Đế Sư Xuất Sơn
Chương 45: Đế Sư nổi giận, cả nước chấn động
Thi Nguyệt run lẩy bẩy nhìn Diệp Phùng, đôi mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nói: “Ba, con… con sợ…
Diệp Phùng trấn an nhìn cô bé: “Thi Nguyệt đừng sợ, có ba ở đây mà.”
Anh nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô bé, đôi mắt tràn đầy quyến luyến, nhẹ giọng nói như dùng hết tất cả nhu tình trong đời: “Thi Nguyệt, nếu sau này không thấy ba thì con phải nhớ kỹ, ba vĩnh viễn yêu con.”
Nói xong câu này, vẻ mặt anh trở nên quyết tuyệt, đột nhiên dùng sức chạy ra từ thân cây, thân thể hoàn toàn bại lộ dưới nòng súng kẻ địch. Mười mấy nòng súng lập tức nhắm về phía anh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt hung ác của Bọ Cạp càng trở nên dữ tợn, giọng nói tàn nhẫn lọt vào tai Diệp Phùng: “Thằng oắt con, đừng trách các anh em ác độc. Nhận tiền thì làm việc, muốn trách thì hãy trách mày xui xẻo, đắc tội cậu Chu!”
“Nổ súng!”
Con ngươi trong mắt Diệp Phùng co rụt lại, nhanh chóng tính toán vị trí của mười mấy khẩu súng, đột nhiên uốn người, cố gắng bảo vệ những vị trí quan trọng. Nhưng đúng lúc này, một người chợt xuất hiện trước mặt anh, chặn lại nòng súng. Nhìn gương mặt thấy chết không sờn đó, Diệp Phùng bỗng sửng sốt. Hà Sâm nhét Thi Nguyệt vào lòng Diệp Phùng, hét lên: “Mau chạy đi!”
Vừa dứt lời, tiếng súng đột nhiên vang lên, máu tươi bắn tung tóe sau lưng Hà Sâm.
“Bal”
Diệp Phùng không kịp nghĩ nhiều, phản xạ bảo vệ Thi Nguyệt sau lưng mình. Tiếng súng vang lên dồn dập, cực kỳ chói tai. Mấy giây sau, tiếng súng dừng lại, Bọ Cạp bật đèn pin chiếu sáng, máu tươi nhuộm đỏ sau lưng, Hà Sâm đã ngã xuống, thân thể của ông đè lên Diệp Phùng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
“Đại ca, hai đứa này đều chết rồi à?”
Bọ Cạp cũng không xác định. Chung quy vừa rồi hầu như tất cả viên đạn đều bắn về phía Hà Sâm đột nhiên xuất hiện.
“Chết hay chưa, tiến lên thăm dò là được Một đàn em gật đầu, tiến lên thăm dò, không thấy Diệp Phùng có động tĩnh gì, hắn ta đang định bắn thêm một phát súng cho Diệp Phùng để bảo đảm, nhưng vừa nâng súng lên thì bỗng có tiếng xé gió vang lên, một tiếng hét thảm thiết, tên đàn em đó ngã xuống đất, trên trán là một thanh phi đao ghim thẳng vào ấn đường.
“AI!” Tiếng gầm giận dữ vang vọng bầu trời đêm. Mọi người ngẩng đầu lên, thấy một người tràn đầy lạnh lẽo như tu la bò ra từ địa ngục, mười ngón tay lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, đang nhanh chóng chạy về bên này với tốc độ cực nhanh. Thấy Thiên Lang như vậy, đám người bỗng hoảng hốt, Bọ Cạp bối rối nuốt một ngụm nước miếng, vội phất tay: “Đi! Mau đi thôi!”
Đám người nhanh chóng chạy đi. Thiên Lang không đuổi theo chúng mà cuống quýt đến bên cạnh Diệp Phùng, run rẩy đẩy Hà Sâm qua một bên. Sắc mặt Diệp Phùng trắng bệch, đôi môi tím tái, trên người tràn đầy vết máu loang lổ, đôi mắt nhắm chặt, thậm chí ngực cũng không phập phồng. Trong lòng anh, Thi Nguyệt run lẩy bẩy, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Hà Tố Nghi chạy theo sau thấy tình trạng thảm thiết của cha và chồng lúc này, đau buồn đến mức ngất xỉu.
“Ahhhhl” ngay sau đó, tiếng hét bi thương vang vọng khắp bầu trời.
Lúc này, chiến trường phía bắc, Thiết Chinh Nhạc đang gặp gỡ với sáu chiến thần khác, trò chuyện vui vẻ.
“Lão Cố, trận này đánh rất đẹp, chờ trở về, tôi nhất định sẽ đích thân tới bộ quốc phòng xin công tích cho anhl”
Cố Trọng Cung hung tợn trừng anh ta: “Tiên sư nhà anh! Lừa tôi đi đánh giặc, còn anh thì tham dự lễ cưới của thầy cô, Thiết Chinh Nhạc, có phải anh nên giải thích cho.
các anh em không hả?”
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của sáu vị chiến thần, Thiết Chinh Nhạc cười gian xảo: “Đừng! Tôi lén chụp không ít ảnh cưới của thầy cô đâu. Để tôi cho các anh xem” . Truyện Hệ Thống
Nói rồi anh ta lấy di động ra, đang định tìm kiếm thì một tấm ảnh do Thiên Lang gửi tới bẳn ra. Nụ cười của Thiết Chinh Nhạc cứng đờ trên mặt, sát khí bỗng chốc dâng trào.
Thấy anh ta bỗng nhiên không nhúc nhích, đưa mắt nhìn nhau, tiến lên trước: “Lão Nam, anh sao vậy?”
Di động của Thiết Chinh Nhạc rơi xuống đất, mọi người tò mò nhìn qua, bức ảnh Diệp Phùng đầy người máu tươi xuất hiện ngay trước mắt. Ngay sau đó, từng tiếng rống giận vang vọng khắp quân doanh phía bắc.
“Năm vạn tướng lĩnh biên cương phía bắc vũ trang hạng nặng, bỏ qua doanh địa, bỏ qua khu vực phòng thủ, tiến về phía nam, bao vây tỉnh Sơn Đông cho tôi!”
“Năm vạn tướng lĩnh miền nam bao vây tỉnh Sơn Đông!”
“Năm vạn tướng lĩnh miền tây…”
Bảy chiến thần, bảy cây định hải thần châm của Đông Ngọc, giờ đây hoàn toàn ra tay nhắm vào tỉnh Sơn Đông!
Thành phố Ngọc Lan, trong tòa nhà cao nhất thành phố, phòng họp trên tầng cao nhất đèn đuốc sáng trưng, tiếng hét vang vọng trong phòng.
“Bỏ lại tất dự án trong tay, lập tức tụ tập toàn bộ tài chính, ngăn chặn tất cả doanh nghiệp do tỉnh đốc phủ của tỉnh Sơn Đông khống chết Ba tiếng! Trong vòng ba tiếng, tôi muốn tất cả sản nghiệp thuộc tỉnh đốc phủ đều phá sản!”
“Chính Đăng, anh điên rồi hả?”
Không ít cổ đông không rõ tình huống đều kinh hãi. Một người thậm chí lớn tiếng chất vấn: “Chúng ta mới đầu tư 1.500 tỷ ở tỉnh Sơn Đông! Nếu anh làm vậy thì 1.500 tỷ đó sẽ đều đổ xuống sông xuống biển! Hơn nữa chúng ta là doanh nghiệp tư nhân, đi đấu với doanh nghiệp quốc gia khác nào tự tìm đường chết?”
Bịch! Tống Chính Đăng đá bay tên này, Tài Thần Hồng Bắc ung dung nho nhã lúc này tràn ngập dữ tợn: “1.500 tỷ là cái thá gì? Cho dù là 15..
tỷ tôi cũng phải cho nhà họ Chu ở tỉnh Sơn Đông nợ máu trả bằng máu!”
Lấy anh ta cầm đầu, mười mấy tập đoàn cỡ lớn trên cả nước, trong đó bao gồm tập đoàn Thiên Thần, tập đoàn Phong Thái vân vân… đều không hẹn mà cùng tụ tập tất cả tài chính, rót vào tỉnh Sơn Đông, chỉ vì một mục đích duy nhất, làm sụp đổ kinh tế của tỉnh Sơn Đông!
Trong căn phòng tối tăm nóng bức, vô số màn hình máy tính sáng lên. Minh chủ liên minh Bóng Đêm lạnh lùng nhìn máy tính: “Mau, mau hơn nữa! Tôi cho các cậu thêm hai tiếng, hoàn toàn năm giữ tỉnh Sơn Đông trong thế giới ảo này!”
Thủ đô, trong một tiệm thuốc phong cách cổ truyền, mấy người lần lượt bước ra, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, vẻ mặt nghiêm túc.
Tịch Triều Mạnh thở dài một hơi nhìn về phía mấy người còn lại: “Các vị, thầy từng dạy tôi rằng người làm nghề y thì phải coi cứu chữa cho thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Thầy thuốc như mẹ hiền, không thể có ý đồ hại người. Chúng ta làm nghề y mấy chục năm, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời răn của †hầy, không dám vi phạm. Nhưng nay thầy tôi bị hãm hại, chúng tôi là học trò, nếu không làm gì đó thì dù y thuật cao siêu đến mấy cũng có ích lợi gì? Giữa ơn nghĩa giáo hóa và phẩm hạnh nghề nghiệp, Tịch Triều Mạnh tôi xin chọn không thẹn với lòng mình!”
Nói xong câu đó, ông tập tễnh bước vào bóng tối: “Ai cũng biết danh y giỏi cứu người, nhưng không biết thánh thủ thần y cũng có thể biến thành một kẻ thủ đoạn độc ác! Nay Tịch Triều Mạnh tôi xin đến tỉnh Sơn Đông, trả thù cho thầy tôi! Tối nay, phủ tỉnh đốc sẽ bị độc dược lan tràn, cả nhà chôn cùng! Tất cả tội danh, một mình tôi tự gánh vác!”
Thấy bóng lưng ông chậm rãi biến mất, những người còn lại đều mỉm cười.
“Không có thầy tôi thì sao có Thái Kim Trầm của ngày hôm nay?”
“Nếu muốn gánh vác ác danh thì hãy tính thêm cả Thành Cừu tôi nữa!”
Chín vị quốc y của Đông Ngọc, đêm nay sẽ dùng độc để chứng danh!
Các chiến trường lớn ở Đông Phi lúc này không hề có tiếng súng nổ, vô số lính đánh thuê đều lặng lẽ lẻn vào trong nước. Dong Binh Đoàn Overlord, Vương Khinh Lâm chỉ bằng một mình mình hiệu lệnh một trăm ngàn lính đánh thuê ở Đế Phong. Dưới bóng đêm che giấu, Chu Trưng Điền vừa về tới phủ tỉnh đốc, cúp điện thoại mà Bọ Cạp gọi tới, nở nụ cười tối tăm.
“Hừ! Mày có mấy cái mạng mà đòi đấu với bổn công tử?”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng. Một người đàn ông trung niên trông hơi giống hắn †a sắc mặt tái mét xông vào, tiến lên giơ tay cho hắn ta một cái tát ngã xuống mặt đất.
Người đàn ông trung niên run rẩy chỉ vào hắn ta: “Thằng… Thằng khốn nạn này! Mày gây ra họa lớn rồi!”
Diệp Phùng trấn an nhìn cô bé: “Thi Nguyệt đừng sợ, có ba ở đây mà.”
Anh nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô bé, đôi mắt tràn đầy quyến luyến, nhẹ giọng nói như dùng hết tất cả nhu tình trong đời: “Thi Nguyệt, nếu sau này không thấy ba thì con phải nhớ kỹ, ba vĩnh viễn yêu con.”
Nói xong câu này, vẻ mặt anh trở nên quyết tuyệt, đột nhiên dùng sức chạy ra từ thân cây, thân thể hoàn toàn bại lộ dưới nòng súng kẻ địch. Mười mấy nòng súng lập tức nhắm về phía anh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt hung ác của Bọ Cạp càng trở nên dữ tợn, giọng nói tàn nhẫn lọt vào tai Diệp Phùng: “Thằng oắt con, đừng trách các anh em ác độc. Nhận tiền thì làm việc, muốn trách thì hãy trách mày xui xẻo, đắc tội cậu Chu!”
“Nổ súng!”
Con ngươi trong mắt Diệp Phùng co rụt lại, nhanh chóng tính toán vị trí của mười mấy khẩu súng, đột nhiên uốn người, cố gắng bảo vệ những vị trí quan trọng. Nhưng đúng lúc này, một người chợt xuất hiện trước mặt anh, chặn lại nòng súng. Nhìn gương mặt thấy chết không sờn đó, Diệp Phùng bỗng sửng sốt. Hà Sâm nhét Thi Nguyệt vào lòng Diệp Phùng, hét lên: “Mau chạy đi!”
Vừa dứt lời, tiếng súng đột nhiên vang lên, máu tươi bắn tung tóe sau lưng Hà Sâm.
“Bal”
Diệp Phùng không kịp nghĩ nhiều, phản xạ bảo vệ Thi Nguyệt sau lưng mình. Tiếng súng vang lên dồn dập, cực kỳ chói tai. Mấy giây sau, tiếng súng dừng lại, Bọ Cạp bật đèn pin chiếu sáng, máu tươi nhuộm đỏ sau lưng, Hà Sâm đã ngã xuống, thân thể của ông đè lên Diệp Phùng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
“Đại ca, hai đứa này đều chết rồi à?”
Bọ Cạp cũng không xác định. Chung quy vừa rồi hầu như tất cả viên đạn đều bắn về phía Hà Sâm đột nhiên xuất hiện.
“Chết hay chưa, tiến lên thăm dò là được Một đàn em gật đầu, tiến lên thăm dò, không thấy Diệp Phùng có động tĩnh gì, hắn ta đang định bắn thêm một phát súng cho Diệp Phùng để bảo đảm, nhưng vừa nâng súng lên thì bỗng có tiếng xé gió vang lên, một tiếng hét thảm thiết, tên đàn em đó ngã xuống đất, trên trán là một thanh phi đao ghim thẳng vào ấn đường.
“AI!” Tiếng gầm giận dữ vang vọng bầu trời đêm. Mọi người ngẩng đầu lên, thấy một người tràn đầy lạnh lẽo như tu la bò ra từ địa ngục, mười ngón tay lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, đang nhanh chóng chạy về bên này với tốc độ cực nhanh. Thấy Thiên Lang như vậy, đám người bỗng hoảng hốt, Bọ Cạp bối rối nuốt một ngụm nước miếng, vội phất tay: “Đi! Mau đi thôi!”
Đám người nhanh chóng chạy đi. Thiên Lang không đuổi theo chúng mà cuống quýt đến bên cạnh Diệp Phùng, run rẩy đẩy Hà Sâm qua một bên. Sắc mặt Diệp Phùng trắng bệch, đôi môi tím tái, trên người tràn đầy vết máu loang lổ, đôi mắt nhắm chặt, thậm chí ngực cũng không phập phồng. Trong lòng anh, Thi Nguyệt run lẩy bẩy, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Hà Tố Nghi chạy theo sau thấy tình trạng thảm thiết của cha và chồng lúc này, đau buồn đến mức ngất xỉu.
“Ahhhhl” ngay sau đó, tiếng hét bi thương vang vọng khắp bầu trời.
Lúc này, chiến trường phía bắc, Thiết Chinh Nhạc đang gặp gỡ với sáu chiến thần khác, trò chuyện vui vẻ.
“Lão Cố, trận này đánh rất đẹp, chờ trở về, tôi nhất định sẽ đích thân tới bộ quốc phòng xin công tích cho anhl”
Cố Trọng Cung hung tợn trừng anh ta: “Tiên sư nhà anh! Lừa tôi đi đánh giặc, còn anh thì tham dự lễ cưới của thầy cô, Thiết Chinh Nhạc, có phải anh nên giải thích cho.
các anh em không hả?”
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của sáu vị chiến thần, Thiết Chinh Nhạc cười gian xảo: “Đừng! Tôi lén chụp không ít ảnh cưới của thầy cô đâu. Để tôi cho các anh xem” . Truyện Hệ Thống
Nói rồi anh ta lấy di động ra, đang định tìm kiếm thì một tấm ảnh do Thiên Lang gửi tới bẳn ra. Nụ cười của Thiết Chinh Nhạc cứng đờ trên mặt, sát khí bỗng chốc dâng trào.
Thấy anh ta bỗng nhiên không nhúc nhích, đưa mắt nhìn nhau, tiến lên trước: “Lão Nam, anh sao vậy?”
Di động của Thiết Chinh Nhạc rơi xuống đất, mọi người tò mò nhìn qua, bức ảnh Diệp Phùng đầy người máu tươi xuất hiện ngay trước mắt. Ngay sau đó, từng tiếng rống giận vang vọng khắp quân doanh phía bắc.
“Năm vạn tướng lĩnh biên cương phía bắc vũ trang hạng nặng, bỏ qua doanh địa, bỏ qua khu vực phòng thủ, tiến về phía nam, bao vây tỉnh Sơn Đông cho tôi!”
“Năm vạn tướng lĩnh miền nam bao vây tỉnh Sơn Đông!”
“Năm vạn tướng lĩnh miền tây…”
Bảy chiến thần, bảy cây định hải thần châm của Đông Ngọc, giờ đây hoàn toàn ra tay nhắm vào tỉnh Sơn Đông!
Thành phố Ngọc Lan, trong tòa nhà cao nhất thành phố, phòng họp trên tầng cao nhất đèn đuốc sáng trưng, tiếng hét vang vọng trong phòng.
“Bỏ lại tất dự án trong tay, lập tức tụ tập toàn bộ tài chính, ngăn chặn tất cả doanh nghiệp do tỉnh đốc phủ của tỉnh Sơn Đông khống chết Ba tiếng! Trong vòng ba tiếng, tôi muốn tất cả sản nghiệp thuộc tỉnh đốc phủ đều phá sản!”
“Chính Đăng, anh điên rồi hả?”
Không ít cổ đông không rõ tình huống đều kinh hãi. Một người thậm chí lớn tiếng chất vấn: “Chúng ta mới đầu tư 1.500 tỷ ở tỉnh Sơn Đông! Nếu anh làm vậy thì 1.500 tỷ đó sẽ đều đổ xuống sông xuống biển! Hơn nữa chúng ta là doanh nghiệp tư nhân, đi đấu với doanh nghiệp quốc gia khác nào tự tìm đường chết?”
Bịch! Tống Chính Đăng đá bay tên này, Tài Thần Hồng Bắc ung dung nho nhã lúc này tràn ngập dữ tợn: “1.500 tỷ là cái thá gì? Cho dù là 15..
tỷ tôi cũng phải cho nhà họ Chu ở tỉnh Sơn Đông nợ máu trả bằng máu!”
Lấy anh ta cầm đầu, mười mấy tập đoàn cỡ lớn trên cả nước, trong đó bao gồm tập đoàn Thiên Thần, tập đoàn Phong Thái vân vân… đều không hẹn mà cùng tụ tập tất cả tài chính, rót vào tỉnh Sơn Đông, chỉ vì một mục đích duy nhất, làm sụp đổ kinh tế của tỉnh Sơn Đông!
Trong căn phòng tối tăm nóng bức, vô số màn hình máy tính sáng lên. Minh chủ liên minh Bóng Đêm lạnh lùng nhìn máy tính: “Mau, mau hơn nữa! Tôi cho các cậu thêm hai tiếng, hoàn toàn năm giữ tỉnh Sơn Đông trong thế giới ảo này!”
Thủ đô, trong một tiệm thuốc phong cách cổ truyền, mấy người lần lượt bước ra, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, vẻ mặt nghiêm túc.
Tịch Triều Mạnh thở dài một hơi nhìn về phía mấy người còn lại: “Các vị, thầy từng dạy tôi rằng người làm nghề y thì phải coi cứu chữa cho thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Thầy thuốc như mẹ hiền, không thể có ý đồ hại người. Chúng ta làm nghề y mấy chục năm, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời răn của †hầy, không dám vi phạm. Nhưng nay thầy tôi bị hãm hại, chúng tôi là học trò, nếu không làm gì đó thì dù y thuật cao siêu đến mấy cũng có ích lợi gì? Giữa ơn nghĩa giáo hóa và phẩm hạnh nghề nghiệp, Tịch Triều Mạnh tôi xin chọn không thẹn với lòng mình!”
Nói xong câu đó, ông tập tễnh bước vào bóng tối: “Ai cũng biết danh y giỏi cứu người, nhưng không biết thánh thủ thần y cũng có thể biến thành một kẻ thủ đoạn độc ác! Nay Tịch Triều Mạnh tôi xin đến tỉnh Sơn Đông, trả thù cho thầy tôi! Tối nay, phủ tỉnh đốc sẽ bị độc dược lan tràn, cả nhà chôn cùng! Tất cả tội danh, một mình tôi tự gánh vác!”
Thấy bóng lưng ông chậm rãi biến mất, những người còn lại đều mỉm cười.
“Không có thầy tôi thì sao có Thái Kim Trầm của ngày hôm nay?”
“Nếu muốn gánh vác ác danh thì hãy tính thêm cả Thành Cừu tôi nữa!”
Chín vị quốc y của Đông Ngọc, đêm nay sẽ dùng độc để chứng danh!
Các chiến trường lớn ở Đông Phi lúc này không hề có tiếng súng nổ, vô số lính đánh thuê đều lặng lẽ lẻn vào trong nước. Dong Binh Đoàn Overlord, Vương Khinh Lâm chỉ bằng một mình mình hiệu lệnh một trăm ngàn lính đánh thuê ở Đế Phong. Dưới bóng đêm che giấu, Chu Trưng Điền vừa về tới phủ tỉnh đốc, cúp điện thoại mà Bọ Cạp gọi tới, nở nụ cười tối tăm.
“Hừ! Mày có mấy cái mạng mà đòi đấu với bổn công tử?”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng. Một người đàn ông trung niên trông hơi giống hắn †a sắc mặt tái mét xông vào, tiến lên giơ tay cho hắn ta một cái tát ngã xuống mặt đất.
Người đàn ông trung niên run rẩy chỉ vào hắn ta: “Thằng… Thằng khốn nạn này! Mày gây ra họa lớn rồi!”
Bình luận truyện