Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi
Chương 26: Kinh tâm động phách
Nàng đến tận bây giờ
vẫn không hiểu, cớ vì sao tiểu công chúa Độc Cô Ninh An này lại yêu
thích mình đến như vậy. Trong đầu cứ suy nghĩ hết cái này đến cái khác,
căn bản không có để ý đến tiếng nhắc nhở khẽ của Tịch Nhan, kết quả là
đâm đầu vào khuôn ngực rắn chắc nào đó. Theo bản năng, định rối rít xin
lỗi thì bên tai truyền đến thanh âm giễu cợt :
“ Ồ? Kính Dương Vương phi? Thân là một vương phi, cũng nên nhìn đường một chút, lỡ như lần sau , lại đâm đầu vào một thị vệ hay thái giám nào đó, quả thật rất không hay đâu”
Nàng nhíu mày, đâm đầu vào kẻ như ngươi mới là không hay đấy!
“ Thái tử nói phải, là bổn vương phi nhất thời lơ đễnh không để ý, thỉnh điện hạ thứ lỗi. Còn bây giờ, bổn vương phi xin phép lui về tẩm thất trước” Nàng lạnh lùng nói, cũng chẳng đợi hắn xịch qua, tự mình né một bên mà đi. Đột nhiên khuỷu tay bị giữ lại, nàng giận dữ quay đầu, miệng sắp phun ra những câu nặng nề, chẳng ngờ, cánh môi quyến rũ nhỏ nhắn lại bị chính đối phương dùng bạc môi chặn lại.
Tịch Nhan và đám cung nữ không biết đã bị điểm huyệt ngủ từ bao giờ, mà xung quanh chỗ này lại không có người….
Nàng ngây người ra một lúc, lát sau mới kịp phản ứng lại, tay vận công, đẩy mạnh Ninh Duệ ra, hắn bị chưởng của nàng đánh trúng, hơi lui về sau, bạc môi đã có một dòng huyết chảy ra.
Độc Cô Ninh Duệ âm trầm nhìn nàng, khóe môi cong lên :
“ Vương phi thật chẳng lưu tình chút nào!”
“ Ngươi xúc phạm ta, còn nói đến chuyện lưu tình hay không sao?” Nàng nghiến răng trèo trẹo, hận không thể lập tức rút Dược Hoàn Trâm trên đầu xuống đâm thẳng vào yết hầu của hắn.
“ Cái này không thể gọi là xúc phạm, mà là biểu lộ tình cảm nha !” Độc Cô Ninh Duệ không chút hờn giận, thản nhiên nhún nhún vai.
“ Biểu lộ cái đầu nhà ngươi!” Nàng giậm chân, quắc mắc nhìn hắn một cái rồi lại gần Tịch Nhan, bế cô bé lên, chẳng nói chẳng rằng phi thân đến tẩm thất, bỏ lại Độc Cô Ninh Duệ vẫn đang dõi mắt theo nàng.
Hắn nhìn theo bóng hình nàng, khóe môi bất giác cong lên.
Nữ tử này, rõ ràng có tướng hoàng hậu…
…
Trở về phòng rồi, nàng mới ra tay giải huyệt vị cho Tịch Nhan. Huyệt vị vừa được giải, Tịch Nhan liền tỉnh dậy . Tịch Nhan dụi dụi mắt , ngơ ngác nhìn nàng :
“ Nương nương… chúng ta về đến tẩm thất rồi sao? quái nhỉ! Không hiểu sao lúc nãy nô tì đột nhiên ngất đi!”
“ Ừ” Nàng khẽ thở dài. Cũng không muốn nói cho Tịch Nhan biết. Tịch Nhan vốn là một nữ tử đơn thuần, nói ra càng thêm rắc rối, chẳng bằng cứ im lặng xem như không biết gì là tốt nhất “ Em mau lại đây, giúp ta thay đồ đi! Y phục cùng với cái đám trang sức rườm rà này sắp đè gẫy cổ ta rồi!”
“ Vâng vâng!”
Nàng đang ngủ, thì cảm giác có ai đó đang ôm mình, lúc này đang mơ mơ màng màng, nên nghĩ rằng là Lam Triệt, nên cũng chẳng kiêng kị gì vòng tay qua ôm lấy . Nhưng mà….hình như có gì đó không đúng lắm….mùi hương của Triệt rất nhẹ, rất dễ chịu, còn của người này lại có gì đó , khiến người ta cảm thấy không an tâm chút nào.
Hàng mi dài cong vút khẽ động đậy, lát sau mới nâng lên , nhưng lại chẳng thấy ai, nàng lại cho rằng chỉ là tưởng tượng mà thôi, nên lại ngủ tiếp.
Bên ngoài cửa sổ, gió cây xào xạc liên hồi, cửa sổ lúc đầu rõ ràng đã đóng lại, nhưng bây giờ đã mở ra. Trên cái cây đối diện, một bóng dáng đẹp tựa ma quỷ đứng vững vàng ở đó, ưng mâu ( đôi mắt như đại bàng ) nham hiểm nhìn vào trong phòng, nơi nữ tử kia đang nằm. Trên tay cơ hồ như vẫn còn vương lại chút ấm áp, mùi thơm hoa sơn chi trên người nữ tử kia, nhẹ nhàng mà thanh thoát êm dịu lòng người.
…
Sáng hôm sau, tên thái tử kia lại tới quấy rầy nàng. Khinh bỉ nhìn bóng dáng trước mặt, nàng nhếch miệng cười khẩy :
“ Điện hạ nói, ngài tới đây là muốn thực hiện cuộc so tài sao? Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Độc Cô Ninh Duệ vui vẻ nhìn nàng, cho người mang cổ cầm và tiêu ( sáo ) đến.
Độc Cô Ninh An nổi tiếng là thần đồng về âm nhạc nên được nhờ làm trọng tài. Ban đầu nàng còn không chịu, vì nghĩ công chúa là muội muội của hắn, ai biết chắc được là công chúa điện hạ có đứng về phe hắn hay không chứ? Nhưng lúc sau, khi nghe Tịch Nhan nói là vị công chúa này bản tính thật thà, trước nay chưa từng nói dối ai, chính vì điểm này mà rất được lòng người. Thông tin của Tịch Nhan luôn luôn chính xác, nên nàng đành tin tưởng.
Cuộc so tài diễn ra trước tẩm cung của tên Thái tử điện hạ hắn.
Rất nhiều cung nữ thái giám bu quanh chỗ này, tất cả bọn họ đều hiếu kì, tò mò muốn xem thử tài hoa của nàng và Thái tử , rốt cuộc là ai hơn ai?
Nàng liếc mắt nhìn quanh, sau đó nhếch miệng cười nhạt :
“ Ở đây điện hạ là người có quyền cao nhất, bổn vương phi mời điện hạ chơi tiêu trước!”
“ Ồ? Nhưng theo thói quen của bổn thái tử, trước nay chưa từng đề cao tới cấp bậc khi so tài. Vương phi nàng là khách, vẫn nên là nàng thi trước đi!”
“ Được! Vậy bổn vương phi không khách sáo nữa!”
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá, trước mặt là cổ cầm đặt trên bàn. Đôi mắt hạnh đào xinh đẹp khẽ động, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khóe môi bất giác cong lên, đôi tay thon dài tuyệt đẹp đặt lên những dây đàn làm từ lông ngựa trắng , khe khẽ gảy .
Tiếng nhạc vang lên, nhẹ nhàng mà dứt khoát , khiến cho ai nấy đều trầm trồ không ngớt. Ngay cả Độc Cô Ninh Duệ trước nay đều tự phụ chưa ai chơi nhạc khí hay bằng bản thân cũng phải ngẩn người nhìn nữ nhân trước mắt này.
Tiếng nhạc réo rắt lòng người, lúc trầm lúc bổng, có cả những lúc vừa thê lương lại vừa yêu đời.
Đến khi tiếng đàn ngừng hẳn, tiếng ngân đã dứt, ai nấy vẫn còn ngơ ngẩn, cơ hồ bên tai vẫn vang lên tiếng đàn kia.
Phải một lúc lâu sau, Độc Cô Ninh Duệ mới lên tiếng :
“ Qủa thật là khiến người ta khâm phục rồi! Vương phi , bổn thái tử chưa từng nghe nữ tử nào lại đánh cầm hay như vậy đâu?”
Độc Cô Ninh An cũng cười hi hi ha ha phụ họa , miệng chúm chím hồng đào rất dễ thương , thật khiến người ta muốn cắn một cái vào đôi môi ấy :
“ Tỷ tỷ làm Ninh nhi mở rộng tầm mắt rồi. Xem ra, hoàng huynh bất tài của Ninh nhi không thể thắng nổi tỷ đâu!”
Mọi người xung quanh mặt mũi đều tái mét, ai đó đang mỉm cười bỗng nhiên sắc mặt âm trầm đáng sợ, Lăng Bích Nguyệt cũng ho khụ khụ vài cái…
Tiểu công chúa này đúng là gan to bằng trời rồi, ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người như thế, lại nói hoàng huynh của mình, cũng là Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của một nước , nổi tiếng một trong những cao thủ , người có thể làm đối thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay… là bất tài sao?
“ Ồ? Kính Dương Vương phi? Thân là một vương phi, cũng nên nhìn đường một chút, lỡ như lần sau , lại đâm đầu vào một thị vệ hay thái giám nào đó, quả thật rất không hay đâu”
Nàng nhíu mày, đâm đầu vào kẻ như ngươi mới là không hay đấy!
“ Thái tử nói phải, là bổn vương phi nhất thời lơ đễnh không để ý, thỉnh điện hạ thứ lỗi. Còn bây giờ, bổn vương phi xin phép lui về tẩm thất trước” Nàng lạnh lùng nói, cũng chẳng đợi hắn xịch qua, tự mình né một bên mà đi. Đột nhiên khuỷu tay bị giữ lại, nàng giận dữ quay đầu, miệng sắp phun ra những câu nặng nề, chẳng ngờ, cánh môi quyến rũ nhỏ nhắn lại bị chính đối phương dùng bạc môi chặn lại.
Tịch Nhan và đám cung nữ không biết đã bị điểm huyệt ngủ từ bao giờ, mà xung quanh chỗ này lại không có người….
Nàng ngây người ra một lúc, lát sau mới kịp phản ứng lại, tay vận công, đẩy mạnh Ninh Duệ ra, hắn bị chưởng của nàng đánh trúng, hơi lui về sau, bạc môi đã có một dòng huyết chảy ra.
Độc Cô Ninh Duệ âm trầm nhìn nàng, khóe môi cong lên :
“ Vương phi thật chẳng lưu tình chút nào!”
“ Ngươi xúc phạm ta, còn nói đến chuyện lưu tình hay không sao?” Nàng nghiến răng trèo trẹo, hận không thể lập tức rút Dược Hoàn Trâm trên đầu xuống đâm thẳng vào yết hầu của hắn.
“ Cái này không thể gọi là xúc phạm, mà là biểu lộ tình cảm nha !” Độc Cô Ninh Duệ không chút hờn giận, thản nhiên nhún nhún vai.
“ Biểu lộ cái đầu nhà ngươi!” Nàng giậm chân, quắc mắc nhìn hắn một cái rồi lại gần Tịch Nhan, bế cô bé lên, chẳng nói chẳng rằng phi thân đến tẩm thất, bỏ lại Độc Cô Ninh Duệ vẫn đang dõi mắt theo nàng.
Hắn nhìn theo bóng hình nàng, khóe môi bất giác cong lên.
Nữ tử này, rõ ràng có tướng hoàng hậu…
…
Trở về phòng rồi, nàng mới ra tay giải huyệt vị cho Tịch Nhan. Huyệt vị vừa được giải, Tịch Nhan liền tỉnh dậy . Tịch Nhan dụi dụi mắt , ngơ ngác nhìn nàng :
“ Nương nương… chúng ta về đến tẩm thất rồi sao? quái nhỉ! Không hiểu sao lúc nãy nô tì đột nhiên ngất đi!”
“ Ừ” Nàng khẽ thở dài. Cũng không muốn nói cho Tịch Nhan biết. Tịch Nhan vốn là một nữ tử đơn thuần, nói ra càng thêm rắc rối, chẳng bằng cứ im lặng xem như không biết gì là tốt nhất “ Em mau lại đây, giúp ta thay đồ đi! Y phục cùng với cái đám trang sức rườm rà này sắp đè gẫy cổ ta rồi!”
“ Vâng vâng!”
Nàng đang ngủ, thì cảm giác có ai đó đang ôm mình, lúc này đang mơ mơ màng màng, nên nghĩ rằng là Lam Triệt, nên cũng chẳng kiêng kị gì vòng tay qua ôm lấy . Nhưng mà….hình như có gì đó không đúng lắm….mùi hương của Triệt rất nhẹ, rất dễ chịu, còn của người này lại có gì đó , khiến người ta cảm thấy không an tâm chút nào.
Hàng mi dài cong vút khẽ động đậy, lát sau mới nâng lên , nhưng lại chẳng thấy ai, nàng lại cho rằng chỉ là tưởng tượng mà thôi, nên lại ngủ tiếp.
Bên ngoài cửa sổ, gió cây xào xạc liên hồi, cửa sổ lúc đầu rõ ràng đã đóng lại, nhưng bây giờ đã mở ra. Trên cái cây đối diện, một bóng dáng đẹp tựa ma quỷ đứng vững vàng ở đó, ưng mâu ( đôi mắt như đại bàng ) nham hiểm nhìn vào trong phòng, nơi nữ tử kia đang nằm. Trên tay cơ hồ như vẫn còn vương lại chút ấm áp, mùi thơm hoa sơn chi trên người nữ tử kia, nhẹ nhàng mà thanh thoát êm dịu lòng người.
…
Sáng hôm sau, tên thái tử kia lại tới quấy rầy nàng. Khinh bỉ nhìn bóng dáng trước mặt, nàng nhếch miệng cười khẩy :
“ Điện hạ nói, ngài tới đây là muốn thực hiện cuộc so tài sao? Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Độc Cô Ninh Duệ vui vẻ nhìn nàng, cho người mang cổ cầm và tiêu ( sáo ) đến.
Độc Cô Ninh An nổi tiếng là thần đồng về âm nhạc nên được nhờ làm trọng tài. Ban đầu nàng còn không chịu, vì nghĩ công chúa là muội muội của hắn, ai biết chắc được là công chúa điện hạ có đứng về phe hắn hay không chứ? Nhưng lúc sau, khi nghe Tịch Nhan nói là vị công chúa này bản tính thật thà, trước nay chưa từng nói dối ai, chính vì điểm này mà rất được lòng người. Thông tin của Tịch Nhan luôn luôn chính xác, nên nàng đành tin tưởng.
Cuộc so tài diễn ra trước tẩm cung của tên Thái tử điện hạ hắn.
Rất nhiều cung nữ thái giám bu quanh chỗ này, tất cả bọn họ đều hiếu kì, tò mò muốn xem thử tài hoa của nàng và Thái tử , rốt cuộc là ai hơn ai?
Nàng liếc mắt nhìn quanh, sau đó nhếch miệng cười nhạt :
“ Ở đây điện hạ là người có quyền cao nhất, bổn vương phi mời điện hạ chơi tiêu trước!”
“ Ồ? Nhưng theo thói quen của bổn thái tử, trước nay chưa từng đề cao tới cấp bậc khi so tài. Vương phi nàng là khách, vẫn nên là nàng thi trước đi!”
“ Được! Vậy bổn vương phi không khách sáo nữa!”
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá, trước mặt là cổ cầm đặt trên bàn. Đôi mắt hạnh đào xinh đẹp khẽ động, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khóe môi bất giác cong lên, đôi tay thon dài tuyệt đẹp đặt lên những dây đàn làm từ lông ngựa trắng , khe khẽ gảy .
Tiếng nhạc vang lên, nhẹ nhàng mà dứt khoát , khiến cho ai nấy đều trầm trồ không ngớt. Ngay cả Độc Cô Ninh Duệ trước nay đều tự phụ chưa ai chơi nhạc khí hay bằng bản thân cũng phải ngẩn người nhìn nữ nhân trước mắt này.
Tiếng nhạc réo rắt lòng người, lúc trầm lúc bổng, có cả những lúc vừa thê lương lại vừa yêu đời.
Đến khi tiếng đàn ngừng hẳn, tiếng ngân đã dứt, ai nấy vẫn còn ngơ ngẩn, cơ hồ bên tai vẫn vang lên tiếng đàn kia.
Phải một lúc lâu sau, Độc Cô Ninh Duệ mới lên tiếng :
“ Qủa thật là khiến người ta khâm phục rồi! Vương phi , bổn thái tử chưa từng nghe nữ tử nào lại đánh cầm hay như vậy đâu?”
Độc Cô Ninh An cũng cười hi hi ha ha phụ họa , miệng chúm chím hồng đào rất dễ thương , thật khiến người ta muốn cắn một cái vào đôi môi ấy :
“ Tỷ tỷ làm Ninh nhi mở rộng tầm mắt rồi. Xem ra, hoàng huynh bất tài của Ninh nhi không thể thắng nổi tỷ đâu!”
Mọi người xung quanh mặt mũi đều tái mét, ai đó đang mỉm cười bỗng nhiên sắc mặt âm trầm đáng sợ, Lăng Bích Nguyệt cũng ho khụ khụ vài cái…
Tiểu công chúa này đúng là gan to bằng trời rồi, ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người như thế, lại nói hoàng huynh của mình, cũng là Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của một nước , nổi tiếng một trong những cao thủ , người có thể làm đối thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay… là bất tài sao?
Bình luận truyện