Đế Quân

Chương 1311: Đồ Giao chi chiến (1)



Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân nhất tộc, mặc dù thiên hạ yêu thú lấy Long tộc vi tôn, nhưng sự cường đại của Phượng tộc cùng Kỳ Lân nhất tộc cũng là không thể nghi ngờ.

Mà hung thú... Năm đó ở trong truyền thừa chi địa, hung thú Hóa U Côn Bằng muốn mượn một lần cơ hội kia mà đem Long Hoàng thôn phệ, như thế liền có thể biết được chỗ cường hãn của hung thú.

Uy áp thiên nhiên của thần thú đối với yêu thú đặt ở trên người hung thú căn bản là không tồn tại, giữa hai người này liền là người nào cường đại hơn thì người đó liền chiếm ưu thế.

Giống như thần thú, trong thiên địa này chủng loại của hung thú cũng sẽ không quá nhiều, Hóa U Côn Bằng là một loại trong số đó, Băng Linh Hổ Giao ở trước mặt này cư nhiên cũng là một đầu hung thú, đã là hung thú, không đề cập đến tu vi của Băng Linh Hổ Giao, cường đại của bản thân nó liền có thể nghĩ được.

Khó trách ngay cả Trạc Ly thân là thần thú, ở sau khi phân biệt ra được thân phận chân thật của đối phương sẽ là khiếp sợ như thế!

Thần thú cùng hung thú, đó gần như là thiên địch từ khi sinh ra!

Nếu như không có Thần Dạ cùng Tử Huyên ở bên người, phản ứng đầu tiên của Trạc Ly sẽ là có bao nhiêu xa liền chạy bấy nhiêu xa. Dĩ nhiên không có hai người mà nói, gặp phải hung thú có cảnh giới Thiên Huyền, Trạc Ly có thể chạy được hay không còn là chưa biết được.

- Hắc hắc, chuyện để cho ngươi không nghĩ đến còn có rất nhiều, tiểu tử của Kỳ Lân nhất tộc, hôm nay tâm tình của bổn vương tốt, không muốn so đo với các ngươi, cho dù là các ngươi quấy rầy thanh tu của bổn vương!

Trong song mâu giống như chuông đồng của Băng Linh Hổ Giao lơ đãng lướt qua một tia hung hãn cùng tàn nhẫn, nhưng cũng là sau thoáng qua, loại hung tính này đã bị nó mạnh mẽ áp chế xuống.

Ba người Thần Dạ cũng không phải là loại người ngu dốt, hơi chút suy nghĩ liền hiểu được, đầu Băng Linh Hổ Giao này mặc dù cường đại nhưng nó lại có cố kỵ không nhỏ, nếu không mình và Tử Huyên thì nó có lẽ sẽ không so đo, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Trạc Ly.

Có một chút cố kỵ cũng là rất tốt, có thể làm cho Băng Linh Hổ Giao ở trong thời gian ngắn không cách nào phát huy ra thực lực đỉnh phong, chỉ bất quá một khi khiến nó cảm thấy cỗ quyết tâm kia của ba người chính mình, hung tính của Băng Linh Hổ Giao sẽ bày ra càng thêm hoàn toàn cùng cường hãn.

Bởi vì mục tiêu của song phương có lẽ là giống nhau, ở chỗ này nhiều năm, Băng Linh Hổ Giao như thế nào lại cho phép bảo bối bị người khác đoạt đi?

- Mau một chút rời đi đi!

Mắt thấy đám người Thần Dạ không động đậy, ở bên trong thanh âm của Băng Linh Hổ Giao bỗng nhiên có không kiên nhẫn rất lớn, mà sóng âm trùng kích mà ra kia cuồn cuộn nổi lên khắp phong tuyết, giống như lưỡi đao sắc bén tịch quyển mà ra.

Hung thú có cảnh giới Thiên Huyền quả nhiên cường đại vô cùng!

Chỉ là vô luận trên đỉnh Tuyết sơn này có tồn tại Thiên Địa Huyền Hoàng quả hay là những vật khác hay không, chỉ cần là có sinh mệnh lực vô cùng tinh thuần, vật này đừng nói là Băng Linh Hổ Giao chỉ có tu vi Thiên Huyền nhất trọng, ngay cả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, Thần Dạ cũng phải nghĩ biện pháp đem nó đoạt đến tay.

Bất kỳ một người hoặc sinh linh nào đều không thể ngăn cản hành động này!

Nếu không... Có elx hiện tại Thần Dạ là không có năng lực đối phó, nhưng nhất định sẽ để cho người ngăn cản biết rõ, hành động ngăn cản của hắn sẽ vì chính hắn mà mang đến hậu quả đáng sợ như thế nào.

- Tiền bối, chúng ta chỉ muốn lên đỉnh núi!

Thần Dạ lần nữa ôm quyền, mặc dù giữa song phương bởi vì mục đích giống nhau đã không thể nào có đường thương lượn, cho nên lời nói này không phải là muốn dùng ba tấc lưỡi để cho Băng Linh Hổ Giao thối lui, mà là muốn nói cho đối phương biết rõ ràng, ngươi nếu muốn ngăn cản liền chưa chắc sẽ có kết quả tốt.

Nghe vậy Băng Linh Hổ Giao kia không khỏi giận dữ mà cười, nó mặc dù không có hóa thân thành người, nhưng tu vi của nó, linh trí vốn có đã là không thua gì nhân loại, ý uy hiếp trong lời kia, Băng Linh Hổ Giao tất nhiên là minh bạch rồi.

Tiểu tử này, nếu như không phải là có nàng kia ở đây, nếu không phải hôm nay chính là khẩn yếu quan đầu, hắn thật đúng cho là chỉ bằng hắn liền có tư cách nói chuyện với mình như vậy?

- Oanh!

Trong cơn giận dữ, miệng lớn của Băng Linh Hổ Giao mở ra, bạch sắc hàn băng hồng lưu giống như một điều tuyết bạch quán xuyên trường không, mang theo ba động huyền khí cực đoan kinh người gào thét mà ra, chỉ một thoáng liền đem thân ảnh của ba người Thần Dạ bao phủ mà ra.

- Các ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách bổn vương thủ đoạn độc ác vô tình!

Ở bên trong bao phủ của bạch sắc hàn băng hồng lưu, vị trí không gian của ba người tất cả đều vỡ vụn ra, lực lượng không gian khổng lồ từ trong khe hở này dữ dội xuất hiện, trong nháy mắt liền đem nơi này biến thành nhân gian tuyệt địa.

Bất quá cũng là có thể cảm ứng được sự đáng sợ của bạch sắc hàn băng hồng lưu, phần lớn lực lượng tất cả đều là nhằm vào Tử Huyên, lực lượng không gian đáng sợ cũng chỉ là đem Tử Huyên khóa lại.

Hiển nhiên ở trong lòng của Băng Linh Hổ Giao, vô luận là Thần Dạ hay là Trạc Ly thân là thần thú cũng còn chưa có tư cách khiến nó quá đi chú ý cùng đối đãi.

Cư nhiên bị không để vào trong mắt như thế, là Thần Dạ từ trước đến giờ chưa có gặp qua, nhưng như vậy liền vô cùng ốt...

Trong lòng Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, lòng bàn tay vừa động, Thiên Đao phá không mà ra, đao mang sắc bén hướng hàn băng hồng lâu bao phủ tới mình liền là nộ trảm mà xuống.

Mặc fud cũng không chân chính nhằm vào mình, nhưng dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ, hơn nữa bản thể chính là hung thú cực kỳ cường đại, một kích kia của Thiên Đao cũng không thể để cho hàn băng hồng lưu ở quanh thân Thần Dạ liên tiêu tán như vậy, vẻn vẹn là lưu lại một đạo dấu vết mờ mờ mà thôi.

Nhưng đối với Thần Dạ mà nói, đây đã đầy đủ rồi!

- Xoạt!

Đao mang lần nữa hướng về phía dấu vết kia phách tới, cùng lúc đó một đạo ngũ thải quang hoa theo sát ở phía sau đao mang, khi đao mang kia miễn cưỡng đem dấu vết mờ mờ kia biến thành một cái khe rất nhỏ, ngũ thải quang hoa nhất thời thiểm diệu ở trên bầu trời.

- Hống!

Ở lúc Thần Dạ xuất thủ, đồng thời ở chỗ không gian phụ cận đột nhiên chợt nổ tung ra, Kỳ Lân thần thú khổng lồ đầu mang nhật nguyệt, chân đạp tinh thần, đạp động bốn vó hung mãnh đụng tới.

- Lôi Kình Diệt Thế thương!

Ngọc thủ của Tử Huyên nắm chặt, trường thương phủ đầy quang mang lôi đình liền là từ trong tay ngọc của nàng phù hiện mà ra, sau đso hai tay của Tử Huyên nhẹ động, bá một tiếng, tử sắc chiến thương kia liền là giống như một đạo tử sắc thiểm điện xé rách không gian, nhanh như tia chớp hướng tới phía trước hung mãnh đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện