Đế Quân

Chương 875: Tà vọng (1)



Mắt nhìn tà khí đang ùa đến, Thần Dạ cố nén tất cả hận ý trong lòng. Một lát sau, hắn thản nhiên nói:

- Ngươi là vị nào trong Tà Đế Điện.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tà khí cuồn cuộn kia đột nhiên ngừng lại. Nhìn khắp cả thế gian, Tà Đế Điện đều là thế lực siêu quần xuất chúng, thực lực hùng mạnh, hiếm có được thế lực nào có thể cùng sánh vai.

Tuy nhiên, dẫu là cường thịnh thì người trong thế gian thật sự không có được bao nhiêu nhận thức đối với Tà Đế Điện. Đừng nói tới Bắc Vực này, mà tại Trung Vực thì cũng không người biết được nhiều tin tức gì hơn.

Vậy mà một người tuổi còn trẻ lại có thể thốt ra câu này.

- Ngươi là ai ?

Âm thanh gian ác nặng nề truyền đến từ trong tà khí kia. Tức thì tà khí bắt đầu khởi động, nó xoay tròn mà hóa thành một bóng người.

Người trung niên này với dáng dấp toàn thân đều tản ra một tà ý khiến cho người khác hơi bị cau mày.Trang phục toàn thân cơ hồ giống y xì đúc cùng Tà Thứu kia.

Thần Dạ khe khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Người của Tà Đế Điện đều là không có lễ phép như vậy sao, là ta hỏi ngươi trước.

Lúc này còn không phải thời điểm để đại chiến,hắn muốn kéo dài tới sau khi Niệm Thần đón nhận xong xuôi Thiên đạo khí tức kia, đồng thời hấp thu thành công được chúng thì Thần Dạ mới có thể buông tay cùng đánh một trận,

Thần Dạ đã không muốn mượn lực của Thiên Đao và Cổ Đế Điện vào mỗi lần trải qua nguy cơ, thế nhưng mặt đối với người của Tà Đế Điện thì khí tức tà ác này vô phương nén xuống được., mà hắn cũng không muốn nhẫn nhịn.

Chính hắn, cha mẹ hắn cùng với lão gia tử và hai vị bá phụ. Mấy năm lại đây bởi vì chuyện mẫu thân bị bắt mà đã tiêu hao biết bao nhiêu tâm huyết. Đối mặt với những kẻ thù này mà ai không hận không giận không điên thì cũng không là người.

- Bổn tọa Tà Vọng, người trẻ tuổi, lá gan của ngươi rất lớn a.

Tà Đế Điện đi qua nơi đâu, gà chó không yên, không còn một ngọn cỏ. Người trẻ tuổi kia nếu biết Tà Đế Điện, vậy mà lại điềm tĩnh như thế ở trước mặt mình.Chỉ riêng tính cách này đủ làm cho người ta có hơi bội phục, mặc dù hắn là chỉ muốn trì hoãn thời gian.

Nghe vậy, Thần Dạ thản nhiên cười nói:

- Lá gan lớn hay nhỏ thì đều là do rèn luyện mà ra.Ta cũng không ngoại lệ. Đã được thấy quá nhiều nên tự nhiên cũng tê dại mất hết cảm giác.

Tà Vọng sắc mặt lập tức lạnh lẽo mà nói:

- Tiểu tử, ngươi nói lời này là có ý tứ gì ?

- Ngươi cảm giác được có ý tứ là như vậy, thế thì vấn đề chúng ta nói hơi có ý tứ.

Sau khi Thần Dạ quay đầu nhìn lại, hắn chợt quay về nhìn trực diện Tà Vọng mà nói:

- Ý định của Tà Đế Điện ngươi đến Bắc Vực thì ta biết cực kì rõ ràng. Người mà ngươi muốn tìm thì ta cũng có thể nói với ngươi một chuyện. Cho nên, ta muốn nhìn một chút xem giữa chúng ta, liệu có thể có cơ hội hợp tác hay không.

- Hợp tác.

Tà Vọng khặc khặc cười nói:

- Nhìn khắp cả thế gian, vẫn còn không ai có khả năng nói chuyện hợp tác cùng Tà Đế Điện ta. Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi, đủ lớn....

- Tà Đế Điện.

Ở phía dưới mọi người hơi có vẻ mờ mịt,bao gồm cả Tôn Vĩ và Hoàng Vũ.Hiển nhiên, đối với cái tên này thì bọn họ tịnh không hiểu rõ tình hình.

- Ta nói rồi, lá gan là do rèn luyện,đừng đổi hướng đề tài. Mọi việc cũng có lần đầu tiên, ta đã nói ngươi có nguyện ý hay không chứ đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.

Thần Dạ thản nhiên nói.

- Ha ha, bổn tọa vốn rất nguyện ý hợp tác cùng ngươi. Thế nhưng, bổn tọa không thích cảm giác bị người áp chế.Nghe ý tứ của ngươi thì nhà ngươi biết người mà bổn tọa muốn tìm đang ở địa phương nào. Đã như vậy, bắt được ngươi thì bổn tọa liền sẽ biết được.

Tà khí kia lập tức lại một lần nữa trào ra phô thiên cái địa.

Mắt nhìn phía trước, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng mà quát:

- Ngoài mình ta ra, sẽ không có người nào khác nữa biết được người mà ngươi muốn tìm tung tích. Mà ta tin tưởng, trước khi ngươi bắt được ta, thì ta cũng có đủ thời gian để tự bạo. Tà Vọng, ngươi có muốn đánh bạc một chuyến hay không.

- Chính là ta biết, đối với người kia thì Tà Đế Điện các ngươi rơi vào tình thế bắt buộc phải nắm được, hơn nữa còn là càng nhanh càng tốt. Dù sao, người kia có tiềm lực quá lớn, lớn đến mức ngay cả Tà Đế Điện các ngươi mà nay cũng phải coi trọng, đúng không.

- Ngươi.

Tà khí lại lần nữa dừng lại ở giữa trời cao.Một đôi ánh mắt lạnh lẽo xuyên ra từ trong đó. Nó gắt gao nhìn chăm chú Thần Dạ mà quát:

- Tiểu tử, tốt nhất thì ngươi đừng có đùa giỡn nhiều trước mặt bổn tọa. Nếu không, bổn tọa sẽ làm ngươi chết rất thảm. Cho dù ngươi dám tự bạo, thì mấy người bằng hữu của ngươi không nhất thiết sẽ có dũng khí lớn như vậy. Cứ hỏi đi, đến tột cùng thì nhà ngươi muốn biết cái gì.

- Tần Mộng hẳn là vẫn đang ở trong Tà Đế Điện các ngươi. Hiện tại bà ta có khỏe không ?

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Vào lúc Thần Dạ vừa nói dứt lời,một trận dao động động trời tuôn trào dữ dội ra từ trong tà khí kia. Mà bản thân Thần Dạ, giờ này khắc này, cũng giống như một thanh kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ với khí thế mạnh mẽ không gì sánh kịp.

Tà Vọng trầm giọng quát:

- Tiểu tử, đến tột cùng ngươi là ai.

- Nói cho ta biết tin tức về về Tần Mộng đi.

Thần Dạ quát lên.

- Khặc khặc.

Tà Vọng đột cười to như vậy trở nên:

- Tiểu tử, nhìn ngươi hồi hộp như vậy, hẳn ngươi chính là con của Tần Mộng, là Thần Dạ chứ ?

Nghe vậy, Thần Dạ không thể không làm bộ cười một tiếng, rồi thản nhiên đáp:

- Rốt cuộc là ngươi nói hay không. Nếu như không nói thì ta cũng không nói chuyện tiếp với ngươi nữa.

- Vậy cứ quay về Tà Đế Điện cùng bổn tọa rồi từ từ nói vậy.

Tà khí khổng lồ trong giây lát ập tới, chúng tràn ngập cả không gian.

Thế nhưng Tà Vọng phát hiện, ở tại không gian này thì chẳng những người trẻ tuổi kia đã không thấy, mà ngay cả cô gái kia cũng là không thấy nốt.

- Thần Dạ.

Ở trên mặt đất,Niệm Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng. Trông nàng bây giờ, thoạt nhìn liền thấy vô cùng yếu ớt.

Trấn áp Thiên Kiếm Kiếm Linh, khiến cho nàng bị thương không nhẹ. Mà cuối cùng thì khí tức Thiên đạo cũng không phải đến đây để chữa thương cho nàng. Lúc này, mặc dù đã dung hợp khí tức Thiên đạo làm ngay cả Tà Vọng đều phải mơ ước,thì những chỗ bị thương của nàng cũng không bởi vậy mà trở nên tốt hơn.

- Ngươi hà tất phải liều mạng như vậy.

Nhìn Niệm Thần, Thần Dạ không khỏi có hơi đau lòng. Mặc dù hắn đang kháng cự với sự yêu mến,thậm chí là tình ý của người trước mặt đối với hắn,thế nhưng sự đau lòng kia thì sau khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Niệm Thần đã kìm lòng không đậu mà tuôn ra.

Từ lúc nhận biết đến hiện tại, nữ nhân này vì chính mình đã làm rất nhiều....

Niệm Thần khe khẽ cười một tiếng, rồi giống như làm nũng:

- Ta chỉ muốn chính mình sau này trên đường võ đạo và Kiếm Đạo sẽ có thể đi càng thuận lợi hơn một chút. Chỉ thế mà thôi, ngươi đừng nhìn như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện