Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 42: Bắt gặp nữ nhân vụng trộm



"Nói đi, dù sao trong mắt ta ngươi đã sớm không còn mặt mũi rồi." Vãn Thanh lườm hắn, giọng nói không vui.

Phong Huyền Dịch liền biến sắc, lời muốn nói lại áp xuống.

"Đã vậy bổn vương liền nói thẳng, tiểu thần tặc quốc yêu thích nữ sắc, nhất là loại hình như ngươi, hoàng huynh chú ý tới trong cung yến hắn đã nhìn ngươi nhiều lần, liền muốn…"

"Muốn ta đi quyến rũ hắn?"

"Ừ." Phong Huyền Dịch gật đầu, vẻ mặt mất tự nhiên, "Nếu làm xong chuyện này, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi."

"Ta muốn mạng của ngươi thì sao?"

Phong Huyền Dịch cau mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên mấy phần phòng bị.

"Nói giỡn, ngươi làm vương gia cũng thật là uất ức, phải để cho vương phi của mình đi quyến rũ nam nhân khác, thế nhưng cũng không biết xấu hổ mở miệng!"

"Bổn vương cũng không muốn vậy, nhưng hoàng huynh lại càng không biết ý tứ mà mở miệng nói ra, ngươi bảo Bổn vương phải làm như thế nào, đi và không đi, chỉ ở một câu nói của ngươi, coi như ngươi không đi, hắn cũng sẽ không nói gì."

Giọng điệu của Phong Huyền Dịch tựa hồ không muốn để Vãn Thanh đi, ánh mắt tránh né.

"Ngươi nói, nếu ta làm xong việc này, ta muốn cái gì ngươi đều đồng ý?"

"Chỉ cần hợp tình hợp lý, Bổn vương đều thành toàn!"

"Ta muốn một phong thư hòa ly cùng nửa gia sản vương phủ này."

Vãn Thanh vừa dứt lời, Phong Huyền Dịch lập tức quét ánh mắt sắc bén tới, cảnh giác hừ một tiếng.

"Không được!"

"Vậy các ngươi liền chọn phương pháp khác đi."

Phong Huyền Dịch nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn sắc mặt vặn vẹo của hắn, cũng không biết là không muốn hòa ly hay là không nỡ bỏ ra nửa gia sản.

Đang muốn lên giường đi ngủ, tiểu hồ ly lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện, Vãn Thanh nhìn ngoài cửa sổ một chút, không có bóng dáng của ai liền đi theo tiểu hồ ly ra ngoài, Vãn Thanh suy đoán có thể nam nhân kia có chuyện tìm nàng, không quản đêm tối mà đi vào rừng trúc.

Thời điểm nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi tĩnh tọa bên hồ, khuôn mặt yêu mị dưới ánh trăng càng thêm mê người, da thịt trắng nõn tựa hồ đêm nay trắng trẻo khác thường, bộ dáng tiểu hồ ly gấp gáp, ‘xèo xèo’ kéo Vãn Thanh muốn nàng đi qua, Vãn Thanh tiến lại gần mới phát hiện khuôn mặt của hắn không phải trắng bệch do ánh trăng, mà là do bị trọng thương, khóe miệng còn vết máu, nhìn kỹ, dưới ngực trái hắn còn có vết thương đang chảy máu.

Vãn Thanh quýnh lên vọt tới bên cạnh, thấy hắn một chút cũng không phát hiện, thăm dò hơi thở của hắn, yếu ớt hình như đã ngất đi.

Vãn Thanh nghi ngờ, hôm nay thời điểm hắn xuất hiện cứu nàng vẫn còn rất tốt, tại sao võ công cao như thế lại bị người khác đánh thành như vậy, tiểu hồ ly ở trước mặt xèo xèo muốn dẫn Vãn Thanh đi một nơi, Vãn Thanh nhìn nam nhân trên mặt đất, đỡ trên vai đem hắn theo.

Quẹo trái quẹo phải rốt cuộc nhìn thấy phía trước có một căn nhà lá, tọa lạc trong rừng trúc, không nhìn kỹ thật thì không nhìn thấy, nhìn bộ dạng tiểu hồ ly chắc nơi này là chỗ ở của của hắn, kéo hắn tiến vào đặt lên giường, nhìn chung quanh một chút, chỉ có một số đồ dùng đơn giản, tìm nửa ngày mới thấy ít thuốc cùng băng gạc, giúp hắn băng bó xong, hắn vẫn mơ mơ màng màng không tỉnh lại.

