Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 44: Như thế nào là bỉ ổi



Edit: August97

"Nhất phẩm? So với vương gia thì như thế nào?"

Khuôn mặt Vãn Thanh xuất hiện mấy phần trêu chọc, mặc dù không nắm chắc có thể hoàn thành chuyện này hay không nhưng trong lòng vẫn rất hiếu thắng.

"Cùng cấp." Hoàng đế liếc nhìn nàng, cảnh giác nhìn chung quanh, "Tạm thời sứ thần này đang ở hương điện, ngươi đừng trực tiếp đi tìm hắn, tốt nhất giả vờ như không phải cố ý, ngàn vạn lần đừng để hắn nổi lên nghi ngờ."

"Thần nữ hiểu." Nhận lọ dược trong tay Hoàng đế, hắn cũng không giao phó thêm gì khác, phân phó thái giám mang áo choàng cho Vãn Thanh liền đi ra ngoài.

Vòng quanh hoàng cung hồi lâu, thái giám này cũng rất kiêng dè, chỉ chỉ phía trước rồi đem đèn lồng cho Vãn Thanh liền vội vã rời đi.

Hoàng cung ban đêm có chút âm trầm, phía trước đèn đuốc sáng trưng, đứng cách không xa cũng có thể nghe thấy thanh âm du dương của tiếng địch (địch: 1 loại nhạc cụ, tương tự tiêu và sáo), Vãn Thanh lặng lẽ đi qua, cũng không dám tiến lên quấy rầy, chỉ đứng một chỗ nghe xong khúc nhạc mới tiến lên nhìn người nọ.

Dưới bóng đêm, nam nhân một thân hắc y chìm trong đêm tốt, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, mơ hồ có thể thấy nước da hắn rất trắng, thân hình đẹp đẽ.

"Người nào?!"

Có thể đã nhận ra động tĩnh bên này của Vãn Thanh, nam nhân cảnh giác gầm lên, thấy không tránh thoát, Vãn Thanh liền xách theo đèn lồng đi thẳng tới, đến gần mới nhìn rõ dung mạo nam tử kia.

Mắt to mày rậm sống mũi cao, hình dáng lập thể rõ ràng, kim quan vàng kim, tóc dài đen nhánh cố định chỉnh tề, toàn thân hắc y thêu tơ vàng hiếm thấy, đến gần nhìn kỹ cũng không phải người phàm tục, có thể coi là một mỹ nam tử.

Nhìn phong thái của hắn không phải đại thần thì cũng là người hoàng thất, Vãn Thanh nhìn chung quanh một chút, có chút yên tĩnh tựa hồ cũng không có bóng dáng những người khác, hắn thấy Vãn Thanh tiến tới, thần sắc cảnh giác.

"Công tử chớ trách, nếu đã làm phiền thì thành thật xin thứ lỗi."

"Ngươi là cung nữ sao, khí chất không giống cung nữ chút nào, đã trễ thế này đi khắp nơi là có chuyện gì?"

Sắc mặt nam nhân rất khẩn trương, tựa hồ sợ bị người khác bắt gặp gì đó, ánh mắt nhìn Vãn Thanh hình như cũng hi vọng nàng mau rời đi, nhưng vẫn muốn biết rõ thân phận của nàng.

"Ta ban đêm ăn nhiều không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo lại nghe thấy tiếng địch của công tử, vô cùng tuyệt mỹ, lúc này mới dừng bước tới xem một chút, không ngờ lại khiến công tử không vui, thật sự rất áy náy."

Giọng điệu Vãn Thanh thoáng biến chuyển, cung kính nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt hắn thoáng chuyển biến tốt, nhưng tầng phòng bị vẫn chưa từng thu lại.

"Nếu đã như vậy, đó là ta hiểu lầm ngươi."

"Sao dám, công tử không trách tội ta là tốt rồi, nghe tiếng địch công tử, sợ rằng nhạc công trong hoàng cung cũng không ai bằng, công tử là người trong cung sao?"

Nghìn năm không đổi, đạo lý ‘vuốt đuôi ngựa’ Vãn Thanh hiểu rõ, mặc dù không quen, nhưng nói mấy câu nịnh bợ vẫn rất cần thiết.

Khuôn mặt nam nhân hiện lên nụ cười, xoay người nhường đường tựa hồ muốn Vãn Thanh đi vào, Vãn Thanh cũng không ngại ngùng, trực tiếp đi theo phía sau nghe hắn nói.

"Tất nhiên, nhạc Ô Quốc ta trên đời này không gì có thể so sánh, tuy nơi này là hoàng cung nhưng ta cũng dám khẳng định như vậy, tiếng địch của ta nhạc công ở đây còn kém xa."

"Trái lại khí độ công tử bất phàm như thế, chẳng lẽ lại là sứ thần đại nhân?"

Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn sắc mặt hả hê kia, trong lúc lơ đãng nhìn tới khuyên tai ngọc bích, toàn thân lục sắc mượt mà chất lượng cực phẩm, trung gian còn đính thêm đá quý chói mắt.

