Đế Quân
Cả phiến hư không ở dưới kiếm quang này biến thành giải đất chân không mà không có người nào có thể đi vào, hơn nữa trong đó là một mảnh uốn khúc...
Kiếm quang phá không, trực tiếp cắn nuốt tất cả vật chất trong không gian mà nó đi qua, một mảnh không gian trong sáng bỗng nhiên mơ hồ xuống, có thể cảm nhận được tất cả đều là kiếm khí lạnh lẽo thấu xương ở bên trong kiếm quang kia.
- Thần Dạ...
Thường Vị Nhiên giật mạnh tay áo của Thần Dạ, không có sợ hãi của nữ tử tầm thường, có chẳng qua là lo lắng, còn có phức tạp nói không rõ ràng.
- Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, ít nhất là hôm nay!
Thần Dạ nhàn nhạt cười một tiếng, tiến lên phía trước mấy bước, chợt ngửa mặt lên trời trường khiếu...
Nhìn bóng lưng của Thần Dạ, hai mắt của Thường Vị Nhiên tựa như đột nhiên bị mù, ở trong mắt nàng đạo bóng lưng kia càng lúc càng lớn, lớn đến cuối cùng cơ hồ lấp đầy hai cái đồng tử của nàng.
Nàng không biết tại sao mình trong hợp như vậy, vừa lúc liền gặp Thần Dạ ở Tiếu Nguyệt lâu, hơn nữa giữa song phương lại còn đều có một loại cảm giác kỳ quái đưa tới cho hai người, bất kể là bởi vì nguyên nhân gì đều mong đợi lần gặp mặt tiếp theo.
Thường Vị Nhiên là một người rất tỉnh táo, rất tự kiềm chế, cho nên nàng biết tương giao của mình cùng Thần Dạ hoàn toàn mang theo mục đích mà bản thân cần, vì vậy không nên có quá nhiều tâm tình cá nhân, trên thực tế nàng cũng là làm như vậy.
Nhưng mà nàng vạn vạn không nghĩ tới tiếp xúc ngắn ngủi, cái thiếu niên vẫn chưa thể xưng là đại trượng phu này lại lộ ra vẻ thành thục trước nay chưa từng có.
Nói dối vĩnh viễn là dễ nghe nhất, giống như vậy, lời nói thật cũng là đả thương người nhất.
Nhưng ở giờ khắc này Thường Vị Nhiên chợt cảm thấy lời nói thật nghe vào ở trong tai lại thư thái như vậy, cho dù một ngày kia Thần Dạ có tự thân động thủ giết nàng, nhưng nàng biết nếu như Thần Dạ thật muốn giết nàng, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện bị giết.
Một ý niệm đến đây, Thường Vị Nhiên đã kinh hãi:
- Ta đây là thế nào, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Không sai, hắn là phải cứu ta, nhưng hắn cứu ta không phải là bởi vì ta đáng giá cứu, chỉ là hắn không muốn lưng đeo một cái gánh nặng trong lòng mà thôi, nếu như vậy tại sao ta còn muốn cảm kích hắn?
Lời nói này là sự thật nhưng trong lòng Thường Vị Nhiên càng thêm hiểu được, sự thật cũng tốt, không muốn thừa nhận cũng tốt, tóm lại mình đã đói với Thần Dạ có thêm một loại cảm giác khó có thể nói rõ ràng.
Thường Vị Nhiên không khỏi liên tục cười khổ:
- Ta đã từng nói với hắn, duyên phận thiên định! Chẳng lẽ giữa chúng ta vô tình gặp được, thật sự là trời cao muốn cho chúng ta một phần duyên phận hay sao?
Trong tiếng trường khiếu, ở bên trong tiểu đao có một cỗ lực lượng khiến cho lòng người sợ hãi tiến vào bên trong thân thể Thần Dạ giống như điện, trong sát na tiếp theo tóc đen của Thần Dạ biến thành tóc xám, nhưng cùng lúc hỗn loạn chi thế lấy Thần Dạ làm trung tâm điên cuồng tịch quyển mà ra.
- Phá Diệt Đao!
Bạch quang chợt bao phủ thiên địa, từ bên trong hỗn loại, đao mang lớn nhỏ mấy trượng phá không mà hiển lộ ra, phảng phất như thần long mang theo oai nghiêm bễ nghễ thiên hạ hướng kiếm mang kia hung hăng đánh xuống!
- Oanh!
Thời gian vào khắc này chợt bị đình chỉ lại, quá mấy giây sau phảng phất mới bắt đầu vận chuyển lần nữa, chỗ trung tâm đụng vào nhau mặc dù là ở trong không gian nhưng cũng để cho người ta nhìn thấy một cái khẽ rãnh đen nhánh thật sâu kia.
Thân ảnh của Thần Dạ bỗng nhiên như chim gãy cánh, liên tục lùi về phía sau cho đến khi thân thể hắn đụng vào vách núi mới dừng lại được, nhưng vách núi kia đã bị hắn ngạnh sinh sinh đánh ra một cái hố to.
Nhìn đến hắc y nữ tử che mặt kia vẻn vẹn là lui về phía sau năm bước mà thôi, chỉ có hô hấp khẽ gấp gáp một chút!
- Thần Dạ...
Từ trong vách núi rơi xuống, Thần Dạ quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên nhìn hắc y nữ tử che mặt, con ngươi màu đỏ tươi vẫn không có nửa điểm ý tứ lui lại phía sau.
- Nghi ngờ trong lòng ta rốt cuộc có thể tháo ra được rồi, thực lực của ngươi quả thật là loại kỳ hoặc kia ở trong tưởng tượng của ta.
Sau khi hắc y nữa tử che mặt nói một câu mà hai người nghe không hiểu, nhìn Thường Vị Nhiên một cái, lập tức nhìn chăm chú vào Thần Dạ nói:
- Hôm nay có ngươi ở đây, ta không giết nàng, hi vọng một ngày kia ngươi sẽ không bởi vì hành động hôm nay mà hối hận.
Nhịn xuống một trận đau đớn, Thần Dạ cười nói:
- Hối hận, ta có lẽ sẽ có, nhưng mà hôm nay ta không làm như vậy thì ta nhất định sẽ thật có lỗi với nội tâm chính mình, tiền bối, đa tạ!
- Tiền bối?
Hai cái đồng tử của hắc y nữ tử che mặt tựa như trong nháy mắt nhu hòa một chút, nàng cười nói:
- Xem ra ngươi đã nhận ra ta là ai. Ngươi bị thương rồi, có muốn ta đưa ngươi trở về trước hay không? Yên tâm, ta nếu nói không giết nàng, hôm nay cũng sẽ không động thủ với nàng, dĩ nhiên nếu có người cứng rắn muốn tìm chết thì ta sẽ không để ý.
- Đa tạ tiền bối, ta không có việc gì.
- Ngươi xác định?
Hắc y nữ tử che mặt rõ ràng lộ ra vẻ rất không tin.
- Ân, không có chuyện gì!
Thần Dạ cười đáp một tiếng.
- Vậy được, ta đi trước.
Trước khi đi, ánh mắt của hắc y nữ tử che mặt lại một lần nữa từ trên người Thường Vị Nhiên xẹt qua, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Ánh mắt này ẩn chứa sát ý mang tính thực chất, mặc dù hắc y nữ tử che mặt thật không làm đến cùng nhưng vẫn để cho Thường Vị Nhiên toàn thân cảm thấy rét run lên, phảng phất như ngã vào trong hầm băng, nhưng đối mặt với ánh mắt này nàng không tránh né, vẻ mặt phá lệ tỉnh táo.
- Thân phận của ngươi ta sẽ tra ra, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ vì chuyện đã làm hôm nay mà giao ra đại giới thảm thiết.
Thần Dạ ngẩn người, đều đến lúc này rồi Thường Vị Nhiên cư nhiên còn nói ra lời này.
Nhưng hắn không nghĩ tới hắc y nữ tử che mặt lại cũng gật đầu, nàng cười nhạt nói:
- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được, mà ta cũng rất mong đợi, được xưng... ngươi ưu tú nhất đến tột cùng có thể nở rộ ra quang mang như thế nào.
Thần sắc của Thường Vị Nhiên khẽ run lên, cười nói:
- Sẽ để cho ngươi thấy được, có lẽ một ngày kia khi ngươi thấy được chính là tử kỳ của ngươi.
Hắc y nữ tử che mặt lại gật đầu một cái nói:
- Ngươi rất tự tin, nhưng ngươi không được quên, người ưu tú trong thế gian rất nhiều, so với ngươi ta lại càng thêm tự tin!
Lấy hắc y nữ tử che mặt làm trung tâm, khí thế bàng bạc cuồn cuộn mà ra, thật giống như biến thành một cái trụ chọc trời, tốc hành mà dâng lên.
Mà ở lúc hai người Thần Dạ đang cảm thán sự cường đại của nàng, thân ảnh của nàng liền ở khí thế bao phủ xuống kia biến mất vô ảnh vô tung...
- Đế đô hoàng thành quả nhiên là một cái lồng giam!
Thần Dạ cảm thán không thôi.
- Ngươi nhưng là muốn ra ngoài...
Chương 106: Lòng Của Nữ Nhân!
Cả phiến hư không ở dưới kiếm quang này biến thành giải đất chân không mà không có người nào có thể đi vào, hơn nữa trong đó là một mảnh uốn khúc...
Kiếm quang phá không, trực tiếp cắn nuốt tất cả vật chất trong không gian mà nó đi qua, một mảnh không gian trong sáng bỗng nhiên mơ hồ xuống, có thể cảm nhận được tất cả đều là kiếm khí lạnh lẽo thấu xương ở bên trong kiếm quang kia.
- Thần Dạ...
Thường Vị Nhiên giật mạnh tay áo của Thần Dạ, không có sợ hãi của nữ tử tầm thường, có chẳng qua là lo lắng, còn có phức tạp nói không rõ ràng.
- Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, ít nhất là hôm nay!
Thần Dạ nhàn nhạt cười một tiếng, tiến lên phía trước mấy bước, chợt ngửa mặt lên trời trường khiếu...
Nhìn bóng lưng của Thần Dạ, hai mắt của Thường Vị Nhiên tựa như đột nhiên bị mù, ở trong mắt nàng đạo bóng lưng kia càng lúc càng lớn, lớn đến cuối cùng cơ hồ lấp đầy hai cái đồng tử của nàng.
Nàng không biết tại sao mình trong hợp như vậy, vừa lúc liền gặp Thần Dạ ở Tiếu Nguyệt lâu, hơn nữa giữa song phương lại còn đều có một loại cảm giác kỳ quái đưa tới cho hai người, bất kể là bởi vì nguyên nhân gì đều mong đợi lần gặp mặt tiếp theo.
Thường Vị Nhiên là một người rất tỉnh táo, rất tự kiềm chế, cho nên nàng biết tương giao của mình cùng Thần Dạ hoàn toàn mang theo mục đích mà bản thân cần, vì vậy không nên có quá nhiều tâm tình cá nhân, trên thực tế nàng cũng là làm như vậy.
Nhưng mà nàng vạn vạn không nghĩ tới tiếp xúc ngắn ngủi, cái thiếu niên vẫn chưa thể xưng là đại trượng phu này lại lộ ra vẻ thành thục trước nay chưa từng có.
Nói dối vĩnh viễn là dễ nghe nhất, giống như vậy, lời nói thật cũng là đả thương người nhất.
Nhưng ở giờ khắc này Thường Vị Nhiên chợt cảm thấy lời nói thật nghe vào ở trong tai lại thư thái như vậy, cho dù một ngày kia Thần Dạ có tự thân động thủ giết nàng, nhưng nàng biết nếu như Thần Dạ thật muốn giết nàng, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện bị giết.
Một ý niệm đến đây, Thường Vị Nhiên đã kinh hãi:
- Ta đây là thế nào, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Không sai, hắn là phải cứu ta, nhưng hắn cứu ta không phải là bởi vì ta đáng giá cứu, chỉ là hắn không muốn lưng đeo một cái gánh nặng trong lòng mà thôi, nếu như vậy tại sao ta còn muốn cảm kích hắn?
Lời nói này là sự thật nhưng trong lòng Thường Vị Nhiên càng thêm hiểu được, sự thật cũng tốt, không muốn thừa nhận cũng tốt, tóm lại mình đã đói với Thần Dạ có thêm một loại cảm giác khó có thể nói rõ ràng.
Thường Vị Nhiên không khỏi liên tục cười khổ:
- Ta đã từng nói với hắn, duyên phận thiên định! Chẳng lẽ giữa chúng ta vô tình gặp được, thật sự là trời cao muốn cho chúng ta một phần duyên phận hay sao?
Trong tiếng trường khiếu, ở bên trong tiểu đao có một cỗ lực lượng khiến cho lòng người sợ hãi tiến vào bên trong thân thể Thần Dạ giống như điện, trong sát na tiếp theo tóc đen của Thần Dạ biến thành tóc xám, nhưng cùng lúc hỗn loạn chi thế lấy Thần Dạ làm trung tâm điên cuồng tịch quyển mà ra.
- Phá Diệt Đao!
Bạch quang chợt bao phủ thiên địa, từ bên trong hỗn loại, đao mang lớn nhỏ mấy trượng phá không mà hiển lộ ra, phảng phất như thần long mang theo oai nghiêm bễ nghễ thiên hạ hướng kiếm mang kia hung hăng đánh xuống!
- Oanh!
Thời gian vào khắc này chợt bị đình chỉ lại, quá mấy giây sau phảng phất mới bắt đầu vận chuyển lần nữa, chỗ trung tâm đụng vào nhau mặc dù là ở trong không gian nhưng cũng để cho người ta nhìn thấy một cái khẽ rãnh đen nhánh thật sâu kia.
Thân ảnh của Thần Dạ bỗng nhiên như chim gãy cánh, liên tục lùi về phía sau cho đến khi thân thể hắn đụng vào vách núi mới dừng lại được, nhưng vách núi kia đã bị hắn ngạnh sinh sinh đánh ra một cái hố to.
Nhìn đến hắc y nữ tử che mặt kia vẻn vẹn là lui về phía sau năm bước mà thôi, chỉ có hô hấp khẽ gấp gáp một chút!
- Thần Dạ...
Từ trong vách núi rơi xuống, Thần Dạ quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên nhìn hắc y nữ tử che mặt, con ngươi màu đỏ tươi vẫn không có nửa điểm ý tứ lui lại phía sau.
- Nghi ngờ trong lòng ta rốt cuộc có thể tháo ra được rồi, thực lực của ngươi quả thật là loại kỳ hoặc kia ở trong tưởng tượng của ta.
Sau khi hắc y nữa tử che mặt nói một câu mà hai người nghe không hiểu, nhìn Thường Vị Nhiên một cái, lập tức nhìn chăm chú vào Thần Dạ nói:
- Hôm nay có ngươi ở đây, ta không giết nàng, hi vọng một ngày kia ngươi sẽ không bởi vì hành động hôm nay mà hối hận.
Nhịn xuống một trận đau đớn, Thần Dạ cười nói:
- Hối hận, ta có lẽ sẽ có, nhưng mà hôm nay ta không làm như vậy thì ta nhất định sẽ thật có lỗi với nội tâm chính mình, tiền bối, đa tạ!
- Tiền bối?
Hai cái đồng tử của hắc y nữ tử che mặt tựa như trong nháy mắt nhu hòa một chút, nàng cười nói:
- Xem ra ngươi đã nhận ra ta là ai. Ngươi bị thương rồi, có muốn ta đưa ngươi trở về trước hay không? Yên tâm, ta nếu nói không giết nàng, hôm nay cũng sẽ không động thủ với nàng, dĩ nhiên nếu có người cứng rắn muốn tìm chết thì ta sẽ không để ý.
- Đa tạ tiền bối, ta không có việc gì.
- Ngươi xác định?
Hắc y nữ tử che mặt rõ ràng lộ ra vẻ rất không tin.
- Ân, không có chuyện gì!
Thần Dạ cười đáp một tiếng.
- Vậy được, ta đi trước.
Trước khi đi, ánh mắt của hắc y nữ tử che mặt lại một lần nữa từ trên người Thường Vị Nhiên xẹt qua, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Ánh mắt này ẩn chứa sát ý mang tính thực chất, mặc dù hắc y nữ tử che mặt thật không làm đến cùng nhưng vẫn để cho Thường Vị Nhiên toàn thân cảm thấy rét run lên, phảng phất như ngã vào trong hầm băng, nhưng đối mặt với ánh mắt này nàng không tránh né, vẻ mặt phá lệ tỉnh táo.
- Thân phận của ngươi ta sẽ tra ra, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ vì chuyện đã làm hôm nay mà giao ra đại giới thảm thiết.
Thần Dạ ngẩn người, đều đến lúc này rồi Thường Vị Nhiên cư nhiên còn nói ra lời này.
Nhưng hắn không nghĩ tới hắc y nữ tử che mặt lại cũng gật đầu, nàng cười nhạt nói:
- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được, mà ta cũng rất mong đợi, được xưng... ngươi ưu tú nhất đến tột cùng có thể nở rộ ra quang mang như thế nào.
Thần sắc của Thường Vị Nhiên khẽ run lên, cười nói:
- Sẽ để cho ngươi thấy được, có lẽ một ngày kia khi ngươi thấy được chính là tử kỳ của ngươi.
Hắc y nữ tử che mặt lại gật đầu một cái nói:
- Ngươi rất tự tin, nhưng ngươi không được quên, người ưu tú trong thế gian rất nhiều, so với ngươi ta lại càng thêm tự tin!
Lấy hắc y nữ tử che mặt làm trung tâm, khí thế bàng bạc cuồn cuộn mà ra, thật giống như biến thành một cái trụ chọc trời, tốc hành mà dâng lên.
Mà ở lúc hai người Thần Dạ đang cảm thán sự cường đại của nàng, thân ảnh của nàng liền ở khí thế bao phủ xuống kia biến mất vô ảnh vô tung...
- Đế đô hoàng thành quả nhiên là một cái lồng giam!
Thần Dạ cảm thán không thôi.
- Ngươi nhưng là muốn ra ngoài...
Bình luận truyện