Đệ Nhất Kiếm Thần
Chương 12335
Đoạt xá?
Nghe người đàn ông nói thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên kỳ quái.
Người này đợi chục tỷ năm là để đoạt xá?
Đương nhiên, đối với việc này, Diệp Huyên vô cùng hoan nghênh.
Diệp Huyên bình tĩnh để kiếm Thanh Huyên tiến vào thức hải, tiếp theo hắn lộ vẻ mặt hoảng sợ: “Đoạt xá? Người muốn cướp thân thể sao! Ngươi... đừng tới đây”.
Nói xong, hắn xoay người định chạy trốn.
Nhưng rất nhanh, một khí thế đáng sợ bao phủ hắn.
Diệp Huyên dừng lại, bất động.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên như đang nhìn một món ăn ngon, ông ta không nhịn được mà cười ha hả: “Trời cao đối xử với ta không tệ!”
Nói xong ông ta hóa thành tia sáng đen chui vào trong ấn đường của Diệp Huyên.
Bùm!
Trong nháy mắt, từ cơ thể Diệp Huyên bùng nổ một khí tức linh hồn khủ ng bố.
Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lo lắng.
“A!”
Đúng lúc này, tiếng hét hãi hùng của người đàn ông vang lên trong thức hải Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi là gì? Đây là kiếm gì?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Bất ngờ không? Kinh ngạc không?”
Người đàn ông gào lên: “Ngươi gài ta!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Sao lại nói thế, rõ ràng là ngươi chủ động vào, giờ còn trách ta?”
Người đàn ông im lặng, một lát sau, ông ta đột nhiên nói: “Nhóc con, chúng ta nói chuyện!”
Diệp Huyên cười: “Nói chuyện gì?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Ta chính là cường giả vô địch mấy chục tỷ năm về trước, chỉ cần ngươi lệnh kiếm này dừng lại, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ. Khi người thành đồ đệ của ta thì ở chư thiên vạn giới này, ngươi có thể tùy ý tung hoành”.
Diệp Huyên nghĩ rồi nói: “Ngươi làm chỗ dựa của ta?”
Người đàn ông: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thích dựa vào chính mình!”
Người đàn ông bắt đầu sốt ruột: “Hồ đồ! Cậu trai trẻ, ngươi không hiểu biết sự hiểm ác và gian nan của thế gian này, giờ ngươi muốn dựa vào mình, sau này ngươi sẽ nhận ra nếu sau lưng không ai chống lưng, con đường đại đạo này có muôn vàn khó khăn!”
Diệp Huyên thật thà đáp: “Tục ngữ có nói “Dựa vào người không bằng dựa chính mình”, ta cảm thấy mình vẫn nên chăm chỉ tu luyện thì hơn! Còn về việc chỗ dựa thì tuyệt đối không được, vì quá mức ỷ lại thì chẳng phải thành Vua Dựa Dẫm à?”
Người đàn ông vội vàng nói: “Chàng trai, đừng hồ đồ! Có một cao thủ bảo kê, ngươi chẳng những có thể rút ngắn con đường tu đạo mà còn có thể được che chở, tránh được tai ách nhân quả thế gian, loại chuyện tốt như thế mà ngươi không cần sao? Ngươi đừng ngớ ngẩn!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần chỗ dựa, ta dựa vào chính mình”.
Giọng vừa dứt, kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt.
Nghe người đàn ông nói thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên kỳ quái.
Người này đợi chục tỷ năm là để đoạt xá?
Đương nhiên, đối với việc này, Diệp Huyên vô cùng hoan nghênh.
Diệp Huyên bình tĩnh để kiếm Thanh Huyên tiến vào thức hải, tiếp theo hắn lộ vẻ mặt hoảng sợ: “Đoạt xá? Người muốn cướp thân thể sao! Ngươi... đừng tới đây”.
Nói xong, hắn xoay người định chạy trốn.
Nhưng rất nhanh, một khí thế đáng sợ bao phủ hắn.
Diệp Huyên dừng lại, bất động.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên như đang nhìn một món ăn ngon, ông ta không nhịn được mà cười ha hả: “Trời cao đối xử với ta không tệ!”
Nói xong ông ta hóa thành tia sáng đen chui vào trong ấn đường của Diệp Huyên.
Bùm!
Trong nháy mắt, từ cơ thể Diệp Huyên bùng nổ một khí tức linh hồn khủ ng bố.
Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lo lắng.
“A!”
Đúng lúc này, tiếng hét hãi hùng của người đàn ông vang lên trong thức hải Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi là gì? Đây là kiếm gì?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Bất ngờ không? Kinh ngạc không?”
Người đàn ông gào lên: “Ngươi gài ta!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Sao lại nói thế, rõ ràng là ngươi chủ động vào, giờ còn trách ta?”
Người đàn ông im lặng, một lát sau, ông ta đột nhiên nói: “Nhóc con, chúng ta nói chuyện!”
Diệp Huyên cười: “Nói chuyện gì?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Ta chính là cường giả vô địch mấy chục tỷ năm về trước, chỉ cần ngươi lệnh kiếm này dừng lại, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ. Khi người thành đồ đệ của ta thì ở chư thiên vạn giới này, ngươi có thể tùy ý tung hoành”.
Diệp Huyên nghĩ rồi nói: “Ngươi làm chỗ dựa của ta?”
Người đàn ông: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thích dựa vào chính mình!”
Người đàn ông bắt đầu sốt ruột: “Hồ đồ! Cậu trai trẻ, ngươi không hiểu biết sự hiểm ác và gian nan của thế gian này, giờ ngươi muốn dựa vào mình, sau này ngươi sẽ nhận ra nếu sau lưng không ai chống lưng, con đường đại đạo này có muôn vàn khó khăn!”
Diệp Huyên thật thà đáp: “Tục ngữ có nói “Dựa vào người không bằng dựa chính mình”, ta cảm thấy mình vẫn nên chăm chỉ tu luyện thì hơn! Còn về việc chỗ dựa thì tuyệt đối không được, vì quá mức ỷ lại thì chẳng phải thành Vua Dựa Dẫm à?”
Người đàn ông vội vàng nói: “Chàng trai, đừng hồ đồ! Có một cao thủ bảo kê, ngươi chẳng những có thể rút ngắn con đường tu đạo mà còn có thể được che chở, tránh được tai ách nhân quả thế gian, loại chuyện tốt như thế mà ngươi không cần sao? Ngươi đừng ngớ ngẩn!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần chỗ dựa, ta dựa vào chính mình”.
Giọng vừa dứt, kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt.
Bình luận truyện