Chương 15: 15: Dạy Dỗ
Nụ cười xấu xa trên mặt Chu Thao tiếp tục: "Đi thôi, ở đây không tiện lắm.
Đương nhiên, nếu muốn ra tay ở đây thì ông đây cũng không sợ, chỉ là lát nữa mày sẽ trông khá xấu xí đấy, dù sao ở đây cũng có nhiều bạn học xem".
"Cậu nói không sai, ở chỗ này ra tay sẽ rất khó coi, chúng ta đi đến con hẻm bên cạnh ngõ kia đi".
Tần Long chỉ vào một ngõ cụt bên phải.
Con đường này bên trái là hàng rào trường học, bên phải là khu dân cư, bình thường ngoại trừ người đi chợ về cơ bản là không có người.
"Ha ha ha ha, rất tốt!"
"Tao thích!"
Chu Thao bật cười, Trương Hồng Cường khóe miệng cong lên, cho rằng Tần Long đang cam chịu, không muốn phản kháng nữa.
Đoàn người đi về phía ngõ nhỏ, học sinh đi qua dừng lại, lo lắng nhìn.
"Những người đó là đám Chu Thao phải không?"
"Lại thêm một con ma xui xẻo sắp chết".
"Có vẻ như học sinh mới chuyển đến hôm nay, không biết thế nào mà chọc phải Trương Hồng Cường!"
"Chậc chậc chậc chậc, chọc ai không chọc lại đi chọc phải Trương Hồng Cường? Nhìn xem, thằng này ngày mai sẽ thôi học".
"Nếu không thôi học thì sao?"
"Tao ăn cứt cho mày coi".
"Cút, điêu!"
Các học sinh bàn tán rất xôn xao nhưng không ai dám cản, dù sao đó cũng là bạo chúa của Thịnh Hoa.
Huy Thái Lang đứng trong đám đông, mặt đầy mồ hôi và vô cùng sợ hãi.
Phải làm gì? Phải làm gì bây giờ?
Không lâu sau, cậu ta nghiến răng như thể đã hạ quyết tâm, cắn răng chạy đi.
Bên trong ngõ.
Vài người vây quanh Tần Long, tất cả đều mỉm cười, trong lòng có ác ý.
"Bạn Tần Long, cậu mới chuyển đến trường trung học số 1 Thịnh Hoa, còn rất nhiều điều không hiểu.
Tôi, Trương Hồng Cường, không có ưu điểm gì, chỉ có sự nhiệt tình.
Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu những điều cần chú ý đến ở trường trung học số 1 Thịnh Hoa", Trương Hồng Cường vặn cổ tay, đi kèm với một nụ cười lạnh.
"Ồ? Bạn Trương có lời khuyên gì?", Tần Long cười hỏi.
"Có lời khuyên gì à? Có cái này!"
Trương Hồng Cường tỏ vẻ khó chịu, giơ nắm đấm lên, đấm một cú rất đột ngột.
Đám Chu Thao trông có vẻ cợt nhả.
Nhưng ngay khi nắm đấm của hắn sắp chạm vào đỉnh đầu của Tần Long, thì anh hơi hơi nghiêng đầu, giống như vô ý tránh né.
Hụt rồi!
Mọi người đều sửng sốt.
"Bạn Trương làm sao vậy? Cho tôi xem cơ bắp trên cánh tay cậu à? Cũng không nhiều lắm nhỉ", vẻ mặt Tần Long đầy chán ghét.
"Thằng khốn nạn!"
Trong mắt Trương Hồng Cường lộ ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi đấm về phía mặt Tần Long lần nữa.
Tần Long không hề hoang mang, lui về phía sau nửa bước, lại tránh được.
Trương Hồng Cường lại đánh hụt, tức xì máu mũi.
"Bạn Trương, cần chú ý cái gì ở trường trung học số 1 Thịnh Hoa vậy? Cần chú ý đến mấy động tác buồn cười này sao? Thật là buồn cười", Tần Long cười rạng rỡ.
"Mày.
.
.
", Trương Hồng Cường tức giận xì khói.
Sắc mặt đám người Chu Thao khẽ thay đổi, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Thằng này phản ứng nhanh thật, hai đứa chúng mày bắt nó lại đi!", Chu Thao trầm giọng nói.
"Vâng, anh Thao!"
Dứt lời, mấy học sinh còn lại vây lấy cậu.
"Dừng lại!!"
Đột nhiên, một tiếng hét run rẩy truyền đến.
Đám Chu Thao đều nhìn về phía lối vào của con hẻm.
Nhưng lại thấy một người đàn ông cao gầy bước vào.
Sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm một ống thép không biết từ đâu nhặt được, ánh mắt kiên định đi từng bước về phía này.
Ánh tà dương chiếu rọi trên người cậu ta, khiến cậu ta tràn đầy khí thế, nhưng đồng thời chiếu sáng mái tóc màu lục trên đầu hắn ...
Là Huy Thái Lang...
"Hóa ra đó là vua tuần lộc đấy à?"
Mọi người phá lên cười sau khi thấy rõ người.
"Còn tưởng là ai? Là mày à? Mày định làm gì? Lấy gậy dọa chúng tao sao?", Trương Hồng Cường híp mắt cười nói: "Lăn ngay, nhớ kỹ, lăn ra ngoài, nếu không ngày mai mày sẽ sống không bằng chết".
Huy Thái Lang sắc mặt kinh hãi, nhưng cũng không hề rời đi, giọng run run, nói: "Trương Hồng Cường, chúng ta đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp, không cần to chuyện như vậy đâu, các cậu thả cậu ta ra….có chuyện gì thì nhắm đến tôi đây này!"
Trương Hồng Cường trừng mắt nhìn, cười lạnh nói: "Mày chưa sợ chết à? Sao? Muốn tao dẫn mày đi hóng mát một vòng à?"
Hóng mát?
Hai chữ này giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt đâm vào trong lòng Huy Thái Lang, sắc mặt Huy Thái Lang tái nhợt, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Thấy vậy, Tần Long trừng lớn mắt.
Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Huy Thái Lang và Trương Hồng Cường trước đây.
Nhưng phải nói rằng, người này khá trọng nghĩa khí.
"Tên này vừa mới chuyển tới mà mày đã giúp hắn à? Tao nói chứ mày điên rồi à? Nó là gì của mày?", Chu Thao bên cạnh khịt mũi.
"Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, như tôi đã nói, ở trong lớp 12-9 này, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy!", Huy Thái Lang hét lên câu này như thể cậu ta đã dùng hết can đảm.
Mặc dù không lớn.
Nhưng đây là giới hạn của cậu ta rồi.
Tần Long sửng sốt, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng.
Mà không biết rằng âm thanh này đã kích thích triệt để đám Trương Hồng Cường..
Bình luận truyện