Đế Long Tu Thần

Chương 4: - Vây Xem Bị Vây Đánh



Ả ta tiếp được Đế Long trả lại bình ngọc, ngạc nhiên hỏi: "Em không cần?". 

" Ha ha ha ha". Một tràng tiếng cười của một lão già truyền đến, sau đó trước mặt hai người xuất hiện một lão già mặc áo bào đen lưng mang hồ lô.

Đế Long ngay lập tức cảm giác được một đoàn khí cơ nhắm thẳng vào trong cơ thể của mình lan tràn ra, lão già này dùng một lũ thần niệm tiến vào cơ thể cô, thám thính cô chi tiết. Đế Long đột nhiên cảm thấy một hơi thở khủng bố đánh úp tới, cô dường như làm theo bản năng nhảy ra xa tránh đi, nháy mắt đã lao ra vài chục mét.

"Rầm!" một tiếng, một bàn tay đánh đến chỗ Đế Long vừa đứng, trên mặt đất nổ ra một cái hố to. 

Cô gái đứng bên cạnh Đế Long ban đầu giờ phút này đã nhảy đến trên không, hiển nhiên là bị một chưởng vạ lây, mái tóc rối tung bay phấp phới khó nén được vẻ chật vật. 


Ả ta nổi giận nói: "Lão già thối, ông có ý gì hả?" Vừa nói chuyện, vừa lấy ra một thanh bảo kiếm lập tức hướng lão già kia đâm tới. 

Lão già giơ bàn tay lên, một chưởng đánh lui ả ta, hắn nhìn không chuyển mắt nhìn thẳng Đế Long, quay sang nói với ả ta: " Tuyết Nguyệt tiên tử, lão phu không muốn khó xử với cô, vừa rồi ngộ thương xin thứ lỗi." 

Tiêu Tuyết Nguyệt vừa rồi nhảy dựng lên, một chưởng đánh tan chưởng phong, lạnh giọng hỏi: "Ngộ thương?" 

Ả ta hừ nhẹ một tiếng, nói: " Ông nói như vậy là muốn xuống tay với bạn của tôi!". Cơ thể của ả ở không trung chợt lóe lên, sau đó chắn trước mặt Đế Long, bảo vệ Đế Long. 

Tiếng động của hai người làm mọi sự chú ý đổ dồn đến, tất cả mọi người nhìn sang. Trong đó có hơn mười bóng người đi về phía này, đến bảo vệ Tiêu Tuyết Nguyệt bên người và vây quanh lão già kia. 


Ở phương hướng khác, lại có mấy bóng người chạy đến, đứng bên cạnh lão già, người tới đồng thời hành lễ: "Kính chào Mạc trưởng lão." Một đám đệ tử trẻ tuổi triển khai đội hình giằng co với người của Tiêu Tuyết Nguyệt. 

Sau đó lại đến một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc áo xanh đứng bên người Mạc trưởng lão nhìn về phía Đế Long. 

Đế Long ở sau lưng Tiêu Tuyết Nguyệt nhìn về phía lão giả vừa đánh cô, cô cảm giác được lão già này rất lợi hại, cô thấy ông ta tu hành Nguyên Thần và chân thân  bộ dáng không khác gì nhau. Mà Tiêu Tuyết Nguyệt Nguyên Thần vẫn là một em bé nho nhỏ. Cô không hiểu loài người phân chia cảnh giới tu hành như thế nào, nhưng em bé và người trưởng thành khác nhau nhìn còn không hiểu thì thôi.. 

Bên phía Mạc trưởng lão chỉ có sáu người, nhưng trừ ông ta và ông chú trung niên cũng tu thành Nguyên Thần, lại nhìn  trang phục, trang sức của hai người giống nhau hẳn là cùng cấp bậc trưởng lão. Bên cạnh bốn người còn chưa có tu thành Nguyên Anh(đứa trẻ), giống Tiêu Tuyết Nguyệt người bên này hẳn là cùng cấp bậc tu vi. 


Một thanh niên bên người Tiêu Tuyết Nguyệt quát về phía Mạc trưởng lão: "Các người Trường Sinh Môn muốn đối nghịch với Nguyên Thiên Thánh Địa sao?". 

Mạc trưởng lão vẻ mặt dịu lại chậm nói: "Tiểu hữu lời ấy sai rồi, cô bé kia không phải đệ tử của Nguyên Thiên đúng không?". 