Nhìn kiểu dáng liền biết giá trị xa xỉ, Vãn Thanh biết hắn nhất định không phải người bình thường. Hắn cùng đi với Vãn Thanh, bước chân trầm ổn, nâng đầu thẳng lưng, khí vũ ngang hiên, bộ dáng cho thấy rõ ràng có người thường xuyên hầu hạ, nhất định không phải là hạ nhân đi theo sứ thần.

"Không phải, ta là thị vệ đi cùng sứ thần."

Giọng điệu nam tử không chút tạp niệm, ánh mắt nhìn Vãn Thanh có phần hài lòng.

"Thấy cô nương hiểu nhạc khúc như thế, nghe thêm một khúc chứ?"

Nhìn nam nhân bước vào bên trong, tất nhiên Vãn Thanh gật đầu, vốn muốn trà trộn vào nơi này, có người vào càng tốt, nhưng nhìn dáng vẻ của nam nhân này, chỉ sợ nàng đã bắt gặp nhân vật phía sau sứ thần rồi.

Theo hắn vòng tới vòng lui đi qua mấy đình viện, mặc dù khắp nơi đều treo đèn lồng, nhưng trong lòng Vãn Thanh vẫn rất thấp thỏm, rốt cuộc thấy hắn ngồi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, hình như chỗ này là hậu viện, cũng không nhiều người đi qua, chung quanh yên tĩnh đến dọa người.

Hắn tiêu sái ngồi xuống, dáng vẻ phong lưu, mặc dù không coi là mười phần suất khí, nhưng thật sự rất mê người, Vãn Thanh đứng sau lưng hắn, nghe một khúc lại một khúc, quan sát cảnh tượng chung quanh.

Có thể tiếng địch của hắn quá êm tai, không lâu lắm đã thu hút mấy hạ nhân, hạ nhân nói mấy câu liền rời đi, không bao lâu lại dẫn đến một nam tử ăn mặc hoa lệ khác, thẳng tắp tiến lại gần.

Thời điểm đi ngang qua Vãn Thanh, ánh mắt hắn sáng lên, giống như phát hiện ra trân bảo, vẻ mặt bỉ ổi, Vãn Thanh quan sát khuôn mặt của hắn, ước chừng gần ba mươi, không tính là xấu xí, nhưng cũng không tính là anh tuấn, chỉ có thể coi là trung đẳng, thân hình cao lớn, nước da khỏe mạnh.

Vãn Thanh suy đoán hắn ta chính là sứ thần, vẻ mặt hắn ta lại rất cung kính với nam tử kia, nam tử kia cũng không giống hành lễ.

"Sao lại tới nơi này, tìm ngươi hồi lâu."

Nam nhân trung niên kia giống như trách cứ lại giống như không dám lớn tiếng, ánh mắt còn liếc trộm Vãn Thanh bên cạnh.

"Tha hương gặp tri âm, ta liền quên hết mọi chuyện, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?"

Nam nhân xoay người, lúc này mới bắt đầu cẩn thận dò xét Vãn Thanh.

Sứ thần kia cũng liếc mắt nhìn Vãn Thanh, vẻ mặt phòng bị, giọng nói kỳ quái.

"Chẳng lẽ là Dịch vương phi đã tham gia cung yến hôm đó, sao nửa đêm lại vào cung?"

"Hôm nay Nhược Nhan công chúa hẹn ta vào cung đánh cờ với nàng, thấy sắc trời đã muộn liền lưu ta ở lại, đi ngang qua cung điện này nghe thấy nhạc khúc của công tử, không nỡ rời đi mà hy vọng được thưởng thức tiếp, liệu có quấy rầy đại nhân không?"

Vãn Thanh nhìn chằm chằm này sứ thần, sóng mắt lưu chuyển phóng mị nhãn.

Rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt nam nhân kia biến đổi, lại e ngại vì có người khác ngồi trước mặt nên không tiện phát tác, hắn cười nhìn Vãn Thanh, giọng nói cợt nhã.

"Trái lại hôm nay là ngày tốt, có vương phi là mỹ nhân bực này tương bồi, nếu đã hợp ý như thế, uống chung một ly được chứ?"

"Điều này thật không hợp lễ nghĩa, lúc trước ta không biết thân phận cô nương, hôm nay sao có thể để một nữ tử rót rượu, nếu truyền đi còn có chê cười ta, vương phi không thể ở lâu, sắc trời không còn sớm, nên sớm đi trở về."

rõ ràng định lực của nam nhân này tốt hơn sứ thần, sắc mặt hắn lạnh lùng, sau khi biết thân phận Vãn Thanh thì càng thêm cảnh giác.

"Không sao, tửu lượng của vương phi rất tốt, chỉ uống vài chén nhỏ, không có gì đáng ngại."

Thấy nam nhân kia không đồng ý, sứ thần liền đưa tay kéo Vãn Thanh vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện