Đế Quốc Thiên Phong
Quyển 6 - Chương 48: Thập toàn tập
Buổi chiều hôm đó, Thế Quân Dương mang theo Bát Xích vội vàng rời khỏi bến Thu Thủy, dọc đường cẩn thận tránh né binh sĩ Thiết Huyết Trấn gần đó. Thế Quân Dương không hổ là cao thủ ẩn giấu hành tung vùng rừng núi, dưới tình huống Thiết Phong Kỳ cùng Linh Phong Kỳ không có Vô Song, muốn bắt hắn là vô cùng khó khăn. Sau khi chạy liên tục một ngày đường, Thế Quân Dương mang theo Bát Xích chạy tới một vùng rừng núi yên tĩnh.
- Nói như vậy nữ nhân tên gọi Cơ Nhược Tử kia quả thật cũng có một chút tài ba, không ngờ định thông qua phương thức này để viện trợ cho Thiết Huyết Trấn. Đúng rồi, khi nào thì chuyến vật tư đầu tiên sẽ được chuyển đến?
- Chuyện này ta không biết, nhiệm vụ của ta là liên hệ với Thiết Huyết Trấn, thời gian cụ thể không rõ ràng cho lắm.
Ngồi dưới đất, Thế Quân Dương vừa nhấm nháp vài con thỏ hoang do Bát Xích dùng bẫy rập bắt được, vừa tra hỏi tên tiểu quỷ này về tình hình của quân Đế quốc Thiên Phong. Hiện tại hắn đang lâm vào tình cảnh vô cùng thảm hại, cho nên không còn khách sáo với Bát Xích như trước kia, nếu Bát Xích không trả lời câu hỏi sẽ phải ăn đòn, cho nên Bát Xích chỉ có thể thổ lộ ra từng chút những chuyện gì mà nó biết. Vì vậy cho nên chuyện Cơ Nhược Tử thành lập tuyến vận chuyển vật tư tiếp tế cho Thiết Huyết Trấn đã bị Thế Quân Dương biết được, tuy nhiên nó chưa nói rằng vật tư đã được chuyển đến, mà chỉ nói rằng còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, trước mắt là phái người liên hệ với Thiết Huyết Trấn.
- Vậy ít nhất cũng phải có địa điểm liên lạc chứ?
- Khang Châu.
Bát Xích bất đắc dĩ đáp.
- Hừ, tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám nói dối, cuộc sống sau này của ngươi sẽ khó mà yên ổn!
- Không tin thì ngươi cứ đi kiểm tra!
- Được, vậy chúng ta đi Khang Châu.
Bát Xích không ngờ Thế Quân Dương lại muốn đi Khang Châu thật, cảm thấy bối rối trong lòng, nhưng thần sắc bên ngoài vẫn ung dung bất động:
- Đi thì đi, tuy nhiên ngươi có một mình phải hết sức cẩn thận, coi chừng bị gian tế của quân Đế quốc Thiên Phong ẩn nấp tại đó phát hiện.
Thế Quân Dương cười nhe răng:
- Tiểu tử, chức quan của gia gia ngươi là do dùng đao thương chém giết mà được, chứ không phải nhờ khua môi múa mỏ mà có! Vài tên quân Đế quốc Thiên Phong, hai nữ nhân phụ trách áp tải vật tư, ta còn chưa để vào mắt. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, không ngờ nữ nhân của Liêm Thiệu Nhất cũng chạy tới Đế quốc Kinh Hồng xa xôi này. Tốt xấu gì nàng cũng là con gái của Tổng Suất tiền nhiệm Quân đoàn Ưng Dương, chỉ cần có thể bắt được nàng ta, cũng có thể coi là lập được một đại công.
Đây mới là ý tưởng thật sự trong lòng Thế Quân Dương, chẳng những hắn muốn chúng thực lời nói của Bát Xích, còn muốn tự tay bắt người phụ trách áp tải vật tư, phá hỏng tuyến vận chuyển của họ, chỉ có như vậy, hắn mới có hy vọng bảo vệ bản thân mình. Vấn đề là Khang Châu cũng không phải là trạm trung chuyển vật tư của Thiết Huyết Trấn, Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên cũng không có ở đó, nếu Thế Quân Dương quả thật làm như vậy, Bát Xích nhất định sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Binh sĩ của Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ tìm kiếm Thế Quân Dương và Bát Xích khắp nơi mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể giận dữ rời đi. Không ai ngờ rằng chỉ vì Bát Xích thuận miệng nói một câu, khiến cho bọn họ càng cách xa hai Kỳ hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thế Quân Dương mang theo Bát Xích tiếp tục ra đi, hắn muốn tới Khang Châu trong thời gian ngắn nhất.
O0o
- Đừng nhìn, có nhìn cũng không có cách nào thay đổi được sự thật!
Bát Xích nằm trong bụi cỏ uể oải nói, trên người của nó bị buộc một sợi dây thừng, đầu của sợi dây này nằm trong tay Thế Quân Dương.
- Câm miệng lại, đồ khốn!
Thế Quân Dương không quay đầu lại nói.
Trong cánh rừng ở xa xa, quân Đế quốc Thiên Phong đang nghênh ngang đi lại, dáng vẻ đường hoàng mà kiêu ngạo, giống như ở chỗ không người.
Sự thất bại của quân Sơn cẩu gây cho người Đế quốc Kinh Hồng nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Mà từ hôm nay trở đi, năng lực phòng ngự quân sự của miền Nam Đế quốc Kinh Hồng đã giảm sút rất nhiều, không còn cánh quân nào có thể ngăn cản hành động của Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ nữa. Mặc dù bị nhốt ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng tướng sĩ Thiết Huyết Trấn lại bằng vào sự chiến đấu xuất sắc của bọn họ để tranh thủ không gian sinh tồn từng phần cho mình, thậm chí còn nắm quyền chúa tể ở miền Nam.
Từ sau trận đại chiến bến Thu Thủy, chiến sĩ hai Kỳ liền thừa cơ tấn công các thành trấn. Nơi nào đánh chiếm được thì đánh chiếm, nơi nào không đánh chiếm được thì dọn dẹp chung quanh, làm cho nó bị cô lập. Đầu tiên là đội lương thảo ở Điệp Thúy lĩnh lại bị tấn công một lần nữa, lần này, bọn chúng không chống đỡ nổi hai Kỳ liên kết, rốt cục lương thảo bị cướp, Thiết Phong Kỳ vượt qua được cửa ải gian nan nhất. Sau đó là các cứ điểm quan sát mà Thế Quân Dương phân bố ở miền Nam bị san bằng, làm cho hệ thống chia cắt của người Đế quốc Kinh Hồng ở miền Nam trở nên vô dụng.
Sau đó hai Kỳ hợp lực, xuất phát tiến thẳng về miền Trung, xem ra chuẩn bị đại náo ở miền Trung một phen. Đương nhiên nhiệm vụ mà Thiển Thủy Thanh giao cho Phương Hổ, nhờ tình thế thay đổi như vậy mà trở nên thuận lợi vô cùng, Cận lão Đại đã bằng lòng làm việc cho Thiết Huyết Trấn.
Trên đường vừa đi vừa lẩn trốn, Thế Quân Dương tận mắt nhìn thấy các địa phương đều rơi vào tay giặc, quan binh Thiết Huyết Trấn tới lui như gió, dũng mãnh thiện chiến. Nghĩ đến thân mình ba vạn tướng sĩ đều chết thảm, càng nghĩ càng thấy đau lòng. Nếu không phải cần dùng Bát Xích làm bia đỡ đạn cho mình, nói không chừng Thế Quân Dương sẽ giết chết nó cho hả giận. Vì kế an toàn, thậm chí Thế Quân Dương không dám ra mặt thu nạp tàn binh quân Sơn cẩu, để tránh nhiều người làm lộ mục tiêu.
Lúc này thấy kỵ binh của đối phương đã đi qua, Thế Quân Dương quay đầu lại nói:
- Đi thôi!
- Ừ!
Bát Xích bất đắc dĩ đứng dậy, mông nó bị Thế Quân Dương đá cho một cước thật mạnh:
- Con bà nó, nhanh lên cho lão tử, đừng trông cậy vào công phu câu giờ của ngươi sẽ cứu được ngươi!
Bát Xích quay lại làm mặt quỷ với Thế Quân Dương.
Thật ra trong lòng nó đang than thầm.
Nó thở dài không vì chuyện gì cả, mà vì ngay cả cơ hội để lại tin tức cũng không có. Lần này khác hẳn với lần trước, Thế Quân Dương trông chừng nó hết sức gắt gao, trong lòng thế nào cũng nghi ngờ Bát Xích sẽ âm thầm để lại hành tung. Nếu nó muốn viết vài con số trên tảng đá, thân cây...cho dù Thế Quân Dương xem không hiểu, nhưng thừa sức biết được rằng tên tiểu tử này đang giở trò quỷ.
Vì bảo toàn mạng sống, Bát Xích chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đi thẳng về phía Đông, không biết đã qua bao nhiêu ngày, rốt cục đã ra khỏi núi, tới một vùng bình nguyên rộng rãi mênh mông.
Bắt đầu từ nơi này trở đi đã thuộc về phạm vi của người Đế quốc Kinh Hồng, cho dù Thiết Huyết Trấn có kiêu ngạo đến đâu cũng không có khả năng đuổi tới vùng này. Rốt cục Thế Quân Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều.
- Này, thằng lõi con, đi tìm chút thức ăn cho ta!
- Dọc đường toàn là ta tìm thức ăn...
Bát Xích tức tối kêu to:
- Nơi đây không còn là rừng núi nữa, ta đi đâu mà tìm thức ăn cho ngươi? Dưới mấy gốc cây kia có vài cái nấm độc, nếu như ngươi muốn, ta sẽ hái về nấu canh cho ngươi!
- Ta không cần biết, nếu không có gì ăn, lão tử sẽ ăn ngươi!
Thế Quân Dương cũng không cần lo lắng hiện tại hành động của hắn có phạm vào tội ngược đãi trẻ vị thành niên hay không, trên thực tế, cho dù là ngược đãi, hắn cũng tuyệt không hối hận. Đi chung với thằng nhãi này, dọc đường không cẩn thận là không được.
Bảy ngày trước, Bát Xích thiết kế ra một cái bẫy thú, bất thình lình kẹp vào chân Thế Quân Dương. Thấy Thế Quân Dương đã bị kẹp chặt, nó bèn co giò bỏ chạy. Không ngờ võ công của Thế Quân Dương không phải là tầm thường, hắn dùng hai tay cố hết sức bẻ gẫy cái bẫy làm hai. Kết quả chính là Bát Xích chạy không thoát, cái bẫy thú duy nhất tiêu tùng, cho nên từ đó trở đi hai người chỉ có thể ăn quả dại mà sống.
Ba ngày trước, Bát Xích hái về một ít nấm độc, muốn đầu độc Thế Quân Dương. Không ngờ Thế Quân Dương lăn lộn sa trường đã lâu năm, năng lực nhận biết độc vật cũng hết sức cao minh, Bát Xích bị hắn bóp họng đổ vào một miếng canh nấm độc, vả lại còn bị Thế Quân Dương nện cho một trận nên thân.
- Vậy...ngươi có bạc không? Hay là chúng ta vào trấn mua chút thức ăn, ta đoán rằng chúng ta đi về phía trước không bao lâu nữa sẽ gặp một trấn.
- Không có!
Thế Quân Dương nổi giận đáp.
- Hay là chúng ta cứ đi vào trấn có được không? Chỉ cần ngươi đưa ra danh hiệu Đại Tướng quân của mình, chắc chắn là sẽ có một đám quan lại địa phương tiếp đãi tử tế!
Bát Xích lại đưa ra một ý.
- Không đi, trước khi ta phá được tuyến vận chuyển vật tư của Thiết Huyết Trấn, ta không muốn để cho người ta biết rằng ta còn sống!
- Vì sao vậy?
- Không vì sao cả, ngươi đừng rườm lời nữa, mau đi kiếm thức ăn cho lão tử! Tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám nhân cơ hội bỏ trốn, lão tử sẽ bẻ gãy cặp chân chó của ngươi!
Bát Xích nổi giận ngồi phệt xuống ngay tại chỗ.
- Còn không mau đi?
Thế Quân Dương hét lớn.
- Ngươi gấp gì chứ, ta chỉ muốn làm một cái ná, bằng không ta lấy gì để kiếm thức ăn cho ngươi? Nơi đây không phải là rừng núi, không có khỉ vượn, không có heo rừng, không có gấu, không có sơn dương hay hươu nai, ngoại trừ chim trên trời ra, không thể kiếm thức ăn gì khác. Không làm ná, ta lấy gì để bắn?
-...
Thế Quân Dương không thể nói gì nữa.
Ná được làm rất nhanh, bản lãnh dùng ná bắn chim của Bát Xích là nhất tuyệt, trên cơ bản bắn ra ba viên sỏi có thể hạ được một con se sẻ. Tuy nhiên với sức ăn của hai người bọn họ, chỉ một vài con se sẻ không thể nào lấp đầy bụng được. Vì vậy Thế Quân Dương vừa nướng se sẻ trên bếp lửa, vừa thúc giục Bát Xích hành động nhanh lên với vẻ không kiên nhẫn. Nếu lúc hắn ăn xong một con, Bát Xích không thể mang về một con khác, lập tức bị Thế Quân Dương phát vào mông.
Vì để Bát Xích có thể bắn chim, Thế Quân Dương cho phép nó rời đi một khoảng cách nhất định. Dù sao nơi này bằng phẳng trống trải, không có chỗ nào ẩn nấp, nó có muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Bắn chết ngươi! Bắn chết ngươi!
Một mình đi trong vùng bình nguyên trống trải, Bát Xích vừa tức tối oán trách, vừa không ngừng nhặt đá bắn lên không.
Một con bồ câu trắng bay qua trên không, Bát Xích tay mắt lanh lợi, bắn ngay một phát, con bồ câu liền rơi xuống đất.
Bát Xích chạy nhanh tới nhặt lên, trở về bên cạnh Thế Quân Dương, ném con bồ câu cho hắn
- Đây là con thứ mười hai, có lẽ ngươi cũng ăn đủ rồi, bây giờ đến phiên ta.
- Sau khi ăn xong con này sẽ lên đường, ngươi chịu đói một chút đi!
Thế Quân Dương không ngẩng đầu lên nói.
- Đồ khốn ngược đãi trẻ con!
Bát Xích nổi giận nhỏ giọng mắng, lúc này nó không còn coi mình là binh sĩ nữa, mà coi như là một đứa trẻ bình thường.
Cấm bồ câu lên, Thế Quân Dương đang chuẩn bị vặt lông mổ bụng, nhưng lập tức ngây người ra một chút, đoạn lớn tiếng mắng chửi:
- Con bà nó, vì sao ngươi lại bắn hạ được bồ câu đưa tin của chúng ta?
Bồ câu đưa tin? Bát Xích tò mò nhìn con bồ câu mắt đỏ, lông trắng như tuyết. Quả nhiên trên đùi nó có gắn một cái ống tròn đặc chế, dùng để giữ cho thư tín không bị rơi mất dọc đường, trên đó vẫn còn một tờ giấy cuốn tròn.
Loại bồ câu này chính là Thiên Lý Tường nổi danh của Đế quốc Kinh Hồng, là loại nổi danh có đường bay dài nhất trong các loài bồ câu đưa thư, trí nhớ của nó rất tốt, có thể bay quãng đường xa cả ngàn dặm mà không bị lạc. Người Đế quốc Kinh Hồng chuyên môn huấn luyện loại bồ câu này để sử dụng trong việc truyền thư quân dụng, bởi vậy Thế Quân Dương chỉ cần nhìn qua là biết ngay nó là loài Thiên Lý Tường, loài bồ câu chuyên dùng đưa thư trong quân mà người bình thường không được phép nuôi.
Tiện tay muốn tìm cái ăn, không ngờ lại bắn trúng một con bồ câu đưa tin, Bát Xích cũng hiểu rằng vận may của nó quả thật hết sức khác thường. Lúc này Thế Quân Dương đang lấy phong thư trên chân bồ câu ra, thở dài nhìn thoáng qua con bồ câu lúc này đã chết hẳn, cũng không nói lời nào. Đến khi hắn đọc qua tin tức trong thư, thần sắc lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bát Xích lập tức hỏi.
Thế Quân Dương lắc đầu:
- Là thư cấp báo của thành Hỏa Vân, mấy nơi ở miền Trung bắt đầu trở nên hỗn loạn, hai trận đại chiến ở Ma Vân phong và bến Thu Thủy, sáu vạn đại quân tinh anh của Đế quốc Kinh Hồng ta bị tiêu diệt toàn quân, lại thêm nhiều nơi trong nước bắt đầu trở nên bất ổn. Phong thư cấp báo này là xuất phát từ huyện Liễu An, có một đội ngũ dân chúng làm loạn, tụ tập hơn vạn người định tấn công Liễu An, cướp đi lương thực, cho nên Liễu An mới gởi thư báo nguy.
Bát Xích cũng thở dài, bắt chước theo Thế Quân Dương:
- Ôi, bây giờ thì tốt rồi, bồ câu không còn nữa, có lẽ thành Hỏa Vân phải qua vài ngày nữa mới nhận được tin...
Thế Quân Dương ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Không được, phải lập tức nghĩ cách báo cho thành Hỏa Vân biết chuyện này. Đi thôi, bây giờ chúng ta lập tức lên đường!
- Có phải đổi lại đi thành Hỏa Vân hay không?
Bát Xích giật thót trong lòng, thành Hỏa Vân là trọng trấn của miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, có binh lực hơn ba vạn người, tuy nhiên đối với Bát Xích mà nói, quan trọng nhất là bọn Ly Sở và Phong Nương Tử hiện tại đang ở đó. Sở dĩ Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ phải chạy tới miền Trung, thật ra là để tới thành Hỏa Vân tiếp nhận vật tư. Nhất là những thứ bị người Đế quốc Kinh Hồng khống chế nghiêm ngặt như khôi giáp, vũ khí, thuốc men...những thứ này đội lương thảo không có sẵn, cho nên cần bọn Phong Nương Tử trợ giúp. Nếu Thế Quân Dương dẫn nó chạy tới thành Hỏa Vân, vậy có nghĩa là nó có cơ hội thoát hiểm rồi!
Không ngờ Thế Quân Dương lại lắc lắc đầu:
- Không, chúng ta đi Thập Toàn tập, cách nơi đây chừng ba dặm mà thôi.
- Đi tới đó để làm gì?
Lần này Thế Quân Dương không trả lời nó.
O0o
Chiều ngày hôm đó, Thế Quân Dương dẫn Bát Xích chạy tới Thập Toàn tập.
Thập Toàn tập chỉ là một trấn nhỏ bình thường, dân cư không nhiều lắm, cũng không có phòng ngự gì cả, Bát Xích không hiểu vì lý do gì mà Thế Quân Dương lại chạy tới chỗ này.
Thế Quân Dương gõ vào cửa một tòa trạch viện trong trấn, bên trong có một lão nhân đi ra, sau khi nhận ra Thế Quân Dương, lão liền cho hắn tiến vào, có lẽ hai người quen biết nhau.
Bát Xích theo sát sau lưng Thế Quân Dương, chỉ nghe Thế Quân Dương khẽ nói vài câu với lão nhân kia, đại ý nói rằng hắn đã chiến bại ở bến Thu Thủy như thế nào, làm thế nào còn sống sót. Sau khi nói xong, Thế Quân Dương bèn đưa phong thư của con bồ câu kia cho lão nhân, lão nhân không nói gì, chỉ nhận lấy phong thư, một mình đi vào hậu viện. Không bao lâu sau, lão nhân đã quay ra, tay mang theo một con bồ câu đưa tin, thả nó lên trời, sau đó nói với Thế Quân Dương:
- Được rồi, chuyện đã làm xong.
- Đa tạ lão nhân gia!
Giọng điệu của Thế Quân Dương đối với lão nhân kia vô cùng cung kính.
Lão nhân quan sát Thế Quân Dương một hồi, tên Đại tướng vùng biên giới từng uy phong lẫm lẫm ngày nào, giờ đây trông bộ dạng hết sức đáng thương, bèn thản nhiên nói:
- Tối hôm nay nghỉ lại chỗ ta đi, đi tắm trước đã, ngủ một giấc cho khỏe, sau đó hãy tiếp tục làm chuyện của ngươi!
- Cảm tạ lão nhân gia có dạ quan hoài!
Thế Quân Dương không dám từ chối.
Lão nhân liền đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.
- Này, vì sao ngươi lại khách khí với lão nhân kia như vậy?
Bát Xích cảm thấy khó hiểu, bèn cất tiếng hỏi Thế Quân Dương.
Thế Quân Dương nhìn theo bóng dáng cô độc của lão nhân kia, chỉ khẽ thở dài:
- Ngươi không biết ông ta là ai, nên cũng không trách được, tuy nhiên ngươi đừng thấy hiện tại ông ấy ẩn cư ở một nơi như vầy mà lầm. Thật ra năm xưa, ông ta chính là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là hiện tại tuổi già bóng xế...Ôi, anh hùng tuổi đã về chiều, người năm xưa thanh danh vang dậy Đế quốc Kinh Hồng, nay chỉ là một lão nhân bảy mươi tuổi hết sức tầm thường. Thời bây giờ đã thuộc về bọn thanh niên như Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng không bao nhiêu năm nữa, những Tướng quân trẻ tuổi tài hoa bây giờ cũng sẽ già đi, sau đó...Tự nhiên sẽ có anh hùng mới xuất hiện. Chuyện đời như bể cả hóa ruộng dâu, tuế nguyệt mới là kẻ địch lớn nhất của anh hùng, nếu như có thể, nên thừa dịp tuổi còn trẻ mà làm nên chuyện lớn...
Nói đến đây, Thế Quân Dương nhìn Bát Xích:
- Tiểu tử, nhân vật anh hùng cho dù lợi hại tới đâu, rốt cục cũng không tránh khỏi cái chết. Có thể được an hưởng tuổi già như vị tiền bối này đã là vô cùng may mắn. Sa trường là một con đường không có lối về, bước lên rồi đừng nghĩ có thể sống yên ổn mà về, mỗi một người sống sót đều là người may mắn.
- Ừ, hiểu rồi...
Bát Xích gật gật đầu. Công bằng mà nói, từ sau khi nó bị Thế Quân Dương bắt, thật ra Thế Quân Dương đối xử với nó cũng không tồi. Chỉ đáng tiếc rằng, rốt cục Bát Xích không thể chỉ vì như vậy mà phản lại Đế quốc Thiên Phong.
Không bao lâu sau, lão nhân đã sắp xếp xong chỗ nghỉ, lão ta trở ra nhìn Bát Xích, nói với Thế Quân Dương:
- Cho ta mượn tên tiểu tử này một chút, chuồng bồ câu ngoài kia của ta cần phải có người quét tước dọn dẹp.
Thế Quân Dương vội nói:
- Tên tiểu tử này là gian tế của Đế quốc Thiên Phong, rất là điêu ngoa quỷ quái, lão nhân gia ngài muốn làm gì, cứ dặn dò vãn bối là được, đừng để cho tiểu tử này có cơ hội chạy trốn!
- Yên tâm đi, tuy tuổi ta đã cao, nhưng nếu để cho thằng lõi này dễ dàng chạy trốn như vậy, chẳng phải là uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn chốn sa trường hay sao? Ngươi chạy trốn mấy ngày nay có lẽ đã mệt rồi phải không, cứ đi ngủ một giấc cho thật khỏe, ngày mai tiếp tục lên đường!
- Nếu là như vậy, xin lão nhân gia trông coi cẩn thận thằng lõi này giùm! Truyện được copy tại
Thế Quân Dương cung kính nói.
- Không thành vấn đề.
Thế Quân Dương đi ngủ, đáng thương cho Bát Xích lại bị bắt đi làm việc vặt, bị lão nhân kia kéo tới khu vực nuôi bồ câu của lão. Tuy nhìn bề ngoài lão nhân này dáng đi run rẩy, có vẻ già yếu, nhưng thật ra sức lực của lão ta vẫn còn mạnh mẽ vô cùng, tay lão nắm lấy tay Bát Xích kéo đi như một cái kìm sắt thật chặt.
Sau khi đưa Bát Xích vào hậu viện, mở cửa một gian nhà gỗ, lão nhân nói:
- Tiểu tử, dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho ta, nếu không sẽ không được ăn cơm tối, không được ngủ!
Bát Xích quét mắt nhìn quanh, trước mắt nó là hàng ngàn con bồ câu, bị nhốt trong nhiều chiếc lồng sắt, đang phát ra những tiếng gù gù loạn xạ. Ước có khoảng hai trăm lồng sắt treo đầy cả gian nhà, trong mỗi lồng sắt như vậy nhốt chừng năm, sáu con bồ câu màu trắng, giống hệt như con bồ câu mà Bát Xích đã bắn hạ được lúc sáng. Trên mỗi lồng sắt như vậy còn có những chiếc thẻ bài bằng gỗ nho nhỏ, trên đó ghi toàn là địa danh, như Khang Châu, Sa Châu, thành Bá Nghiệp...
Rốt cục Bát Xích cũng đã hiểu Thế Quân Dương đưa nó tới chỗ nào.
Thì ra nơi này là một trạm trung chuyển bồ câu đưa thư quân dụng bí mật của người Đế quốc Kinh Hồng.
Trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội, mặc dù chỉ dừng lại ở mức độ đánh giáp lá cà sơ cấp mà thôi, nhưng trí tuệ của con người có thể thông qua vô số thủ đoạn để bù lại cho sự thiếu sót của khoa học kỹ thuật. Thông tin không tiện lợi đã khiến cho thời kỳ phong kiến hết sức trông cậy vào phương thức truyền tin, đơn giản có vài loại dưới đây.
Thứ nhất: Do người đưa tin. Thứ hai: Đốt lửa làm hiệu. Thứ ba: Bồ câu đưa tin.
Trong đó, tốc độ nhanh nhất thật ra là phương thức đốt lửa truyền tin, tuy nhiên đáng tiếc rằng phương pháp truyền tin bằng cách đốt lửa có sự hạn chế đặc thù của nó. Nó chỉ có thể biểu lộ một ít ý nghĩa đặc biệt có hạn mà thôi, không thể nào truyền đạt được những tin tức cụ thể và phong phú, vả lại công trình quá lớn, chi phí xây dựng quá lớn.
Bởi vậy để bù lại chỗ thiếu sót của phương pháp truyền tin bằng cách đốt lửa, bồ câu đưa tin đã trở thành công cụ thông tin tốt nhất.
Nhưng mà bồ câu đưa tin cũng có điểm hạn chế riêng của nó: Chính là lợi dụng tính lưu luyến tổ của bồ câu để nó truyền tin, cho nên một con bồ câu đưa tin vĩnh viễn chỉ có thể đưa tin theo một tuyến đường nhất định, mà không thể nào bay đi hai nơi được. Bởi vậy mặc dù bồ câu đưa tin rất nhanh, nhưng sau khi mỗi lần dùng tới nó, cũng cần phải sử dụng nhân lực để đưa tin đến những nơi khác nữa. Bồ câu đưa tin chỉ có thể phụ trách đưa những tin tức quan trọng, mục đích là vì tranh thủ thời gian.
Bởi vì tính đặc thù chỉ bay trên một tuyến đường duy nhất của bồ câu đưa tin, khiến cho lượng tin tức mà bồ câu đưa đến các nơi quân sự là vô cùng lớn. Nhất là trong lúc xảy ra chiến sự, việc quân không ngừng, có thể nói chuyện nào cũng là đại sự quốc gia. Cho nên lúc ấy người ta sẽ thấy bồ câu đưa tin bay rợp trời, hàng ngày đều phải có chuyên gia thả bồ câu bay đến các nơi, để có thể sử dụng lần sau.
Dưới tình huống như vậy, để tiết kiệm công sức truyền tin hết mức có thể, chuyện thành lập ra một trạm trung chuyển để giao nhận, phân loại tin tức là hành động hết sức cần thiết.
Bồ câu đưa tin ở các nơi trước hết bay về trạm trung chuyển, sau đó từ trạm trung chuyển sẽ tiến hành thống nhất để gởi đi. Thí dụ như từ Thập Toàn tập tới thành Bá Nghiệp, dọc đường cần phải trải qua ít nhất hơn hai mươi thành thị, trạm trung chuyển có thể trong một khoảng thời gian cố định, trước hết tập trung tất cả bồ câu của những nơi muốn đưa tin, sau đó cứ cho bồ câu chuyển đi từng nơi một dọc theo tuyến đường, cho tới khi nào tới thành Bá Nghiệp mới thôi. Trên đường bồ câu trở về, còn có thể lấy tin tức ở dọc đường đưa trở lại trạm trung chuyển, lại nhờ vào sức người đưa tới các nơi khác. Thông qua cách làm như vậy có thể tiết kiệm công sức truyền tin tới mức tối đa.
Ngoài ra còn có một cái lợi nữa, chính là Thập Toàn tập nằm ở chỗ giáp giới của bốn tỉnh, các thành lớn chung quanh cũng rất nhiều. Một khi nơi nào có tin tức khẩn cấp mà ở đó đã dùng hết bồ câu đưa tin rồi, vẫn có thể chạy thẳng tới đây, sử dụng bồ câu ở đây đưa tin, để tránh cho tin tức đến trễ.
Bát Xích giết chết một con bồ câu đưa tin, Thế Quân Dương bị buộc bất đắc dĩ, không muốn ảnh hưởng tới đại sự, cho nên chỉ có thể chạy tới Thập Toàn tập lấy bồ câu nơi này truyền tin đi, để báo cho thành Hỏa Vân biết tình hình xảy ra ở huyện Liễu An.
Lúc này trong khu vực nuôi bồ câu, Bát Xích vừa quét tước chuồng bồ câu, rửa sạch phân bồ câu, miệng nó vừa không ngừng nguyền rủa Thế Quân Dương và lão nhân kia.
Lão nhân cho bồ câu ăn xong bèn nghỉ ngơi cạnh đó, theo dõi Bát Xích làm việc. Lão nghe thấy Bát Xích không ngừng chửi rủa oán hận nhưng cũng không nói gì, đến khi nó mắng vài câu độc miệng, lão bèn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, làm tù binh của ta phải thành thật một chút, đừng lải nhải nữa, dám chọc lão tử nổi giận, không chừng sẽ giết ngươi băm ra từng mảnh làm phân bón cây trồng!
- Nói như vậy nữ nhân tên gọi Cơ Nhược Tử kia quả thật cũng có một chút tài ba, không ngờ định thông qua phương thức này để viện trợ cho Thiết Huyết Trấn. Đúng rồi, khi nào thì chuyến vật tư đầu tiên sẽ được chuyển đến?
- Chuyện này ta không biết, nhiệm vụ của ta là liên hệ với Thiết Huyết Trấn, thời gian cụ thể không rõ ràng cho lắm.
Ngồi dưới đất, Thế Quân Dương vừa nhấm nháp vài con thỏ hoang do Bát Xích dùng bẫy rập bắt được, vừa tra hỏi tên tiểu quỷ này về tình hình của quân Đế quốc Thiên Phong. Hiện tại hắn đang lâm vào tình cảnh vô cùng thảm hại, cho nên không còn khách sáo với Bát Xích như trước kia, nếu Bát Xích không trả lời câu hỏi sẽ phải ăn đòn, cho nên Bát Xích chỉ có thể thổ lộ ra từng chút những chuyện gì mà nó biết. Vì vậy cho nên chuyện Cơ Nhược Tử thành lập tuyến vận chuyển vật tư tiếp tế cho Thiết Huyết Trấn đã bị Thế Quân Dương biết được, tuy nhiên nó chưa nói rằng vật tư đã được chuyển đến, mà chỉ nói rằng còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, trước mắt là phái người liên hệ với Thiết Huyết Trấn.
- Vậy ít nhất cũng phải có địa điểm liên lạc chứ?
- Khang Châu.
Bát Xích bất đắc dĩ đáp.
- Hừ, tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám nói dối, cuộc sống sau này của ngươi sẽ khó mà yên ổn!
- Không tin thì ngươi cứ đi kiểm tra!
- Được, vậy chúng ta đi Khang Châu.
Bát Xích không ngờ Thế Quân Dương lại muốn đi Khang Châu thật, cảm thấy bối rối trong lòng, nhưng thần sắc bên ngoài vẫn ung dung bất động:
- Đi thì đi, tuy nhiên ngươi có một mình phải hết sức cẩn thận, coi chừng bị gian tế của quân Đế quốc Thiên Phong ẩn nấp tại đó phát hiện.
Thế Quân Dương cười nhe răng:
- Tiểu tử, chức quan của gia gia ngươi là do dùng đao thương chém giết mà được, chứ không phải nhờ khua môi múa mỏ mà có! Vài tên quân Đế quốc Thiên Phong, hai nữ nhân phụ trách áp tải vật tư, ta còn chưa để vào mắt. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, không ngờ nữ nhân của Liêm Thiệu Nhất cũng chạy tới Đế quốc Kinh Hồng xa xôi này. Tốt xấu gì nàng cũng là con gái của Tổng Suất tiền nhiệm Quân đoàn Ưng Dương, chỉ cần có thể bắt được nàng ta, cũng có thể coi là lập được một đại công.
Đây mới là ý tưởng thật sự trong lòng Thế Quân Dương, chẳng những hắn muốn chúng thực lời nói của Bát Xích, còn muốn tự tay bắt người phụ trách áp tải vật tư, phá hỏng tuyến vận chuyển của họ, chỉ có như vậy, hắn mới có hy vọng bảo vệ bản thân mình. Vấn đề là Khang Châu cũng không phải là trạm trung chuyển vật tư của Thiết Huyết Trấn, Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên cũng không có ở đó, nếu Thế Quân Dương quả thật làm như vậy, Bát Xích nhất định sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Binh sĩ của Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ tìm kiếm Thế Quân Dương và Bát Xích khắp nơi mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể giận dữ rời đi. Không ai ngờ rằng chỉ vì Bát Xích thuận miệng nói một câu, khiến cho bọn họ càng cách xa hai Kỳ hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thế Quân Dương mang theo Bát Xích tiếp tục ra đi, hắn muốn tới Khang Châu trong thời gian ngắn nhất.
O0o
- Đừng nhìn, có nhìn cũng không có cách nào thay đổi được sự thật!
Bát Xích nằm trong bụi cỏ uể oải nói, trên người của nó bị buộc một sợi dây thừng, đầu của sợi dây này nằm trong tay Thế Quân Dương.
- Câm miệng lại, đồ khốn!
Thế Quân Dương không quay đầu lại nói.
Trong cánh rừng ở xa xa, quân Đế quốc Thiên Phong đang nghênh ngang đi lại, dáng vẻ đường hoàng mà kiêu ngạo, giống như ở chỗ không người.
Sự thất bại của quân Sơn cẩu gây cho người Đế quốc Kinh Hồng nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Mà từ hôm nay trở đi, năng lực phòng ngự quân sự của miền Nam Đế quốc Kinh Hồng đã giảm sút rất nhiều, không còn cánh quân nào có thể ngăn cản hành động của Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ nữa. Mặc dù bị nhốt ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng tướng sĩ Thiết Huyết Trấn lại bằng vào sự chiến đấu xuất sắc của bọn họ để tranh thủ không gian sinh tồn từng phần cho mình, thậm chí còn nắm quyền chúa tể ở miền Nam.
Từ sau trận đại chiến bến Thu Thủy, chiến sĩ hai Kỳ liền thừa cơ tấn công các thành trấn. Nơi nào đánh chiếm được thì đánh chiếm, nơi nào không đánh chiếm được thì dọn dẹp chung quanh, làm cho nó bị cô lập. Đầu tiên là đội lương thảo ở Điệp Thúy lĩnh lại bị tấn công một lần nữa, lần này, bọn chúng không chống đỡ nổi hai Kỳ liên kết, rốt cục lương thảo bị cướp, Thiết Phong Kỳ vượt qua được cửa ải gian nan nhất. Sau đó là các cứ điểm quan sát mà Thế Quân Dương phân bố ở miền Nam bị san bằng, làm cho hệ thống chia cắt của người Đế quốc Kinh Hồng ở miền Nam trở nên vô dụng.
Sau đó hai Kỳ hợp lực, xuất phát tiến thẳng về miền Trung, xem ra chuẩn bị đại náo ở miền Trung một phen. Đương nhiên nhiệm vụ mà Thiển Thủy Thanh giao cho Phương Hổ, nhờ tình thế thay đổi như vậy mà trở nên thuận lợi vô cùng, Cận lão Đại đã bằng lòng làm việc cho Thiết Huyết Trấn.
Trên đường vừa đi vừa lẩn trốn, Thế Quân Dương tận mắt nhìn thấy các địa phương đều rơi vào tay giặc, quan binh Thiết Huyết Trấn tới lui như gió, dũng mãnh thiện chiến. Nghĩ đến thân mình ba vạn tướng sĩ đều chết thảm, càng nghĩ càng thấy đau lòng. Nếu không phải cần dùng Bát Xích làm bia đỡ đạn cho mình, nói không chừng Thế Quân Dương sẽ giết chết nó cho hả giận. Vì kế an toàn, thậm chí Thế Quân Dương không dám ra mặt thu nạp tàn binh quân Sơn cẩu, để tránh nhiều người làm lộ mục tiêu.
Lúc này thấy kỵ binh của đối phương đã đi qua, Thế Quân Dương quay đầu lại nói:
- Đi thôi!
- Ừ!
Bát Xích bất đắc dĩ đứng dậy, mông nó bị Thế Quân Dương đá cho một cước thật mạnh:
- Con bà nó, nhanh lên cho lão tử, đừng trông cậy vào công phu câu giờ của ngươi sẽ cứu được ngươi!
Bát Xích quay lại làm mặt quỷ với Thế Quân Dương.
Thật ra trong lòng nó đang than thầm.
Nó thở dài không vì chuyện gì cả, mà vì ngay cả cơ hội để lại tin tức cũng không có. Lần này khác hẳn với lần trước, Thế Quân Dương trông chừng nó hết sức gắt gao, trong lòng thế nào cũng nghi ngờ Bát Xích sẽ âm thầm để lại hành tung. Nếu nó muốn viết vài con số trên tảng đá, thân cây...cho dù Thế Quân Dương xem không hiểu, nhưng thừa sức biết được rằng tên tiểu tử này đang giở trò quỷ.
Vì bảo toàn mạng sống, Bát Xích chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đi thẳng về phía Đông, không biết đã qua bao nhiêu ngày, rốt cục đã ra khỏi núi, tới một vùng bình nguyên rộng rãi mênh mông.
Bắt đầu từ nơi này trở đi đã thuộc về phạm vi của người Đế quốc Kinh Hồng, cho dù Thiết Huyết Trấn có kiêu ngạo đến đâu cũng không có khả năng đuổi tới vùng này. Rốt cục Thế Quân Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều.
- Này, thằng lõi con, đi tìm chút thức ăn cho ta!
- Dọc đường toàn là ta tìm thức ăn...
Bát Xích tức tối kêu to:
- Nơi đây không còn là rừng núi nữa, ta đi đâu mà tìm thức ăn cho ngươi? Dưới mấy gốc cây kia có vài cái nấm độc, nếu như ngươi muốn, ta sẽ hái về nấu canh cho ngươi!
- Ta không cần biết, nếu không có gì ăn, lão tử sẽ ăn ngươi!
Thế Quân Dương cũng không cần lo lắng hiện tại hành động của hắn có phạm vào tội ngược đãi trẻ vị thành niên hay không, trên thực tế, cho dù là ngược đãi, hắn cũng tuyệt không hối hận. Đi chung với thằng nhãi này, dọc đường không cẩn thận là không được.
Bảy ngày trước, Bát Xích thiết kế ra một cái bẫy thú, bất thình lình kẹp vào chân Thế Quân Dương. Thấy Thế Quân Dương đã bị kẹp chặt, nó bèn co giò bỏ chạy. Không ngờ võ công của Thế Quân Dương không phải là tầm thường, hắn dùng hai tay cố hết sức bẻ gẫy cái bẫy làm hai. Kết quả chính là Bát Xích chạy không thoát, cái bẫy thú duy nhất tiêu tùng, cho nên từ đó trở đi hai người chỉ có thể ăn quả dại mà sống.
Ba ngày trước, Bát Xích hái về một ít nấm độc, muốn đầu độc Thế Quân Dương. Không ngờ Thế Quân Dương lăn lộn sa trường đã lâu năm, năng lực nhận biết độc vật cũng hết sức cao minh, Bát Xích bị hắn bóp họng đổ vào một miếng canh nấm độc, vả lại còn bị Thế Quân Dương nện cho một trận nên thân.
- Vậy...ngươi có bạc không? Hay là chúng ta vào trấn mua chút thức ăn, ta đoán rằng chúng ta đi về phía trước không bao lâu nữa sẽ gặp một trấn.
- Không có!
Thế Quân Dương nổi giận đáp.
- Hay là chúng ta cứ đi vào trấn có được không? Chỉ cần ngươi đưa ra danh hiệu Đại Tướng quân của mình, chắc chắn là sẽ có một đám quan lại địa phương tiếp đãi tử tế!
Bát Xích lại đưa ra một ý.
- Không đi, trước khi ta phá được tuyến vận chuyển vật tư của Thiết Huyết Trấn, ta không muốn để cho người ta biết rằng ta còn sống!
- Vì sao vậy?
- Không vì sao cả, ngươi đừng rườm lời nữa, mau đi kiếm thức ăn cho lão tử! Tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám nhân cơ hội bỏ trốn, lão tử sẽ bẻ gãy cặp chân chó của ngươi!
Bát Xích nổi giận ngồi phệt xuống ngay tại chỗ.
- Còn không mau đi?
Thế Quân Dương hét lớn.
- Ngươi gấp gì chứ, ta chỉ muốn làm một cái ná, bằng không ta lấy gì để kiếm thức ăn cho ngươi? Nơi đây không phải là rừng núi, không có khỉ vượn, không có heo rừng, không có gấu, không có sơn dương hay hươu nai, ngoại trừ chim trên trời ra, không thể kiếm thức ăn gì khác. Không làm ná, ta lấy gì để bắn?
-...
Thế Quân Dương không thể nói gì nữa.
Ná được làm rất nhanh, bản lãnh dùng ná bắn chim của Bát Xích là nhất tuyệt, trên cơ bản bắn ra ba viên sỏi có thể hạ được một con se sẻ. Tuy nhiên với sức ăn của hai người bọn họ, chỉ một vài con se sẻ không thể nào lấp đầy bụng được. Vì vậy Thế Quân Dương vừa nướng se sẻ trên bếp lửa, vừa thúc giục Bát Xích hành động nhanh lên với vẻ không kiên nhẫn. Nếu lúc hắn ăn xong một con, Bát Xích không thể mang về một con khác, lập tức bị Thế Quân Dương phát vào mông.
Vì để Bát Xích có thể bắn chim, Thế Quân Dương cho phép nó rời đi một khoảng cách nhất định. Dù sao nơi này bằng phẳng trống trải, không có chỗ nào ẩn nấp, nó có muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Bắn chết ngươi! Bắn chết ngươi!
Một mình đi trong vùng bình nguyên trống trải, Bát Xích vừa tức tối oán trách, vừa không ngừng nhặt đá bắn lên không.
Một con bồ câu trắng bay qua trên không, Bát Xích tay mắt lanh lợi, bắn ngay một phát, con bồ câu liền rơi xuống đất.
Bát Xích chạy nhanh tới nhặt lên, trở về bên cạnh Thế Quân Dương, ném con bồ câu cho hắn
- Đây là con thứ mười hai, có lẽ ngươi cũng ăn đủ rồi, bây giờ đến phiên ta.
- Sau khi ăn xong con này sẽ lên đường, ngươi chịu đói một chút đi!
Thế Quân Dương không ngẩng đầu lên nói.
- Đồ khốn ngược đãi trẻ con!
Bát Xích nổi giận nhỏ giọng mắng, lúc này nó không còn coi mình là binh sĩ nữa, mà coi như là một đứa trẻ bình thường.
Cấm bồ câu lên, Thế Quân Dương đang chuẩn bị vặt lông mổ bụng, nhưng lập tức ngây người ra một chút, đoạn lớn tiếng mắng chửi:
- Con bà nó, vì sao ngươi lại bắn hạ được bồ câu đưa tin của chúng ta?
Bồ câu đưa tin? Bát Xích tò mò nhìn con bồ câu mắt đỏ, lông trắng như tuyết. Quả nhiên trên đùi nó có gắn một cái ống tròn đặc chế, dùng để giữ cho thư tín không bị rơi mất dọc đường, trên đó vẫn còn một tờ giấy cuốn tròn.
Loại bồ câu này chính là Thiên Lý Tường nổi danh của Đế quốc Kinh Hồng, là loại nổi danh có đường bay dài nhất trong các loài bồ câu đưa thư, trí nhớ của nó rất tốt, có thể bay quãng đường xa cả ngàn dặm mà không bị lạc. Người Đế quốc Kinh Hồng chuyên môn huấn luyện loại bồ câu này để sử dụng trong việc truyền thư quân dụng, bởi vậy Thế Quân Dương chỉ cần nhìn qua là biết ngay nó là loài Thiên Lý Tường, loài bồ câu chuyên dùng đưa thư trong quân mà người bình thường không được phép nuôi.
Tiện tay muốn tìm cái ăn, không ngờ lại bắn trúng một con bồ câu đưa tin, Bát Xích cũng hiểu rằng vận may của nó quả thật hết sức khác thường. Lúc này Thế Quân Dương đang lấy phong thư trên chân bồ câu ra, thở dài nhìn thoáng qua con bồ câu lúc này đã chết hẳn, cũng không nói lời nào. Đến khi hắn đọc qua tin tức trong thư, thần sắc lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bát Xích lập tức hỏi.
Thế Quân Dương lắc đầu:
- Là thư cấp báo của thành Hỏa Vân, mấy nơi ở miền Trung bắt đầu trở nên hỗn loạn, hai trận đại chiến ở Ma Vân phong và bến Thu Thủy, sáu vạn đại quân tinh anh của Đế quốc Kinh Hồng ta bị tiêu diệt toàn quân, lại thêm nhiều nơi trong nước bắt đầu trở nên bất ổn. Phong thư cấp báo này là xuất phát từ huyện Liễu An, có một đội ngũ dân chúng làm loạn, tụ tập hơn vạn người định tấn công Liễu An, cướp đi lương thực, cho nên Liễu An mới gởi thư báo nguy.
Bát Xích cũng thở dài, bắt chước theo Thế Quân Dương:
- Ôi, bây giờ thì tốt rồi, bồ câu không còn nữa, có lẽ thành Hỏa Vân phải qua vài ngày nữa mới nhận được tin...
Thế Quân Dương ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Không được, phải lập tức nghĩ cách báo cho thành Hỏa Vân biết chuyện này. Đi thôi, bây giờ chúng ta lập tức lên đường!
- Có phải đổi lại đi thành Hỏa Vân hay không?
Bát Xích giật thót trong lòng, thành Hỏa Vân là trọng trấn của miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, có binh lực hơn ba vạn người, tuy nhiên đối với Bát Xích mà nói, quan trọng nhất là bọn Ly Sở và Phong Nương Tử hiện tại đang ở đó. Sở dĩ Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ phải chạy tới miền Trung, thật ra là để tới thành Hỏa Vân tiếp nhận vật tư. Nhất là những thứ bị người Đế quốc Kinh Hồng khống chế nghiêm ngặt như khôi giáp, vũ khí, thuốc men...những thứ này đội lương thảo không có sẵn, cho nên cần bọn Phong Nương Tử trợ giúp. Nếu Thế Quân Dương dẫn nó chạy tới thành Hỏa Vân, vậy có nghĩa là nó có cơ hội thoát hiểm rồi!
Không ngờ Thế Quân Dương lại lắc lắc đầu:
- Không, chúng ta đi Thập Toàn tập, cách nơi đây chừng ba dặm mà thôi.
- Đi tới đó để làm gì?
Lần này Thế Quân Dương không trả lời nó.
O0o
Chiều ngày hôm đó, Thế Quân Dương dẫn Bát Xích chạy tới Thập Toàn tập.
Thập Toàn tập chỉ là một trấn nhỏ bình thường, dân cư không nhiều lắm, cũng không có phòng ngự gì cả, Bát Xích không hiểu vì lý do gì mà Thế Quân Dương lại chạy tới chỗ này.
Thế Quân Dương gõ vào cửa một tòa trạch viện trong trấn, bên trong có một lão nhân đi ra, sau khi nhận ra Thế Quân Dương, lão liền cho hắn tiến vào, có lẽ hai người quen biết nhau.
Bát Xích theo sát sau lưng Thế Quân Dương, chỉ nghe Thế Quân Dương khẽ nói vài câu với lão nhân kia, đại ý nói rằng hắn đã chiến bại ở bến Thu Thủy như thế nào, làm thế nào còn sống sót. Sau khi nói xong, Thế Quân Dương bèn đưa phong thư của con bồ câu kia cho lão nhân, lão nhân không nói gì, chỉ nhận lấy phong thư, một mình đi vào hậu viện. Không bao lâu sau, lão nhân đã quay ra, tay mang theo một con bồ câu đưa tin, thả nó lên trời, sau đó nói với Thế Quân Dương:
- Được rồi, chuyện đã làm xong.
- Đa tạ lão nhân gia!
Giọng điệu của Thế Quân Dương đối với lão nhân kia vô cùng cung kính.
Lão nhân quan sát Thế Quân Dương một hồi, tên Đại tướng vùng biên giới từng uy phong lẫm lẫm ngày nào, giờ đây trông bộ dạng hết sức đáng thương, bèn thản nhiên nói:
- Tối hôm nay nghỉ lại chỗ ta đi, đi tắm trước đã, ngủ một giấc cho khỏe, sau đó hãy tiếp tục làm chuyện của ngươi!
- Cảm tạ lão nhân gia có dạ quan hoài!
Thế Quân Dương không dám từ chối.
Lão nhân liền đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.
- Này, vì sao ngươi lại khách khí với lão nhân kia như vậy?
Bát Xích cảm thấy khó hiểu, bèn cất tiếng hỏi Thế Quân Dương.
Thế Quân Dương nhìn theo bóng dáng cô độc của lão nhân kia, chỉ khẽ thở dài:
- Ngươi không biết ông ta là ai, nên cũng không trách được, tuy nhiên ngươi đừng thấy hiện tại ông ấy ẩn cư ở một nơi như vầy mà lầm. Thật ra năm xưa, ông ta chính là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là hiện tại tuổi già bóng xế...Ôi, anh hùng tuổi đã về chiều, người năm xưa thanh danh vang dậy Đế quốc Kinh Hồng, nay chỉ là một lão nhân bảy mươi tuổi hết sức tầm thường. Thời bây giờ đã thuộc về bọn thanh niên như Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng không bao nhiêu năm nữa, những Tướng quân trẻ tuổi tài hoa bây giờ cũng sẽ già đi, sau đó...Tự nhiên sẽ có anh hùng mới xuất hiện. Chuyện đời như bể cả hóa ruộng dâu, tuế nguyệt mới là kẻ địch lớn nhất của anh hùng, nếu như có thể, nên thừa dịp tuổi còn trẻ mà làm nên chuyện lớn...
Nói đến đây, Thế Quân Dương nhìn Bát Xích:
- Tiểu tử, nhân vật anh hùng cho dù lợi hại tới đâu, rốt cục cũng không tránh khỏi cái chết. Có thể được an hưởng tuổi già như vị tiền bối này đã là vô cùng may mắn. Sa trường là một con đường không có lối về, bước lên rồi đừng nghĩ có thể sống yên ổn mà về, mỗi một người sống sót đều là người may mắn.
- Ừ, hiểu rồi...
Bát Xích gật gật đầu. Công bằng mà nói, từ sau khi nó bị Thế Quân Dương bắt, thật ra Thế Quân Dương đối xử với nó cũng không tồi. Chỉ đáng tiếc rằng, rốt cục Bát Xích không thể chỉ vì như vậy mà phản lại Đế quốc Thiên Phong.
Không bao lâu sau, lão nhân đã sắp xếp xong chỗ nghỉ, lão ta trở ra nhìn Bát Xích, nói với Thế Quân Dương:
- Cho ta mượn tên tiểu tử này một chút, chuồng bồ câu ngoài kia của ta cần phải có người quét tước dọn dẹp.
Thế Quân Dương vội nói:
- Tên tiểu tử này là gian tế của Đế quốc Thiên Phong, rất là điêu ngoa quỷ quái, lão nhân gia ngài muốn làm gì, cứ dặn dò vãn bối là được, đừng để cho tiểu tử này có cơ hội chạy trốn!
- Yên tâm đi, tuy tuổi ta đã cao, nhưng nếu để cho thằng lõi này dễ dàng chạy trốn như vậy, chẳng phải là uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn chốn sa trường hay sao? Ngươi chạy trốn mấy ngày nay có lẽ đã mệt rồi phải không, cứ đi ngủ một giấc cho thật khỏe, ngày mai tiếp tục lên đường!
- Nếu là như vậy, xin lão nhân gia trông coi cẩn thận thằng lõi này giùm! Truyện được copy tại
Thế Quân Dương cung kính nói.
- Không thành vấn đề.
Thế Quân Dương đi ngủ, đáng thương cho Bát Xích lại bị bắt đi làm việc vặt, bị lão nhân kia kéo tới khu vực nuôi bồ câu của lão. Tuy nhìn bề ngoài lão nhân này dáng đi run rẩy, có vẻ già yếu, nhưng thật ra sức lực của lão ta vẫn còn mạnh mẽ vô cùng, tay lão nắm lấy tay Bát Xích kéo đi như một cái kìm sắt thật chặt.
Sau khi đưa Bát Xích vào hậu viện, mở cửa một gian nhà gỗ, lão nhân nói:
- Tiểu tử, dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho ta, nếu không sẽ không được ăn cơm tối, không được ngủ!
Bát Xích quét mắt nhìn quanh, trước mắt nó là hàng ngàn con bồ câu, bị nhốt trong nhiều chiếc lồng sắt, đang phát ra những tiếng gù gù loạn xạ. Ước có khoảng hai trăm lồng sắt treo đầy cả gian nhà, trong mỗi lồng sắt như vậy nhốt chừng năm, sáu con bồ câu màu trắng, giống hệt như con bồ câu mà Bát Xích đã bắn hạ được lúc sáng. Trên mỗi lồng sắt như vậy còn có những chiếc thẻ bài bằng gỗ nho nhỏ, trên đó ghi toàn là địa danh, như Khang Châu, Sa Châu, thành Bá Nghiệp...
Rốt cục Bát Xích cũng đã hiểu Thế Quân Dương đưa nó tới chỗ nào.
Thì ra nơi này là một trạm trung chuyển bồ câu đưa thư quân dụng bí mật của người Đế quốc Kinh Hồng.
Trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội, mặc dù chỉ dừng lại ở mức độ đánh giáp lá cà sơ cấp mà thôi, nhưng trí tuệ của con người có thể thông qua vô số thủ đoạn để bù lại cho sự thiếu sót của khoa học kỹ thuật. Thông tin không tiện lợi đã khiến cho thời kỳ phong kiến hết sức trông cậy vào phương thức truyền tin, đơn giản có vài loại dưới đây.
Thứ nhất: Do người đưa tin. Thứ hai: Đốt lửa làm hiệu. Thứ ba: Bồ câu đưa tin.
Trong đó, tốc độ nhanh nhất thật ra là phương thức đốt lửa truyền tin, tuy nhiên đáng tiếc rằng phương pháp truyền tin bằng cách đốt lửa có sự hạn chế đặc thù của nó. Nó chỉ có thể biểu lộ một ít ý nghĩa đặc biệt có hạn mà thôi, không thể nào truyền đạt được những tin tức cụ thể và phong phú, vả lại công trình quá lớn, chi phí xây dựng quá lớn.
Bởi vậy để bù lại chỗ thiếu sót của phương pháp truyền tin bằng cách đốt lửa, bồ câu đưa tin đã trở thành công cụ thông tin tốt nhất.
Nhưng mà bồ câu đưa tin cũng có điểm hạn chế riêng của nó: Chính là lợi dụng tính lưu luyến tổ của bồ câu để nó truyền tin, cho nên một con bồ câu đưa tin vĩnh viễn chỉ có thể đưa tin theo một tuyến đường nhất định, mà không thể nào bay đi hai nơi được. Bởi vậy mặc dù bồ câu đưa tin rất nhanh, nhưng sau khi mỗi lần dùng tới nó, cũng cần phải sử dụng nhân lực để đưa tin đến những nơi khác nữa. Bồ câu đưa tin chỉ có thể phụ trách đưa những tin tức quan trọng, mục đích là vì tranh thủ thời gian.
Bởi vì tính đặc thù chỉ bay trên một tuyến đường duy nhất của bồ câu đưa tin, khiến cho lượng tin tức mà bồ câu đưa đến các nơi quân sự là vô cùng lớn. Nhất là trong lúc xảy ra chiến sự, việc quân không ngừng, có thể nói chuyện nào cũng là đại sự quốc gia. Cho nên lúc ấy người ta sẽ thấy bồ câu đưa tin bay rợp trời, hàng ngày đều phải có chuyên gia thả bồ câu bay đến các nơi, để có thể sử dụng lần sau.
Dưới tình huống như vậy, để tiết kiệm công sức truyền tin hết mức có thể, chuyện thành lập ra một trạm trung chuyển để giao nhận, phân loại tin tức là hành động hết sức cần thiết.
Bồ câu đưa tin ở các nơi trước hết bay về trạm trung chuyển, sau đó từ trạm trung chuyển sẽ tiến hành thống nhất để gởi đi. Thí dụ như từ Thập Toàn tập tới thành Bá Nghiệp, dọc đường cần phải trải qua ít nhất hơn hai mươi thành thị, trạm trung chuyển có thể trong một khoảng thời gian cố định, trước hết tập trung tất cả bồ câu của những nơi muốn đưa tin, sau đó cứ cho bồ câu chuyển đi từng nơi một dọc theo tuyến đường, cho tới khi nào tới thành Bá Nghiệp mới thôi. Trên đường bồ câu trở về, còn có thể lấy tin tức ở dọc đường đưa trở lại trạm trung chuyển, lại nhờ vào sức người đưa tới các nơi khác. Thông qua cách làm như vậy có thể tiết kiệm công sức truyền tin tới mức tối đa.
Ngoài ra còn có một cái lợi nữa, chính là Thập Toàn tập nằm ở chỗ giáp giới của bốn tỉnh, các thành lớn chung quanh cũng rất nhiều. Một khi nơi nào có tin tức khẩn cấp mà ở đó đã dùng hết bồ câu đưa tin rồi, vẫn có thể chạy thẳng tới đây, sử dụng bồ câu ở đây đưa tin, để tránh cho tin tức đến trễ.
Bát Xích giết chết một con bồ câu đưa tin, Thế Quân Dương bị buộc bất đắc dĩ, không muốn ảnh hưởng tới đại sự, cho nên chỉ có thể chạy tới Thập Toàn tập lấy bồ câu nơi này truyền tin đi, để báo cho thành Hỏa Vân biết tình hình xảy ra ở huyện Liễu An.
Lúc này trong khu vực nuôi bồ câu, Bát Xích vừa quét tước chuồng bồ câu, rửa sạch phân bồ câu, miệng nó vừa không ngừng nguyền rủa Thế Quân Dương và lão nhân kia.
Lão nhân cho bồ câu ăn xong bèn nghỉ ngơi cạnh đó, theo dõi Bát Xích làm việc. Lão nghe thấy Bát Xích không ngừng chửi rủa oán hận nhưng cũng không nói gì, đến khi nó mắng vài câu độc miệng, lão bèn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, làm tù binh của ta phải thành thật một chút, đừng lải nhải nữa, dám chọc lão tử nổi giận, không chừng sẽ giết ngươi băm ra từng mảnh làm phân bón cây trồng!
Bình luận truyện