Tiêu Tuyết Nguyệt nói: "Đây là bạn tôi". 

Mạc trưởng lão cười to " Ha ha", hỏi: "Từ khi nào thì người của Nguyên Thiên làm bạn với yêu nghiệt?". 

Đế Long như đang nghe chương trình kể truyện cười mỗi ngày, cô mở to mắt xem xét Mạc trưởng lão hỏi: "Ông nói tôi là yêu nghiệt hả?". 

Mạc trưởng lão tiếp tục truy hỏi: "Tuyết Nguyệt tiên tử có biết cô bé phía sau lai lịch là gì? " 

Tiêu Tuyết Nguyệt quay đầu liếc mắt Đế Long một cái, lại đem ánh mắt dời sang Mạc trưởng lão trên người, hỏi: "Mạc trưởng lão cảm thấy cô ấy là cái gì lai lịch?" 
Đế Long đứng sau Tiêu Tuyết Nguyệt, nhìn thấy vây quanh người càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều đem thần thức tham trên người cô. Tu vi của cô bị phế, muốn ngăn cản ánh mắt của những người này cũng không có biện pháp, chỉ có thể gửi hy vọng chính mình phép thuật biến hóa lừa được những người này. 

Mạc trưởng lão nói: "Tuyết Nguyệt tiên tử đem cô ta giao cho lão, lão nhất định sẽ làm cô ta hiện nguyên hình". 

Đế Long ở phía sau Tiêu Tuyết Nguyệt kêu lên: "Ông nói đưa thì lập tức đưa à, còn gì là mặt mũi". 

Tiêu Tuyết Nguyệt không nói gì quay đầu liếc mắt nhìn Đế Long, lại xoay người nói với Mạc trưởng lão: "Mạc trưởng lão chưa nói rõ ràng đã muốn tôi giao người, đây là ép người". 

Bên cạnh bước ra một người khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu đội mũ lông vóc dáng cao lớn khí thế hiên ngang như một phương hoàng đế, hắn nói:" Cô ta thật sự không phải người phàm, tu vi người phàm giống cô ta đừng nói bay lên trời độn xuống đất, ngay cả điều khiển pháp bảo bay cũng khó khăn, cô ta lại thoải mái giẫm trên không như mặt đất bằng phẳng." Hắn nhìn thẳng Đế Long nói: " Huyễn Hóa Chi Thuật của cô biến hóa khôn lường, thậm chí ngay cả khí bên ngoài cơ thể cũng ẩn đi, phàm nhân sao có thể che giấu chính mình không một kẻ hở như thế được?" 
Đây là sơ hở lớn nhất của cô. 

Đế Long trong lòng hoảng sợ, thầm kêu:

"Xong đời! Làm cho người ta nghi ngờ mất rồi".

Lúc này đã hắn đã nhìn ra sơ hở, cô không thể tự loạn trận tuyến ngay lập tức chạy trốn. Người này chỉ nhìn ra cô không giống người thường, không nhìn ra cô là Đế Long, cô có thể nói dối qua mắt họ cũng không chừng. 

Mạc trưởng lão chắp tay về phía chàng trai kia nói: "Không nghĩ tới Tử Thiên Quân cũng đến nơi này". 

Tiêu Tuyết Nguyệt cũng thi lễ, nói:" Đệ tử Tiêu Tuyết Nguyệt Nguyên Thiên Thánh Địa kính chào Tử Thiên Quân". 

Tử Thiên Quân nói: "Bản vương đến để tìm Long". Hắn từng bước bước ra, nháy mắt đã xuất hiện bên người Đế Long. 

Đế Long xác định Tử Thiên Quân đã đoán được lai lịch của cô, cô vừa cảm giác được nguy hiểm định bỏ chạy đã bị một sức mạnh cực lớn phong tỏa lại đường đi. Cô đành phải dừng lại, mở to hai mắt giả vờ vô tội nhìn về phía Tử Thiên Quân, đôi mắt trong veo như nước giống như một đứa trẻ không sỏi việc đời. 
Tử Thiên Quân lộ ra nụ cười hiền hòa, hỏi: "Cô bé có thể nói cho chú biết cô bé từ đâu tới không?" 

Cuối cùng Đế Long hạ quyết tâm giả bộ hồ đồ, cô bĩu môi, tiếp tục trưng ra biểu cảm vô tội trông mong mà nhìn Tử Thiên Quân, cố gắng thể hiện: "Tôi thực sự vô hại". Cô lại lén lút dùng ánh mắt xem xét tình hình bốn phía, xem còn có ai lợi hại không. Cô vừa nhìn thì hết hồn hít một hơi dài, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có người, trong đó có thiệt nhiều người đều tu đến cảnh giới Nguyên Thần. Phía đông trên trời, trên chín tầng mây có một đội kỵ binh cưỡi yêu thú, những kỵ binh này mặc hoàn mỹ áo giáp, thú cưỡi tản ra khí thế khiếp người. Còn có một chiếc xe ngựa được kéo bởi chín con chim to, xinh đẹp bay ở trên trời. Trong xe ngựa một cô gái có nhan sắc diễm lệ đang ngồi, cô ta dùng ánh mắt khoá chặt cô, tựa hồ cũng muốn nhìn thấu thân phận cô. Trong lòng Đế Long thấp thỏm lo sợ, toàn bộ người ở đây không nói, Tử Thiên Quân trước mặt cũng đã khó chơi, đội kỵ binh cưỡi yêu thú cho cô cảm giác không yên lòng, mà cô gái bí ẩn ngồi trên xe ngựa cũng làm cô cảm thấy nguy hiểm. 
Tử Thiên Quân thấy Đế Long cố gắng diễn bộ dáng vô tội nhưng lại lén la lén lút quét nhìn về bốn phía định bụng chạy trốn, loại hành vi không đánh đã khai làm cho hắn không khỏi buồn cười. Hắn mỉm cười nói: "Cô nương chớ sợ, trả lời thành thật, sẽ không ai hại cô, làm cô bị thương." 

Đế Long dẩu môi thật cao, cô mới không tin những gì hắn nói. Cô muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng hình như rất khó. Cô lại quét mắt nhìn Tiêu Tuyết Nguyệt, muốn Tiêu Tuyết Nguyệt giữ chân Tử Thiên Quân thì thấy vẻ mặt ả ta ngoài ý muốn rồi thân thiện nhìn cô. Đế Long cũng biết Tiêu Tuyết Nguyệt tràn đầy tò mò đối với cô, sẽ không thả cô rời đi, lập tức buông tha ý định tìm đường ra trên người Tiêu Tuyết Nguyệt, quay đầu nói với Tử Thiên Quân: "Tôi không muốn nói". 
Tủ Thiên Quân "Ha ha" cười, lại hỏi: "Xin hỏi cô nương, trên đời có Long hay không?". 

Đế Long trong lòng ngạc nhiên rồi lại căng thẳng, đây rõ ràng là muốn lật bài ngửa để xuống tay! Cô sợ tới mức không nhẹ, nếu không phải Tử Thiên Quân chặn mất đường đi cô đã co giò bỏ chạy. Bỗng nhiên, cô cảm giác được bên cạnh khác thường, sau đó thì thấy một cô gái xuất hiện bên cạnh. 

Bà ta cầm trên tay một đoạn cành liễu sáng bóng toả ra mênh mông linh khí, mặc trường bào hoa lệ, quanh người ánh sáng lượn lờ, như tiên tử hạ phàm, lại như một phương nữ đế hạ phàm. 

Tiêu Tuyết Nguyệt mừng rỡ, chạy nhanh hành lễ, kêu một tiếng: "Sư phụ".

Các đệ tử Nguyên Thiên Thánh Địa cũng hành lễ: "Kính chào Thánh Chủ!". 

Tử Thiên Quân cười nói: "Không nghĩ tới Nguyên Thiên Thánh Chủ cũng đến đây!". 
Trường Sinh Môn Mạc trưởng lão vẻ mặt đen kịt! Các nhân vật lớn của thế lực đứng đầu đều đến đây nhiều như vậy, chỉ sợ Chân Long không có phần của Trường Sinh Môn. 

Thánh Chủ quay sang Tử Thiên Quân gật đầu nói: "Nghe nói Chân Long hiện hình, các vị thánh tông đều đến, tôi sao có thể không đến?" 

Đế Long nghe vậy lòng cũng lạnh thấu! Nhiều nhân vật lợi hại như vậy, bây giờ cô còn bị chặn đường, làm sao trốn được nha! 

Đế Long da đầu muốn nổ tung, bây giờ giả bộ lù mù nói dối cho qua đã không được! Tròng mắt cô vòng vo đảo loạn, cái khó ló cái khôn bỗng nhiên nhớ tới một người, cô muốn dùng người nọ đi giữ chân những người này. Hai tay cô nhấc lên thi pháp ở không trung hóa ra bóng dáng một cô gái. Cô nói: "Đây là sư phụ của tôi". Cô gái này mặc quần áo màu xanh, đi chân trần, nàng đứng đó như núi Thái Sơn, lại làm cho người ta áp lực như đang đứng trước một cái vực sâu không đáy, sâu không lường được.
Mọi người nhìn thấy hình dáng cô gái, đều hít một hơi dài. Nếu nàng ta là sư phụ của cô bé này, ai dám động? 

Thánh Chủ hỏi: "Thật sao?" Tất nhiên là không tin!. 

Đế Long kêu lên: "Tôi còn phải lừa bà chắc?". 

Tử Thiên Quân mỉm cười, nói: "Nếu nàng là sư phụ cô, tu vi của cô sao lại có thể yếu như vậy được?". Nói xong vẻ mặt đột nhiên thay đổi lập tức nâng tay chộp tới Đế Long. 

Đế Long bị Tử Thiên Quân khí cơ khoá lại cả người, muốn chạy trốn cũng không được, tình thế cấp bách chỉ có thể toàn lực chống cự. Hai tay cô nắm lại tập hợp sức mạnh trong người một quyền đánh ra, rồng ngâm rống ra tiếng gầm gừ, trời rung đất chuyển rung lắc dữ dội. Đế Long vừa ra tay, khí thế cả người lập tức thay đổi.

Thánh Chủ trước hết bảo vệ đệ tử của mình, tay áo cuốn lên đưa bọn họ ra ngoài xa hơn năm nghìn mét. Khi Đế Long đánh về phía Tử Thiên Quân, đồng thời bà ta cũng ra tay đánh về phía Đế Long. 
Trên cao, cô gái ngồi trên xe ngựa cũng đuổi qua đây, nâng lòng bàn tay tát tới Đế Long. 

Ở ngoài xa hơn nghìn mét, Tiêu Tuyết Nguyệt nghe thấy âm thanh rồng ngâm nét mặt cũng thay đổi! Ả ta kêu lên: "Là Chân Long! Đây là con rồng mất tích hơn một tháng qua, tìm đã lâu không thấy bóng dáng! Người của Trường Sinh Môn liên hợp mọi người gϊếŧ Giao, một mũi tên trúng hai đích không ngờ tới thành công, vậy mà thật sự dẫn ra Chân Long!" 

Đế Long nhìn nhiều người lợi hại như vậy ra tay, khí thế mạnh mẽ ép tới, cô lâm vào đường cùng, giận dữ kêu:" Tôi chưa từng có trêu chọc qua các người, làm gì khinh người quá đáng vậy!" Lại một tiếng rồng ngâm vang lên, không thể làm gì khác cô đành biến về hình rồng nâng vuốt lấy Long khí cứng chọi cứng đánh với những người kia. Đế Long cơ thể bị hủy nào có ngày xưa uy dũng, cho dù hóa thành hình rồng, vẫn bị người ta giam cầm!
Ba người kia đồng loạt ra tay, từ trên trời lao xuống, cô gái kia cầm sừng rồng! Tử Thiên Quân một bàn tay bắt được cái eo! Thánh Chủ một tay bắt được cái lưng! Cô bị mấy người bọn họ hóa ra bàn tay Pháp Tướng bắt lấy, bị bọn họ ra sức cưỡng chế, miễn cưỡng hóa thành một con rồng nhỏ dài chừng mười mấy mét. 

"Gàooo --" Đế Long vừa tức vừa vội, ngửa đầu thét dài không ngừng! Một ý nghĩ nổi lên trong đầu của cô: "Kết cục của giao long sẽ ứng trên người cô". 

Đế Long hoảng sợ giật nảy ra, cô tức giận rống một tiếng: "Không" Cô không muốn chết! Long khí mạnh mẽ từ trên người tràn ra, ánh vàng chói mắt từ trên người cô bắn ra trong nháy mắt sáng chói lói. Long uy hôi hổi, sức mạnh mãnh liệt tràn ra, chấn động đến nỗi Tử Thiên Quân, Thánh Chủ và cô gái kia buông lỏng ra bàn tay giữ chặt Đế Long từ trên trời. Đế Long nhân cơ hội đó, giãy đi ra ngoài, cái đuôi quét qua, hướng thẳng chân trời bay đi, cô ngẩng đầu lên hít một hơi sâu, tinh khí trời đất bay tới bị cô nhét vào trong miệng. 
Tử Thiên Quân, Thánh Chủ bọn họ sao có thể để Đế Long trốn thoát, tương phản còn có càng nhiều người ra tay đánh tới Đế Long.

