Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 29: Hổ lười đấu với gấu 1



“Ta không múa!”

Sau khi nói xong, buông mình ngồi xuống!

Mọi người đều lăp bắp kinh hãi, một lúc lâu mới phản ứng lại.

Nàng ta nói không múa, không phải không biết múa, cũng không phải là không dám múa, càng không phải là thần nữ không múa, mà là ta không múa!

Không phải chỉ là không để ý trên dưới tự xưng “Ta” mà còn cãi lại thánh chỉ.

Đây chính là tội chết!

Liễu Tịch Nhiễm hài lòng, mãn nguyện nở nụ cười.

Liễu Tịch Nhiễm cho rằng nàng sẽ không múa, cho nên mới cố ý gây khó dễ nàng, muốn cho nàng bị xấu hổ trước mặt mọi người, coi như nàng sẽ múa, cũng khẳng định không thể bằng Lâm Hinh Tuyết được, huống chi nơi này là hoàng cung, cũng không sợ nàng sẽ trả thù. Nhưng mà nàng lại không nghĩ tới Liễu Tịch Nhược lại dám kháng chỉ, như vậy nàng liền không tránh khỏi cái chết rồi.

Mọi người cũng được một phen toát mồ hôi, không phải sợ Liễu Tịch Nhược bị giáng tội, mà là sợ bữa tiệc vốn đang vui vẻ bị nàng làm cho không khí ngột ngạt, tràn ngập máu tanh.

Nhưng mà một lúc lâu sau, Mục Thiên hoàng cũng không nổi giận.

Mọi người không khỏi tò mò nhìn về phía Mục Thiên hoàng.

Chỉ thấy Mục Thiên hoàng hai mắt mở lớn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, thật lâu sau mới nói một tiếng: “Ngươi………..”

Quá giống Chỉ bằng cặp mắt hẹp dài kia là Mục Thiên có thể hiểu rõ nàng nhất định là nhi tử của nữ nhân kia. Cho dù nàng đang mang che mặt hắn cũng có thể nhận ra, bởi vì hắn nhận ra ánh mắt này vào năm đó giống mẹ nàng như đúc, trong suốt như hồ nước, bình lặng nhìn như trống rỗng lười biếng, kỳ thực làm cho người khác không muốn dời mắt.

Ở bên cạnh Thành phi phát hiện Mục Thiên thất thần, nhẹ nhàng huých hắn một chú, sắc mặt có chút không vui nhìn Liễu Tịch Nhược thêm vài phần tức giận.

Mà Liễu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài một lần nữa.

“Ngươi nói cái gì?” Một lúc sau, Mục Thiên hoàng mới nói một câu, lại làm mọi người thấy kinh ngạc, bởi vì giọng hắn cũng không phải trách cứ mà là mừng rỡ.

“Ta nói ta không múa.”

Lần này, Mục Thiên không hề ngạc nhiên, mất hồn mà ngược lại có chút sợ hãi, thân thể cũng khẽ run lên. Bởi vì tiếng nói của Liễu Tịch Nhược mềm mại thanh thúy, có vài phần không cho phép từ chối…….sắc bén!

Cái âm thanh này cực kỳ giống, hắn lo lắng e ngại nhất là sự tồn tại của bốn người kia…..tiếng nói của người đứng đầu Tứ đại Ảnh vệ. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy mặt bọn họ, cho dù là bóng dáng cũng chưa từng thấy, duy nhất hắn biết chính là giọng nói, dĩ nhiên giọng nói này cũng là do Liễu Tịch Nhược cố ý để cho hắn nghe được.

Mục Thiên chợt có chút sợ hãi, bởi vì thực sự bốn người đó quá thần bí, hơn nữa bản lĩnh của bọn họ cũng qua cả sự tưởng tượng của hắn, để cho hắn không thể không e ngại.

Hắn nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Liễu Tịch Nhược, nàng cũng đang nhìn hắn. Hắn kinh ngạc một lần nữa bở vì hắn nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Tịch Nhược là sát ý không hề che dấu.

Nếu như có thế, Mục Thiên hoàng thật sự nghĩ nói với mọi người rằng Liễu Tịch Nhược không múa cũng được, nhưng hắn không thể, hắn là một Hoàng đế, hắn phải thể hiện sự uy nghiêm nhưng mà…… Hắn đột nhiên hận người đã nêu lên chủ ý này, đúng, chính là Liễu Tịch Nhiễm, hắn thật sự muốn giải quyết nàng thật nhanh, như vậy hắn cũng sẽ phông phải lầm vào tình cảnh khó xử này. Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng rằng Liễu Tịch Nhược là người đứng đầu Tứ đại Ảnh vệ, nhưng có lẽ hắn tin nhiều hơn rằng nàng là nhi tử của nữ nhân kia.

Dừng lại một chút Mục Thiên hoàng thay đổi giọng nói: “Liễu Tịch Nhược, là vì ngươi không biết múa nên sẽ không múa đúng không?”

Các đại thần đều sửng sốt. Không nghĩ rằng Mục Thiên chẳng những không nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh giọng nói hiền lành hỏinangfg, chuyện này…… Thật sự làm cho mọi người rất kinh ngạc.

Thấy MụcThiên hoàng khác thường, mọi người mới bắt đầu nghiêm túc quan sát người ngồi ở vị trí không không nổi bật này, vẻ mặt lười biếng, hơn nữa còn bị đồn là người vô cùng xấu xí, trong lòng nổi lên mấy phần tò mò về nàng. Lại thấy nữ tử này mặc dù đang mang khăn che mặt, nhưng trên người lại có một loại dịu dàng sắc bén, làm cho người khác không thể dời mắt đc. Nếu như không phải dung mạo nàng xấu xí, sợ rằng nàng rất nhanh sẽ trở thành người được chọn làm thê thiếp của các hoàng tử và các vương công đại thần.

Liễu Tịch Nhược thấy Mục Thiên cũng không nổi giận, ngược lại còn cười một tiếng, nàng quay đầu nhìn về phía người ngồi vị trí cao nhất kia, cũng không đứng dậy mở miệng nói: “Bẩm hoàng thượng, thần nữ không phải sẽ không múa, cũng không phải là không múa mà là hiện tại không múa.”

Nàng biết rõ bây giờ không phải là lúc làm khó Mục Thiên, mặc dù hắn có chút chỗ không tốt nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng đế, hơn nữa trên phương diện thống trị đất nước hắn làm cũng không tệ lắm, ít nhất hiện tại dân chúng an cư lạc nghiệp, cũng không xảy ra mấy trường hợp như chiến tranh nhiều năm hay thuế má hà khắc bắt ép người lao động, ngoại trừ hậu cung rối loạn một chút, nhìn tổng quan thì thật ra coi như không tệ rồi cho nên giọng Liễu Tịch Nhược cũng trở nên cung kính.

“Hả? Hiện tại không múa? Vậy là ngươi nghĩ khi nào thì có thể múa được?” Mục Thiên nghi ngờ hỏi.

“Đợi cho các tỷ tỷ muội muội cũng biểu diễn xong, các Vương gia đại thần cũng tặng lễ hết rồi, thần nữ tự nhiên sẽ lên đài múa một khúc, góp vui cùng Hoàng thượng như thế được không?”

Nàng vừa nói xong, Liễu Tịch Nhiễm liền khinh thường bĩu môi “Đã xấu xí lại còn lười thì biết nhảy múa cái gì, lại còn muốn góp vui, thật sự là chuyện cười, ngươi làm được sao?”

Liễu Tịch Nhiễm nhỏ giọng lầm bầm, lại không biết rằng vận xui xẻo của nàng đang lặng lẽ phủ xuống.

Ánh mắt lười biếng của Liễu Tịch Nhược đảo qua, thấy đại đa số mọi người đều là khuôn mặt khinh bỉ nhất, rõ nhất là Lâm Hinh Tuyết.

Lúc này, Mục Thiên lên tiếng, hắn vuốt vuốt chòm râu cười nói: “Được, nhớ năm đó mẫu thân ngươi ca múa khiến mọi người đều không nói nên lời, lần này trẫm cũng muốn xem kỹ năng múa của ngươi, ngươi cũng đừng làm trẫm thất vọng nha.”

Đã già rồi còn làm bộ dễ thương!

Liễu Tịch Nhược kìm nén cơn buồn nôn tiếp lời nói: “Thần nữ sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng, nhưng mà…..” Nàng dừng một chút, đưa mắt nhìn Liễu Tich Nhiễm một chút ánh mắt có chút gian xảo nói tiếp “Hiện tại, hãy để cho tỷ tỷ thần lên biểu diễn một khúc đi. A, đúng rồi Hoàng thượng tỷ tỷ thần đánh đánh đàn khá cao, hay là cho tỷ ấy lên đánh một khúc đi.”

Thân thể Liễu Tịch Nhiễm chợt run lên. Nàng thật không ngờ cuối cùng người lên đài lại là chính nàng. Tài đánh đàn của nàng quả thật không tệ, cho nên cũng không sợ lên đài biểu diễn nhưng nàng có một linh cảm không tốt, nhất là nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Liễu Tịch Nhược.

“Tốt. Nữ nhi Liễu ái khanh thật là tài giỏi.” Mục Thiên ha ha cười hai tiếng.

Liễu Tịch Nhiễm nghe thấy lời nói của Mục Thiên, biết mình phải lên đài lền không hề từ chối đứng dậy từ từ đi lên khán đài.

Một cây đàn cổ tinh xảo cũng được thị nữ đưa lên đặt trước mặt Liễu Tịch Nhiễm.

Liễu Tịch Nhiễm thở một hơi thật dài, quay đầu lại nhìn thái độ nhàn nhã của Liễu Tịch Nhược một lần nữa rồi mới chậm rãi đưa cánh tay lên. Đầu ngón tay lướt nhẹ nhàng, âm thanh trầm bổng êm tai liền chảy ra, mọi người ở đây đều cảm thấy thoải mái, xung quanh từ từ yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người chìm đắm lắng nghe âm nhạc tuyệt vời này.

Không thể không thừa nhận rằng tài đánh đàn của Liễu Tịch Nhiễm quả thật không tệ, tiếng đàn du dương, khi thì lên cao, khi thì xuống thấp làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Mắt vẫn nhắm, ngón tay của Liễu Tịch Nhược khẽ động, chỉ nghe thấy “Phịch……” một tiếng, tiếng đàn đột nhiên bị đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện