Đế Quân

Chương 891: Tin tức của cố nhân (1)



Mà trong cơ thể Thần Dạ, đồng dạng hung hăng chấn động một phen. Nó phảng phất như cảm giác vừa phá tan được gông cùm xiềng xích vốn có để đạt tới mới một chốn thiên địa thần kỳ liền bỗng nhiên hiện lên trong lòng.

- Cái này chính là cảm giác cảnh giới Địa Huyền sao.

Hai tròng mắt chậm rãi mở ra thì trong con ngươi đen nhánh lập tức lằng nhằng vô số đạo nhấp nháy như sấm chớp Lôi Đình lúc mưa to.Vào một khắc kia, bên trong hang núi ngột ngạt, ngay cả không khí đều là vang ra một trận những tiếng kêu rào rào rất nhỏ.

Bản thân Thần Dạ đột nhiên cảm giác được, thiên địa xuất hiện ở trong ánh mắt đã xảy ra sự biến hóa khác hẳn. Mà chính hắn càng cảm thấy được bản thân đã càng thân cận hơn rất nhiều cùng mặt đất này.

Chân đạp đất, hắn đích thực làm được ở trên con đường võ đạo.Chân đạp trên mặt đất kia mang lại cảm giác dày dặn vững trãi.

Dang hai tay ra, tâm thần có hơi rung động, năng lượng Huyền Khí từ giữa song chưởng bắt đầu khởi động.Cảm thụ được Huyền Khí dồi dào lúc này cùng với mức thuần khiết không giống người thường làm trên khóe miệng Thần Dạ hiện ra một vòng cung lạnh lùng.

Bắt đầu từ hôm nay, Tà Đế Điện tất nhiên vẫn vô cùng cường đại. Thế nhưng chính mình, cuối cùng cũng có được năng lực tự bảo vệ mình. Mặc dù là năng lực tự bảo vệ mình này ở trước mặt Tà Đế Điện thì vẫn có vẻ không có ý nghĩa, thế nhưng Thần Dạ tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Vào lúc Thiên Lâm Huyễn Hương hoàn toàn dung nhập hòa tan vào bản thân mình,Thần Dạ đã biết rõ, cảnh giới Địa Huyền của chính mình, có quá nhiều cái không giống so cùng những người khác. Mà Huyền Khí từ lực chiếm đoạt rồi nấu chảy dung luyện ra, nói vậy, cũng vào mọi thời khắc đã mang lại cho mình những niềm vui bất ngờ không giống nhau rất lớn.

Sự kinh ngạc này cùng với những điều không giống này, ắt phải sẽ làm cho con đường tương lai của chính mình một mực không ngừng kéo dài mà vươn lên chỗ cao hơn....

***

Vùng đất Bắc Vực rộng lớn, ngay cả là vô cùng hỗn loạn thì đồng dạng cũng sinh sản được vô số thế lực lớn nhỏ.Cuộc sống mỗi người trong những thế lực này cũng đồng dạng có một mục đích đã biết. Cường đại hơn, rồi sau đó tiếp tục sinh tồn.

Ở một chỗ nào đó,trên vách núi cheo leo, có một người nữ nhân trẻ tuổi đang nhìn ra vách đá xa xa. Ở nơi này, tựa hồ bỗng đột ngột hiện ra, ở trên không trung có một cánh cửa khổng lồ.

Một cánh cửa lớn, phảng phất là để tiến vào không gian vô tận.Từ ở bên trong đó có từng đạo khí tức tử vong cực kỳ khủng bố đang không ngừng tản mát ra.Vào lúc nó khuếch tán,khắp các biển mây ở chung quanh đều hình như là Hàn Băng bị ngọn lửa thiêu đốt.Chỉ sau một cái chớp mắt, chúng liền biến mất bặt vô âm tín.

Nhìn cánh cửa đại môn rất lâu, nữ nhân trẻ tuổi than nhẹ một tiếng rồi chợt tung người nhảy lên, lướt về hướng cánh cửa trong không gian kia.

Có khả năng nhìn thấy, nữ nhân trẻ tuổi này lại là ngồi ở xe lăn....

Mặc kệ Thần Dạ có nguyện ý thừa nhận hay không, ở trong lòng, nhất là hiện tại, Tà Đế Điện đều là lạch trời trước mắt Thần Dạ không thể vượt qua được, thậm chí là bên Vô Tận chi thiên này.

Từ sau khi căn cơ tu luyện khôi phục, Thần Dạ đối với chính mình đã có tự tin vô cùng. Hắn tin tưởng, dựa vào thiên phú và tiềm lực của bản thân, cùng với Thiên Đao và Cổ Đế Điện sau này biết được, cổ tự tin này càng trở nên dày đặc hơn.

Lần đầu rời khỏi Đại Hoa đế đô Hoàng thành, du lịch các nơi trên khắp Đại Hoa. Cho dù sau đó trở lại đế đô, ở trong hoàng cung cùng đám cao thủ Thiên Nhất Môn đại chiến, lòng tin của hắn đều là chưa từng có chút nào suy yếu.

Đi đến Đông Vực đại địa, đủ loại nguy hiểm, Khiếu Lôi Tông, Hải vực Phong thành bốn thế lực lớn, Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc, cùng với chúng thần chi thần kia, cho dù là sau này đối diện với Lăng Tiêu Điện cường đại, phần tự tin này vẫn cứ tồn tại như cũ.

Bởi vì khi đối mặt với bọn họ, vô luận thế nào, trong lòng của Thần Dạ đều có cũng đủ lo lắng. Măc kệ lo lắng này là đến từ bản thân hay vẫn là từ thiên đao và Cổ Đế điện.

Lo lắng thủy chung vẫn là lo lắng.

Thần Dạ tự nhận, bản thân hắn từ trước giờ đều là một người gặp mạnh càng mạnh hơn. Đủ loại khiêu chiến, đối với hắn mà nói đều là lịch lãm rất tốt. Đối thủ cường đại mới có thể đủ để khiến bản thân trưởng thành nhanh hơn.

Hắn vẫn luôn biết được, người có tự tin như thế, mới có tư cách đi lên ngọn núi càng cao hơn. Do đó có tư cách đuổi theo võ đạo đỉnh phong hư vô mờ mịt kia.

Nhưng hôm nay, chân thực áp lực do Tà Đế điện mang đến, hầu như đã phá hủy toàn bộ tự tin trong lòng Thần Dạ.

Tà Đế Điện cường đại là Thần Dạ trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến. Tà Đế Điện cao thủ tổng cộng bốn trình tự lớn, cao thủ Tôn Huyền, chỉ xếp hàng thứ ba…

Từ sau khi đến Thiên Nhất Môn, Thần Dạ mặc dù cái j cũng đều không nói, nhưng trong lòng bức thiết sai khiến hắn cưỡi ngựa đi tới Bắc Vực, phải nhanh chóng một chút đem Thiên đao khôi phục lại.

Bởi vì chỉ có như vậy, trong lòng của hắn mới có lo lắng.

Cho dù đạt được cấp bậc Lực Huyền đỉnh phong, nếu như không phải Thiên Kiếm Môn bắt đám người của Mộc gia, Thần Dạ tuyệt sẽ không lên Thiên Kiếm Môn.

Điều này sợ rằng không có quan hệ, trong lúc không có đủ thực lực, lại mưu toan đi làm một vài sự tình viễn siêu bản lĩnh của bản thân, đó là quá ngu xuẩn.

Chỉ có bản thân sống sót, như vậy, tất cả liền đều còn có cơ hội.

Trước khi không có đem mẫu thân giải cứu để người một nhà đoàn tụ, nếu là chính mình gặp chuyện bất trắc, khi bước lên con đường hoàng tuyền, Thần Dạ cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Hiện tại, sau khi đạt được cảnh giới Địa Huyền không giống người thường, tất cả những chuyện ngày xưa Thần Dạ phải đối mặt đều đã có lòng tin không chút sợ hãi, mới như thủy triều trở lại trong thân thể.

Hắn đã có tư cách, đặt chân ở trên phiến đại địa này.

- Nương, chờ hài nhi!

Thần Dạ nắm chặt quyền đầu, đứng lên, chậm rãi từ trong sơn động đi ra, híp con mắt lại, không nhìn ánh dương quang chói mắt kia, đứng ở cửa sơn động, hai tay chắp ở sau lung, tùy ý cho ánh mặt trời ấm kia chiếu lên trên thân thể. Một cổ cảm giác ấm áp dạt dào, tràn ngập tứ chi bách hải, khiến vẻ lạnh lung bên khóe miệng của Thần Dạ dần dần tiêu tán.

Sau khi hưởng thụ được khoảng chừng hơn mười giây, ánh mắt của Thần Dạ nhìn quét đám người đang đợi phía sau đã lâu, bất chợt thành tiếng nói:

- Đa tạ các ngươi!

Vô luận là đối với Tà Vọng đại chiến, hay là lo lắng đối với tương lai, Thần Dạ đều tin tưởng, đám người Tần Tân Nguyệt vì bản thân đã xuất lực rất nhiều, nhất là Niệm Thần.

- So với những gì ngươi làm cho chúng ta, những chuyện này xa xa cũng không bằng được.

Hoàng Vũ có chút cảm than cười, phóng nhãn cả Bắc Vực Nam bộ địa giới, nàng coi như là người cực kỳ ưu tú. Vô luận tứ đại công tử hay là thiên tài trẻ tuổi khác, Hoàng Vũ đều rất tự tin cùng họ so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện