Đế Sư Xuất Sơn

Chương 42: Hạnh phúc bình dị mới là chân thật



Rượu hòa lẫn với máu chảy xuống trên đầu Vương Xa. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn cảnh này, chỉ có một mình Diệp Phùng mỉm cười thản nhiên.

Diệp Phùng là loại người bị khiêu khích mà vẫn im lặng sao? Không có chuyện đó! Người khác kính mình một bước, mình kính lại một trượng, người khác xúc phạm mình nửa tấc, mình trả lại gấp mười lần!

Vừa rồi Diệp Phùng nhãn nại đã nể mặt lắm rồi, không thể nhịn được thì đương nhiên là không cần nhịn.

“Mày… Mày dám đánh tao hả?” Vương Xa sờ vết thương trên đầu, khó tin nhìn Diệp Phùng.

“Đánh cậu thì sao?” Diệp Phùng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khí phách như quân lâm thiên hạ, cứ như thể Vương Xa chỉ là thằng hề nhảy nhót trước mặt anh.

“Tao đệt ông nội mày!” Vương Xa nổi điên hét lên, tiện tay chộp lấy chai rượu đập lên đầu Diệp Phùng. Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, bỗng giơ chân lên.

Bịch! Vương Xa nặng hơn 90 ký bị Diệp Phùng đá văng ra ba mét, đụng trúng cột nhà, nghiêng đầu ngất xỉu.

Cảnh tượng bất thình lình này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt có phần sợ hãi. Đó chính là một người đàn ông cao lớn nặng hơn 90 ký, vậy mà lại bị đạp bay ra ba mét, vậy thì phải dùng sức mạnh đến cỡ nào?

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Anh có biết cậu ta là người của tôi không?”

Diệp Phùng nhướng mày nhìn Chu Trưng Điền: “Tôi biết, vậy thì sao?”

“Ha ha ha…” Chu Trưng Điền cười âm u: “Được lắm, anh thật sự rất thú vị, nhưng tôi lại càng ngày càng chán ghét anh.”

“Chẳng lẽ cậu Chu có thể đánh người, còn tôi thì không thể? Thiên hạ này còn chưa tới lượt cậu lấy thúng úp voi “Đúng, tôi không thể một tay che trời, nhưng chỉ riêng thành phố Hướng Dương nho nhỏ này thừa sức để tôi hô mưa gọi gió!”

Sau đó ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, ngạo mạn nhìn Diệp Phùng: “Tôi không biết anh lấy đâu ra dũng khí đối chọi với tôi, nhưng tôi sẽ cho anh biết, cái gọi là tư bản của anh không đáng một đồng trước mặt bổn thiếu gia!”

Dứt lời, hắn ta nhìn lướt qua một vòng, lạnh lùng nói: “Bổn thiếu gia không ưa công ty Hà thị, các vị biết phải làm gì rồi đấy.”

Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nhất thời vô số ánh mắt đều cười nhạo nhìn Hà Sâm, cũng có người thương hại, người thở dài, nhưng càng nhiều là kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Sau mấy giây yên tĩnh, cuối cùng có người không nhịn được, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi cắn răng đi đến trước mặt Hà Sâm, áy náy nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không thể đắc tội cậu Chu. Hợp đồng của chúng ta dừng lại tại đây, tôi sẽ gửi tiền vi phạm hợp đồng tới tài khoản của công ty.”

Vừa nghe câu này, sắc mặt Hà Sâm lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Lý! Chúng ta đã hợp tác với nhau hơn 30 năm rồi cơ mài Lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ dây chuyền sản xuất vì lần hợp tác này, bây giờ ông bỏ dở hợp đồng, vậy thì mười mấy tỷ tiền đầu tư của tôi đều đổ ra sông ra biển sao?”

Tổng giám đốc Lý cũng áy náy cúi đầu, nói tiếng xin lỗi rồi lùi lại. Ngay sau đó, các đối tác, nhà cung cấp hàng hóa của nhà họ Hà cũng đều phủi sạch quan hệ với họ, nhà họ Hà lúc trước còn đang phất lên phơi phới bỗng chốc hai bàn tay trắng.

Sắc mặt Hà Sâm tái nhợt, thân thể run rẩy, tâm huyết phấn đấu cả đời thoáng chốc sụp đổ.

“Ba! Ba không sao chứ?” Thấy ba mình như đột nhiên gà đi mười mấy tuổi, Hà Tố Nghỉ đau lòng tiến lên đỡ ông ta.

“Cô Hà.” Chu Trưng Điền lại lên tiếng, tham lam nhìn cô: “Cô nhẫn tâm nhìn tâm huyết của ba cô cứ thế tan thành bọt biển sao?”

Hà Tố Nghỉ cắn môi nhìn hắn ta: “Anh…

Anh có ý gì?

“Rất đơn giản, chỉ cần cô Hà đồng ý, tất cả tổn thất của nhà họ Hà chẳng những có thể trở về như cũ mà bổn thiếu gia còn có thể tặng cho nhà họ Hà phú quý ngập trời, bảo đảm trong vòng ba năm, nhà họ Hà sẽ trở thành gia tộc giàu có nhất thành phố Hướng Dương.”

Nói đến đây, Chu Trưng Điền cười quỷ quyệt: “Điều kiện cũng rất đơn giản, chỉ cần cô Hà đồng ý ngủ với tôi một đêm!”

Mục đích của Chu Trưng Điền rất rõ ràng, giết người đâm tim! Diệp Phùng đánh thuộc hạ của hắn ta, không nể mặt hắn ta, vậy thì hẳn ta sẽ đùa bỡn vợ của Diệp Phùng ngay trước mắt công chúng, chà đạp tôn nghiêm, khiến Diệp Phùng hai bàn tay trắng.

Hà Tố Nghi xấu hổ, đang định lên tiếng thì bỗng một bàn tay già nua kéo cô lại: “Không!

Tố Nghi, không được đồng ý cậu ta!”

Cô quay lại, chính là Hà Sâm. Mặc dù vẻ mặt phong sương, nhưng đôi mắt ông ta vẫn vô cùng kiên quyết: “Tố Nghi, trước kia ba luôn cho rằng quyền thế vô cùng quan trọng, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện tổn thương con.

Nhưng bây giờ ba đã suy nghĩ kỹ rồi, con là con gái duy nhất của ba, nếu ba không thể bảo vệ được con thì dù có quyền thế ngập trời cũng làm được gì đâu?”

Sau đó, ông năm tay Diệp Phùng, đặt lên tay Hà Tố Nghi, vui mừng nói: “Chỉ cần hai con có thể hạnh phúc sống với nhau, Thi Nguyệt có thể trưởng thành trong vui vẻ thì dù ba hai bàn tay trắng cũng chấp nhận. Một tháng ngắn ngủi này là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời ba, bây giờ ba mới hiểu được thì ra niềm vui lớn nhất của đời người không phải là có quyền thế, mà là được hạnh phúc chung sống với gia đình!”

“Đi thôi, chúng ta không tranh giành nữa!”

Nhìn nụ cười yên bình của Hà Sâm, Diệp Phùng và Hà Tố Nghỉ nhìn nhau, cũng đều nở nụ cười. Đúng thế, gia tài bạc triệu thì đã sao?

Chung sống hòa thuận vui vẻ mới là hạnh phúc bình dị nhất.

Nhìn gia đình này, Chu Trưng Điền siết chặt bàn tay, sắc mặt tối tăm. Từ nhỏ hắn ta đã ngậm thìa vàng sinh ra, muốn gì có nấy, nhưng chưa bao giờ được hưởng thụ sự ấm áp từ gia đình. Mà bây giờ, một tên nghèo kiết xác hai bàn tay trắng lại có được một người vợ sắc nước hương trời, một cha vợ sẵn sàng từ bỏ gia tài bạc triệu vì cậu ta, những thứ đó chính là thứ mà cậu chủ danh gia vọng tộc luôn ăn trên ngồi trước như hắn ta chưa bao giờ được sở hữu! Tâm tư đố ky điên cuồng bốc cháy trong trái tim hắn ta. Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp hội trường.

“Bổn thiếu gia đã cho các người rời đi chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện