Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 6 - Chương 75: Quyết chiến trung thu



Cái gì? Thiển Thủy Thanh quả thật dám không để ý tới thông cáo quyết chiến, tự hủy lời hứa, ban đêm đánh lén quân ta hay sao? Lỗ Thanh cảm thấy sợ hãi tới nỗi toàn thân run rẩy. Tuy nói trước kia còn có một chút chuẩn bị về tâm lý, nhưng giờ phút này chuyện thật xảy ra trước mắt, lão lại cảm thấy hết sức khó tin.

Lão không kịp mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều như một con trâu sút chuồng. Lúc này mới thấy, binh sĩ chung quanh đang kêu la chạy ngược chạy xuôi, đuốc được đốt lên nơi nơi sáng rực, ánh đuốc soi sáng từng mảng lớn, kéo dài hàng chục dặm. Nơi nơi vang lên tiếng kêu la, binh sĩ quân mình chạy đôn chạy đáo, cảnh tượng trông hết sức hỗn loạn.

Xem ra người của Thiết Huyết Trấn còn chưa tới đây, Lỗ Thanh cảm thấy yên lòng hơn một chút, lúc này mới rống to:

- Đội thân vệ, đội thân vệ của lão phu đâu?

Mấy trăm tên binh sĩ nghe tiếng chạy vội tới:

- Lỗ soái, chúng ta ở bên này!

- Thiết Huyết Trấn đâu, bọn chúng đâu không thấy?

Lỗ Thanh điên cuồng gào lên.

- Không biết, tín hiệu cảnh báo vừa vang lên, chúng ta liền xông ra, nhưng không thấy bóng dáng một người nào của Thiết Huyết Trấn cả!

Một tên chiến sĩ cao giọng đáp.

- Con bà nó, thật là khốn kiếp! Tìm ai đó trả lời cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì! Vài người các ngươi chạy lên phía trước xem tình hình ra sao, mau lên!

Lỗ Thanh rống to.

Hoảng loạn vẫn còn tiếp tục, nhưng lúc này quan quân tướng lĩnh các cấp đều đã lao ra khỏi trướng, quát tháo chỉ huy binh sĩ cấp dưới, tổ chức nhân thủ lại. Cục diện hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại, binh sĩ bắt đầu tổ chức đội ngũ, xếp đội hình nghiêm chỉnh, chuẩn bị chiến đấu.

Một lát sau, một tên binh sĩ phi ngựa trở lại bên cạnh Lỗ Thanh, tung mình xuống ngựa bẩm báo:

- Hồi báo Lỗ soái, không thấy người của Thiết Huyết Trấn xông qua đây!

- Vậy vừa rồi vì sao lại hoảng loạn như thế?

- Hồi báo Lỗ soái, lúc nửa đêm, người Thiết Huyết Trấn đột nhiên gõ vang trống trận, sau đó binh sĩ tuyến đầu của chúng khởi xướng xung phong về phía quân ta. Đội cảnh giới ban đêm của quân ta lập tức phát tín hiệu cảnh báo, do đó xảy ra biến cố.

- Vậy bọn chúng đâu rồi?

- Hồi bẩm Lỗ soái, bọn binh sĩ Thiết Huyết Trấn xông lên được nửa đường, thấy tín hiệu cảnh báo của quân ta vang lên, bèn...trở về đi ngủ!

- Cái gì...ngươi muốn nói...

Tên binh sĩ kia lấy hết can đảm nói:

- Đúng vậy Lỗ soái, đối phương chỉ giả vờ mà thôi!

- A!

Lỗ Thanh tung một cước đá tên binh sĩ kia ngã lăn quay, nổi giận tới mức rút kiếm ra điên cuồng mắng lớn:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi là tên vô sỉ bại hoại, rác rưởi hạ lưu! Ngươi sẽ không thể có con trai! Ngươi có giỏi thì ra đây, lão phu sẽ vung kiếm thịt ngươi lập tức!

Bên trận địa Đế quốc Kinh Hồng, tiếng mắng chửi giận dữ của lão Tướng quân theo gió bay xa, rốt cục bay tới tai Thiển Thủy Thanh đang ở trận địa đối diện.

Buông Thiên Lý Nhãn, Thiển Thủy Thanh phì cười:

- Lão già kia bị chúng ta chọc tức đến phát điên, nhưng giọng lão vẫn còn tốt lắm!

Bích Không Tình cũng cười nói:

- Từ lúc tín hiệu cảnh báo vang lên đến khi dẹp yên hỗn loạn, trước sau phải mất thời gian ba khắc. Rối loạn ở tuyến đầu rất nhiều, nhưng ở mặt sau lại rất ít, điều này chứng tỏ quân Đế quốc Kinh Hồng huấn luyện có thừa, nhưng ứng biến lại không đủ, phản ứng của các tướng lĩnh coi như đúng quy củ, không có sai lầm gì quá lớn.

Thủy Trung Đường bổ sung:

- Đó là vì chúng ta không thật sự phát động tiến công, phải là đao chém tới sát mí mắt mà không chớp mắt, dẹp yên hỗn loạn, như vậy mới được coi là đạt tiêu chuẩn!

Phương Hổ tỏ ra kiêu ngạo:

- Không phải ai ai cũng có năng lực như Thiết Huyết Trấn ta.

Thác Bạt Khai Sơn:

- Tín hiệu cảnh báo vang lên, binh sĩ hoảng loạn không có trật tự như vậy, có thể thấy rằng tâm lý của bọn binh sĩ này thiếu cứng rắn, dễ căng thẳng, kinh nghiệm đại chiến cũng rõ ràng không đủ, sự phối hợp cũng không ăn ý. Bọn này chỉ có thể đánh những trận chiến thuận lợi mà thôi, gặp phải những trận chiến gian nan ắt không chịu nổi.

Mộc Huyết:

- Tâm lý của đại tướng cầm quân không đủ trầm ổn, dễ nóng giận, tuy nhiên coi như cũng có năng lực chỉ huy, cầm quân cũng có chút bản lãnh.

Phương Hổ:

- Hai lộ quân trái phải mỗi lộ chỉ hạ hai ngàn năm trăm doanh trướng, nhưng khi nãy hỗn loạn lại đốt số đuốc nhiều gấp đôi, tức là có quân ngầm. Xem ra ngày mai bọn chúng muốn đánh thế trận Song Dực Tề Phi, hắc hắc, không ngờ chúng ta chỉ giả vờ tấn công một phen đã dò xét được hư thật của chúng.

Thiển Thủy Thanh:

- Quân bên cánh trái hỗn loạn nhiều nhất trong thời gian dài nhất, hẳn là cánh quân yếu nhất trong đó. Ngày mai chúng ta cứ đánh vào điểm ấy rồi cuốn tròn theo bên trái.

Lôi Hỏa:

- Nhưng phải cẩn thận quân trung lộ của đối phương đột phá.

Tông Trác:

- Quân trung lộ của chúng ắt sẽ nhận nhiệm vụ phối hợp tác chiến, do Thang Thủ Vọng phụ trách. Người này ta biết rõ, cẩn thận có thừa nhưng lại nhút nhát không dám tiến, dùng hắn phối hợp tác chiến tức là đã dùng sai người, hắn tuyệt đối không có đủ can đảm liều mạng vì người khác. Ưng Dương Kỳ ta tuyệt đối có thể cầm chân bọn chúng.

Bích Không Tình:

- Tín hiệu cảnh báo vang lên ở ba nơi, quân ở tuyến đầu của ta đã ghi lại rõ ràng. Đến lúc quyết chiến chỉ cần chiếm trước ba nơi ấy, ắt đại sự đã định.

Thủy Trung Đường:

- Sau khi hỗn loạn bắt đầu, hiệu suất tra xét tin tức và công tác truyền tin của địch rất thấp, phải mất hết ba khắc mới có thể nắm rõ tình hình, hồi báo chủ soái. Trận chiến ngày mai, khi chúng ta tấn công thật sự, hiệu suất của chúng càng thấp hơn nữa.

Các tướng mỗi người nói lên cách nghĩ của mình, coi như đã nắm giữ toàn bộ tình hình cơ bản của địch sau khi quan sát vụ rối loạn khi nãy.

- Khá lắm, trên cơ bản, tất cả đều nắm được!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười, vỗ vỗ tay:

- Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, đại chiến ngày mai phải trông vào các ngươi đó!

Phía xa còn vang lên tiếng mắng chửi không ngớt của Lỗ Thanh. Đêm nay người Đế quốc Kinh Hồng bị Thiết Huyết Trấn giả vờ tập kích, khiến cho không ai có thể ngủ yên, ngược lại tướng sĩ Thiết Huyết Trấn bên này lại đánh một giấc ngon lành. Quân Đế quốc Kinh Hồng rất muốn đánh thẳng sang đây, giết cho đối phương máu chảy thành sông, thây phơi chật đất, nhưng lại không muốn gánh lấy tội danh phá hoại một trận quyết chiến công bằng.

Chiến tranh cho tới bây giờ đều là như vậy, công lao thì ai cũng muốn, nhưng tội trạng thì không ai muốn.

Thiển Thủy Thanh không sợ:

- Lão tử muốn lập công, tội cũng dám gánh vác! Chẳng những muốn thăm dò hư thực của các ngươi, còn phải làm cho các ngươi ngủ không ngon giấc.

O0o

Ngày Mười Lăm tháng Tám, trận quyết chiến chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới.

Đây là một trận đại quyết chiến xưa nay chưa từng có. Một bên là vua một nước, nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, bên kia là một Thống soái thiên tài, đã đánh vô số trận kỳ tích lấy ít thắng nhiều.

Mặc dù binh lực hai bên chênh lệch khá xa, nhưng ngoài chênh lệch về binh lực ra, về các phương diện khác như chuẩn bị trước khi xuất chiến, quan chỉ huy, sĩ khí, huấn luyện hàng ngày của binh sĩ...rõ ràng là Thiết Huyết Trấn chiếm phần ưu thế. Đây là một cánh quân tinh anh thật sự đã trải qua vô số lần trui rèn trong máu lửa, trên mảnh đất Kinh Hồng, bọn họ đã giết được số địch nhân đông gấp mười lần mình, dùng chiến công hiển hách để chứng minh vinh quang của mình.

Nếu so ra, đối phương tuy có nhân số khổng lồ nhưng không tránh khỏi hiện tượng tốt xấu lẫn lộn, lộ ra nhiều vấn đề nghiêm trọng tồn tại do quân thủ thành ở các nơi tổ chức mà ra.

Chiến cuộc vì vậy mà trở nên khó bề phân biệt.

Hiện giờ tướng sĩ của cả hai phe đã lập xong trận hình, từ xa nhìn lại, thanh thế của quân Đế quốc Kinh Hồng quả thật là đồ sộ, chính là cờ xí muốn che lấp cả ánh dương quang! Cờ xí của bọn họ có đủ các loại lớn nhỏ: Từ Vương kỳ trên nóc Long xa của Quốc chủ, soái kỳ của quan tổng chỉ huy, quân kỳ của các chiến tướng, đội kỳ của các toán quân lớn nhỏ; lại có đủ các màu sắc vô cùng sặc sỡ: Đỏ, cam, vàng, xanh, tím...; đủ các loại hình vẽ trên đó: Sư tử, gấu, báo, sói, ưng, rắn, trâu, ngựa...; đủ các hình dạng: Vuông, tam giác, chữ nhật...Bạn có thể phối hợp ra đủ tất cả các loại, nơi đây muốn gì cũng có.

Tướng sĩ như mây, đại quân cuồn cuộn, rợp cả đất trời, đội ngũ chất chồng, dài hàng chục dặm. Bất kể mặt đất có màu vàng hay màu xanh, hoặc đen, dưới sự phản chiếu ánh mặt trời từ các màu khôi giáp của binh sĩ ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, giống như thuốc nhuộm được đổ ra, màu sắc nguyên bản của đất cũng bị che lấp hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng loang loáng rạng rỡ của vũ khí và khôi giáp.

Đao thương tua tủa, kiếm kích rợp trời. Trường mâu, loan đao, họa kích, trọng kiếm, chiến phủ, thiết bổng, phàm là vũ khí được trưng bày ở bảo tàng vũ khí, có thể tìm được trong cánh đại quân này. Thỉnh thoảng có một hoặc nhiều toán quân giơ cao vũ khí trong tay hò hét, tạo ra một mảng hoặc nhiều mảng rừng thương, rừng kiếm, rừng kích, rừng mâu...liên tiếp với nhau, vô cùng vô tận. Sát khí sắc bén tỏa ra, bao phủ trong phạm vi hàng trăm dặm từ dưới đất lên tới bầu trời. Vầng dương vì vậy mà dường như lu mờ nhan sắc, há hốc mồm, mặt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn xuống quan sát kiệt tác của con người.

Trống trận của ngưòi Đế quốc Kinh Hồng lúc này được nổi rền vang, tiếng địch, tiếng tù và, tiếng loa...tạo nên một luồng sóng âm thanh như sấm động lưng trời. Âm thanh này khiến cho núi đồi rung chuyển, như tiếng sét giữa trời quang, xông thẳng lên chín tầng mây, chấn động màng tai tất cả mọi người.

Hình thức biểu diễn trông như duyệt binh này đương nhiên không phải là dùng để phát động tiến công. Trước khi quyết chiến bắt đầu, ngoài tác dụng kích thích tinh thần và sĩ khí của binh sĩ phe mình, chủ yếu nó còn triển khai một trận tấn công tâm lý thanh thế hùng hồn về phía đối thủ.

Tuy nhiên hình thức tấn công tâm lý bằng cách mượn hình ảnh và âm thanh ngợp trời này đối với bọn lão binh mà nói, thật sự là không có tác dụng gì nhiều. Bản thân Thiển Thủy Thanh lại là nhân vật cấp đại sư về tâm lý chiến, đã sớm phát bông gòn cho các binh sĩ của mình nhét kín hai tai. Trong tai được nhét chặt bông gòn như vậy, mặc tình cho địch có khua chiêng trống thấu trời xanh, cũng không thể làm cho mình lay động mảy may.

Không còn nghe được thanh âm, màn biểu diễn trước mặt các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn giống hệt một màn kịch câm của các nghệ sĩ hài, còn bọn họ giống như những khán giả đang xem buổi diễn. Trong khi binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đang bị âm thanh chấn động đến nỗi gần như nứt cả màng tai, chiến sĩ Thiết Huyết Trấn đối diện lại uể oải ngáp dài, nét mặt ra vẻ 'đánh giặc là phải dùng công phu thật sự, kêu la như vậy cũng không khác gì đánh rắm!'

Tuy nhiên so với quy mô khổng lồ, khí thế hùng hồn của đại quân đối phương, Thiết Huyết Trấn bên này mặc dù bản thân quy mô ba vạn quân cũng không thể nói là quá nhỏ, nhưng nhìn qua cũng giống như là không biết tự lượng sức mình. Cũng giống như một người thấp lùn đứng trước mặt một người khổng lồ, cũng có vẻ không xứng. Nhưng dù là như vậy, tác phong của Thiết Huyết Trấn vẫn có nét riêng của họ.

Đối mặt với đội hình đồ sộ của quân địch, Thiết Huyết Trấn bày binh bố trận có vẻ hơi độc đáo. Đứng trước hết ngay giữa là các chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ đánh trận đầu, những lá trọng thuẫn rất lớn và những thanh trường mâu làm bằng thép ròng vừa cướp trong kho quân dụng của người Đế quốc Kinh Hồng không lâu, lúc này tạo thành một mảng rừng mâu trận thuẫn. Phía sau mỗi hàng chiến sĩ trọng trang bộ binh ấy, cung tiễn thủ, phi phủ thủ dày đặc như rừng. Giáp xa phòng ngự, nỏ liên châu, xe bắn nỏ...các loại xe dã chiến bày lớp lớp hàng hàng. Hai bên trái phải chiến trường là hai Doanh trọng trang bộ binh vừa mới bổ sung quân: Thiết Sư Doanh thuộc Thiết Phong Kỳ và Sơn Tự Doanh của Linh Phong Kỳ. Lần này bọn họ xuống ngựa chiến đấu, trở về vị trí ban đầu của mình.

Ở phía sau là Huyết Phong Kỳ an nhiên bất động, cánh trái là Hổ Báo Doanh của Thiết Phong Kỳ và Vân Tự Doanh của Tô Vân.

Nhìn xem tình hình trên toàn chiến trường, quân của Thiển Thủy Thanh bày đội hình theo thế tả khinh hữu trọng, có thể thấy rằng Thiển Thủy Thanh đã tính đột kích bên cánh phải là chủ yếu để đối phó với hai lộ trái phải của quân Đế quốc Kinh Hồng bố trí đều nhau, hiển nhiên là đấu pháp bẻ gãy hai cánh của thế trận Lưỡng Dực Tề Phi.

Trước khi xuất chiến, hai bên bày trận đều cố gắng giấu giấu diếm diếm, để đối phương không thể phát hiện ra động cơ và mục đích của mình. Chỉ khi nào trận hình được triển khai, tất cả tự nhiên phơi bày ra ánh sáng rõ như ban ngày, lúc này giấu diếm đã không còn ý nghĩa.

Thay đổi tạm thời trên chiến trường thông thường chỉ là biến hóa trong phạm vi nhỏ, với biên độ nhỏ mà thôi, mục đích của nó là hoàn thành yêu cầu chiến thuật, làm cho năng lực bản thân phát huy ra hết mức có thể, nhưng không thể nào làm ra thay đổi lớn trên bố cục chiến lược. Không thể nào có chuyện quan chỉ huy vừa hô một câu biến trận, người bên trái lập tức chạy hết sang bên phải. Đại chiến diễn ra, trận hình hai bên đã hình thành, cho dù là phát hiện ra đối phương có âm mưu gì cũng không kịp thay đổi, chỉ có thể ứng phó trong phạm vi nhỏ mà thôi.

Giờ phút này, Lỗ Thanh vừa nhìn thấy đội hình đối phương, lập tức biết ngay trọng tâm công kích của đối phương chỉ có thể là bên cánh trái của mình, bởi vậy lập tức ra mệnh lệnh:

- Chú ý phòng ngự bên cánh trái, Thiển Thủy Thanh sẽ chủ công chúng ta từ bên đó!

Nhưng biết thì biết vậy, cụ thể nên đánh như thế nào, ứng phó ra sao, vậy phải đánh mới biết.

Tuy nhiên trước khi quyết chiến bắt đầu, Lỗ Thanh còn muốn làm một chuyện...

O0o

Chiến sự chưa bắt đầu, hai quân vẫn còn đang trong tình trạng giằng co, bên này nhe răng trợn mắt nhìn bên kia, mũi thở hồng hộc, giống như trâu đực trước giờ thả vào sới chọi.

Sự chờ đợi trước khi xuất chiến này bởi vì thời gian kéo dài mà làm cho mọi người đều khó chịu.

Sự giày vò trước khi xuất trận này dù đối với các quan quân, cũng là một thử thách quan trọng về ý chí và thần kinh. Nếu ai không chịu đựng được, chỉ sợ đại chiến chưa xảy ra, người đã suy sụp mất rồi.

May mắn là trong quân Đế quốc Kinh Hồng rất nhanh đã xuất hiện biến hóa. Một tên lính liên lạc đột nhiên từ trong quân giục ngựa một mình chạy ra giữa chiến trường, cao giọng hô to:

- Phụng mệnh Lỗ soái, có phong thư này gởi cho Thiển Tướng quân của quý Trấn!

Sau khi giao thư, tên lính liên lạc kia nhanh chóng lui về.

Sau khi kiểm tra trên thư không có độc, thư được đưa tới tay Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên lướt qua, đột ngột sắc mặt đại biến, thân hình lảo đảo vài cái.

Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có lưa thưa vài chữ: "Cơ Nhược Tử bị ám sát ở Phong quốc, bản soái nghĩ tới lòng nhân của trời cao, thông tri việc này cho Thiển Tướng quân, xin Thiển Tướng quân cố nén đau buồn..."

Không phải là không kinh hãi.

Cơ Nhược Tử bị ám sát, sống hay chết? Đoàn đặc sứ phải giải quyết ra sao? Rốt cục ai gây ra chuyện này? Hết thảy đều không có câu trả lời. Đối phương rất giảo hoạt, chỉ nói Cơ Nhược Tử bị ám sát, nhưng không nói kết quả như thế nào, khiến cho lòng Thiển Thủy Thanh nổi lên sóng gió ngập trời, không thể nào bình tĩnh như trước nữa.

Trước khi đại chiến xảy ra, Lỗ Thanh lại đưa tới một phong thư như vậy, nói cho hắn một chuyện động trời như vậy, quả thật là có ý đồ muốn làm loạn tâm trí của hắn, muốn cho Thiển Thủy Thanh không thể chỉ huy tác chiến hữu hiệu. Một đòn tâm lý chiến này giáng vào Thiển Thủy Thanh không thể nói là nhẹ được.

- Thiển Trấn Đốc, xảy ra chuyện gì?

Lâm Dược bên cạnh hắn vội hỏi.

- Không có gì, thư chiêu hàng mà thôi, không cần lưu ý!

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại, tay cầm thư cũng đã siết chặt lại thành quyền, khiến cho phong thư kia nát nhừ ra.

Nhìn đại quân khổng lồ trước mặt của địch, Thiển Thủy Thanh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bình phục tâm tình kích động của mình. Trong giờ phút này, cho dù trời có sập xuống đi chăng nữa, hắn cũng phải hết sức bình tĩnh. Tất cả mọi chuyện chờ đánh xong trận chiến này rồi hãy tính.

- Nói với tất cả chiến sĩ, Lỗ Thanh vừa đưa thư xin hàng ta, khi chiến cuộc tới thời điểm quan trọng nhất sẽ đầu hàng, còn nữa...đối phương sẽ lập tức khởi xướng công kích!

Đối mặt với đòn tấn công tâm lý của Lỗ Thanh, Thiển Thủy Thanh lật tay phản kích lại một đòn ngoạn mục. Mặc dù hai quân chưa khai chiến, nhưng chủ soái hai bên đã trao đổi một chiêu.

Đoán rằng Thiển Thủy Thanh khi biết được tin này, nhất định tinh thần sẽ ảnh hưởng nặng nề, cờ xí của quân Đế quốc Kinh Hồng lập tức lay động, trống nổi đùng đùng, lính liên lạc chạy nháo nhào, các Tướng quân đều động viên lần cuối để khích lệ sĩ khí, rốt cục đại quân Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu hành động.

Hai cánh quân tiên phong trái phải của quân Đế quốc Kinh Hồng, cứ một ngàn người thì lập thành một phương trận, tay cầm thuẫn, kiếm, Trảm Mã đao, trường mâu...bắt đầu nện bước rầm rập tiến tới. Bọn chúng nện bước hết sức vững vàng, ý chí chiến đấu sục sôi, nhịp bước rền vang như sấm động, mặt đất vì vậy mà run lên.

- Quân bắn nỏ chuẩn bị!

- Cung tiễn thủ chuẩn bị!

- Phi phủ thủ chuẩn bị!

Thấy quân địch bên kia nghênh ngang tiến tới, các quan quân của Thiết Huyết Trấn vừa cẩn thận quan sát khoảng cách của địch, vừa ban ra các loại mệnh lệnh. Các lão binh lão luyện sa trường nhanh chóng chấp hành chính xác theo mệnh lệnh của các quan quân. Mặc dù đối thủ có lực lượng hùng hậu, nhân số đông đảo, vừa ra tay đã phái ra bốn vạn quân, nhưng các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn đã sớm rèn luyện thần kinh vững chắc như sắt thép nên không hề tỏ ra hoang mang sợ sệt, bởi vì ở sau lưng họ còn có một vị anh hùng như trong truyền thuyết.

Bọn họ tin tưởng ở Thiển Thủy Thanh, chỉ cần có hắn, Thiết Huyết Trấn nhất định sẽ không thua!

Tình cảm tôn sùng của binh sĩ đối với Tướng quân chính là tất cả cơ sở làm nên thành tựu của quân nhân, là ngọn nguồn khiến cho bọn họ tin tưởng, dũng cảm xông lên phía trước, là cơ sở cho chuyện thường thắng bất bại của bọn họ. Nó cũng giống như tín ngưỡng của tôn giáo, khiến cho các chiến sĩ cuồng nhiệt, anh dũng, tràn ngập tinh thần hiến dâng.

Ngay sau đó, hiệu lệnh của quan quân vang lên:

- Bắn!

Vô số cung nỏ bắn ra mưa tên thẳng lên không, nhắm vào quân địch phía trước, lập tức hoa máu nở rộ...

O0o

- Các huynh đệ, xung phong, giết!

Khi quân Đế quốc Kinh Hồng tiến vào trong tầm bắn của Thiết Huyết Trấn, các quan chỉ huy cơ sở của Thiết Huyết Trấn lập tức hạ lệnh bắn, đồng thời bên phía quân Đế quốc Kinh Hồng cũng vang lên tiếng gào thét như sấm động.

Bộ binh phương trận đang bước tới đột ngột tản ra, vốn phương trận vuông vức chỉ trong nháy mắt đã tản ra thành đội hình tán loạn kéo dài vài dặm, do nhiều thế trận mai rùa nhỏ hợp thành, từ từ tiến về phía trước như một ngọn sóng thần đang chậm rãi ép về phía Thiết Huyết Trấn.

Bọn chúng cao giọng hô to khẩu hiệu xung phong liều chết, thuẫn giơ cao che kín đỉnh đầu, như cuồng phong bạo vũ thổi quét về phía trước. Nghênh đón bọn chúng là hỏa tiễn, độc tiễn, nỗ tiễn, đá...đủ loại vũ khí công kích tầm xa, tạo ra trên bầu trời đủ thứ vũ khí dày đặc như mưa rồi trút mạnh xuống đầu bọn chúng.

Tiếng bật dây cung lúc này vang lên ong ong không dứt, giống như tiếng sét đánh ngang tai, hoa máu nở rộ khắp nơi, tấu lên khúc nhạc vô cùng bi tráng.

Trong chiến trận, phạm vi xung phong nằm trong tầm bắn của đối phương được gọi là khu vực tử vong, phe chủ động tấn công nhất định phải chịu các loại vũ khí công kích tầm xa của phe phòng ngự tấn công mạnh mẽ. Nếu so ra, vì nguyên nhân về khoảng cách, phe chủ động tấn công không được vũ khí công kích tầm xa của quân mình hỗ trợ, cho nên có vẻ vô cùng chật vật.

Muốn xông qua khu vực tử vong kia, nhất định phải trả giá bằng sinh mạng, từng chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng cứ như vậy thi nhau ngã xuống trên đường xung phong. Những lão binh dày dạn kinh nghiệm vận dụng những bước chạy thành thạo và lá thuẫn trong tay để ngăn cản tên rót xuống như mưa. Bọn tân binh thì thê thảm hơn nhiều, chỉ biết lấy mắt mà nhìn những mũi tên đòi mạng lao xuống đầu mình, hoàn toàn không biết ứng phó như thế nào, từng đám cứ kêu lên thê thảm rồi ngã xuống. Nhưng dù là đối với bọn lão binh đã dày kinh nghiệm xung phong, muốn xông qua khu vực tử vong này không phải là chuyện dễ dàng. Thủ đoạn tấn công tầm xa của Thiết Huyết Trấn vô cùng hung hãn điên cuồng, ngay trước tuyến đầu của Thiết Huyết Trấn, từng cánh nỏ rất lớn được đẩy ra, liên tục bắn ra những mũi tên nỏ to như cánh tay, vô cùng mạnh mẽ. Những mũi tên nỏ này được bắn thẳng, xuyên qua thuẫn của quân Đế quốc Kinh Hồng, sau đó còn xuyên qua thân thể của ít nhất vài tên binh sĩ nữa mới chịu dừng lại. Cho dù vất vả tránh khỏi được số tên nỏ chết người này, xông tới trước trận địa của Thiết Huyết Trấn, quân Đế quốc Kinh Hồng còn phải đề phòng những lưỡi búa hung hãn của phi phủ thủ đối phương.

Nhưng lấy sinh mạng trả giá để xung phong, không thể nào không thu hoạch được gì. Người Đế quốc Kinh Hồng tổ chức đợt xung phong như cơn hồng thủy ngập trời này, tuy chịu đựng công kích tầm xa nặng nề của đối phương, nhưng cũng đang không ngừng ép về phía trước. Một chiến sĩ ngã xuống, hai ba chiến sĩ ùa lên, lấp vào chỗ trống ở tuyến đầu.

Cơn hồng thủy màu đen khí thế hùng hồn từ từ ập tới, binh sĩ Thiết Huyết Trấn chỉ nở nụ cười khinh miệt. Mắt thấy cơn hồng thủy kia ngày càng tới gần mình, các chiến sĩ đứng ở hàng đầu tiên đồng thời quát to một tiếng, trọng thuẫn trong tay dựng thẳng lên, trường mâu chĩa lên trời, tạo thành một tuyến phòng ngự như tường đồng vách sắt, giống như một con đập lớn ngăn giữa dòng sông, thề sống chết cũng phải ngăn cản thế công đối thủ.

Ầm!

Cơn hồng thủy vỗ thật mạnh vào con đập.

O0o

Chiến sự vừa bắt đầu, tâm trạng của Thiển Thủy Thanh cũng đã khôi phục lại bình thường.

Sau khi đã trải qua nhiều lần ngấp nghé bên bờ vực sinh tử, đã lạt mùi sinh tử, Lỗ Thanh có ý đồ dùng chuyện Cơ Nhược Tử bị ám sát để ảnh hưởng tới tâm trạng Thiển Thủy Thanh, nhưng không biết rằng những thử thách về tâm lý như vậy đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, hắn đã trải quá nhiều, chuyện này quả thật không đáng kể. Không phải hắn coi thường an nguy của Cơ Nhược Tử, nhưng hắn có thể đè nén sự vướng bận này xuống, sau đó tập trung tất cả lực chú ý vào trận chiến trước mắt.

Trong giờ phút mà sinh mạng của vô số người đang như ngàn cân treo sợi tóc này, sự an nguy của một người đã không còn đáng kể...

Bốn vạn đại quân của Lỗ Thanh chia làm hai lộ tiến lên, bất quá sau khi cơn hồng thủy xông lên gặp phải sự ngăn trở của con đập, cơn hồng thủy liền bị chặn đứng lại. Bất kể về kinh nghiệm chiến đấu, hiểu suất tổ chức, phẩm chất binh sĩ...binh sĩ của Thiết Huyết Trấn đều hơn xa đối thủ. Lúc này thấy đối phương đang xông tới, bọn họ không chút hoang mang, dựa theo kế hoạch đã định mà khởi xướng phản kích. Các chiến sĩ đứng ở hàng đầu chính là trọng trang bộ binh bày thế trận mai rùa chặt chẽ, trọng thuẫn và trọng giáp trên người là công cụng thích hợp của bọn họ để ngăn trở đối phương, một tay còn lại liều mạng múa tít chiến đao trong tay mà không cần nhìn, dù sao thì phía trước cũng toàn là địch. Sau lưng bọn họ, các cung nỗ thủ lúc trước, lúc này lui về phía sau, mà trường mâu binh nhanh chóng tiến lên lập đội hình tấn công quân địch.

Trường mâu của họ dài tới bốn thước, là chuyên môn dùng đối kháng trong những trận đối đầu trực diện. Trường mâu được đặt trên vai của trọng trang bộ binh phía trước, hoặc đặt trên chỗ lõm của trọng thuẫn đang dựng đứng, sau đó không ngừng đâm ra thụt vào. Mỗi lần đâm ra thụt vào như vậy đều khiến cho máu quân địch chảy đầm đìa, thịt xương vỡ nát. Kế tiếp chính là cự ly thích hợp cho các phi phủ thủ phát huy.

Phòng ngự nhất định phải thuận lợi hơn tấn công, có rất nhiều thủ đoạn công kích khác nhau khiến cho quân tiến công chết liên tục. Mưa máu bay tung tóe khắp chiến trường, từng tiếng kêu thê thảm cứ như vậy vang lên liên tiếp.

Sau khi vượt qua khu vực tử vong đẫm máu kia, đánh giáp lá cà rốt cục khôi phục vai trò chủ đạo trong chiến tranh, nó chính là phương thức tranh hùng không thể nào tránh khỏi trong thời kỳ này. Mà ở chiến trận hai bên, Thiển Thủy Thanh và Lỗ Thanh đều ngồi trên lưng ngựa, phóng mắt nhìn về chiến trường khói bụi mịt mù, bình tĩnh quan sát tình thế, âm thầm đánh giá thành bại được mất, cân nhắc xem bước tiếp theo nên hành động như thế nào. Nguồn tại http://

- Lương Khâu Húc không ra tiền tuyến xem cuộc chiến, xem ra Lỗ Thanh không muốn cho chúng ta bất cứ cơ hội nào để bắt Quốc chủ của lão.

Bích Không Tình nói nhỏ bên tai Thiển Thủy Thanh.

- Nhưng như vậy có nghĩa là trong lòng lão thật ra không cảm thấy tự tin.

- Vậy chờ xem Thiển Trấn Đốc ngươi muốn địch nhân to gan hơn một chút, hay muốn địch nhân nhát gan hơn một chút.

- Ta thích địch nhân thất bại thôi...

Bích Không Tình mỉm cười.

Chiến sự phía trước vẫn đang bừng bừng khí thế. Quân Đế quốc Kinh Hồng chiếm ưu thế ở chỗ binh lực hùng hậu, Thiết Huyết Trấn mạnh ở chỗ tổ chức nghiêm mật, hai bên đều có chỗ mạnh ỷ vào, chém giết nhau túi bụi. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh cũng không dừng một chỗ mà quét khắp nơi, dường như đang chờ đợi cái gì.

Khi quân Đế quốc Kinh Hồng và Thiết Huyết Trấn còn đang quần thảo hăng say với nhau, rốt cục Lỗ Thanh cũng đã có hành động mới.

Lại một cánh quân sáu vạn người, chia làm hai bên trái phải đánh tới. Lúc này đây, đã có bốn vạn quân mình quần nhau với địch ở phía trước, sáu vạn binh sĩ này xung phong lên thoải mái hơn nhiều. Cùng lúc đó, đại quân ở trung lộ cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, xem ra Lỗ Thanh muốn lợi dụng ưu thế về binh lực khổng lồ của mình thừa thắng xông lên, tiêu diệt Thiết Huyết Trấn.

Chuyện này cũng không trách được, cho dù là đại quân trung lộ này lên hết, Lỗ Thanh vẫn còn trong tay mười lăm vạn nhân mã làm đội dự bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên trợ giúp. So với Thiển Thủy Thanh, lão có rất nhiều ưu thế hơn.

Nhưng nhìn thấy cục diện như vậy, Thiển Thủy Thanh lại khẽ mỉm cười, hắn lên tiếng:

- Trận này, trước hết hãy tiêu diệt ít nhất một phần mười binh lực của Lỗ Thanh cái đã!

Lúc này, cánh quân bên cánh trái của Lỗ Thanh đang dồn ép lực lượng yếu ớt của quân Sơn Tự Doanh Linh Phong Kỳ, khiến cho đối thủ bắt đầu không chống đỡ nổi thế công hùng mạnh như nước thủy triều, dưới sự dẫn dắt của Thường Nhạc dần dần lui về phía sau. Nếu so với trạng thái giằng co của quân trung lộ và cánh phải, quân cánh trái của Đế quốc Kinh Hồng đang cao giọng hát vang tiến lên phía trước.

- Lỗ soái, phía Phùng Hạ đã sắp sửa đột phá được phòng tuyến của địch, xem ra không bao lâu nữa có thể tiêu diệt được cánh phải của địch, sau đó xông thẳng vào bản trận trung ương!

- Ừm!

Lỗ Thanh đang dùng Thiên Lý Nhãn quan sát chiến trường, đối với thế cục trước mắt, lão cũng không biết lòng mình đang vui hay đang buồn.

Năm vạn binh sĩ tấn công mãnh liệt như cơn lũ, Thiết Huyết Trấn ngăn không nổi cũng là chuyện thường, nhưng không biết vì sao lão vẫn thấy có chút gì đó không hợp lý.

Cánh trái của địch chính là cánh phải của mình, Lỗ Thanh hiểu rất rõ ràng năng lực của cánh quân bên phải của mình. Trong đó tân binh chiếm đa số, lão binh rất ít, bản thân Phùng Hạ cũng không phải là một nhân vật tài hoa hơn người gì cả, lẽ nào chỉ mất vài trăm người đã có thể phá được phòng tuyến của quân địch sao? Cũng phải nói rằng nếu như đối thủ là người khác, lão còn có thể tin được, nhưng đối thủ lại là Thiển Thủy Thanh, cho nên lão khó có thể tin được...

Tuy nhiên rất nhanh, lão đã biết sự lo lắng của mình không còn là lo lắng nữa...

Thấy quân bên cánh phải của địch không ngừng ép tới, lòng Thiển Thủy Thanh vẫn bình tĩnh như nước trong giếng lặng, chỉ thản nhiên nói:

- Cũng đã đến lúc rồi đó, bảo bọn Khai Sơn ra tay đi!

Theo mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh, Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh của Thiết Phong Kỳ vốn bất động ở phía sau bên phải lúc này bất ngờ hành động. Phòng tuyến cánh phải phía trước, các chiến sĩ đang dùng trọng thuẫn che chắn như một vách tường đột ngột lui nhanh về phía sau, nhường ra một con đường có chiều rộng chừng mười thước. Quân Đế quốc Kinh Hồng đang say mê tấn công, thấy vậy nghĩ rằng mình đã công phá được phòng tuyến của đối phương, vừa mới phấn khởi cất tiếng hoan hô, chỉ thấy một đội thiết kỵ hung hăng từ hậu trận của địch xông ra nhanh như chớp.

Cánh thiết kỵ này vô cùng dũng mãnh, khí thế hùng hồn không gì ngăn nổi, từ bên cánh nhanh chóng thọc sâu vào trong trận địa của quân Đế quốc Kinh Hồng còn đang bất ngờ không kịp đề phòng. Lập tức mưa máu tung bay, kinh thiên động địa, vô số linh hồn lặng lẽ chết đi trong khói lửa ngập trời...

O0o

Lúc Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh vừa xuất hiện, Lỗ Thanh đã biết không đúng ở chỗ nào.

Giờ phút mà kỵ binh của đối phương xuất kích đúng vào lúc hai cánh quân của mình đã hoàn toàn tiến vào khu vực chiến trường, đang tiến hành quần thảo với địch. Mà lúc này, cánh quân trung lộ có nhiệm vụ tiếp ứng vì hành động chậm chạp mà chưa đuổi tới kịp, không thể kịp thời bảo vệ cho bên cánh. Thời cơ mà Thiển Thủy Thanh ra lệnh cho kỵ binh của mình xuất chiến chính xác đến từng giây!

Mà hiện tại, cánh kỵ binh có năng lực tấn công hùng mạnh kia vừa lên chiến trường, quân Đế quốc Kinh Hồng lập tức bị giết cho tơi bời hoa lá, lực xuyên phá hùng mạnh của kỵ binh lúc này được hiển lộ hoàn toàn không sót chút gì. Bọn Phương Hổ, Thác Bạt Khai Sơn, Tô Vân dẫn sáu ngàn chiến sĩ kỵ binh của hai Doanh, trực tiếp xuyên phá trận địa của địch, giống như sáu cây trường mâu khổng lồ đâm thẳng vào lòng đối thủ, xem qua nếu không phá nát trận hình đối thủ là không cam lòng.

Cùng lúc đó...

- Xung phong!

Hàng trăm quan quân trên dưới của Thiết Huyết Trấn đồng thời gào to. Phòng tuyến như tường đồng vách sắt ở giữa và cánh phải, vốn lúc đầu dùng trọng thuẫn và trường mâu tạo thành thế trận mai rùa phòng ngự, lúc này lập tức dỡ bỏ mai rùa ra, lộ ra vô số mũi nhọn hung tợn.

Phản xung phong!

Đối mặt với mười vạn quân của địch tấn công mạnh mẽ, Thiển Thủy Thanh không thèm để ý tới cánh trái của mình đã bị địch nhân đột phá, dứt khoát ra lệnh cho quân mình phát động phản xung phong với địch.

Không, không chỉ có là phản xung phong, Hổ Báo Doanh trước hết xông ra khỏi trận bên mình, đột nhiên làm một sự thay đổi hướng của đội hình kỵ binh xung phong hết sức đột ngột đòi hỏi độ khó rất cao. Vốn đội ngũ đang xông thẳng về phía trước, không ngờ lại buông tha không xuyên phá cánh quân bên trái của địch, mà rẽ vào giữa, vẽ ra sáu đường cong quỷ dị giữa lòng quân địch, tiến hành chia cắt hoàn toàn, xông sang cánh quân bên phải của địch, từ đó lại quay trở về cánh quân bên trái.

Tất cả quân của Thiết Huyết Trấn trong giờ phút này ầm ầm hoạt động, giống như một cỗ máy chiến tranh đã lên căng dây cót. Quân trận khổng lồ của họ bắt đầu hoạt động, bắt đầu triển khai chiến thuật biến trận toàn kích mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

- Không xong!

Lỗ Thanh quát to một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

O0o

Biến trận toàn kích, nghĩa cũng như tên, chính là một thủ đoạn chuyển mục tiêu công kích, đánh vào nơi yếu nhất bên cánh của đối thủ.

Trọng tâm của chiến thuật biến trận toàn kích chính là thông qua ưu thế cơ động của quân mình tập trung vào một bên của địch, sau khi nhanh chóng đập tan lực lượng tấn công ở một bên của địch, đột ngột chuyển hướng, đột phá vào bản trận trung ương của địch, hợp kích với quân mình cùng tấn công mạnh mẽ vào bản trận trung ương, một đòn mà phá tan quân địch, gặt hái thắng lợi. Chiến pháp này có yêu cầu rất cao đối với kỵ binh, cũng chỉ có thể nhờ kỵ binh phụ trách thực hiện.

May mắn là mặc dù về binh lực, Thiết Huyết Trấn yếu hơn đối thủ, nhưng kỵ binh lại không thua kém gì đối thủ. Trong ba vạn đại quân có chừng hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, chỉ dựa vào hai vạn kỵ binh này, Thiển Thủy Thanh đã đủ để ngạo thị Đế quốc Kinh Hồng. Trước kia hắn không dám đánh những trận đối đầu trực diện với người Đế quốc Kinh Hồng, đó là vì những đối thủ lúc ấy đều là những lão tướng sa trường, không dễ gì tạo cơ hội cho hắn cơ hội để mạo hiểm và phát huy, lại thêm lúc ấy hắn cũng thật sự sức cùng lực kiệt. Nhưng lần này đây, hắn không cần lo lắng về những vấn đề này nữa.

Nội bộ Đế quốc Kinh Hồng giờ đây tướng tài gục ngã rất nhiều, đã không còn bao nhiêu người có thể nhìn thấu được chiến thuật của hắn, làm ra đối sách kịp thời. Còn lão già Lỗ Thanh kia...lão thật sự không đủ tư cách khám phá ra biến hóa của chiến thuật biến trận toàn kích của Thiển Thủy Thanh.

Phương thức biểu hiện của biến trận toàn kích có rất nhiều, nhưng bất kể biến như thế nào, xoay như thế nào, thủ đoạn và mục đích trọng tâm của nó cũng nằm ở chỗ: Thông qua việc tạo ra ưu thế áp đảo cục bộ trên chiến trường để giành thắng lợi. Mà biến trận toàn kích của Thiển Thủy Thanh lần này lại có chỗ khác với người thường.

Bởi vì hắn không lệnh cho quân mình cường công bản trận trung ương của địch, mà là tiếp tục khởi xướng tấn công vào bên cánh, mục đích của hắn là chia cắt.

Thiển Thủy Thanh chính là muốn nhờ vào ưu thế về tốc độ cao và tấn công mạnh mẽ của kỵ binh mình, xé rách một con đường thật lớn trong trận địa của địch, sau đó từ phía sau hoặc cánh trái của trận địa quân địch đánh vòng trở lại, hoàn thành chiến thuật bao vây ngược.

Mà lúc này các chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ đã nhanh chóng lấp vào khoảng trống sau lưng kỵ binh để lại, một lần nữa thành lập phòng tuyến.

Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh giống như một thanh khoái đao trong tay Thiển Thủy Thanh, trực tiếp cắt một miếng thịt trên tay đối phương, sau đó bỏ vào miệng nhai chậm rãi. Lần này cũng hơi giống với trận đại chiến An Phủ xuyên của Bích Không Tình, chẳng qua lúc trước, Bích Không Tình chỉ dùng nhân mạng để thành lập phòng tuyến lửa ngăn cản đối phương cứu viện. Còn Thiển Thủy Thanh không biến thái tới mức như hắn, vẫn dùng chiến pháp theo đúng quy củ đàng hoàng, tức là nhờ Ưng Dương Kỳ tử thủ nơi trung lộ, ngăn cản tiến công của đại quân địch, còn chủ lực của Thiết Huyết Trấn dốc hết toàn lực tiêu diệt cánh quân bên cánh trái của địch, cho đến khi nào diệt xong thì thôi.

Tác chiến trên chiến trường, mặc dù chiến thuật có thể thiên biến vạn hóa, nhưng những lý thuyết cơ bản nhất trong chiến trận vẫn không thay đổi. Chính là thông qua đủ các thủ đoạn để tạo ra ưu thế cục bộ cho quân mình trên chiến trường, hình thành trạng thái tấn công lấy nhiều đánh ít, nhờ vào chiến thuật tằm ăn rỗi mà lần lần mở rộng chiến quả, cho đến sau cùng hoàn thành thắng lợi cả chiến dịch.

Lần này Thiển Thủy Thanh sử dụng chiến thuật tằm ăn rỗi nhưng không mở rộng chiến quả. Đối với đại quân của địch có binh lực khổng lồ, hắn vốn không định tiêu diệt một lần.

Lỗ Thanh có nằm mơ cũng không ngờ Thiển Thủy Thanh lại dùng đấu pháp như vậy.

Bởi vì tư tưởng trọng tâm của biến trận toàn kích cho tới bây giờ đều là công kích trực tiếp vào bản trận trung tâm, sau đó bất kể xoay về bên trái hay phải, cũng không thoát khỏi mục đích chiến thuật này. Lúc này Lỗ Thanh mới hiểu được một chuyện, chính là Thiển Thủy Thanh vì muốn giới hạn ưu thế về nhân số của quân lão xuống tới mức thấp nhất, cho nên mới đặc biệt lựa chọn một khu vực có chiều ngang hẹp như vậy để tiến hành quyết chiến. Dưới tình huống như vậy, ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng không đủ chiều rộng để dàn ngang, độ dày tới hàng trăm tầng. Nếu như vậy mà cường công vào bản trận chẳng khác nào lấy nắm tay cho vào miệng cá mập, chắc chắn là sẽ bị đối phương nuốt gọn. Nếu như sau khi Thiển Thủy Thanh giở chiến thuật biến trận toàn kích, trực tiếp công vào bản trận, như vậy Lỗ Thanh sẽ hết sức mừng rỡ, lúc ấy lão sẽ trực tiếp hạ lệnh cho quân hai bên cánh khép vào giữa, lợi dụng ưu thế về nhân số rất lớn để bao vây chặt chẽ, tiến hành tiêu diệt đối thủ.

Nhưng Thiển Thủy Thanh lại quyết định sau khi tiến hành biến trận toàn kích, không công vào bản trận mà đổi lại dùng khoái đao cắt thịt, diệt trước một phần, không phải là xuyên thẳng qua chiều dọc để chia cắt trận địa, mà chia cắt theo chiều ngang, chuyện này khiến cho Lỗ lão gia tử phản ứng không kịp.

Tuy rằng các lão tướng có kinh nghiệm dồi dào phong phú, không dễ phạm sai lầm, nhưng khuyết điểm mang tư tưởng câu nệ cố chấp theo sách vở cũng không thể nào tránh khỏi, đối mặt với biến trận toàn kích màThiển Thủy Thanh đã biến cải, Lỗ Thanh hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị.

Giờ phút này, hai Doanh kỵ binh hoàn toàn không để ý tới thương vong, liều mạng chia cắt trận địa của địch, chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ vừa nghe tiếng tù và phản xung phong bèn nhanh chóng lấp vào chỗ trống. Lỗ Thanh bất chấp tất cả, hét lớn:

- Phùng Hạ gặp nguy, lệnh cho quân cánh phải ngừng đi tới, quân trung lộ nhanh chóng xông lên, nhất định phải ngăn chặn thế công bên cánh của kỵ binh địch! Bất kể thế nào cũng không thể để cho bọn chúng chia cắt quân bên cánh phải của ta!

Nhưng mệnh lệnh của lão là quá chậm.

Từ trước khi quyết chiến bắt đầu, Thiển Thủy Thanh cũng đã dùng đủ các biện pháp để nắm bắt hiệu suất chỉ huy và năng lực chấp hành của quân Đế quốc Kinh Hồng.

Trên chiến trường, rất nhiều khi không phải quan chỉ huy không có biện pháp hay để giải quyết vấn đề, nhưng mấu chốt là ở chỗ: Kịp thời!

Mệnh lệnh không kịp thời cũng như là không có.

Trong chiến tranh chưa có chiến thuật nào là không thể phá, cho dù những nhân vật đặc biệt như Thiển Thủy Thanh, Cách Long Đặc, nếu nói bọn họ dùng chiêu số nào đó để đánh bại địch nhân, thử hỏi mọi người có cách nào để hóa giải chiêu số này không. Chín trong mười người chỉ cần biết sơ sơ về quân sự cũng có thể nói ra một hoặc nhiều biện pháp để phá giải. Vấn đề duy nhất là phải được chuẩn bị từ trước, cũng cần đưa ra quyết định đúng lúc kịp thời, chứ không phải là xong rồi mới có thể đưa ra. Đây chính là sự khác biệt hết sức quan trọng giữa tướng tài và người thường.

Bản thân Lỗ Thanh không thể nhìn ra trước tình huống sắp sửa xuất hiện, mà sau khi vấn đề đã xuất hiện, dù lão lập tức có phản ứng, nhưng hệ thống truyền lệnh của quân Đế quốc Kinh Hồng lại có hiệu suất quá thấp, mà năng lực chấp hành và biến hóa chiến thuật của quân Đế quốc Kinh Hồng cũng thua kém Thiết Huyết Trấn rất xa. Vấn đề hiệu suất chỉ huy này chính là tử huyệt của quân Đế quốc Kinh Hồng.

Mặc dù Lỗ Thanh cũng từng nghĩ hết cách để giải quyết vấn đề hiệu suất hành động của quân mình, nhưng chiến tranh trong thời đại khoa họa kỹ thuật lạc hậu như vầy, không phải một, hai vị thiên tài là có thể giải quyết được. Tối thiểu Thiển Thủy Thanh cũng đã từng nói qua về vấn đề này: "Đại chiến ở cấp bậc binh đoàn, cái thật sự quyết định thắng bại chính là chuẩn bị trước khi xuất chiến cùng với năng lực phản ứng khi lâm trận của các tướng lĩnh, mà không phải là năng lực chỉ huy khi ra trận. Mà quan tổng chỉ huy nếu muốn phát huy năng lực bản thân, vậy hắn nhất định phải có năng lực nhìn trước chuyện xảy ra nửa canh giờ sau đó, chứ không phải chỉ có thể nhìn thấy chuyện xảy ra vài phút sắp tới mà thôi. Có như vậy, mệnh lệnh tác chiến của hắn mới có thể vượt qua trở ngại về việc truyền lệnh và chấp hành, phát huy tác dụng vào giờ phút quan trọng nhất."

Đoạn trên đã bao gồm tinh túy của việc chỉ huy tác chiến đại binh đoàn. Đối mặt với đại quân khổng lồ có phản ứng chậm chạp, tất cả mệnh lệnh đều phải căn cứ vào mức độ chậm chạp này mà phát ra trước đó. Cho dù bạn phải chỉ huy quân của bạn bước về phía trước một bước, bạn cũng phải ra lệnh từ trước đó nửa canh giờ, nửa canh giờ sau mới có thể nhìn thấy mệnh lệnh của bạn được thực hiện. Nếu đến lúc ấy bạn muốn quân mình lui về phía sau, mà quân của bạn vẫn tiến tới, vậy thì thật là đáng tiếc, bạn chết chắc rồi...Nhưng yêu cầu như vậy, chỉ có một số ít quan chỉ huy có được năng lực trác tuyệt, kinh nghiệm phong phú, phẩm chất tâm lý hoàn hảo mới có thể làm được, đối với đại đa số các Tướng quân khác mà nói, chuyện này thật là quá khó khăn. Nếu như chỉ huy loạn cả lên như vậy, còn không bằng để cho quân mình xong lên như ong vỡ tổ chém giết loạn xạ, còn có hiệu quả hơn. Ngay cả Thiển Thủy Thanh còn không thể giải quyết vấn đề hành động của đại quân nặng nề chậm chạp, Lỗ Thanh càng không thể làm được.

Bởi vậy trận chiến có quy mô tập trung càng lớn, xu hướng tác chiến càng phải đơn giản hóa. Chiến trận biến hóa phức tạp trở nên không phù hợp với yêu cầu thực tế, dùng hết khả năng phát huy ra ưu thế binh lực của bản thân mới là yếu tố quan trọng nhất để gặt hái thắng lợi.

Yêu cầu của Lỗ Thanh là sức chiến đấu của ba mươi vạn đại quân có thể phát huy ra bình thường, thực hiện chuyện một đổi một với địch là đủ. Còn yêu cầu của Thiển Thủy Thanh là các binh chủng phải phối hợp tác chiến, trận hình của từng binh chủng phải hết sức khéo léo ảo diệu, phát huy ra hiệu quả lấy một chọi mười, đồng thời phải hạn chế khả năng lấy một đổi một của đối phương xuống mức thấp nhất.

Dưới tình huống như vậy, kế hoạch mà Lỗ Thanh định ra trước khi xuất chiến vô cùng đơn giản: Chia ba mươi vạn đại quân ra thành nhiều cánh quân, sau đó thay nhau tiến công. Kết quả lý tưởng nhất là chỉ cần dùng hai cánh quân tấn công đã có thể tiêu diệt đối thủ trong số quân mênh mông như biển của mình.

Mà ngay từ đầu Thiển Thủy Thanh đã chọn chiến thuật biến trận toàn kích mạo hiểm tới cực điểm, để tạo ra ưu thế tuyệt đối trên một góc chiến trường.

O0o

Lúc này trên chiến trường, mặc dù Lỗ Thanh đã hạ lệnh cho quân bên cánh phải ngừng xung phong về phía trước. Nhưng trên thực tế, trên chiến trường lúc ấy Phùng Hạ đã chỉ huy quân mình tiến về phía trước thêm vài dặm nữa. Khi Phùng Hạ nghĩ rằng mình đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến bên cánh phải của quân địch, đang chuẩn bị ra lệnh cho quân mình khởi xướng tấn công vào bản trận của Thiết Huyết Trấn, hai đội kỵ binh của Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh cũng đã bắt đầu quét ngang khắp cả chiến trường, rồi từ phía sau hắn đánh ngược trở lại. Bọn họ từ bên cánh xông vào trận địa của địch, dùng thế đột kích mạnh mẽ chia cắt quân của Phùng Hạ ra thành hai đoạn.

Cùng lúc đó, hai Doanh của Huyết Phong Kỳ và Phong Tự Doanh của Linh Phong Kỳ, ba Doanh kỵ binh vốn bất động từ đầu, lúc này đột nhiên phát động.

Hành động của ba Doanh này chỉ trong khoảnh khắc đã khiến cho trọng tâm của toàn đại trận chuyển sang cánh trái. Chín ngàn thiết kỵ của ba Doanh trong giờ phút này hóa thành sấm sét đầy trời, hung hăng tàn sát quân của Phùng Hạ.

Sơn Tự Doanh của Thường Nhạc vốn bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau, xem ra không ngăn được mũi nhọn tiến công của địch, không ngờ giờ phút này lại một lần nữa phát huy. Tất cả ba cánh quân đồng thời phát động thế công như chớp giật mưa sa về phía quân của Phùng Hạ lúc này đang nằm lẻ loi một mình phía trước.

Đột nhiên bị tấn công mạnh mẽ từ ba hướng, Phùng Hạ cảm thấy hết sức mờ mịt. Lúc này hắn phóng mắt nhìn quanh bốn phía, trên chiến trường rộng mênh mông trong phạm vi mấy dặm, gần như đâu đâu cũng nhìn thấy kỵ binh của địch đang tung hoành ngang dọc trong trận địa của mình, thẳng tay tàn sát. Máu tươi của quân Phùng Hạ lúc này tung bay đầy trời, những tiếng kêu vô cùng thê thảm trước khi chết vang lên, cùng những tiếng rống giận đầy tuyệt vọng, tất cả trở thành bối cảnh chủ đạo giữa không gian nhỏ hẹp này.

Tứ phía đều là địch!

Ngoại trừ Ưng Dương Kỳ và Thiết Sư Doanh phụ trách liều chết ngăn cản thế công của đại quân đối phương, gần như tất cả kỵ binh và một ít bộ binh của Thiết Huyết Trấn trong giờ phút này đều lao vào tàn sát cánh quân của Phùng Hạ. Gần hai vạn kỵ binh tinh nhuệ đánh ba vạn bộ binh, lại là quân thủ thành, đây hoàn toàn là một trận đồ sát của chỉ một bên.

Dù là như vậy, Thiển Thủy Thanh vẫn còn ngại không đủ. Rất nhiều xe nỏ, nỏ liên châu, những khí giới công kích cỡ lớn giờ phút này được chiến sĩ Hữu Tự Doanh đẩy ra chiến trường cánh trái. Còn có rất nhiều cung tiễn thủ cùng phối hợp, mục tiêu của bọn họ không phải là trung ương chủ trận, mà là cánh quân của địch đang bị vây khốn bên cánh trái của mình.

Cánh quân của Phùng Hạ chìm trong cảnh bị đối phương tàn sát, ngập đầy mưa máu gió tanh. Vì không hề đề phòng, bọn chúng bị kỵ binh của địch thả sức tung hoành chém giết. Từ lúc kỵ binh Thiết Huyết Trấn xông ra cho đến khi cô lập hoàn toàn cánh quân của Phùng Hạ, thời gian chỉ vừa trôi qua trong chốc lát. Lúc này Tử thần đang gào thét đòi mạng, lấy đi vô số sinh mạng con người trong cảnh chém giết điên cuồng.

Một số giáp xa phòng ngự cũng được đẩy lên tuyến đầu chiến trường, số chiến xa từng lập công lao hãn mã trong trận chiến ở Lam Thảo pha, một lần nữa lại phát huy ra công dụng của nó. Lúc trước đây không cần tới số giáp xa phòng ngự này, là vì lúc ấy Thiết Huyết Trấn cần khởi xướng phản xung phong một lần, mà lúc này đây, Ưng Dương Kỳ đã thực kiện kế hoạch ngăn chặn thành công, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ chặt chẽ phòng tuyến, kiên quyết không để cho địch nhân xông qua, có số giáp xa này phát huy tác dụng, nhiệm vụ sẽ càng thực hiện dễ dàng hơn. Chúng nó đứng trơ trơ ra đó, coi như hoàn toàn dính chặt xuống đất, lại thêm trọng trang bộ binh và võ sĩ trường mâu phối hợp tác chiến, nếu muốn phá tan phòng tuyến này, quân địch phải trả giá bằng máu tươi và sinh mạng rất đắt.

Thiển Thủy Thanh gần như đã tập trung tất cả binh lực có thể, dốc hết toàn lực tiêu diệt cánh quân Đế quốc Kinh Hồng bị nhốt trong vòng vây. Hắn tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt được cánh quân này trước khi đại quân của địch phá vỡ được tuyến phòng ngự của Ưng Dương Kỳ.

Giấc mộng bằng vào binh lực hùng hậu quân mình mà tấn công địch của Lỗ Thanh, dưới sự an bày khéo léo của Thiển Thủy Thanh coi như hoàn toàn tan biến. Cánh quân bên phải của lão đang bị bao vây, hai lộ trung ương và bên trái bị binh sĩ ba Doanh của Ưng Dương Kỳ và Thiết Sư Doanh hung hăng chặn đứng, đang lâm vào cảnh tấn công vô cùng gian khổ mà chưa phá vỡ được tuyến phòng ngự của địch.

Trong chiến tranh, kỵ nhất là bị dẫn dắt chạy theo nhịp độ của đối phương, mặc dù Lỗ Thanh đã liên tục ra mệnh lệnh, nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh xuất chiêu mà hắn đã chuẩn bị từ trước, mệnh lệnh của Lỗ Thanh gần như không có kết quả gì.

Mười vạn đại quân tạo thành một cơn sóng thủy triều hung hãn, gặp phải phòng tuyến chiến xa nổi danh tường đồng vách sắt, trào lên một cơn sóng mãnh liệt. Nhưng mặc cho cơn sóng ngập trời hoành hành ngang ngược, con đập lớn kia vẫn đứng sừng sững bất động. Đám trọng trang bộ binh bị bao trong lớp giáp sắt từ đầu tới chân muốn làm chuyện gì khác thì không được, nhưng làm chuyện ngăn trở đường đi này thì vô cùng hiệu quả.

Các chiến sĩ từng bị giày vò cực khổ một thời gian ở doanh tù binh này đang dùng máu thịt và vũ khí của mình để trút hết lửa giận trong lòng. Bọn họ múa may trường mâu để báo thù, tử chiến sa trường với địch nhân thề quyết không lùi một bước. Thiển Thủy Thanh dùng bọn họ chặn quân Đế quốc Kinh Hồng lại, xem như đã dùng đúng người. So ra, đánh giá của Tông Trác về Thang Thủ Vọng là hoàn toàn chính xác, trạng thái cường công của quân trung lộ đối với Ưng Dương Kỳ xem ra hết sức uể oải. Nếu nhìn qua toàn chiến trường, Ưng Dương Kỳ rõ ràng phụ trách phòng ngự nhưng lại trông giống đang tiến công hơn...

Chiến sự đánh tới lúc này gần như không còn gì để nói, hàng chục vạn đại quân kẹt bên ngoài không vào được, số quân vất vả vào được lại đang bị Thiết Huyết Trấn tàn sát giày vò...

Lỗ Thanh khép hờ mắt lại, Thiển Thủy Thanh ở đối diện thì chậm rãi thở ra một hơi dài.

Nếu nói không căng thẳng, đó là không thật.

Lần biến trận toàn kích này thật ra tiến hành khó khăn hơn rất nhiều so với chiến thuật biến trận toàn kích bình thường. Những lần biến trận toàn kích trước kia đều tiến hành trên cơ sở đánh tan một cánh của địch nhân, nhưng lần tấn công này của Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh lại không thể hoàn thành trong tình huống hiện tại.

Điểm khác nhau lớn nhất của lần biến trận này so với tất cả những lần biến trận trước đây chính là, chiến sĩ của hai Doanh phải hoàn thành lần biến trận này trong trận địa của địch nhân, chính là phải hoàn thành nhiệm vụ biến trận của mình giữa làn đao thương kiếm kích nghênh đón của quân địch. Có nhiều lúc bọn họ đang cần rẽ về bên trái để thực hiện việc xoay vòng, rõ ràng là sự ngăn cản của địch ở phía trước yếu hơn, nhưng bọn họ lại phải xoay về phía trái nguy hiểm hơn. Chuyện này cần những binh sĩ có lòng can đảm lớn nhất, tinh thần hy sinh lớn nhất mới có đủ năng lực tiến hành. Bọn họ phải giữ cho đầu óc tỉnh táo trong khi chém giết điên cuồng, vừa anh dũng giết địch, vừa phải nhớ kỹ mệnh lệnh của chủ soái dặn dò.

Trừ phi là những chiến sĩ đã trải qua vô số trận huyết chiến như chiến sĩ của Hổ Báo Doanh và Vân Tự Doanh mới có thể hoàn thành sứ mạng có yêu cầu cao như vậy. Cho đến Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc cũng không dám buông lời lớn tiếng nói rằng, quân của ông ta có thể hoàn thành biến trận toàn kích với độ khó cao như vậy.

Đáng tiếc rằng nếu Thiển Thủy Thanh hắn có đầy đủ quân, hắn sẽ không cần phải chọn lựa đấu pháp mạo hiểm như vậy. Nếu hắn có nhiều kỵ binh ưu tú hơn nữa, chắc chắn hắn sẽ không chỉ chia cắt và tiêu di

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện