Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Chương 405: Tần thần ghen
Editor:NM
Hàn Tố Tố ở kia vẫn đang đỏ mặt nhìn Phó Cửu đi xuống sau khi hát, cũng không có chú ý tới biến hóa ở xung quanh.
Có thể nói, Hàn Tố Tố lớn như vậy vẫn chưa từng rung động với ai nhiều như vậy.
Là cái loại rất muốn nhìn thấy đối phương.
Chỉ cần đối phương nói một câu với cô, đứng ở cạnh cô.
Cô đều sẽ cảm thấy trái tim không giống như là của mình.
Từ khi còn nhỏ, xoay quanh cô đều là con của những cán bộ cao cấp, diện mạo khí chất trước nay đều là thượng đẳng.
Tần gia, Giang gia, chỉ cần là hai anh trai của nhà này đều ưu tú hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Cô đã từng thích Tần đại ca.
Chỉ là, cô rất rõ ràng, một khi chạm vào điểm mấu chốt của Tần đại ca, cô dù là lại gần Tần đại ca cũng không được.
Cho nên sau đó tâm tư kia liền phai nhạt.
Nhưng mặc dù là phai nhạt, cô cũng chướng mắt những người khác,
Những người ở trong trường học kia, cùng với nhận thức của cô là không thể nào so sánh được với các anh trai.
Thẳng đến ngày hôm qua ở Nhất Trung…… Hàn Tố Tố cũng đã thấy được có người không vì gia thế của cô mà lấy lòng cô.
Thiếu niên từ đầu tới đuôi đối với mình rất lạnh lùng, lời nói cũng rất ít, nhưng chính là vì cỗ lạnh lẽo kia, mới làm cho Hàn Tố Tố cảm thấy đây mới là người mà cô muốn tìm!
Vì thế, Hàn Tố Tố đã dứt bỏ cao ngạo trước kia, khi Phó Cửu hát xong, cô liền đi lên, túm chặt cánh tay Phó Cửu: “Chúng ta song ca đi, nam anh hát, nữ anh hát, khẳng định anh sẽ thích.”
Phó Cửu nhíu mày, đừng nhìn ngày thường cô cảm thấy con gái đáng yêu, nhưng trên thực tế cô cũng không thích ai trực tiếp lại gần mình như vậy.
Đại thần là bởi vì thân, động tay động chân với cô mới không có gì.
Một người không quá quen thuộc…… Vừa rồi Phó Cửu thiếu chút nữa phản ứng hất tay Hàn Tố Tố ra.
“Anh hát trước.” Cả gương mặt của Hàn Tố Tố đều là phấn hồng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô chính là thích cảm giác sóng vai đứng cùng thiếu niên.
Dù sao cũng là em gái của bạn thân đại thần……
Phó Cửu nghĩ như vậy, một tay bỏ vào túi quần, tiếp nhận bàn tay trắng nõn của Hàn Tố Tố, vừa định nói chuyện.
Một bàn tay liền hướng tới phía của cô, microphone bị người từ phía sau cầm đi.
Là Tần Mạc.
Không chỉ là Phó Cửu quay đầu lại nhìn.
Ngay cả Hàn Tố Tố cũng ngừng lại, ngây ra một lúc: “Tần đại ca.”
“Đôi mắt của cậu ấy không tốt, nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.” Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt, nhưng dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, chỉ cần đứng như vậy phảng phất liền có quý khí quanh quẩn, khí phách vô song: “Hát nhiều quá không tốt.”
Hàn Tố Tố há miệng thở dốc: “Lúc này mới 9 giờ.”
“Sương mù quá dày đặc, trễ hơn càng kích thích đôi mắt.” Tần Mạc quay đầu đi, đôi mắt nhìn Hàn Tố Tố.
Một giây kia, Hàn Tố Tố cũng không biết vì cái gì thế nhưng cảm thấy ánh mắt như vậy làm người khác có chút rét run.
Chỉ là bởi vì khuôn mặt kia quá mức tuấn mỹ tự phụ, Hàn Tố Tố cũng nhìn không ra cái gì.
Nhưng khi Giang Tả nhìn thấy Tần Mạc liền như vậy không quan tâm bóp tắt thuốc lá mà đi qua, trái tim hoàn toàn trầm xuống.
Hàn Tố Tố không nghĩ để thiếu niên về.
Nhưng mà, Tần Mạc đã lại tiếp tục mở miệng: “Đi mặc quần áo.”
Những lời này là nói với Phó Cửu, Phó Cửu cười, cũng không nói gì, không chút để ý đem áo khoác của mình kéo lại, kéo khóa kéo lên.
Tần Mạc lấy khẩu trang đen ở một bên tới cho Phó Cửu đeo vào, chỉ xuống dưới với hai người Giang Tả và Hàn Phong đang ngồi đối diện,ý tứ chính là bọn họ đi trước.
Hàn Phong còn muốn nói gì đó.
Tần Mạc đã mang theo thiếu niên ra khỏi phòng.
“Này…… Sao lại thế này?” Hàn Phong xác thật đã ngây ngốc: “Cứ như vậy mà về nhà?”
Giang Tả không nói gì, đôi mắt nhìn microphone bị Tần Mạc đặt trên bàn trà, con ngươi chuyển chuyển, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Hàn Tố Tố rất vì Phó Cửu mà suy nghĩ: “Anh không nghe Tần đại ca nói sao, đôi mắt của Phó Cửu không tốt, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Anh, vừa rồi anh có nghe anh ấy hát không, có phải hay không đặc biệt dễ nghe!”
“Là là là, nhìn một cái đã mê hoặc em rồi à, như thế nào? Hiện tại không đuổi theo Tần đại ca cùng Giang đại ca của em nữa sao, lại đi theo đuổi một tên nhóc?” Hàn Phong còn ở kia trêu ghẹo: “Cũng không biết là ai nói qua, bạn cùng lứa tuổi em đều chướng mắt, ở trong mắt em, những người học sinh cao trung cùng lứa tuổi với em chỉ là một đám trẻ con, một chút đều không thành thục, chẳng lẽ người này thực thành thục?”
“Anh!” Hàn Tố Tố liếc Hàn Phong một cái, di di chân nói: “Anh nói ai là nhóc con chứ, chỉ là anh chưa thấy anh ấy đánh nhau, đẹp trai chết đi được! Còn có, anh ấy không giống với những người trong trường học đó, rất thành thục. Bằng không Tần đại ca cũng sẽ không nhận anh ấy làm em trai, người mà Tần đại ca coi trọng anh cảm thấy sẽ kém sao? Hả? Đó đều là cấp bậc nam thần!”
“Anh cho rằng chỉ có những anh chàng Hàn quốc trong TV mới là nam thân của em.”
“Bọn họ cũng không có đẹp trai bằng anh ấy, chờ đến khi anh thấy anh ấy động thủ thì sẽ biết."
Hàn Tố Tố tưởng tượng tới cảnh tượng hôm nay ở cổng trường, trong lòng vẫn còn một trận nhảy loạn.
Hàn Phong cười: “Thế thì quá kỳ quái rồi, nếu như có thể đánh,vì sao Tần Mạc lại bảo hộ người em trai này giống như một dạng bảo hộ búp bê Tây Dương.
Giang Tả nghe đến đó, ngón tay dừng một chút, hắn còn đang suy nghĩ chuyện khác.
Cố tình lúc đó Hàn Phong quay đầu tới nói với hắn: “A Tả, cậu từ trước đến nay đều thông minh hơn bọn tớ, cậu nghĩ sao?”
Giang Tả đầu tiên là liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Hàn Tố Tố, lại đem ánh mắt đặt ở trên mặt của Hàn Phong.
Trong lòng rất rõ suy đoán của hắn không thể nói ra.
Đặc biệt là không thể cho Hàn Tố Tố biết.
“Phó Cửu cũng là người của chiến đội Đế Minh, cách ngày thi đấu cả nước chỉ có hai ngày, hiện tại đôi mắt tốt hay xấu đối với đội viên bọn họ đều rất quan trọng.
Thời điểm Giang Tả nói những lời này cả mình cũng không tin.
Bất quá hắn tin hay không tin cũng không quan trọng.
Chỉ cần anh em Hàn gia tin là được.
Chỉ là, thời điểm rời đi, Giang Tả vẫn nói một câu: “Hàn Phong nên kêu Tố Tố từ bỏ đi, thực rõ ràng là Phó Cửu cũng không thích cô, này cũng không phải là một đoạn lương duyên.”
“Em gái tớ như vậy mà hắn còn không thích?” Hàn Phong cảm thấy buồn cười: “Thế thì hắn thích cái dạng gì?”
Giang Tả thật muốn nói một câu, mấu chốt không phải thiếu niên thích cái dạng gì, mà là Tần Mạc có thể để hắn thích ai hay không.
Bất quá cuối cùng, hắn vẫn là nhịn xuống, đem thuốc lá dập tắt, nói: “Dù sao cậu nên nghe tớ, đừng để Tố Tố đi tìm Phó Cửu, càng đừng nghĩ muốn thông qua Tần Mạc để gặp đối phương.”
Hàn Phong thấy hắn nói nghiêm túc, cũng liền suy nghĩ ở trong lòng, chỉ là muốn em gái hắn không đi tìm người ta có chút khó.
Ngày hôm nay hẳn có thể nhìn ra, em gái hắn đã có chút rơi vào rồi……
Xem ra đàn ông lớn lên quá đẹp trai, cũng sẽ trở thành họa thủy.
Bóng đêm càng dày đặc, sương mù liền càng nặng.
Tầm nhìn bên ngoài cực thấp.
Cho nên tốc độ Tần Mạc lái xe cũng không nhanh.
Đường cong khí phách của xe Land Rover làm cho người ta ghé mắt nhìn.
Mà Tần Mạc ngồi ở ghế điều khiển chỉ bất động thanh sắc nhìn con đường phía trước, đôi mắt sáng, mặt nghiêng tuấn mỹ, biểu tình sâu thẳm làm người khác nhìn không ra vui hay buồn.
Hàn Tố Tố ở kia vẫn đang đỏ mặt nhìn Phó Cửu đi xuống sau khi hát, cũng không có chú ý tới biến hóa ở xung quanh.
Có thể nói, Hàn Tố Tố lớn như vậy vẫn chưa từng rung động với ai nhiều như vậy.
Là cái loại rất muốn nhìn thấy đối phương.
Chỉ cần đối phương nói một câu với cô, đứng ở cạnh cô.
Cô đều sẽ cảm thấy trái tim không giống như là của mình.
Từ khi còn nhỏ, xoay quanh cô đều là con của những cán bộ cao cấp, diện mạo khí chất trước nay đều là thượng đẳng.
Tần gia, Giang gia, chỉ cần là hai anh trai của nhà này đều ưu tú hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Cô đã từng thích Tần đại ca.
Chỉ là, cô rất rõ ràng, một khi chạm vào điểm mấu chốt của Tần đại ca, cô dù là lại gần Tần đại ca cũng không được.
Cho nên sau đó tâm tư kia liền phai nhạt.
Nhưng mặc dù là phai nhạt, cô cũng chướng mắt những người khác,
Những người ở trong trường học kia, cùng với nhận thức của cô là không thể nào so sánh được với các anh trai.
Thẳng đến ngày hôm qua ở Nhất Trung…… Hàn Tố Tố cũng đã thấy được có người không vì gia thế của cô mà lấy lòng cô.
Thiếu niên từ đầu tới đuôi đối với mình rất lạnh lùng, lời nói cũng rất ít, nhưng chính là vì cỗ lạnh lẽo kia, mới làm cho Hàn Tố Tố cảm thấy đây mới là người mà cô muốn tìm!
Vì thế, Hàn Tố Tố đã dứt bỏ cao ngạo trước kia, khi Phó Cửu hát xong, cô liền đi lên, túm chặt cánh tay Phó Cửu: “Chúng ta song ca đi, nam anh hát, nữ anh hát, khẳng định anh sẽ thích.”
Phó Cửu nhíu mày, đừng nhìn ngày thường cô cảm thấy con gái đáng yêu, nhưng trên thực tế cô cũng không thích ai trực tiếp lại gần mình như vậy.
Đại thần là bởi vì thân, động tay động chân với cô mới không có gì.
Một người không quá quen thuộc…… Vừa rồi Phó Cửu thiếu chút nữa phản ứng hất tay Hàn Tố Tố ra.
“Anh hát trước.” Cả gương mặt của Hàn Tố Tố đều là phấn hồng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô chính là thích cảm giác sóng vai đứng cùng thiếu niên.
Dù sao cũng là em gái của bạn thân đại thần……
Phó Cửu nghĩ như vậy, một tay bỏ vào túi quần, tiếp nhận bàn tay trắng nõn của Hàn Tố Tố, vừa định nói chuyện.
Một bàn tay liền hướng tới phía của cô, microphone bị người từ phía sau cầm đi.
Là Tần Mạc.
Không chỉ là Phó Cửu quay đầu lại nhìn.
Ngay cả Hàn Tố Tố cũng ngừng lại, ngây ra một lúc: “Tần đại ca.”
“Đôi mắt của cậu ấy không tốt, nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.” Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt, nhưng dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, chỉ cần đứng như vậy phảng phất liền có quý khí quanh quẩn, khí phách vô song: “Hát nhiều quá không tốt.”
Hàn Tố Tố há miệng thở dốc: “Lúc này mới 9 giờ.”
“Sương mù quá dày đặc, trễ hơn càng kích thích đôi mắt.” Tần Mạc quay đầu đi, đôi mắt nhìn Hàn Tố Tố.
Một giây kia, Hàn Tố Tố cũng không biết vì cái gì thế nhưng cảm thấy ánh mắt như vậy làm người khác có chút rét run.
Chỉ là bởi vì khuôn mặt kia quá mức tuấn mỹ tự phụ, Hàn Tố Tố cũng nhìn không ra cái gì.
Nhưng khi Giang Tả nhìn thấy Tần Mạc liền như vậy không quan tâm bóp tắt thuốc lá mà đi qua, trái tim hoàn toàn trầm xuống.
Hàn Tố Tố không nghĩ để thiếu niên về.
Nhưng mà, Tần Mạc đã lại tiếp tục mở miệng: “Đi mặc quần áo.”
Những lời này là nói với Phó Cửu, Phó Cửu cười, cũng không nói gì, không chút để ý đem áo khoác của mình kéo lại, kéo khóa kéo lên.
Tần Mạc lấy khẩu trang đen ở một bên tới cho Phó Cửu đeo vào, chỉ xuống dưới với hai người Giang Tả và Hàn Phong đang ngồi đối diện,ý tứ chính là bọn họ đi trước.
Hàn Phong còn muốn nói gì đó.
Tần Mạc đã mang theo thiếu niên ra khỏi phòng.
“Này…… Sao lại thế này?” Hàn Phong xác thật đã ngây ngốc: “Cứ như vậy mà về nhà?”
Giang Tả không nói gì, đôi mắt nhìn microphone bị Tần Mạc đặt trên bàn trà, con ngươi chuyển chuyển, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Hàn Tố Tố rất vì Phó Cửu mà suy nghĩ: “Anh không nghe Tần đại ca nói sao, đôi mắt của Phó Cửu không tốt, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Anh, vừa rồi anh có nghe anh ấy hát không, có phải hay không đặc biệt dễ nghe!”
“Là là là, nhìn một cái đã mê hoặc em rồi à, như thế nào? Hiện tại không đuổi theo Tần đại ca cùng Giang đại ca của em nữa sao, lại đi theo đuổi một tên nhóc?” Hàn Phong còn ở kia trêu ghẹo: “Cũng không biết là ai nói qua, bạn cùng lứa tuổi em đều chướng mắt, ở trong mắt em, những người học sinh cao trung cùng lứa tuổi với em chỉ là một đám trẻ con, một chút đều không thành thục, chẳng lẽ người này thực thành thục?”
“Anh!” Hàn Tố Tố liếc Hàn Phong một cái, di di chân nói: “Anh nói ai là nhóc con chứ, chỉ là anh chưa thấy anh ấy đánh nhau, đẹp trai chết đi được! Còn có, anh ấy không giống với những người trong trường học đó, rất thành thục. Bằng không Tần đại ca cũng sẽ không nhận anh ấy làm em trai, người mà Tần đại ca coi trọng anh cảm thấy sẽ kém sao? Hả? Đó đều là cấp bậc nam thần!”
“Anh cho rằng chỉ có những anh chàng Hàn quốc trong TV mới là nam thân của em.”
“Bọn họ cũng không có đẹp trai bằng anh ấy, chờ đến khi anh thấy anh ấy động thủ thì sẽ biết."
Hàn Tố Tố tưởng tượng tới cảnh tượng hôm nay ở cổng trường, trong lòng vẫn còn một trận nhảy loạn.
Hàn Phong cười: “Thế thì quá kỳ quái rồi, nếu như có thể đánh,vì sao Tần Mạc lại bảo hộ người em trai này giống như một dạng bảo hộ búp bê Tây Dương.
Giang Tả nghe đến đó, ngón tay dừng một chút, hắn còn đang suy nghĩ chuyện khác.
Cố tình lúc đó Hàn Phong quay đầu tới nói với hắn: “A Tả, cậu từ trước đến nay đều thông minh hơn bọn tớ, cậu nghĩ sao?”
Giang Tả đầu tiên là liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Hàn Tố Tố, lại đem ánh mắt đặt ở trên mặt của Hàn Phong.
Trong lòng rất rõ suy đoán của hắn không thể nói ra.
Đặc biệt là không thể cho Hàn Tố Tố biết.
“Phó Cửu cũng là người của chiến đội Đế Minh, cách ngày thi đấu cả nước chỉ có hai ngày, hiện tại đôi mắt tốt hay xấu đối với đội viên bọn họ đều rất quan trọng.
Thời điểm Giang Tả nói những lời này cả mình cũng không tin.
Bất quá hắn tin hay không tin cũng không quan trọng.
Chỉ cần anh em Hàn gia tin là được.
Chỉ là, thời điểm rời đi, Giang Tả vẫn nói một câu: “Hàn Phong nên kêu Tố Tố từ bỏ đi, thực rõ ràng là Phó Cửu cũng không thích cô, này cũng không phải là một đoạn lương duyên.”
“Em gái tớ như vậy mà hắn còn không thích?” Hàn Phong cảm thấy buồn cười: “Thế thì hắn thích cái dạng gì?”
Giang Tả thật muốn nói một câu, mấu chốt không phải thiếu niên thích cái dạng gì, mà là Tần Mạc có thể để hắn thích ai hay không.
Bất quá cuối cùng, hắn vẫn là nhịn xuống, đem thuốc lá dập tắt, nói: “Dù sao cậu nên nghe tớ, đừng để Tố Tố đi tìm Phó Cửu, càng đừng nghĩ muốn thông qua Tần Mạc để gặp đối phương.”
Hàn Phong thấy hắn nói nghiêm túc, cũng liền suy nghĩ ở trong lòng, chỉ là muốn em gái hắn không đi tìm người ta có chút khó.
Ngày hôm nay hẳn có thể nhìn ra, em gái hắn đã có chút rơi vào rồi……
Xem ra đàn ông lớn lên quá đẹp trai, cũng sẽ trở thành họa thủy.
Bóng đêm càng dày đặc, sương mù liền càng nặng.
Tầm nhìn bên ngoài cực thấp.
Cho nên tốc độ Tần Mạc lái xe cũng không nhanh.
Đường cong khí phách của xe Land Rover làm cho người ta ghé mắt nhìn.
Mà Tần Mạc ngồi ở ghế điều khiển chỉ bất động thanh sắc nhìn con đường phía trước, đôi mắt sáng, mặt nghiêng tuấn mỹ, biểu tình sâu thẳm làm người khác nhìn không ra vui hay buồn.
Bình luận truyện