Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 66: Cơ duyên xảo hợp



Hoàng cung Hung Nô

“Nghĩ thông suốt ?” Hách Liên Thánh Lan thay Đại thiền vu vài tháng nhìn thấy huynh trưởng vừa trở về, không có sự mất mác cùng tuyệt vọng, đôi mắt thanh minh rất nhiều, nhưng là…. có một loại phiền muộn quanh quẩn.

“Ừm.” Một chữ, xem như trả lời.

“Huynh nếu thực muốn tốt cho hắn, hãy chiếu cố Hoa Nhi.”

“Hoa Nhi gần đây có khỏe không ?” Từ sau khi phát sinh chuyện mùa đông năm đó, Hách Liên Bột thậm chí không dám nhìn đến đứa con của Nguyên Bạch Lệ, chỉ cần nhìn thấy vài phần tương tự, liền có nỗi đau cuốn vào tận xương.

“Tiểu tử kia mỗi ngày đều luyện võ,” Hách Liên Thánh Lan cười thán, “Nói là phải nhanh lớn lên, khiến… khiến Bạch Lệ có thể nhìn thấy.” Nam tử kia mỗi lần nhắc đến cái tên mẫn cảm đều cố ý nhìn Hách Liên Bột, lại gặp đối phương không có biểu tình gì đặc biệt. Nếu là trước đây, ba chữ “Nguyên Bạch Lệ” là cấm kỵ, nhưng hiện tại tựa hồ đã không còn như thế….

Cũng không biết là Hách Liên Bột tại sao nghĩ thông suốt, hay là đi ra mất tháng gặp chuyện gì… gặp ai.

“Ừm, không tồi.” Hách Liên Bột gật gật đầu cười, “Gần nhất có thể có đại sự ?”

“Hừ, còn không phải đám ngu dốt Tây Hạ kia, thấy chúng ta hiện tại phải nghỉ ngơi và hồi phục liền cảm thấy có lỗ hổng, cả ngày ở biên cảnh quấy rầy.” Hách Liên Thánh Lan có chút cả giận nói, ngày thường Tây Hạ nào dám công nhiên khiêu khích, cũng là do trận chiến mùa đông lương thảo bị Nguyên Bạch Lệ đốt đi hơn bảy tám phần, còn có nghe nói Tây Hạ gần đây xuất hiện một đại nhân vật, chính là tên Trương Tứ Phong trốn khỏi Thiên Triều.

Nhắc tới Trương Tứ Phong, Hách Liên Thánh Lan liền cả giận đến không chỗ phát tiết !

Cảnh tượng nháo Trữ vương phủ tân hôn chàng còn nhớ rõ, nói đến họ Trương kia cũng có ý đồi với Nguyên Bạch Lệ.

Nghĩ đến đây, Hách Liên Thánh Lan không khỏi cười khổ, nếu người nọ còn sống, cũng chính là người tài duy nhất trên thế gian có thể đem mấy tên đại nhân vật đương thời chế trụ.

“Tây Hạ à….” Hách Liên Bột đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, lẩm bẩm nói, “Lần này ta sẽ đến trấn thủ.”

“Một tiểu Tây Hạ, huynh cũng muốn tự mình trấn thủ ?” Hách Liên Thánh Lan có chút kinh ngạc.

“Ta đều có mục đích của mình, ta sắp sửa lấy danh nghĩa Đại thiền vu Hách Liên Bột của Hung Nô ta đi ra ngoài.” Mà không Bạch Niệm, hay là gì đó…. Trương Tứ Phong muốn y buông tha sao, còn lâu ?

Hách Liên Bột đã thông suốt, sẽ không nhắc lại chuyện tước kia, chính là điều này cũng không thể ngăn cản y một lần nữa nhận thức nam nhân kia, một lần nữa… có được nam nhân kia.

Nếu muốn Bạch Vô Thương sau khi mất trí có cái gì đặc biệt, thì phải nói chính là bản tính không có trách nhiệm của quốc gia, không có tình cừu yêu hận, đã phóng đại vô hạn.

Bạch Vô Thương như trước thực cuồng ngạo, làm theo ý mình, không biết sau mấy lần chuyển nhà rất nhanh đem phiền muộn ở rừng mai để trên chín tầng mây, hắn không phải đi khổ sở như phụ nữ, mà là nam nhân như lửa như gió, cho dù trong lòng có vì một kẻ không đến hẹn mà đau thương một chút, nhưng sau khi trở về lại cân nhắc về sau nếu nhìn đến cái tên thất hứa kia, sẽ đem Hách Liên Bột đánh đến thế nào.

Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của Trương Tứ Phong, Bạch Vô Thương lại chuyển đến nơi ở mới, lúc này là cảnh biên của Tây Hạ với Hung Nô, làm cho nam nhân thưởng thức phong thổ bất đồng, cũng là để tiện cho Trương Tứ Phong tự mình chỉ huy tiền tuyến.

Không thể nghi ngờ, Trương Tứ Phong hiển nhiên quá mức tin tưởng Hách Liên Bột, cho rằng đối phương thật sự rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt Bạch Vô Thương, cần phải làm vị trí Đại thiền vu, trừ bỏ sức lực cùng trí óc, còn có dục vọng đủ lớn.

Mà dục vọng này, cũng không phải là chuyện lời đồn nhảm.

Nhưng mà rõ ràng, Trương Tứ Phong đã hoàn toàn chìm đắm trong ôn nhu, đầu óc hồ đồ, thực nghĩ đối thủ đều chết sạch, cho dù Hách Liên Bột tạm thời không xuất hiện trong chén canh nóng này, cũng đừng dễ dàng xem nhẹ một vị Thiên Triều hoàng đế, đại nam tử giờ đã dần lớn.

Trên đường cái ngựa xe như nước, nhân dân hai nước hỗ cư cùng nhau tường an vô sự, phong thổ dị thường, hấp dẫn chú ý của người ngoài.

“Bạch gia ! Bạch gia ! Cây trâm này của A Tuyết có đẹp không ?” Vết thương vừa khỏi không bao lâu, nha đầu ngốc lại như trước cùng nam nhân đi ra đi vào.

“Ừm, không tồi.” Cũng không biết có phải do bản thân “Nguyên Bạch Lệ” trước kia không ở trong quân chính cũng ở trong triều ngày qua ngày, nam nhân mất trí nhớ quả thực là con ngựa hoang không quản nổi, muốn hắn thành thật ở trong phủ, kia hoàn toàn là biến thành ngược đãi người trong phủ, Trương Tứ Phong cũng không làm gì được hắn, làm sao có kẻ khác ức chết được hắn ?

Lúc này không lại nghênh ngang mang theo nha đầu ngốc A Tuyết đi ra ngoài sao.

Tâm tư nam nhân giờ này không phải ở trong các cửa hàng rực rỡ muôn màu đầy đường, không phải hắn không thích xem mấy cái này, mà là từ khi hắn lẵng lẽ bước ra khỏi phủ đệ của Trương Tứ Phong, đám người hầu của kẻ điên kia lại nhiễu hắn hưng trí.

Nhưng xem Bạch Vô Thương vẻ mặt thích ý kia vừa rồi không giống như đang giận hờn.

Hắn đã muốn cắt cái đuôi của đám không ra mặt kia, đó cũng là một sự thú trong cuộc sống chán nản.

Mang theo ngốc cô nương đi vào trong ngõ nhỏ, nam nhân lặng lẽ nói với A Tuyết : “Giúp ta coi chừng, đừng cho người tiến vào.”

Lời này cũng là cho đám ẩn núp kia nghe thấy.

Nam nhân rốt cục muốn làm gì ? Nhưng thấy ở trong ngõ hẻm cư nhiên bắt đầu cởi quần áo giữa thanh thiên bạch nhật, được rồi, trong ngõ nhỏ coi như chỉ có một mình hắn, đám người hầu kia mặc dù không rõ nam nhân muốn lại gì, lại cũng không dám xem, ai cũng biết Trương mỗ nhân là cái bình dấm chua, ngươi dám nhìn Bạch Vô Thương nhiều, đại nhân liền móc hai tròng mắt của ngươi ra cho chó ăn.

“Xoẹt xoẹt….” Cũng chỉ nghe thấy tiếng quần áo từng lớp từng lớp cởi ra, rơi xuống mặt đất, sau đó là một đợt yên tĩnh thật lâu thật lâu.

Đám người ẩn nấp ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nhúc nhích.

Từ từ, không nhìn được Bạch Vô Thương, cũng có thể nhìn A Tuyết chứ !

Đến khi mọi người phản ứng lại, A Tuyết đã sớm không thấy , trong ngõ chỉ còn vài món y phục của nam nhân, người đâu, không thấy.

Làm sao bây giờ, mau đuổi theo !

Bạch Vô Thương cũng không phải chỉ mặc một một kiện y phục, dù sao hiện tại trời cũng không nóng, mà quần sao trong nhà cũng nhiều, mặc vài món cũng không chuyện gì, hắn đã sớm lôi kéo A Tuyết chạy xa.

Nhưng có lẽ là do hấp thu được bài học từ thất bại chồng chất, đám người hầu kia phần phật một tiếng chạy nhanh đến.

Nam nhân nhíu mày, thật giống như đỉa đói, gỡ cũng gỡ không ra !

Vừa chạy vừa tìm nơi ẩn giấu, tầm mắt nam nhân cuối cùng dừng trên một chiếc xe ngựa xa hoa to lớn.

Đại khái là bị Trương Tứ Phong tập cho thói quen, cũng không quản người trong xe ngựa là tiên hay thiên thần, lôi kéo A Tuyết chạy vào, chỉ đổ lỗi là chạy quá nhanh, không khống chế được tốc độ, nam nhân căn bản lấy việc không để nữ nhân bị thương làm nguyên tắc, để cho bản thân đi lên, kết quả là cùng với cả người ập vào người ở trong xe ngựa.

“Xin đắc tội, có thể làm cho chúng ta trốn một lúc được không ?” Còn không tránh ra khỏi ***g ngực của nam tử, Bạch Vô Thương liền nói với người ta.

Người trong xe ngựa dường như sửng sốt, sau đó nhẹ giọng cười nói : “Có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện