Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 28: Lâu đài của Lý Vương Triều



"Đạo tặc sống sót được là nhờ vào việc phá giải các cơ quan. Tuyệt đối không cậy mạnh, mệnh chỉ có một, kẻ mãng phu chỉ có một cửa tử"

Đạo tặc tâm huyết bút ký - Vô Ảnh Diệp Thanh Hàn

***********************************************************************************************************************************************

- Không đúng, mau bảo vệ thủ tướng.

Nhận ra có điểm không hợp lý, trung niên nhân hướng ba vị huynh đệ của mình hét to. Tiếc là gã đã phát hiện ra quá trễ khi mà thủ tướng bấy giờ đã bị một gã to con khống chế. Hộ vệ xung quanh đều đã bị hạ sát không kịp phát ra bất kỳ tiếng báo động nào cả.

Kẻ ra tay lần này chính là Tôn quán chủ Tôn Thiết Sơn. Trong kế hoạch của y, chỉ cần khống chế thành công Lý Vương Triều thì coi như trận chiến này đã thắng lợi. Có con tin quan trọng như thế trong tay, hắn ta sợ gì không thể nắm giữ hết đại cục, nhẹ nhàng thu hết bảo vật vào túi của mình.

Càng nghĩ đến viễn cảnh có thể đột phá huyền cấp, Tôn Thiết Sơn lại càng gấp gáp. Hắn ta túm lấy vị thủ tướng đang run rẩy, cười lạnh nói:

- Ngài thủ tướng đáng kính, chỉ cần ngươi giao ra Huyền Hoàng Thảo và tất cả những thiên tài địa bảo mà ngươi có. Bọn ta cam đoan sẽ tha cho ngươi một mạng, còn nếu ngươi không hợp tác thì... khà khà đừng trách ta ra tay độc ác.

Lời thoại đe dọa kinh điển, Tôn quán chủ cảm thấy mình đã thể hiện rất tốt. Xui cho gã là ý trời trêu người, ngay lúc này thay vì ra lệnh cho thuộc hạ thực hiện những gì bọn phản loạn yêu cầu, vị thủ tướng đứng đầu một nước lại sợ hãi tột độ, khóc lóc van xin như một đứa con nít:

- Xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi chỉ là kẻ thế thân mà thôi, không phải là thủ tướng Lý Vương Triều.

- Ngươi nói cái gì?

Gầm lên một tiếng, Tôn Thiết Sơn ném cái mắt kính đen trên mặt của đối phương ra. Kết quả là hắn ta cay đắng nhận ra rằng mình thật sự đã bị lừa gạt qua mặt một cách không thể đẹp hơn. Buồn cười tay tên quán chủ này trước đó còn dương dương tự đắc, cho rằng võ lực lẫn trí tuệ của mình đều siêu việt kẻ khác. Cái tát này thật sự quá đau, khiến cho khuôn mặt hắn ta tối sầm lại một cách đáng sợ.

- Nếu vậy thì ngươi còn giá trị gì nữa.

Lạnh lùng bổ ra một đao lấy đầu của tên thủ tướng giả mạo, Tôn Thiết Sơn xoay người liếc nhìn cây nhân sâm nghìn năm đang trưng bày với ánh mắt thèm muốn. Không tóm được người câu cá nhưng mồi câu thì vẫn còn đây, như vậy hành động lần này cũa gã cũng không tính là thất bại.

- Tặc tử chớ mơ mộng hão huyền. Có Trình gia tứ huynh đệ ở đây, ngươi đừng hòng cướp lấy nhân sâm.

Trung niên nhân có tu vi cao nhất tỏ ra căng thẳng lớn tiếng. Gia tộc của lão sớm đã xem cây nhân sâm này như bảo vật nằm trong túi của mình từ lâu. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện một kẻ dám ra tay cướp đoạt, làm sao bọn họ có thể cam lòng buông xuôi dâng tặng cho đối phương được chứ.

Rất nhanh, ba vị trung niên còn lại cũng nhận ra tình hình đã thay đổi, liền vội vàng chạy đến sóng vai cùng huynh trưởng của mình bảo vệ nhân sâm. Bên phía Tôn Thiết Sơn, con trai của y và Tạ Tường cũng nhanh chóng theo chân vị quán chủ chuẩn bị phối hợp tấn công. Một lần nữa, thế cục lại biến hoán vi diệu, cuối cùng ai mới thật sự là kẻ săn mồi, ai là con mồi thì phải cần dùng thực lực để chứng minh.

..................

Trong khi tòa nhà mỹ thuật là tâm điểm chú ý của cả thủ đô, thì ở một nơi hẻo lánh bên rìa bờ sông Đại Vận lại là nơi diễn ra trận ác chiến thứ hai. Nơi này vốn dĩ là một toàn lâu đài nhỏ được Lý Vương Triều âm thầm sai người lén lút mua lại. Hầu như không ai có thể biết đây mới là bảo khố chân chính của vị thủ tướng nước Yên.

Không biết dựa vào thông tin từ đâu mà Tra gia đã tìm được tung tích của lâu đài này, lại còn sở hữu một tấm bản đồ thiết kế bên trong khá tỉ mỉ. Nhờ đó ma Tra Thiên Ứng mới dám tự tin tập họp các gia tộc nhập thế lại để thực hiện một kế hoạch điên rồ của lão.

Trong ba đại thế lực ở Yên Quốc, thủ tướng là người có sức mạnh về chính trị cao nhất nhưng đồng thời ông ta cũng là người có lực lượng tác chiến yếu nhất. Vì chỉ nắm trong tay các lực lượng dân dụng và trị an như cảnh sát nên Lý Vương Triều không thể không bí mật xây dựng ra một binh đoàn riêng cho mình. Với quyền lực và tích cóp của bản thân, gã cũng có trong tay một đội quân với số lượng không đông lắm, có điều thực lực của chúng lại không hề kém cạnh Liệt Hổ hoặc Phi Ưng. Bình thường, đội quân này ít khi được sử dụng, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là thủ hộ cho lâu đài của thủ tướng, không cho bất kỳ kẻ nào có thể bén mảng xông vào.

Lợi hại là thế, song nếu so sánh với lực lượng tổng hợp của mười ba gia tộc thì thật là chênh lệch không ít. Đây lại càng không phải là chiến trường, lợi thế về võ công và kỹ năng đơn đả độc đấu lại càng được đề cao. Do đó, dưới sự công kích dữ dội bằng cả vũ khí hiện đại như mìn và súng ống cùng với cận chiến thì đội quân của thủ tướng liên tục bại lui, tử thương vô số. Cho dù vẫn còn một phần đang cố gắng chống cự nhưng trước sau gì cũng toàn quân bị diệt mà thôi.

Lặng lẽ ẩn nấp một bên quan sát, quân đội cũng đã sớm có mặt tại nơi này. Họ không chịu xuất đầu lộ diện cũng chỉ là vì muốn làm ngư ông đắc lợi, ngồi xem trai cò tranh nhau. Có thể cùng lúc làm suy yếu sức mạnh của thủ tướng và đám gia tộc nhập thế bất trị thì lãnh đạo quân đội không còn gì vui hơn.

Việc hợp tác chống lại Trữ gia chỉ là nói suông, một khi có thể nhổ đi đối phương thì không ai lại dại gì từ bỏ cơ hội cả. Trong mắt các tướng lĩnh yêu nước, Lý Vương Triều cũng là kẻ lộng quyền, không giúp ích gì cho tổ quốc. Nếu không e ngại bè phái của gã đã ăn sâu vào bộ máy chính quyền khắp nước Yên thì quân đội đã sớm ra tay hạ bệ rồi.

Chỉ huy chiến dịch lần này của phía quân đội là Mã Dự, thành viên của Long Thần, hoàng cấp trung kỳ. Ngoài ra, hỗ trợ cho hắn ta là hai vị hoàng cấp sơ kỳ khác, một nam một nữ. Hợp cùng với tinh nhuệ của Phi Ưng và Liệt Hổ, lãnh đạo quân đội quyết tâm đánh một trận lớn, được ăn cả ngã về không. Một khi thất bại, căn cơ của quân đội sẽ bị lung lay dữ dội. Vì vậy, áp lực được đặt lên vai các thành viên tham gia kế hoạch là rất lớn.

- Mã huynh, quân của Lý Vương Triều đã gần như bị tiêu diệt không còn một mống. Chúng ta vẫn chưa động thủ sao?

Thông qua bộ đàm, vị hoàng cấp sơ kỳ nữ nhân tên Mai Thoa đang xin chỉ đạo từ Mã Dự. Hiện tại, sau cuộc tấn công khốc liệt, đạo quân của thủ tướng đã bị giải quyết và đám người các gia tộc đang chuẩn bị tiến vào lâu đài.

- Không vội, chúng ta sẽ đợi bọn chúng tiến vào hơn một nửa rồi sẽ cho nổ bom mini để cắt đôi đội hình của địch. Liệt hổ và một nửa Phi Ưng sẽ xử lý phía bên ngoài. Còn đám cao thủ tiên phong sẽ do chúng ta và nhóm cao thủ Phi Ưng đón đánh. Nên nhớ không nên ham chiến, phải tách rời kẻ địch ra để hạ gục sẽ đảm bảo hơn.

Kinh nghiệm tác chiến của bất kỳ thành viên nào của Long Thần cũng đều vô cùng phong phú. Những tộc nhân của các gia tộc nhập tuy võ công lợi hại lại không thể so vì về mặt thực chiến, lại càng không đồng lòng nghe lệnh một vị chỉ huy duy nhất nào cả. Dù gì thì mục tiêu của bọn họ chính là cây Kỳ Lân, là lợi ích của gia tộc mình. Đám lính canh giữ đã không còn thì cái liên minh các gia tộc này nhanh chóng sụp đổ, thậm chí họ còn có thể quay đầu xuống tay với nhau bất kỳ lúc nào.

Đúng như tính toán của Mã Dự, đám người tổ hợp của các gia tộc tràn vào trong lâu đài như ong vỡ tổ, không có một trật tự nào cả. Ngay khi dòng người vừa thâm nhập được một nửa thì một loạt tiếng nổ lớn vang lên, đại môn to lớn của lâu đài cũng bị đánh sập, khói bụi mịt mù. Những kẻ không may mắn đứng ngay trong phạm vi của bom mini đa phần đều tử nạn, một số ít thì bị thương nặng, rên la chửi bới xuất hiện khắp nơi.

Tiếp đó, một làn mưa đạn như từ trên trời rơi xuống, bắn xối xả vào đám tộc nhân bị kẹt bên ngoài lâu đài. Đang hoảng loạn vì biền cố bất ngờ, đám người này lại không phải là tinh anh của gia tộc nên chúng không kịp trở tay. Thế là rất nhiều tên bị trúng đạn ngã xuống, một số thì cố gắng bắn trả, một số thì cuống quít lên tìm đường thoát thân.

Nếu như bọn chúng là một thể thống nhất được chỉ huy thì sẽ không xảy ra tình trạng như chim bay loạn như thế này. Đây cũng là minh chứng rõ ràng cho sự khác biệt giữa quân đội chính quy và người trong giang hồ. Một chọi một, quân đội có thể bị giết chết dễ dàng. Đấu trăm người, vạn người, đám cao thủ vô tổ chức sẽ chẳng khác nào một cục đất được nhào nặn phải va chạm với một thanh sắt hoàn chỉnh. Binh bại như núi đổ là điều không thể tránh khỏi.

Dĩ nhiên, đối với sức mạnh tuyệt đối như cao thủ Chân Võ Môn cấp độ địa cấp hoặc thiên cấp lại là một ngoại lệ. Bởi vì một mình bọn họ có thể ra tay giết chết nhiều người dễ dàng, lại có thể nhanh như chớp lẩn trốn. Muốn tiêu diệt những kẻ này chỉ có thể giăng bẫy, dùng vũ khí sát thương cao bao vây thì họa chăng mới thành công được. Cũng may là những kẻ có tu vi như thế không nhiều, chí ít ở Yên quốc chưa từng xuất hiện.

Bỏ mặc người của mình đang kêu cứu bên ngoài, đám tộc trưởng của mười ba gia tộc cùng các thành viên lợi hại nhất gia tộc phối hợp với nhau rất ăn ý. Bọn họ vừa tiến vào lâu đài liền chia ra mỗi gia tộc một hướng đề lùng sục tìm kiếm bảo vật. Bản đồ vị trí bên trong các phòng ốc đã được Tra Thiên Ứng cung cấp, còn việc ai tìm được nơi thủ tướng cất giấu cây Kỳ Lân thì phải dựa vào vận khí mỗi người.

Có một số lượng lớn người suy đoán Tra gia giả vờ như không biết nơi tọa lạc chính xác của linh quả để một mình độc chiếm. Do đó, hầu hết gia tộc vẫn lặng lẽ theo sau Tra Thiên Ứng để chờ cơ hội ra tay cướp đoạt. Nhìn thấy biểu hiện của những kẻ này, Tra gia chủ chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không có ý tứ cắt đuôi hay phản ứng gì cả. Rõ ràng lão ta đã dự liệu trước tình huống này xảy ra trước khi xuất phát rồi.

Phía quân đội, Long Thần và Phi Ưng nhìn thấy đám người gia tộc chia ra năm, bảy lối để hành động thì thở phào một hơi. Điều họ lo ngại nhất là cả đám người này cùng ở một chỗ với, nếu như đã phân tách ra thành từng nhóm riêng biệt thì việc tiêu diệt từng gia tộc một sẽ thuận tiện hơn nhiều. Rất nhanh, ba vị chỉ huy thuộc Long Thần liền dẫn theo ba đội Phi Ưng gấp rút theo sát kẻ địch để tìm cơ hội ra tay.

Có lẽ chúng ta đều đang có một thắc mắc là Tiểu Hắc đang ở đâu và đang làm gì. Câu trả lời cũng rất đơn giản thôi, tiểu tử này đã tiến vào lâu đài còn sớm hơn tất cả. Do nắm rõ thông tin về kế hoạch và bản đồ khi thám thính Tra gia, tiểu tử này một đường ung dung chạy thẳng đến địa điểm mà Tra Thiên Ứng tính toán sẵn chờ đợi. Không lâu sau, khoảng năm tên bịt mặt đều có tu vi nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong đã xuất hiện.

Hóa ra, lão cáo già Tra gia chủ đã dùng mình làm mồi nhử để lôi kéo thu hút phần lớn ánh mắt của các gia tộc khác. Còn chân chính người đi thu thập bảo vật lại là đám thủ hạ đắc lực của lão. Một chiêu giương đông kích tây đơn giản nhưng lại cực kỳ hiệu quả, tiếc rằng dù đã cẩn thận đến mấy thì lão ta cũng chẳng ngờ được Tiểu Hắc bằng thuật ẩn thân đã nghe trộm được tất cả âm mưu của lão.

Sỡ dĩ Tiểu Hắc vẫn không vội vàng ra tay nguyên do là nó không có phương pháp mở ra căn phòng bí mật. Thêm vào nữa, nó cũng chẳng dại gì đụng chạm vào bất kỳ thứ gì ở nơi này, ngộ nhỡ kích động phải cơ quan bí mật nào thi toi. Dù không có nhiều kiến thức về các công nghệ hiện đại song Tiểu Hắc thừa biết một món đồ quý giá được cất giấu kỹ lưỡng thì sẽ có nhiều lớp bảo vệ khác nhau. Cách tốt nhất là cứ để bọn người Tra gia ra tay hóa giải hết mọi vật cản rồi nó sẽ từ phía sau bất ngờ cướp lấy linh quả và tẩu thoát.

Cũng chính tính cách cẩn thận này của mình mà Tiểu Hắc đã thoát được một kiếp. Để mở được căn phòng bí mật, đám người bịt mặt Tra gia đã chạm phải ba lần cơ quan, chết mất bốn mạng. Duy nhất chỉ còn một tên sống sót, có lẽ gã này phước lớn mạng lớn nên diêm vương vẫn chưa điểm danh đến hắn.

Bước vào bên trong căn phòng, Tiểu Hắc nhận ra nơi này cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có phần quá đơn sơ so với một nơi chứa đựng bảo tàng trong tưởng tượng của nó. Ngoại trừ một vài bức hình được treo trên tường và một cái cây có mười một quả được đặt ngay giữa ra thì không còn gì nữa cả. Vừa nhìn vào, ai cũng có thể nhận ra cái cây kia đích thị là cây Kỳ Lân, hoặc ở tu chân giới gọi là Thập Nhất Tương Qua.

Ngay khi định xuất thủ hạ gục tên bịt mặt để cướp lấy linh quả, Tiểu Hắc chợt rùng mình một cái. Ngay lập tức nó liền nép người vào một góc trong phòng, toàn lực cố gắng thu liễm khí tức, thở cũng không dám thở mạnh nữa. Vừa rồi, nó đã cảm nhận thấy một tia nguy hiểm vô hình khiến cho lông măng bản thân cũng phải dựng lên. Rất tin tưởng vào cảm quan của mình, Tiểu Hắc liền dứt khoát từ bỏ ý định ra tay, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện