Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 380: Nuôi một đại thần



Dù sao cũng là ở bên ngoài.

Phó Cửu cũng không cười lâu, vẫn phải ngồi xuống ăn cái gì đó.

Chẳng qua là từ lúc đó về sau, bà chủ của tổng hội trước quay sang bên này nhìn Tần Mạc bê một cái, mới đem cumin ( hạt của Ai Cập xay nhuyễn) rắc lên xâu thịt, bộ dáng như muốn nói: “Tôi đang nhìn cậu đấy, cậu tốt nhất đừng có ở đây khinh dễ em trai mình”, xem ra là vừa lòng Phó Cửu.

Bên kia, nhóm trạch nam ngồi quan sát trò chơi đã nửa ngày, gào thét, đậu má, vì cái gì người này lớn lên dáng vẻ lại đẹp trai như vậy, làm cái gì cũng đẹp!

Bọn họ tuyệt đối không tin giữa hai người này lại không có vấn đề!

Chỉ có điều hiện tại trọng điểm không phải là ở cái này.

Mà là di động của một người trong số đó vang lên, phía trên màn hình WeChat chỉ hiện một câu ngắ ngủi: “Đây là không dám tới? “

Người kia đem nội dung đưa cho mấy tên nhóc nhìn qua.

Nhưng mới xem xong câu đó, bọn họ mới phát hiện đội chiến 5V5 đang thiếu một người.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, nhớ tới lời của người đàn ông trước mặt vừa mới nói qua, một người trong đó liền trực tiếp đứng lên, đi về phía bàn của Phó Cửu đang ngồi.

“Người anh em tôi mới vừa nghe cậu nói, cậu chơi game rất trâu đúng không?” Người kia trong miệng ngậm thuốc lá, tự cho rằng ngoại hình của mình rất tuấn tú, dẫu sao thì nhìn đàn ông cũng không phải là nhìn mặt không, đôi khi còn phải xem… Ngườ kia vốn là muốn nói khí chất, nhưng chỉ một cái ngước mắt của Tần Mạc, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng có chút run rẩy, ho khan hai tiếng nặng nề, như thể vừa bị sặc khói, tựa hồ ngay cả khí chất cũng thua?

Không đúng, cái này cũng không quan trọng, hắn đang tới để mời người mà!

Tần Mạc duỗi tay để ngăn khói thuốc bay qua, giọng rất nhàn nhạt: “Đôi mắt của em trai tôi đang bị nhiễm trùng, không thể chịu được những thứ kích thích, phiền anh hãy dập thuốc.”

Đại khái là khí thế của Tần Mạc rất thích hợp để đi dọa người, cậu thanh niên kia thật đúng là khi đã đem thuốc dập đi, dập xong rồi, hai mắt cậu ta liền trừng lớn... chờ một chút, dựa vào đâu mà người đàn ông này nói gì cậu cũng đều nghe theo?!

Phó Cửu nhìn cặp mắt chuông đồng kia, đại khái là có thể đoán được suy nghĩ của người này, quá đơn giản, biểu tình trên mặt của cậu ta chỉ cần liếc qua là hiểu ngay.

Chỉ là… Trách không được vì mấy ngày nay cô không có thấy đại thần hút thuốc, thì ra đều là bởi vì đôi mắt của cô…

Phó Cửu nghiêng mắt nhìn về phía Tần Mạc, đại thần đúng là được nha, dáng vẻ hào hoa đẹp trai, còn tâm lý nữa, cái đó nếu không phải vì quá cao, đối phương lại có nhiều tiền, cô lại không khống chế được mình, thật rất muốn mang về nhà nuôi quá.

Nhưng ý tưởng này của Phó Cửu cũng chỉ là nghĩ, đại thần rất thông minh, muốn đào hố cũng không được.

“Thuốc tôi cũng đã dập tắt rồi, bây giờ là thế nào? Đánh hay không đánh?” Người kia dùng ngón tay chỉ về phía sau của mình: “Chúng tôi có bốn người, chỉ cần thêm một người nữa là được, vừa vặn có thể đủ để đấu 5V5. “

Phó Cửu vừa nghe đến trò chơi liền ngứa tay.

Không... cũng không đúng.

Nếu nói cô vừa nghe đến trò chơi thì ngứa tay.

Chi bằng nói là cô vừa nghe đến sản phẩm điện tử liền đã ngứa tay.

Suy nghĩ xem cô là một hacker, thế nhưng một chút điện thoại cũng không cho cô chạm vào thì nói máy tính càng không được.

Đôi mắt đau rát khó chịu này rốt cuộc khi nào mới khỏi đây?!

Phó Cửu ít nhiều cũng có chút buồn bực nho nhỏ.

Tần Mạc liếc mắt nhìn người thiếu niên một cái, một cánh tay để không đưa ra ấn đầu Phó Cửu, cái ấn kia là để cho cô đừng có mơ mà đi ăn vụng, đôi mắt lại quay sang nhìn người kia, tiếng nói ung dung: “Chưa từng chơi THÍCH KHÁCH. “

Đây chính là cự tuyệt?

Có nhầm hay không!

Cậu ta cũng đã dập thuốc rồi, người đàn ông này vẫn còn cự tuyệt hắn?

Lớn lên sẽ rất đẹp troai ghê gớm nha!

"Vừa nãy cho rằng mình lợi hại như vậy, cái gì mà toàn bộ kỹ năng hay trang bị đều có thể nhớ kỹ, vậy mà không dám lên sao?”

Phó Cửu vốn dĩ còn đang đấu tranh.

Hiện tại vừa nghe người kia nói như vậy, khóe miệng có chút co quắp.

Cô vừa rồi không QUẢI là bởi vì bà chủ đã ra mặt.

Người này — TẤT QUẢI không thể nghi ngờ được.

Tần Mạc khẽ nâng mí mắt, giọng nói tuy không lớn nhưng lại có thể làm chết người: “Đem những lời vừa rồi của cậu nói lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện