh quân buông tha tiên thân rơi vào yêu đạo khiến tam giới chấn kinh. Về phần một vị thiếu niên khác, chắc là Võ Khúc tinh quân thường xuyên cùng Diêu Quang quấy rối thiên đình. Còn có một vị......
Tống Đế Vương đi đến cạnh vị thần nhân dưới tàng cây, chắp tay hành lễ: “Tiểu vương kiến quá Tham Lang tinh quân.”
Thần nhân kia lúc này vừa nhận lấy một viên kim tinh cuối cùng, xoay người lại, cũng hướng y thi lễ, nói: “Tình thế bất đắc dĩ, bản quân nếu có chỗ nào mạo phạm, thỉnh Tống Đế Vương thứ lỗi.”
Tống Đế Vương cẩn thận đánh giá, nhưng thấy người này thương bào ô tấn, cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt khắc nghiệt bất cẩu ngôn tiếu, hai mắt lại sáng ngời mang sát, trong lòng kinh ngạc, quả nhiên không hổ là một trong tam sát tinh – Tham Lang tinh quân, nhìn qua không giận tự uy, khí thế bức nhân, quả thật có tư cách ngạo thị tiên giới, cũng khó trách ngay cả Diêu Quang được nuông chiều kiêu ngạo cũng e ngại ba phần.
Địa phủ Diêm La trên mặt mang cười, đáng tiếc trên người âm khí rất nặng, trong mắt người khác xem ra ý cười này quả thật là trắng bệch âm trầm.
“Thứ lỗi không dám. Tham Lang tinh quân thần uy ngút trời, tiểu vương bất quá chỉ là một tiểu lại cực kì nhỏ bé, nếu có gì sai phái, dĩ nhiên cúc cung tận tụy!”
Đối phương hiển nhiên lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã hiểu dưới ý lễ phép chu đáo kia lại ngầm mang trào phúng.
Y đưa lên tụ hồn đăng cầm trên tay: “Tinh quân đã có cầu (yêu cầu, cũng có nghĩa là đòi hỏi, xin xỏ), tụ hồn đăng liền cho tinh quân mượn dùng một chút, bất quá này đăng này không thể dùng lửa thế gian, mà phải dùng hồn hỏa tác dẫn.”
Tham Lang tinh quân gật đầu: “Điều này bản quân biết được.” Chỉ thấy hắn dùng tay trái đặt trên trán, dẫn ra một tia hồn hỏa màu xanh lam, châm bấc đèn. Ánh lửa toát ra, bốn phía tràn nhiều điểm tinh hoa, như huyễn như thực.
Tống Đế Vương thấy thế, cũng không khỏi thầm giật mình. Nghĩ vị Tham Lang tinh quân thật cũng cũng không keo kiệt thân mình, vì trợ giúp tinh quân đồng tông, thế nhưng lại không tiếc tiêu hao tiên nguyên, hao tổn thiên thọ.
Tụ hồn đăng mượn hồn dấy lên ngọn lam u minh hỏa, Tham Lang tinh quân đem kim tinh vừa mới thu tụ vẩy vào trong đèn. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy kim điểm nhấp nháy, tinh mang lòe lòe, giao tương phi vũ, giống như đom đóm đêm hè, chậm rãi, nhiều điểm kim tinh tụ trên ánh lửa, một trận hoa quang chói mắt chợt hiện lên, đâm vào mắt mọi người.
Tống Đế Vương nói: “Đại công cáo thành.” Lập tức đưa tay vào đèn, lấy ra một vật. Tay áo nhìn như vô tình quét qua đóa hồn hỏa vẫn còn đang cháy, nhất thời đem tinh hỏa mạnh mẽ dập tắt.
Tham Lang tinh quân nhướng mày, thần nguyên cùng khiên, hồn hỏa hao tổn, cũng làm cho hắn mới vừa luyện xong hồn phách như bị đánh vào thật sâu, đau đầu muốn nứt ra.
Không đợi đối phương phát tác, Tống Đế Vương cầm thứ được tụ hồn đăng luyện thành đưa cho Tham Lang tinh quân.
Tham Lang tiếp nhận, nguyên lai là một cái kim đản (trứng hoàng kim).
Tống Đế Vương rất hiểu đạo lý thấy tốt mới làm, ha hả cười: “Việc này đã xong, tiểu vương cáo lui.” Đang muốn xoay người, thân thể ngừng lại một chút, lập tức quay đầu lại, nói, “Nhân tiện nhắc tới, Diêu Quang đang làm khách trong điện tiểu vương, về sau hô quát sai sử, không cần tìm Diêu Quang. Như vậy cáo từ!”
Nói xong, không hề để ý tới chúng tiên quân trên Thiên Phong có biểu tình gì, liền thi triển pháp thuật ẩn đi thân hình, theo âm dương lộ quay về địa phủ.
Bình luận truyện