Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 6 - Chương 44: Gặp lại



Từ ngày Hai Mươi Mốt tháng Ba trở đi, khắp nơi trong Đế quốc Kinh Hồng bắt đầu xuất hiện rối loạn ở nhiều mức độ khác nhau.

Mười mấy châu quận, hơn trăm huyện trấn cùng xuất hiện tình huống dân chúng bạo loạn. Rất nhiều người bắt đầu dựng lên ngọn cờ thay trời hành đạo, kêu rằng quan phủ bất tài, yếu đuối trong việc đối địch, bóc lột dân chúng trong nước. Thiết Huyết Trấn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, quan phủ Đế quốc Kinh Hồng tỏ ra bất lực, không thể tiêu diệt được đã đành, còn tống táng vô số chiến sĩ anh hùng. Đối với dân chúng trong nước, quan phủ lại đề ra sưu cao thuế nặng, bóc lột của cải dân chúng khắp nơi. Bởi vì triều đình Đế quốc Kinh Hồng thực hiện chính sách co cụm tài nguyên, cho nên lương thực ở các phủ huyện bị bắt tập trung tới các thành thị lớn, đưa tới kết quả là dân chúng thiếu thốn lương thực. Khi dân chúng vào thành mua lương thực, rất nhiều thương nhân lòng dạ đen tối lại cố tình tăng giá lương thực lên cao hơn bình thường gấp mấy lần, khiến cho dân chúng không thể nào mua nổi. Ở miền Nam Đế quốc Kinh Hồng mưa thuận gió hòa, lương thực năm nào cũng dư dả, thế nhưng dân chúng lại bị đói, từ đó sinh lòng oán hận với quan phủ Đế quốc Kinh Hồng.

Lúc này mấy trăm chiến sĩ Thiết Huyết Trấn do Thiển Thủy Thanh phái ra đã phát huy tác dụng quan trọng.

Đầu tiên bọn họ thu dụng một số dân chạy nạn vì chiến loạn mà không có nhà cửa, vì đói khát mà không có kế sinh nhai. Sau đó dẫn dắt bọn họ cướp bóc chung quanh, gây ra bạo loạn, tấn công những nơi tiếp tế quân nhu hậu cần cho quân đội, làm tê liệt giao thông. Bọn họ tuyên bố rõ ràng rằng đề xuất với quan phủ Đế quốc Kinh Hồng, đưa ra một loạt yêu cầu về chính trị, kinh tế, thành lập nên những tổ chức bạo lực tương tự như thổ phỉ.

Đương nhiên, những chuyện này mới chỉ là bước đầu, nó vẫn chưa lộ rõ ra ngoài, nhìn qua chỉ mới có dấu hiệu rung chuyển, cũng chưa thể gây khó khăn quá nhiều cho cây đại thụ Đế quốc Kinh Hồng. Mà khi hàng trăm hàng ngàn con trùng con kiến như vậy cùng nhau ra sức, hội tụ lại thành một sức mạnh khổng lồ, lúc ấy cây đại thụ này sẽ không còn yên ổn.

Lúc này Thiển Thủy Thanh vẫn mang theo chiến sĩ và đám lính đánh thuê của mình hối hả ngược xuôi, tấn công tuyến tiếp tế hậu cần của người Đế quốc Kinh Hồng.

Ngày Hai Mươi Ba tháng Ba, Thiển Thủy Thanh dẫn quân chiếm một trấn nhỏ ở miền Tây Đế quốc Kinh Hồng, tập kích và giết chết quân trấn thủ, sau đó nghênh ngang mà đi.

Ngày Hai Mươi Sáu tháng Ba, Thiển Thủy Thanh lại một lần nữa tấn công một kho chứa vật tư quân nhu của Đế quốc Kinh Hồng.

Tới thượng tuần tháng Tư, trước sau Thiển Thủy Thanh đã tấn công bốn địa phương của Đế quốc Kinh Hồng, giết chết mấy trăm tên quan binh của Đế quốc Kinh Hồng, tạo thành sự hỗn loạn nho nhỏ ở những nơi này. Lúc này hắn và người của hắn đã hoàn toàn trở thành một đám thổ phỉ, tới lui như gió, làm cho quan quân địa phương cảm thấy đau đầu.

Mà trong khoảng thời gian này, Thiển Thủy Thanh vận dụng năng lực chỉ huy chiến đấu cao siêu của hắn, nhờ đó được đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu dần dần tin tưởng. Đây là lần đầu tiên Tử Vong Điểu phát hiện rằng, thì ra sức chiến đấu của bọn họ lại có thể so sánh với quân chính quy, chỉ là trước đây chưa từng có người nào có thể dẫn dắt bọn họ phát huy mà thôi.

Mặc dù không biết Thiển Thủy Thanh là ai, nhưng cũng không ai tin rằng Thiển Thủy Thanh đơn giản chỉ là thương nhân. Tuy nhiên chuyện này có gì là quan trọng? Quan trọng là mỗi ngày Thiển Thủy Thanh đều trả tiền cho bọn chúng.

Vì muốn chứng minh lời nói của mình, Thiển Thủy Thanh phá lệ dẫn bọn chúng đến một nơi mà hắn đã chôn giấu của cải. Tại nơi đó, sau khi hắn cho người đào xuống ba thước đất, vô số vàng bạc châu báu lập tức hiện ra chói lòa, tất cả mọi người đều hưng phấn hoan hô. Thì ra Thiết Huyết Trấn quả thật có chôn giấu của cải trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng.

Tuy nhiên không ai ngờ rằng Thiển Thủy Thanh chôn giấu của cải lại chọn một nơi kỳ quái như vậy: Phần mộ.

- Hừ, thật không ngờ Thiển Thủy Thanh chôn giấu của cải ở một chỗ như thế này, quả là tuyệt diệu!

Nhìn mớ châu báu được lấy ra khỏi phần mộ, Lạp Nhĩ cất tiếng trầm trồ khen ngợi không thôi.

Thiển Thủy Thanh cười đáp:

- Phần mộ là nơi chôn giấu tốt nhất. Thứ nhất, khó có người quật mộ, cho nên giấu ở nơi này, trong khoảng thời gian dài không cần lo lắng có người phát hiện. Thứ hai, hiện giờ là thời chiến loạn, người chết vô số, ngày nào cũng có phần mộ mới. Nếu như Thiết Huyết Trấn đào ở một nơi nào đó để chôn giấu của cải, nhìn dấu đất còn mới sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng phần mộ mới thì không cần lo lắng chuyện này. Thứ ba chính là dễ dàng tìm kiếm. Thiển Thủy Thanh giấu của cải ở rất nhiều nơi, vì vậy cho nên phải đánh dấu đặc biệt để có thể tìm lại dễ dàng. Nếu như đánh dấu quá rõ ràng, rất có thể dễ bị lộ, nếu đánh dấu không rõ ràng, có thể chính mình sau này không tìm lại được. Giấu của cải trong phần mộ lại không cần lo lắng về phương diện này, bởi vì mộ bia là nơi đánh dấu tốt nhất, mỗi một nơi đều có một mộ bia, ngoại trừ Thiển Thủy Thanh ra, ta tin rằng không còn ai biết của cải hắn giấu ở những nơi nào.

Lạp Nhĩ gật đầu liên tục ngợi khen: Nguồn tại http://

- Bội phục, bội phục!

Cũng không biết hắn bội phục tên Thiển Thủy Thanh giấu của cải tài ba kia, hay bội phục tên Thiển Thủy Thanh hiện tại tìm thấy của cải.

- Vân huynh, vì sao ngươi phát hiện được chỗ ảo diệu bên trong?

Thiển Thủy Thanh cười đáp:

- Vì tìm của cải của hắn, thời gian gần đây ta đã hao phí biết bao tâm tư, nếu không có chút thu hoạch gì, ta lấy tiền đâu mà trả cho các ngươi?

- Có phải từ đây về sau, chúng ta phải đi tìm phần mộ để đào hay không?

Lạp Nhĩ hưng phấn xoa tay hỏi.

- Chỉ sợ đúng là như vậy!

Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở đáp.

Chỉ một câu nói này của Thiển Thủy Thanh đã làm sinh ra cơn lốc thứ hai.

O0o

Không ai biết dụng tâm phía sau kế hoạch của Thiển Thủy Thanh ác độc đến mức nào, nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh cũng hiểu được rằng, từ lúc kế hoạch được bắt đầu tiến hành, mảnh đất Kinh Hồng sắp sửa ngập tràn kiếp nạn.

Thậm chí hắn có thể nhìn thấy trước, trong tương lai không xa, cuộc sống của dân chúng Đế quốc Kinh Hồng sẽ gặp nhiều tai họa. Bọn họ sẽ sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, sẽ có rất nhiều dân chúng vô tội chết đi, bạo loạn nổi lên liên tiếp, mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là hắn.

Đi trên một con đường ở một làng quê, tay chắp sau lưng, Thiển Thủy Thanh lặng lẽ không nói một lời. Tưởng tượng đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy không rét mà run.

Lúc trước, phụ thân đặt tên cho hắn là Thiển Thủy Thanh, chính là không muốn hắn được làm quan to lộc hậu, chỉ cần làm người không thẹn với lương tâm. Nhưng sau khi hắn đến thế giới này, tất cả những chuyện hắn làm càng ngày càng rời bỏ lương tâm hắn.

Thì ra, con người ta quả thật không nên leo lên cao quá.

Leo lên càng cao, tầm nhìn càng xa hơn, đối với sống chết càng cảm thấy coi thường. Mỗi một suy nghĩ, một ý định, đều có thể phải trả giá bằng sinh mạng của vô số người vô tội...

Tương lai nếu có một ngày chính mình leo lên cao quá, vậy không phải sát nghiệt mà mình tạo ra càng nặng hơn sao?

Hắn không biết...cũng không muốn biết...

- Chuyện này và những chuyện ngươi đã làm ở Chỉ Thủy hoàn toàn ngược lại!

Sau lưng hắn vang lên một giọng nói già nua.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Rốt cục ông cũng đã nhận ra ta...

Hắn chậm rãi xoay người, sau lưng hắn chính là người lính già Duy Lạp Khắc.

Từ ngày đầu tiên, Thiển Thủy Thanh đã nhận ra Duy Lạp Khắc trong đám lính đánh thuê Tử Vong Điểu, lúc này Duy Lạp Khắc buồn bã nói:

- Tuổi đã cao, trí nhớ cũng không tốt lắm, ta vốn phải nhận ra ngươi sớm hơn mới phải.

Thiển Thủy Thanh ung dung đáp:

- Không phải là trí nhớ của ông không tốt, là do ta đã thay đổi quá nhiều!

O0o

Nước lặng lẽ trôi xuôi trên dòng sông nhỏ, Thiển Thủy Thanh và Duy Lạp Khắc cùng ngồi trên bờ sông tâm sự với nhau. Có thể là do đã lâu không gặp lại người quen, cho dù Thiển Thủy Thanh đã từng giết dân chúng Chỉ Thủy, Duy Lạp Khắc cũng sẵn lòng thổ lộ những vui buồn trong lòng ông ta trong hai năm qua:

- Sau khi Chỉ Thủy diệt vong, ta không muốn ở mãi nơi đó, bèn chạy tới Liên minh các thành thị tự do làm lính đánh thuê. Tuy ta là lão binh, nhưng tuổi cũng không còn trẻ nữa, những đoàn lính đánh thuê lớn không muốn thu nhận ta, cũng đành gia nhập vào đoàn lính đánh thuê không tiếng tăm như Tử Vong Điểu.

-...Hai năm qua, ta đã thay đổi mấy đoàn lính đánh thuê, xem như cũng đã hiểu được tâm lý của bọn người vì tiền mà chiến này. Đối với bọn người như vậy, tất cả vinh quang, lý tưởng, toàn bộ đều là rắm thối, chỉ có tiền tài là vĩnh cửu. Bọn chúng chính là loại người liều mạng chém giết chỉ vì tiền.

-...Ta vào Tử Vong Điểu đã được nửa năm, tuy không lâu nhưng cũng đã được lên làm một tiểu đội trưởng. Vì là đồng tộc, cho nên Lạp Nhĩ mới đặc biệt chiếu cố ta. Lạp Nhĩ là một tên ngốc, hắn chỉ biết kiếm tiền mỗi ngày, nhưng không biết hắn đang hợp tác với một tên nguy hiểm đến mức nào, nhưng ta biết! Thiển Thủy Thanh, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng kéo Tử Vong Điểu đi chết theo ngươi, hơn ba trăm người chúng ta căn bản là không đủ tư cách chống lại người Đế quốc Kinh Hồng. Ta không biết ngươi có kế hoạch gì, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ta sẽ không cho phép ngươi đem Tử Vong Điểu đi mạo hiểm! Nếu ngươi không nghe, đừng trách ta vạch trần thân phận của ngươi!

Những lời của Duy Lạp Khắc lộ ra ý cảnh cáo nghiêm khắc, nhưng hành vi cảnh cáo này từ trước tới nay chỉ có trên làm với dưới, mạnh làm với yếu mới có thể có được ý nghĩa uy hiếp làm cho sợ hãi. Cho nên đối với sự uy hiếp của Duy Lạp Khắc, Thiển Thủy Thanh chỉ mỉm cười nhìn nước chảy xuôi giữa dòng sông.

Đối với những lời uy hiếp nghiêm khắc của Duy Lạp Khắc, hắn không hề để trong lòng. Không biết vì sao, ngược lại trong tim hắn còn cảm thấy nhói đau...

Hắn chậm rãi nói:

- Duy Lạp Khắc, ông suy nghĩ quá nhiều! Ta sẽ không hại chết Tử Vong Điểu, nhưng ta nhất định phải dụ dỗ nó. Đối với trận chiến cùng người Đế quốc Kinh Hồng, cái ta cần chính là đồng minh, mà không phải là vật hy sinh, Tử Vong Điểu chỉ là tổ chức đầu tiên mà ta kéo vào vòng xoáy của trận chiến này. Không bao lâu nữa, ông sẽ nhìn thấy càng ngày càng có nhiều Tử Vong Điểu tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, tiến vào mảnh đất chém giết hỗn loạn này. Giết chóc sẽ một lần nữa được triển khai, mọi người sẽ bị chết rất vô tình, nhưng trong chiến tranh, lính đánh thuê ngược lại sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Suy nghĩ lại cho thật kỹ đi, Duy Lạp Khắc, ông không còn đường nào để chọn, ông phải tin rằng cho dù hiện tại ông vạch trần thân phận của ta với Lạp Nhĩ, vì nể mặt đồng tiền, hắn chỉ có thể tiếp tục nghe theo ta mà thôi. Đừng tưởng rằng hơn ba trăm người các ông sẽ dọa được ta, ông phải biết rằng hiện tại ta chỉ cần nói một câu, trong số lính đánh thuê của Tử Vong Điểu sẽ có bao nhiêu người phản chiến, đứng về phía ta, trở thành người của ta không?

Trong lòng Duy Lạp Khắc còn đang kinh hãi, giọng Thiển Thủy Thanh đã lượn lờ trầm trầm như ma quỷ:

- Ta là chủ nhân của Tử Vong Điểu, lời ta nói chính là ý chỉ, là mệnh lệnh. Lính đánh thuê vốn sùng bái tiền tài, do vậy không có đủ quyền và lòng can đảm để chống lại ta. Ông, chỉ cần làm tròn bổn phận của ông đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện