Đệ Nhất Mỹ Nhân
Chương 6
Ngày hôm sau tin Duệ Vương và Cung Khanh được Hoàng thượng chỉ hôn lan
truyền khắp kinh thành, đến lúc này, lời đồn về mối quan hệ của thái tử
và thiên kim của Cung thượng thư cuối cùng cũng lắng xuống. Cung phu nhân không khỏi thầm than thở, năm đó bà không chịu gả cho lão Duệ
Vương, bây giờ rốt cuộc nhi nữ của bà lại trở thành Duệ Vương phi. Giang thị ngày xưa vốn là bạn tâm giao, sau đó hoành đao đoạt ái tranh giành
tình yêu, giờ lại trở thành thông gia với mình, đúng là không thể không
cười một tiếng gạt bỏ oán thù. Ai da! Nhân sinh đúng là một cái vòng
luẩn quẩn.
Cung Khanh từ sau hôm gặp Duệ Vương ở hậu hoa viên, trái tim vốn được xem là thờ ơ với việc xuất giá, giờ lại trở nên kích động phấn chấn. Người cứu mình đêm đó rốt cuộc có phải hắn hay không? Nếu đúng thì thật tốt quá. Ừm, lúc nào gặp lại hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Mấy ngày này đối với A Cửu mà nói thì đúng là ngày dài tựa năm, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau Độc Cô hoàng hậu, hy vọng có thể năn nỉ thuyết phục để bà thay đổi chủ ý. Ai ngờ, Độc Cô hoàng hậu xưa nay vẫn cưng chiều nàng hết mực là thế vậy mà thái độ đối với việc này lại vô cùng cứng nhắc. Mặc cho A Cửu nũng nịu phiền não thế nào cũng không chịu đồng ý, cuối cùng phiền quá chỉ nói một câu: “Nếu con muốn thành hôn với Thẩm Túy Thạch, trừ phi hắn tự mình mở miệng cầu xin ta và phụ hoàng con, còn nếu không, đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.”
A Cửu nghe xong liền cảm thấy như rớt xuống vực sâu, giận đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Mẫu hậu thật nhẫn tâm, tuy giờ hắn chưa tình nguyện cưới con, nhưng sau khi con và hắn thành thân, sẽ sống với nhau thật tốt, như vậy nhất định ngày tháng trôi qua, tình cảm sẽ nảy sinh trong lòng hắn.”
Độc Cô hoàng hậu cười nhạt: “Con nghĩ thực quá đơn giản, con tưởng rằng chỉ cần con đối tốt với hắn, thì hắn sẽ có tình cảm với con sau? Nếu chuyện tình cảm trên thế gian này đều giản đơn như vậy, thì cớ gì lại có chuyện nam si nữ oán. Có một số người, dù cho con có móc trái tim mình ra, thì hắn cũng chưa chắc đã rung động. A Cửu, con đừng cầu xin nữa, mẫu hậu làm vậy là vì con, mẫu hậu không muốn sau này trái tim con tan nát, cả một đời vẫn còn dài phía trước, nếu như trong lòng không thoải mái, vinh hoa phú quý có nhiều đến bao nhiêu thì cũng không cảm thấy hạnh phúc.”
Độc Cô hoàng hậu nói đến đây thì khe khẽ thở dài: “Ta thà để lúc này con hận ta, chứ không muốn tương lai con đau khổ.”
Đến lúc này A Cửu mới biết, thì ra tính cách của mẫu hậu lại cương nghị cố chấp đến như vậy. Nếu mẫu hậu không chịu thay đổi chủ ý, xem ra chỉ còn cách đi thuyết phục phụ hoàng. Nàng đứng dậy đang chuẩn bị đi đến Ung Chính điện, thì nghe từ bên ngoài tiếng nói của nội thị truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo.”
A Cửu đi theo Độc Cô hoàng hậu ra tận cửa điện nghênh đón Tuyên Văn đế.
Tuyên Văn đế không đến một mình, theo sau còn có một người, đó chính là giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên Giám.
Trong mắt thế nhân, Thuần Vu Thiên Mục tựa như một vị thần tiên sống. Năm đó ông ấy phán Độc Cô hoàng hậu phạm sau Cửu nữ, sau khi phá giải linh nghiệm, Độc Cô hoàng hậu đối với ông ấy vô cùng nể trọng, từ đó đến nay phong cho ông ấy làm Giám chính Ti Thiên Giám.
Bản tính người này ít giao du cùng người khác, đã có rất nhiều người đăng môn bái kiến nhưng đều bị khước từ, muốn thỉnh cầu ông ấy xem tướng hay chỉ bảo vài câu thì khó tựa lên trời.
Nhìn vẻ bề ngoài, ông ấy trông không khác với những nam nhân tuổi ngoại lục tuần bình thường khác, dáng người trung bình, dung mạo xấu xí, nhưng lại có hai hàng lông mày và đôi mắt sáng quắc tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cho dung mạo bình thường trở nên sáng bừng.
A Cửu sửng sốt khi nhìn thấy người này, trong lòng thầm nghĩ xưa nay rất hiếm thấy ông ấy tiến cung, hôm nay sao lại cùng phụ hoàng đến đây?
“Ái khanh, hôm nay có chuyện trẫm muốn cùng khanh bàn bạc.” Sắc mặt Tuyên Văn đế vô cùng nghiêm trọng, vào đến trong điện liền ngồi xuống, nhìn Thuần Vu Thiên Mục gật gật đầu nói: “Ái khanh cứ nói thẳng.”
Thuần Vu Thiên Mục thi lễ với Độc Cô hoàng hậu xong, nói: “Nương nương, ngày hôm qua thiếp canh của Duệ Vương và Cung tiểu thư được đưa đến Ti Thiên Giám. Sau khi xem thần phát hiện, Cung tiểu thư có mệnh quý không thể nói, mà mệnh cách cả Duệ Vương vốn là rồng ẩn mình dưới vực sâu, nếu Cung tiểu thư được gả cho Duệ Vương, e là…”
Thuần Vu Thiên Mục nói đến đây thì dừng lại, nhưng ý tứ của câu nói đã rất rõ ràng.
Trong lòng Độc Cô hoàng hậu bỗng nhiên trùng xuống, nhiều năm trước bà đã để Thuần Vu Thiên Mục xem qua tướng mạo của Duệ Vương, cũng tính qua mệnh cách của hắn, kết quả Thuần Vu Thiên Mục đã đưa ra kết luận, Duệ Vương có mệnh là rồng ẩn mình dưới vực sâu, một khi có cơ hội, sẽ nhất phi trùng thiên.
Cũng chính vì lí do này mà trong lòng Độc Cô hoàng hậu đối với Duệ Vương vẫn rất đề phòng, Giang Vương phi ít nhiều cảm nhận được điều ấy, nên mấy năm nay vẫn luôn ở ẩn, cũng dạy dỗ nam tử, nữ tử của mình hành sự cẩn trọng, làm người khiêm tốn, giấu kín tài năng.
Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu bỗng trở nên thập phần xấu xí, có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Cung Khanh lại có mệnh quý giá đến như vậy, nếu gả nàng ta cho Duệ Vương, há chẳng phải là giúp Duệ Vương như hổ thêm cánh sao?
Bà kìm lòng không đặng đưa mắt nhìn Tuyên Vắn đế. Thần sắc của Tuyên Văn đế càng thêm trầm xuống.
Thuần Vu Thiên Mục trầm giọng nói: “Sự việc trọng đại, thần không dám khinh thường, có ý đến xin ý chỉ của Hoàng thượng và nương nương, thần muốn xem qua tướng mạo của Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế nói: “Thuần Vu ái khanh xưa nay làm việc vẫn luôn thận trọng chắc chắn, sự việc lần này đúng là vô cùng quan trọng, trẫm đã triệu của Duệ Vương và Cung Khanh nhập cung, đợi một lát, Thuần Vu ái khanh có thể quan sát. Nếu như…” Nói đến đây, trên nét mặt Tuyên Văn đế lộ rõ vẻ bối rối, ngừng lại một chút mới tiếp tục: “May mà Duệ Vương còn chưa làm lễ Nạp Thái.”
Ngụ ý là nếu Cung Khanh quả thật có tướng mẫu nghi thiên hạ thì hôn sự này phải hủy bỏ. Độc Cô hoàng hậu cũng nghĩ tới kết quả này, nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiên hạ, há chẳng phải là sẽ gả cho Mộ Trầm Hoằng làm thái tử phi sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô hoàng hậu lập tức như bị vãn tiễn xuyên tâm.
Cung Khanh bị triệu vào cung, thấy trong Tiêu Phòng điện không chỉ có Mộ Chiêu Luật, mà còn có cả Thuần Vu Thiên Mục. Vị này là cao nhân xem tướng trong truyền thuyết, quan Giám chính của Ti Thiên Giám, Cung Khanh đã sớm nghe nói đế đại danh của ông ấy, lúc nhỏ cũng đã được gặp qua mấy lần nhưng chỉ đứng từ xa. Người này thần bí khó lường, giống như là ẩn dật lánh đời. Trong đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục tinh quang như tràn ra cả bốn phía, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Cung Khanh quỳ lạy Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu, vẫn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào cứ nhìn mình chằm chằm như thế nên không khỏi lúng túng, tim không kìm chế được bất giác cũng đập nhanh hơn.
Tuyên Văn đế nói: “Bình thân, ban ngồi.”
Cung Khanh tạ ơn đứng dậy, ngồi xuống.
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả đều nhìn nàng.
Cung Khanh trong lòng thầm kinh ngạc, Tuyên Văn đế rốt cuộc triệu kiến nàng làm gì?
Duệ Vương cũng thầm nghi vấn y như vậy, không biết tại sao đột nhiên lại bị triệu tiến cung.
Đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục cứ nhìn chằm chằm vào Cung Khanh.
Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu thì không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, Cung Khanh cảm thấy căng thẳng chưa từng có, như bị sa vào một tấm lưới.
Thuần Vu Thiên Mục bắt đầu nhìn từ trán nàng, sau đó ánh mắt quét dần xuống, điểm từng vị trí trên khuôn mặt, khi ánh mắt sắc bén dừng ở vị trí cằm nàng, thì lúc này ông ấy mới thu hồi ánh mắt, quay sang Hoàng đế và Hoàng hậu nói rõ ràng từng chữ một: “Cung tiểu thư chính xác là có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Lời vừa dứt, Cung Khanh như bị sét đánh ngang tai, chỉ chớp mắt đã thấy đại não trống rỗng.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Trong sự tĩnh lặng ấy, Duệ Vương đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thần vô cùng sợ hãi, thỉnh Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Cung Khanh đột nhiên ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lập tức đã hiểu, nàng có tướng mẫu nghi thiên hạ, nếu hắn cưới nàng thì chẳng phải là có ý đồ trong tương lai thống trị thiên hạ hay sao? Đấy là tội đại nghịch bất đạo, hắn sao gánh vác được?
Độc Cô hoàng hậu nói: “Thuần Vu đại nhân, hãy nhìn cẩn thận!”
Thuần Vu Thiên Mục nghiêm mặt nói: “Chuyện đại sự như vậy, thần không dám nói bừa, thỉnh Hoàng thượng và nương nương suy nghĩ cho thấu đáo.”
Mộ Chiêu Luật lại dập đầu lần nữa: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế thở dài nói: “Nếu đã như thế, hôn sự của Vương gia và Cung tiểu thư chỉ có thể hủy bỏ.” Ngữ khí của Tuyên Văn đế nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng mơ hồ chứa sự uy nghi của thiên tử.
Trong không gian tĩnh lặng này, Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của Độc Cô hoàng hậu lạnh lùng nghiêm nghị, hung ác nham hiểm, phức tạp khó lường.
Tuyên Văn đế xưa nay dung mạo bình hòa, giờ cũng nghiêm cẩn khó nhìn, phất phất tay, trầm giọng nói: “Cung tiểu thư về trước đi.”
Cung Khanh giống như đang nằm mơ. Ở trong mơ, nàng đang bước những bước đi êm đềm, đột nhiên một vực sâu hiện ra trước mắt, nàng không hề nhận ra nên đã bước hụt chân rơi xuống, đúng lúc đó nàng giật mình tỉnh giấc, nhưng thực tế còn tàn khốc hơn cả trong mơ, thật không dễ gì mới định được hôn sự, giờ chỉ vì một câu nói mà bị hủy bỏ.
Nếu lời quả quyết của Thuần Vu Thiên Mục mà bị truyền ra ngoài, thì trên đời này còn ai dám lấy nàng, ngoại trừ Mộ Trầm Hoằng.
Nhưng Độc Cô hoàng hậu lại tuyệt nhiên không muốn nàng tiến cung, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, nàng cảm thấy như mình đang đứng trước một vách đá dựng đứng, những cơn gió lạnh từ dưới thổi lên cuộn chặt lấy cơ thể nàng.
Vân Diệp và Vân Hủy đang chờ ở ngoài điện, vừa nhìn thấy nàng đều giật mình kinh hãi.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Cung Khanh im lặng không nói, gắng gượng ra khỏi hoàng cung.
Cug phu nhân đi cùng nhi nữ vào cung nhưng dừng lại chờ ngoài cửa, vừa thấy sắc mặt nhi nữ thì vẻ tươi cười trên gương mặt như bị đông cứng.
“Có phải A Cửu lại gây sự?”
Cung Khanh bước lên xe ngựa, trầm giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà rồi nói.”
Cung phu nhân căng thẳng, không thể chờ được vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?” Dựa theo tính cách Cung Khanh mà lý giải, chỉ có chuyện đại sự mới có thể khiến nàng căng thẳng nghiêm trọng như thế, trước kia dù có bị A Cửu ức hiếp Cung Khanh cũng chưa từng hồn bay phách lạc thế này.
“Con mau nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi con đến Tiêu Phòng điện gặp một người, là Thuần Vu Thiên Mục.”
“Hắn?” Cung phu nhân ngạc nhiên nói: “Hắn thì liên quan gì đến chúng ta?”
Cung Khanh nói rõ ràng từng chữ một: “Ông ấy nói, con có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Trong nháy mắt, Cung phu nhân ngây người như tượng gỗ.
Cung Khanh lại nói tiếp: “Vì vậy Duệ Vương quỳ xuống thỉnh lạy Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này.”
“Con nói gì?” Cung phu nhân thảng thốt.
Cung Khanh nhắc lại rõ ràng: “Duệ Vương… thỉnh lạy Hoàng thượng… hủy bỏ hôn sự này.”
Cung phu nhân thấy cơ thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
Cung Khanh vội nhoài đến đỡ lấy mẫu thân giúp bà thuận khí.
Một lúc lâu sau Cung phu nhân mới nói được một câu: “Hoàng thượng có phản ứng gì?”
Cung Khanh nói: “Hoàng thượng ân chuẩn cho khẩn cầu của Duệ Vương.”
Cung phu nhân nghe mà không tin, vội véo vào đùi mình một cái, thấy đau nhói mới dám khẳng định đây là thật chứ không phải mơ. Bà bóp trán, giận đến nỗi nói năng lộn xộn: “Giờ phải làm thế nào đây, con phải gả cho thái tử sao? Thật là tiểu oan gia, chạy thế nào cũng không thoát.”
Lòng Cung Khanh như nước đun sôi, không thể bình lặng, trước mắt nàng hiện ra đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Mộ Trầm Hoằng. Nàng không muốn tiến cung, cũng không muốn gả cho Mộ Trầm Hoằng, nhưng câu ấy Thuần Vu Thiên Mục đã nói ra, thế thì khắp thiên hạ này chỉ có một người có thể lấy nàng thôi, đó là hắn.
Sau khi Thuần Vu Thiên Mục lui ra, Duệ Vương cũng rời khỏi Tiêu Phòng điện.
Lúc này A Cửu mới lên tiếng: “Mẫu hậu, người tin lời của Thuần Vu Thiên Mục sao?”
Độc Cô hoàng hậu đưa mắt nhìn nàng: “A Cửu con đi gọi hoàng huynh đến đây.”
A Cửu ngớ ra, bĩu môi đứng dậy rời đi.
Độc Cô hoàng hậu cho cung nữ nội thị lui ra, lúc này mới nhìn Tuyên Văn đế nói: “Hoàng thượng, người thấy việc này phải xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
“Nếu ý trời đã vậy, chúng ta đành thuận theo.”
“Ý trời đã vậy… chẳng lẽ trời cao cũng gây khó dễ cho ta sao?” Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu càng lúc càng cau có, một lời cũng không nói thêm nữa. Tuyên Văn đế sắc mặt tối sầm, hai người im lặng cho đến khi Mộ Trầm Hoằng bước vào điện.
“Phụ hoàng mẫu hậu cho gọi nhi thần không biết có chuyện gì?”
Độc Cô hoàng hậu đầu mày nhíu chặt nói: “Thiếp canh của Duệ Vương và Cung Khanh được đưa đến Ti Thiên Giám, Thuần Vu Thiên Mục xem thiếp canh của Cung Khanh thấy mệnh quý không thể nói, rồi lại nhìn tướng mạo phán nàng ta có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Nói xong, hoàng hậu chăm chú theo dõi phản ứng của Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng ngẩn ra, ý cười trên mặt bỗng tiêu tan, thần sắc thuần khiết như băng ngọc. Hắn chỉ hỏi một câu nhạt nhẽo: “Mẫu hậu tin sao?”
Độc Cô hoàng hậu nói một tiếng: “Tin”
Mộ Trầm Hoằng nghe vậy bật cười: “Duệ Vương há chẳng phải là…”
“Hắn đề nghị hủy hôn, phụ hoàng con đã ân chuẩn.”
Mộ Trầm Hoằng lại ngẩn ra.
Phản ứng của hắn không có chút khả nghi nào, tựa như không hề hay biết, khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu tiêu tan một nửa.
Mộ Trầm Hoằng nói: “Như vậy cũng tốt, nếu Duệ Vương và Cung gia kết thông gia, chẳng phải là An Quốc Công phủ, Thượng thư phủ và Duệ Vương phủ liên kết lại thành một thế thống nhất, quyền lực quá lớn, sau này đối với thế cục triều đình có nhiều ảnh hưởng.”
Chính xác, đây cũng là vấn đề mà Độc Cô hoàng hậu nghĩ đến, bà hỏi: “Con cảm thấy Cung Khanh thế nào?”
“Việc này, mẫu hậu muốn nghe lời nói thật sao?”
Độc Cô hoàng hậu mặt không đổi sắc: “Cứ nói thật.”
Mộ Trầm Hoằng ung dung trầm tĩnh đáp: “Nàng trí tuệ thông minh, nhưng bẩm sinh tính tình khá lạnh nhạt, không phải người thích hợp cho vị trí thái tử phi, vì thế, trước giờ nhi thần vẫn xem trọng Kiều Vạn Phương hơn.”
Độc Cô hoàng hậu nhíu mày nhìn hắn, hôm đó bầu chọn hoa thần đúng là hắn đã bỏ phiếu cho Kiều Vạn Phương. Sau lại để cho A Cửu mang lễ vật đi tặng, khiến nàng ta khó xử trước mọi người. Xem ra, đúng là hắn không có ý gì đặc biệt với Cung Khanh.
Điều này khiến trong lòng hoàng hậu dễ chịu hơn một chút, bà lại hỏi một câu có ý thăm dò: “Nhưng Thuần Vu Thiên Mục phán nàng ta có mệnh quý không thể nói, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Mộ Trầm Hoằng nghiêm mặt: “Lời của Thuần Vu đại nhân, mẫu hậu có thể không tin.”
Những lời này cuối cùng đã gạt bỏ hoàn toàn những hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu, bà thở dài: “Sao có thể không tin? Năm đó nếu không phải là nhờ ông ấy, A Cửu e là khó mà bảo toàn được tính mạng.”
A Cửu dẩu môi: “Hoàng huynh nói có lý, mệnh quý thì sao, Thuần Vu cũng không phải thần tiên, xem tướng cũng chưa chắc đã chuẩn.”
“Không được hàm hồ.” Tuyên Văn đế từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm lặng, bất ngờ quát lên một câu.
“Hoàng thượng cho là nên xử lý thế nào?”
“Nếu ái khanh tin lời của Thuần Vu Thiên Mục thì quyết định chọn Cung Khanh làm thái tử phi, nếu không tin thì chọn người khác. Trẫm tin ái khanh sẽ lấy xã tắc đại cục làm trọng, sự yêu ghét cá nhân sẽ để qua một bên.” Dứt lời, Tuyên Văn đế đứng dậy, mặt mày giận dữ: “Trẫm đi trước, ái khanh cứ suy nghĩ cho kĩ.”
Độc Cô hoàng hậu im lặng không nói. Rõ ràng Tuyên Văn đế đã nổi giận, lời lẽ cũng nặng nề hơn. Nếu bà vẫn cố chấp muốn tuyển người khác, thì rõ là không màng đến giang sơn xã tắc, tội danh này bà làm sao gánh được?
Mộ Trầm Hoằng đứng dậy nói: “Dù mẫu hậu chọn ai, nhi thần cũng không dị nghị, nhi thần cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại Độc Cô hoàng hậu và A Cửu, A Cửu vừa muốn mở miệng, Độc Cô hoàng hậu đã đưa tay chặn lời: “Con lui ra đi, ta cần yên lặng một chút.”
Trong Cần Chính điện, Mộ Trầm Hoằng quỳ xuống thi lễ: “Việc hôm nay đa tạ phụ hoàng.”
Tuyên Văn đế đỡ hắn đứng dậy, hỏi: “Con đã tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng ta, vậy vừa rồi sao lại nói như vậy?” Hoàng thượng đã nghĩ, Mộ Trầm Hoằng nhất định sẽ dựa theo suy nghĩ của mình để thuyết phục Độc Cô hoàng hậu tin lời Thuần Vu Thiên Mục, ai ngờ Mộ Trầm Hoằng lại nói ngược lòng mình.
“Nếu nhi thần tán đồng với lời của Thuần Vu Thiên Mục, mẫu hậu có thể hoài nghi là nhi thần thông đồng với ông ta.”
“Con không sợ mẫu hậu sẽ lựa chọn Kiều Vạn Phương.”
“Dù mẫu hậu không thích Cung Khanh, nhưng liên quan đến giang sơn xã tắc, người chắc chắn sẽ gạt bỏ cảm xúc cá nhân để lấy đại cục làm trọng.”
Tuyên Văn đế nửa khen ngợi nửa cảm thán: “Nếu không phải con đến xin ta, chính ta cũng không nhìn ra con thích nàng, tâm tư này của con quả thực ẩn giấu rất kỹ càng.”
“Khi nàng còn nhỏ thường tiến cung thăm Hướng thái phi, Không biết vì sao, mẫu hậu rất ghét nàng, nếu nhi thần chơi đùa với nàng, mẫu hậu sẽ nói lời châm chọc, trong lòng tỏ vẻ không vui.”
Tuyên Văn đế nhủ thầm, tất nhiên con không thể biết vì sao mẫu hậu con lại ghét Cung Khanh như vậy, đúng là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
“Vì thế nhi thần càng thích, thì lại càng không thể để mẫu hậu nhận ra. Có thể mới không làm liên lụy đến nàng.”
Tuyên Văn đế lẩm bẩm nói: “Không sai, nếu thích một người, dù chỉ nhìn một cái cũng đừng làm.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Đời này nhi thần chỉ cầu xin phụ hoàng một chuyện này, đa tạ phụ hoàng tác thành.”
Tuyên Văn đế mỉm cười vỗ vỗ vai nhi tử: “Phụ tử ta không cần nhiều lời. Phụ hoàng chỉ mong con sẽ lấy được nữ tử mà con yêu mến, huống hồ nữ tử Cung gia quả thực là kỳ tài xuất chúng, trăm người có một.”
Bản thân đã nửa đời tiếc nuối, sao nhẫn tâm để con trai không được viên mãn?
“Nhi thần đối với nàng sớm đã chung tình, chỉ ngại mẫu hậu ngăn trở nên không dám để lộ ra ngoài, chuyện này xin nhờ phụ hoàng giữ bí mật.”
“Tất nhiên, nếu con cưới nàng rồi, nhớ phải đối tốt với nàng ấy.”
“Nhi thần nhất định đời này kiếp này sẽ đối xử tốt với nàng.”
Tuyên Văn đế thấy lòng như chùng xuống, năm đó, trong lòng mình cũng đã nhủ thầm với nàng như thế, nhưng đáng tiếc đến cả cơ hội mở lời nàng cũng không cho. Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã hai mươi năm, những lời muốn nói và tình cảnh năm đó chưa từng phai nhòa trong tâm trí, chỉ tiếc…
Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại nhiều trắc trở, sự tình diễn biến quanh co như vậy. Kiểu số phận này hoàn toàn không được tự mình quyết định, nghĩ đến cảm giác kẻ khác lúc nào nổi hứng muốn đùa thì lại lấy mình ra làm trò đùa khiến nàng như muốn điên lên. Nghĩ đến việc phải gả cho Mộ Trầm Hoằng, ngày ngày chạm mặt A Cửu, nàng đúng là sắp phát cuồng rồi.
Còn Cung phu nhân vốn ghét cay ghét đắng cảnh chung chồng với người khác, nhưng giờ phải trơ mắt nhìn nhi nữ duy nhất của mình sắp lâm vào tình cảnh ấy, bà cũng như muốn điên lên.
Hai người rầu rĩ chẳng nói lời nào cho tận đến lúc về Cung phủ, sắc mặt càng lúc càng trở nên xấu xí, Cung Cẩm Lan dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cung phu nhân mặt sa sầm nói: “Duệ Vương từ hôn.”
Cung Cẩm Lan giật mình kinh hãi: “Vì sao?”
“Bởi vì Khanh nhi mệnh cách quý trọng, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Cung Cẩm Lan càng thêm giật mình: “Ý nàng là… Khanh nhi phải gả cho thái tử?”
Cung phu nhân hừm một tiếng: “Tạo nghiệp.”
Cung Cẩm Lan mừng rỡ như điên, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của phu nhân và nhi nữ, không dám lộ vẻ vui mừng, khổ sở kiềm chế cảm xúc trong lòng, khiến khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cung Khanh nhìn dáng vẻ của phụ thân, vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nói: “Phụ thân đừng cao hứng quá sớm. Chưa chắc hoàng hậu đã đồng ý.”
Cung Cẩm Lan lại ngẩn người.
“Nếu đã có tướng lệnh như thế, hoàng hậu có lý nào lại phản đối?”
“Chưa nói trước được, phụ thân đừng vui mừng quá sớm, nếu hoàng hậu phản đối, nhi nữ chỉ còn cách đi tìm cái chết.” Cung Cẩm Lan và Cung phu nhân nhất tề hoảng sợ. “Con nói hàm hồ gì vậy?”
Cung Khanh cười cười: “Con nói là… giả chết.”
Phu phụ Cung Cẩm Lan đều nhất thời sửng sốt.
Cung Khanh nói: “Phụ mẫu lên tiếng nói với người ngoài rằng con sinh bệnh mà chết. Sau đó con rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích, đến lúc đó không ai biết con là ai, muốn gả cho ai thì gả.”
Dự tính này nàng đã nghĩ trên đường hồi phủ. Dù sao thì Thuần Vu Thiên Mục đã quả quyết như vậy, trên đời này, ngoài Mộ Trầm Hoằng ra, chẳng có ai còn dám lấy nàng, nếu Độc Cô hoàng hậu khăng khăng không đồng ý, nàng sẽ giả chết, từ bỏ thân phận Cung Khanh, làm lại tất cả từ đầu.
Tóm lại, xe tới trước núi tất có đường, nàng sẽ không để người khác định đoạt, nhất định sẽ chọn cho mình một cuộc sống tốt.
Cung phu nhân vui vẻ nói: “Chủ ý này rất hay, đến lúc đó chúng ta đi Giang Nam, tìm một nơi non xanh nước biếc để ở, lại tìm được một lang quân như ý, không cần phải ở lại chốn kinh thành, chịu nhiều ấm ức.”
“Phu nhân, vậy còn ta thì phải làm sao?”
“Ừm, việc đó ư, thì chàng cứ từ quan là được.”
Cung Cẩm Lan ruột gan đau nhói.
Cung Khanh cười: “Phụ thân không nỡ thì ở lại tiếp tục làm quan, con và mẫu thân du ngoạn Giang Nam.”
Cung phu nhân nhìn gương mặt tươi sáng, đôi mắt trong veo của nhi nữ, lòng thầm tự hào: Đây mới là nhi nữ của ta, bất luận là trong cảnh khốn cùng nào cũng có thể nghĩ ra được giải pháp, thản nhiên đối mặt, cho dù có phải vào cung, nhất định cũng sẽ sống tốt, không dễ bị A Cửu và Độc Cô hoàng hậu gây khó dễ. Còn về Mộ Trầm Hoằng, bà càng thêm tin tưởng, nhất định hắn sẽ bị nhi nữ của mình ăn tươi nuốt sống.
A Cửu đau khổ giày vò một đêm, sáng sớm hôm sau thừa dịp thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng
hậu, liền cố gắng hỏi: “Mẫu hậu thật sự muốn gả Cung Khanh cho hoàng huynh sao?”
Tuyên Văn đế sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Thầm nghĩ vạn nhất nếu hoàng hậu khăng khăng không đồng ý thì phải thuyết phục bà ấy thế nào?
Trong lòng Mộ Trầm Hoằng so với Tuyên Văn đế còn căng thẳng hơn nhiều lần, nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh trầm ổn đến dị thường, hắn đủng định nhấp một ngụm trà, ẩn dưới hai hàng lông mày anh tuấn là đôi mắt sâu thẳm khó lường, trong sóng mắt không gợn chút sợ hãi. Nhìn hai nam nhân im lìm như tượng đá, Độc Cô hoàng hậu nghẹn ứ trong lòng, trầm giọng nói: “Chúng ta là thiên gia, nên cũng phải thuận theo thiên ý.”
Lập tức, Tuyên Văn đế thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái tử điện hạ lòng mừng rỡ như điên nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ vẻ bình tĩnh, ngụm nước chè đọng ở cổ họng cuối cùng cũng thông thuận trôi xuống. Tốt rồi, tâm sự đã trù tính bao lâu, cả trăm lần gãy rồi lại nối cùng bao phen vất vả thăng trầm, cuối cùng đã trần ai lạc định. Lòng vui sướng không nói nên lời, nhưng lại không dám để lộ nửa phần, ai da, cắn răng khốn khổ nhịn cười đến nỗi cả hai quai hàm đau ê ẩm.
Tuyên Văn đế hoan hỉ trong lòng, nhưng không tiện biểu lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Trẫm rất tán thưởng việc thấu hiểu đạo nghĩa của ái khanh.”
Độc Cô hoàng hậu gượng cười, thầm nghĩ, tán thưởng chứ không phải thích, lại càng không phải yêu.
A Cửu vừa nghe liền nổi giận: “Mẫu hậu, con không thích nàng ta.”
Tuyên Văn đế chau mày nói: “A Cửu, việc này liên quan đến đại cục xã tắc, há có thể lấy sự yêu thích cả con để quyết định, huống hồ, sau khi con thành hôn sẽ trở thành chủ nhân của phủ công chúa, nếu không thích nàng ta thì ít gặp mặt là được.”
Nỗi hận Cung Khanh trong lòng A Cửu đã tràn ra vẻ mặt. Nàng ta không muốn Cung Khanh được gả cho Mộ Trầm Hoằng, một phần nguyên nhân là không muốn Cung Khanh có địa vị cao hơn mình, một phần nguyên nhân nữa là sau này nàng ta được gả cho Thẩm Túy Thạch, thái tử phi và phò mã nhất định sẽ thường xuyên chạm mặt. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, thật đúng là lòng đau như cắt.
Nàng ta khẩn khoản nhìn Độc Cô hoàng hậu, thấp giọng nói: “Mẫu hậu hà tất phải tin lời Thuần Vu Thiên Mục?”
Độc Cô hoàng hậu nhìn A Cửu, mới chỉ một đêm mà gương mặt đã hốc hác đi nhiều, trong lòng bà cũng rất đau đớn, lại nhìn sang con trai đang ngồi lặng lẽ một bên, thái độ thờ ơ hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như đối với hôn sự của mình không mấy quan tâm.
Chuyện hôn sự của cả hai nhi tử đều khiến bà cảm thấy phiền lòng.
Ông trời thật thích trêu ngươi, càng không muốn thì càng treo đến cửa, còn càng mốn thì lại càng không được. Bà lặng lẽ thở dài: “Việc này A Cửu không cần xen vào nữa.”
A Cửu mắt thấy mọi việc đã được định đoạt, tức giận đứng dậy giậm chân tời đi. Ra khỏi điện, nàng ta sai An phu nhân: “Triệu A Giai vào cung ngay lập tức.”
Khi Tiết Giai vừa đến Dục Tú cung, A Cửu quát cung nữ nội thị lui ra, rồi nói thẳng: “Ngươi biết không, mẫu hậu muốn lập Cung Khanh làm thái tử phi.”
Tiết Giai cả kinh: “Sao có thể như vậy, chẳng phải là di mẫu rất ghét nàng ta sao?”
“Đều là do Thuần Vu Thiên Mục lão nhân kia, nói cái gì là nàng ta có ảnh tướng mẫu nghi thiên hạ, mệnh cách cực kì quý trọng.”
Tiết Giai vừa nghe đến mấy chữ Thuần Vu Thiên Mục, trong lòng đã biết, chuyện lần này khó mà thay đổi được, người mà di mẫu tin tưởng nhất chính là ông ấy.
“Vậy còn Duệ Vương thì tính sao?”
“Có mấy lời của Thuần Vu Thiên Mục, hắn sao còn dám cưới Cung Khanh, lập tức xin với phụ hoàng từ hôn. Mẫu hậu vốn định gả ngươi cho hắn nên đã ân chuẩn.”
Tiết Giai vừa nghe, lòng bỗng chùng xuống. Thì ra, mình chuẩn bị làm một con cờ thí đặt ở bên cạnh Duệ Vương. Xem ra không thể đợi được nữa rồi, nếu càng đợi thì mất mát càng nhiều.
A Cửu nói: “Ta gọi ngươi tới là muốn xem ngươi có cách nào ngăn không để con tiện nhân kia gả cho hoàng huynh ta.”
Tiết Giai cắn môi, im lặng hồi lâu mới nói: “Thánh chỉ còn chưa hạ, tất cả vẫn còn kịp, chỉ cần công chúa khiến nàng ta thất thân, thì thiên mệnh cũng có ý nghĩa gì? Thái tử phi tuyệt đối không thể là hoa tàn liễu bại.”
A Cửu nghe mà rùng mình, cách này có phải là độc ác quá không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là biện pháp duy nhất ngăn chặc Cung Khanh không trở thành thái tử phi.
“Nhưng biết đi đâu tìm kẻ hạ thủ?”
“Công chua cứ giao cho An phu nhân đi tìm, con trai bà ấy ở ngoài cung hỗn độn vô cùng, quen biết rất nhiều phường tam giáo cửu lưu.”
A Cửu gật đầu: “Ừm, chuyện này nhất định phải làm cho kín kẽ gọn gàng, nhất thiết không thể để người khác biết.” Thực ra là nàng ta sợ bị Thẩm Túy Thạch biết. A Cửu lập tức cho gọi An phu nhân, truyền lại ý tứ của Tiết Giai.
An phu nhân vừa nghe chủ ý ác độc ác này, trong lòng kinh hoàng không ngớt, nhưng ngại uy quyền của A Cửu, không dám đồng ý cũng không dám cự tuyệt, chỉ ấp úng nói: “Công chúa, ngộ nhỡ bị hoàng hậu Hoàng thượng phát hiện thì phải làm sao?”
Chuyện trái đạo lý lương tâm ấy bà ta sao dám làm? Đấy là thái tử phi tương lai. Vạn nhất bị phát hiện, công chúa thì không sao, Tiết Giai cũng không sao, chỉ có mình bà ta phải gánh hết trách nhiệm. Lại nhớ đến lần bà ta phải thận theo ý A Cửu nhốt Cung Khanh trong hầm băng, kết quả là thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng, chuyện lần đó dọa bà ta sợ đến tận giờ, không thể nào xem thường mọi việc. Lần này A Cửu lại sai bà ta làm chuyện này, dù không lấy mạng Cung Khanh, nhưng đối với mọi tiểu thư mà nói, việc thất thân còn đáng sợ hơn cái chết cả vạn lần.
Tiết Giai nói: “An phu nhân yên tâm, xong việc sẽ thủ tiêu kẻ đó, không liên lụy đến nhi tử An Lang của bà.”
A Cửu cũng nói: “Đúng vậy, bảo nhi tử của bà cho hắn nhiều tiền, phái người theo dõi hắn, xong việc thủ tiêu ngay thì chuyện này sẽ thành án không đầu.”
An phu nhân nghe mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng nói: “Cung phủ kín cổng cao tường, trong phủ có không ít người hầu bảo vệ, Cung tiểu thư lại sống ở khuê phòng, lúc nào cũng có người bên cạnh, vậy sao có thể ra tay?”
Điều này cũng đúng, A Cửu nói: “Vậy động thủ bên ngoài.”
An phu nhân lại nói: “Xưa nay Cung tiể thư vốn ít ra ngoài, có ra ngoài thì cũng có rất nhiều người hầu kẻ hạ tháp tùng.”
Nói cho cùng là bà ta không muốn phải ôm đồm việc này, ngộ nhỡ bị phát hiện, nhi tử An Lang của bà ta chỉ có nước rơi đầu, bà ta tuy tình nguyện bán mạng cho A Cửu, nhưng tuyệt đối không thể vì A Cửu mà cho đi sinh mệnh nhi tử của mình. Rõ ràng không thể cự tuyệt, nên liền tìm mọi cớ để thoái thác.
Tiết Giai kề tai A Cửu thì thầm mấy câu.
A Cửu vui vẻ nói: “Được, An phu nhân, bà nhanh đi sắp xếp người hành động, việc khác không cần quản.”
Trên mặt An phu nhân lộ rõ vẻ khó xử, A Cửu không dằn lòng được nói: “Ngươi sợ cái gì, tất cả đã có ta gánh vác, sau khi sự việc hoàn thành, ta sẽ xin với mẫu hậu ban thưởng cho nhi tử của ngươi một chức quan, đất đai nhà cửa cũng sẽ không thiếu phần.”
An phu nhân đành phải gật đầu đồng ý.
Thời khắc này, Cung Cẩm Lan lòng như lửa đốt thấp thỏm chờ tin tức trong cung. Lời của Thuần Vu Thiên Mục đã truyền đến tai mọi người, nên lúc ông lên triều, một vài vị quan đồng liêu đã kín đáo chúc mừng. Cung Cẩm Lan đứng ngồi không yên, quả thực không biết phải đáp lại lời chúc mừng của người khác thế nào. Nếu đúng như những lời Cung Khanh nói, Độc Cô hoàng hậu không tán thành hôn sự này, thì không chỉ nhi nữ của mình không gả cho ai được, mà ngay cả bản thân ông nếu ở trong triều thì cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mọi người.
So với Cung Cẩm Lan đang bị giày vò đau khổ, thì Cung phu nhân tương đối bình tĩnh, bởi đã có kế hoạch của Cung Khanh nên tiền đồ cũng không phải hoàn toàn là một màu xám xịt, có thể dựa vào hoàn cảnh để tiến hay lùi, còn việc tiến hay lùi thì sau khi có quyết định của Độc Cô hoàng hậu sẽ quyết.
Cung Khanh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch giả chết để đi đến vùng Giang Nam xa xôi, giờ chỉ còn mỗi việc đợi tin tức trong cung.
Khi mọi người trong nhà còn đang nóng lòng đợi tin tức, thì sáng sớm, Triệu Quốc phu nhân đã sai người đưa đến một thiếp mời, mời Cung phu nhân và Cung Khanh đến Nguyệt hồ ngắm hoa sen, đồng hành còn có An Quốc phu nhân Hàn thị và Hướng Uyển Ngọc.
Thiệp mời ấy xuất hiện thật đúng lúc như nắng hạn gặp mưa, còn có ai có thể biết rõ quyết định của Độc Cô hoàng hậu hơn là Triệu Quốc phu nhân nữa chứ?
An phu nhân lập tức sai quản gia Cung Phúc Quý chuẩn bị xe ngựa, mang theo một số đồ đạc chuẩn bị xuất hành. Bà chẳng hề có tâm tư nào mà ngắm hoa sen, chỉ nghĩ tìm cơ hội hỏi Triệu Quốc phu nhân, rốt cuộc Độc Cô hoàng hậu định thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, để chuẩn bị trước là đi hay là ở.
Sau một canh giờ, xe ngựa của Triệu Quốc phu nhân và xe ngựa của An Quốc Công phu nhân lần lượt dừng trước cổng lớn Cung phủ. Triệu Quốc phu nhân dẫn theo Tiết Giai, An Quốc Công phu nhân dẫn theo Hướng Uyển Ngọc từ trên xe ngựa bước xuống, nhiệt tình chào hỏi.
Cung Khanh không ngờ Tiết Giai cũng đi cùng, vừa nhìn thấy nàng ta, tròng lòng hơi chùng xuống, tuy chưa nắm được bằng chứng nàng ta hãm hại mình, nhưng trong tiềm thức lúc nào Cung Khanh cũng có ý phòng bị. Hơn nữa, hôm nay xuất hành có mẫu thân của nàng ta là Triệu Quốc phu nhân, còn có di mẫu và biểu tỷ, bao nhiêu người đồng hành như vậy chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Thêm nữa, mỗi nhà còn dẫn theo vài gia đinh tráng kiện, kết hợp lại cũng thành một đội ngũ không thể xem thường.
Người của ba nhà lên xe ngựa nhằm hướng Nam Hoa Hành cung mà đi.
Núi Nam Hoa ở ngoại ô kinh thành, chính là nơi có thắng cảnh tuyệt đẹp, ở trên núi không chỉ có phong cảnh tuyệt trần, mà còn có cả suối nước nóng. Tuyên Văn đế bản tính vốn là một đế vương thấu hiểu đạo lý chăm sóc bản thân tận hưởng cuộc sống, cho nên sau khi đăng cơ, người liền cho xây Hành cung ở núi Nam Hoa, mùa hạ thì đến đây nghỉ mát, còn mùa đông đến tắm nước nóng, Nguyệt hồ ở dưới chân núi trồng đầy hoa sen, đến mùa hạ sen đua nhau nở, hương thơm ngát bay xa mười dặm, phong cảnh êm đềm thơ mộng như chốn bồng lai.
Mỗi năm cứ mùa hạ đến, Tuyên Văn đế lại dẫn theo Độc Cô hoàng hậu cùng thái tử, công chúa đến Nam Hoa Hành cung nghỉ ngơi hai tháng, thụ hưởng gió mát trăng thanh, hương sen thơm ngát cùng phong cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ của nơi này.
Xe ngựa dừng bên bờ Nguyệt hồ, vừa xuống xe, một làn hương thơm ngát đã phả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ sen bát ngát, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới làm cả hồ sen dập dờn đu đưa trên sóng nước, khiến lòng người chợt cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Nam Hoa Hành cung ở bên bờ đối diện, như ẩn như hiện. Cạnh bờ hồ xây một mái đình và một nhà thủy tạ, kiến trúc vô cùng độc đáo, tô điểm cho phong cảnh ven hồ càng thêm thanh tĩnh tao nhã.
Một chiếc thuyền hoa đậu ở ven bờ. Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Đây là thuyền hoa của công chúa, nghe nói chúng ta đến đây ngắm hoa, công chúa đã cố ý sắp xếp thuyền ở đây để chúng ta dùng.”
Dứt lời, thị nữ của Triệu Quốc phu nhân mang từ trên xe ngựa xuống đầy đủ hoa quả và bánh ngọt đưa lên thuyền, còn có cả trà để dâng lên, thật đúng là đã chuẩn bị chu đáo, khi mọi người lên hết, thuyền hoa bắt đầu chèo ra giữa hồ.
Đập vào mắt là những lá sen xanh tươi mướt mát trải dài như mênh mông vô tận, xen kẽ giữa những lá sen xanh biếc là rất nhiều những đóa sen hồng, sen trắng đang đua nhau nở rộ, tất cả như cùng tôn nhau lên, muôn hình muôn vẻ. Những ngọn gió mát ùa đến, hương sen theo gió mà tỏa, như thấm vào ruột gan.
Cung Khanh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh trí đẹp tựa như tranh nơi sơn thủy hữu tình này, bất giác trong lòng cảm thấy thảnh thơi vô hạn. Thuyền hoa càng ra đến giữa hồ, hoa sen càng dầy đặc, hương sen vì thế cũng đậm hơn.
Tiết Giai nói: “Chúng ta ngắt vài bông nhé?”
Cung phu nhân trong lòng đang muốn nói chuyện riêng với Triệu Quốc phu nhân, liền gật đầu: “Được, các ngươi cẩn thận nhé!”
Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc và Tiết Giai đi tới mũi thuyền, hoa sen vờn xung quanh, cúi người là hái được. Hướng Uyển Ngọc cầm kéo từ tay nha hoàn, ngồi xổm xuống, lựa chọn một hồi tìm được mấy bông sen hồng và sen trắng nở tuyệt đẹp, cắt lấy mấy cành đưa cho Cung Khanh.
Cung Khanh vẫn âm thầm đề phòng Tiết Giai, cho nên đã đứng bên cạnh Hướng Uyển Ngọc, cách Tiết Giai một khoảng nhất định, nhưng đúng lúc Hướng Uyển Ngọc đang cắt hoa sen, Tiết Giai đột nhiên bước lại, la to: “Tỷ tỷ, đóa này thật tuyệt!”
Tiết Giai kích động vung mạnh cánh tay lên, khiến cả người Cung Khanh đột nhiên chúi về phía trước, thiếu chút nữa đã bị nàng ta đẩy xuống hồ, may mờ nhờ mạn thuyền có lan can cao khoảng gần một xích trợ giúp, một chân của Cung Khanh đã bị trượt xuống hồ, nàng vội vàng nhoài người túm lấy lan can, Tiết Giai ở bên cạnh cũng túm lấy cánh tay nàng. Nhưng cho dù là vậy, một bên chân của nàng trượt xuống hồ nước, khiến cả nửa người và váy phía dưới ướt sũng.
Tiết Giai cả kinh thất sắc nói: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Cung Khanh xoay người nhìn nàng ta không nói gì, nhưng trong lòng có một dự cảm không lành. Có đúng thật là nàng ta bất cẩn không?
Hướng Uyển Ngọc vội vàng bỏ kéo xuống, nhìn xiêm y của Cung Khanh ướt sũng nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Vừa khéo giờ đang là mùa hạ nên xiêm y khá mỏng, sau khi bị nước hồ thấm ướt liền bám chặt vào đùi, lộ ra những đường cong cơ thể, nhìn rất bất nhã.
Cung Khanh nói: “Không sao, trên xe ngựa ta có mang theo y phục.”
Đi vào buồng nhỏ trên thuyền, Cung phu nhân vừa đúng lúc hỏi đến chỗ then chốt, nhìn thấy nhi nữ của mình như vậy, liền giật mình hoảng sợ.
“Khanh nhi con sao thế này?”
“Là tại cháu không tốt, vừa nãy cháu bất cẩn đã va phải Cung tỷ tỷ, làm cho một chân của tỷ ấy bị trượt xuống nước.” Tiết Giai lòng đầy áy náy, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp khiến mọi người không đành lòng trách móc.
Xưa nay Cung phu nhân đối với Tiết Giai vẫn có ấn tượng rất tốt, huống hồ hôm nay đến đây cũng xem như là có chuyện cần nhờ Triệu Quốc phu nhân, nên cũng có chút lúng túng không biết nói thế nào cho phải, đành bảo: “Không sao, không sao. Trên xe ngựa của chúng ta có mang theo y phục. Triệu Quốc phu nhân, tẩu tử, chúng ta đi một lát rồi quay lại.”
Thuyền hoa quay đầu chèo vào, sau khi cập bờ, Cung phu nhân dẫn Cung Khanh xuống thuyền.
Cung Khanh đi ở phía trước, hai nha hoàn Vân Diệp, Vân Hủy đi ở hai bên tả hữu, Cung phu nhân đi theo phía sau nàng, quản gia người hầu vâng lời ngoan ngoãn theo sát Cung phu nhân, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ khó coi của tiểu thư.
Men theo con đường đá nhỏ ven hồ, rất nhanh đã đi đến chỗ xe ngựa dừng ở dưới bóng hàng liễu. Cung phu nhân cùng Vân Diệp, Vân Hủy và các quản gia người hầu trông giữ bên cạnh xe ngựa.
Cung Khanh trèo lên xe, buông rèm, cởi xiêm y đang ướt sũng trên người xuống, lấy ra chiếc váy thạch lựu đang định thay, thì bất thình lình nghe thấy một tràng tiếng hét kì dị ở bên ngoài xe ngựa vang lên, tiếp đó là vài tiếng la hét hoảng sợ, trong đó có một tiếng nàng nghe rất quen thuộc, đó là tiếng của Cung phu nhân.
Cung Khanh trong lòng kính sợ, theo phản xạ vô thức định vén rèm lên nhìn, nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm vào rèm, chợt nhận ra mình vẫn còn chưa thay xong y phục, nàng vội vàng kéo chiếc áo thạch lựu định mặc lên, đúng lúc này, rèm bị kéo ra, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào.
Liếc mắt nhìn lại, là một thân ảnh của nam nhân. Cung Khanh không chút do dự, liền đá thẳng một cước.
Ai ngờ kẻ kia động tác cực kì linh hoạt, lập tức nghiêng đầu né tránh, thuận thế giờ tay túm lấy cổ chân bé nhỏ của nàng.
Lúc này, Cung Khanh mới đột nhiên phát hiện, kẻ đang túm cổ chân mình, chính là thái tử Mộ Trầm Hoằng.
Dưới cơn kinh hoàng cực độ, nàng ngớ cả người, nhưng rồi sự hoảng sợ kinh hoàng lập tức biến thành xấu hổ và giận dữ.
Động tác dù có bất nhã đến bao nhiêu cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là, lúc này trên người nàng chỉ còn mặc một chiếc quần lót mỏng, do cổ chân đang bị hắn túm trong tay, chiếc quần lót mỏng màu trắng bên trong được làm bằng chất liệu rất mềm mại nhẹ nhàng nên thuận theo đó cũng trượt cao lên đến hết đùi, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nàng, phong quang vô hạn, tất cả đã phơi bày trước mắt hắn.
Mộ Trầm Hoằng thấp thỏm lo sợ cho sự an nguy của nàng, nên căn bản hắn không nghĩ tới lúc vén rèm ra là một màn ướt át gợi cảm thế này, lúc hình ảnh ấy đập vào mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng nổ lớn, máu nóng như trào lên, ở phía dưới cơ thể lập tức có phản ứng.
“Buông tay!” Cung Khanh xấu hổ quát một tiếng, thật sự nghĩ không ra sao người này lại xuất hiện ở đây.
Hắn không đành buông, nhưng sợ khiến mĩ nhân nổi giận, nên lưu luyến từ từ đặt bàn chân trắng trẻo xinh xắn xuống, tuy nhiên ánh mắt lại không nghe lời vẫn quyến luyến dừng lại ở chỗ bắp đùi trắng nõn mượt mà kia. Thật muốn…
Cung Khanh vô cùng xấu hổ giận dữ, vớ lấy cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng giơ tay đón lấy, cầm chiếc gối mềm lên ngang mặt che đi ánh mắt cả mình, thầm niệm Đạo Đức Kinh.
Phi lễ chớ nhìn, thật ra là đã muộn.
Làn da trắng ngần mịn màng ấy đã khắc sâu trong trí óc khiến hắn suy tưởng không ngừng.
Cung Khanh dùng tốc độ nhanh chưa từng có mặc chiếc váy thạch lựu vào.
“Nàng đã xong chưa?” Sau chiếc gối mềm vang đến một giọng nói vô cùng dịu dàng, lưu luyến nhẹ nhàng như dây tơ chậm rãi quấn lấy Cung Khanh từng vòng từng vòng một.
Cung Khanh không rảnh nói lời thừa thãi, lập tức hỏi: “Mẫu thân của ta đâu?”
“Cung phu nhân không sao.” Mộ Trầm Hoằng bỏ gối ra, mỉm cười nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hắn nhìn chỗ không nên nhìn, Cung Khanh vừa xấu hổ vừa giận dữ, sắc mặt đỏ bừng lên, lườm hắn một cái.
Mộ Trầm Hoằng chỉ cảm thấy cả cơ thể càng lúc càng nóng ran, hơi thở bắt đầu gấp gáp, hắn vội quay đầu bước xuống xe ngựa, hít vài hơi thật sâu, nếu còn nấn ná trên xe thêm lúc nữa, chỉ e là hắn không kìm chế nổi bản năng mà bổ nhào đến.
Cung Khanh vén rèm xuống xe, vừa nhìn xung quanh liền kinh hãi.
Nằm cạnh xe ngựa là quản gia, người hầu, nha hoàn và Cung phu nhân, ngoài ra còn có mấy hắc y nhân không quen biết. Không biết nhóm cấm vệ quân từ đâu xuất hiện, đang trói chặt đám hắc y nhân lại. Kỳ lạ là, cả đám hắc y nhân cũng giống như bị hôn mê, không chút phản kháng.
Cung Khanh lập tức quỳ gối nâng Cung phu nhân dậy, hỏi Mộ Trầm Hoằng: “Đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân của ta làm sao vậy?”
Mộ Trầm Hoằng ngồi xổm xuống cạnh nàng, dịu dàng nói: “Cung phu nhân không sao đâu, vừa rồi đám hắc y nhân này phóng mê hồn hương, qua một khắc nữa sẽ tỉnh lại.”
“Đám người này là ai?”
“Là kẻ muốn ám hại nàng, may ta tới kịp, anh hùng cứu mỹ nhân.” Hắn cười không biết xấu hổ, khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ.
Cung Khanh: “…”
Bất luận thế nào, cũng là nhờ hắn đã kịp thời tới cứu nàng, vì vậy ngữ khí của nàng cũng trở nên hòa hoãn dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao điện hạ lại biết được?”
“Từ lâu ta đã sai người thầm bảo vệ nàng.”
Cung Khanh vừa nghe, lập tức thấy đầu óc quay cuồng.
Bảo vệ gì chứ, có mà theo dõi ta thì có?
Á! Vậy kế hoạch giả chết đi Giang Nam của mình, há chẳng phải chỉ là một giấc mộng đẹp thôi sao?
“Nếu điện hạ đã phái người âm thầm bảo vệ, chắc cũng biết ai là người hạ thủ?”
Đôi mắt đẹp của Cung Khanh tiếp tục lườm Mộ Trầm Hoằng một cái, lộ rõ khí thế nữ vương.
Mộ Trầm Hoằng gật đầu, trong lòng hơi chột dạ vì muội tử nhà mình.
Cung Khanh không vạch trần là ai, mà chỉ lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ đã biết, tất nên nghiêm trị, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Nàng nói thế hiển nhiên đã biết kẻ chủ mưu đứng sau việc này chính là A Cửu. Thật ra căn bản cũng không khó đoán, ngoài A Cửu thì còn có ai dám nữa, tất nhiên, Tiết Giai chính là tòng phạm.
Mộ Trầm Hoằng cười áy náy: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để nàng gặp phải chuyện này thêm lần nữa.”
Cung Khanh lạnh lùng nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Âm mưu tính toán ngầm ám hại mình hôm nay của A Cửu đã chọc giận nàng, nếu không phải Mộ Trầm Hoằng kịp thời cứu giúp, thì cảnh ngộ gặp phải hôm nay không cần nghĩ cũng biết, nếu điều đó xảy ra, đúng là nàng chỉ còn cách lựa chọn cái chết. Âm mưu độc ác này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Cung Khanh, cho nên đối với Mộ Trầm Hoằng, thái độ của nàng vì thế mà cũng cứng rắn hơn.
Mộ Trầm Hoằng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của mĩ nhân lạnh lùng như băng tuyết, liền dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ nghiêm trị những người này, An phu nhân sẽ bị đuổi khỏi cung.”
Cung Khanh thấy hắn một chữ cũng không nhắc đến A Cửu, bèn buồn bã cúi đầu không nói. Đôi mắt dưới hai hàng mi dài rưng rưng khiến trái tim Mộ Trầm Hoằng run rẩy. Tất nhiên hắn biết tâm tư của nàng, nhưng trước mắt chưa phải lúc giáo huấn A Cửu, Độc Cô hoàng hậu bằng mọi cách không ngăn cản được nên mới miễn cưỡng đồng ý cho Cung Khanh làm thái tử phi, vì vậy phải bình tĩnh kín đáo trải qua thời gian trước hôn lễ này mới là điều quan trọng nhất.
“Khanh Khanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu đáo, trọn đời trọn kiếp.” Hắn cầm tay nàng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng chăm chú.
Tiếng gọi “Khanh Khanh” của hắn làm cho tim nàng đập loạn nhịp, không chỉ có vậy, lời của hắn còn tiết lộ một tin quan trọng, đó là Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý để nàng gả cho hắn.
Cung Khanh vội cuống cả lên cố rút tay lại: “Buông…ra.”
“Không buông.” Không chỉ không buồn, hắn còn nắm chặt hơn.
Cung Khanh đỏ mặt, đôi môi anh đào mím chặt, tiếp tục gắng sức rút tay, dáng vẻ giống hệt như đang nhổ củ cải vậy.
“Khanh Khanh, ba ngày nữa là ngày tốt để làm lễ Nạp Thái. Trước ngày thành hôn nàng đừng đi đâu, ta sẽ phái người bảo vệ nàng, không để xảy ra sơ xuất gì.”
Quả nhiên là Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý, lòng Cung Khanh càng thêm bối rối. Hắn thì cứ mãi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, như thể cả đời của nàng bị hắn quấn lấy.
Trong lúc xấu hổ, nàng dùng tay kia véo lên mu bàn tay hắn, định làm hắn đau mà buông tha. Hắn hít một hơi lạnh, vẫn cứng đầu cứng cổ giữ lấy khư khư, bàn tay ngọc thon nhỏ, trắng nõn và mềm mại của nàng càng bị hắn nắm chặt hơn.
Sắc mặt Cung Khanh đỏ bừng, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại dịu dàng gọi thêm một tiếng: “Khanh Khanh.”
Nàng cố quả quyết, lớn giọng: “Đừng gọi ta như thế.”
“Lúc còn nhỏ vẫn gọi vậy mà, đã nhiều năm rồi không được gọi tên nàng.” Hắn mỉm cười nhìn nàng, cơ hồ như mu bàn tay không đau chút nào.
Da dày thịt béo sao? Nàng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đành buông tay trước. Hắn nhìn vết móng tay véo đỏ cả mu bàn tay mình, cười nói: “Thật nhẫn tâm.”
Nàng không biết phải làm thế nào đành dịu giọng cầu xin hắn: “Ngươi buông tay đi, mẫu thân của ta sắp tỉnh rồi.”
“Ta tỉnh được một lúc rồi.” Cung phu nhân mở mắt, hắng giọng lên tiếng.
Mộ Trầm Hoằng lập tức buông tay, Cung Khanh sắc mặt đã hồng như son.
“Mẫu thân, người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Cung phu nhân phủi phủi bụi đất bám ở phía sau lưng rồi đứng dậy, chỉ vào những tên hắc y nhân đang bị trói, nói: “Ta đã từng gặp cướp, nhưng chưa từng gặp bọn cướp nào lại ngu đần như vậy, ra tay thế nào mà khiến cả bản thân cũng hôn mê?”
Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Bọn chúng trước khi phóng mê hương, mỗi tên đã tự uống thuốc giải, chỉ đáng tiếc thuốc giải đó là giả, cho nên bọn chúng cũng bị hôn mê.”
Cung phu nhân hừ một tiếng: “Kẻ nào làm việc này chắc điện hạ là người rõ nhất, món nợ này coi như không tính, sau này nếu điện hạ còn dung túng, đừng trách thần phụ không khách khí.” Lúc Cung phu nhân vừa tỉnh lại đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người, trong lòng thầm nghĩ, thì ra tiểu tử này phải lòng nha đầu nhà ta từ khi còn nhỏ, chả trách… Nếu Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý hôn sự này, thì giờ đây chẳng phải điện hạ cao quý kia là con rể nhà mình hay sao, vì vậy trong lòng bà cũng buông bớt sự kính trọng bấy lâu nay vẫn dành cho thái tử điện hạ, giọng điệu lập tức mang chút khẩu khí của mẹ vợ giáo huấn con rể.
Thái tử điện hạ không giận mà còn vui h
ơn, bởi với ngữ khí ấy rõ ràng đã coi hắn là người nhà. Hắn mỉm cười nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Trong lúc đang nói chuyện, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Những tên hắc y nhân do nhi tử của An phu nhân sắp xếp kinh ngạc nhất, chúng chẳng thể ngờ sau khi phóng mê hương, chính bản thân mình lại bị hôn mê đầu tiên.
An phu nhân cũng không phải kẻ ngốc, Mộ Trầm Hoằng là đế vương tương lai, so với A Cửu, bà ta càng không thể đắc tội. Cho nên ngoài mặt tuy tỏ ra rất chăm chú nghe lời A Cửu dặn dò, nhưng khi Tiết Giai đưa thuốc giải mê hương, bà ta liền đổi thành Thuận Khí Hoàn. Như vậy, tất nhiên Cung Khanh không gặp bất trắc gì, còn nếu A Cửu hỏi đến, bà ta có thể đổ trách nhiệm lên đầu Tiết Giai, nói là đưa sai thuốc giải hoặc thuốc giải không có tác dụng.
Cho nên, khi Mộ Trầm Hoằng biết tin lập tức chạy đến, cũng không có đao quang kiếm ảnh như trong tưởng tượng, và không cần tốn nhiều sức lực để tóm gọn mấy tên hắc y nhân kia.
Cung Khanh xảy ra chuyện như vậy, Cung phu nhân tất nhiên chẳng còn lòng dạ nào để ngắm hoa sen, cũng không cần tìm Triệu Quốc phu nhân thăm dò tin tức nữa, Mộ Trầm Hoằng tự mình đến đây truyền lại tin tức, điều này đáng tin hơn bất cứ ai. Mà lúc này, Mộ Trầm Hoằng đang đứng cạnh Cung Khanh, Cung phu nhân nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, thật không gì sánh được.
Đối với Cung phu nhân vốn là người ưa hình thức mà nói, nếu gạt bỏ thân phận thái tử, thân mẫu khó ưa, muội tử đáng ghét đi, thì thật ra bản thân hắn đúng là không tồi.
Con người chẳng có ai là toàn vẹn cả, Cung phu nhân thở dài, kéo tay nhi nữ nói: “Chúng ta đi về trước thôi.”
Cung Khanh lên xe ngựa, được cấm vệ quân hộ tống về tận nhà.
Mộ Trầm Hoằng hồi cung, đi thẳng đến Dục Tú cung.
A Cửu thấy hắn đi đến, cười hì hì nghênh đón: “Sao hôm nay hoàng huynh lại rảnh rỗi thế này?”
“Lui ra.” Mộ Trầm Hoằng sa sầm nét mặt, vung tay quát tất cả cung nữ nội thị của cung Dục Tú.
A Cửu giật thót tim, chẳng lẽ huynh ấy đã biết điều gì, chẳng lẽ Cung Khanh đã xảy ra chuyện ?
Nàng ta mừng thầm trong bụng, nhưng có chút lo sợ. Bởi vì ánh mắt của Mộ Trầm Hoằng sắc lạnh u ám, xưa nay huynh ấy không biểu hiện cảm xúc ra mặt bao giờ, ánh mắt ấy rõ ràng là nộ khí xung thiên.
A Cửu cười cười, “Hoàng huynh…” Lời còn chưa dứt, Mộ Trầm Hoằng đã quát chặn ngang, “A Cửu, nếu ta đem chuyện muội làm hôm nay nói với phụ hoàng và mẫu hậu, muội nói xem chuyện sẽ thế nào?”
A Cửu sợ run cố cãi: “Muội đã làm gì?”
“Việc bên Nguyệt hồ, ngoài muội ra còn ai?”
“Nàng ta sao rồi?” Lời này vừa thốt ra, A Cửu lập tức hối hận, chẳng phải tự mình đang nhận tội hay sao?
Mộ Trầm Hoằng cười lạnh.
“Hoàng huynh, muội…”
“Phụ hoàng mẫu hậu đã chỉ định nàng là thái tử phi, sau ba ngày, lễ bộ sẽ phái người đến Cung phủ làm lễ Nạp Thái, muội định cưỡng lại thánh mệnh, chống lại thiên ý sao?”
A Cửu câm nín.
“Hôm nay ta tha cho muội một lần duy nhất, nếu còn công kích nàng, thì hãy xem ta chỉnh đốn muội thế nào.”
A Cửu giận
Cung Khanh từ sau hôm gặp Duệ Vương ở hậu hoa viên, trái tim vốn được xem là thờ ơ với việc xuất giá, giờ lại trở nên kích động phấn chấn. Người cứu mình đêm đó rốt cuộc có phải hắn hay không? Nếu đúng thì thật tốt quá. Ừm, lúc nào gặp lại hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Mấy ngày này đối với A Cửu mà nói thì đúng là ngày dài tựa năm, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau Độc Cô hoàng hậu, hy vọng có thể năn nỉ thuyết phục để bà thay đổi chủ ý. Ai ngờ, Độc Cô hoàng hậu xưa nay vẫn cưng chiều nàng hết mực là thế vậy mà thái độ đối với việc này lại vô cùng cứng nhắc. Mặc cho A Cửu nũng nịu phiền não thế nào cũng không chịu đồng ý, cuối cùng phiền quá chỉ nói một câu: “Nếu con muốn thành hôn với Thẩm Túy Thạch, trừ phi hắn tự mình mở miệng cầu xin ta và phụ hoàng con, còn nếu không, đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.”
A Cửu nghe xong liền cảm thấy như rớt xuống vực sâu, giận đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Mẫu hậu thật nhẫn tâm, tuy giờ hắn chưa tình nguyện cưới con, nhưng sau khi con và hắn thành thân, sẽ sống với nhau thật tốt, như vậy nhất định ngày tháng trôi qua, tình cảm sẽ nảy sinh trong lòng hắn.”
Độc Cô hoàng hậu cười nhạt: “Con nghĩ thực quá đơn giản, con tưởng rằng chỉ cần con đối tốt với hắn, thì hắn sẽ có tình cảm với con sau? Nếu chuyện tình cảm trên thế gian này đều giản đơn như vậy, thì cớ gì lại có chuyện nam si nữ oán. Có một số người, dù cho con có móc trái tim mình ra, thì hắn cũng chưa chắc đã rung động. A Cửu, con đừng cầu xin nữa, mẫu hậu làm vậy là vì con, mẫu hậu không muốn sau này trái tim con tan nát, cả một đời vẫn còn dài phía trước, nếu như trong lòng không thoải mái, vinh hoa phú quý có nhiều đến bao nhiêu thì cũng không cảm thấy hạnh phúc.”
Độc Cô hoàng hậu nói đến đây thì khe khẽ thở dài: “Ta thà để lúc này con hận ta, chứ không muốn tương lai con đau khổ.”
Đến lúc này A Cửu mới biết, thì ra tính cách của mẫu hậu lại cương nghị cố chấp đến như vậy. Nếu mẫu hậu không chịu thay đổi chủ ý, xem ra chỉ còn cách đi thuyết phục phụ hoàng. Nàng đứng dậy đang chuẩn bị đi đến Ung Chính điện, thì nghe từ bên ngoài tiếng nói của nội thị truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo.”
A Cửu đi theo Độc Cô hoàng hậu ra tận cửa điện nghênh đón Tuyên Văn đế.
Tuyên Văn đế không đến một mình, theo sau còn có một người, đó chính là giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên Giám.
Trong mắt thế nhân, Thuần Vu Thiên Mục tựa như một vị thần tiên sống. Năm đó ông ấy phán Độc Cô hoàng hậu phạm sau Cửu nữ, sau khi phá giải linh nghiệm, Độc Cô hoàng hậu đối với ông ấy vô cùng nể trọng, từ đó đến nay phong cho ông ấy làm Giám chính Ti Thiên Giám.
Bản tính người này ít giao du cùng người khác, đã có rất nhiều người đăng môn bái kiến nhưng đều bị khước từ, muốn thỉnh cầu ông ấy xem tướng hay chỉ bảo vài câu thì khó tựa lên trời.
Nhìn vẻ bề ngoài, ông ấy trông không khác với những nam nhân tuổi ngoại lục tuần bình thường khác, dáng người trung bình, dung mạo xấu xí, nhưng lại có hai hàng lông mày và đôi mắt sáng quắc tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cho dung mạo bình thường trở nên sáng bừng.
A Cửu sửng sốt khi nhìn thấy người này, trong lòng thầm nghĩ xưa nay rất hiếm thấy ông ấy tiến cung, hôm nay sao lại cùng phụ hoàng đến đây?
“Ái khanh, hôm nay có chuyện trẫm muốn cùng khanh bàn bạc.” Sắc mặt Tuyên Văn đế vô cùng nghiêm trọng, vào đến trong điện liền ngồi xuống, nhìn Thuần Vu Thiên Mục gật gật đầu nói: “Ái khanh cứ nói thẳng.”
Thuần Vu Thiên Mục thi lễ với Độc Cô hoàng hậu xong, nói: “Nương nương, ngày hôm qua thiếp canh của Duệ Vương và Cung tiểu thư được đưa đến Ti Thiên Giám. Sau khi xem thần phát hiện, Cung tiểu thư có mệnh quý không thể nói, mà mệnh cách cả Duệ Vương vốn là rồng ẩn mình dưới vực sâu, nếu Cung tiểu thư được gả cho Duệ Vương, e là…”
Thuần Vu Thiên Mục nói đến đây thì dừng lại, nhưng ý tứ của câu nói đã rất rõ ràng.
Trong lòng Độc Cô hoàng hậu bỗng nhiên trùng xuống, nhiều năm trước bà đã để Thuần Vu Thiên Mục xem qua tướng mạo của Duệ Vương, cũng tính qua mệnh cách của hắn, kết quả Thuần Vu Thiên Mục đã đưa ra kết luận, Duệ Vương có mệnh là rồng ẩn mình dưới vực sâu, một khi có cơ hội, sẽ nhất phi trùng thiên.
Cũng chính vì lí do này mà trong lòng Độc Cô hoàng hậu đối với Duệ Vương vẫn rất đề phòng, Giang Vương phi ít nhiều cảm nhận được điều ấy, nên mấy năm nay vẫn luôn ở ẩn, cũng dạy dỗ nam tử, nữ tử của mình hành sự cẩn trọng, làm người khiêm tốn, giấu kín tài năng.
Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu bỗng trở nên thập phần xấu xí, có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Cung Khanh lại có mệnh quý giá đến như vậy, nếu gả nàng ta cho Duệ Vương, há chẳng phải là giúp Duệ Vương như hổ thêm cánh sao?
Bà kìm lòng không đặng đưa mắt nhìn Tuyên Vắn đế. Thần sắc của Tuyên Văn đế càng thêm trầm xuống.
Thuần Vu Thiên Mục trầm giọng nói: “Sự việc trọng đại, thần không dám khinh thường, có ý đến xin ý chỉ của Hoàng thượng và nương nương, thần muốn xem qua tướng mạo của Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế nói: “Thuần Vu ái khanh xưa nay làm việc vẫn luôn thận trọng chắc chắn, sự việc lần này đúng là vô cùng quan trọng, trẫm đã triệu của Duệ Vương và Cung Khanh nhập cung, đợi một lát, Thuần Vu ái khanh có thể quan sát. Nếu như…” Nói đến đây, trên nét mặt Tuyên Văn đế lộ rõ vẻ bối rối, ngừng lại một chút mới tiếp tục: “May mà Duệ Vương còn chưa làm lễ Nạp Thái.”
Ngụ ý là nếu Cung Khanh quả thật có tướng mẫu nghi thiên hạ thì hôn sự này phải hủy bỏ. Độc Cô hoàng hậu cũng nghĩ tới kết quả này, nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiên hạ, há chẳng phải là sẽ gả cho Mộ Trầm Hoằng làm thái tử phi sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô hoàng hậu lập tức như bị vãn tiễn xuyên tâm.
Cung Khanh bị triệu vào cung, thấy trong Tiêu Phòng điện không chỉ có Mộ Chiêu Luật, mà còn có cả Thuần Vu Thiên Mục. Vị này là cao nhân xem tướng trong truyền thuyết, quan Giám chính của Ti Thiên Giám, Cung Khanh đã sớm nghe nói đế đại danh của ông ấy, lúc nhỏ cũng đã được gặp qua mấy lần nhưng chỉ đứng từ xa. Người này thần bí khó lường, giống như là ẩn dật lánh đời. Trong đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục tinh quang như tràn ra cả bốn phía, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Cung Khanh quỳ lạy Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu, vẫn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào cứ nhìn mình chằm chằm như thế nên không khỏi lúng túng, tim không kìm chế được bất giác cũng đập nhanh hơn.
Tuyên Văn đế nói: “Bình thân, ban ngồi.”
Cung Khanh tạ ơn đứng dậy, ngồi xuống.
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả đều nhìn nàng.
Cung Khanh trong lòng thầm kinh ngạc, Tuyên Văn đế rốt cuộc triệu kiến nàng làm gì?
Duệ Vương cũng thầm nghi vấn y như vậy, không biết tại sao đột nhiên lại bị triệu tiến cung.
Đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục cứ nhìn chằm chằm vào Cung Khanh.
Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu thì không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, Cung Khanh cảm thấy căng thẳng chưa từng có, như bị sa vào một tấm lưới.
Thuần Vu Thiên Mục bắt đầu nhìn từ trán nàng, sau đó ánh mắt quét dần xuống, điểm từng vị trí trên khuôn mặt, khi ánh mắt sắc bén dừng ở vị trí cằm nàng, thì lúc này ông ấy mới thu hồi ánh mắt, quay sang Hoàng đế và Hoàng hậu nói rõ ràng từng chữ một: “Cung tiểu thư chính xác là có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Lời vừa dứt, Cung Khanh như bị sét đánh ngang tai, chỉ chớp mắt đã thấy đại não trống rỗng.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Trong sự tĩnh lặng ấy, Duệ Vương đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thần vô cùng sợ hãi, thỉnh Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Cung Khanh đột nhiên ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lập tức đã hiểu, nàng có tướng mẫu nghi thiên hạ, nếu hắn cưới nàng thì chẳng phải là có ý đồ trong tương lai thống trị thiên hạ hay sao? Đấy là tội đại nghịch bất đạo, hắn sao gánh vác được?
Độc Cô hoàng hậu nói: “Thuần Vu đại nhân, hãy nhìn cẩn thận!”
Thuần Vu Thiên Mục nghiêm mặt nói: “Chuyện đại sự như vậy, thần không dám nói bừa, thỉnh Hoàng thượng và nương nương suy nghĩ cho thấu đáo.”
Mộ Chiêu Luật lại dập đầu lần nữa: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế thở dài nói: “Nếu đã như thế, hôn sự của Vương gia và Cung tiểu thư chỉ có thể hủy bỏ.” Ngữ khí của Tuyên Văn đế nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng mơ hồ chứa sự uy nghi của thiên tử.
Trong không gian tĩnh lặng này, Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của Độc Cô hoàng hậu lạnh lùng nghiêm nghị, hung ác nham hiểm, phức tạp khó lường.
Tuyên Văn đế xưa nay dung mạo bình hòa, giờ cũng nghiêm cẩn khó nhìn, phất phất tay, trầm giọng nói: “Cung tiểu thư về trước đi.”
Cung Khanh giống như đang nằm mơ. Ở trong mơ, nàng đang bước những bước đi êm đềm, đột nhiên một vực sâu hiện ra trước mắt, nàng không hề nhận ra nên đã bước hụt chân rơi xuống, đúng lúc đó nàng giật mình tỉnh giấc, nhưng thực tế còn tàn khốc hơn cả trong mơ, thật không dễ gì mới định được hôn sự, giờ chỉ vì một câu nói mà bị hủy bỏ.
Nếu lời quả quyết của Thuần Vu Thiên Mục mà bị truyền ra ngoài, thì trên đời này còn ai dám lấy nàng, ngoại trừ Mộ Trầm Hoằng.
Nhưng Độc Cô hoàng hậu lại tuyệt nhiên không muốn nàng tiến cung, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, nàng cảm thấy như mình đang đứng trước một vách đá dựng đứng, những cơn gió lạnh từ dưới thổi lên cuộn chặt lấy cơ thể nàng.
Vân Diệp và Vân Hủy đang chờ ở ngoài điện, vừa nhìn thấy nàng đều giật mình kinh hãi.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Cung Khanh im lặng không nói, gắng gượng ra khỏi hoàng cung.
Cug phu nhân đi cùng nhi nữ vào cung nhưng dừng lại chờ ngoài cửa, vừa thấy sắc mặt nhi nữ thì vẻ tươi cười trên gương mặt như bị đông cứng.
“Có phải A Cửu lại gây sự?”
Cung Khanh bước lên xe ngựa, trầm giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà rồi nói.”
Cung phu nhân căng thẳng, không thể chờ được vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?” Dựa theo tính cách Cung Khanh mà lý giải, chỉ có chuyện đại sự mới có thể khiến nàng căng thẳng nghiêm trọng như thế, trước kia dù có bị A Cửu ức hiếp Cung Khanh cũng chưa từng hồn bay phách lạc thế này.
“Con mau nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi con đến Tiêu Phòng điện gặp một người, là Thuần Vu Thiên Mục.”
“Hắn?” Cung phu nhân ngạc nhiên nói: “Hắn thì liên quan gì đến chúng ta?”
Cung Khanh nói rõ ràng từng chữ một: “Ông ấy nói, con có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Trong nháy mắt, Cung phu nhân ngây người như tượng gỗ.
Cung Khanh lại nói tiếp: “Vì vậy Duệ Vương quỳ xuống thỉnh lạy Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này.”
“Con nói gì?” Cung phu nhân thảng thốt.
Cung Khanh nhắc lại rõ ràng: “Duệ Vương… thỉnh lạy Hoàng thượng… hủy bỏ hôn sự này.”
Cung phu nhân thấy cơ thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
Cung Khanh vội nhoài đến đỡ lấy mẫu thân giúp bà thuận khí.
Một lúc lâu sau Cung phu nhân mới nói được một câu: “Hoàng thượng có phản ứng gì?”
Cung Khanh nói: “Hoàng thượng ân chuẩn cho khẩn cầu của Duệ Vương.”
Cung phu nhân nghe mà không tin, vội véo vào đùi mình một cái, thấy đau nhói mới dám khẳng định đây là thật chứ không phải mơ. Bà bóp trán, giận đến nỗi nói năng lộn xộn: “Giờ phải làm thế nào đây, con phải gả cho thái tử sao? Thật là tiểu oan gia, chạy thế nào cũng không thoát.”
Lòng Cung Khanh như nước đun sôi, không thể bình lặng, trước mắt nàng hiện ra đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Mộ Trầm Hoằng. Nàng không muốn tiến cung, cũng không muốn gả cho Mộ Trầm Hoằng, nhưng câu ấy Thuần Vu Thiên Mục đã nói ra, thế thì khắp thiên hạ này chỉ có một người có thể lấy nàng thôi, đó là hắn.
Sau khi Thuần Vu Thiên Mục lui ra, Duệ Vương cũng rời khỏi Tiêu Phòng điện.
Lúc này A Cửu mới lên tiếng: “Mẫu hậu, người tin lời của Thuần Vu Thiên Mục sao?”
Độc Cô hoàng hậu đưa mắt nhìn nàng: “A Cửu con đi gọi hoàng huynh đến đây.”
A Cửu ngớ ra, bĩu môi đứng dậy rời đi.
Độc Cô hoàng hậu cho cung nữ nội thị lui ra, lúc này mới nhìn Tuyên Văn đế nói: “Hoàng thượng, người thấy việc này phải xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
“Nếu ý trời đã vậy, chúng ta đành thuận theo.”
“Ý trời đã vậy… chẳng lẽ trời cao cũng gây khó dễ cho ta sao?” Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu càng lúc càng cau có, một lời cũng không nói thêm nữa. Tuyên Văn đế sắc mặt tối sầm, hai người im lặng cho đến khi Mộ Trầm Hoằng bước vào điện.
“Phụ hoàng mẫu hậu cho gọi nhi thần không biết có chuyện gì?”
Độc Cô hoàng hậu đầu mày nhíu chặt nói: “Thiếp canh của Duệ Vương và Cung Khanh được đưa đến Ti Thiên Giám, Thuần Vu Thiên Mục xem thiếp canh của Cung Khanh thấy mệnh quý không thể nói, rồi lại nhìn tướng mạo phán nàng ta có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Nói xong, hoàng hậu chăm chú theo dõi phản ứng của Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng ngẩn ra, ý cười trên mặt bỗng tiêu tan, thần sắc thuần khiết như băng ngọc. Hắn chỉ hỏi một câu nhạt nhẽo: “Mẫu hậu tin sao?”
Độc Cô hoàng hậu nói một tiếng: “Tin”
Mộ Trầm Hoằng nghe vậy bật cười: “Duệ Vương há chẳng phải là…”
“Hắn đề nghị hủy hôn, phụ hoàng con đã ân chuẩn.”
Mộ Trầm Hoằng lại ngẩn ra.
Phản ứng của hắn không có chút khả nghi nào, tựa như không hề hay biết, khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu tiêu tan một nửa.
Mộ Trầm Hoằng nói: “Như vậy cũng tốt, nếu Duệ Vương và Cung gia kết thông gia, chẳng phải là An Quốc Công phủ, Thượng thư phủ và Duệ Vương phủ liên kết lại thành một thế thống nhất, quyền lực quá lớn, sau này đối với thế cục triều đình có nhiều ảnh hưởng.”
Chính xác, đây cũng là vấn đề mà Độc Cô hoàng hậu nghĩ đến, bà hỏi: “Con cảm thấy Cung Khanh thế nào?”
“Việc này, mẫu hậu muốn nghe lời nói thật sao?”
Độc Cô hoàng hậu mặt không đổi sắc: “Cứ nói thật.”
Mộ Trầm Hoằng ung dung trầm tĩnh đáp: “Nàng trí tuệ thông minh, nhưng bẩm sinh tính tình khá lạnh nhạt, không phải người thích hợp cho vị trí thái tử phi, vì thế, trước giờ nhi thần vẫn xem trọng Kiều Vạn Phương hơn.”
Độc Cô hoàng hậu nhíu mày nhìn hắn, hôm đó bầu chọn hoa thần đúng là hắn đã bỏ phiếu cho Kiều Vạn Phương. Sau lại để cho A Cửu mang lễ vật đi tặng, khiến nàng ta khó xử trước mọi người. Xem ra, đúng là hắn không có ý gì đặc biệt với Cung Khanh.
Điều này khiến trong lòng hoàng hậu dễ chịu hơn một chút, bà lại hỏi một câu có ý thăm dò: “Nhưng Thuần Vu Thiên Mục phán nàng ta có mệnh quý không thể nói, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Mộ Trầm Hoằng nghiêm mặt: “Lời của Thuần Vu đại nhân, mẫu hậu có thể không tin.”
Những lời này cuối cùng đã gạt bỏ hoàn toàn những hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu, bà thở dài: “Sao có thể không tin? Năm đó nếu không phải là nhờ ông ấy, A Cửu e là khó mà bảo toàn được tính mạng.”
A Cửu dẩu môi: “Hoàng huynh nói có lý, mệnh quý thì sao, Thuần Vu cũng không phải thần tiên, xem tướng cũng chưa chắc đã chuẩn.”
“Không được hàm hồ.” Tuyên Văn đế từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm lặng, bất ngờ quát lên một câu.
“Hoàng thượng cho là nên xử lý thế nào?”
“Nếu ái khanh tin lời của Thuần Vu Thiên Mục thì quyết định chọn Cung Khanh làm thái tử phi, nếu không tin thì chọn người khác. Trẫm tin ái khanh sẽ lấy xã tắc đại cục làm trọng, sự yêu ghét cá nhân sẽ để qua một bên.” Dứt lời, Tuyên Văn đế đứng dậy, mặt mày giận dữ: “Trẫm đi trước, ái khanh cứ suy nghĩ cho kĩ.”
Độc Cô hoàng hậu im lặng không nói. Rõ ràng Tuyên Văn đế đã nổi giận, lời lẽ cũng nặng nề hơn. Nếu bà vẫn cố chấp muốn tuyển người khác, thì rõ là không màng đến giang sơn xã tắc, tội danh này bà làm sao gánh được?
Mộ Trầm Hoằng đứng dậy nói: “Dù mẫu hậu chọn ai, nhi thần cũng không dị nghị, nhi thần cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại Độc Cô hoàng hậu và A Cửu, A Cửu vừa muốn mở miệng, Độc Cô hoàng hậu đã đưa tay chặn lời: “Con lui ra đi, ta cần yên lặng một chút.”
Trong Cần Chính điện, Mộ Trầm Hoằng quỳ xuống thi lễ: “Việc hôm nay đa tạ phụ hoàng.”
Tuyên Văn đế đỡ hắn đứng dậy, hỏi: “Con đã tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng ta, vậy vừa rồi sao lại nói như vậy?” Hoàng thượng đã nghĩ, Mộ Trầm Hoằng nhất định sẽ dựa theo suy nghĩ của mình để thuyết phục Độc Cô hoàng hậu tin lời Thuần Vu Thiên Mục, ai ngờ Mộ Trầm Hoằng lại nói ngược lòng mình.
“Nếu nhi thần tán đồng với lời của Thuần Vu Thiên Mục, mẫu hậu có thể hoài nghi là nhi thần thông đồng với ông ta.”
“Con không sợ mẫu hậu sẽ lựa chọn Kiều Vạn Phương.”
“Dù mẫu hậu không thích Cung Khanh, nhưng liên quan đến giang sơn xã tắc, người chắc chắn sẽ gạt bỏ cảm xúc cá nhân để lấy đại cục làm trọng.”
Tuyên Văn đế nửa khen ngợi nửa cảm thán: “Nếu không phải con đến xin ta, chính ta cũng không nhìn ra con thích nàng, tâm tư này của con quả thực ẩn giấu rất kỹ càng.”
“Khi nàng còn nhỏ thường tiến cung thăm Hướng thái phi, Không biết vì sao, mẫu hậu rất ghét nàng, nếu nhi thần chơi đùa với nàng, mẫu hậu sẽ nói lời châm chọc, trong lòng tỏ vẻ không vui.”
Tuyên Văn đế nhủ thầm, tất nhiên con không thể biết vì sao mẫu hậu con lại ghét Cung Khanh như vậy, đúng là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
“Vì thế nhi thần càng thích, thì lại càng không thể để mẫu hậu nhận ra. Có thể mới không làm liên lụy đến nàng.”
Tuyên Văn đế lẩm bẩm nói: “Không sai, nếu thích một người, dù chỉ nhìn một cái cũng đừng làm.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Đời này nhi thần chỉ cầu xin phụ hoàng một chuyện này, đa tạ phụ hoàng tác thành.”
Tuyên Văn đế mỉm cười vỗ vỗ vai nhi tử: “Phụ tử ta không cần nhiều lời. Phụ hoàng chỉ mong con sẽ lấy được nữ tử mà con yêu mến, huống hồ nữ tử Cung gia quả thực là kỳ tài xuất chúng, trăm người có một.”
Bản thân đã nửa đời tiếc nuối, sao nhẫn tâm để con trai không được viên mãn?
“Nhi thần đối với nàng sớm đã chung tình, chỉ ngại mẫu hậu ngăn trở nên không dám để lộ ra ngoài, chuyện này xin nhờ phụ hoàng giữ bí mật.”
“Tất nhiên, nếu con cưới nàng rồi, nhớ phải đối tốt với nàng ấy.”
“Nhi thần nhất định đời này kiếp này sẽ đối xử tốt với nàng.”
Tuyên Văn đế thấy lòng như chùng xuống, năm đó, trong lòng mình cũng đã nhủ thầm với nàng như thế, nhưng đáng tiếc đến cả cơ hội mở lời nàng cũng không cho. Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã hai mươi năm, những lời muốn nói và tình cảnh năm đó chưa từng phai nhòa trong tâm trí, chỉ tiếc…
Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại nhiều trắc trở, sự tình diễn biến quanh co như vậy. Kiểu số phận này hoàn toàn không được tự mình quyết định, nghĩ đến cảm giác kẻ khác lúc nào nổi hứng muốn đùa thì lại lấy mình ra làm trò đùa khiến nàng như muốn điên lên. Nghĩ đến việc phải gả cho Mộ Trầm Hoằng, ngày ngày chạm mặt A Cửu, nàng đúng là sắp phát cuồng rồi.
Còn Cung phu nhân vốn ghét cay ghét đắng cảnh chung chồng với người khác, nhưng giờ phải trơ mắt nhìn nhi nữ duy nhất của mình sắp lâm vào tình cảnh ấy, bà cũng như muốn điên lên.
Hai người rầu rĩ chẳng nói lời nào cho tận đến lúc về Cung phủ, sắc mặt càng lúc càng trở nên xấu xí, Cung Cẩm Lan dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cung phu nhân mặt sa sầm nói: “Duệ Vương từ hôn.”
Cung Cẩm Lan giật mình kinh hãi: “Vì sao?”
“Bởi vì Khanh nhi mệnh cách quý trọng, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Cung Cẩm Lan càng thêm giật mình: “Ý nàng là… Khanh nhi phải gả cho thái tử?”
Cung phu nhân hừm một tiếng: “Tạo nghiệp.”
Cung Cẩm Lan mừng rỡ như điên, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của phu nhân và nhi nữ, không dám lộ vẻ vui mừng, khổ sở kiềm chế cảm xúc trong lòng, khiến khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cung Khanh nhìn dáng vẻ của phụ thân, vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nói: “Phụ thân đừng cao hứng quá sớm. Chưa chắc hoàng hậu đã đồng ý.”
Cung Cẩm Lan lại ngẩn người.
“Nếu đã có tướng lệnh như thế, hoàng hậu có lý nào lại phản đối?”
“Chưa nói trước được, phụ thân đừng vui mừng quá sớm, nếu hoàng hậu phản đối, nhi nữ chỉ còn cách đi tìm cái chết.” Cung Cẩm Lan và Cung phu nhân nhất tề hoảng sợ. “Con nói hàm hồ gì vậy?”
Cung Khanh cười cười: “Con nói là… giả chết.”
Phu phụ Cung Cẩm Lan đều nhất thời sửng sốt.
Cung Khanh nói: “Phụ mẫu lên tiếng nói với người ngoài rằng con sinh bệnh mà chết. Sau đó con rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích, đến lúc đó không ai biết con là ai, muốn gả cho ai thì gả.”
Dự tính này nàng đã nghĩ trên đường hồi phủ. Dù sao thì Thuần Vu Thiên Mục đã quả quyết như vậy, trên đời này, ngoài Mộ Trầm Hoằng ra, chẳng có ai còn dám lấy nàng, nếu Độc Cô hoàng hậu khăng khăng không đồng ý, nàng sẽ giả chết, từ bỏ thân phận Cung Khanh, làm lại tất cả từ đầu.
Tóm lại, xe tới trước núi tất có đường, nàng sẽ không để người khác định đoạt, nhất định sẽ chọn cho mình một cuộc sống tốt.
Cung phu nhân vui vẻ nói: “Chủ ý này rất hay, đến lúc đó chúng ta đi Giang Nam, tìm một nơi non xanh nước biếc để ở, lại tìm được một lang quân như ý, không cần phải ở lại chốn kinh thành, chịu nhiều ấm ức.”
“Phu nhân, vậy còn ta thì phải làm sao?”
“Ừm, việc đó ư, thì chàng cứ từ quan là được.”
Cung Cẩm Lan ruột gan đau nhói.
Cung Khanh cười: “Phụ thân không nỡ thì ở lại tiếp tục làm quan, con và mẫu thân du ngoạn Giang Nam.”
Cung phu nhân nhìn gương mặt tươi sáng, đôi mắt trong veo của nhi nữ, lòng thầm tự hào: Đây mới là nhi nữ của ta, bất luận là trong cảnh khốn cùng nào cũng có thể nghĩ ra được giải pháp, thản nhiên đối mặt, cho dù có phải vào cung, nhất định cũng sẽ sống tốt, không dễ bị A Cửu và Độc Cô hoàng hậu gây khó dễ. Còn về Mộ Trầm Hoằng, bà càng thêm tin tưởng, nhất định hắn sẽ bị nhi nữ của mình ăn tươi nuốt sống.
A Cửu đau khổ giày vò một đêm, sáng sớm hôm sau thừa dịp thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng
hậu, liền cố gắng hỏi: “Mẫu hậu thật sự muốn gả Cung Khanh cho hoàng huynh sao?”
Tuyên Văn đế sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Thầm nghĩ vạn nhất nếu hoàng hậu khăng khăng không đồng ý thì phải thuyết phục bà ấy thế nào?
Trong lòng Mộ Trầm Hoằng so với Tuyên Văn đế còn căng thẳng hơn nhiều lần, nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh trầm ổn đến dị thường, hắn đủng định nhấp một ngụm trà, ẩn dưới hai hàng lông mày anh tuấn là đôi mắt sâu thẳm khó lường, trong sóng mắt không gợn chút sợ hãi. Nhìn hai nam nhân im lìm như tượng đá, Độc Cô hoàng hậu nghẹn ứ trong lòng, trầm giọng nói: “Chúng ta là thiên gia, nên cũng phải thuận theo thiên ý.”
Lập tức, Tuyên Văn đế thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái tử điện hạ lòng mừng rỡ như điên nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ vẻ bình tĩnh, ngụm nước chè đọng ở cổ họng cuối cùng cũng thông thuận trôi xuống. Tốt rồi, tâm sự đã trù tính bao lâu, cả trăm lần gãy rồi lại nối cùng bao phen vất vả thăng trầm, cuối cùng đã trần ai lạc định. Lòng vui sướng không nói nên lời, nhưng lại không dám để lộ nửa phần, ai da, cắn răng khốn khổ nhịn cười đến nỗi cả hai quai hàm đau ê ẩm.
Tuyên Văn đế hoan hỉ trong lòng, nhưng không tiện biểu lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Trẫm rất tán thưởng việc thấu hiểu đạo nghĩa của ái khanh.”
Độc Cô hoàng hậu gượng cười, thầm nghĩ, tán thưởng chứ không phải thích, lại càng không phải yêu.
A Cửu vừa nghe liền nổi giận: “Mẫu hậu, con không thích nàng ta.”
Tuyên Văn đế chau mày nói: “A Cửu, việc này liên quan đến đại cục xã tắc, há có thể lấy sự yêu thích cả con để quyết định, huống hồ, sau khi con thành hôn sẽ trở thành chủ nhân của phủ công chúa, nếu không thích nàng ta thì ít gặp mặt là được.”
Nỗi hận Cung Khanh trong lòng A Cửu đã tràn ra vẻ mặt. Nàng ta không muốn Cung Khanh được gả cho Mộ Trầm Hoằng, một phần nguyên nhân là không muốn Cung Khanh có địa vị cao hơn mình, một phần nguyên nhân nữa là sau này nàng ta được gả cho Thẩm Túy Thạch, thái tử phi và phò mã nhất định sẽ thường xuyên chạm mặt. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, thật đúng là lòng đau như cắt.
Nàng ta khẩn khoản nhìn Độc Cô hoàng hậu, thấp giọng nói: “Mẫu hậu hà tất phải tin lời Thuần Vu Thiên Mục?”
Độc Cô hoàng hậu nhìn A Cửu, mới chỉ một đêm mà gương mặt đã hốc hác đi nhiều, trong lòng bà cũng rất đau đớn, lại nhìn sang con trai đang ngồi lặng lẽ một bên, thái độ thờ ơ hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như đối với hôn sự của mình không mấy quan tâm.
Chuyện hôn sự của cả hai nhi tử đều khiến bà cảm thấy phiền lòng.
Ông trời thật thích trêu ngươi, càng không muốn thì càng treo đến cửa, còn càng mốn thì lại càng không được. Bà lặng lẽ thở dài: “Việc này A Cửu không cần xen vào nữa.”
A Cửu mắt thấy mọi việc đã được định đoạt, tức giận đứng dậy giậm chân tời đi. Ra khỏi điện, nàng ta sai An phu nhân: “Triệu A Giai vào cung ngay lập tức.”
Khi Tiết Giai vừa đến Dục Tú cung, A Cửu quát cung nữ nội thị lui ra, rồi nói thẳng: “Ngươi biết không, mẫu hậu muốn lập Cung Khanh làm thái tử phi.”
Tiết Giai cả kinh: “Sao có thể như vậy, chẳng phải là di mẫu rất ghét nàng ta sao?”
“Đều là do Thuần Vu Thiên Mục lão nhân kia, nói cái gì là nàng ta có ảnh tướng mẫu nghi thiên hạ, mệnh cách cực kì quý trọng.”
Tiết Giai vừa nghe đến mấy chữ Thuần Vu Thiên Mục, trong lòng đã biết, chuyện lần này khó mà thay đổi được, người mà di mẫu tin tưởng nhất chính là ông ấy.
“Vậy còn Duệ Vương thì tính sao?”
“Có mấy lời của Thuần Vu Thiên Mục, hắn sao còn dám cưới Cung Khanh, lập tức xin với phụ hoàng từ hôn. Mẫu hậu vốn định gả ngươi cho hắn nên đã ân chuẩn.”
Tiết Giai vừa nghe, lòng bỗng chùng xuống. Thì ra, mình chuẩn bị làm một con cờ thí đặt ở bên cạnh Duệ Vương. Xem ra không thể đợi được nữa rồi, nếu càng đợi thì mất mát càng nhiều.
A Cửu nói: “Ta gọi ngươi tới là muốn xem ngươi có cách nào ngăn không để con tiện nhân kia gả cho hoàng huynh ta.”
Tiết Giai cắn môi, im lặng hồi lâu mới nói: “Thánh chỉ còn chưa hạ, tất cả vẫn còn kịp, chỉ cần công chúa khiến nàng ta thất thân, thì thiên mệnh cũng có ý nghĩa gì? Thái tử phi tuyệt đối không thể là hoa tàn liễu bại.”
A Cửu nghe mà rùng mình, cách này có phải là độc ác quá không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là biện pháp duy nhất ngăn chặc Cung Khanh không trở thành thái tử phi.
“Nhưng biết đi đâu tìm kẻ hạ thủ?”
“Công chua cứ giao cho An phu nhân đi tìm, con trai bà ấy ở ngoài cung hỗn độn vô cùng, quen biết rất nhiều phường tam giáo cửu lưu.”
A Cửu gật đầu: “Ừm, chuyện này nhất định phải làm cho kín kẽ gọn gàng, nhất thiết không thể để người khác biết.” Thực ra là nàng ta sợ bị Thẩm Túy Thạch biết. A Cửu lập tức cho gọi An phu nhân, truyền lại ý tứ của Tiết Giai.
An phu nhân vừa nghe chủ ý ác độc ác này, trong lòng kinh hoàng không ngớt, nhưng ngại uy quyền của A Cửu, không dám đồng ý cũng không dám cự tuyệt, chỉ ấp úng nói: “Công chúa, ngộ nhỡ bị hoàng hậu Hoàng thượng phát hiện thì phải làm sao?”
Chuyện trái đạo lý lương tâm ấy bà ta sao dám làm? Đấy là thái tử phi tương lai. Vạn nhất bị phát hiện, công chúa thì không sao, Tiết Giai cũng không sao, chỉ có mình bà ta phải gánh hết trách nhiệm. Lại nhớ đến lần bà ta phải thận theo ý A Cửu nhốt Cung Khanh trong hầm băng, kết quả là thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng, chuyện lần đó dọa bà ta sợ đến tận giờ, không thể nào xem thường mọi việc. Lần này A Cửu lại sai bà ta làm chuyện này, dù không lấy mạng Cung Khanh, nhưng đối với mọi tiểu thư mà nói, việc thất thân còn đáng sợ hơn cái chết cả vạn lần.
Tiết Giai nói: “An phu nhân yên tâm, xong việc sẽ thủ tiêu kẻ đó, không liên lụy đến nhi tử An Lang của bà.”
A Cửu cũng nói: “Đúng vậy, bảo nhi tử của bà cho hắn nhiều tiền, phái người theo dõi hắn, xong việc thủ tiêu ngay thì chuyện này sẽ thành án không đầu.”
An phu nhân nghe mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng nói: “Cung phủ kín cổng cao tường, trong phủ có không ít người hầu bảo vệ, Cung tiểu thư lại sống ở khuê phòng, lúc nào cũng có người bên cạnh, vậy sao có thể ra tay?”
Điều này cũng đúng, A Cửu nói: “Vậy động thủ bên ngoài.”
An phu nhân lại nói: “Xưa nay Cung tiể thư vốn ít ra ngoài, có ra ngoài thì cũng có rất nhiều người hầu kẻ hạ tháp tùng.”
Nói cho cùng là bà ta không muốn phải ôm đồm việc này, ngộ nhỡ bị phát hiện, nhi tử An Lang của bà ta chỉ có nước rơi đầu, bà ta tuy tình nguyện bán mạng cho A Cửu, nhưng tuyệt đối không thể vì A Cửu mà cho đi sinh mệnh nhi tử của mình. Rõ ràng không thể cự tuyệt, nên liền tìm mọi cớ để thoái thác.
Tiết Giai kề tai A Cửu thì thầm mấy câu.
A Cửu vui vẻ nói: “Được, An phu nhân, bà nhanh đi sắp xếp người hành động, việc khác không cần quản.”
Trên mặt An phu nhân lộ rõ vẻ khó xử, A Cửu không dằn lòng được nói: “Ngươi sợ cái gì, tất cả đã có ta gánh vác, sau khi sự việc hoàn thành, ta sẽ xin với mẫu hậu ban thưởng cho nhi tử của ngươi một chức quan, đất đai nhà cửa cũng sẽ không thiếu phần.”
An phu nhân đành phải gật đầu đồng ý.
Thời khắc này, Cung Cẩm Lan lòng như lửa đốt thấp thỏm chờ tin tức trong cung. Lời của Thuần Vu Thiên Mục đã truyền đến tai mọi người, nên lúc ông lên triều, một vài vị quan đồng liêu đã kín đáo chúc mừng. Cung Cẩm Lan đứng ngồi không yên, quả thực không biết phải đáp lại lời chúc mừng của người khác thế nào. Nếu đúng như những lời Cung Khanh nói, Độc Cô hoàng hậu không tán thành hôn sự này, thì không chỉ nhi nữ của mình không gả cho ai được, mà ngay cả bản thân ông nếu ở trong triều thì cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mọi người.
So với Cung Cẩm Lan đang bị giày vò đau khổ, thì Cung phu nhân tương đối bình tĩnh, bởi đã có kế hoạch của Cung Khanh nên tiền đồ cũng không phải hoàn toàn là một màu xám xịt, có thể dựa vào hoàn cảnh để tiến hay lùi, còn việc tiến hay lùi thì sau khi có quyết định của Độc Cô hoàng hậu sẽ quyết.
Cung Khanh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch giả chết để đi đến vùng Giang Nam xa xôi, giờ chỉ còn mỗi việc đợi tin tức trong cung.
Khi mọi người trong nhà còn đang nóng lòng đợi tin tức, thì sáng sớm, Triệu Quốc phu nhân đã sai người đưa đến một thiếp mời, mời Cung phu nhân và Cung Khanh đến Nguyệt hồ ngắm hoa sen, đồng hành còn có An Quốc phu nhân Hàn thị và Hướng Uyển Ngọc.
Thiệp mời ấy xuất hiện thật đúng lúc như nắng hạn gặp mưa, còn có ai có thể biết rõ quyết định của Độc Cô hoàng hậu hơn là Triệu Quốc phu nhân nữa chứ?
An phu nhân lập tức sai quản gia Cung Phúc Quý chuẩn bị xe ngựa, mang theo một số đồ đạc chuẩn bị xuất hành. Bà chẳng hề có tâm tư nào mà ngắm hoa sen, chỉ nghĩ tìm cơ hội hỏi Triệu Quốc phu nhân, rốt cuộc Độc Cô hoàng hậu định thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, để chuẩn bị trước là đi hay là ở.
Sau một canh giờ, xe ngựa của Triệu Quốc phu nhân và xe ngựa của An Quốc Công phu nhân lần lượt dừng trước cổng lớn Cung phủ. Triệu Quốc phu nhân dẫn theo Tiết Giai, An Quốc Công phu nhân dẫn theo Hướng Uyển Ngọc từ trên xe ngựa bước xuống, nhiệt tình chào hỏi.
Cung Khanh không ngờ Tiết Giai cũng đi cùng, vừa nhìn thấy nàng ta, tròng lòng hơi chùng xuống, tuy chưa nắm được bằng chứng nàng ta hãm hại mình, nhưng trong tiềm thức lúc nào Cung Khanh cũng có ý phòng bị. Hơn nữa, hôm nay xuất hành có mẫu thân của nàng ta là Triệu Quốc phu nhân, còn có di mẫu và biểu tỷ, bao nhiêu người đồng hành như vậy chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Thêm nữa, mỗi nhà còn dẫn theo vài gia đinh tráng kiện, kết hợp lại cũng thành một đội ngũ không thể xem thường.
Người của ba nhà lên xe ngựa nhằm hướng Nam Hoa Hành cung mà đi.
Núi Nam Hoa ở ngoại ô kinh thành, chính là nơi có thắng cảnh tuyệt đẹp, ở trên núi không chỉ có phong cảnh tuyệt trần, mà còn có cả suối nước nóng. Tuyên Văn đế bản tính vốn là một đế vương thấu hiểu đạo lý chăm sóc bản thân tận hưởng cuộc sống, cho nên sau khi đăng cơ, người liền cho xây Hành cung ở núi Nam Hoa, mùa hạ thì đến đây nghỉ mát, còn mùa đông đến tắm nước nóng, Nguyệt hồ ở dưới chân núi trồng đầy hoa sen, đến mùa hạ sen đua nhau nở, hương thơm ngát bay xa mười dặm, phong cảnh êm đềm thơ mộng như chốn bồng lai.
Mỗi năm cứ mùa hạ đến, Tuyên Văn đế lại dẫn theo Độc Cô hoàng hậu cùng thái tử, công chúa đến Nam Hoa Hành cung nghỉ ngơi hai tháng, thụ hưởng gió mát trăng thanh, hương sen thơm ngát cùng phong cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ của nơi này.
Xe ngựa dừng bên bờ Nguyệt hồ, vừa xuống xe, một làn hương thơm ngát đã phả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ sen bát ngát, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới làm cả hồ sen dập dờn đu đưa trên sóng nước, khiến lòng người chợt cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Nam Hoa Hành cung ở bên bờ đối diện, như ẩn như hiện. Cạnh bờ hồ xây một mái đình và một nhà thủy tạ, kiến trúc vô cùng độc đáo, tô điểm cho phong cảnh ven hồ càng thêm thanh tĩnh tao nhã.
Một chiếc thuyền hoa đậu ở ven bờ. Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Đây là thuyền hoa của công chúa, nghe nói chúng ta đến đây ngắm hoa, công chúa đã cố ý sắp xếp thuyền ở đây để chúng ta dùng.”
Dứt lời, thị nữ của Triệu Quốc phu nhân mang từ trên xe ngựa xuống đầy đủ hoa quả và bánh ngọt đưa lên thuyền, còn có cả trà để dâng lên, thật đúng là đã chuẩn bị chu đáo, khi mọi người lên hết, thuyền hoa bắt đầu chèo ra giữa hồ.
Đập vào mắt là những lá sen xanh tươi mướt mát trải dài như mênh mông vô tận, xen kẽ giữa những lá sen xanh biếc là rất nhiều những đóa sen hồng, sen trắng đang đua nhau nở rộ, tất cả như cùng tôn nhau lên, muôn hình muôn vẻ. Những ngọn gió mát ùa đến, hương sen theo gió mà tỏa, như thấm vào ruột gan.
Cung Khanh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh trí đẹp tựa như tranh nơi sơn thủy hữu tình này, bất giác trong lòng cảm thấy thảnh thơi vô hạn. Thuyền hoa càng ra đến giữa hồ, hoa sen càng dầy đặc, hương sen vì thế cũng đậm hơn.
Tiết Giai nói: “Chúng ta ngắt vài bông nhé?”
Cung phu nhân trong lòng đang muốn nói chuyện riêng với Triệu Quốc phu nhân, liền gật đầu: “Được, các ngươi cẩn thận nhé!”
Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc và Tiết Giai đi tới mũi thuyền, hoa sen vờn xung quanh, cúi người là hái được. Hướng Uyển Ngọc cầm kéo từ tay nha hoàn, ngồi xổm xuống, lựa chọn một hồi tìm được mấy bông sen hồng và sen trắng nở tuyệt đẹp, cắt lấy mấy cành đưa cho Cung Khanh.
Cung Khanh vẫn âm thầm đề phòng Tiết Giai, cho nên đã đứng bên cạnh Hướng Uyển Ngọc, cách Tiết Giai một khoảng nhất định, nhưng đúng lúc Hướng Uyển Ngọc đang cắt hoa sen, Tiết Giai đột nhiên bước lại, la to: “Tỷ tỷ, đóa này thật tuyệt!”
Tiết Giai kích động vung mạnh cánh tay lên, khiến cả người Cung Khanh đột nhiên chúi về phía trước, thiếu chút nữa đã bị nàng ta đẩy xuống hồ, may mờ nhờ mạn thuyền có lan can cao khoảng gần một xích trợ giúp, một chân của Cung Khanh đã bị trượt xuống hồ, nàng vội vàng nhoài người túm lấy lan can, Tiết Giai ở bên cạnh cũng túm lấy cánh tay nàng. Nhưng cho dù là vậy, một bên chân của nàng trượt xuống hồ nước, khiến cả nửa người và váy phía dưới ướt sũng.
Tiết Giai cả kinh thất sắc nói: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Cung Khanh xoay người nhìn nàng ta không nói gì, nhưng trong lòng có một dự cảm không lành. Có đúng thật là nàng ta bất cẩn không?
Hướng Uyển Ngọc vội vàng bỏ kéo xuống, nhìn xiêm y của Cung Khanh ướt sũng nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Vừa khéo giờ đang là mùa hạ nên xiêm y khá mỏng, sau khi bị nước hồ thấm ướt liền bám chặt vào đùi, lộ ra những đường cong cơ thể, nhìn rất bất nhã.
Cung Khanh nói: “Không sao, trên xe ngựa ta có mang theo y phục.”
Đi vào buồng nhỏ trên thuyền, Cung phu nhân vừa đúng lúc hỏi đến chỗ then chốt, nhìn thấy nhi nữ của mình như vậy, liền giật mình hoảng sợ.
“Khanh nhi con sao thế này?”
“Là tại cháu không tốt, vừa nãy cháu bất cẩn đã va phải Cung tỷ tỷ, làm cho một chân của tỷ ấy bị trượt xuống nước.” Tiết Giai lòng đầy áy náy, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp khiến mọi người không đành lòng trách móc.
Xưa nay Cung phu nhân đối với Tiết Giai vẫn có ấn tượng rất tốt, huống hồ hôm nay đến đây cũng xem như là có chuyện cần nhờ Triệu Quốc phu nhân, nên cũng có chút lúng túng không biết nói thế nào cho phải, đành bảo: “Không sao, không sao. Trên xe ngựa của chúng ta có mang theo y phục. Triệu Quốc phu nhân, tẩu tử, chúng ta đi một lát rồi quay lại.”
Thuyền hoa quay đầu chèo vào, sau khi cập bờ, Cung phu nhân dẫn Cung Khanh xuống thuyền.
Cung Khanh đi ở phía trước, hai nha hoàn Vân Diệp, Vân Hủy đi ở hai bên tả hữu, Cung phu nhân đi theo phía sau nàng, quản gia người hầu vâng lời ngoan ngoãn theo sát Cung phu nhân, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ khó coi của tiểu thư.
Men theo con đường đá nhỏ ven hồ, rất nhanh đã đi đến chỗ xe ngựa dừng ở dưới bóng hàng liễu. Cung phu nhân cùng Vân Diệp, Vân Hủy và các quản gia người hầu trông giữ bên cạnh xe ngựa.
Cung Khanh trèo lên xe, buông rèm, cởi xiêm y đang ướt sũng trên người xuống, lấy ra chiếc váy thạch lựu đang định thay, thì bất thình lình nghe thấy một tràng tiếng hét kì dị ở bên ngoài xe ngựa vang lên, tiếp đó là vài tiếng la hét hoảng sợ, trong đó có một tiếng nàng nghe rất quen thuộc, đó là tiếng của Cung phu nhân.
Cung Khanh trong lòng kính sợ, theo phản xạ vô thức định vén rèm lên nhìn, nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm vào rèm, chợt nhận ra mình vẫn còn chưa thay xong y phục, nàng vội vàng kéo chiếc áo thạch lựu định mặc lên, đúng lúc này, rèm bị kéo ra, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào.
Liếc mắt nhìn lại, là một thân ảnh của nam nhân. Cung Khanh không chút do dự, liền đá thẳng một cước.
Ai ngờ kẻ kia động tác cực kì linh hoạt, lập tức nghiêng đầu né tránh, thuận thế giờ tay túm lấy cổ chân bé nhỏ của nàng.
Lúc này, Cung Khanh mới đột nhiên phát hiện, kẻ đang túm cổ chân mình, chính là thái tử Mộ Trầm Hoằng.
Dưới cơn kinh hoàng cực độ, nàng ngớ cả người, nhưng rồi sự hoảng sợ kinh hoàng lập tức biến thành xấu hổ và giận dữ.
Động tác dù có bất nhã đến bao nhiêu cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là, lúc này trên người nàng chỉ còn mặc một chiếc quần lót mỏng, do cổ chân đang bị hắn túm trong tay, chiếc quần lót mỏng màu trắng bên trong được làm bằng chất liệu rất mềm mại nhẹ nhàng nên thuận theo đó cũng trượt cao lên đến hết đùi, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nàng, phong quang vô hạn, tất cả đã phơi bày trước mắt hắn.
Mộ Trầm Hoằng thấp thỏm lo sợ cho sự an nguy của nàng, nên căn bản hắn không nghĩ tới lúc vén rèm ra là một màn ướt át gợi cảm thế này, lúc hình ảnh ấy đập vào mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng nổ lớn, máu nóng như trào lên, ở phía dưới cơ thể lập tức có phản ứng.
“Buông tay!” Cung Khanh xấu hổ quát một tiếng, thật sự nghĩ không ra sao người này lại xuất hiện ở đây.
Hắn không đành buông, nhưng sợ khiến mĩ nhân nổi giận, nên lưu luyến từ từ đặt bàn chân trắng trẻo xinh xắn xuống, tuy nhiên ánh mắt lại không nghe lời vẫn quyến luyến dừng lại ở chỗ bắp đùi trắng nõn mượt mà kia. Thật muốn…
Cung Khanh vô cùng xấu hổ giận dữ, vớ lấy cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng giơ tay đón lấy, cầm chiếc gối mềm lên ngang mặt che đi ánh mắt cả mình, thầm niệm Đạo Đức Kinh.
Phi lễ chớ nhìn, thật ra là đã muộn.
Làn da trắng ngần mịn màng ấy đã khắc sâu trong trí óc khiến hắn suy tưởng không ngừng.
Cung Khanh dùng tốc độ nhanh chưa từng có mặc chiếc váy thạch lựu vào.
“Nàng đã xong chưa?” Sau chiếc gối mềm vang đến một giọng nói vô cùng dịu dàng, lưu luyến nhẹ nhàng như dây tơ chậm rãi quấn lấy Cung Khanh từng vòng từng vòng một.
Cung Khanh không rảnh nói lời thừa thãi, lập tức hỏi: “Mẫu thân của ta đâu?”
“Cung phu nhân không sao.” Mộ Trầm Hoằng bỏ gối ra, mỉm cười nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hắn nhìn chỗ không nên nhìn, Cung Khanh vừa xấu hổ vừa giận dữ, sắc mặt đỏ bừng lên, lườm hắn một cái.
Mộ Trầm Hoằng chỉ cảm thấy cả cơ thể càng lúc càng nóng ran, hơi thở bắt đầu gấp gáp, hắn vội quay đầu bước xuống xe ngựa, hít vài hơi thật sâu, nếu còn nấn ná trên xe thêm lúc nữa, chỉ e là hắn không kìm chế nổi bản năng mà bổ nhào đến.
Cung Khanh vén rèm xuống xe, vừa nhìn xung quanh liền kinh hãi.
Nằm cạnh xe ngựa là quản gia, người hầu, nha hoàn và Cung phu nhân, ngoài ra còn có mấy hắc y nhân không quen biết. Không biết nhóm cấm vệ quân từ đâu xuất hiện, đang trói chặt đám hắc y nhân lại. Kỳ lạ là, cả đám hắc y nhân cũng giống như bị hôn mê, không chút phản kháng.
Cung Khanh lập tức quỳ gối nâng Cung phu nhân dậy, hỏi Mộ Trầm Hoằng: “Đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân của ta làm sao vậy?”
Mộ Trầm Hoằng ngồi xổm xuống cạnh nàng, dịu dàng nói: “Cung phu nhân không sao đâu, vừa rồi đám hắc y nhân này phóng mê hồn hương, qua một khắc nữa sẽ tỉnh lại.”
“Đám người này là ai?”
“Là kẻ muốn ám hại nàng, may ta tới kịp, anh hùng cứu mỹ nhân.” Hắn cười không biết xấu hổ, khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ.
Cung Khanh: “…”
Bất luận thế nào, cũng là nhờ hắn đã kịp thời tới cứu nàng, vì vậy ngữ khí của nàng cũng trở nên hòa hoãn dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao điện hạ lại biết được?”
“Từ lâu ta đã sai người thầm bảo vệ nàng.”
Cung Khanh vừa nghe, lập tức thấy đầu óc quay cuồng.
Bảo vệ gì chứ, có mà theo dõi ta thì có?
Á! Vậy kế hoạch giả chết đi Giang Nam của mình, há chẳng phải chỉ là một giấc mộng đẹp thôi sao?
“Nếu điện hạ đã phái người âm thầm bảo vệ, chắc cũng biết ai là người hạ thủ?”
Đôi mắt đẹp của Cung Khanh tiếp tục lườm Mộ Trầm Hoằng một cái, lộ rõ khí thế nữ vương.
Mộ Trầm Hoằng gật đầu, trong lòng hơi chột dạ vì muội tử nhà mình.
Cung Khanh không vạch trần là ai, mà chỉ lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ đã biết, tất nên nghiêm trị, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Nàng nói thế hiển nhiên đã biết kẻ chủ mưu đứng sau việc này chính là A Cửu. Thật ra căn bản cũng không khó đoán, ngoài A Cửu thì còn có ai dám nữa, tất nhiên, Tiết Giai chính là tòng phạm.
Mộ Trầm Hoằng cười áy náy: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để nàng gặp phải chuyện này thêm lần nữa.”
Cung Khanh lạnh lùng nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Âm mưu tính toán ngầm ám hại mình hôm nay của A Cửu đã chọc giận nàng, nếu không phải Mộ Trầm Hoằng kịp thời cứu giúp, thì cảnh ngộ gặp phải hôm nay không cần nghĩ cũng biết, nếu điều đó xảy ra, đúng là nàng chỉ còn cách lựa chọn cái chết. Âm mưu độc ác này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Cung Khanh, cho nên đối với Mộ Trầm Hoằng, thái độ của nàng vì thế mà cũng cứng rắn hơn.
Mộ Trầm Hoằng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của mĩ nhân lạnh lùng như băng tuyết, liền dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ nghiêm trị những người này, An phu nhân sẽ bị đuổi khỏi cung.”
Cung Khanh thấy hắn một chữ cũng không nhắc đến A Cửu, bèn buồn bã cúi đầu không nói. Đôi mắt dưới hai hàng mi dài rưng rưng khiến trái tim Mộ Trầm Hoằng run rẩy. Tất nhiên hắn biết tâm tư của nàng, nhưng trước mắt chưa phải lúc giáo huấn A Cửu, Độc Cô hoàng hậu bằng mọi cách không ngăn cản được nên mới miễn cưỡng đồng ý cho Cung Khanh làm thái tử phi, vì vậy phải bình tĩnh kín đáo trải qua thời gian trước hôn lễ này mới là điều quan trọng nhất.
“Khanh Khanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu đáo, trọn đời trọn kiếp.” Hắn cầm tay nàng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng chăm chú.
Tiếng gọi “Khanh Khanh” của hắn làm cho tim nàng đập loạn nhịp, không chỉ có vậy, lời của hắn còn tiết lộ một tin quan trọng, đó là Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý để nàng gả cho hắn.
Cung Khanh vội cuống cả lên cố rút tay lại: “Buông…ra.”
“Không buông.” Không chỉ không buồn, hắn còn nắm chặt hơn.
Cung Khanh đỏ mặt, đôi môi anh đào mím chặt, tiếp tục gắng sức rút tay, dáng vẻ giống hệt như đang nhổ củ cải vậy.
“Khanh Khanh, ba ngày nữa là ngày tốt để làm lễ Nạp Thái. Trước ngày thành hôn nàng đừng đi đâu, ta sẽ phái người bảo vệ nàng, không để xảy ra sơ xuất gì.”
Quả nhiên là Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý, lòng Cung Khanh càng thêm bối rối. Hắn thì cứ mãi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, như thể cả đời của nàng bị hắn quấn lấy.
Trong lúc xấu hổ, nàng dùng tay kia véo lên mu bàn tay hắn, định làm hắn đau mà buông tha. Hắn hít một hơi lạnh, vẫn cứng đầu cứng cổ giữ lấy khư khư, bàn tay ngọc thon nhỏ, trắng nõn và mềm mại của nàng càng bị hắn nắm chặt hơn.
Sắc mặt Cung Khanh đỏ bừng, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại dịu dàng gọi thêm một tiếng: “Khanh Khanh.”
Nàng cố quả quyết, lớn giọng: “Đừng gọi ta như thế.”
“Lúc còn nhỏ vẫn gọi vậy mà, đã nhiều năm rồi không được gọi tên nàng.” Hắn mỉm cười nhìn nàng, cơ hồ như mu bàn tay không đau chút nào.
Da dày thịt béo sao? Nàng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đành buông tay trước. Hắn nhìn vết móng tay véo đỏ cả mu bàn tay mình, cười nói: “Thật nhẫn tâm.”
Nàng không biết phải làm thế nào đành dịu giọng cầu xin hắn: “Ngươi buông tay đi, mẫu thân của ta sắp tỉnh rồi.”
“Ta tỉnh được một lúc rồi.” Cung phu nhân mở mắt, hắng giọng lên tiếng.
Mộ Trầm Hoằng lập tức buông tay, Cung Khanh sắc mặt đã hồng như son.
“Mẫu thân, người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Cung phu nhân phủi phủi bụi đất bám ở phía sau lưng rồi đứng dậy, chỉ vào những tên hắc y nhân đang bị trói, nói: “Ta đã từng gặp cướp, nhưng chưa từng gặp bọn cướp nào lại ngu đần như vậy, ra tay thế nào mà khiến cả bản thân cũng hôn mê?”
Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Bọn chúng trước khi phóng mê hương, mỗi tên đã tự uống thuốc giải, chỉ đáng tiếc thuốc giải đó là giả, cho nên bọn chúng cũng bị hôn mê.”
Cung phu nhân hừ một tiếng: “Kẻ nào làm việc này chắc điện hạ là người rõ nhất, món nợ này coi như không tính, sau này nếu điện hạ còn dung túng, đừng trách thần phụ không khách khí.” Lúc Cung phu nhân vừa tỉnh lại đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người, trong lòng thầm nghĩ, thì ra tiểu tử này phải lòng nha đầu nhà ta từ khi còn nhỏ, chả trách… Nếu Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý hôn sự này, thì giờ đây chẳng phải điện hạ cao quý kia là con rể nhà mình hay sao, vì vậy trong lòng bà cũng buông bớt sự kính trọng bấy lâu nay vẫn dành cho thái tử điện hạ, giọng điệu lập tức mang chút khẩu khí của mẹ vợ giáo huấn con rể.
Thái tử điện hạ không giận mà còn vui h
ơn, bởi với ngữ khí ấy rõ ràng đã coi hắn là người nhà. Hắn mỉm cười nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Trong lúc đang nói chuyện, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Những tên hắc y nhân do nhi tử của An phu nhân sắp xếp kinh ngạc nhất, chúng chẳng thể ngờ sau khi phóng mê hương, chính bản thân mình lại bị hôn mê đầu tiên.
An phu nhân cũng không phải kẻ ngốc, Mộ Trầm Hoằng là đế vương tương lai, so với A Cửu, bà ta càng không thể đắc tội. Cho nên ngoài mặt tuy tỏ ra rất chăm chú nghe lời A Cửu dặn dò, nhưng khi Tiết Giai đưa thuốc giải mê hương, bà ta liền đổi thành Thuận Khí Hoàn. Như vậy, tất nhiên Cung Khanh không gặp bất trắc gì, còn nếu A Cửu hỏi đến, bà ta có thể đổ trách nhiệm lên đầu Tiết Giai, nói là đưa sai thuốc giải hoặc thuốc giải không có tác dụng.
Cho nên, khi Mộ Trầm Hoằng biết tin lập tức chạy đến, cũng không có đao quang kiếm ảnh như trong tưởng tượng, và không cần tốn nhiều sức lực để tóm gọn mấy tên hắc y nhân kia.
Cung Khanh xảy ra chuyện như vậy, Cung phu nhân tất nhiên chẳng còn lòng dạ nào để ngắm hoa sen, cũng không cần tìm Triệu Quốc phu nhân thăm dò tin tức nữa, Mộ Trầm Hoằng tự mình đến đây truyền lại tin tức, điều này đáng tin hơn bất cứ ai. Mà lúc này, Mộ Trầm Hoằng đang đứng cạnh Cung Khanh, Cung phu nhân nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, thật không gì sánh được.
Đối với Cung phu nhân vốn là người ưa hình thức mà nói, nếu gạt bỏ thân phận thái tử, thân mẫu khó ưa, muội tử đáng ghét đi, thì thật ra bản thân hắn đúng là không tồi.
Con người chẳng có ai là toàn vẹn cả, Cung phu nhân thở dài, kéo tay nhi nữ nói: “Chúng ta đi về trước thôi.”
Cung Khanh lên xe ngựa, được cấm vệ quân hộ tống về tận nhà.
Mộ Trầm Hoằng hồi cung, đi thẳng đến Dục Tú cung.
A Cửu thấy hắn đi đến, cười hì hì nghênh đón: “Sao hôm nay hoàng huynh lại rảnh rỗi thế này?”
“Lui ra.” Mộ Trầm Hoằng sa sầm nét mặt, vung tay quát tất cả cung nữ nội thị của cung Dục Tú.
A Cửu giật thót tim, chẳng lẽ huynh ấy đã biết điều gì, chẳng lẽ Cung Khanh đã xảy ra chuyện ?
Nàng ta mừng thầm trong bụng, nhưng có chút lo sợ. Bởi vì ánh mắt của Mộ Trầm Hoằng sắc lạnh u ám, xưa nay huynh ấy không biểu hiện cảm xúc ra mặt bao giờ, ánh mắt ấy rõ ràng là nộ khí xung thiên.
A Cửu cười cười, “Hoàng huynh…” Lời còn chưa dứt, Mộ Trầm Hoằng đã quát chặn ngang, “A Cửu, nếu ta đem chuyện muội làm hôm nay nói với phụ hoàng và mẫu hậu, muội nói xem chuyện sẽ thế nào?”
A Cửu sợ run cố cãi: “Muội đã làm gì?”
“Việc bên Nguyệt hồ, ngoài muội ra còn ai?”
“Nàng ta sao rồi?” Lời này vừa thốt ra, A Cửu lập tức hối hận, chẳng phải tự mình đang nhận tội hay sao?
Mộ Trầm Hoằng cười lạnh.
“Hoàng huynh, muội…”
“Phụ hoàng mẫu hậu đã chỉ định nàng là thái tử phi, sau ba ngày, lễ bộ sẽ phái người đến Cung phủ làm lễ Nạp Thái, muội định cưỡng lại thánh mệnh, chống lại thiên ý sao?”
A Cửu câm nín.
“Hôm nay ta tha cho muội một lần duy nhất, nếu còn công kích nàng, thì hãy xem ta chỉnh đốn muội thế nào.”
A Cửu giận
Bình luận truyện