Đế Nghiệp Vô Thường
Nguyên Uyên đã không còn là thiếu niên thiên tử ngoan cố, người cả đời này nếu cứ nhất mực muốn mọi chuyện như ý mình, một chút cũng không cho phép thay đổi, tựa như chàng từng cố chấp nghĩ đến tất cả hết thảy là của mình, người như vậy là tự trói buộc bản thân, cuối cùng không cũng có được thỏa mãn hoặc tự do, mà là biến chính mình thành nô lệ.
Chàng bây giờ là một đế vương thống lĩnh thiên hạ, không phải là nô lệ hạ cấp.
“Theo suối nước đi ra ngoài huyệt động, đi đến cuối, thì ngươi cũng sẽ ra khỏi.” Nhìn thấy Bạch Vô Thương chuẩn bị đi, Nguyên Uyên chỉ tay về phía dòng suối, nói.
Trên người mặc y phục Nguyên Uyên đưa, nam nhân nhìn nam tử trước mắt, sáng nay tỉnh lại khi Nguyên Uyên còn ngủ bên cạnh hắn, nhìn gương mặt ngủ say của nam tử, có chút quen thuộc, có chút xúc động. Vốn nhớ tới thân thể của mình, cũng liền nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt, không muốn quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của nam tử.
Nhưng chỉ nếu mơ, chung quy khi tỉnh lại, cũng phải ly biệt.
“Không theo giúp ta ra ngoài sao ?” Nam nhân nhìn Nguyên Uyên, đối phương kềm chế đáp ứng cơ hồ nói ra, lắc lắc đầu, cười khổ nói : “Chỉ sợ tiễn ngươi một đoạn, ta sẽ không cho ngươi đi.”
“Xem ra, ta phải đi một mình.” Nam nhân lại nhìn vào mắt Nguyên Uyên, đối phương lúc này đã xoay người không nhìn về Bạch Vô Thương, chàng sợ mình sẽ đổi ý muốn bắt giữ nam nhân cả đời, đến lúc đó phải làm gì bây giờ ? Thôi, cũng chỉ có thể buộc bản thân không nhìn nam nhân.
Khi Bạch Vô Thương đưa mắt về chàng, chàng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng….
Trong huyện động, nước suối róc rách kết bạn cùng ngọn gió mát rượi, cùng với tiếng bước chân của nam nhân, chảy vào tai Nguyên Uyên, nhè nhẹ, dây dưa.
Từng bước lại từng bước, tiếng bước chân kia tựa hồ càng ngày càng xa… càng ngày càng xa….
“Hoàng thượng ! Vương gia đã đi thật rồi, đời này cũng sẽ không thể…. trở về nữa !” Tiểu Xuân Tử một bên lo lắng không thôi, gút mắt tình yêu giữa Nguyên Uyên và Bạch Vô Thương, Tiểu Xuân Tử từ đầu đến cuối đều thấy rõ, Bạch Vô Thương không phải không yêu Nguyên Uyên, mà Nguyên Uyên vẫn yêu nam nhân kia, nhưng vì sao, vì sao lại không đến bên nhau ?
“Thật sự là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.” Nguyên Uyên cười khẽ, có chút thất thần nhìn phiến đá, nhìn cá trong nước lẩm bẩm : “Khi đó vốn định vì hắn tạo ra một nơi thế ngoại đào nguyên, rời xa hết thảy ưu phiền, có lẽ dần dần sẽ quên đi gút mắt trần thế, còn chưa kịp cho hắn xem, người đã biến mất không dấu vết.”
“Khi đó nhìn hắn vì ta mà bị thương, ta thiếu chút nữa điên mất, nếu không phải các ngươi lôi kéo ta, chỉ sợ Long Điệp đã bị ta giết.”
Nghe Nguyên Uyên kể lại, Tiểu Xuân Tử thở dài : “Hoàng thượng cũng là vì nể tình Hầu gia một nhà vì hoàn tộc phục vụ nhiều năm mới không hạ sát, có điều, Long gia cũng chỉ có mình Hầu gia, điều này nô tài biết, nhưng…. nhưng Hầu gia cứ hết lần này đến lần khác muốn hại chết Vương gia, nô tài là hận Long Điệp.”
“Ha ha, ta biết.” Nguyên Uyên đứng dậy vỗ vỗ quần áo, “Mấy ngày nay y không phải nơi chốn bị ngươi chèn ép đó sao ? Ta cũng coi như không thấy,” Nguyên Uyên đột nhiên nói một chút, nhíu mày nói, “Long Điệp lần trước bị Vô Thương đả thương mặt, có trở lại trong cung không ?”
“Y nói là đi trở về, nhưng ai biết được.” Tiểu Xuân Tử cười nói, “Hoàng thượng là lo lắng cho an nguy của Vương gia sao ? Hoàng thượng yên tâm, nô tài đã nhờ quận chúa từ một nơi bí mật bảo hộ Vương gia.”
Ba ngày, đều ở trong huyệt động, Bạch Vô Thương đúng là chưa từng bước ra khỏi huyệt động.
Trên đường đi, nhớ đến nơi này là Nguyên Uyên vì mình mà tạo ra, Bạch Vô Thương không khỏi khóe miệng nhếch lên, cũng đẹp lắm, huyệt động này tuy rằng cảnh trí không tồi, cần phải ở nơi này cả đời, chẳng phải sẽ thành dã nhân sao ?
Vừa nghĩ, nam nhân vừa quay lại nhìn, người nọ…. quả thực không có đuổi theo, tuy rằng không rõ, lại có một tia tiếc nuối. Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương xóa đi suy nghĩ miên man trong óc, trong bất giác, đã đến cửa động….
“Đây là…. làm sao ?” Mắt nam nhân đột nhiên bị ánh nắng đâm vào có chút đau, chậm rãi thích ứng với cảnh trí khiến hắn cả người ngây dại.
Cõi bồng lai, bất quá cũng chỉ thế này mà thôi.
Thanh sơn nước biếc, gió mát, khắp nơi toàn màu xanh, khắp nơi đều là bướm bay hoa nở, bạch hạc thẳng cánh qua một hồ ba trong suốt như gương, phản chiếu bầu trời trong xanh, bên bờ hồ liễu rũ nhảy múa theo từng cơn gió, khiến lòng người dịu nhẹ.
Hoa đua nở giữa ngàn cỏ xanh, màu hồng ôn nhu, tím mị hoặc, đỏ diễm lệ, trắng thuần khiết…. dưới chân trảo ra con đường nhỏ, không biết uốn lượn đến phương nào.
“A…. đứa ngốc.” Nơi này, hắn làm sao tạo ra được ? Xảo đoạt thiên công, đại khái là như thế này đi.
Chính là nhân gian tiên cảnh này chưa hoàn thành được tâm nguyện của Nguyên Uyên, ngược lại còn sinh ra một nỗi thương tâm.
Nam nhân thỏa thuê ngắm cảnh đẹp, lại có chút thương cảm nghẹn ngào, chua xót khó chịu nói không nên lời.
“Từ dòng suối, có muốn đi ra ngoài hay không.” Thanh âm nữ tử từ phía sau Bạch Vô Thương vang lên, “Muốn về, cũng chỉ có lúc này. Đi ra ngoài nơi này, có hai người đang chờ.”
“Nguyên Uyên cho cô đi theo ta ?” Nam nhân không có quay đầu lại nhìn cô gái, mà Hồng Liên cũng không trả lời vấn đề của hắn.
“Ngươi thực may mắn, có ba người chân thành yêu ngươi.” Hồng Liên khẽ nói, “Nếu có người chân thành yêu ta, ta cả đời này cũng đáng.”
Bạch Vô Thương lắc lắc đầu cười, là họa hay phúc, còn chưa nói được.
Nam nhân cất bước đi theo dòng suối từ trong huyệt động, nữ tử theo sát phía sau : “Dù sao ngươi cũng không để ý ở cùng với hai nam nhân, vì sao không thêm được một Hoàng thượng ?”
Bạch Vô Thương sửng sốt, lắc lắc đầu : “Hắn là Hoàng thượng.”
“Hách Liên Bột thì không phải sao ?”
“Hắn đã không còn là…” Câu trả lời của nam nhân, khiến cho Hồng Liên giật mình, cảm khái nói : “Hắn vì ngươi mà từ bỏ ngôi vua sao ?”
“Ừm, cho nên ta phải trở về.”
“Ngươi thế nào cũng không được đi…..” Một giọng nói nặng nề của nam tử đột nhiên ở lùm cây vang lên, Hồng Liên lập tức chắn trước người Bạch Vô Thương, cả giận nói : “Long Điệp, ngươi còn muốn hết lần này đến lần khác xúc phạm ý tứ của Hoàng thượng sao ? Nếu ngươi không phải là độc truyền của Long gia, Hoàng thượng sao có thể nhiều lần tha cho ngươi.”
“Ta không nói chuyện với ngươi.” Nam tử trong rừng, dùng một mảnh vải đen che lại nửa gương mặt, lộ ra ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, “Nơi này nếu là hắn cho ngươi xem, sao ngươi không vĩnh viễn ở trong này ?”
“Ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tán.” Bạch Vô Thương nở nụ cười, đặt tay lên hông, không khỏi lắc đầu, Nguyên Uyên cho hắn y phục, nhưng không cho hắn vũ khí.
Chương 79: Con đường cuối cùng
“Hoàng thượng…. thật sự muốn Vương gia đi sao ?” Tiểu Xuân Tử không rõ, tìm lâu như vậy, vì sao cuối cùng lại buông tay ? Những chuyện đã làm trước kia, chẳng phải là uổng phí sao.
Nguyên Uyên đã không còn là thiếu niên thiên tử ngoan cố, người cả đời này nếu cứ nhất mực muốn mọi chuyện như ý mình, một chút cũng không cho phép thay đổi, tựa như chàng từng cố chấp nghĩ đến tất cả hết thảy là của mình, người như vậy là tự trói buộc bản thân, cuối cùng không cũng có được thỏa mãn hoặc tự do, mà là biến chính mình thành nô lệ.
Chàng bây giờ là một đế vương thống lĩnh thiên hạ, không phải là nô lệ hạ cấp.
“Theo suối nước đi ra ngoài huyệt động, đi đến cuối, thì ngươi cũng sẽ ra khỏi.” Nhìn thấy Bạch Vô Thương chuẩn bị đi, Nguyên Uyên chỉ tay về phía dòng suối, nói.
Trên người mặc y phục Nguyên Uyên đưa, nam nhân nhìn nam tử trước mắt, sáng nay tỉnh lại khi Nguyên Uyên còn ngủ bên cạnh hắn, nhìn gương mặt ngủ say của nam tử, có chút quen thuộc, có chút xúc động. Vốn nhớ tới thân thể của mình, cũng liền nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt, không muốn quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của nam tử.
Nhưng chỉ nếu mơ, chung quy khi tỉnh lại, cũng phải ly biệt.
“Không theo giúp ta ra ngoài sao ?” Nam nhân nhìn Nguyên Uyên, đối phương kềm chế đáp ứng cơ hồ nói ra, lắc lắc đầu, cười khổ nói : “Chỉ sợ tiễn ngươi một đoạn, ta sẽ không cho ngươi đi.”
“Xem ra, ta phải đi một mình.” Nam nhân lại nhìn vào mắt Nguyên Uyên, đối phương lúc này đã xoay người không nhìn về Bạch Vô Thương, chàng sợ mình sẽ đổi ý muốn bắt giữ nam nhân cả đời, đến lúc đó phải làm gì bây giờ ? Thôi, cũng chỉ có thể buộc bản thân không nhìn nam nhân.
Khi Bạch Vô Thương đưa mắt về chàng, chàng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng….
Trong huyện động, nước suối róc rách kết bạn cùng ngọn gió mát rượi, cùng với tiếng bước chân của nam nhân, chảy vào tai Nguyên Uyên, nhè nhẹ, dây dưa.
Từng bước lại từng bước, tiếng bước chân kia tựa hồ càng ngày càng xa… càng ngày càng xa….
“Hoàng thượng ! Vương gia đã đi thật rồi, đời này cũng sẽ không thể…. trở về nữa !” Tiểu Xuân Tử một bên lo lắng không thôi, gút mắt tình yêu giữa Nguyên Uyên và Bạch Vô Thương, Tiểu Xuân Tử từ đầu đến cuối đều thấy rõ, Bạch Vô Thương không phải không yêu Nguyên Uyên, mà Nguyên Uyên vẫn yêu nam nhân kia, nhưng vì sao, vì sao lại không đến bên nhau ?
“Thật sự là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.” Nguyên Uyên cười khẽ, có chút thất thần nhìn phiến đá, nhìn cá trong nước lẩm bẩm : “Khi đó vốn định vì hắn tạo ra một nơi thế ngoại đào nguyên, rời xa hết thảy ưu phiền, có lẽ dần dần sẽ quên đi gút mắt trần thế, còn chưa kịp cho hắn xem, người đã biến mất không dấu vết.”
“Khi đó nhìn hắn vì ta mà bị thương, ta thiếu chút nữa điên mất, nếu không phải các ngươi lôi kéo ta, chỉ sợ Long Điệp đã bị ta giết.”
Nghe Nguyên Uyên kể lại, Tiểu Xuân Tử thở dài : “Hoàng thượng cũng là vì nể tình Hầu gia một nhà vì hoàn tộc phục vụ nhiều năm mới không hạ sát, có điều, Long gia cũng chỉ có mình Hầu gia, điều này nô tài biết, nhưng…. nhưng Hầu gia cứ hết lần này đến lần khác muốn hại chết Vương gia, nô tài là hận Long Điệp.”
“Ha ha, ta biết.” Nguyên Uyên đứng dậy vỗ vỗ quần áo, “Mấy ngày nay y không phải nơi chốn bị ngươi chèn ép đó sao ? Ta cũng coi như không thấy,” Nguyên Uyên đột nhiên nói một chút, nhíu mày nói, “Long Điệp lần trước bị Vô Thương đả thương mặt, có trở lại trong cung không ?”
“Y nói là đi trở về, nhưng ai biết được.” Tiểu Xuân Tử cười nói, “Hoàng thượng là lo lắng cho an nguy của Vương gia sao ? Hoàng thượng yên tâm, nô tài đã nhờ quận chúa từ một nơi bí mật bảo hộ Vương gia.”
Ba ngày, đều ở trong huyệt động, Bạch Vô Thương đúng là chưa từng bước ra khỏi huyệt động.
Trên đường đi, nhớ đến nơi này là Nguyên Uyên vì mình mà tạo ra, Bạch Vô Thương không khỏi khóe miệng nhếch lên, cũng đẹp lắm, huyệt động này tuy rằng cảnh trí không tồi, cần phải ở nơi này cả đời, chẳng phải sẽ thành dã nhân sao ?
Vừa nghĩ, nam nhân vừa quay lại nhìn, người nọ…. quả thực không có đuổi theo, tuy rằng không rõ, lại có một tia tiếc nuối. Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương xóa đi suy nghĩ miên man trong óc, trong bất giác, đã đến cửa động….
“Đây là…. làm sao ?” Mắt nam nhân đột nhiên bị ánh nắng đâm vào có chút đau, chậm rãi thích ứng với cảnh trí khiến hắn cả người ngây dại.
Cõi bồng lai, bất quá cũng chỉ thế này mà thôi.
Thanh sơn nước biếc, gió mát, khắp nơi toàn màu xanh, khắp nơi đều là bướm bay hoa nở, bạch hạc thẳng cánh qua một hồ ba trong suốt như gương, phản chiếu bầu trời trong xanh, bên bờ hồ liễu rũ nhảy múa theo từng cơn gió, khiến lòng người dịu nhẹ.
Hoa đua nở giữa ngàn cỏ xanh, màu hồng ôn nhu, tím mị hoặc, đỏ diễm lệ, trắng thuần khiết…. dưới chân trảo ra con đường nhỏ, không biết uốn lượn đến phương nào.
“A…. đứa ngốc.” Nơi này, hắn làm sao tạo ra được ? Xảo đoạt thiên công, đại khái là như thế này đi.
Chính là nhân gian tiên cảnh này chưa hoàn thành được tâm nguyện của Nguyên Uyên, ngược lại còn sinh ra một nỗi thương tâm.
Nam nhân thỏa thuê ngắm cảnh đẹp, lại có chút thương cảm nghẹn ngào, chua xót khó chịu nói không nên lời.
“Từ dòng suối, có muốn đi ra ngoài hay không.” Thanh âm nữ tử từ phía sau Bạch Vô Thương vang lên, “Muốn về, cũng chỉ có lúc này. Đi ra ngoài nơi này, có hai người đang chờ.”
“Nguyên Uyên cho cô đi theo ta ?” Nam nhân không có quay đầu lại nhìn cô gái, mà Hồng Liên cũng không trả lời vấn đề của hắn.
“Ngươi thực may mắn, có ba người chân thành yêu ngươi.” Hồng Liên khẽ nói, “Nếu có người chân thành yêu ta, ta cả đời này cũng đáng.”
Bạch Vô Thương lắc lắc đầu cười, là họa hay phúc, còn chưa nói được.
Nam nhân cất bước đi theo dòng suối từ trong huyệt động, nữ tử theo sát phía sau : “Dù sao ngươi cũng không để ý ở cùng với hai nam nhân, vì sao không thêm được một Hoàng thượng ?”
Bạch Vô Thương sửng sốt, lắc lắc đầu : “Hắn là Hoàng thượng.”
“Hách Liên Bột thì không phải sao ?”
“Hắn đã không còn là…” Câu trả lời của nam nhân, khiến cho Hồng Liên giật mình, cảm khái nói : “Hắn vì ngươi mà từ bỏ ngôi vua sao ?”
“Ừm, cho nên ta phải trở về.”
“Ngươi thế nào cũng không được đi…..” Một giọng nói nặng nề của nam tử đột nhiên ở lùm cây vang lên, Hồng Liên lập tức chắn trước người Bạch Vô Thương, cả giận nói : “Long Điệp, ngươi còn muốn hết lần này đến lần khác xúc phạm ý tứ của Hoàng thượng sao ? Nếu ngươi không phải là độc truyền của Long gia, Hoàng thượng sao có thể nhiều lần tha cho ngươi.”
“Ta không nói chuyện với ngươi.” Nam tử trong rừng, dùng một mảnh vải đen che lại nửa gương mặt, lộ ra ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, “Nơi này nếu là hắn cho ngươi xem, sao ngươi không vĩnh viễn ở trong này ?”
“Ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tán.” Bạch Vô Thương nở nụ cười, đặt tay lên hông, không khỏi lắc đầu, Nguyên Uyên cho hắn y phục, nhưng không cho hắn vũ khí.
Bình luận truyện