Đế Sư Xuất Sơn
Chương 36: Thầy! Cuối cùng tôi cũng được gặp thầy!
Thi Nguyệt rời khỏi vòng tay Diệp Phùng, xuyên qua đám đông nhào vào người Hà Tố Nghị, liên tục đấm lên người Liễu Thanh Thủy: “Tại sao cô lại ăn hiếp mẹ tôi! Cô là đồ xấu xal”
Liễu Thanh Thủy không kiên nhẫn đá chân khiến Thi Nguyệt ngã vào lòng Hà Tố Nghị, châm chọc nói: “Đây chính là con gái của cô hả? Chậc chậc, khuôn mặt đúng là xinh đẹp đáng yêu! Nhưng cô lo dạy cho tốt vào, đừng để lớn lên lại giống y như cô, dụ dỗ đàn ông không được còn bị ngủ to bụng! Ha ha hai”
“Câm mồm”
Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng lạnh lẽo thấu xương, giống như tiếng kêu đến từ địa ngục khiến mọi người không nhịn được rùng mình, muốn cười mà không cười được, bị nghẹn trong cổ họng.
Diệp Phùng lạnh lẽo nhìn Liễu Thanh Thủy ba giây. Chỉ trong ba giây đó, Liễu Thanh Thủy cảm giác như bị Thần Chết theo dõi, khi anh dời mắt đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác thân thể ướt đẫm mồ hôi!
“Em không sao chứ?” Diệp Phùng đau lòng đỡ Hà Tố Nghi đứng dậy. Thấy chồng mình đã đến, Hà Tố Nghỉ tủi thân nhào vào lòng Diệp Phùng.
“Hu hu, Diệp Phùng, em không… Em thật sự không ăn gian! Đều là họ vu khống em! Anh phải tin em! Hu hu hu…”
Diệp Phùng vỗ về mái tóc của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Anh tin em, anh vẫn luôn †in eml”
Cô gái đáng thương này, trong năm năm gian khổ nhất đã gặp đủ loại chỉ trích và nhục nhã, bất cứ hành vi nào cũng sẽ đụng tới dây thần kinh nhạy cảm của cô.
Có lẽ là có chỗ dựa, Hà Tố Nghi rúc vào lòng Diệp Phùng khóc mệt mỏi. Cô lau nước mắt, bế Thi Nguyệt lên, cười xán lạn nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng, nơi này không hoan nghênh em, chúng ta đi thôi.”
Thấy cô giả vờ không để bụng, ánh mắt Diệp Phùng càng ngày càng tối tăm. Lúc này một tiếng đùa cợt trắng trợn vang lên: “Hà Tố Nghi, đây chính là người đàn ông cô coi trọng hả? Ăn mặc còn chưa đủ 500 ngàn, không thể không nói ánh mắt của cô thật kém cỏi!”
Cô ta nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, cười khẩy: “Tôi rất tò mò tại sao anh lại có thể tiến vào tập đoàn Thiên Thần? À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày nay bồn cầu của công ty bị hư, chắc bảo vệ thấy anh ăn mặc kiểu này, tưởng anh là nhân viên thông bồn cầu nên mới cho anh vào chứ gì?”
Mọi người cười ầm lên. Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhìn Liễu Thanh Thủy càn rỡ cười to, khẽ híp mắt, đột nhiên nói: “Cô nói Tố Nghi gian lận đúng không?”
Liễu Thanh Thủy sửng sốt, gật đầu, ngạo mạn nhìn anh: “Đúng, chính là tôi nói!”
“Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần là Cao Nhật Túc đúng không?” Diệp Phùng bỗng nói.
“Hừ! Tổng giám đốc công ty chúng tôi sở hữu tài sản hàng chục tỷ đô la, còn là khách quen của các tạp chí kinh tế tài chính, biết tên của anh ấy thì có gì là lạ? Anh đừng nói với tôi là loại loser như anh còn quen biết tổng giám đốc của chúng tôi đấy nhé! Ha ha ha ha…”
Diệp Phùng cũng nhoẻn miệng cười: “Bảy năm trước, tôi từng chỉ bảo Cao Nhật Túc một câu, cho nên mới có tập đoàn Thiên Thần như bây giờ.”
Liễu Thanh Thủy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên.
“Loại như anh mà còn đòi chỉ bảo tổng giám đốc của chúng tôi ư? Ha ha ha… Tôi cười chết mất! Thế như anh nói, có phải tổng giám đốc của chúng tôi còn phải kêu anh là thầy không?”
Diệp Phùng giống như không nghe thấy lời châm chọc của Liễu Thanh Thủy, nghiêm trang gật đầu: “Cô nói không sai.”
“Ha ha… Hà Tố Nghĩ ơi là Hà Tố Nghi, bây giờ tôi hơi đồng tình cô rồi đấy. Không ngờ người đàn ông mà cô chọn chẳng những là một thằng loser mà còn là tên ngốc!”
Đám ứng cử viên khác cũng nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt đầy trào phúng, hiển nhiên họ càng tán thành Liễu Thanh Thủy.
Đối mặt với tiếng cười nhạo của mọi người, Diệp Phùng cũng nở nụ cười. Anh nhìn Liễu Thanh Thủy nói: “Sao cô biết tôi nói là thật hay giả?”
Liễu Thanh Thủy cười khinh thường: “Hừ!
Dù sao mồm là của anh, anh thích nói gì thì nói, chém gió lại không phạm pháp!”
“Vậy à? Thế nếu tôi nói Cao Nhật Túc sẽ lập tức tới đây thì sao?”
“Anh nói gì cơ? Ha ha ha…” Liễu Thanh Thủy cất tiếng cười to: “Hà Tố Nghỉ, rốt cuộc cô tìm ở đâu ra một thằng phế vật cực phẩm vậy hả? Đừng nói là tổng giám đốc của chúng tôi giờ đang ở nơi khác cách nơi này xa ngàn dặm, cho dù anh ấy đang ở thành phố Hướng Dương này thì với thân phận của tôi còn chưa đủ tư cách liên lạc với anh ấy, huống chỉ là anh?”
Nói tới đây, cô ta ngạo mạn nhìn Diệp Phùng: “Nếu anh có thể kêu tổng giám đốc xuất hiện ở nơi này ngay bây giờ, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi anh, thừa nhận mình là phế vật có mắt không tròng!”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân hỗn loạn chợt vang lên. Cửa bị đẩy mạnh, sau đó một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi mặc tây trang đắt tiền kích động nhìn khắp nơi. Khi đối diện với Diệp Phùng, có thể thấy rõ vẻ kích động của anh ta, sau đó nhanh chóng đẩy ra đám đông xông tới, đứng cách Diệp Phùng một bước chân, ánh mắt còn lấp lánh nước mắt.
Diệp Phùng nhìn anh ta, cười khế: “Không †ồi, bảy năm không gặp, người đàn ông lúc trước muốn nhảy lầu bây giờ cũng trở nên chín chắn hơn nhiều rồi nhỉ.”
Rõ ràng đối phương lớn hơn Diệp Phùng một con giáp, nhưng anh lại nói chyện bằng giọng điệu như dạy dỗ hậu bối. Đối phương lại không hề bất mãn, vành mắt đỏ hoe, khom lưng thật sâu.
“Thầy, cuối cùng tôi cũng được gặp lại thầy!”
Giờ phút này, tất cả đều im phăng phẳng, Liễu Thanh Thủy ngây ra như phỗng.
Liễu Thanh Thủy không kiên nhẫn đá chân khiến Thi Nguyệt ngã vào lòng Hà Tố Nghị, châm chọc nói: “Đây chính là con gái của cô hả? Chậc chậc, khuôn mặt đúng là xinh đẹp đáng yêu! Nhưng cô lo dạy cho tốt vào, đừng để lớn lên lại giống y như cô, dụ dỗ đàn ông không được còn bị ngủ to bụng! Ha ha hai”
“Câm mồm”
Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng lạnh lẽo thấu xương, giống như tiếng kêu đến từ địa ngục khiến mọi người không nhịn được rùng mình, muốn cười mà không cười được, bị nghẹn trong cổ họng.
Diệp Phùng lạnh lẽo nhìn Liễu Thanh Thủy ba giây. Chỉ trong ba giây đó, Liễu Thanh Thủy cảm giác như bị Thần Chết theo dõi, khi anh dời mắt đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác thân thể ướt đẫm mồ hôi!
“Em không sao chứ?” Diệp Phùng đau lòng đỡ Hà Tố Nghi đứng dậy. Thấy chồng mình đã đến, Hà Tố Nghỉ tủi thân nhào vào lòng Diệp Phùng.
“Hu hu, Diệp Phùng, em không… Em thật sự không ăn gian! Đều là họ vu khống em! Anh phải tin em! Hu hu hu…”
Diệp Phùng vỗ về mái tóc của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Anh tin em, anh vẫn luôn †in eml”
Cô gái đáng thương này, trong năm năm gian khổ nhất đã gặp đủ loại chỉ trích và nhục nhã, bất cứ hành vi nào cũng sẽ đụng tới dây thần kinh nhạy cảm của cô.
Có lẽ là có chỗ dựa, Hà Tố Nghi rúc vào lòng Diệp Phùng khóc mệt mỏi. Cô lau nước mắt, bế Thi Nguyệt lên, cười xán lạn nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng, nơi này không hoan nghênh em, chúng ta đi thôi.”
Thấy cô giả vờ không để bụng, ánh mắt Diệp Phùng càng ngày càng tối tăm. Lúc này một tiếng đùa cợt trắng trợn vang lên: “Hà Tố Nghi, đây chính là người đàn ông cô coi trọng hả? Ăn mặc còn chưa đủ 500 ngàn, không thể không nói ánh mắt của cô thật kém cỏi!”
Cô ta nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, cười khẩy: “Tôi rất tò mò tại sao anh lại có thể tiến vào tập đoàn Thiên Thần? À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày nay bồn cầu của công ty bị hư, chắc bảo vệ thấy anh ăn mặc kiểu này, tưởng anh là nhân viên thông bồn cầu nên mới cho anh vào chứ gì?”
Mọi người cười ầm lên. Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhìn Liễu Thanh Thủy càn rỡ cười to, khẽ híp mắt, đột nhiên nói: “Cô nói Tố Nghi gian lận đúng không?”
Liễu Thanh Thủy sửng sốt, gật đầu, ngạo mạn nhìn anh: “Đúng, chính là tôi nói!”
“Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần là Cao Nhật Túc đúng không?” Diệp Phùng bỗng nói.
“Hừ! Tổng giám đốc công ty chúng tôi sở hữu tài sản hàng chục tỷ đô la, còn là khách quen của các tạp chí kinh tế tài chính, biết tên của anh ấy thì có gì là lạ? Anh đừng nói với tôi là loại loser như anh còn quen biết tổng giám đốc của chúng tôi đấy nhé! Ha ha ha ha…”
Diệp Phùng cũng nhoẻn miệng cười: “Bảy năm trước, tôi từng chỉ bảo Cao Nhật Túc một câu, cho nên mới có tập đoàn Thiên Thần như bây giờ.”
Liễu Thanh Thủy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên.
“Loại như anh mà còn đòi chỉ bảo tổng giám đốc của chúng tôi ư? Ha ha ha… Tôi cười chết mất! Thế như anh nói, có phải tổng giám đốc của chúng tôi còn phải kêu anh là thầy không?”
Diệp Phùng giống như không nghe thấy lời châm chọc của Liễu Thanh Thủy, nghiêm trang gật đầu: “Cô nói không sai.”
“Ha ha… Hà Tố Nghĩ ơi là Hà Tố Nghi, bây giờ tôi hơi đồng tình cô rồi đấy. Không ngờ người đàn ông mà cô chọn chẳng những là một thằng loser mà còn là tên ngốc!”
Đám ứng cử viên khác cũng nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt đầy trào phúng, hiển nhiên họ càng tán thành Liễu Thanh Thủy.
Đối mặt với tiếng cười nhạo của mọi người, Diệp Phùng cũng nở nụ cười. Anh nhìn Liễu Thanh Thủy nói: “Sao cô biết tôi nói là thật hay giả?”
Liễu Thanh Thủy cười khinh thường: “Hừ!
Dù sao mồm là của anh, anh thích nói gì thì nói, chém gió lại không phạm pháp!”
“Vậy à? Thế nếu tôi nói Cao Nhật Túc sẽ lập tức tới đây thì sao?”
“Anh nói gì cơ? Ha ha ha…” Liễu Thanh Thủy cất tiếng cười to: “Hà Tố Nghỉ, rốt cuộc cô tìm ở đâu ra một thằng phế vật cực phẩm vậy hả? Đừng nói là tổng giám đốc của chúng tôi giờ đang ở nơi khác cách nơi này xa ngàn dặm, cho dù anh ấy đang ở thành phố Hướng Dương này thì với thân phận của tôi còn chưa đủ tư cách liên lạc với anh ấy, huống chỉ là anh?”
Nói tới đây, cô ta ngạo mạn nhìn Diệp Phùng: “Nếu anh có thể kêu tổng giám đốc xuất hiện ở nơi này ngay bây giờ, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi anh, thừa nhận mình là phế vật có mắt không tròng!”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân hỗn loạn chợt vang lên. Cửa bị đẩy mạnh, sau đó một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi mặc tây trang đắt tiền kích động nhìn khắp nơi. Khi đối diện với Diệp Phùng, có thể thấy rõ vẻ kích động của anh ta, sau đó nhanh chóng đẩy ra đám đông xông tới, đứng cách Diệp Phùng một bước chân, ánh mắt còn lấp lánh nước mắt.
Diệp Phùng nhìn anh ta, cười khế: “Không †ồi, bảy năm không gặp, người đàn ông lúc trước muốn nhảy lầu bây giờ cũng trở nên chín chắn hơn nhiều rồi nhỉ.”
Rõ ràng đối phương lớn hơn Diệp Phùng một con giáp, nhưng anh lại nói chyện bằng giọng điệu như dạy dỗ hậu bối. Đối phương lại không hề bất mãn, vành mắt đỏ hoe, khom lưng thật sâu.
“Thầy, cuối cùng tôi cũng được gặp lại thầy!”
Giờ phút này, tất cả đều im phăng phẳng, Liễu Thanh Thủy ngây ra như phỗng.
Bình luận truyện