Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 36: Lên đường rời khỏi kinh thành



Lăng Bích Nguyệt ở trong phòng đang soạn đồ đạc cùng với Tịch Nhan thì bên ngoài a hoàn báo có phu nhân Lý đại tướng quân cầu kiến. Nàng có chút nghi hoặc nhưng cũng phất tay cho mời vào.

Phu nhân dáng vẻ vô cùng phúc hậu, vô cùng hiền lành, vừa gặp nàng đã quỳ xuống hành đại lễ :

“ Tham kiến vương phi nương nương. Ơn cứu mạng của nương nương, ta xin thay mặt tướng công đa tạ”

Nàng vội vàng đi tới đỡ phu nhân dậy, đỡ bà ngồi xuống ghế rồi mỉm cười :

“ Phu nhân hà tất phải như vậy, là Lam Triệt không đúng, ta không tán thành nên mới ngăn chặn, đã khiến phu nhân hoảng sợ, phải là Bích Nguyệt xin lỗi mới đúng!”

Phu nhân cũng khách khí đáp lại vài câu rồi lấy trong người ra cây Dược Hoàn trâm, cung kính giơ ra trước mặt ta:

“ Ta xin trả lại vương phi bảo bối này…”

Ta đưa tay nhận lấy, nghĩ thầm đúng là may quá! Cái này vô cùng hữu ích, nếu mang theo có khi còn cần!

Phu nhân liếc sang mấy túi tay nải, khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt, bà hoảng hốt hỏi ta :

“ Nương nương định đi đâu?”

“ Ta… ọe!” Nàng định đáp lời thì bỗng thấy trong bụng vô cùng cồn cào khó chịu, như thế nào lại cảm thấy buồn nôn! Nhưng lại là nôn khan!

Phu nhân hoảng loạn gọi Tịch Nhan, rồi vỗ vỗ lưng giúp ta thuận khí , sau đó lại giúp ta ngồi xuống ghế:

“ Vương phi thấy thế nào rồi? Đã đỡ chưa? Sao không dưng lại nôn khan thế này?”

“ Không sao không sao, ta bị hoài ấy mà…” Nàng vô thức trả lời, nhưng nói xong lại thấy muốn cắn lưỡi…

Qủa nhiên, phu nhân lập tức nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi :

“ Lẽ nào… vương phi nương nương đang mang thai sao?”

“ Hầy… sự tình chính là vậy” Nàng thở dài ngao ngán, tay bất chợt xoa xoa cái bụng.

“ Trời ơi, nương nương đang mang thai như vậy, đang trong thời kì ốm nghén lại còn muốn đi đâu?”

“ Nếu không đi, e rằng ngay cả cái mạng này cũng không còn nữa…”

“ Như vậy, chi bằng hãy để tướng công của ta hộ tống nương nương… Dù gì đây cũng là hoàng thân quốc thích… Hay là nương nương vào cung nói với hoàng thượng đi!”

Nàng lắc đầu từ chối, cũng im lặng chẳng nói gì. Hoàng đế tuy rất sủng ái Lam Triệt, nhưng ai biết được trong lúc tức giận, chưa thèm nghe nàng nói đã hạ lệnh xử tử tại chỗ chứ! Không chừng lời còn chưa nói hết thì mạng đã không còn. Huống gì, nàng cũng chẳng muốn để đứa con đầu lòng này được sinh ra một nơi khắc nghiệt thế này…

Phu nhân không khuyên nhủ được nàng nên cũng đành an ủi vài câu, hứa sẽ nói với đại tướng quân, giúp nàng đánh lạc hướng quân truy nã của triều đình, bảo hộ nàng cùng vương gia lên đường bình an.

Có lẽ hôm nay là ngày tốt nên hết người này đến người khác đến thăm hỏi nàng. Lý phu nhân vừa đi được hai canh giờ thì cửa lại ‘rầm’ một phát mở toang, một bóng dáng chạy xộc vào. Nàng ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt quen thuộc đó, mừng rỡ gọi một tiếng :

“ Hàn ca ca!”

“ Nguyệt , mau đi thôi! Lam Triệt thất bại rồi! Mau đi thôi! Cùng ta đến Phong Lâm , ở đó muội nhất định sẽ an toàn!”

“ Nhưng sao huynh…”

“ Ám vệ”

“ Được! Nhưng chúng ta phải lên xe ngựa, đến ngoại thành trước, muội đã có kế hoạch rồi!”

“ Vậy muội nhanh tay lên! Sẽ không kịp ..!”

Nàng sắp xếp hết đồ cho gọn gàng , nàng cầm một ít, Tịch Nhan cầm một ít rồi cùng Hàn ca lên xe ngựa chạy thẳng ra ngoại thành,cũng may là chuyện mưu phản chưa truyền ra nên cũng chưa được lệnh giải tỏa, rất dễ dàng đi ra ngoài.

Đến điểm hẹn , xe ngựa dừng lại, nàng lo lắng vén màn cửa sổ, ngóng nhìn hình bóng của Triệt.

Cũng khoảng một khắc sau thì Lam Triệt thân mặc áo giáp uy phong, sau lưng còn có vài vị tướng quân bảo vệ, ai cũng thân đầy thương tích, xem ra là đã xảy ra một cuộc đại chiến…

Lam Triệt thấy nàng liền dừng ngựa, quay lại chắp tay về hướng các vị tướng, cảm kích nói :

“ Đa tạ các ngươi đã bảo vệ cho bổn vương… Bổn vương đại sự không thành, lại còn ái phi , nên đành chỉ còn cách hèn nhát là trốn đi, không biết các vị có muốn cùng bổn vương lên đường không?”

Ba vị tướng quân lập tức phi xuống ngựa, cũng chắp tay thành quyền, cung kính hô:

“ Hạ thần sống chết đều sẽ đi theo bảo vệ vương gia, không thẹn với tiên vương gia và vương phi.”

Lam Triệt xúc động đỡ từng người dậy , rồi cùng nhau cởi bỏ áo giáp, cùng lên xe ngựa. Nhìn thấy Y Hàn, Lam Triệt thoáng ngạc nhiên rồi cũng gật đầu xem như chào hỏi. Xe ngựa khá lớn nên đủ cho năm người ngồi vô cùng thoải mái.

Ba vị tướng quân đều đã ngoài bốn mươi, thế nhưng thấy nàng cũng vẫn hành lễ như thường khiến nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Lam Triệt vẻ mặt vô cùng hối hận, quay sang nắm lấy nàng, trầm giọng nói :

“ Bổn vương lẽ ra không nên tạo phản, nếu không sẽ không khiến cho cha nương đang đi du ngoạn thiên hạ, bỗng dưng bị bắt quay về, rồi còn mất mạng… rồi lại khiến nàng phải khổ sở như thế này… Nhưng mà.. vì sao… mạch của nàng lại lạ thế này?” Hắn nhíu nhíu mi, tay hơi bấm bấm lên tay nàng.Khổ nỗi, y thuật có hạn nên chỉ biết mạch tượng của nàng hơi khác bình thường một chút.

Phong tướng quân vỗ vỗ vai Lam Triệt, khàn khàn nói:

“ Vương gia, để lão bắt mạch thử cho vương phi, lão có học qua y thuật”

Nàng nhìn một đám nam nhân bọn họ, rồi bật cười vui vẻ :

“ Không cần đâu, để ta nói luôn, trong người ta… đang có một tiểu bảo bối”

Tịch Nhan bên cạnh cũng hào hứng phụ họa hét to:

“ Vương gia, vương phi mang thai rồi!”

Mọi người nghệt mặt ra, xe ngựa cũng bỗng dưng dừng lại, lúc lâu mới chạy tiếp.

Vân tướng quân, Phong tướng quân, Vũ tướng quân cười sảng khoái một tiếng, rồi lại liên tục chúc mừng, còn Lam Triệt thì vui đến nỗi ôm chặt lấy nàng, như thế nào… lại còn chảy cả nước mắt!

Mạc Y Hàn tay cầm roi da, tay cầm cương ngựa khẽ thở dài một tiếng, khóe môi lại mỉm cười , vừa bi thương lại vừa vui mừng.

Nàng bĩu môi một cái, lấy tay vỗ về hắn :

“ Chàng đúng là! Rõ ràng là chuyện vui, vì sao lại khóc như vậy ! Đúng là chẳng ra thể thống gì!”

“ Là ta quá vui mừng… Ta sắp lên chức phụ thân rồi!”

“ Xí! Phụ thân cái gì! Đứa con trong bụng thiếp không phải của chàng đâu! Là của Thái tử Độc Cô Ninh Duệ đó!”

“ Cái gì??” Hắn sầm mặt. Ba vị tướng quân nhịn cười nên mặt đỏ ửng lên.

“ Đúng vậy, đây chính là con của Ninh Duệ!”

“ Nàng nói cái gì!!!! Dừng xe! Dừng xe! Ta phải đi giết cái tên khốn nạn đó! Mau dừng xe!”

“ Ha ha ha ! Lam Triệt, nếu ngươi còn lằng nhằng nữa, bổn vương sẽ không khách khí ném ngươi xuống xe đó!” Mạc Y Hàn không chịu nổi, vén màn hét lớn.

“ Ta cứ hét đấy, ngươi ném đi! Lo mà đánh xe kìa!”

Kết quả, Lam Triệt mặt bầm dập, khóc không ra nước mắt ngồi vào vị trí phu xe, còn Mạc Y Hàn thì hả hê ngồi bên trong, cùng tán gẫu nói cười vui vẻ với nàng và các vị tướng quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện