Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12192



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên đang định nói thì đúng lúc này, ngoài thành truyền đến từng âm thanh to lớn đầy kh ủng bố.

Sắc mặt Tử Lâm lập tức thay đổi: “Thần linh phát động tấn công rồi!”

Nói rồi nàng ta lướt ra ngoài.

Trong điện, Diệp Huyên nhíu mày, hắn cũng theo ra.

Bên ngoài, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy ở không trung xa xa, có hơn mười vạn cường giả thần linh.

Hơn mười vạn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.

Không thể không nói, tình hình có chút đáng sợ.

Phải biết rằng những kẻ này toàn là kẻ có giết cũng không chết.

Dù chết trận thì vẫn có thể sống lại.

Thú thực, chính hắn cũng không cảm thấy thần điện Hư Chân có chút hi vọng thắng lợi nào.

Trên không tòa thành có một vòng phòng hộ khổng lồ, đúng là vòng phòng hộ để chống lại những thần linh này.

Nhưng Diệp Huyên phát hiện cường giả của thần điện Hư Chân trong thành này không hề có ý chí chiến đấu, trong mắt những người này chỉ có sợ hãi.

Dù sao, họ cũng đã không còn là những cường giả trước kia.

Cộng thêm việc hiện tại quyền lực của thần điện đã phân tách nên những cao thủ thế giới Hư Chân đã không còn ý chí chiến đấu, sự thống nhất cũng không có!

Một khi trận pháp bị phá, Diệp Huyên đã tưởng tượng ra được cảnh đó, ít nhất sẽ có 90% người trốn đi.

Nghĩ như thế, hắn đột nhiên tiến lên một bước, mở lòng bàn tay, chỉ trong phút chốc, mấy vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng lên trời.

Ong!

Một tiếng kiếm minh vang vọng trong không trung.

Lúc này, mọi người trong thành đều quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn lên không trung, dưới sự điều khiển của hắn, mấy trăm vạn kiếm Nhân Gian bay thẳng tới những thần linh kia.

Nhìn thấy màn này, sắc mặt đám thần linh kia lập tức biến đổi.

Vù vù vù...

Trong nháy mắt, thời không trực tiếp bị xé rách, mấy trăm vạn thanh kiếm Nhân Gian bao vây hơn mười vạn thần linh.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trên không trung, hắn nhìn xuống đám người: “Còn chờ gì nữa, giết đi!”

Nói rồi, hắn cầm kiếm phóng lên trời, lao thẳng về hướng những thần linh kia.

Phía dưới, đám đông nhìn nhau, sau đó mọi người lao ra ngoài chém giết.

Thật ra thứ họ thiếu chính là dũng khí, họ thiếu một người dẫn đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện