Đế Quân

Chương 824: Chứng minh cho chính mình nhìn (2)



Hành động lần này của Thần Dạ không chỉ là cuồng vọng, hơn nữa càng khiến cho người ta tức giận, nếu như hắn thắng tự nhiên có thể lấy được danh tiếng lớn nhất, cho dù là thua cũng có thể được coi là tuy bại mà vinh, dù sao nhưng không có người nào dám đồng thời khiêu chiến ba người bọn họ.

Cho nên vô luận thắng bại, nếu chỉ là danh tiếng mà nói, thanh bào thanh niên là có thể nhận được, nhưng điều kiện tiên quyết cũng là lấy ba đại công tử bọn họ làm đá kê chân rồi.

Vì nhận được tư nguyên ở sau lưng Hoàng Vũ, tràng chiến đấu này không thể không tiếp, nếu vì vậy mà thành toàn cho thanh abof thanh niên kia cũng không phải là mong muốn của Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước, đã như vậy liền phế hắn đi sẽ là kết quả tốt nhất.

Thanh bào thanh niên mặc dù có thể đánh bại Vân Đông Lưu, hôm nay tu vi tăng lên, một thân thực lực tất nhiên đáng sợ rất nhiều, nhưng Phương Uyên Thước tự tin, hắn liên thủ với Liễu Hàn Nguyệt sẽ càng thêm đáng sợ, huống chi còn có Tôn Vĩ ở đây, tin tưởng bất kể như thế nào Tôn Vĩ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người được Hoàng Vũ xuất giả không phải là chính bản thân hắn!

- Bồng!

Quyền chỉ đụng nhau, kình phong kinh người thật nhanh tịch quyển mà ra, ở trong hỗn loạn này, Liễu Hàn Nguyệt không nhịn được mà hừ muộn một cái, mang theo khuôn mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch, thân thể chợt lùi lại.

Nhìn lại đối thủ, vẻn vẹn là bả vai khẽ nhoáng lên một cái, tựa như là chuyện gì đều chưa phát sinh, chênh lệch thực lực giữa hai người rõ ràng như thế.

Vô số người đang xem cuộc chiến giờ phút này mới chính thức nhìn đến, lúc tu vi của thanh bào thanh niên tinh tiến, đồng thời thực lực của hắn tăng lên vượt qua tầng thứ tu vi tinh tiến có thể sánh bằng.

Nói cách khác, tu vi của hắn tinh tiến hai cái cấp độ, nhưng tốc độ tăng lên của thực lực cũng không dừng lại ở hai thành mà thôi!

Nếu không sẽ không ở dưới một kích kia liền làm cho Hàn Nguyệt bị chật vật có thể rõ ràng nhìn thấy như vậy.

Đang ở lúc Liễu Hàn Nguyệt chợt lui, công kích của Phương Uyên Thước đã đến, năng lượng khổng lồ giống như Giao Long xuất hải, hung hăng oanh kích mà đến.

Phản ứng của bản năng, một đạo tử mang từ trong cơ thể nhanh như tia chớp dữ dội tuôn ra, nhưng chợt lại là ẩn vào không thấy, cảm thụ được hung ác từ sau lưng mà đến, bàn chân của Thần Dạ nặng nề đạp một cái lên đài cao, lúc khối đá tung bay, thân thể của hắn bắn thẳng lên bầu trời.

- Oanh!

Giữa không trung, bàn chân của Thần Dạ vừa nhấc liền tựa như là thiên thần hướng về Phương Uyên Thước ở phía dưới nặng nề đạp xuống.

- Đừng mong xem thường người khác!

Phương Uyên Thước gầm lên, thân thể thẳng tắp bắn ra, quyền đạo dữ dội oanh tới!

Trong quyền phong xen lẫn hủy diệt nhàn nhạt, nơi lướt qua, không gian vật chất đều bị hủy diệt trong nháy mắt, sau đó mang theo cơn giận ngập trời kia của Phương Uyên Thước hung hăng đánh tới công kích từ phía trên cao đang hạ xuống.

Ở lúc đụng nhau kia, Phương Uyên Thước cũng là phát ra một tiếng đau đớn, cả thân thể liền ở trong không gian nhanh chóng hạ xuống, thế nhưng ngạnh sinh sinh đem hai chân khảm chặt vào trong đài cao kia.

- Thần công tử, đón ta một kiếm!

Thời điểm Phương Uyên Thước bị đánh lui, một cỗ kiếm quang chói mắt từ nơi xa lóe lên mà đến, sau một hô hấp liền bao phủ Thần Dạ.

Cảm thụ được lăng lệ của kiếm quang, bên khóe miệng của Thần Dạ hiện lên một vòng tiếu ý, so với Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước, khí độ của Tôn Vĩ không thể nghi ngờ để cho người ta khâm phục.

Trận đại chiến này trừ Tôn Vĩ hắn ra, ba người còn lại là có tâm tư riêng, nhưng chính là Tôn Vĩ ở dưới loại áp lực mà người khác khó có thể tưởng tượng này như cũ vẫn có thể duy trì quang minh chính đại, làm cho người khác không cách nào không động dung.

Hoặc là sẽ nói, Tôn Vĩ cùng Niệm Thần nhận thức, càng biết rõ Thần Dạ không có khả năng sẽ quá hèn hạ, nhưng phải biết rằng Hoàng Vũ là người mà hắn yêu sâu đậm, mà vì tu nguyên ở sau lưng Hoàng Vũ, Phương Uyên Thước cùng Liễu Hàn Nguyệt lại là làm như thế nào?

Thần Dạ không nghi ngờ chút nào, nếu như ở đất khách, Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước tuyệt không làm được đường đường chính chính như thế, thậm chí cũng không cần đợi đến hiện tại, nếu như là bọn họ, hai người này căn bản là sẽ không cho phép Hoàng Vũ làm như vậy.

Kiếm quang như điện, ở lúc kiếm quang bao phủ Thần Dạ, bạo xạ mà tới, ngay cả không gian ở sau khi kiếm quang này lướt qua đều lưu lại một đạo dấu vết rõ ràng.

- Phá Diệt đao!

Thần Dạ khẽ lùi về một bước, nhưng ngay sau đó Thiên Đa bỗng nhiên phách ra, bạch sắc đao mang vô kiên bất tồi cùng với kiếm mang trọng trọng kia oanh kích vào một chỗ.

Trong khoảnh khắc va chạm, quang mang dữ dội bắn lên bầu trời, hai cỗ lăng lệ bất đồng làm cho người quan sát ở nơi xa đều là cảm giác được đau đớn ở nơi da thịt, mà lúc lăng lệ phát tán, đao mang cùng kiếm mang song song dần dần tiêu tán, lưu lại một phiến chân không ở giữa hai người giống như là vòng xoáy chậm rãi xoay tròn cũng dần dần tản đi.

Giao thủ giữa bốn người nhanh như tia chớp, thời gian mà Thần Dạ động thủ với mỗi người trong ba người cơ hồ đều là ngắn ngủi trong nháy mắt, vì vậy đừng nói là trong khi ba người Liễu Hàn Nguyệt giao chính, liền là vô số người vây xem cũng là không cách nào rõ ràng bắt đến giao chiến vừa mới rồi của bốn người.

Sau khi bọn hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện lấy một địch ba, thanh bào thanh niên kia không chỉ chưa từng hiện ra dấu hiệu bị thua, ngược lại đem ba người Tôn Vĩ đẩy vào hạ phong...

- Phần thực lực này!

Ở trong biểu lộ bất đồng của ba người Liễu Hàn Nguyệt, Thần Dạ ở trong chốc lát sau, một tiếng trường khiếu có mang theo tiếng cười sướng khoái đột nhiên vang dội bầu trời!

Cả đời này cho tới bây giờ, Thần Dạ cũng không phải là chưa từng có cuộc sống sướng khoái, nhưng loại cảm thụ này ở mấy năm nay đã là rất ít rồi.

Nhớ mang mang, ở sau khi Thiên Đao cùng Cổ Đế điện khôi phục căn cơ tự thân, hắn thống khoái vui vẻ mà qua, lịch lãm ở trong Đông vực cũng từng có một lần như vậy.

Trừ lần đó ra, cho dù là đích thân tiêu diệt Thiên Nhất môn cùng Đại Hoa hoàng thất, cứu ra hai vị lão gia tử, để cho Thần gia rốt cuộc có thể tự do ở Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ cũng chưa từng sướng khoái như thế!

Lấy một địch ba, tuy tu vi của ba vị đối thủ này ở dưới mình, nhưng sự xuất sắc của bọn họ thì không cần phải nói, Thần Dạ lấy thực lực bản thân liên tiếp tỷ thí tam đại cao thủ trẻ tuổi, đều là trong một kích kích lui...

Đây là lần đầu tiên Thần Dạ hắn ở lúc ứng phó với đối thủ cường đại không có vận dụng lực lượng của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện!

Đối với người khác mà nói, đây có lẽ không coi vào đâu, duy chỉ có Thần Dạ tự mình biết, liền ở lúc trước không lâu hắn mới vừa vặn nhìn lại con đường tương lai của mình, nếu như chỉ chớp mắt liền không thể khắc chế cỗ lệ thuộc này, như vậy hắn đối với tương lai của mình tràn đầy lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện