Đệ Nhất Kiếm Thần
Chương 12141
Mà lúc này, trong miệng giếng kia, một hơi thở thần bí đột nhiên bay ra ngoài miệng giếng, sau đó im hơi lặng tiếng biến mất ở trong thiên địa...
...
Diệp Huyên và An Lan Tú đi vào trong một vực sâu, vực sâu giống như một động tối khổng lồ, vô cùng tối tăm.
Thiên Uyên!
Diệp Huyên nhìn vào sâu trong Thiên Uyên, thần thức không cách nào tiến vào, dò xét cũng không tới được.
Diệp Huyên và An Lan Tú đưa mắt nhìn nhau, Diệp Huyên nói: “Đi vòng đi!”
An Lan Tú gật đầu.
Hai người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, bỗng có một hơi thở kinh khủng từ trong Thiên Uyên tràn ra!
Uỳnh!
Thời không xung quanh trực tiếp sôi trào!
Diệp Huyên nhíu mày, lúc này, một người đàn ông áo đen chậm rãi đi từ trong Thiên Uyên ra!
Trong tay người đàn ông áo đen cầm một thanh trường đao, lưỡi đao đỏ như máu.
Người đàn ông áo đen đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú, nhếch miệng cười một tiếng: “Có thể đi đến đây thì đều không đơn giản!”
Diệp Huyên thoáng nhìn người đàn ông áo đen: “Các hạ là?”
Người đàn ông áo đen cười: “Người canh giữ Thiên Uyên!”
Diệp Huyên hỏi: “Thần Linh?”
Trong mắt người đàn ông áo đen lóe vẻ kinh ngạc: “Ngươi biết Thần Linh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông áo đen liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Các ngươi muốn đi qua nơi này?”
Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”
Người đàn ông áo đen nhếch miệng cười: “Vậy phải qua được cửa ải của ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn chợt bước lên trước một bước, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đột nhiên chém ra!
Vù!
Một luồng kiếm quang phá không bay ra!
Nơi xa, người đàn ông áo đen nheo mắt nhìn, cũng rút đao chém ra.
Uỳnh!
Kiếm quang và đao quang ầm ầm vỡ vụn!
Người đàn ông áo đen đang định ra tay lần nữa, bất chợt, hắn ta cúi đầu nhìn đao của mình, trên đao đã xuất hiện một lỗ thủng!
Thấy vậy, người đàn ông áo đen híp mắt lại, hắn ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi rất không đơn giản!”
Diệp Huyên mỉm cười; “Lại đến?”
Người đàn ông áo đen cười ha hả: “Đến thì đến!”
Vừa dứt lời, hắn ta chợt hóa thành một luồng đao quang biến mất không thấy!
Xoẹt!
Thời không nơi đây trực tiếp bị xé rách.
...
Diệp Huyên và An Lan Tú đi vào trong một vực sâu, vực sâu giống như một động tối khổng lồ, vô cùng tối tăm.
Thiên Uyên!
Diệp Huyên nhìn vào sâu trong Thiên Uyên, thần thức không cách nào tiến vào, dò xét cũng không tới được.
Diệp Huyên và An Lan Tú đưa mắt nhìn nhau, Diệp Huyên nói: “Đi vòng đi!”
An Lan Tú gật đầu.
Hai người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, bỗng có một hơi thở kinh khủng từ trong Thiên Uyên tràn ra!
Uỳnh!
Thời không xung quanh trực tiếp sôi trào!
Diệp Huyên nhíu mày, lúc này, một người đàn ông áo đen chậm rãi đi từ trong Thiên Uyên ra!
Trong tay người đàn ông áo đen cầm một thanh trường đao, lưỡi đao đỏ như máu.
Người đàn ông áo đen đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú, nhếch miệng cười một tiếng: “Có thể đi đến đây thì đều không đơn giản!”
Diệp Huyên thoáng nhìn người đàn ông áo đen: “Các hạ là?”
Người đàn ông áo đen cười: “Người canh giữ Thiên Uyên!”
Diệp Huyên hỏi: “Thần Linh?”
Trong mắt người đàn ông áo đen lóe vẻ kinh ngạc: “Ngươi biết Thần Linh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông áo đen liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Các ngươi muốn đi qua nơi này?”
Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”
Người đàn ông áo đen nhếch miệng cười: “Vậy phải qua được cửa ải của ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn chợt bước lên trước một bước, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đột nhiên chém ra!
Vù!
Một luồng kiếm quang phá không bay ra!
Nơi xa, người đàn ông áo đen nheo mắt nhìn, cũng rút đao chém ra.
Uỳnh!
Kiếm quang và đao quang ầm ầm vỡ vụn!
Người đàn ông áo đen đang định ra tay lần nữa, bất chợt, hắn ta cúi đầu nhìn đao của mình, trên đao đã xuất hiện một lỗ thủng!
Thấy vậy, người đàn ông áo đen híp mắt lại, hắn ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi rất không đơn giản!”
Diệp Huyên mỉm cười; “Lại đến?”
Người đàn ông áo đen cười ha hả: “Đến thì đến!”
Vừa dứt lời, hắn ta chợt hóa thành một luồng đao quang biến mất không thấy!
Xoẹt!
Thời không nơi đây trực tiếp bị xé rách.
Bình luận truyện