"Grừuu--" Đế Long một tiếng rít gào, vừa hấp thu vào miệng tinh khí trời đất vừa nhắm những người đó phun ra một ngụm. 

Tinh khí nồng đậm hóa thành Long tức đánh về phía những người kia, nguy hiểm tới gần, rất nhiều người gấp rút trốn tránh. Nhưng là có một số người tu vi cao thâm hồn nhiên không sợ Long tức. Bọn họ đã sớm nhìn thấu Đế Long chỉ còn Nguyên Thần, đã mất hết tất cả sức mạnh vốn có, có tiếng không có miếng mà thôi.

"Ầm" một tiếng nổ, Tử Thiên Quân một bàn tay bắn bay Long tức Đế Long phun ra, hắn nâng tay trùm tới nhắm về phía Đế Long, ý muốn bắt cô nhét vào trong tay áo. 

Thánh Chủ sao có thể chịu được việc Đế Long rơi vào tay Tử Thiên Quân trên tay nàng cành liễu vẫy một cái về phía Tử Thiên Quân, hàng ngàn ảnh lục sắc sáng mờ như mũi tên nhọn nhắm Tử Thiên Quân bay tới, sau đó vươn bàn tay ngọc cũng chộp tới Đế Long. 
Tử Thiên Quân trong cơ thể đột nhiên lao ra một thanh bảo kiếm, một kiếm hóa thành trăm ngàn thanh kiếm toàn bộ kích động quét ra, đánh tan ánh sáng lục sắc Thánh Chủ vẫy ra sau đó ùn ùn khí thế chủ động đánh tới Nguyên Thiên. 

Nguyên Thiên Thánh Chủ vẫy vẫy cành liễu, trăm ngàn ánh sáng mờ dạng ra, cùng Tử Thiên Quân bảo kiếm quanh quẩn đánh nhau, tay còn lại thì không nhàn chút nào chộp tới Đế Long. 

Trên chín tầng mây cao, cô gái kia không ra tay đánh với mọi người mà một đường lao xuống, lấy tốc độ cực nhanh nhằm Đế Long muốn bắt cô trong lòng bàn tay trước tiên. 

Hơn mười bàn tay to lớn gần như cùng lúc đánh về Đế Long, nhưng trong nháy mắt đó, Đế Long đột nhiên hóa thành trăm ngàn con rồng phân công nhau uốn éo trốn đi bốn phương tám hướng. Mỗi một đầu rồng đều nhìn như thật, trên người tràn ra nồng đậm Long uy. Bọn họ đều lấy ra pháp nhãn hoặc pháp bảo có pháp nhãn để nhìn thực hư thạt giả, nhưng đập vào mắt vẫn là hàng trăm hàng nghìn con rồng. Bọn họ phân không ra thiệt giả, đều ra tay gϊếŧ những con rồng này. Đế Long phân thân ảo ảnh mặc dù nhìn rất giống Chân Long, nhưng rất yếu ớt, dường như chỉ trúng một kích thì tan. Sau khi Đế Long phân thân bị chém gϊếŧ, tràn ngập Long khí tràn ra hóa thành linh khí phân tán trong không trung. Một con lại một con rồng bị chém gϊếŧ, từng đoàn lại từng đoàn Long uy chầm chậm hóa thành linh khí tiêu tán giữa trời đất, trên trời dưới đất đều bị Long uy và linh khí dày đặc che kín. 
Đám người Tử Thiên Quân, Nguyên Thiên Thánh Chủ cũng không đuổi theo đi xa, mà là cẩn thận tầm kiếm xung quanh mỗi một tấc trời đất. Thời điểm Long vừa bỏ chạy họ đã tập trung khóa định mỗi một con rồng, trong đàn rồng không có Long chân thân. Khi con rồng này thi triển ảo thuật đã ẩn náu chân thân, nếu chân thân muốn chạy trốn đi chắc chắn linh khí sẽ dao động làm cho bọn họ cảm nhận được, nó nhất định còn ở gần đây chưa có trốn xa, thậm chí có thể ở bọn họ dưới mí mắt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện