Đế Quân
Chương 784: Bắc Vực hỗn loạn
Những người này thật sự cẩn thận, nếu như là vậy vừa rồi cần gì phải chạy lên chặn đường.
Trong lòng Niệm Thần cười lạnh, quay người lại định tiếp tục khiêu khích, đột nhiên một đạo quang mang từ bên dưới bắn thẳng lên bầu trời.
Thần Dạ cùng Niệm Thần còn chưa kịp nhìn kỹ quang mang kia là gì, sắc mặt Lâm Viễn đã căng thẳng lớn tiếng quát:
- Tô Quyền, Tiết Thanh, Trần Chí, các ngươi đi giết tiểu tử đó, Võ Tương Vũ, ngươi theo ta đối phó nữ tử kia!
Thần Dạ cùng Niệm Thần đều thoáng ngây người, biến hóa này không phải quá nhanh đi! Vậy đủ nói rõ quang mang kia thật không đơn giản.
Sau thoáng ngẩn người, Niệm Thần mừng rỡ, hiện tại đã có lý do thả lỏng một chút.
- Lâm Viễn, đây là ngươi chọc tới bổn cô nương, vậy đừng trách ta không khách khí!
Niệm Thần cười một tiếng, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí cương mãnh đã bao phủ về hướng hai người.
Kiếm khí cương mãnh cực kỳ bá đạo, nơi đi qua toàn bộ sự vật đều bị dập nát nháy mắt, thậm chí cả không khí cũng bộc phát ra tiếng rít bén nhọn.
Cảm ứng được điều này, vẻ mặt hai người Lâm Viễn càng thêm ngưng trọng, nhưng hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh phải diệt khẩu, dù thế nào cũng không thể để đôi nam nữ kia còn sống rời nơi này, bí mật không thể cho người ngoài hay biết.
Hai người thật có ăn ý, chỉ khoảnh khắc huyền khí bùng nổ, ánh mắt hai người đan xen, cùng lao tới.
Huyền khí cuồng bạo nương theo sau công kích của hai người giống như kim cương rắn chắc hung hăng đụng vào đạo kiếm khí cương mãnh kia.
- Ông ông!
Năng lượng ba động khuếch tán bốn phương tám hướng, đồng tử hai người Lâm Viễn co rụt mạnh, hắc y nữ tử che mặt như u linh xuyên qua không gian hỗn loạn, một đạo bạch quang chói mắt xuất hiện.
- Ngâm…
Thanh âm kiếm ngân thanh thúy, như lưỡi dao sắc bén vang lên bên tai hai người Lâm Viễn, chấn động khiến họ cảm giác bị xuyên thấu màng tai.
Hai người kinh hãi vội vàng thối lui ra sau, huyền khí tràn xuống trước người hóa thành bích chướng khổng lồ ngăn trước mặt.
Ngay khoảnh khắc bích chướng xuất hiện, thân ảnh Niệm Thần đã vọt tới, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang phun trào bắn ra.
- Oanh!
Thanh âm va chạm, bích chướng chiến lật, nhộn nhạo gợn sóng, cuối cùng răng rắc một tiếng, hai đạo bích chướng lập tức vỡ vụn.
Thế công của Niệm Thần không đổi, trường kiếm bay tới, tốc độ nhanh như chớp, xuyên qua bích chướng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người Lâm Viễn.
Bồng bồng!
Hai người Lâm Vũ khởi động huyền khí cường thịnh nhất bảo vệ thân thể đồng thời hóa thành công kích liên tục oanh ra ngoài.
Thanh âm vang lên đinh tai nhức óc, kiếm khí phong bạo dần dần yếu bớt, nhưng phong bạo đập vào khiến huyền khí của họ không cách nào ngăn cản.
Sau khi phong bạo tán đi, hai người chật vật thối lui, tuy chưa chết nhưng đã bị thương, kiếm khí cắt qua thân thể đầy máu, nếu tu vi hai người yếu một chút chỉ sợ đã bị chém thành nhiều mảnh.
- Tiện nhân!
Lâm Viễn mắng to, tuy nhìn thân thể đẫm máu nhưng không bị tổn thương trí mạng, với tu vi của hắn không đến mức cần người nâng đỡ.
- Muốn mắng thì nhanh lên, không thì ngươi hết cơ hội!
Niệm Thần cười dài nói.
- Chỉ bằng ngươi!
- Không tin sao! Vậy ngươi nhìn sau lưng!
Niệm Thần cười cười chỉ đối diện.
Lâm Viễn quay đầu, sắc mặt trắng bệch, bởi vì thanh niên khi nãy đang đứng sau lưng, ba đồng môn khác của hắn đã không thấy bóng dáng.
- Đừng đùa, đã động thủ thì nhanh một chút!
Thần Dạ thản nhiên nói, thân hình như quỷ mị xuất hiện cạnh hai người Lâm Viễn, hai tay đánh ra, tiếng long ngâm trầm thấp oanh thẳng vào ngực hai người.
- Phốc xuy…
Máu tươi cùng mảnh nhỏ nội tạng cùng nhau phun trào, thân hình hai người Lâm Viễn vô lực rơi xuống đất, lúc sắp chết không nghĩ ra vì sao tu vi xấp xỉ nhưng thanh niên kia lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu kinh người như thế.
- Chúng ta đi xuống!
Thần Dạ nhanh như chớp rơi xuống đất, vị đạo huyết tinh dày đặc đập thẳng vào mặt, trong tầm mắt chỉ thấy tràn đầy thi thể.
Ngoại trừ những thi thể kia, cách đó không xa còn đang tiến hành giết chóc, nói chuẩn xác là một mặt giết hại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sát ý tràn ngập trong mắt Thần Dạ, bởi vì một bên bị tàn sát chỉ là lão nhân cùng…hài tử.
(Thiếu text kính mong các độc giả thông cảm)
- Ca ca, tỷ tỷ, cảm ơn hai vị!
Mai táng xong người chết, những người may mắn còn sống cùng thống khổ khi người thân qua đời, nỗi vui sướng được sống sót cũng bị phai mờ.
Chỉ có tiểu nam hài đã khôi phục dáng tươi cười hồn nhiên, tuy trong mắt vẫn thương tâm, nhưng không thấu đáo như những người lớn, thần sắc tràn ngập vẻ kiên quyết muốn trở nên cường đại.
- Đệ tên là gì?
Thần Dạ cười hỏi, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Nhóm người này có già có trẻ, có trung niên, nhìn qua không giống như một thế lực mà giống như một gia tộc, hơn nữa còn là một gia tộc đang đào vong.
Đạo quang mang bắn lên bầu trời khiến nhóm người Lâm Viễn muốn giết họ diệt khẩu kia, lúc này đã biến mất, với lực cảm giác của Thần Dạ lại không còn cách nào cảm ứng tới.
Khi giết chết đám người kia, hấp thu vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cũng không cảm ứng tới, mặc dù bọn hắn có giấu diếm sâu hơn cũng không thể gạt được Thần Dạ.
Cho nên quang mang kia nhất định đang ẩn trong nhóm người trước mắt này.
Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội.
- Đệ gọi là Mộc Phong, họ đều là người nhà của đệ, ca ca, tỷ tỷ, hôm nay cảm ơn hai vị!
Mộc Phong lại cảm tạ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên quyết muốn trở thành cường giả.
Thần Dạ nở nụ cười, nói:
- Mộc Phong, đệ nói cho ta biết, khi người thân cùng mẫu thân của đệ gặp được uy hiếp tính mạng, đệ đang suy nghĩ gì?
Mộc Phong không nghĩ nhiều, cũng không giấu diếm, đáp:
- Đệ nghĩ tận hết khả năng của mình bảo hộ người nhà, bảo hộ mẫu thân…
- Nhưng hiện tại đệ không có năng lực như thế!
Thần Dạ thản nhiên nói.
- Đệ biết, đệ không có năng lực như thế, nhưng đệ nhất định sẽ cố gắng cho mình đạt được năng lực như vậy, sau đó bảo vệ tốt người thân của mình!
Mộc Phong vội vàng nói.
- Đệ chỉ nghĩ như vậy thôi sao?
Thần Dạ thu liễm tươi cười, thanh âm thoáng lạnh lùng hơn.
- Thần Dạ!
Niệm Thần hiểu được ý hắn, cúi đầu nỉ non, nước mắt âm thầm lăn xuống.
- Ca ca!
Mộc Phong chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói:
- Nếu không có ca ca cùng tỷ tỷ xuất hiện, người thân của đệ hẳn phải chết, cho nên lúc đó đệ nghĩ, nếu trước mắt là tuyệt lộ, đệ không biện pháp, vậy cùng người nhà cùng nhau chịu chết!
- Nếu có chút cơ hội đây?
Thần Dạ truy hỏi.
Nghe vậy Mộc Phong chợt nở nụ cười:
- Ca ca, nếu như là ngươi gặp phải chuyện như vậy, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
- Lựa chọn của ta?
Thần Dạ chợt cười to, vỗ nhẹ vai Mộc Phong, nói:
- Nhớ kỹ lời hôm nay đệ đã nói, càng nhớ kỹ loại trạng thái khi đệ đối mặt tuyệt cảnh, như thế tiếp tục tu luyện, cho dù thiên tư của ngươi không bằng người khác, nhưng ta cam đoan tương lai của ngươi sẽ không thua cho người khác!
Nghe nói như thế, Niệm Thần không nhịn được chảy nước mắt.
Trong lòng Niệm Thần cười lạnh, quay người lại định tiếp tục khiêu khích, đột nhiên một đạo quang mang từ bên dưới bắn thẳng lên bầu trời.
Thần Dạ cùng Niệm Thần còn chưa kịp nhìn kỹ quang mang kia là gì, sắc mặt Lâm Viễn đã căng thẳng lớn tiếng quát:
- Tô Quyền, Tiết Thanh, Trần Chí, các ngươi đi giết tiểu tử đó, Võ Tương Vũ, ngươi theo ta đối phó nữ tử kia!
Thần Dạ cùng Niệm Thần đều thoáng ngây người, biến hóa này không phải quá nhanh đi! Vậy đủ nói rõ quang mang kia thật không đơn giản.
Sau thoáng ngẩn người, Niệm Thần mừng rỡ, hiện tại đã có lý do thả lỏng một chút.
- Lâm Viễn, đây là ngươi chọc tới bổn cô nương, vậy đừng trách ta không khách khí!
Niệm Thần cười một tiếng, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí cương mãnh đã bao phủ về hướng hai người.
Kiếm khí cương mãnh cực kỳ bá đạo, nơi đi qua toàn bộ sự vật đều bị dập nát nháy mắt, thậm chí cả không khí cũng bộc phát ra tiếng rít bén nhọn.
Cảm ứng được điều này, vẻ mặt hai người Lâm Viễn càng thêm ngưng trọng, nhưng hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh phải diệt khẩu, dù thế nào cũng không thể để đôi nam nữ kia còn sống rời nơi này, bí mật không thể cho người ngoài hay biết.
Hai người thật có ăn ý, chỉ khoảnh khắc huyền khí bùng nổ, ánh mắt hai người đan xen, cùng lao tới.
Huyền khí cuồng bạo nương theo sau công kích của hai người giống như kim cương rắn chắc hung hăng đụng vào đạo kiếm khí cương mãnh kia.
- Ông ông!
Năng lượng ba động khuếch tán bốn phương tám hướng, đồng tử hai người Lâm Viễn co rụt mạnh, hắc y nữ tử che mặt như u linh xuyên qua không gian hỗn loạn, một đạo bạch quang chói mắt xuất hiện.
- Ngâm…
Thanh âm kiếm ngân thanh thúy, như lưỡi dao sắc bén vang lên bên tai hai người Lâm Viễn, chấn động khiến họ cảm giác bị xuyên thấu màng tai.
Hai người kinh hãi vội vàng thối lui ra sau, huyền khí tràn xuống trước người hóa thành bích chướng khổng lồ ngăn trước mặt.
Ngay khoảnh khắc bích chướng xuất hiện, thân ảnh Niệm Thần đã vọt tới, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang phun trào bắn ra.
- Oanh!
Thanh âm va chạm, bích chướng chiến lật, nhộn nhạo gợn sóng, cuối cùng răng rắc một tiếng, hai đạo bích chướng lập tức vỡ vụn.
Thế công của Niệm Thần không đổi, trường kiếm bay tới, tốc độ nhanh như chớp, xuyên qua bích chướng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người Lâm Viễn.
Bồng bồng!
Hai người Lâm Vũ khởi động huyền khí cường thịnh nhất bảo vệ thân thể đồng thời hóa thành công kích liên tục oanh ra ngoài.
Thanh âm vang lên đinh tai nhức óc, kiếm khí phong bạo dần dần yếu bớt, nhưng phong bạo đập vào khiến huyền khí của họ không cách nào ngăn cản.
Sau khi phong bạo tán đi, hai người chật vật thối lui, tuy chưa chết nhưng đã bị thương, kiếm khí cắt qua thân thể đầy máu, nếu tu vi hai người yếu một chút chỉ sợ đã bị chém thành nhiều mảnh.
- Tiện nhân!
Lâm Viễn mắng to, tuy nhìn thân thể đẫm máu nhưng không bị tổn thương trí mạng, với tu vi của hắn không đến mức cần người nâng đỡ.
- Muốn mắng thì nhanh lên, không thì ngươi hết cơ hội!
Niệm Thần cười dài nói.
- Chỉ bằng ngươi!
- Không tin sao! Vậy ngươi nhìn sau lưng!
Niệm Thần cười cười chỉ đối diện.
Lâm Viễn quay đầu, sắc mặt trắng bệch, bởi vì thanh niên khi nãy đang đứng sau lưng, ba đồng môn khác của hắn đã không thấy bóng dáng.
- Đừng đùa, đã động thủ thì nhanh một chút!
Thần Dạ thản nhiên nói, thân hình như quỷ mị xuất hiện cạnh hai người Lâm Viễn, hai tay đánh ra, tiếng long ngâm trầm thấp oanh thẳng vào ngực hai người.
- Phốc xuy…
Máu tươi cùng mảnh nhỏ nội tạng cùng nhau phun trào, thân hình hai người Lâm Viễn vô lực rơi xuống đất, lúc sắp chết không nghĩ ra vì sao tu vi xấp xỉ nhưng thanh niên kia lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu kinh người như thế.
- Chúng ta đi xuống!
Thần Dạ nhanh như chớp rơi xuống đất, vị đạo huyết tinh dày đặc đập thẳng vào mặt, trong tầm mắt chỉ thấy tràn đầy thi thể.
Ngoại trừ những thi thể kia, cách đó không xa còn đang tiến hành giết chóc, nói chuẩn xác là một mặt giết hại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sát ý tràn ngập trong mắt Thần Dạ, bởi vì một bên bị tàn sát chỉ là lão nhân cùng…hài tử.
(Thiếu text kính mong các độc giả thông cảm)
- Ca ca, tỷ tỷ, cảm ơn hai vị!
Mai táng xong người chết, những người may mắn còn sống cùng thống khổ khi người thân qua đời, nỗi vui sướng được sống sót cũng bị phai mờ.
Chỉ có tiểu nam hài đã khôi phục dáng tươi cười hồn nhiên, tuy trong mắt vẫn thương tâm, nhưng không thấu đáo như những người lớn, thần sắc tràn ngập vẻ kiên quyết muốn trở nên cường đại.
- Đệ tên là gì?
Thần Dạ cười hỏi, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Nhóm người này có già có trẻ, có trung niên, nhìn qua không giống như một thế lực mà giống như một gia tộc, hơn nữa còn là một gia tộc đang đào vong.
Đạo quang mang bắn lên bầu trời khiến nhóm người Lâm Viễn muốn giết họ diệt khẩu kia, lúc này đã biến mất, với lực cảm giác của Thần Dạ lại không còn cách nào cảm ứng tới.
Khi giết chết đám người kia, hấp thu vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cũng không cảm ứng tới, mặc dù bọn hắn có giấu diếm sâu hơn cũng không thể gạt được Thần Dạ.
Cho nên quang mang kia nhất định đang ẩn trong nhóm người trước mắt này.
Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội.
- Đệ gọi là Mộc Phong, họ đều là người nhà của đệ, ca ca, tỷ tỷ, hôm nay cảm ơn hai vị!
Mộc Phong lại cảm tạ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên quyết muốn trở thành cường giả.
Thần Dạ nở nụ cười, nói:
- Mộc Phong, đệ nói cho ta biết, khi người thân cùng mẫu thân của đệ gặp được uy hiếp tính mạng, đệ đang suy nghĩ gì?
Mộc Phong không nghĩ nhiều, cũng không giấu diếm, đáp:
- Đệ nghĩ tận hết khả năng của mình bảo hộ người nhà, bảo hộ mẫu thân…
- Nhưng hiện tại đệ không có năng lực như thế!
Thần Dạ thản nhiên nói.
- Đệ biết, đệ không có năng lực như thế, nhưng đệ nhất định sẽ cố gắng cho mình đạt được năng lực như vậy, sau đó bảo vệ tốt người thân của mình!
Mộc Phong vội vàng nói.
- Đệ chỉ nghĩ như vậy thôi sao?
Thần Dạ thu liễm tươi cười, thanh âm thoáng lạnh lùng hơn.
- Thần Dạ!
Niệm Thần hiểu được ý hắn, cúi đầu nỉ non, nước mắt âm thầm lăn xuống.
- Ca ca!
Mộc Phong chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói:
- Nếu không có ca ca cùng tỷ tỷ xuất hiện, người thân của đệ hẳn phải chết, cho nên lúc đó đệ nghĩ, nếu trước mắt là tuyệt lộ, đệ không biện pháp, vậy cùng người nhà cùng nhau chịu chết!
- Nếu có chút cơ hội đây?
Thần Dạ truy hỏi.
Nghe vậy Mộc Phong chợt nở nụ cười:
- Ca ca, nếu như là ngươi gặp phải chuyện như vậy, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
- Lựa chọn của ta?
Thần Dạ chợt cười to, vỗ nhẹ vai Mộc Phong, nói:
- Nhớ kỹ lời hôm nay đệ đã nói, càng nhớ kỹ loại trạng thái khi đệ đối mặt tuyệt cảnh, như thế tiếp tục tu luyện, cho dù thiên tư của ngươi không bằng người khác, nhưng ta cam đoan tương lai của ngươi sẽ không thua cho người khác!
Nghe nói như thế, Niệm Thần không nhịn được chảy nước mắt.
Bình luận truyện