Đệ Nhất Thi Thê
Chương 92: Sắp sinh rồi!
Lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, mở mắt ra là trần nhà quen thuộc, đáy mắt lóe lên tia nghi hoặc, đây là phòng của anh sao?
Anh quay đầu, liền trông thấy gương mặt mừng rỡ của Trịnh Quốc Tông, hé đôi môi khô khốc ra, khàn giọng gọi: “Lang.. lang băm.”
Trịnh Quốc Tông kích động nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, nếu cậu không tỉnh lại, những người khác cũng sắp nghi ngờ không biết tôi có phải lang băm hay không.”
“Cháu bị sao vậy?” Mộ Nhất Phàm chỉ nhớ bụng mình rất đau, sau đó ý thức càng lúc càng mơ hồ, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nói chung, anh cảm thấy mình đã ngủ rất rất lâu.
Trịnh Quốc Tông thở dài nói: “Cậu động thai…”
Ông nhớ ra căn bản Mộ Nhất Phàm không tin chuyện mình mang thai, liền chuyển đề tài mà nói: “Cậu có biết cậu đã ngủ bao lâu rồi không?”
Mộ Nhất Phàm trả lời câu hỏi của ông: “Cháu ngủ bao lâu rồi?”
Trịnh Quốc Tông giơ hai ngón tay ra: “Hai mươi ngày, cậu ngủ tròn hai mươi ngày.”
Hai mươi ngày này, ông không biết mình đã sống sót qua kiểu gì, không bị ánh mắt của Chiến Bắc Thiên làm cho chết cóng đã là may mắn lắm rồi.
“Chết tiệt, thế mà cháu lại ngủ lâu như vậy.”
Mộ Nhất Phàm nhớ tới chuyện gì đó, lo lắng muốn ngồi dậy, không ngờ, bụng quá nặng, người còn chưa dậy nổi, đã lại lăn đùng ra.
“Ây dà, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu vội ngồi dậy làm cái gì, mau nằm xuống, mau nằm xuống đi.”
Trịnh Quốc Tông vội lót gối cho anh nằm.
Mộ Nhất Phàm khóc không ra nước mắt mà xoa bụng mình: “Lang băm, hình như bụng cháu nó lại to lên, hơn nữa, hình như còn nặng hơn, chú mau xem giúp cháu xem đã xảy ra chuyện gì.”
Trịnh Quốc Tông liếc mắt nhìn cái bụng ưỡn to ra, lầm bầm nói: “Đã to như phụ nữ mang thai mười tháng rồi, sao không nặng được cơ chứ?”
Mộ Nhất Phàm không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Chú nói cái gì?”
“Không có gì, cậu bị đầy hơi thôi mà.”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Chú đùa cháu à, nhìn bụng cháu giống đầy hơi lắm à? Có ai đầy hơi mà bụng to ra như vậy không?”
Trịnh Quốc Tông khinh khỉnh nhìn anh: “Chính cậu nói với tôi là đầy hơi còn gì.”
Mộ Nhất Phàm: “………..”
Trịnh Quốc Tông vội vã vỗ về anh: “Rồi, rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đợi qua mấy ngày nữa thôi là ổn rồi. Phải rồi, Chiến thiếu tướng còn chưa biết cậu đã tỉnh dậy, tôi phải đi gọi cậu ta mới được.”
“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội kéo tay Trịnh Quốc Tông lại: “Đừng gọi anh ấy.”
Trịnh Quốc Tông nghi ngờ hỏi: “Sao lại thế?”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện Chiến Bắc Thiên hiểu lầm và không tin tưởng mình, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu buồn bã như cũ: “Lang băm, tạm thời cháu không muốn gặp Chiến Bắc Thiên.”
Bên ngoài phòng, Chiến Bắc Thiên nghe anh nói vậy chợt ngưng bước chân.
Mới ban nãy vừa nghe thấy trong phòng phát ra tiếng, hắn liền vội vàng chạy tới đây xem, không ngờ lại nghe thấy câu này.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tối đi, đoạn nghiêng người, khẽ tựa vào bức tường bên ngoài cửa.
Xem ra, ngày hôm đó ở kho lương, không phải Mộ Nhất Phàm khiến hắn cảm thấy thất vọng, mà là chính hắn đã khiến Mộ Nhất Phàm phải thất vọng.
Trịnh Quốc Tông nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Mộ Nhất Phàm, thầm nghĩ ngày hôm đó đi lấy vật tư, nhất định Chiến Bắc Thiên đã khiến Mộ Nhất Phàm chịu cảnh thương tâm.
Ông thở dài, xoa xoa đầu Mộ Nhất Phàm: “Được rồi, chúng ta không gặp cậu ta nữa.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, nhưng không hề vui vẻ vì không phải gặp Chiến Bắc Thiên, mà trái lại, anh lại càng thêm mất mát.
Trịnh Quốc Tông thấy tâm tình anh có vẻ tệ hơn trước, liền chọc anh: “Sao? Không gặp cậu ta, cậu lại thấy không vui?”
Mộ Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng: “Ai nói cháu không vui?”
Anh không muốn nói tới chuyện này, liền chuyển đề tài mà nói: “Lang băm này, cháu xin chú một việc.”
Trịnh Quốc Tông nghe thấy anh dùng chữ “xin”, có vẻ hứng thú mà nhìn anh: “Chuyện gì? Chỉ cần làm được thì nhất định tôi sẽ giúp cậu.”
Mộ Nhất Phàm vội vã nói: “Trong bụng cháu có một hạt châu, muốn nhờ chú mổ lấy ra cho cháu, sau đó, giúp cháu trả lại cho Chiến Bắc Thiên, có được không?”
Trịnh Quốc Tông nghi hoặc hỏi: “Hạt châu gì cơ?”
Lúc ông giúp kiểm tra cho Mộ Nhất Phàm, đâu thấy trong bụng anh có hạt châu gì.
“Là một hạt châu màu đỏ, nó rất quan trọng với Chiến Bắc Thiên, cho nên, cháu muốn trả lại cho anh ấy.”
Trịnh Quốc Tông nhìn anh, đoạn nói: “Sao tôi cảm thấy cậu trả lại hạt châu cho cậu ta, giống như muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người vậy.”
Mộ Nhất Phàm cụp mi mắt xuống: “Cũng có thể nói như vậy.”
Nguyên nhân lớn nhất là Kình Thiên Châu hại bụng anh vừa to lại vừa nặng, nếu không lấy ra, chỉ sợ anh sắp bị nó đè cho hỏng người.
Bên ngoài cánh cửa, Chiến Bắc Thiên chợt nắm chặt bàn tay.
Trịnh Quốc Tông khe khẽ thở dài: “Giờ cậu mới tỉnh lại, không tiện động dao kéo, chuyện này để sau hẵng nói đi.”
Đợi đứa bé ra rồi, nói không chừng hạt châu cũng ra theo.
Trịnh Quốc Tông lại liếc mắt nhìn bụng Mộ Nhất Phàm, chắc chẳng mấy ngày nữa đứa bé sẽ chào đời.
Mộ Nhất Phàm thấy Trịnh Quốc Tông nói vậy cũng có lý, liền đồng ý để mấy ngày sau mới động tới dao kéo: “Được, mấy ngày nữa đi vậy, giờ cháu muốn ra ngoài một chút.”
Chiến Bắc Thiên ở ngoài cửa nghe thấy vậy, liền xoay người rời đi.
Trong phòng, Mộ Nhất Phàm lại nhích người lần nữa, cái bụng nặng đến mức anh phải gắng hết sức.
Trịnh Quốc Tông vội đỡ lấy anh, giúp anh đi giày vào.
Mộ Nhất Phàm vất vả đứng lên, nhờ Trịnh Quốc Tông dìu từng bước từng bước ra cửa.
“Mộc Mộc này, bụng cậu nặng tới như vậy thật à?” Trịnh Quốc Tông nhìn anh đi đứng khó nhọc như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Mộ Nhất Phàm liếc mắt một cái: “Chú thử đeo túi nước ba, bốn mươi cân lên bụng, xem có nặng hay không.”
“Nhưng lúc vợ tôi chửa Gia Minh, đâu có vất vả như cậu đâu.”
“Thì cháu cũng có mang thai đâu, sao có thể so sánh với nhau được.”
“………….” Trịnh Quốc Tông thông minh quyết định không nói tới đề tài mang thai nữa.
Hai người đi xuống tầng một, trông thấy Lục Lâm đẩy xe lăn vào nhà.
Lục Lâm thấy hai người họ, lập tức hỏi: “Mộ Nhất Phàm, anh tỉnh lại rồi à, anh với bác sĩ Trịnh định đi đâu vậy?”
Mộ Nhất Phàm: “Ra ngoài đi loanh quanh một chút.”
Không biết có phải do hôm đó anh ở trong kho đã cứu Lục Lâm không, anh cảm thấy thái độ của Lục Lâm với mình tốt hơn một chút.
Lục Lâm nhìn anh đi lại khó nhọc: “Tôi thấy anh đi có vẻ khó khăn, nếu không thì để tôi giúp anh đẩy xe ra ngoài nhé?”
Mộ Nhất Phàm thấy có xe lăn để ngồi, lập tức gật đầu, sau đó, lại do dự một chút: “Xe lăn này là của ai vậy, người kia không cần sao?”
Lục Lâm giải thích: “Mấy hôm trước có một cậu lính bị thương ở chân, nên mượn xe lăn ngồi vài ngày, giờ chân đỡ rồi, nên trả lại.”
“Vậy thì tốt rồi, phiền cậu đẩy xe cho tôi ra ngoài, cảm ơn nhé.”
Lục Lâm lại đẩy xe lăn ra, sau đó tranh với Trịnh Quốc Tông mà đẩy Mộ Nhất Phàm ra bên kia vườn hoa.
Lúc bọn họ ra khỏi biệt thự, Mao Vũ, Hướng Quốc và Tôn Tử Hào trốn trong phòng bếp đi ra, đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn Lục Lâm đẩy Mộ Nhất Phàm ra khỏi cửa.
“Tôi thấy là lạ, sao đột nhiên lão đại đối xử tốt với Mộ Nhất Phàm như vậy nhỉ?” Hướng Quốc buồn bực nói: “Chẳng lẽ bởi vì Mộ Nhất Phàm đã cứu Lục Lâm trong kho lương?”
Tôn Tử Hào nói: “Chắc là thế, cơ mà, tôi càng tò mò vì sao lão đại đã đưa xe đẩy lại còn bảo Lục Lâm mượn cớ hơn, Mao Vũ, ông nghĩ thế nào?”
Mao Vũ nhạt giọng nói: “Tôi có thể nghĩ thế nào nữa, tôi chỉ biết lúc Mộ Nhất Phàm hôn mê, lão đại coi chừng hắn đêm đêm ngày ngày, phòng vừa có động tĩnh một cái, liền chạy ngay tới, còn có trong lúc Mộ Nhất Phàm hôn mê, bình thường lão đại cứ lơ đãng không yên lòng, chẳng biết đang mải nghĩ gì, dù sao thì, lão đại cứ khiến tôi cảm thấy, anh ấy rất quan tâm tới Mộ Nhất Phàm.”
Hướng Quốc giễu cợt một tiếng: “Mao Vũ, ông đang đùa đó hả? Lão đại quan tâm Mộ Nhất Phàm? Sao có thể.”
“Đúng đó, tôi cũng thấy không thể nào.”
“Thế mấy người nói xem sao lão đại lại cư xử kì lạ như vậy đi?”
Hướng Quốc: “……….”
Tôn Tử Hào: “…….”
Trong lúc bọn họ thảo luận về Mộ Nhất Phàm, Mộ Nhất Phàm được Lục Lâm đẩy đi khắp vườn hoa.
Mới đầu, anh có chút mất tự nhiên, rõ ràng Lục Lâm hận anh muốn chết, sao giờ lại có thể đẩy anh đi dạo trong vườn hoa, nghĩ kiểu gì cũng thấy rõ là kỳ lạ.
Sau đó, bởi Mộ Nhất Phàm nhớ ra chuyện quan trọng, lập tức quăng chuyện mất tự nhiên này ra sau đầu, hỏi với Lục Lâm.
“Lục Lâm, có phải giờ quân đội quốc gia đang phái đội đi thu dọn thi thể tang thi không?”
Lục Lâm không ngờ Mộ Nhất Phàm lại hỏi câu này, ngớ ra: “Đúng rồi.”
Đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia ngạc nhiên mừng rỡ xen chút lo lắng: “Thế cậu có biết quân đội dự định khi nào thì thiêu hủy thi thể không? Có biết thiêu hủy ở đâu không?”
Anh nhớ trong truyện có viết là thiêu hủy thi thể vào ngày 10 tháng 6 ở một bãi tập kết rác, không biết liệu thời gian và địa điểm có thay đổi gì không.
“Ở bãi tập kết rác vào ngày 5 tháng 6, sao anh lại hứng thú với cái này vậy? Muốn đến xem à?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Giờ là ngày bao nhiêu rồi?”
“Ngày 1 tháng 6.”
Mộ Nhất Phàm trợn to mắt, thế mà đã tới ngày 1 tháng 6 rồi, anh còn đang vác cái bụng to bự, biết làm sao bây giờ?
Anh biết đi tìm, hoặc đi tranh đại tinh hạch thế nào đây?
Mộ Nhất Phàm vội quay đầu hỏi Trịnh Quốc Tông: “Lang băm à, mai có thể động dao mổ lấy hạt châu trong bụng cháu luôn không?”
Trịnh Quốc Tông không nghĩ ngợi chút gì mà từ chối anh: “Không được.”
Mộ Nhất Phàm sốt cả ruột: “Cơ mà, cháu có việc quan trọng cần phải làm, không thể vác cái bụng bự đi được, như thế rất bất tiện.”
“Dù có quan trọng nữa, cũng không quan trọng bằng thân thể cậu.”
“Không sao mà, cháu là tang…”
Mộ Nhất Phàm nhớ ra Lục Lâm còn ở bên cạnh, không thể làm gì hơn là ngậm miệng vào.
Lục Lâm hỏi: “Mộ Nhất Phàm, anh có chuyện quan trọng gì phải làm? Nếu như tôi có thể giúp được, nhất định tôi sẽ giúp anh.”
Trước đó cậu đã đồng ý với lão đại, chỉ cần Mộ Nhất Phàm đưa ra yêu cầu, đều sẽ đồng ý với anh ta.
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Cậu không giúp được đâu, chuyện này chỉ tự tôi đi mới được.”
Vốn là anh muốn tìm vài người giúp một tay, cơ mà anh chỉ tìm được mỗi mình Trịnh Gia Minh, thế nhưng, trải qua chuyện gặp phải tang thi cao cấp ở trong kho lương, có Trịnh Gia Minh cũng không giúp được.
Nếu như tìm Trịnh Gia Minh đi cùng, chỉ tăng thêm gánh nặng, rất có thể hai người họ sẽ đồng thời bị tang thi cấp cao hơn kia khống chế.
Nghĩ tới đây, nhất thời Mộ Nhất Phàm mất hết tâm tình: “Quay về đi.”
Trịnh Quốc Tông ngạc nhiên nói:”Không phải chúng ta vừa mới đi ra sao? Chưa gì đã quay về rồi?”
Lục Lâm nói: “Anh mới tỉnh lại, đi thêm một vòng nữa rồi về đi.”
Mộ Nhất Phàm không có ý kiến gì, mặc cho hai người họ đẩy mình đi dạo một vòng trong vườn hoa, sau đó, quay trở về biệt thự theo một con đường khác.
Dọc đường, anh thấy rất nhiều người sống sót, dưới sự sắp xếp của Chiến Bắc Thiên, sự an toàn của họ đã được bảo vệ, mọi người không phải chịu cảnh đói rét.
Ngay lúc đó, trong một ngôi biệt thự có một bóng người quen thuộc, thu hút sự chú ý của Mộ Nhất Phàm, anh vội quay đầu nói với Trịnh Quốc Tông: “Lang băm, hình như cháu vừa thấy cái cậu Tiểu Trương trong thôn kia.”
Trịnh Quốc Tông quay đầu nhìn: “Đâu cơ?”
Mộ Nhất Phàm quay về phía trước đó chỉ, nơi đó đã không còn bóng người: “Ơ, sao lại không thấy đâu rồi? Chẳng lẽ cháu nhìn nhầm?”
“Chắc là cậu nhìn nhầm rồi, sao Tiểu Trương lại có thể ở chỗ này cơ chứ?”
“Chắc là thế.”
Đúng lúc này, trên không trung vọng xuống tiếng: “Những ai còn sống sót, xin chú ý, những ai còn sống sót, xin chú ý, trước ngày mùng 5, xin mọi người rút khỏi thành G di tản về phía Bắc, trước ngày mùng 5, xin mọi người rút khỏi thành G di tản về phía Bắc, những ai còn sống sót, xin chú ý, ngày mùng 5 chúng tôi sẽ cho ném bom xuống thành G, ngày mùng 5 chúng tôi sẽ ném bom xuống thành G.”
Những người ở trong biệt thự nghe thấy tiếng, đều chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay nhỏ điều khiển từ xa trên bầu trời, không ngừng lặp lại nội dung thông báo ban nãy.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại muốn đánh bom xuống thành G?” Trịnh Quốc Tông sốt ruột hỏi.
Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Chắc không phải là muốn đánh bom thành G, mà là muốn đưa một nhóm tang thi lớn tới một chỗ để đánh bom. Chứ không phải phá hủy cả thành phố.”
Lục Lâm gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Trịnh Quốc Tông lo lắng nói: “Không được rồi, tôi phải đi tìm Gia Minh.”
Mộ Nhất Phàm vội vã lên tiếng ngăn cản Trịnh Quốc Tông đang muốn rời đi: “Lang băm à, khoan đã chú, aaa..”
Trịnh Quốc Tông nghe thấy Mộ Nhất Phàm kêu to, vội quay trở lại: “Cậu sao vậy? Mộc Mộc?”
Mộ Nhất Phàm ôm bụng, khó chịu mà nói: “Bụng,.. bụng cháu đau quá…”
Trịnh Quốc Tông giật mình, vội lấy lại tinh thần, sờ lên bụng Mộ Nhất Phàm, cuống cuồng nói: “Sắp sinh, chắc là sắp sinh rồi!!!”
Anh quay đầu, liền trông thấy gương mặt mừng rỡ của Trịnh Quốc Tông, hé đôi môi khô khốc ra, khàn giọng gọi: “Lang.. lang băm.”
Trịnh Quốc Tông kích động nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, nếu cậu không tỉnh lại, những người khác cũng sắp nghi ngờ không biết tôi có phải lang băm hay không.”
“Cháu bị sao vậy?” Mộ Nhất Phàm chỉ nhớ bụng mình rất đau, sau đó ý thức càng lúc càng mơ hồ, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nói chung, anh cảm thấy mình đã ngủ rất rất lâu.
Trịnh Quốc Tông thở dài nói: “Cậu động thai…”
Ông nhớ ra căn bản Mộ Nhất Phàm không tin chuyện mình mang thai, liền chuyển đề tài mà nói: “Cậu có biết cậu đã ngủ bao lâu rồi không?”
Mộ Nhất Phàm trả lời câu hỏi của ông: “Cháu ngủ bao lâu rồi?”
Trịnh Quốc Tông giơ hai ngón tay ra: “Hai mươi ngày, cậu ngủ tròn hai mươi ngày.”
Hai mươi ngày này, ông không biết mình đã sống sót qua kiểu gì, không bị ánh mắt của Chiến Bắc Thiên làm cho chết cóng đã là may mắn lắm rồi.
“Chết tiệt, thế mà cháu lại ngủ lâu như vậy.”
Mộ Nhất Phàm nhớ tới chuyện gì đó, lo lắng muốn ngồi dậy, không ngờ, bụng quá nặng, người còn chưa dậy nổi, đã lại lăn đùng ra.
“Ây dà, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu vội ngồi dậy làm cái gì, mau nằm xuống, mau nằm xuống đi.”
Trịnh Quốc Tông vội lót gối cho anh nằm.
Mộ Nhất Phàm khóc không ra nước mắt mà xoa bụng mình: “Lang băm, hình như bụng cháu nó lại to lên, hơn nữa, hình như còn nặng hơn, chú mau xem giúp cháu xem đã xảy ra chuyện gì.”
Trịnh Quốc Tông liếc mắt nhìn cái bụng ưỡn to ra, lầm bầm nói: “Đã to như phụ nữ mang thai mười tháng rồi, sao không nặng được cơ chứ?”
Mộ Nhất Phàm không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Chú nói cái gì?”
“Không có gì, cậu bị đầy hơi thôi mà.”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Chú đùa cháu à, nhìn bụng cháu giống đầy hơi lắm à? Có ai đầy hơi mà bụng to ra như vậy không?”
Trịnh Quốc Tông khinh khỉnh nhìn anh: “Chính cậu nói với tôi là đầy hơi còn gì.”
Mộ Nhất Phàm: “………..”
Trịnh Quốc Tông vội vã vỗ về anh: “Rồi, rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đợi qua mấy ngày nữa thôi là ổn rồi. Phải rồi, Chiến thiếu tướng còn chưa biết cậu đã tỉnh dậy, tôi phải đi gọi cậu ta mới được.”
“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội kéo tay Trịnh Quốc Tông lại: “Đừng gọi anh ấy.”
Trịnh Quốc Tông nghi ngờ hỏi: “Sao lại thế?”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện Chiến Bắc Thiên hiểu lầm và không tin tưởng mình, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu buồn bã như cũ: “Lang băm, tạm thời cháu không muốn gặp Chiến Bắc Thiên.”
Bên ngoài phòng, Chiến Bắc Thiên nghe anh nói vậy chợt ngưng bước chân.
Mới ban nãy vừa nghe thấy trong phòng phát ra tiếng, hắn liền vội vàng chạy tới đây xem, không ngờ lại nghe thấy câu này.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tối đi, đoạn nghiêng người, khẽ tựa vào bức tường bên ngoài cửa.
Xem ra, ngày hôm đó ở kho lương, không phải Mộ Nhất Phàm khiến hắn cảm thấy thất vọng, mà là chính hắn đã khiến Mộ Nhất Phàm phải thất vọng.
Trịnh Quốc Tông nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Mộ Nhất Phàm, thầm nghĩ ngày hôm đó đi lấy vật tư, nhất định Chiến Bắc Thiên đã khiến Mộ Nhất Phàm chịu cảnh thương tâm.
Ông thở dài, xoa xoa đầu Mộ Nhất Phàm: “Được rồi, chúng ta không gặp cậu ta nữa.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, nhưng không hề vui vẻ vì không phải gặp Chiến Bắc Thiên, mà trái lại, anh lại càng thêm mất mát.
Trịnh Quốc Tông thấy tâm tình anh có vẻ tệ hơn trước, liền chọc anh: “Sao? Không gặp cậu ta, cậu lại thấy không vui?”
Mộ Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng: “Ai nói cháu không vui?”
Anh không muốn nói tới chuyện này, liền chuyển đề tài mà nói: “Lang băm này, cháu xin chú một việc.”
Trịnh Quốc Tông nghe thấy anh dùng chữ “xin”, có vẻ hứng thú mà nhìn anh: “Chuyện gì? Chỉ cần làm được thì nhất định tôi sẽ giúp cậu.”
Mộ Nhất Phàm vội vã nói: “Trong bụng cháu có một hạt châu, muốn nhờ chú mổ lấy ra cho cháu, sau đó, giúp cháu trả lại cho Chiến Bắc Thiên, có được không?”
Trịnh Quốc Tông nghi hoặc hỏi: “Hạt châu gì cơ?”
Lúc ông giúp kiểm tra cho Mộ Nhất Phàm, đâu thấy trong bụng anh có hạt châu gì.
“Là một hạt châu màu đỏ, nó rất quan trọng với Chiến Bắc Thiên, cho nên, cháu muốn trả lại cho anh ấy.”
Trịnh Quốc Tông nhìn anh, đoạn nói: “Sao tôi cảm thấy cậu trả lại hạt châu cho cậu ta, giống như muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người vậy.”
Mộ Nhất Phàm cụp mi mắt xuống: “Cũng có thể nói như vậy.”
Nguyên nhân lớn nhất là Kình Thiên Châu hại bụng anh vừa to lại vừa nặng, nếu không lấy ra, chỉ sợ anh sắp bị nó đè cho hỏng người.
Bên ngoài cánh cửa, Chiến Bắc Thiên chợt nắm chặt bàn tay.
Trịnh Quốc Tông khe khẽ thở dài: “Giờ cậu mới tỉnh lại, không tiện động dao kéo, chuyện này để sau hẵng nói đi.”
Đợi đứa bé ra rồi, nói không chừng hạt châu cũng ra theo.
Trịnh Quốc Tông lại liếc mắt nhìn bụng Mộ Nhất Phàm, chắc chẳng mấy ngày nữa đứa bé sẽ chào đời.
Mộ Nhất Phàm thấy Trịnh Quốc Tông nói vậy cũng có lý, liền đồng ý để mấy ngày sau mới động tới dao kéo: “Được, mấy ngày nữa đi vậy, giờ cháu muốn ra ngoài một chút.”
Chiến Bắc Thiên ở ngoài cửa nghe thấy vậy, liền xoay người rời đi.
Trong phòng, Mộ Nhất Phàm lại nhích người lần nữa, cái bụng nặng đến mức anh phải gắng hết sức.
Trịnh Quốc Tông vội đỡ lấy anh, giúp anh đi giày vào.
Mộ Nhất Phàm vất vả đứng lên, nhờ Trịnh Quốc Tông dìu từng bước từng bước ra cửa.
“Mộc Mộc này, bụng cậu nặng tới như vậy thật à?” Trịnh Quốc Tông nhìn anh đi đứng khó nhọc như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Mộ Nhất Phàm liếc mắt một cái: “Chú thử đeo túi nước ba, bốn mươi cân lên bụng, xem có nặng hay không.”
“Nhưng lúc vợ tôi chửa Gia Minh, đâu có vất vả như cậu đâu.”
“Thì cháu cũng có mang thai đâu, sao có thể so sánh với nhau được.”
“………….” Trịnh Quốc Tông thông minh quyết định không nói tới đề tài mang thai nữa.
Hai người đi xuống tầng một, trông thấy Lục Lâm đẩy xe lăn vào nhà.
Lục Lâm thấy hai người họ, lập tức hỏi: “Mộ Nhất Phàm, anh tỉnh lại rồi à, anh với bác sĩ Trịnh định đi đâu vậy?”
Mộ Nhất Phàm: “Ra ngoài đi loanh quanh một chút.”
Không biết có phải do hôm đó anh ở trong kho đã cứu Lục Lâm không, anh cảm thấy thái độ của Lục Lâm với mình tốt hơn một chút.
Lục Lâm nhìn anh đi lại khó nhọc: “Tôi thấy anh đi có vẻ khó khăn, nếu không thì để tôi giúp anh đẩy xe ra ngoài nhé?”
Mộ Nhất Phàm thấy có xe lăn để ngồi, lập tức gật đầu, sau đó, lại do dự một chút: “Xe lăn này là của ai vậy, người kia không cần sao?”
Lục Lâm giải thích: “Mấy hôm trước có một cậu lính bị thương ở chân, nên mượn xe lăn ngồi vài ngày, giờ chân đỡ rồi, nên trả lại.”
“Vậy thì tốt rồi, phiền cậu đẩy xe cho tôi ra ngoài, cảm ơn nhé.”
Lục Lâm lại đẩy xe lăn ra, sau đó tranh với Trịnh Quốc Tông mà đẩy Mộ Nhất Phàm ra bên kia vườn hoa.
Lúc bọn họ ra khỏi biệt thự, Mao Vũ, Hướng Quốc và Tôn Tử Hào trốn trong phòng bếp đi ra, đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn Lục Lâm đẩy Mộ Nhất Phàm ra khỏi cửa.
“Tôi thấy là lạ, sao đột nhiên lão đại đối xử tốt với Mộ Nhất Phàm như vậy nhỉ?” Hướng Quốc buồn bực nói: “Chẳng lẽ bởi vì Mộ Nhất Phàm đã cứu Lục Lâm trong kho lương?”
Tôn Tử Hào nói: “Chắc là thế, cơ mà, tôi càng tò mò vì sao lão đại đã đưa xe đẩy lại còn bảo Lục Lâm mượn cớ hơn, Mao Vũ, ông nghĩ thế nào?”
Mao Vũ nhạt giọng nói: “Tôi có thể nghĩ thế nào nữa, tôi chỉ biết lúc Mộ Nhất Phàm hôn mê, lão đại coi chừng hắn đêm đêm ngày ngày, phòng vừa có động tĩnh một cái, liền chạy ngay tới, còn có trong lúc Mộ Nhất Phàm hôn mê, bình thường lão đại cứ lơ đãng không yên lòng, chẳng biết đang mải nghĩ gì, dù sao thì, lão đại cứ khiến tôi cảm thấy, anh ấy rất quan tâm tới Mộ Nhất Phàm.”
Hướng Quốc giễu cợt một tiếng: “Mao Vũ, ông đang đùa đó hả? Lão đại quan tâm Mộ Nhất Phàm? Sao có thể.”
“Đúng đó, tôi cũng thấy không thể nào.”
“Thế mấy người nói xem sao lão đại lại cư xử kì lạ như vậy đi?”
Hướng Quốc: “……….”
Tôn Tử Hào: “…….”
Trong lúc bọn họ thảo luận về Mộ Nhất Phàm, Mộ Nhất Phàm được Lục Lâm đẩy đi khắp vườn hoa.
Mới đầu, anh có chút mất tự nhiên, rõ ràng Lục Lâm hận anh muốn chết, sao giờ lại có thể đẩy anh đi dạo trong vườn hoa, nghĩ kiểu gì cũng thấy rõ là kỳ lạ.
Sau đó, bởi Mộ Nhất Phàm nhớ ra chuyện quan trọng, lập tức quăng chuyện mất tự nhiên này ra sau đầu, hỏi với Lục Lâm.
“Lục Lâm, có phải giờ quân đội quốc gia đang phái đội đi thu dọn thi thể tang thi không?”
Lục Lâm không ngờ Mộ Nhất Phàm lại hỏi câu này, ngớ ra: “Đúng rồi.”
Đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia ngạc nhiên mừng rỡ xen chút lo lắng: “Thế cậu có biết quân đội dự định khi nào thì thiêu hủy thi thể không? Có biết thiêu hủy ở đâu không?”
Anh nhớ trong truyện có viết là thiêu hủy thi thể vào ngày 10 tháng 6 ở một bãi tập kết rác, không biết liệu thời gian và địa điểm có thay đổi gì không.
“Ở bãi tập kết rác vào ngày 5 tháng 6, sao anh lại hứng thú với cái này vậy? Muốn đến xem à?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Giờ là ngày bao nhiêu rồi?”
“Ngày 1 tháng 6.”
Mộ Nhất Phàm trợn to mắt, thế mà đã tới ngày 1 tháng 6 rồi, anh còn đang vác cái bụng to bự, biết làm sao bây giờ?
Anh biết đi tìm, hoặc đi tranh đại tinh hạch thế nào đây?
Mộ Nhất Phàm vội quay đầu hỏi Trịnh Quốc Tông: “Lang băm à, mai có thể động dao mổ lấy hạt châu trong bụng cháu luôn không?”
Trịnh Quốc Tông không nghĩ ngợi chút gì mà từ chối anh: “Không được.”
Mộ Nhất Phàm sốt cả ruột: “Cơ mà, cháu có việc quan trọng cần phải làm, không thể vác cái bụng bự đi được, như thế rất bất tiện.”
“Dù có quan trọng nữa, cũng không quan trọng bằng thân thể cậu.”
“Không sao mà, cháu là tang…”
Mộ Nhất Phàm nhớ ra Lục Lâm còn ở bên cạnh, không thể làm gì hơn là ngậm miệng vào.
Lục Lâm hỏi: “Mộ Nhất Phàm, anh có chuyện quan trọng gì phải làm? Nếu như tôi có thể giúp được, nhất định tôi sẽ giúp anh.”
Trước đó cậu đã đồng ý với lão đại, chỉ cần Mộ Nhất Phàm đưa ra yêu cầu, đều sẽ đồng ý với anh ta.
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Cậu không giúp được đâu, chuyện này chỉ tự tôi đi mới được.”
Vốn là anh muốn tìm vài người giúp một tay, cơ mà anh chỉ tìm được mỗi mình Trịnh Gia Minh, thế nhưng, trải qua chuyện gặp phải tang thi cao cấp ở trong kho lương, có Trịnh Gia Minh cũng không giúp được.
Nếu như tìm Trịnh Gia Minh đi cùng, chỉ tăng thêm gánh nặng, rất có thể hai người họ sẽ đồng thời bị tang thi cấp cao hơn kia khống chế.
Nghĩ tới đây, nhất thời Mộ Nhất Phàm mất hết tâm tình: “Quay về đi.”
Trịnh Quốc Tông ngạc nhiên nói:”Không phải chúng ta vừa mới đi ra sao? Chưa gì đã quay về rồi?”
Lục Lâm nói: “Anh mới tỉnh lại, đi thêm một vòng nữa rồi về đi.”
Mộ Nhất Phàm không có ý kiến gì, mặc cho hai người họ đẩy mình đi dạo một vòng trong vườn hoa, sau đó, quay trở về biệt thự theo một con đường khác.
Dọc đường, anh thấy rất nhiều người sống sót, dưới sự sắp xếp của Chiến Bắc Thiên, sự an toàn của họ đã được bảo vệ, mọi người không phải chịu cảnh đói rét.
Ngay lúc đó, trong một ngôi biệt thự có một bóng người quen thuộc, thu hút sự chú ý của Mộ Nhất Phàm, anh vội quay đầu nói với Trịnh Quốc Tông: “Lang băm, hình như cháu vừa thấy cái cậu Tiểu Trương trong thôn kia.”
Trịnh Quốc Tông quay đầu nhìn: “Đâu cơ?”
Mộ Nhất Phàm quay về phía trước đó chỉ, nơi đó đã không còn bóng người: “Ơ, sao lại không thấy đâu rồi? Chẳng lẽ cháu nhìn nhầm?”
“Chắc là cậu nhìn nhầm rồi, sao Tiểu Trương lại có thể ở chỗ này cơ chứ?”
“Chắc là thế.”
Đúng lúc này, trên không trung vọng xuống tiếng: “Những ai còn sống sót, xin chú ý, những ai còn sống sót, xin chú ý, trước ngày mùng 5, xin mọi người rút khỏi thành G di tản về phía Bắc, trước ngày mùng 5, xin mọi người rút khỏi thành G di tản về phía Bắc, những ai còn sống sót, xin chú ý, ngày mùng 5 chúng tôi sẽ cho ném bom xuống thành G, ngày mùng 5 chúng tôi sẽ ném bom xuống thành G.”
Những người ở trong biệt thự nghe thấy tiếng, đều chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay nhỏ điều khiển từ xa trên bầu trời, không ngừng lặp lại nội dung thông báo ban nãy.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại muốn đánh bom xuống thành G?” Trịnh Quốc Tông sốt ruột hỏi.
Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Chắc không phải là muốn đánh bom thành G, mà là muốn đưa một nhóm tang thi lớn tới một chỗ để đánh bom. Chứ không phải phá hủy cả thành phố.”
Lục Lâm gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Trịnh Quốc Tông lo lắng nói: “Không được rồi, tôi phải đi tìm Gia Minh.”
Mộ Nhất Phàm vội vã lên tiếng ngăn cản Trịnh Quốc Tông đang muốn rời đi: “Lang băm à, khoan đã chú, aaa..”
Trịnh Quốc Tông nghe thấy Mộ Nhất Phàm kêu to, vội quay trở lại: “Cậu sao vậy? Mộc Mộc?”
Mộ Nhất Phàm ôm bụng, khó chịu mà nói: “Bụng,.. bụng cháu đau quá…”
Trịnh Quốc Tông giật mình, vội lấy lại tinh thần, sờ lên bụng Mộ Nhất Phàm, cuống cuồng nói: “Sắp sinh, chắc là sắp sinh rồi!!!”
Bình luận truyện