Vốn định về vương phủ sớm một chút, tiểu hồ ly kia lại ngăn ở cửa chết sống cũng không cho nàng rời đi, thấy nó hộ chủ như thế, Vãn Thanh cũng mềm lòng, ngồi xuống bên giường hắn.

Nửa đêm mơ hồ nghe được âm thanh té ngã trên mặt đất, Vãn Thanh tỉnh lại đã thấy hắn ôm lấy vết thương đứng lên, tựa hồ muốn rót nước, nhưng lại quá suy yếu. Tiến lên đỡ hắn, đem chén nước đưa tới trước mặt, hắn đã có ý thức, mơ hồ có thể biết người trước mặt là Vãn Thanh, tiểu hồ ly cũng không biết từ khi nào đã ô ô chạy tới bên giường.

Nhận lấy ly trà, lơ đãng chạm vào trán hắn lại phát hiện hắn phát sốt, trán nóng bỏng tay, trời bên ngoài đã tối đen, nơi núi rừng hoang vắng cũng không biết tìm đại phu ở đâu.

Thấy hắn hơi mở mắt, Vãn Thanh có chút sốt ruột.

"Ngươi có biết phương pháp hạ sốt nào không?"

Hỏi rất nhiều lần nhưng hắn cũng chỉ mơ hồ lắc đầu gật đầu, cảm thấy hắn hình như sắp hôn mê, Vãn Thanh cũng nóng vội, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, lại còn là sư phụ, nếu thật sự xảy ra chuyện ít nhiều sẽ lo lắng khổ sở.

Cũng không kịp nhiều, vội còng hắn lên vai, nhìn rừng trúc tối đen dọa người, một đường đi về vương phủ.

Đi hồi lâu mới nhìn thấy ánh sáng đằng trước, đặt hắn lên giường nàng, đặc biệt dời bình phong che lại mới dám gọi Bảo Cầm đi mời đại phu, buổi tối vương phủ có thủ vệ, không dám để nàng đi cửa chính còn cố ý dặn dò để nàng đi cửa sau.

Thời điểm đại phu tới đã là canh ba, chỉ nói thân thể hắn vô cùng suy yếu, viết đơn thuốc liền rời đi.

Sau khi khó khăn mớm thuốc cho hắn, trời đã sắp sáng, Vãn Thanh mệt mỏi nằm bên cạnh giường ngủ thiếp đi.

Hôm sau lúc thức dậy hắn vẫn không tỉnh lại, sờ trán hắn, cơn sốt vẫn chưa lui, Vãn Thanh rất gấp gáp, nhất thời không có chủ ý gì, lại đi mời đại phu. Đại phu vẫn câu nói ấy, cần bồi bổ nhiều hơn. Buổi tối hôm sau hắn vẫn khổ sở sốt cao trên giường.

Bảo Cầm canh chừng bên ngoài, thanh âm chút bối rối nói vương gia tới.

Mang bình phong ngăn lại trước giường, Vãn Thanh liền ngồi bên cạnh bàn, lúc đi vào Phong Huyền Dịch liếc mắt nghi ngờ nhìn phía giường, muốn đi tới lại bị Vãn Thanh ngăn cản.

"Ngươi có chuyện gì thì mau nói đi."

"Sao vậy, ngươi che dấu nam nhân?"

"Ta thấy ngươi liền cảm thấy phiền, không được sao? Có lời gì thì mau nói, nói xong thì mau cút đi!"

Có phần chột dạ gầm lên, bước chân Phong Huyền Dịch vẫn không ngừng, một chưởng đem bình phong phá vỡ đã nhìn thấy người bên trong.

"Vương phi!"

Thanh âm Phong Huyền Dịch giống như thét lớn, thẹn quá hóa giận tiến lên muốn lại gần người bị thương trên giường, Vãn Thanh quýnh lên vội chắn trước người hắn.

"Ngươi có lời gì cứ nói, dù sao chúng ta cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chỉ cần ngươi không nói ra, ta cho ngươi nạp hơn hai mươi thê thiếp là được chứ gì!"

"Bổn vương giống kẻ thiếu nữ nhân sao! Lá gan ngươi càng ngày càng lớn, lại dám vụng trộm ngay trong vương phủ!"

"Ta vụng trộm lúc nào! Ngươi có chứng cớ gì?!!!"

"Đã nằm trên giường ngươi thì còn cần chứng cớ gì nữa!" Phong Huyền Dịch tức giận đến đỏ mắt, tiến lên muốn nhìn rõ người trên giường, lại bị Vãn Thanh ngăn cản nhìn không rõ.

"Ngươi tránh ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện