Đế Quân

Chương 981: Thiên Táng sơn (2)



Thần Dạ nhìn Trưởng Tôn Nhiên nói:

- Sau khi hội họp với Tử Huyên bọn họ, nói cho họ biết ta đã ở Thiên Táng sơn mạch, không cần đến tiếp ứng ta, dặn họ dưỡng tốt tổn thương, không cần đối chiến, dặn họ cũng đừng lo lắng, ta có Cổ Đế Điện trong tay sẽ không có việc gì.

Những người khác có lẽ không biết về Cổ Đế Điện, nhưng Tà Phong nhất định nghe nói qua, hẳn sẽ giải thích cho mọi người yên tâm.

- Vậy hai người cẩn thận một chút, nhất là đại hoàng tử!

Thiên Táng sơn mạch kéo dài vạn dặm, từ xa nhìn lại thật giống như một lá chắn ngang giữa thiên địa, có lẽ do nguyên nhân hoàn cảnh hoặc do ngọn núi quá mức hùng vĩ, trên bầu trời nơi đây quanh năm tràn ngập những trận gió vô cùng sắc bén.

Trận gió gào thét đầy uy lực, bởi vậy cho dù là cao thủ hoàng huyền cũng khó thể đi qua trên không, tự nhiên đã hình thành một hàng rào thiên nhiên thần bí.

Muốn đi thông qua Thiên Táng sơn mạch chỉ có một lựa chọn, là đi trên đường núi quanh co khúc khuỷu duy nhất, lên thẳng sườn núi sau đó mới đi xuống đường núi bên kia.

Đường núi này là do vô số cao thủ đã cứng rắn mở ra trong nhiều năm, nếu không ngoài cao thủ hoàng huyền cũng đừng mong có ai lướt qua Thiên Táng sơn mạch đi tới vùng đất đối diện bên kia.

Nơi này từng là địa phương được Thần Hiên Môn xem là phòng ngự lớn nhất cũng đáng kiêu ngạo nhất, nhưng hiện giờ bị một phương đối địch chiếm cứ biến thành hàng rào ngăn chặn họ chạy thoát lớn nhất.

Trước đường vào núi có hơn mười cao thủ đến từ Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông, người cầm đầu là cao thủ hoàng huyền bát trọng, bất luận người nào đi qua cũng phải bị nghiêm khắc kiểm tra.

Mà ở thời điểm hiện tại có thể đi vào chỉ còn có đội buôn mà thôi.

Vô luận song phương giao chiến thế nào, nhưng vẫn phải nương tay với người vô tội, trừ phi là muốn diệt sạch nhân tính…Nhưng nếu là người của Tà Đế Điện, bọn hắn càng thích liên lụy tới người vô tội từ xưa tới giờ.

Toàn bộ hàng hóa đi vào chỉ có thực vật dùng cho người thường, thậm chí cả thuốc chữa thương cơ bản cũng không được mang vào.

Trải qua kiểm tra chặt chẽ, đội buôn mới được thông tri đi qua, sau đó đội buôn thập phần thong thả đi dọc theo đường núi về phía trước.

Mặc dù là như vậy đoạn đường đi qua đều có cao thủ âm thầm chú ý để tránh có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Khi linh hồn lực cảm giác được những người đang theo dõi, Thần Dạ cười lạnh nói:

- Đại hoàng tử, chuẩn bị xong chưa?

Huyền Vũ cười hắc hắc nói:

- Đã sớm xong rồi, mấy ngày nay làm ta nghẹn hỏng, hắc hắc, tiếp theo chính là hổ nhập sơn lâm!

Trưởng Tôn Nhiên vội nói:

- Hai người cẩn thận, sớm quay trở về, muội không dám cam đoan ngăn cản được Tử Huyên cô nương quá lâu!

Thần Dạ gật đầu, nắm cánh tay Huyền Vũ, một mảnh tử mang bao phủ xuống, hai người nhất thời như u linh biến mất trong xe ngựa.

Khi họ xuất hiện đã ở trong một khu rừng rậm.

Huyền Vũ cười khẽ:

- Thần Dạ muội phu, ta đi trước, ngươi cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng chết, ta còn muốn uống rượu mừng!

Huyền Vũ nhanh như chớp biến mất ở phía xa, Thần Dạ yên lặng nhìn theo, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.

Thời gian thong thả trôi qua, mãi đến đêm khuya, Thiên Táng sơn mạch hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Hai ngày thời gian chậm rãi trôi qua, có lẽ Trưởng Tôn Nhiên đã đi theo đội buôn xuống dưới Thiên Táng sơn mạch, hiện tại hẳn là đã lên thuyền vượt Vọng Xuyên hà.

Tiếp theo chính là thời điểm giết chóc sắp đến.

Tinh quang lóe ra trong mắt, giây lát thân ảnh đã xuất hiện ở nơi mờ mịt xa xôi…

Bên trong khu rừng rậm đêm dài yên tĩnh, đột nhiên truyền ra thanh âm va chạm hung mãnh, đột nhiên vài đạo thân ảnh từ trong khu rừng bắn vọt ra, đụng gãy vài gốc đại thụ, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.

Sau đó lại một đạo thân ảnh lướt nhanh ra ngoài, rơi trước mặt mấy người kia, một cước giẫm trên lồng ngực một tên, thản nhiên nói:

- Hiện tại có thể nói cho ta biết bên trong Thiên Táng sơn mạch rốt cục tồn tại bao nhiêu cao thủ đi.

- Ngươi rốt cục là ai, chẳng lẽ không biết hiện giờ ở Thiên Táng sơn mạch là nơi ở của ba đại thế lực liên minh Tà Đế Điện, Lăng Tiêu Điện, Tuyệt Minh Tông hay sao, còn dám ở chỗ này càn rỡ, ngươi muốn chết phải không!

Có một người nhất thời lớn tiếng quát hỏi, thuận thế vung tay, một chùm tia sáng nhanh như chớp bắn vọt lên bầu trời, hiển nhiên là báo động cho những người khác.

Nhưng thật đáng tiếc ngay trong ánh mắt nhìn của mấy người kia, chùm tia sáng vừa xuất hiện liền vô cùng quỷ dị biến mất, không chút âm thanh, không chút động tĩnh.

- Nhanh nói đi, nếu không các ngươi không chỉ đơn giản là chết mà thôi!

Trong bóng đêm bao phủ, thân ảnh kia lạnh lẽo nói, thanh âm kia không chút nhân khí.

- Đừng nói lời vô ích, chẳng qua là chết!

Người bị giẫm phải tức giận quát.

- Chết, ngươi không có đầu óc sao, ta vừa nói qua, không chỉ đơn giản là chết.

Thân ảnh kia cười lạnh, dưới chân bắn ra kình khí, trực tiếp đem thân thể kia giẫm thành động lớn, cùng lúc đó ngũ thải quang hoa chợt bao phủ xuống.

Nhất thời những người còn lại đều rõ ràng nhìn thấy, trong ngũ thải quang hoa hiện ra một thân ảnh mơ hồ mà hư ảo.

Một tia sợ hãi từ trong lòng mấy người kia xuất hiện, ảnh tử hư ảnh kia chính là hồn phách đi!

Người này lại có thể giết người lại có thể phong ấn được hồn phách, như vậy…

Một bàn tay hiện ra nắm lấy đoàn hồn phách kia, thân ảnh như tử thần cười lạnh thấu xương, bàn tay nặng nề nắm lại, phịch một tiếng hồn phách kia vỡ tan như thủy tinh.

- Hiện tại các ngươi có thể nói sao.

- Nói, nói…

Mấy người trọng thương liên tục gật đầu, nhìn nhau, đều cảm giác kinh hãi, nhưng đồng thời đều hiện lên vẻ kiên quyết.

- Xuy…

Tiếng vang rất nhỏ, trong thân thể mỗi người hiện lên lửa cháy tối đen, chính là muốn cùng nhau tự bạo.

- Nguyên lai đều chưa từ bỏ ý định, nếu muốn chết vậy hãy để cho các ngươi sống không bằng chết.

Thân ảnh kia cười lạnh, bàn chân giẫm lên mặt đất, huyền khí khởi động, phân thành mấy đạo cùng nhau nhập vào thân thể mấy người kia.

Nhất thời bọn hắn rõ ràng cảm ứng được sau khi bị huyền khí nhập vào, trạng thái tự bạo của bọn họ bị huyền khí tẩy lễ, bị cứng rắn chặt đứt, sau đó sinh cơ đoạn tuyệt, hồn phách đều bị ngũ thải quang hoa hút đi.

Nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất, thân ảnh kia chậm rãi ngẩng lên, trong ánh trăng tối tăm, lộ ra khuôn mặt suy yếu.

- Đây là hai mươi người đợt thứ ba, còn chưa đủ, xa xa còn chưa đủ.

Một nét dữ tợn thoáng hiện, thân ảnh kia như quỷ dị biến mất không còn nhìn thấy.

Ngay sau đó ở một nơi khác, mùi máu tươi lan tràn, vài người lại chết đi, thậm chí không lưu được hồn phách.

Chỉ một đêm thời gian, bên trong Thiên Táng sơn mạch đã có hơn mấy chục người bị giết, cực kỳ thê thảm, chẳng những không còn hồn phách mà thân thể biến thành cỗ thây khô, sau khi chết máu tươi đều khô cạn, nhìn vô cùng thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện