Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 57: Nghi tâm



Bởi vì chuyện của quái nhân mà trì hoãn thời gian trở về, trong lúc Bạch Vô Thương cùng A Tuyết đi về phủ thì Trương Tứ Phong chính là hấp tấp muốn dẫn nhân mã ra ngoài tiếp về, trận thế kia quả thực là…. làm cho người ta không nói được lời nào.

“Sao bây giờ mới trở về ?” Thấy người trở về, Trương Tứ Phong lúc nào mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Tiến đến, cẩn thận nói, “Trước tắm rửa, ta cho người làm cho ngươi chút đồ ăn.”

Bạch Vô Thương lắc lắc đầu, nói : “Ta không đói bụng, đi nghỉ ngơi trước.” Dứt lời cũng liền lập tức ly khai, Trương Tứ Phong bị bỏ qua một bên quẳng cho thanh y nữ tử một ánh mắt rồi đuổi theo.

Nhận được ám hiệu của Trương Tứ Phong, Trúc Tử giữ chặt A Tuyết đang muốn đi cùng, cười nói : “Tiểu cô nương, đi theo làm gì ? Lại đây, tỷ có chuyện muốn hỏi muội.”

“Trúc Tử tỷ tỷ, muội… muội chỉ muốn nhìn xem Bạch gia có gì…. không cần, cũng không phải là đi quấy rầy chủ nhân cùng Bạch gia.” A Tuyết liên tục lắc đầu, bộ dáng còn đĩnh nghiêm trang kia khiến Trúc Tử cười rộ lên.

“A Tuyết, hôm nay đi ra ngoài có phải gặp chuyện gì chơi rất vui, đến bây giờ mới trở về, nói ra cho tỷ tỷ nghe một chút.” Trúc Tử cười hỏi A Tuyết. A Tuyết ngốc cô nương cũng liền ngốc hồ hồ nói : “Nào có chuyện gì tốt chứ, hôm nay Bạch gia cùng muội gặp phải một quái nhân. Quái nhân kia còn đối với Bạch gia triền lạn không tha…”

“Quái nhân ?” Trúc Tử nhãn tình sáng lên, cầm lấy tay A Tuyết truy vấn hỏi, “Đi, chúng ta đi vào phòng, muội phải nói cho tỷ tỷ biết là loại người nào.”

Bị phản ứng khá mạnh mẽ của Trúc Tử dọa đến, A Tuyết sửng sốt một lát mới gật đầu đáp : “A… Ừm….”



Kỳ quái, như thế nào trong đầu luôn nhớ đến quái nhân người đầy mùi rượu đó.

Trở lại trong phòng nằm ở trên giường, ánh mắt có chút thất thần nhìn trần nhà. Bạch Vô Thương vì chuyện hôm nay vượt khỏi hành vi thường ngày của mình mà nghi hoặc, trong ngày thường hắn nhàn sự cũng không buồn để ý đến người khác, đừng nói đến việc đưa người ta tìm khách ***, tìm người chăm sóc.

Nhưng…. nhưng không cách nào mặc kệ đôi mắt đỏ ngầu kia, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như muốn nuốt mình xuống, bá đạo lại thương tiếc, nháy mắt khắc vào trong tim…. cho đến khi rời đi, cho đến lúc này, vẫn quẩn quanh như cũ không thể xóa đi được.

“Ha…” Không khỏi thở dài, có lẽ người kia từng quen biết mình chăng, hoặc là mình cùng người nọ từng có giao tình sâu sắc, dù sao…. quá khứ hơn ba mươi năm đã thành một mảnh xám xịt trống rộng, chuyện từng phát sinh, đã quên toàn bộ.

Quá khứ là quá khứ, quên thì cũng đã quên, vì sao phải chấp nhất không buông tha ?

Lời nói có thể nói ra dễ dàng, nhưng đặt ở trong lòng vẫn cứ quanh quẩn, ví như hắn và Trương Tứ Phong là làm sao quen biết nhau, làm thế nào ở cạnh nhau, hay là…. trí nhớ đã qua cũng có quái nhân kia.

Thật sự là, càng nghĩ càng phiền, một tên quái nhân xuất hiện liền đem bản thân biến thành như vậy, càng băn khoăn về quá khứ càng thống khổ, không muốn cũng thế !

“Vô Thương ? Đang ngủ sao ?” Từ tấm cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Trương Tứ Phong khóa vào trong phòng, khinh thủ khinh cước tiêu sái ngồi bên giường, nhìn thấy nam nhân nhắm mắt hướng mặt trong vách tuờng, không khỏi nhếch khóe miệng, khẽ vuốt mái tóc mai của nam nhân, thấp giọng cười nói, “Giả vờ ngủ, không muốn nhìn thấy ta sao ?”

Người trên giường giật giật không xoay người, đưa lưng về phía Trương Tứ Phong, buồn thanh nói : “Không phải.”

Trương Tứ Phong leo lên giường, thân thủ ôm lấy nam nhân, mặt dán vào lưng Bạch Vô Thương : “Thế sao lại không để ý đến ta ? A, có phải hay không lại để ý đến cô nương nào, ta không cho ngươi nhìn đến nam nhân nữ nhân khác, ngươi muốn để ý nữ nhân, ta liền đem ả vào am ni cô, ngươi muốn để ý nam nhân, ta làm bắt y đi làm hòa thượng.”

“Nào có người bá đạo như vậy.” Lời nói của Trương Tứ Phong khiến cho Bạch Vô Thương không khỏi cười rộ lên, thân mình cũng xoay lại đối diện Trương Tứ Phong.

“Không bá đạo, thì làm sao giữ chặt được ngươi.” Hai người dựa vào rất gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, Trương Tứ Phong vẻ mặt tà cười hướng về phía nam nhân, vừa nói chuyện vừa đến gần sát đôi môi đối phương, Bạch Vô Thương lui lui, trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, nói : “Miệng đầy nói bậy, mười phần là kẻ điên.”

“Kia cũng là kẻ điên bị tình yêu với ngươi bức cho điên.” Trương Tứ Phong cười, đem Bạch Vô Thương bức đến mức không còn đường lui, đối phương lấy tay đẩy gã không ngừng, buồn thanh nói : “Ta hôm nay mệt mỏi, ngươi coi như nể tình ta lão nam nhân xương cốt cứng đi….” Nói được một nửa, Bạch Vô Thương lại nói không được, cái thứ cương ngạnh của tên nào đó đặt trên đùi mình, ý tứ quá rõ ràng.

Nào có người yêu động dục như vậy chứ ?!

Bạch Vô Thương đỏ mặt lên, một cước đá Trương Tứ Phong xuống giường, cả giận nói : “Hôm nay không cho ngươi nằm trên giường.” Vốn là muốn nói không cho Trương Tứ Phong cùng chính mình ngủ trên giường. Rồi lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của Trúc Tử chỉ biết tên kia đang lý giải ý nghĩ của chữ “trên giường”, lập tức quẫn bách không thôi, sau lại đem chăn trùm đầu, không để ý tên kia.

“Vậy nương tử hãy nghỉ ngơi, chớ để nhọc thân mình.” Trương Tứ Phong cười cười rời khỏi phòng, nam nhân nếu thật sự là mệt mỏi, gã cũng không cưỡng cầu.

Ôn nhu của gã, cũng chỉ giới hạn trên người Bạch Vô Thương.

Ra khỏi phòng, liền lại là Tây Hạ vương hầu tàn nhẫn, nụ cười trên mặt tan biến.

“Chủ nhân.” Ngoài cửa, Trúc Tử đang đứng chờ.

“Hỏi được chuyện gì không ?” Bạch Vô Thương cũng không biết. Mỗi lần hắn xuất môn đều bị Trương Tứ Phong biết, Trương Tứ Phong sợ, sợ có kẻ nào đó đến mang nam nhân đi, đi rất xa, vĩnh viễn cũng không trở lại. Chỉ cần Bạch Vô Thương có chút khác thường, gã cũng sẽ truy tra rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng vài lần trước cũng chỉ là những chuyện vặt, tỷ như : Bạch Vô Thương giữa trưa tâm tình không tốt vì chưa được ăn đến món điểm tâm ngọt, đi ra ngoài tâm tình thập phần hảo là có một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện gọi hắn là “ca ca”.

Trương Tứ Phong với những chuyện về Bạch Vô Thương lại không biết mệt, bởi vì có thể thấy được, bát quá tinh thần là chuyện từ cổ chí kim đến nay, là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa.

Nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Trúc Tử, Trương Tứ Phong liền biết không có tin tức gì tốt, liền nói : “Đi theo ta.” Mang theo Trúc Tử đi đến thư phòng của mình, cẩn thận đóng cửa lại, Trương Tứ Phong trầm mặt hỏi : “Có chuyện gì ?”

“Bọn họ hôm nay gặp được một quái nhân, mặt toàn hồ bột, một thân mùi rượu, quái nhân kia gặp Bạch gia liền ôm chặt không tha, nghe khẩu khí của A Tuyết thì quái nhân kia có vẻ có tiền, trên tay có đeo nhẫn.” Trúc Tử nhíu mày nói, “Chủ nhân, nhẫn không phải là người bình thường nào cũng có thể đeo, chỉ sợ tên kia giả lai bất thiện.”

Chân mày nhướng lên, Trương Tứ Phong im lặng một lúc, sau trầm giọng nói : “Phái người đi dò xét xem tên kia là ai, ngươi đi chuẩn bị, chúng ta ngày mai rời khỏi đây.”

“Ngày mai rời đi ?” Tuy rằng biết Trương Tứ Phong luôn mẫn cảm với những chuyện của Bạch Vô Thương, nhưng vì một tên quái nhân liền lập tức rời đi hiển nhiên là quá mức đột ngột.

“Cho dù có thuật dịch dung của ngươi, ta vẫn lo lắng, hơn nữa là khiến hắn xuất môn đều dịch dung, chỉ sợ thời gian sau hắn cũng không muốn.” Trương Tứ Phong ánh mắt phát lạnh noi, “Ta không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi hắn ! Ai cũng không thể…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện