Đế Quân

Chương 87-88: Uy Thế Của Giao Long Thể




Nhưng không có ai nghĩ tới Thần Dạ cư nhiên ở lúc này lại muốn giải quyết chuyện này đầu tiên.
- Nếu Dạ nhi đã muốn như thế thì sao trẫm lại không đồng ý được chứ, tốt, vậy thì để trẩm biết một chút về phong thái của người trẻ tuổi các ngươi trước đi.
Hoàng đế cười lớn bước xuống lôi đài, việc to lớn thế này tại sao lại không đồng ý chứ?
Phía dưới lôi đài,ngoại trừ một nơi lưu lại cho một mình hoàng đế ra, còn những nơi khác đều tràn ngập những người tiến đến tham gia thịnh hội, ai cũng muốn biết về người ưu tú nhất ở trên bảng Tuấn Ngạn đế đô.
Bọn họ lại càng muốn biết, Thần Dạ yên lặng trong bốn năm nay, cuối cùng đã có biến hóa như thế nào lại khiến hắn có được sự quyết đoán và can đảm như thế, đây là điều mà hoàng đế bệ hạ và các đại hào môn muốn biết.
Thật sự là vị thiếu niên này đã từng gây cho bọn hắn quá nhiều rung động, ngay cả hoàng đế cũng bị thiên phú tu luyện năm đó của thiếu niên này làm chấn động, khiến hắn không dám làm ra bất cứ cử động bất kính nào đối với Thần gia.
Hôm nay thiếu niên này lại một lần nữa mang theo tự tin cùng ngạo mạn tiến đến, bọn họ lại càng muốn xem cho rõ ràng, để tránh ảnh hưởng tới phán đoán trong lòng bọn họ.
Đương nhiên vô số người ở đây đều không thể tin được, Thần Dạ đã bị hủy căn cơ thì còn có thể sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích nữa.
Thần Dạ bình an rời đi khỏi Tiếu Nguyệt lâu, đối với những người này mà nói có chút điểm không thật. Dù sao thì, cho dù là những người này tận mắt nhìn thấy, lúc ấy cũng đều tập trung hết trên người Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, nếu như không có bọn họ, Thần Dạ không thể kiên trì đến khi Thần Bí tới cứu giúp.
Về phần đánh bại huynh đệ Trường Tôn Uy ở trong Thiên Sương lâu…..Nói thật ra thì trong lòng rất nhiều người ở đây, Trường Tôn Phi chính là cái bọc mủ, mà Trường Tôn Uy cũng không hơn gì cái này.
- Tiêu Một, chắc hẳn ngươi cũng đã đợi ngày này lâu rồi phải không?
Xoay người lại, Thần Dạ nhìn về phía Tiêu Một nói.
Lúc này lại muốn khiêu chiến với mình sao…. Trong lòng Tiêu Một khẽ cười lạnh, lập tức nhìn về phía Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, hai người này mới là người hắn cố kỵ, còn Thần Dạ gì đó thì không đáng quan tâm.
Hiện tại hai người Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đã đi tới bên bờ lôi đài, chống lại ánh mắt của Tiêu Một quăng tới, người phía trước lạnh nhạt cười nói:
- Nhìn chúng ta làm cái gì chứ? Chúng ta làm việc quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không vô sỉ giống như những người khác. Ngươi cứ yên tâm đi, đây là một trận chiến công bằng, ta cùng Dịch Thiên tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Lời nói vừa truyền ra, sắc mặt của rất nhiều người dưới lôi đài liền khẽ biến, trong lòng lại càng thầm mắng không thôi!
Tiêu Một lại cười một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén:
- Không sai, ngày nay xác thật chính là ngày mà chúng ta chờ đợi đã lâu, như vậy thì đánh đi! Ta sẽ để cho tất cả mọi người trong đế đô biết rõ, thời đại của Thần Dạ ngươi đã qua rồi.
- Và ngay cả khi ngươi còn có một cơ hội ngóc đầu trở lại, thì hôm nay ta cũng sẽ đánh vỡ hết tất cả các cơ hội của ngươi, khiến ngươi lại một lần nữa trải qua những năm tháng mà ngươi đã từng trải qua!
- Phụ thân, chúng ta thật sự không tới thịnh hội săn bắn Đông Giao sao? Hôm nay Dạ nhi sẽ có một trận chiến với Tiêu Một….
Trong sân nhỏ, Thần lão gia tử nhìn về phương hướng của thịnh hội, nói:
- Đến hôm nay mà con vẫn chưa tin Dạ nhi sao?
Thần Thuận đáp lại:
- Thật sự không phải là con không tin, mà là tuy rằng Giao Long thể của Dạ nhi đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta, nhưng dù sao cũng chỉ ở nhai đoạn tầng thứ nhất nhập môn mà thôi, chỉ dùng cái này mà đi đối kháng với Tiêu Một cảnh giới Sơ Huyền tam đoạn, có vẻ quá sức.
- Chúng ta không đến, lỡ như hoàng đế lại có ý xấu nào đó…. Sợ là Dạ nhi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghe vậy, Thần lão gia tử tự tin cười nói:
- Dạ nhi dám đi, thì làm sao hắn lại để chính mình gặp phải chuyện không may chứ?
Ở trên lôi đài, Tiêu Một nói những lời sắc bén kia cuối cùng lại khiến trong lòng những người nhằm vào Thần gia cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hôm nay, chỉ cần Tiêu Một chiến thắng Thần Dạ, sau đó động một ít thủ cước, như vậy có một số việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới đây, rất nhiều người ở đây không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh, lúc này bọn họ mới phát hiện, trong lúc vô tình lại sinh ra một tâm lý kiêng kị với người thiếu niên này như vậy…
- Muốn đánh liền đánh đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy.
Đứng ở bên cạnh, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên nhếch miệng, nếu có người cẩn thận nhìn chăm chú bọn họ sẽ phát hiện ra, sát khí của hai người bọn họ thật ra đã tràn ngập sâu trong đồng tử rồi.
Năm đó sau khi nhìn thấy Thần Dạ gặp chuyện không may ở Bắc Vọng Sơn, mấy người của Trường Tôn gia liền cười nhạo không thôi, liền bị hai người Diệp Thước phế ngay lập tức. Thế nhưng bây giờ Tiêu Một lại như thế, hắn thật sự là muốn chết rồi!
Bất quá, Thần Dạ sẽ không để cho người này tiếp tục sống sót, không cần quan tâm…
Ánh mắt của Tiêu Một siết chặt, rõ ràng những lời này của Diệp Thước đã làm cho hắn cảm nhận được một ít áp bách.
- Diệp Thước, ngươi đã nói sẽ không nhúng tay vào trận đại chiến của hai người bọn họ, vậy thì cũng đừng ở bên cạnh khiến Tiêu Một thấy áp lực, nếu sợ Thần Dạ thì trận này có thể không cần so đấu tiếp.
Đứng ở bên kia, Lý Chí lộ ra vẻ khinh thường cười nói.
- Đúng vậy a, nếu sợ thì cũng đừng so nữa.
Mấy người còn lại cũng đồng thanh cười to.
- Những người các ngươi thật sự là có chút thú vị.
Diệp Thước lắc đầu, mang theo vài phần lẫm liệt, lại thêm vài phần toan tính nói:
- Lý Chí, hay là giữa chúng ta cũng tới đấu một trận đi?
Sắc mặt của Lý Chí lập tức biến đổi, sau đó Diệp Thước lại cười cười, tiếp tục nói:
- Người và bọn người Dương Hổ, Thái Tuyên có thể cùng nhau tiến lên, như vậy hẳn là các ngươi sẽ có lòng tin chứ?
- Diệp Thước!
Đồng tử của bọn người Lý Chí co rụt lại, nếu như thành thật mà nói, tuy bọn họ không phải là đối thủ của Diệp Thước, nhưng nếu liên thủ nhất định sẽ không thua hắn, chỉ là liên thủ sẽ khiến người khác cười nhạo, vả lại chênh lệch của mười người trên bảng Tuấn Ngạn đế đô khác nhau, nếu như công khai ở trước mắt mọi người như thế thì bọn họ làm sao có thể làm được.
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Diệp Thước lại nói:
- Các ngươi liên thủ, ta cùng Dịch Thiên cũng sẽ liên thủ, bởi vậy các ngươi sẽ không có gì phải cố kỵ nữa. Thế nào, các vị có muốn chơi đùa một tí hay không?
- Cái này…
Giờ phút này năm người Lý Chí cũng không dám phát ra nửa chữ, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên liên thủ, với tu vi của bọn hắn thì có thể đấu một trận chiến với cao thủ Trung Huyền.
Tuy rằng năm người bọn họ liên thủ cũng vĩ đại, nhưng vẫn còn xa mới đạt được tới tình trạng này.

Mắt thấy năm người trước mặt dần dần trầm mặc, Diệp Thước chậm rãi bước lên một bước, thanh âm lạnh nhạt lại như ẩn chứa một cổ uy thế không cần phải nói:
- Có đôi lúc nên bớt sàm ngôn lại một chút, đừng tưởng rằng mỗi người đều có một bối cảnh không tầm thường liền cho rằng người khác không dám đối đầu với các ngươi, ba người huynh đệ chúng ta thật sự dám giết người đấy.
Vẻ uy thế này, hoặc cũng có lẽ là ý tứ trong lời nói làm cho năm người bọn Lý Chí kìm lòng không được mà lui về phía sau một bước….
- Bồng!
Cùng lúc đó, ở giữa lôi đài ầm ầm vang lên một tiếng chạm vào nhau, mọi người liền nhìn theo liền thấy, ở trung tâm có hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng lui về phía sau.
Tiếp sau đó, thần sắc của tất cả mọi người đều chấn động.
Khoảng cách mà hai đạo thân ảnh lui về phía sau lại không kém bao nhiêu, như vậy nói cách khác chính là, thực lực của Thần Dạ không hề thua Tiêu Một… cái này, có khả năng sao?
Mọi người đều biết Thần Dạ đã thay đổi, thế nhưng vẫn không lường trước được biến hóa của hắn lại to lớn như thế, mặc dù nói đây mới là kích thứ nhất, không đại biểu cho toàn bộ, nhưng thật sự cũng đủ khiến người khác chấn động.
- Khó trách Thần Dạ ngươi lại có tự tin khiêu chiến ta như vậy!
Sau khi ổn định thân thể, Tiêu Một lạnh giọng nói.
Nhìn trên nắm đấm của mình lưu lại một chưởng ấn nhàn nhạt, Thần Dạ hé miệng cười, nói:
- Khiêu chiến ngươi sao, Tiêu Một không có tư cách để cho ta phải khiêu chiến.
Hôm nay nếu đã muốn cho tất cả mọi người trong đế đô lại một lần nữa nhận biết mình, như vậy hắn cần phải hết sức kiêu ngạo, để cho hoàng đế và những người trung thành tận tâm với hắn phải nhìn rõ, chính bản thân Thần Dạ hắn có tư chất để bọn họ phải kiêng kị hay không?
Thần sắc của Tiêu Một ngưng tụ, hít một hơi thật sâu, nói:
- Nếu đã thế thì ngươi cũng đừng trách ta.
Vừa dứt lời, một đạo thanh âm kiếm ngân thanh thúy vang lên, phóng lên trời, nhất thời lấy Tiêu Một làm trung tâm, một luồng kiếm ý sắc bén giống như một cơn lốc nhanh chóng vọt tới phía trước, mà thân ảnh của hắn lại luôn đi sát phía sau kiếm ý, giống y như phiêu nhứ đi tới.
Phiêu nhứ hữu ảnh nhưng lại biến hóa ngàn vạn, bất định theo gió khó có thể nắm bắt.
Mọi người ở đây không có người ở dưới cảnh giới Sơ Huyền, thế nhưng vào thời khắc này lại không có người có thể chuẩn xác nắm bắt được thân ảnh của Tiêu Một.
- Tu vi của Tiêu Một đã thăng tiến lên rất nhiều, trạng thái hiện tại của hắn cho dù còn chưa đạt tới Sơ Huyền tứ đoạn, nhưng khoảng cách cũng không còn xa.
Đứng ở phía xa xa, Lý Chí nhẹ nhàng nói một câu, trong thanh âm lại mang theo vài phần ghen ghét.
Tuy bọn họ là đồng minh, ở vẫn có đánh giá xếp hạng lẫn nhau, Lý Chí xếp hạng thứ sáu vẫn luôn mơ ước lên được vị trí cao hơn.
Phiêu nhứ đảo mắt đã tiếp xúc đến, một kiếm liền giống như độc xa, xảo trá đâm ra ngoài, mà mục tiêu hướng tới lại chính là mi tâm của Thần Dạ.
Mà khi đối mặt với một kiếm nhanh như vậy, Thần Dạ tựa hồ không cách nào tránh né, thậm chí ngay cả phòng thủ hữu hiệu cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm kia sắp đâm tới mi tâm của hắn.
Nếu như bị đâm trúng tuyệt đối sẽ không thể sống sót.
Ngay lúc trường kiếm sắp sửa đâm tới trúng mục tiêu, hai ngón tay của Thần Dạ đột nhiên nhanh chóng đưa ra, chặt chẽ kẹp lấy thân của trường kiếm.
Ánh mắt của Tiêu Một mang theo một chút căng thẳng, giễu cợt một tiếng, tay cầm kiếm dùng lực đẩy mạnh một cái, một cỗ lực đạo mênh mông dần xông ra,
Giờ phút này thân thể của Thần Dạ nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, cánh tay còn lại duỗi ra, nhẹ nhàng bắn lên trên thanh kiếm, một đạo thanh âm khác với thanh âm kiếm ngân thanh thúy lúc trước vang lên, phảng phất như là thanh âm sau khi bị thương.
- Đinh!
Lần này trường kiếm đã mất đi tính chính xác lúc ban đầu, tất cả lực đạo tựa hồ đã biến thành hư không chủ trông nháy mắt, để cho Thần Dạ dễ dàng kiềm chặt của kiếm ý.
Đối mặt với biến hóa như vậy, Tiêu Một cũng không hề kinh sợ, hắn đã biết, nếu như Thần Dạ không có một hai thủ đoạn nào đó…. Thì làm sao lại dám đấu một trận chiến với hắn chứ?
Trường kiếm còn chưa được thu hồi, kiếm ý kinh thiên động địa lại một lần nữa bộc phát ra ngoài, cả người Tiêu Một mang kiếm biến thành một đạo tàn ảnh, không chút lưu tình đâm tới hướng mục tiêu.
Tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Kiếm ý nhanh chóng tiến đến, Thần Dạ vẫn đứng bất động như núi, hai tay nhanh chóng bãi xuống ở trước ngực, kết xuất ra một đạo ấn quyết, lúc ấn quyết này kết thành, không gian cư nhiên lại bị chấn động một chút.
- Hống!
Giống như một tiếng rồng ngâm nổ vang ở trên không trung, một giây sau, tất cả mọi người đều nhiên thấy xuất hiện một đạo hư ảo nhàn nhạt màu xanh, lăng không bốc lên ở trên đỉnh đầu Thần Dạ!
- Giao Long thể!
Hoàng đế đang xem cuộc chiến trở nên kinh hãi, hắn thật sự không ngờ tới một thiếu niên lại có thể tu luyện thành công Giao Long thể, mà nhìn bộ dáng giao long hư ảo hiện tại, xem ra Thần Dạ đã tu luyện Giao Long thể tới cực hạn của tầng thứ nhất rồi.
Hắn rốt cục đã hiểu rõ tự tin của Thần Dạ là từ chỗ nào mà đến.
Long thân hư ảo thật dài, quấn quanh hết toàn thân của Thần Dạ, phảng phất như một pho tượng thần giữ nhà, mà Long thủ lại kéo dài dọc theo tay phải của hắn.
Giờ phút này tay phải của Thần Dạ nắm chặt lại thành quyền, chợt hung hăng nện xuống kiếm đang đâm tới.
Long thủ hư ảo phát ra một tiếng rít gào hung mãnh, trực tiếp nuốt trường kiếm kia vào.
- Bồng!
Một quyền một kiếm liền hung hăng đụng vào nhau.
Gió mạnh đáng sợ, từ phía trung tâm nhanh chóng mang tất cả đi ra ngoài, một luồng năng lượng rung động, chấn động cả không gian, kịch liệt lắc lư.
Mọi người nháy mắt một cái, trong chớp mắt sau đó, bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh nhanh chóng rút lui trở về, nhưng là Tiêu Một đứng dậy lại có chút chật vật, không chỉ có lui xa hơn, hơn nữa sắc mặt lại cũng tái nhợt đi rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người đứng xem ở ngoài đều sợ hãi, nếu như chỉ đơn thuần là tỷ thí…. Vậy thì Tiêu Một đã thua rồi!
Ở trên mảnh đất trống lớn như thế, vô số người giờ khắc này đều áp hết tất cả hô hấp của mình đến mức thấp nhất, ánh mắt của mọi người cũng không dám thu hồi lại từ trên lôi đài phía cao kia.
Chính diện chống đỡ, Thần Dạ thế nhưng có thể cứng rắn bức lui Tiêu Một sao?
Đám người Lý Chí khiếp sợ, lại càng không nói nên lời…. Thần Dạ có thể đẩy lui Tiêu Một, người có tu vi cao nhất trong bọn họ, như vậy thì chẳng phải bọn họ ở trong tay Thần Dạ sẽ càng thảm hại hơn sao?
- Không phải căn cơ của hắn đã bị phế rồi sao, làm sao lại có thực lực cao như thế chứ?
Ở trong hai mắt của hoàng đế đang đứng xem cuộc chiến lập lòe ánh sao, phảng phất giống như muốn ăn thịt người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện