Chương 3: 3: Cởi Đồ Ra
Căn nhà của Tần Long nằm ở cuối hai con phố, trong một dãy nhà thấp cũ kỹ.
Từ sau khi giải ngũ, Tần Long vẫn luôn bày hàng trên con phố này, anh cho rằng dựa vào gương mặt đẹp trai của mình, không có khách hàng nam thì ít nhất cũng có khách hàng nữ nườm nượp kéo đến, không lo chết đói.
Không ngờ anh đã lầm.
Mặc dù bệnh nhân lần này hơi rắc rối nhưng dù sao cũng là khách hàng duy nhất.
Tuy căn phòng hơi chật chội nhưng trông rất gọn gàng, sạch sẽ.
Tần Long vội vàng tìm mấy vị thuốc bắc, cho vào trong nồi để nấu, động tác hết sức thuần thục, Tư Khả Hân vừa mới đưa Diệp Viên Viên bị thương nặng đặt trên giường, Tần Long bên này đã bắt đầu nấu thuốc.
“Cởi đồ ra”.
Tần Long lấy mấy cây kim trong túi ra, hơ trong lửa, nói với Tư Khả Hân.
“Cậu nói gì cơ?”, Tư Khả Hân hoảng hồn.
“Tôi nói, cởi! đồ! Ra!”, Tần Long nghiêm túc nói.
“Cậu… cậu… cậu…”, Tư Khả Hân đỏ mặt, vừa hoảng hốt vừa ngạc nhiên nhìn Tần Long: “Cậu… đừng có mơ! Tôi không cởi”.
“Cậu không cởi sao?”, Tần Long sửng sốt rồi bật cười: “Vậy thì tốt, tôi cởi”.
Anh vừa nói vừa đi về phía Diệp Viên Viên.
“Cậu làm gì đấy?”, Tư Khả Hân ngăn anh lại.
“Cởi đồ của cô ấy ra, nếu không sao mà châm cứu được?”, Tần Long khó hiểu nói.
Tư Khả Hân ngơ ngác, lúc này mới hiểu anh nói gì.
Ý của Tần Long là bảo cô ấy cởi đồ của Diệp Viên Viên ra chứ không phải cởi đồ của mình.
Nhưng… dù là của ai đi chăng nữa cũng không thích hợp.
Tư Khả Hân đỏ mặt, mím môi thấp giọng nói: “Không cởi có được không…”
“Không cởi ư?”
Tần Long nhíu mày, lập tức hiểu ý của Tư Khả Hân, anh hừ một tiếng nói: “Lương y như từ mẫu, cô gái à, tôi đứng trên phương diện là bác sĩ suy nghĩ cho bệnh nhân, xin đừng luôn coi tôi là một tên biến thái cố tình lợi dụng sàm sỡ người khác.
Bây giờ tôi châm cứu cho cô ấy để kích hoạt các mạch máu ở vùng bụng đã không còn máu của cô ấy, ngăn không cho chúng hoại tử, nếu cậu cứ gây rối như thế, đến lúc đó bạn của cậu sẽ bị di chứng.
Đây là chuyện cả đời, tôi hỏi cậu tính mạng quan trọng hơn hay thanh danh quan trọng hơn?”
“Chuyện này…”, vẻ mặt Tư Khả Hân cứng đờ.
Sứ mệnh của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, có lúc tình trạng cấp bách, không thể suy nghĩ quá nhiều nhưng bệnh nhân thì lại khác.
“Hãy nhanh chóng phối hợp với công việc của tôi, đừng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chữa trị cho người bệnh nữa”, Tần Long kiên định nói.
Tư Khả Hân run lên, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Diệp Viên Viên, cô ấy cắn răng bước sang đó, kéo góc áo lên để lộ ra vùng bụng dưới trắng nõn bằng phẳng.
Tần Long khẽ thở ra, mặt không đổi sắc bắt đầu châm cứu.
Tư Khả Hân bên cạnh lặng lẽ đánh giá anh, oán thầm.
“Tên này trông có vẻ cũng không lớn hơn mình là bao, cậu ta biết về đông y sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này trông bề ngoài cũng rất đẹp trai, tuổi này của cậu ta đáng lẽ còn đang học ở trường chứ, tại sao lại đi mở quầy hàng? Hơn nữa cây châm đó là sao nhỉ? Thế mà lại có thể giải quyết được đám người kia, giống như điểm huyệt mà ông nội đã nói! Đúng là một người kỳ quái”.
Tiếp theo, Tư Khả Hân không có nhiều ý kiến mà cố gắng phối hợp.
Không lâu sau.
“Xong rồi!”
Tần Long đứng lên, thở phào rồi đi ra ngoài tiếp tục nấu thuốc.
“Thế này… là xong rồi à?”, Tư Khả Hân nhìn năm cây châm trên bụng Diệp Viên Viên, tò mò chớp mắt, cũng không có gì đặc biệt mà.
Nhưng lúc này trên giường vang lên tiếng rên khẽ.
Tư Khả Hân vội nhìn sang thì thấy Diệp Viên Viên tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô dần đỏ hồng hào, sắc mặt cũng đã hồi phục kha khá.
Thần kỳ thật đấy!
Tư Khả Hân hít sâu một hơi, khó mà tin được.
Mới qua được bao lâu chứ, Diệp Viên Viên không thể được chữa nhanh như vậy mà nhỉ?
“Viên Viên, em thấy thế nào rồi?”, Tư Khả Hân hỏi.
“Em thấy ổn hơn nhiều rồi, vết thương… hình như cũng không còn đau nữa…”, Diệp Viên Viên yếu ớt nói, giọng nói rất hay.
“Lẽ nào y thuật của tên này lợi hại thế sao?”
Tư Khả Hân cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng thấy Tần Long đã đổ thuốc vừa sắc xong vào trong một cái bát lớn, thổi vài cái rồi bưng đến.
“Uống đi”.
“Ừ”.
Diệp Viên Viên gật đầu, cẩn thận nhận lấy, thổi vài cái rồi uống một hớp nhỏ, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: “Đắng quá”.
“Thuốc tốt thì phải đắng, cậu có thể uống từ từ, không vội”, Tần Long cười nói.
“Ừ, cảm ơn cậu”, Diệp Viên Viên cảm kích nói, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng.
Mặc dù lúc nãy thần trí của cô vẫn luôn không rõ nhưng trong lúc mơ màng mờ ảo lại cảm nhận được một lồng ngực ấm áp, những người trông có vẻ như hung thần kia đều không thể đến gần lồng ngực này.
.
Bình luận truyện