Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 1: Khúc dạo nhạc trước bão táp



Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Vãn Thanh vừa mở mắt đã phát hiện mình bị trói lại, Tư Mã Lưu Vân ngồi đối diện mở đôi mắt nhìn nàng, sắc mặt áy náy.

"Xin lỗi."

"Không sao, là ta liên lụy ngươi mới đúng."

Quan sát cảnh tượng xung quanh, là một ngôi miếu đổ nát, tượng Phật bị phủ một lớp bụi thật dày, mạng nhện thành tấm cũng có thể đan được áo len, muốn đứng lên lại phát hiện trên chân cũng bị trói xích sắt, đang kỳ quái Tử Cơ đi đâu, ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Bóng dáng Tử Cơ rơi vào tầm mắt Vãn Thanh, trong lòng Vãn Thanh hốt hoảng, dù sao đây cũng không phải là vương phủ.

Nàng ta một thân trường sam tử y, hông đeo trường kiếm, trên chuôi đao còn treo một khối ngọc bội, mặc dù trên mặt đeo khăn lụa nhưng vẫn có thể nhận ra sát khí từ nàng ta, đi theo phía sau là hai nha hoàn bạch y, vẻ mặt ba người đều không có ý tốt.

"Vương phi, ngươi đã tỉnh." Thanh âm Tử Cơ rất kỳ quái, tiến đến gần Vãn Thanh ngồi bên người nàng.

"Ha ha, ta tìm được hắn, Tử Cơ cô nương thật quá khách khí, nếu muốn chiêu đãi ta thì ở vương phủ là được, sao phải ra ngoài làm gì?"

Đang nằm trong tay bọn chúng không thể không cúi đầu, giọng điệu Vãn Thanh chưa từng tốt như vậy, vẻ mặt Tư Mã Lưu Vân đối diện rất bất đắc dĩ, phỏng đoán hắn cũng không có biện pháp, nhưng cũng không thể đem toàn bộ hi vọng đặt trên người Tử Cơ, chỉ hy vọng nàng ta có thể giơ cao đánh khẽ tha mình một lần.

Tử Cơ cười, thanh âm khủng bố.

"Vương phi ngươi thật sự không biết tình cảnh của mình bây giờ hay là đang giả vờ không biết? Chiêu đãi ngươi? Đúng là ta phải hảo hảo chiêu đãi ngươi, cám ơn ngươi đã hủy khuôn mặt ta thành ra như vậy!"

Nhìn Tử Cơ đi về phía mình, Vãn Thanh cũng có phần kinh sợ,

"Tử Cơ cô nương là đang nói gì! Tình cảnh nào, ta chỉ biết ngươi sẽ trở về cùng chúng ta, đến lúc vương gia không tìm được người không biết sẽ thế nào!"

"Vương gia?" Tử Cơ khinh miệt nhìn Vãn Thanh, giọng nói khinh thường, "Ngươi cho rằng còn có thể ép buộc ta sao? Ta đã dám dẫn ngươi ra ngoài, liền biết hậu quả sẽ như thế nào!"

"Ngươi...ngươi đùa gì thế! Tử Cơ cô nương, ngươi có phải muốn làm vương phi hay không, ta tặng cho ngươi, đừng đùa giỡn như vậy!"

"Vương phi?" Tử Cơ cười khinh miệt, "Vương phi ngươi thật quá ngây thơ, ta nói thật với ngươi, ta không phải là người bổn quốc, hôm nay ta rời phủ liền không nghĩ sẽ trở về, mặc dù chung đụng cùng vương gia đã ba năm, hắn cũng thật sự mê người, nhưng Ô Quốc Quốc vương còn đang chờ ta làm Vương hậu tương lai!"

Vãn Thanh ngạc nhiên, không trách được nàng ta nguyện ý ẩn núp bên cạnh Phong Huyền Dịch ba năm, nhìn biểu tình khao khát kia của nàng ta cũng không biết nên nói gì, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Tư Mã Lưu Vân, hắn ngẩn người, rất nhanh đã hiểu được.

"Khuôn mặt Tử Cơ cô nương như vậy mà lại dám trở về? Mỹ nữ bên cạnh Quốc vương nhiều như mây, ngươi sao có thể tranh giành tình cảm cùng các nàng."

Vãn Thanh nghe mấy lời đang khiến nàng ta bốc hỏa của hắn, trong lòng thêm mấy phần kinh hoảng, nhìn ánh mắt tức giận kia của Tử Cơ cũng không biết nên nói điều gì.

"Ngươi không nói lời này ta sẽ không buồn bực, nhưng ngươi lại đáng ghét như vậy! Ngươi cũng là một mỹ nam, trước khi rời đi ta đã muốn thành toàn cho hai người ngươi cùng vương phi được chết toàn thây, nhưng ngươi lại biết cất nhắc như thế thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

Tử Cơ vung tay, nha hoàn bạch y liền tiến lên, trong tay một người bưng mấy hộp đựng kim châm.

"Ngươi nói, trước tiên nên chiêu đãi vương phi hay chiêu đãi ngươi đây?" Khăn lụa Tử Cơ tung bay ở trước mặt Tư Mã Lưu Vân, ánh mắt mị hoặc, "Mỹ nam, ta lại thật sự không đành lòng xuống tay."

"Nếu thật sự không đành lòng, tỷ tỷ liền thả ta cùng Thanh Nhi đi đi, ngày sau cũng miễn bị oan hồn của ta cùng Thanh Nhi dây dưa." Vẻ mặt Tư Mã Lưu Vân bình tĩnh, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ tuyệt đối không lo lắng.

"Ha ha ha ha! Công tử thật biết nói đùa! Vong hồn thủ hạ chết dưới tay ta đếm không hết, nếu thật sự có oan hồn, ta đã sớm thấy Diêm Vương rồi, đâu còn đợi đến ngày lấy tính mạng hai người các ngươi!"

Tử Cơ ngoắc tay, nha hoàn bạch y liền đem vật kia đưa cho nàng ta, một cái khay hình tròn bên trong đựng rất nhiều châm dài, "Hoa châm này được ta tẩm nọc ong Ô Quốc đặc chế, chỉ cần chạm vào một chút cũng sẽ khiến toàn thân ngứa ngáy, lâu dần sẽ gây đau nhức, nếu châm vào khuôn mặt sẽ biến thành chấm đen. Công tử nói, ta là dùng độc châm này vẽ lên khuôn mặt vương phi một đóa mẫu đơn hay thủy tiên thì đẹp?"

"A?" Da đầu Vãn Thanh hơi run lên, dù sao hiện tại bị quản chế, muốn chạy thoát lại không mở được xích khóa.

Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, giọng điệu vẫn như cũ không thay đổi, "Ta lại muốn toàn bộ chúng đâm vào trên mặt ngươi."

"Ha ha, xem ra công tử đau lòng cho vương phi, chỉ tiếc vương phi đã sớm gả cho người khác!" Tử Cơ đứng lên, hướng Vãn Thanh đi tới, nụ cười mỉa mai trên mặt khiến Vãn Thanh không tự chủ được co người lại.

"Khoan đã!" Tư Mã Lưu Vân rống lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, "Cùng lắm thì ngươi vẽ lên mặt ta là được! Mặt của ngươi là do ta gây nên!"

Tử Cơ cũng chỉ cười một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Vãn Thanh, "Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?"

Tư Mã Lưu Vân cau mày, tay đã nắm chặt thành quả đấm, Vãn Thanh mở to mắt, tránh né bàn tay nàng ta đang tiến tới, mãi đến khi một nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vội vàng hô “Chủ tử đến!”… Tuy tránh thoát phần lớn kim châm nhưng Vãn Thanh vẫn nhận phải một châm, trên mặt đau rát, Tử Cơ liếc nhìn nàng, sắc mặt khinh miệt.

"Đợi ta trở lại sẽ tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!"

Tư Mã Lưu Vân cau mày, tay đã nắm chặt thành quả đấm, Vãn Thanh mở to mắt, tránh né bàn tay nàng ta đang tiến tới, mãi đến khi một nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vội vàng hô “Chủ tử đến!”… Tuy tránh thoát phần lớn kim châm nhưng Vãn Thanh vẫn nhận phải một châm, trên mặt đau rát, Tử Cơ liếc nhìn nàng, sắc mặt khinh miệt.

"Đợi ta trở lại sẽ tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!"

Nhìn Tử Cơ chạy ra cửa miếu, Tư Mã Lưu Vân mới đứng lên, Vãn Thanh vừa nhìn, xích sắt trên tay hắn đã sớm bị làm gãy, trên chân cũng giống vậy, trong lòng có phần tức giận, thế nhưng hắn lại không để ý, quan tâm nhìn Vãn Thanh, từ trong lòng ngực đem ra một viên đan dược cho Vãn Thanh nuốt vào.

"Cái gì vậy!"

Tư Mã Lưu Vân chỉ đưa tay bưng kín miệng Vãn Thanh, giúp nàng mở dây trói, đứng lên rón rén đi về phía cửa.

Tử Cơ đứng trong sân miếu, chạy tới chỗ một nam nhân, hai người vừa quay đầu lại hướng bên này đi tới, bị hù dọa, Tư Mã Lưu Vân đặt lại xích sắt của Vãn Thanh và hắn lấp dưới địa phương không dễ thấy, thu thập chút nữa cũng vội nằm xuống.

Bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Vãn Thanh vừa ngồi xuống, Tử Cơ cùng một nam nhân toàn thân hắc y đi vào, nam nhân hắc y mang nửa chiếc mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại có thể nhìn ra là một nam nhân trung niên gần bốn mươi, vẻ mặt nghiêm cẩn, ánh mắt chính trực, vẻ mặt cảnh giác liếc nhìn hai người trước mặt.

"Ngươi, sao ở đây lại có người!"

"Yên tâm đi nghĩa phụ, đây là Dịch vương phi cùng với tiểu tình lang của ả, hai kẻ này đã không ít lần gây trở ngại cho chúng ta, bọn họ ở trong phủ cũng nhiều lần khi dễ ta, ta nuốt không trôi cục tức này, dù sao cũng sẽ đi, đợi ta thu thập hai kẻ này xong sẽ hủy thi, không ai hay biết!"

"Việc này…"

"Nghĩa phụ, ta đã sớm nhận được thư đưa tin của Vương từ chim bồ câu, nói bọn họ đã đến thành biên ải Hải Thành, có thật không?"

"Ta cũng đã nhận được, cho nên mới gửi thư bảo ngươi mau mau ra ngoài, ta dẫn ngươi đi tìm Vương, họ đã đến Hải Thành, Kinh Thành này cũng đã là vật trong túi, ngươi thu thập xong thì nhanh chóng cùng ta rời đi!"

"Nghĩa phụ không cần vội." Tử Cơ nũng nịu một tiếng, đỡ nam nhân dựa vào cột đình ngồi xuống, "Mấy năm nay Vương có nạp phi tần nào hay không?"

"Việc này…" Nam nhân có chút khó xử nhìn vẻ mặt mong đợi của Tử Cơ, có phần không tình nguyện nói, "Có, ba phi sáu tần."

Mặt Tử Cơ cứng đờ, tay có phần run rẩy, "Hắn!"

"Nữ nhi, dù sao ngài ấy cũng là Vương, ngươi đừng để trong lòng, cho dù ngài ấy nạp nhiều phi tần đi nữa thì ngươi cũng là Vương hậu!"

"Nhưng nghĩa phụ, hắn đã đồng ý nếu ta rời đi sẽ không thành thân với ai khác! Tại sao Vương lại có thể nói lời không giữ lời như vậy!"

Cũng không bất chấp Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân ở sau lưng, Tử Cơ phát điên, tuy bị khăn che mặt ngắn trở, lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia là nồng đậm ưu thương cùng ai oán.

"Nam nhân tôn quý như Vương sao có thể chỉ có một mình nữ nhân ngươi, dù gì bây giờ ngươi cũng phải trở về, nếu tư sắc của ngươi có thể khiến ngài ấy yêu ngươi lần nữa, có thể ngài sẽ đuổi mấy phi tần kia ra khỏi hậu cung, tốt lắm, thời gian đã không còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng lên đường."

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Tử Cơ càng khó coi hơn, ánh mắt nhìn Tư Mã Lưu Vân cùng Vãn Thanh cũng hiểm ác hơn rất nhiều.

"Nghĩa phụ! Ta đã mất đi tư sắc, gương mặt này, đã sớm bị phá hủy!" Nức nở đem khăn lụa kéo xuống, nam nhân kia thấy khuôn mặt Tử Cơ cũng không khỏi hít vào một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.

"Nữ nhi! Mặt của ngươi, sao…, sao lại biến thành như vậy!"

"Là do bọn họ làm hại! Nghĩa phụ! Bộ dáng hôm nay của ta, đã không còn giá trị lợi dụng, Vương còn muốn ta sao? Khi ta có dung nhan xinh đẹp hắn cũng không giữ lời hứa, hôm nay ta bị hủy dung, ta không dám nghĩ hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào…" Tử Cơ nức nở, vẻ phách lối lúc nãy đã hoàn toàn không thấy.

Người mang mặt nạ đứng dậy, nhìn Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, thanh âm hung dữ.

"Lại dám hại nữ nhi của ta như thế, nữ nhi, giết bọn họ, chúng ta lập tức lên đường!"

"Chậm đã nghĩa phụ!" Tử Cơ đưa tay ngăn đao của nam nhân mang mặt nạ lại, đi tới trước mặt Tư Mã Lưu Vân, "Ta biết ngươi đã hạ thuốc hủy dung, hôm nay ta cũng muốn đi, ngươi nói thật với ta, vật này có thuốc giải hay không, nếu đem thuốc giải giao ra, ta liền tha cho ngươi một mạng!"

"Cô nương cho là ta không có đầu óc sao?" Tư Mã Lưu Vân tươi cười nhìn nàng ta, giọng nói lạnh nhạt, "Cho thuốc giải, ngươi cũng sẽ không buông tha ta, ai mà biết ngươi sẽ làm gì! Huống chi độc kia, không có thuốc nào chữa được, ta không có thuốc giải!"

"Ngươi!" Tử Cơ sắc mặt khó coi, "Nếu đã như thế, vậy ta liền tiễn ngươi cùng vương phi một đoạn đường!"

Tử Cơ nói xong rút ra trường kiếm. Muốn đâm thẳng vào Tư Mã Lưu Vân.

"Khoan đã!" Nam nhân mặt nạ ngăn lấy kiếm nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc. "Đem hai người này ném vào trong xe, nếu bị truy binh đuổi bắt còn có thể làm con tin, chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến."

Tử Cơ gật đầu, trên mặt hiện vẻ không cam lòng, "Dù sao sớm muộn cũng phải chết, liền lưu các ngươi thêm chút thời gian!"

"Nghĩa phụ! Người nói nếu Vương nhìn thấy có thể ghét bỏ ta hay không?! Dung mạo của ta như vậy, nếu như sau này Vương không quan tâm ta nữa thì làm thế nào!" Tử Cơ có phần hốt hoảng, hạ nhân đi qua thấy hai người nàng ta thì vội hành lễ.

"Nữ nhi."

Nam nhân mặt nạ do dự, Tử Cơ thấy thế liền khóc lên:

"Nghĩa phụ! Người cũng cảm thấy ta rất khó coi có đúng hay không!"

"Nữ nhi, Vương không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi vì Ô Quốc trả giá nhiều như vậy, ngài không thể không để ý tới ngươi! Coi như không cưng chiều ngươi như trước kia… nhưng ít ra nửa đời sau của ngươi cũng không phải chịu khổ sở!"

"Nghĩa phụ! Người không hiểu rõ hắn! Người không hề hiểu rõ Vương! Hắn đã từng kết tóc se duyên với ta, hôm nay ta thành ra bộ dáng này, nếu hắn có sủng phi mới, sao ta có thể bảo đảm hắn sẽ không giết ta!"

Tử Cơ khóc bất lực, lúc thấy Vãn Thanh thì ánh mắt sáng lên.

"Nghĩa phụ! Ta không muốn trở về, ta không dám trở về! Ta sẽ tiếp tục lưu lại vương phủ, dù sao nếu ta giết hai người này thì Vương gia cũng sẽ không phát hiện, hắn đối đãi với ta cực tốt, hắn sẽ không chê dung nhan xấu xí của ta!"

"Ngươi đang nói càn gì ở đây?! Vương ra lệnh mà ngươi cũng dám cãi lời sao?"

Nam nhân mặt nạ rống lên một tiếng, thanh âm mang theo nồng đậm tức giận.

"Vương chính là trời! Coi như ngài ấy không thương ngươi không muốn cưng chiều ngươi, ngay cả giết chết ngươi thì đó cũng là số mệnh của ngươi! Nhưng vương không phải người như vậy, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để Vương giết ngươi!"

"Nghĩa phụ!" Tử Cơ ngẩng đầu, sắc mặt khó coi.

"Ngươi không phải còn có rất nhiều văn kiện quan trọng đối với Vương sao? Như vậy những tin tình báo mấy năm nay ngươi thu thập được, chỉ cần một ít cũng đã đủ làm chấn động, ngươi đem mấy thứ đó dấu thật kĩ, coi như uy hiếp, Vương cũng sẽ không dám động tới ngươi!"

"Đều ở trong này! Nghĩa phụ!" Hai nha hoàn đi tới cúi đầu hành lễ, Tử Cơ chỉ hai rương lớn bên cạnh nha hoàn.

Tử Cơ vừa nói xong, Tư Mã Lưu Vân liền đứng lên, "Rốt cuộc cũng đợi đến câu này của ngươi."

Khuôn mặt Thái hậu nguyên bản hiền lành từ ái ngay lập tức nhăn lại, so với sắc mặt Vãn Thanh càng khó coi hơn, Vãn Thanh cúi đầu im lặng, cũng không dám nhiều lời, trong đại điện bao trùm bầu không khí nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện