Đế Quân
Chương 1-2: Thiếu niên Thần Dạ
Trên nóc nhà, thiếu niên Thần Dạ nằm ngửa mặt nhìn trời. Tít trên cao mặt trời gay gắt, hào quang vạn trượng rải khắp mặt đất, đương nhiên cũng bao gồm ngay cả Thần Dạ vào trong đó.
Tựa hồ, Thần Dạ vì muốn nhìn thật kĩ khắp chốn bầu trời này nên bất kể ánh mặt trời chói mắt như thế nào, thì ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một cái . . . .
Nếu như có người nhìn vào trên mặt hắn thì sẽ phát hiện hai mắt của hắn tràn ngập sự mê mang, gương mặt của hắn đầy vẻ dữ tợn và giằng co. Mơ hồ trong đó có nỗi đau đớn lướt qua cực kì nhanh chóng.
Thần Dạ cứ như vậy yên lặng nhìn trời, rất lâu sau đó, có hai dòng lệ trong vắt trào ra từ trong tròng mắt.
Nhưng nước mắt này, không phải là rơi lệ sau cơn đau đớn, mà là nước mắt hạnh phúc vì mất rồi lại có được. Là một loại nước mắt ứa ra vì lại có thể giành lấy được, sẽ có được, do vui mừng vì còn có thể nỗ lực tiếp!
Nương theo dòng nước mắt trào ra kia, những kí ức phủ đầy bụi không biết bao nhiêu năm như dòng thủy triều ầm ầm một phen, phủ kín trong óc hắn.
Trong ký ức, có nỗi đau đớn vô tận, có quá khứ khó có thể đối mặt. Nhưng càng nhiều hơn, vẫn là sự áy náy hổ thẹn của Thần Dạ đối với chính mình, đối với người nhà mình, đối với bằng hữu!
. . . . .
Đây là một tòa phủ đệ có diện tích thập phần rộng lớn. Trong trang viên thái ấp, lầu gác đình các vô số. Có núi giả, có dòng nước róc rách, tất cả hiện ra tô điểm bề ngoài đều cực kì là ước vọng xa vời, lộ rõ phong thái quý tộc.
Nó làm cho người ta vừa nhìn liền biết, chủ nhân của phủ đệ này, đại phú đại quý!
Nơi này, chính là phủ đệ của Trấn Quốc Vương Gia, Đại Hoa hoàng triều!
Đại Hoa hoàng triều từ khi khai quốc đến nay, chẳng qua thời gian mới ngắn ngủi hơn mười năm. Trước đó, đế vương khai quốc Thánh Chủ Gia của Đại Hoa hoàng triều cũng đã trải qua thời gian hơn mười năm Nam chinh bắc chiến, rốt cục đã cướp được non sông xinh đẹp diễm lệ này từ trong tay triều đại trước đây. Thời gian sau đó, trấn an bên trong tiễu trừ bên ngoài, trên dưới đồng tâm, khiến cho Đại Hoa hoàng triều từ từ đứng vững chân trong đông đảo các quốc gia.
Dưới Thánh Chủ Gia, Đại tướng Thần Trung, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược phi phàm. Cùng Thánh Chủ Gia một văn một võ, làm cho Đại Hoa hoàng triều lập quốc bao năm nay cho tới bây giờ, oai danh ngày càng to lớn, uy chấn hải ngoại!
Vào lúc khai quốc, Đại tướng Thần Trung liền được phong làm Trấn Quốc Vương, dưới một người, trên muôn người. Thánh Chủ Gia dùng cái đó cùng nhiều năm hữu tình với Thần Trung , để báo đáp cho sự trung thành và tận tâm của Thần Trung.
Từ đó, Thần gia trong Đại Hoa hoàng triều , hiển hách nhất thời!
. . . . .
Mấy năm trước, Thánh Chủ Gia qua đời, Thần Trung lập tức từ bỏ tất cả chức quan, dưỡng lão trong nhà.
Làm như vậy, vì tránh hiềm nghi, càng là vì tránh để cho đương kim hoàng đế nghi kỵ. Từ đó về sau, chẳng những Thần Trung tu thân dưỡng tính không để ý tất cả sự vụ triều đình, mà những người Thần gia khác đang có chức vụ tại thân, vâng theo lệnh của Thần Trung, hành động đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Ẩn nhẫn như vậy, tất nhiên uy phong của Thần gia không còn được như trước đây. Nhưng bởi vì Thần Trung vẫn còn, ngay cả đương kim hoàng đế cũng vô cùng kiêng kỵ. Muốn trừ một cách nhanh nhất, nhưng cũng một mực không dám đích thực ra tay đối với Thần gia. Vì vậy cuộc sống tiêu dao tự tại cũng không có người nào dám tới quấy rầy.
. . . . .
Nhưng chưa từng nghĩ. Thần gia, với Thần Trung cầm đầu, lẫn tất cả mọi người dưới ông ta đều là tuân thủ nghiêm ngặt đạo thần tử, thậm chí không có lúc nào là không biểu hiện ra sự trung thành rất lớn đối với hoàng thất. Hành động như thế, vẫn không đổi được sự tin tưởng của đương kim hoàng đế , ngược lại càng tệ hại hơn!
Rốt cục, vào sáu năm sau đó, đã xảy ra một chuyện tình cực kỳ lớn, không chỉ có làm kinh hãi trên dưới trong ngoài triều của Đại Hoa hoàng triều, mà cả mấy quốc gia lân cận cũng là hơi bị khiếp sợ.
Chuyện này, từ đầu đến cuối, đều tiết lộ cho người sáng suốt vừa nhìn liền rõ ràng thấy có điều kì dị cổ quái. Nhưng đương kim hoàng đế, chẳng quan tâm không tra hỏi, mà trực tiếp gán tội danh lên đầu Thần gia.
Ngay cả Thần Trung có danh hiệu Trấn Quốc Vương Gia. Bất kể trong quân, trên công đường triều đình, trong dân gian, có vô số người đang theo đuôi ông ta, cũng không quản trong Thần gia, con cái đời thứ hai, cháu trai cháu gái đời thứ ba là ưu tú như thế nào. Dưới tội danh thông đồng với địch phản quốc, những điều này tựa hồ có vẻ cũng không có chút xíu tác dụng.
Trong một đêm, Thần gia trên dưới, mấy trăm nhân mạng chết ở dưới lưỡi dao!
Trấn Quốc Vương Thần Trung, đối diện vô số cao thủ hoàng triều đánh giết, đối mặt nụ cười lạnh lùng cùng âm mưu không tiếng động của đương kim hoàng đế kia. Nhìn đông đảo con cháu chết ở dưới tay bọn họ , ngay lúc đó ông ta không hề giải thích, không có ngập trời lửa giận, phảng phất những người chết đi đều dường như không có quan hệ cùng ông ta.
Chuyện duy nhất ông ta làm, chính là đưa một đứa cháu ít tuổi nhất ra khỏi đế đô Hoàng Thành. Sau khi căn dặn đứa cháu này một câu hãy chiếu cố chính mình thật tốt, sống tiếp thật tốt, không nên ôm hận, lại càng không cần báo thù cho Thần gia, liền dứt khoát xoay người, trở lại trong đế đô mà ý định giết người đã hiện rõ mồn một sự quỉ dị lên tận chín tầng trời
. . . . .
Sau đó Thần Trung sống hay chết, thì Thần Dạ duy nhất vừa chạy ra vô phương biết được. Hắn một mình một người chạy dọc theo đường núi. Không biết vì sao, còn có thể gian nan đi đến giữa sườn núi của quả núi này.
Gia gia nói cho hắn, chỉ cần vượt qua núi này, rời khỏi phạm vi Hoàng Thành này tất nhiên sẽ có truy binh đuổi theo. Nhưng đất trời bao la, mai danh ẩn tích thì vẫn có thể sống sót. Mà hắn, hoàng đế cũng không có khả năng lớn lại đuổi giết, có lẽ là có thể đủ để cho Thần gia vẫn còn kế thừa nhất mạch hương khói!
Nhưng liền tại giữa sườn núi này, Thần Dạ đang muốn hơi chút nghỉ ngơi một hồi,há miệng hổn hển thở gấp. Hắn không nghĩ tới, tại chỗ hắn ngồi, từ dưới mặt đột nhiên truyền đến một đạo bạch quang.
Quầng sáng êm dịu, mà lại có lực hủy diệt, sau khi bao bọc toàn thân Thần Dạ, làm ý thức của hắn lâm vào hôn mê, sau đó chỉ thấy lâm vào cõi hắc ám vô tận không bến bờ . . . .
Đương lại lần nữa tỉnh lại cuối cùng, Thần Dạ trở lại hôm nay vào lúc mới được mười lăm tuổi!
Ở trên nóc nhà, Thần Dạ từ từ thu hồi ánh mắt. Chỉ trong tích tắc, ẩn chứa ở chỗ sâu trong con ngươi là sát ý vô cùng vô tận!
Sáu năm sau này, Thần gia sẽ phát sinh điều gì, hắn vô cùng rõ ràng. . . .
Từ đầu đến cuối, Thần gia chưa từng có chút xíu lòng dạ phản bội đối với đương kim hoàng thất. Mặc dù có người trong Thần gia, trong lòng hàm chứa câu oán hận, nhưng lại cũng không hề tuyên bố ra miệng. Mọi mệnh lệnh của hoàng đế, đều là ra sức tận tụy chấp hành.
Nếu không, với uy danh của gia gia Thần Trung, với thế lực của Thần gia, chỉ cần có tâm phản kháng, thông đồng với địch phản quốc thì đã làm sao? Đại Hoa hoàng triều, cũng là đoạt được từ trong tay tiền triều. Bọn họ có thể nắm giữ giang sơn, vì sao Thần gia không thể?
Thần Dạ thật sự không hiểu, vì sao đối mặt với sự giết chóc của hoàng thất, gia gia Thần Trung tại sao không phản kháng, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có.
Nhưng những điều này có hiểu hay không đều không có vấn đề gì. Thần Dạ mộng tưởng quay về sáu năm trước, tất cả đều vừa mới bắt đầu. Hắn còn có thời gian sáu năm , có khả năng thay đổi mệnh số hôm nay cho Thần gia!
Nếu hoàng đế bất nhân, Thần gia vì sao phải giảng giải nhân nghĩa cùng bọn họ!
Sát ý, hãy giấu kín đi!
Chuyện phát sinh năm đó, tất cả nhà Thần gia đều bỏ mạng. Gia gia Thần Trung, chưa từng từng có bất cứ hành động phản kháng nào. Mà nay, nếu lại trải qua thêm một lần nữa, tin tưởng đến lúc xuất hiện cái ngày đó thì gia gia vẫn sẽ có cùng hành động như thế.
Thần Dạ tuyệt không cho phép chuyện đồng dạng lại phát sinh lần nữa. Bởi vì hắn không chịu đựng nổi lần thứ hai cùng một nỗi đau đớn giống nhau như đúc.
Cho nên, hiện tại nếu nó lại xảy ra, nếu có chuyện gì thì đều phải thận trọng, không thể có bất cứ sai lầm nào. Lần này đã không chỉ có là sự đấu tranh giữa Thần gia cùng hoàng thất , mà là Thần Dạ hắn đấu tranh cùng trời cao, bởi vì hắn đã trở lại quá khứ!
Thần Dạ từ từ đứng lên, địa phương xuất hiện trong ánh mắt đúng là Hoàng Thành trong đế đô. Một mảng kiến trúc hùng vĩ hào hùng nhất, so sánh với Trấn Quốc Vương phủ dưới chân chính mình này, phải càng thêm khí thế.
Nơi đó, đúng là vùng đất của hoàng cung!
Nhưng mà lúc này, ở trong mắt Thần Dạ đã không có chút xíu sát ý cùng lửa giận. Hắn chỉ là yên lặng nhìn kỹ chốn hoàng cung, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tranh giành cùng hoàng thất, kỳ thật phi thường đơn giản. Đơn giản là đương kim hoàng đế kiêng kỵ công cao át chủ của gia gia Thần Trung sẽ uy hiếp đến hoàng quyền cùng địa vị của ông ta, nên trong mắt hoàng đế, Thần gia không thể không diệt!
Nhưng vì không diệt không thể yên, chỉ cần gia gia Thần Trung không cho phép thì hoàng thất, không thể diệt được Thần gia!
Khó khăn thì khó khăn, phải nói như thế nào để lay động lão gia tử, khiến cho ông ta hiểu rõ ràng, coi như Thần gia hiện tại từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm thì hoàng thất cũng sẽ không bỏ qua cho Thần gia.
Lão gia tử xuất thân chốn cùng khổ, sau khi tập được một thân bản lĩnh đã đi theo Thánh Chủ Gia, khai sáng vạn dặm giang sơn này. Cái tên Thần Trung của ông ta do chính Thánh Chủ Gia ban tặng, ý là trung thành và tận tâm.
Vì phương diện tình cảm này, có lẽ đúng là lão gia tử tình nguyện hy sinh Thần gia, cũng không muốn phụ ơn tri ngộ năm đó của Thánh Chủ Gia sao?
- Có hơi khó làm a!"
Thần Dạ gãi gãi đầu, đau khổ kêu một tiếng. Hắn tin tưởng, sáu năm sau này, sau khi sự kiện kia lại phát sinh thì những người khác trong nhà khẳng định cũng đã khuyên can lão gia tử. Nhưng Thần gia vẫn cửa nát nhà tan, điều đó đã nói lên, lão gia tử cũng không hề chịu nghe theo.
Khi nguy cơ đến trước mắt, đều không chịu nghe theo, vậy hiện tại khi vẫn chưa phát sinh chuyện gì thì càng không chịu nghe theo.
Xem ra, chỉ có thể dùng cách không nhận thức được, từ từ thay đổi suy nghĩ của lão gia tử .Hơn nữa, trong lúc này, gây ra một số động tĩnh tương đối lớn, khiến cho trước tiên lão gia tử thấy, không thể trông chờ vào hoàng thất được .
Mặc dù lão gia tử trong lòng cũng biết những dấu hiệu của đương kim hoàng đế . Nhưng biết và tận mắt thấy, đây chính là khái niệm không giống nhau. Sau đó lại có thêm một vài người thỉnh thoảng nói không ngừng bên tai. Coi như vô phương thay đổi suy nghĩ trung quân ái quốc của lão gia tử, ít nhất cũng có thể làm cho ông ta trong chuyện lựa chọn quan trọng, thì giữa Thần gia và ân tình của Thánh Chủ Gia đều đặt ở trên cùng một tuyến đầu suy nghĩ.
Chỉ cần làm được điểm này, vận mệnh của đông đảo người nhà Thần gia sẽ tùy thời thay đổi.
. . . . .
Mà chỉ cần Thần gia không lo, Thần Dạ mới có thể an tâm đi hoàn thành một chuyện khiến cho hắn kiếp trước mãi cho đến lúc chết cũng không thể làm được. Để rồi phần áy náy cùng tự trách đó kéo dài đến giờ này ngày này!
Vào năm mười một tuổi kia, Thần Dạ còn trẻ không hiểu, chỉ nghe nói trên đế đô Nam, Bắc Vọng Sơn có cảnh tượng cực kì đặc biệt. Hắn cũng không biết Bắc Vọng Sơn rất nhiều nguy hiểm, nên đã năn nỉ mẫu thân dẫn hắn đi lên núi du ngoạn.
Bởi ngay vào lúc hắn xem ra, đó chỉ là một chuyến du ngoạn cực kỳ bình thường, thì ngay tại ngày đó, ngay trước mặt hắn, mẫu thân bị bắt đi. . . .
Trước lúc đi xa, mẫu thân rỏ nước mắt khóc cùng những lời nói li biệt, cho đến ngày nay Thần Dạ cũng không dám quên một chút nào. Ngày hôm đó lên Bắc Vọng Sơn, khi đi thì mẫu tử hai người. Còn lúc trở về, sau khi tỉnh táo đã chỉ có chính mình một người.
Thần Dạ không dám yêu cầu xa vời, trong một đêm chính mình liền có khả năng lớn lên. Nhưng hắn cũng biết, nếu như không phải do hắn tùy hứng, mẫu thân chưa chắc sẽ bị bắt đi. Mà mặc dù người trong nhà chưa từng trách hắn, hắn cũng không thể không tự trách mình.
Từ sau lần đó, Thần Dạ phong bế chính mình, trầm lặng ít nói. Giống như là người ở ngoài trần thế , một lòng chỉ nghĩ làm như thế nào mới có thể tìm ra được mẫu thân, cứu mẫu thân về.
Nhưng đáng tiếc, từ đó về sau , đã qua nhiều năm cố gắng, vào lúc Thần Dạ còn chưa thấy chút xíu hy vọng thì bởi vì sự cố của Thần gia , nên phải nuốt hận mà chết!
May mà, trời xanh thương tiếc, cho hắn có được cơ hội trở lại. Lần này đây, tuyệt không thể buông tha bỏ lỡ cơ hội này, nhất định phải thay đổi vận mệnh người nhà, nghênh đón mẫu thân quay về , khiến cho cả một nhà đoàn viên!
Tựa hồ, Thần Dạ vì muốn nhìn thật kĩ khắp chốn bầu trời này nên bất kể ánh mặt trời chói mắt như thế nào, thì ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một cái . . . .
Nếu như có người nhìn vào trên mặt hắn thì sẽ phát hiện hai mắt của hắn tràn ngập sự mê mang, gương mặt của hắn đầy vẻ dữ tợn và giằng co. Mơ hồ trong đó có nỗi đau đớn lướt qua cực kì nhanh chóng.
Thần Dạ cứ như vậy yên lặng nhìn trời, rất lâu sau đó, có hai dòng lệ trong vắt trào ra từ trong tròng mắt.
Nhưng nước mắt này, không phải là rơi lệ sau cơn đau đớn, mà là nước mắt hạnh phúc vì mất rồi lại có được. Là một loại nước mắt ứa ra vì lại có thể giành lấy được, sẽ có được, do vui mừng vì còn có thể nỗ lực tiếp!
Nương theo dòng nước mắt trào ra kia, những kí ức phủ đầy bụi không biết bao nhiêu năm như dòng thủy triều ầm ầm một phen, phủ kín trong óc hắn.
Trong ký ức, có nỗi đau đớn vô tận, có quá khứ khó có thể đối mặt. Nhưng càng nhiều hơn, vẫn là sự áy náy hổ thẹn của Thần Dạ đối với chính mình, đối với người nhà mình, đối với bằng hữu!
. . . . .
Đây là một tòa phủ đệ có diện tích thập phần rộng lớn. Trong trang viên thái ấp, lầu gác đình các vô số. Có núi giả, có dòng nước róc rách, tất cả hiện ra tô điểm bề ngoài đều cực kì là ước vọng xa vời, lộ rõ phong thái quý tộc.
Nó làm cho người ta vừa nhìn liền biết, chủ nhân của phủ đệ này, đại phú đại quý!
Nơi này, chính là phủ đệ của Trấn Quốc Vương Gia, Đại Hoa hoàng triều!
Đại Hoa hoàng triều từ khi khai quốc đến nay, chẳng qua thời gian mới ngắn ngủi hơn mười năm. Trước đó, đế vương khai quốc Thánh Chủ Gia của Đại Hoa hoàng triều cũng đã trải qua thời gian hơn mười năm Nam chinh bắc chiến, rốt cục đã cướp được non sông xinh đẹp diễm lệ này từ trong tay triều đại trước đây. Thời gian sau đó, trấn an bên trong tiễu trừ bên ngoài, trên dưới đồng tâm, khiến cho Đại Hoa hoàng triều từ từ đứng vững chân trong đông đảo các quốc gia.
Dưới Thánh Chủ Gia, Đại tướng Thần Trung, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược phi phàm. Cùng Thánh Chủ Gia một văn một võ, làm cho Đại Hoa hoàng triều lập quốc bao năm nay cho tới bây giờ, oai danh ngày càng to lớn, uy chấn hải ngoại!
Vào lúc khai quốc, Đại tướng Thần Trung liền được phong làm Trấn Quốc Vương, dưới một người, trên muôn người. Thánh Chủ Gia dùng cái đó cùng nhiều năm hữu tình với Thần Trung , để báo đáp cho sự trung thành và tận tâm của Thần Trung.
Từ đó, Thần gia trong Đại Hoa hoàng triều , hiển hách nhất thời!
. . . . .
Mấy năm trước, Thánh Chủ Gia qua đời, Thần Trung lập tức từ bỏ tất cả chức quan, dưỡng lão trong nhà.
Làm như vậy, vì tránh hiềm nghi, càng là vì tránh để cho đương kim hoàng đế nghi kỵ. Từ đó về sau, chẳng những Thần Trung tu thân dưỡng tính không để ý tất cả sự vụ triều đình, mà những người Thần gia khác đang có chức vụ tại thân, vâng theo lệnh của Thần Trung, hành động đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Ẩn nhẫn như vậy, tất nhiên uy phong của Thần gia không còn được như trước đây. Nhưng bởi vì Thần Trung vẫn còn, ngay cả đương kim hoàng đế cũng vô cùng kiêng kỵ. Muốn trừ một cách nhanh nhất, nhưng cũng một mực không dám đích thực ra tay đối với Thần gia. Vì vậy cuộc sống tiêu dao tự tại cũng không có người nào dám tới quấy rầy.
. . . . .
Nhưng chưa từng nghĩ. Thần gia, với Thần Trung cầm đầu, lẫn tất cả mọi người dưới ông ta đều là tuân thủ nghiêm ngặt đạo thần tử, thậm chí không có lúc nào là không biểu hiện ra sự trung thành rất lớn đối với hoàng thất. Hành động như thế, vẫn không đổi được sự tin tưởng của đương kim hoàng đế , ngược lại càng tệ hại hơn!
Rốt cục, vào sáu năm sau đó, đã xảy ra một chuyện tình cực kỳ lớn, không chỉ có làm kinh hãi trên dưới trong ngoài triều của Đại Hoa hoàng triều, mà cả mấy quốc gia lân cận cũng là hơi bị khiếp sợ.
Chuyện này, từ đầu đến cuối, đều tiết lộ cho người sáng suốt vừa nhìn liền rõ ràng thấy có điều kì dị cổ quái. Nhưng đương kim hoàng đế, chẳng quan tâm không tra hỏi, mà trực tiếp gán tội danh lên đầu Thần gia.
Ngay cả Thần Trung có danh hiệu Trấn Quốc Vương Gia. Bất kể trong quân, trên công đường triều đình, trong dân gian, có vô số người đang theo đuôi ông ta, cũng không quản trong Thần gia, con cái đời thứ hai, cháu trai cháu gái đời thứ ba là ưu tú như thế nào. Dưới tội danh thông đồng với địch phản quốc, những điều này tựa hồ có vẻ cũng không có chút xíu tác dụng.
Trong một đêm, Thần gia trên dưới, mấy trăm nhân mạng chết ở dưới lưỡi dao!
Trấn Quốc Vương Thần Trung, đối diện vô số cao thủ hoàng triều đánh giết, đối mặt nụ cười lạnh lùng cùng âm mưu không tiếng động của đương kim hoàng đế kia. Nhìn đông đảo con cháu chết ở dưới tay bọn họ , ngay lúc đó ông ta không hề giải thích, không có ngập trời lửa giận, phảng phất những người chết đi đều dường như không có quan hệ cùng ông ta.
Chuyện duy nhất ông ta làm, chính là đưa một đứa cháu ít tuổi nhất ra khỏi đế đô Hoàng Thành. Sau khi căn dặn đứa cháu này một câu hãy chiếu cố chính mình thật tốt, sống tiếp thật tốt, không nên ôm hận, lại càng không cần báo thù cho Thần gia, liền dứt khoát xoay người, trở lại trong đế đô mà ý định giết người đã hiện rõ mồn một sự quỉ dị lên tận chín tầng trời
. . . . .
Sau đó Thần Trung sống hay chết, thì Thần Dạ duy nhất vừa chạy ra vô phương biết được. Hắn một mình một người chạy dọc theo đường núi. Không biết vì sao, còn có thể gian nan đi đến giữa sườn núi của quả núi này.
Gia gia nói cho hắn, chỉ cần vượt qua núi này, rời khỏi phạm vi Hoàng Thành này tất nhiên sẽ có truy binh đuổi theo. Nhưng đất trời bao la, mai danh ẩn tích thì vẫn có thể sống sót. Mà hắn, hoàng đế cũng không có khả năng lớn lại đuổi giết, có lẽ là có thể đủ để cho Thần gia vẫn còn kế thừa nhất mạch hương khói!
Nhưng liền tại giữa sườn núi này, Thần Dạ đang muốn hơi chút nghỉ ngơi một hồi,há miệng hổn hển thở gấp. Hắn không nghĩ tới, tại chỗ hắn ngồi, từ dưới mặt đột nhiên truyền đến một đạo bạch quang.
Quầng sáng êm dịu, mà lại có lực hủy diệt, sau khi bao bọc toàn thân Thần Dạ, làm ý thức của hắn lâm vào hôn mê, sau đó chỉ thấy lâm vào cõi hắc ám vô tận không bến bờ . . . .
Đương lại lần nữa tỉnh lại cuối cùng, Thần Dạ trở lại hôm nay vào lúc mới được mười lăm tuổi!
Ở trên nóc nhà, Thần Dạ từ từ thu hồi ánh mắt. Chỉ trong tích tắc, ẩn chứa ở chỗ sâu trong con ngươi là sát ý vô cùng vô tận!
Sáu năm sau này, Thần gia sẽ phát sinh điều gì, hắn vô cùng rõ ràng. . . .
Từ đầu đến cuối, Thần gia chưa từng có chút xíu lòng dạ phản bội đối với đương kim hoàng thất. Mặc dù có người trong Thần gia, trong lòng hàm chứa câu oán hận, nhưng lại cũng không hề tuyên bố ra miệng. Mọi mệnh lệnh của hoàng đế, đều là ra sức tận tụy chấp hành.
Nếu không, với uy danh của gia gia Thần Trung, với thế lực của Thần gia, chỉ cần có tâm phản kháng, thông đồng với địch phản quốc thì đã làm sao? Đại Hoa hoàng triều, cũng là đoạt được từ trong tay tiền triều. Bọn họ có thể nắm giữ giang sơn, vì sao Thần gia không thể?
Thần Dạ thật sự không hiểu, vì sao đối mặt với sự giết chóc của hoàng thất, gia gia Thần Trung tại sao không phản kháng, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có.
Nhưng những điều này có hiểu hay không đều không có vấn đề gì. Thần Dạ mộng tưởng quay về sáu năm trước, tất cả đều vừa mới bắt đầu. Hắn còn có thời gian sáu năm , có khả năng thay đổi mệnh số hôm nay cho Thần gia!
Nếu hoàng đế bất nhân, Thần gia vì sao phải giảng giải nhân nghĩa cùng bọn họ!
Sát ý, hãy giấu kín đi!
Chuyện phát sinh năm đó, tất cả nhà Thần gia đều bỏ mạng. Gia gia Thần Trung, chưa từng từng có bất cứ hành động phản kháng nào. Mà nay, nếu lại trải qua thêm một lần nữa, tin tưởng đến lúc xuất hiện cái ngày đó thì gia gia vẫn sẽ có cùng hành động như thế.
Thần Dạ tuyệt không cho phép chuyện đồng dạng lại phát sinh lần nữa. Bởi vì hắn không chịu đựng nổi lần thứ hai cùng một nỗi đau đớn giống nhau như đúc.
Cho nên, hiện tại nếu nó lại xảy ra, nếu có chuyện gì thì đều phải thận trọng, không thể có bất cứ sai lầm nào. Lần này đã không chỉ có là sự đấu tranh giữa Thần gia cùng hoàng thất , mà là Thần Dạ hắn đấu tranh cùng trời cao, bởi vì hắn đã trở lại quá khứ!
Thần Dạ từ từ đứng lên, địa phương xuất hiện trong ánh mắt đúng là Hoàng Thành trong đế đô. Một mảng kiến trúc hùng vĩ hào hùng nhất, so sánh với Trấn Quốc Vương phủ dưới chân chính mình này, phải càng thêm khí thế.
Nơi đó, đúng là vùng đất của hoàng cung!
Nhưng mà lúc này, ở trong mắt Thần Dạ đã không có chút xíu sát ý cùng lửa giận. Hắn chỉ là yên lặng nhìn kỹ chốn hoàng cung, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tranh giành cùng hoàng thất, kỳ thật phi thường đơn giản. Đơn giản là đương kim hoàng đế kiêng kỵ công cao át chủ của gia gia Thần Trung sẽ uy hiếp đến hoàng quyền cùng địa vị của ông ta, nên trong mắt hoàng đế, Thần gia không thể không diệt!
Nhưng vì không diệt không thể yên, chỉ cần gia gia Thần Trung không cho phép thì hoàng thất, không thể diệt được Thần gia!
Khó khăn thì khó khăn, phải nói như thế nào để lay động lão gia tử, khiến cho ông ta hiểu rõ ràng, coi như Thần gia hiện tại từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm thì hoàng thất cũng sẽ không bỏ qua cho Thần gia.
Lão gia tử xuất thân chốn cùng khổ, sau khi tập được một thân bản lĩnh đã đi theo Thánh Chủ Gia, khai sáng vạn dặm giang sơn này. Cái tên Thần Trung của ông ta do chính Thánh Chủ Gia ban tặng, ý là trung thành và tận tâm.
Vì phương diện tình cảm này, có lẽ đúng là lão gia tử tình nguyện hy sinh Thần gia, cũng không muốn phụ ơn tri ngộ năm đó của Thánh Chủ Gia sao?
- Có hơi khó làm a!"
Thần Dạ gãi gãi đầu, đau khổ kêu một tiếng. Hắn tin tưởng, sáu năm sau này, sau khi sự kiện kia lại phát sinh thì những người khác trong nhà khẳng định cũng đã khuyên can lão gia tử. Nhưng Thần gia vẫn cửa nát nhà tan, điều đó đã nói lên, lão gia tử cũng không hề chịu nghe theo.
Khi nguy cơ đến trước mắt, đều không chịu nghe theo, vậy hiện tại khi vẫn chưa phát sinh chuyện gì thì càng không chịu nghe theo.
Xem ra, chỉ có thể dùng cách không nhận thức được, từ từ thay đổi suy nghĩ của lão gia tử .Hơn nữa, trong lúc này, gây ra một số động tĩnh tương đối lớn, khiến cho trước tiên lão gia tử thấy, không thể trông chờ vào hoàng thất được .
Mặc dù lão gia tử trong lòng cũng biết những dấu hiệu của đương kim hoàng đế . Nhưng biết và tận mắt thấy, đây chính là khái niệm không giống nhau. Sau đó lại có thêm một vài người thỉnh thoảng nói không ngừng bên tai. Coi như vô phương thay đổi suy nghĩ trung quân ái quốc của lão gia tử, ít nhất cũng có thể làm cho ông ta trong chuyện lựa chọn quan trọng, thì giữa Thần gia và ân tình của Thánh Chủ Gia đều đặt ở trên cùng một tuyến đầu suy nghĩ.
Chỉ cần làm được điểm này, vận mệnh của đông đảo người nhà Thần gia sẽ tùy thời thay đổi.
. . . . .
Mà chỉ cần Thần gia không lo, Thần Dạ mới có thể an tâm đi hoàn thành một chuyện khiến cho hắn kiếp trước mãi cho đến lúc chết cũng không thể làm được. Để rồi phần áy náy cùng tự trách đó kéo dài đến giờ này ngày này!
Vào năm mười một tuổi kia, Thần Dạ còn trẻ không hiểu, chỉ nghe nói trên đế đô Nam, Bắc Vọng Sơn có cảnh tượng cực kì đặc biệt. Hắn cũng không biết Bắc Vọng Sơn rất nhiều nguy hiểm, nên đã năn nỉ mẫu thân dẫn hắn đi lên núi du ngoạn.
Bởi ngay vào lúc hắn xem ra, đó chỉ là một chuyến du ngoạn cực kỳ bình thường, thì ngay tại ngày đó, ngay trước mặt hắn, mẫu thân bị bắt đi. . . .
Trước lúc đi xa, mẫu thân rỏ nước mắt khóc cùng những lời nói li biệt, cho đến ngày nay Thần Dạ cũng không dám quên một chút nào. Ngày hôm đó lên Bắc Vọng Sơn, khi đi thì mẫu tử hai người. Còn lúc trở về, sau khi tỉnh táo đã chỉ có chính mình một người.
Thần Dạ không dám yêu cầu xa vời, trong một đêm chính mình liền có khả năng lớn lên. Nhưng hắn cũng biết, nếu như không phải do hắn tùy hứng, mẫu thân chưa chắc sẽ bị bắt đi. Mà mặc dù người trong nhà chưa từng trách hắn, hắn cũng không thể không tự trách mình.
Từ sau lần đó, Thần Dạ phong bế chính mình, trầm lặng ít nói. Giống như là người ở ngoài trần thế , một lòng chỉ nghĩ làm như thế nào mới có thể tìm ra được mẫu thân, cứu mẫu thân về.
Nhưng đáng tiếc, từ đó về sau , đã qua nhiều năm cố gắng, vào lúc Thần Dạ còn chưa thấy chút xíu hy vọng thì bởi vì sự cố của Thần gia , nên phải nuốt hận mà chết!
May mà, trời xanh thương tiếc, cho hắn có được cơ hội trở lại. Lần này đây, tuyệt không thể buông tha bỏ lỡ cơ hội này, nhất định phải thay đổi vận mệnh người nhà, nghênh đón mẫu thân quay về , khiến cho cả một nhà đoàn viên!
Bình luận truyện